Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Chương 123
Trong đầu Lâm Diệp thoáng qua hình ảnh của “Ngô Hận Thuỷ” kia, không khỏi ngẩn ngơ.
“Ừ.”
Bên cạnh, Hạ Chí hất gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn lên, nhìn gương mặt trắng bệch kia của Lâm Diệp, không khỏi cau mày lại, nghiêm túc nói: “Ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, nàng cũng không quan tâm là đồng ý hay không, một tay túm lấy y phục ở eo Lâm Diệp, xách hắn lên, rồi sau đó lao đi về phía xa xa.
“Lại bị tiểu nha đầu này xách đi rồi…”
Lâm Diệp cười khổ, cảm thấy thật mất mặt, cũng không nhìn được sự mệt mỏi khắp người, ngủ thật say.
Đến lúc này, Ngô Hận Thuỷ, Liên Như Phong, một nhóm mười sáu người tất cả đều đền tội!
Thi thể ngổn ngang, nằm ở các góc khác nhau của thôn Phi Vân, dưới ánh chiều tà như máu, hiện ra trông thấy mà giật mình.
…
Lâm Diệp mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, hắn nghe thấy một âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc vang lên:
“Cầu đạo giả, lần sau thời gian mở “Thông Thiên bí cảnh” là ba tháng sau, ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo được đặt tên là “Luyện Thể”, cơ hội qua ải sẽ là một trăm lẻ tám lần, nếu cuối cùng thất bại, Thông Thiên bí cảnh sẽ rơi vào trạng thái phong ấn lần nữa, cho đến một ngàn năm sau mới có cơ hội mở ra lần nữa. . .”
“Ba tháng? Tính thời gian trong khoảng cách một lần vào ải, dường như đã không còn lại bao nhiêu thời gian!”
Đột nhiên, Lâm Diệp tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mở mắt ra.
Nhìn thấy trưng bày trong nhà quen thuộc, hắn kinh ngạc trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa, cách vào ải Thông Thiên bí cảnh còn một khoảng thời gian, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Hắn đứng dậy xuống giường, cảm giác mệt mỏi toàn thân quét sạch, chỉ là có chút yếu ớt.
Hạ Chí đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâm Diệp đứng dậy, dường như cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Ta đói rồi.”
Lâm Diệp ngơ ngác, vốn cho là Hạ Chí sẽ ân cần hỏi han mình một phen, ai có thể ngờ mới vừa tỉnh lại đã nghe được một câu nói thúc giục mình nấu cơm.
Hắn đành nhún vai: “Ta đi nấu cơm.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hỏi: “Ta đã ngủ mấy ngày?”
Hạ Chí nói: “Bốn ngày.”
Lâm Diệp lập tức mở to hai mắt: “Những ngày qua ngươi cũng không ăn cơm?”
Hạ Chí gật đầu một cái.
Lâm Diệp lập tức xoay người đi vào trong phòng, để “ân nhân cứu mạng” của mình đói bốn ngày, làm cho Lâm Diệp cũng cảm thấy đau lòng.
Ngay khi Lâm Diệp bận rộn ở phòng bếp, Tiêu Thiên Nhậm vô cùng lo lắng đi đến, khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệp, lập tức vui vẻ nói: “Lâm Diệp, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!”
“Tiêu bá, có chuyện gì không?”
Lâm Diệp vừa bận rộn làm việc, vừa thuận miệng nói.
Thấy dáng vẻ không yên lòng kia của Lâm Diệp, Tiêu Thiên Nhậm lập tức cạn lời, bốn ngày trước xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ như thế vẫn không gọi là chuyện sao? Tên tiểu tử này ngươi hôn mê suốt bốn ngày, chẳng lẽ cũng không gọi là chuyện sao?
Trong đầu Lâm Diệp thoáng qua hình ảnh của “Ngô Hận Thuỷ” kia, không khỏi ngẩn ngơ.
“Ừ.”
Bên cạnh, Hạ Chí hất gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn lên, nhìn gương mặt trắng bệch kia của Lâm Diệp, không khỏi cau mày lại, nghiêm túc nói: “Ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, nàng cũng không quan tâm là đồng ý hay không, một tay túm lấy y phục ở eo Lâm Diệp, xách hắn lên, rồi sau đó lao đi về phía xa xa.
“Lại bị tiểu nha đầu này xách đi rồi…”
Lâm Diệp cười khổ, cảm thấy thật mất mặt, cũng không nhìn được sự mệt mỏi khắp người, ngủ thật say.
Đến lúc này, Ngô Hận Thuỷ, Liên Như Phong, một nhóm mười sáu người tất cả đều đền tội!
Thi thể ngổn ngang, nằm ở các góc khác nhau của thôn Phi Vân, dưới ánh chiều tà như máu, hiện ra trông thấy mà giật mình.
…
Lâm Diệp mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, hắn nghe thấy một âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc vang lên:
“Cầu đạo giả, lần sau thời gian mở “Thông Thiên bí cảnh” là ba tháng sau, ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo được đặt tên là “Luyện Thể”, cơ hội qua ải sẽ là một trăm lẻ tám lần, nếu cuối cùng thất bại, Thông Thiên bí cảnh sẽ rơi vào trạng thái phong ấn lần nữa, cho đến một ngàn năm sau mới có cơ hội mở ra lần nữa. . .”
“Ba tháng? Tính thời gian trong khoảng cách một lần vào ải, dường như đã không còn lại bao nhiêu thời gian!”
Đột nhiên, Lâm Diệp tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mở mắt ra.
Nhìn thấy trưng bày trong nhà quen thuộc, hắn kinh ngạc trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa, cách vào ải Thông Thiên bí cảnh còn một khoảng thời gian, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Hắn đứng dậy xuống giường, cảm giác mệt mỏi toàn thân quét sạch, chỉ là có chút yếu ớt.
Hạ Chí đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâm Diệp đứng dậy, dường như cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Ta đói rồi.”
Lâm Diệp ngơ ngác, vốn cho là Hạ Chí sẽ ân cần hỏi han mình một phen, ai có thể ngờ mới vừa tỉnh lại đã nghe được một câu nói thúc giục mình nấu cơm.
Hắn đành nhún vai: “Ta đi nấu cơm.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hỏi: “Ta đã ngủ mấy ngày?”
Hạ Chí nói: “Bốn ngày.”
Lâm Diệp lập tức mở to hai mắt: “Những ngày qua ngươi cũng không ăn cơm?”
Hạ Chí gật đầu một cái.
Lâm Diệp lập tức xoay người đi vào trong phòng, để “ân nhân cứu mạng” của mình đói bốn ngày, làm cho Lâm Diệp cũng cảm thấy đau lòng.
Ngay khi Lâm Diệp bận rộn ở phòng bếp, Tiêu Thiên Nhậm vô cùng lo lắng đi đến, khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệp, lập tức vui vẻ nói: “Lâm Diệp, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!”
“Tiêu bá, có chuyện gì không?”
Lâm Diệp vừa bận rộn làm việc, vừa thuận miệng nói.
Thấy dáng vẻ không yên lòng kia của Lâm Diệp, Tiêu Thiên Nhậm lập tức cạn lời, bốn ngày trước xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ như thế vẫn không gọi là chuyện sao? Tên tiểu tử này ngươi hôn mê suốt bốn ngày, chẳng lẽ cũng không gọi là chuyện sao?