Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28
Còn hai chiêu cuối của Hành Quân Quyền “Nộ Hải Tồi Sơn” và “Huyết Chiến Thập Phương” cuồng bạo và hung mãnh hơn. Nếu Lâm Diệp cố tình muốn thi triển ra, vậy chỉ tự mình hại mình, mất nhiều hơn được.
Phù.
Lâm Diệp đứng ở đình viện bừa bộn, hắn thở ra một ngụm khí đục, nhớ lại từ đầu đến cuối trận chiến đêm nay không khỏi rơi vào trầm tư.
“Xem ra, đám người hộ vệ Liên Như Phong không chào đón mình đến đây. Vì sao bọn họ phải làm như vậy?”
Lâm Diệp nghĩ mãi mà không ra.
“Lâm Diệp, ta đi vào được không?”
“Mời Tiêu bá bá vào, tiểu tử ta cũng đang có chuyện gấp muốn tìm ngài.” Lâm Diệp thu lại suy nghĩ, vội vàng mở cửa cho Tiêu Thiên Nhậm.
“Ban nãy…”
Lâm Diệp vừa định mở miệng nói thì bị Tiêu Thiên Nhậm thở dài phất tay ngăn cản nói: “Chuyện này ta cũng biết rồi, không trách ngươi được.”
Lâm Diệp nhíu mày nói: “Tiêu bá, ta là người mới đến, còn chưa rõ tình huống trong thôn thế nào. Đêm nay xảy ra chuyện như vậy khiến cho ta khá bất ngờ. Không biết ngài có thể chỉ điểm cho ta một chút được không?”
Tiêu Thiên Nhậm khoanh tay đứng trong đình viện, nhìn thấy vết tích chiến đấu hỗn loạn trải đầy mặt đất, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ, chờ nửa ngày mới nói: “Ngay cả ta cũng không nghĩ đến, Liên Như Phong dám hạ độc thủ với một ngoại nhân như ngươi. Xem ra hắn đã quyết tâm đầu nhập vào bộ lạc Thanh Dương.”
Lâm Diệp có chút đăm chiêu, bộ lạc Thanh Dương sao? Hắn nghe qua nơi này, những đồ dùng sinh hoạt cần thiết của thôn Phi Vân là dùng linh cốc mang đến bộ lạc Thanh Dương đổi lấy.
Mà thủ lĩnh hộ vệ Liên Như Phong luôn phụ trách việc vận chuyển và trao đổi hàng hóa giữa thôn Phi Vân và bộ lạc Thanh Dương, thường xuyên qua lại giữa hai bên.
“Liên Như Phong là người có tu vi cao nhất trong thôn, nên uy vọng cũng khá cao. Ban đầu hắn còn chưa biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng từ lúc con của hắn là Liên Phi được dẫn đến thành Đông Lâm để tu hành, cả người hắn đã thay đổi.”
Tiêu Thiên Nhậm chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Liên Phi này rất thông minh, cũng là đứa nhỏ có thiên phú tu hành nhất trong thôn, vì giúp con mình bước được xa hơn trên con đường tu luyện, người làm phụ thân như Liên Như Phong phải bỏ ra cái giá thật lớn, hắn cầu tộc trưởng bộ lạc Thanh Dương ra mặt, giúp đỡ tiến cử Liên Phi vào một võ quán tu hành nổi tiếng nhất thành Đông Lâm.”
Lâm Diệp yên lặng nghe, cũng không xen vào, hắn biết chuyện tình không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, rất nhanh Tiêu Thiên Nhậm đã kể ra nốt nửa sau câu chuyện: “Một đứa nhỏ xuất thân từ miền quê nghèo muốn tu hành, nói thì dễ mà làm thì khó, chỉ tính riêng chi tiêu hàng ngày cũng là một khoản tiền tài lớn. Để cho con mình có thể an tâm tu luyện, Liên Như Phong bắt đầu chú ý đến trong thôn.”
“Ngươi cũng biết, Liên Như Phong là thủ lĩnh hộ vệ trong thôn, toàn quyền phụ trách việc vận chuyển linh cốc trong thôn đến bộ lạc Thanh Dương trao đổi hàng hóa. Mấy năm trước, hàng hóa mà thôn Phi Vân trao đổi được có giá trị tương đương với ba trăm đồng tệ của vương quốc. Nhưng mấy năm nay, hàng hóa hắn đổi về ngày càng ít, thậm chí nhiều lần tay không mà về.”
Nói đến đây, thanh âm Tiêu Nhậm Thiên đã có chút tức giận: “Nếu vì việc tu hành của Liên Phi hắn lấy đi một chút tài vật, mọi người cũng có thể thông cảm. Nhưng đến nay, hắn lại càng không kiêng nể gì, hàng hóa mang về càng ngày càng ít, đã sắp không đủ cho sinh hoạt của mọi người trong thôn, quá phận quá đáng!”
Còn hai chiêu cuối của Hành Quân Quyền “Nộ Hải Tồi Sơn” và “Huyết Chiến Thập Phương” cuồng bạo và hung mãnh hơn. Nếu Lâm Diệp cố tình muốn thi triển ra, vậy chỉ tự mình hại mình, mất nhiều hơn được.
Phù.
Lâm Diệp đứng ở đình viện bừa bộn, hắn thở ra một ngụm khí đục, nhớ lại từ đầu đến cuối trận chiến đêm nay không khỏi rơi vào trầm tư.
“Xem ra, đám người hộ vệ Liên Như Phong không chào đón mình đến đây. Vì sao bọn họ phải làm như vậy?”
Lâm Diệp nghĩ mãi mà không ra.
“Lâm Diệp, ta đi vào được không?”
“Mời Tiêu bá bá vào, tiểu tử ta cũng đang có chuyện gấp muốn tìm ngài.” Lâm Diệp thu lại suy nghĩ, vội vàng mở cửa cho Tiêu Thiên Nhậm.
“Ban nãy…”
Lâm Diệp vừa định mở miệng nói thì bị Tiêu Thiên Nhậm thở dài phất tay ngăn cản nói: “Chuyện này ta cũng biết rồi, không trách ngươi được.”
Lâm Diệp nhíu mày nói: “Tiêu bá, ta là người mới đến, còn chưa rõ tình huống trong thôn thế nào. Đêm nay xảy ra chuyện như vậy khiến cho ta khá bất ngờ. Không biết ngài có thể chỉ điểm cho ta một chút được không?”
Tiêu Thiên Nhậm khoanh tay đứng trong đình viện, nhìn thấy vết tích chiến đấu hỗn loạn trải đầy mặt đất, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ, chờ nửa ngày mới nói: “Ngay cả ta cũng không nghĩ đến, Liên Như Phong dám hạ độc thủ với một ngoại nhân như ngươi. Xem ra hắn đã quyết tâm đầu nhập vào bộ lạc Thanh Dương.”
Lâm Diệp có chút đăm chiêu, bộ lạc Thanh Dương sao? Hắn nghe qua nơi này, những đồ dùng sinh hoạt cần thiết của thôn Phi Vân là dùng linh cốc mang đến bộ lạc Thanh Dương đổi lấy.
Mà thủ lĩnh hộ vệ Liên Như Phong luôn phụ trách việc vận chuyển và trao đổi hàng hóa giữa thôn Phi Vân và bộ lạc Thanh Dương, thường xuyên qua lại giữa hai bên.
“Liên Như Phong là người có tu vi cao nhất trong thôn, nên uy vọng cũng khá cao. Ban đầu hắn còn chưa biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng từ lúc con của hắn là Liên Phi được dẫn đến thành Đông Lâm để tu hành, cả người hắn đã thay đổi.”
Tiêu Thiên Nhậm chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Liên Phi này rất thông minh, cũng là đứa nhỏ có thiên phú tu hành nhất trong thôn, vì giúp con mình bước được xa hơn trên con đường tu luyện, người làm phụ thân như Liên Như Phong phải bỏ ra cái giá thật lớn, hắn cầu tộc trưởng bộ lạc Thanh Dương ra mặt, giúp đỡ tiến cử Liên Phi vào một võ quán tu hành nổi tiếng nhất thành Đông Lâm.”
Lâm Diệp yên lặng nghe, cũng không xen vào, hắn biết chuyện tình không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, rất nhanh Tiêu Thiên Nhậm đã kể ra nốt nửa sau câu chuyện: “Một đứa nhỏ xuất thân từ miền quê nghèo muốn tu hành, nói thì dễ mà làm thì khó, chỉ tính riêng chi tiêu hàng ngày cũng là một khoản tiền tài lớn. Để cho con mình có thể an tâm tu luyện, Liên Như Phong bắt đầu chú ý đến trong thôn.”
“Ngươi cũng biết, Liên Như Phong là thủ lĩnh hộ vệ trong thôn, toàn quyền phụ trách việc vận chuyển linh cốc trong thôn đến bộ lạc Thanh Dương trao đổi hàng hóa. Mấy năm trước, hàng hóa mà thôn Phi Vân trao đổi được có giá trị tương đương với ba trăm đồng tệ của vương quốc. Nhưng mấy năm nay, hàng hóa hắn đổi về ngày càng ít, thậm chí nhiều lần tay không mà về.”
Nói đến đây, thanh âm Tiêu Nhậm Thiên đã có chút tức giận: “Nếu vì việc tu hành của Liên Phi hắn lấy đi một chút tài vật, mọi người cũng có thể thông cảm. Nhưng đến nay, hắn lại càng không kiêng nể gì, hàng hóa mang về càng ngày càng ít, đã sắp không đủ cho sinh hoạt của mọi người trong thôn, quá phận quá đáng!”