Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Chương 171
Thanh niên chợt thấy nhẹ nhõm trong lòng, hắn ta dẫn mọi người và phát huy vượt sông bằng khinh công.
Quả đúng như lời Hình Đằng nói, đó là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo vải lanh cũ kỹ, mặc dù trông sạch sẽ và gọn gàng nhưng trong mắt đám thanh niên thì rõ ràng quá tồi tàn rồi.
Thiếu niên này đúng là Lâm Diệp.
Vừa rồi hắn cũng cảm nhận được có người đang tiến lại gần, nhưng giờ nhìn thấy một đám người đến gần như vậy thì trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Nếu như hắn không nhầm thì trong đám người này, hầu như đều cùng một màu đều có căn cơ tu luyện Linh Cương cảnh, toàn thân tràn ngập linh khí Linh Cương, hoàn toàn không giả được.
Ngay cả hơi thở của lão giả mặc áo xám cũng đầy vẻ đáng sợ.
Một đám người như vậy xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này khiến cho Lâm Diệp không thể không đề cao cảnh giác.
“He! Xem ra đây là một người địa phương nhỏ bé sống ở Tam Thiên Sơn.”
Người thanh niên liếc nhìn Lâm Diệp rồi cười nhạt, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, khua tay nói: “Tiểu tử! Bọn ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, nếu ngươi không phiền thì bây giờ hãy rời khỏi đây, hôm nay công tử đây tâm trạng tốt, không làm khó ngươi.”
Một đám người cười phá lên sảng khoái.
Lão giả mặc áo xám chau mày, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ là một thiếu niên mà thôi nên không đáng để bận tâm.
“Đa… Tạ! Đa tạ các vị!”
Lâm Diệp với dáng vẻ hoảng hốt, lắp bắp một câu rồi dắt Lân Mã bỏ chạy nhanh như chớp.
Nhìn thấy bộ dạng vừa nhát gan vừa sợ hãi của hắn khiến cho một đám thanh niên không nhịn được cười sằng sặc.
“Đúng là con dế nhũi nhỏ bé, chưa trải sự đời, công tử nhẹ nhàng nói một câu đã dọa cho hắn hoang mang bỏ chạy. Ha ha ha!”
Một tên tùy tùng nịnh nọt khiến cho thanh niên kia không nhịn được cười, nói: “Con dế nhũi nhỏ bé này cũng khá thông minh, biết là không chịu rời đi thì chắc chắn sẽ chịu khổ, nhưng mà hắn… Quá nhu nhược và hèn yếu rồi.”
“Công tử nói không đúng rồi, con dế nhũi kia có mạnh mẽ đến đâu thì nhìn thấy công tử người cũng phải cúi đầu rút lui thôi.”
Đám tùy tùng đua nhau nịnh nọt khiến cho thanh niên kia bật cười sặc sụa.
Chỉ có riêng Hình Đằng chau mày, nhưng ông ta cũng không làm được gì, vị công tử này chính là trưởng tử của đại đô đốc hành tỉnh Tây Nam Đế Quốc Liễu Võ Quân, thân phận cao quý được tôn sùng, nhưng tính tình lại vô cùng ngang ngược, ngay cả Hình Đằng cũng không dám nói gì.
Bọn họ hoàn toàn không nhận ra cách đó khoảng mấy chục dặm, Lâm Diệp đang hốt hoảng bỏ chạy thì bỗng dừng lại, hắn leo lên trên một cây lớn, ánh mắt như ngôi sao lạnh lẽo, nhìn xa về phía bờ con sông lớn kia.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Diệp không còn sợ hãi nữa, hắn trở nên bình tĩnh và lạnh lùng, hắn cầm chặt cây cung bằng xương trắng to lớn trong lòng bàn tay.
Tưởng rằng Lâm Diệp sẽ tránh né sau khi bị sỉ nhục và bị đuổi đi, nhưng thực ra trong lòng lại vôn cùng tức giận.
Thanh niên chợt thấy nhẹ nhõm trong lòng, hắn ta dẫn mọi người và phát huy vượt sông bằng khinh công.
Quả đúng như lời Hình Đằng nói, đó là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo vải lanh cũ kỹ, mặc dù trông sạch sẽ và gọn gàng nhưng trong mắt đám thanh niên thì rõ ràng quá tồi tàn rồi.
Thiếu niên này đúng là Lâm Diệp.
Vừa rồi hắn cũng cảm nhận được có người đang tiến lại gần, nhưng giờ nhìn thấy một đám người đến gần như vậy thì trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Nếu như hắn không nhầm thì trong đám người này, hầu như đều cùng một màu đều có căn cơ tu luyện Linh Cương cảnh, toàn thân tràn ngập linh khí Linh Cương, hoàn toàn không giả được.
Ngay cả hơi thở của lão giả mặc áo xám cũng đầy vẻ đáng sợ.
Một đám người như vậy xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này khiến cho Lâm Diệp không thể không đề cao cảnh giác.
“He! Xem ra đây là một người địa phương nhỏ bé sống ở Tam Thiên Sơn.”
Người thanh niên liếc nhìn Lâm Diệp rồi cười nhạt, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, khua tay nói: “Tiểu tử! Bọn ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, nếu ngươi không phiền thì bây giờ hãy rời khỏi đây, hôm nay công tử đây tâm trạng tốt, không làm khó ngươi.”
Một đám người cười phá lên sảng khoái.
Lão giả mặc áo xám chau mày, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ là một thiếu niên mà thôi nên không đáng để bận tâm.
“Đa… Tạ! Đa tạ các vị!”
Lâm Diệp với dáng vẻ hoảng hốt, lắp bắp một câu rồi dắt Lân Mã bỏ chạy nhanh như chớp.
Nhìn thấy bộ dạng vừa nhát gan vừa sợ hãi của hắn khiến cho một đám thanh niên không nhịn được cười sằng sặc.
“Đúng là con dế nhũi nhỏ bé, chưa trải sự đời, công tử nhẹ nhàng nói một câu đã dọa cho hắn hoang mang bỏ chạy. Ha ha ha!”
Một tên tùy tùng nịnh nọt khiến cho thanh niên kia không nhịn được cười, nói: “Con dế nhũi nhỏ bé này cũng khá thông minh, biết là không chịu rời đi thì chắc chắn sẽ chịu khổ, nhưng mà hắn… Quá nhu nhược và hèn yếu rồi.”
“Công tử nói không đúng rồi, con dế nhũi kia có mạnh mẽ đến đâu thì nhìn thấy công tử người cũng phải cúi đầu rút lui thôi.”
Đám tùy tùng đua nhau nịnh nọt khiến cho thanh niên kia bật cười sặc sụa.
Chỉ có riêng Hình Đằng chau mày, nhưng ông ta cũng không làm được gì, vị công tử này chính là trưởng tử của đại đô đốc hành tỉnh Tây Nam Đế Quốc Liễu Võ Quân, thân phận cao quý được tôn sùng, nhưng tính tình lại vô cùng ngang ngược, ngay cả Hình Đằng cũng không dám nói gì.
Bọn họ hoàn toàn không nhận ra cách đó khoảng mấy chục dặm, Lâm Diệp đang hốt hoảng bỏ chạy thì bỗng dừng lại, hắn leo lên trên một cây lớn, ánh mắt như ngôi sao lạnh lẽo, nhìn xa về phía bờ con sông lớn kia.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Diệp không còn sợ hãi nữa, hắn trở nên bình tĩnh và lạnh lùng, hắn cầm chặt cây cung bằng xương trắng to lớn trong lòng bàn tay.
Tưởng rằng Lâm Diệp sẽ tránh né sau khi bị sỉ nhục và bị đuổi đi, nhưng thực ra trong lòng lại vôn cùng tức giận.