Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Chương 57
Mỗi khi linh lực toàn thân đi vào, Tâm Mạch Tứ Huyệt sẽ biến thành bốn vòng xoáy linh lực, mà mỗi khi linh lực đi qua một vòng xoáy sẽ được rèn luyện một lần.
Sau khi rèn luyện linh lực nhìn như ít hơn nhưng lại trở lên cô đọng hơn trước, trong lúc vô hình tăng lên phẩm chất linh lực.
Mà nếu rèn luyện một lần thì cũng thôi, nhưng mấu chốt ở chỗ Tâm Mạch Tứ Huyệt của Lâm Diệp biến hòa thành bốn cái vòng xoáy linh lực làm cho mỗi vòng tuần hoàn linh lực của hắn sẽ được rèn luyện bốn lần.
Như vậy vừa nghĩ, cứ tiếp tục rèn luyện như thế, phẩm chất linh lực trong cơ thể Lâm Diệp sẽ tăng lên bao nhiêu.
Lấy ví dụ so sánh dễ hiểu, nếu như coi linh lực trong cơ thể Lâm Diệp là một khối sắt cứng, trải qua nhiều lần rèn luyện giống như vứt cục sắt này vào trong lò nung trải qua thiên truy bách luyện tới khi ra lò, tất nhiên sẽ trở thành bảo kiếm phong mang tất lộ.
“Trách không được linh lực ít đi, nguyên lai là bị cô động lại chừng bốn lần, phẩm chất linh lực chắc hẳn cũng tăng lên bốn lần so với trước…”
Trải qua bất ngờ ban đầu, lúc này trong lòng Lâm Diệp đã bị hưng phấn thay thế. Hắn hiểu rất rõ linh lực càng tinh thuần, phẩm chất sẽ càng cao, kể từ đó, uy lực bộc phát lại càng lớn.
“Như thế tính ra, từ nay về sau mỗi khi tu hành mình không cần để ý đến thương tổn trên Tâm Mạch Tứ Huyệt nữa…”
Đôi mắt Lâm Diệp trong suốt sáng ngời, tràn ngập vui sướng.
Đây đúng là nhân họa đắc phúc, bởi vì việc tước đoạt Bản Nguyên Linh Mạch để lại thương thế không thể chữa trị làm cho hắn suýt nữa không thể tu hành.
Ai dám nghĩ đến, thương thế này bây giờ lại biến thành bốn vòng xoáy linh lực, khiến cho việc tu luyện từ nay về sau của hắn lột xác biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả chính bản thân Lâm Diệp cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí không dám tưởng tượng.
Hồi lâu sau, Lâm Diệp mới chậm rãi bình tĩnh lại từ trong tâm tình vui sướng kích động, hắn biết mình đã niết bàn trùng sinh!
…
Từ tối qua bắt đầu, những chuyện không tưởng tượng được nhiều lắm.
Đầu tiên là từ quyển sách cổ xưa và cây bút khắc màu xám dẫn phát một màn kinh thế hãi tục, khiến cho Lâm Diệp được chứng kiến một hồi đại chiến kinh thiên.
Trong đại chiến, một chiêu của thân ảnh cao lớn, chấn hư không, mở ra Chúng Tinh Chi Môn.
Mặc dù cuối cùng người này hét dài một tiếng cảm thán “Thời không cùng ta”, nhưng phong thái từ trên người hắn tản ra lại khiến Lâm Diệp rung động không thôi.
Cũng từ lúc đó, Lâm Diệp biết được chủ nhân của một bút và một sách là ai, đúng là thân ảnh cao lớn kia.
Tiếp sau nữa, bút khắc màu xám phát sinh biến hóa, hấp thu máu tươi trên người Lâm Diệp, hoàn thiện đồ án quái dị, cuối cùng làm cho Lâm Diệp hôn mê.
Mà từ lúc hôn mê tỉnh lại, quyển sách cổ xưa và bút khắc màu xám biến mất, trong đầu Lâm Diệp xuất hiện một cánh cửa tên là Thông Thiên Chi Môn.
Tiếp theo đó, rất nhiều biến hóa liên tục phát sinh trên người Lâm Diệp.
Đầu tiên là Tâm Mạch Tứ Huyết xuất hiện bốn vòng xoáy linh lực, cải thiện việc Lâm Diệp không thể tu luyện, thương thế do Bản Nguyên Linh mạch bị tước đoạt lưu lại đã không thể tiếp tục ràng buộc bước chân của Lâm Diệp trên con đường tu luyện nữa.
Mỗi khi linh lực toàn thân đi vào, Tâm Mạch Tứ Huyệt sẽ biến thành bốn vòng xoáy linh lực, mà mỗi khi linh lực đi qua một vòng xoáy sẽ được rèn luyện một lần.
Sau khi rèn luyện linh lực nhìn như ít hơn nhưng lại trở lên cô đọng hơn trước, trong lúc vô hình tăng lên phẩm chất linh lực.
Mà nếu rèn luyện một lần thì cũng thôi, nhưng mấu chốt ở chỗ Tâm Mạch Tứ Huyệt của Lâm Diệp biến hòa thành bốn cái vòng xoáy linh lực làm cho mỗi vòng tuần hoàn linh lực của hắn sẽ được rèn luyện bốn lần.
Như vậy vừa nghĩ, cứ tiếp tục rèn luyện như thế, phẩm chất linh lực trong cơ thể Lâm Diệp sẽ tăng lên bao nhiêu.
Lấy ví dụ so sánh dễ hiểu, nếu như coi linh lực trong cơ thể Lâm Diệp là một khối sắt cứng, trải qua nhiều lần rèn luyện giống như vứt cục sắt này vào trong lò nung trải qua thiên truy bách luyện tới khi ra lò, tất nhiên sẽ trở thành bảo kiếm phong mang tất lộ.
“Trách không được linh lực ít đi, nguyên lai là bị cô động lại chừng bốn lần, phẩm chất linh lực chắc hẳn cũng tăng lên bốn lần so với trước…”
Trải qua bất ngờ ban đầu, lúc này trong lòng Lâm Diệp đã bị hưng phấn thay thế. Hắn hiểu rất rõ linh lực càng tinh thuần, phẩm chất sẽ càng cao, kể từ đó, uy lực bộc phát lại càng lớn.
“Như thế tính ra, từ nay về sau mỗi khi tu hành mình không cần để ý đến thương tổn trên Tâm Mạch Tứ Huyệt nữa…”
Đôi mắt Lâm Diệp trong suốt sáng ngời, tràn ngập vui sướng.
Đây đúng là nhân họa đắc phúc, bởi vì việc tước đoạt Bản Nguyên Linh Mạch để lại thương thế không thể chữa trị làm cho hắn suýt nữa không thể tu hành.
Ai dám nghĩ đến, thương thế này bây giờ lại biến thành bốn vòng xoáy linh lực, khiến cho việc tu luyện từ nay về sau của hắn lột xác biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả chính bản thân Lâm Diệp cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí không dám tưởng tượng.
Hồi lâu sau, Lâm Diệp mới chậm rãi bình tĩnh lại từ trong tâm tình vui sướng kích động, hắn biết mình đã niết bàn trùng sinh!
…
Từ tối qua bắt đầu, những chuyện không tưởng tượng được nhiều lắm.
Đầu tiên là từ quyển sách cổ xưa và cây bút khắc màu xám dẫn phát một màn kinh thế hãi tục, khiến cho Lâm Diệp được chứng kiến một hồi đại chiến kinh thiên.
Trong đại chiến, một chiêu của thân ảnh cao lớn, chấn hư không, mở ra Chúng Tinh Chi Môn.
Mặc dù cuối cùng người này hét dài một tiếng cảm thán “Thời không cùng ta”, nhưng phong thái từ trên người hắn tản ra lại khiến Lâm Diệp rung động không thôi.
Cũng từ lúc đó, Lâm Diệp biết được chủ nhân của một bút và một sách là ai, đúng là thân ảnh cao lớn kia.
Tiếp sau nữa, bút khắc màu xám phát sinh biến hóa, hấp thu máu tươi trên người Lâm Diệp, hoàn thiện đồ án quái dị, cuối cùng làm cho Lâm Diệp hôn mê.
Mà từ lúc hôn mê tỉnh lại, quyển sách cổ xưa và bút khắc màu xám biến mất, trong đầu Lâm Diệp xuất hiện một cánh cửa tên là Thông Thiên Chi Môn.
Tiếp theo đó, rất nhiều biến hóa liên tục phát sinh trên người Lâm Diệp.
Đầu tiên là Tâm Mạch Tứ Huyết xuất hiện bốn vòng xoáy linh lực, cải thiện việc Lâm Diệp không thể tu luyện, thương thế do Bản Nguyên Linh mạch bị tước đoạt lưu lại đã không thể tiếp tục ràng buộc bước chân của Lâm Diệp trên con đường tu luyện nữa.