Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-700
Chương 700: Gia tộc
Đeo kính râm, cô đi tìm Vệ Thiều Âm.
Trong hành lang dài và yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ ảo đã tắt, dáng người mảnh khảnh của người đàn ông đang đứng một mình, chiếc áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi đã được anh ta cài từng cúc một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Người đàn ông này, có một kiểu sạch sẽ và lạnh lùng khác với Lệ Lôi và Bùi Tử Hoành.
Hạ Lăng gọi: "A Vệ."
Vệ Thiều Âm quay mặt lại nhìn cô: "Tiểu Lăng. Hoạt động hôm nay kết thúc rồi sao?"
"Hôm nay kết thúc rồi." Cô ấy nói: " Sẽ có một cái khác vào ngày mốt. Sao vậy, đến tìm tôi có chuyện? "
Vệ Thiều Âm nói:" Ông chủ cử tôi đến đón cô. Thiệu Huy xảy ra chuyện rồi, cậu ấy bị rơi khi đi thang máy, bị thương và hiện đang phải phẫu thuật, cần phải truyền máu. Nhóm máu không đúng, hiện tại đang cấp cứu, bệnh viện thông báo tình trạng rất nguy kịch. "
Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang, quá sốc khiến Hạ Lăng không thể định thần lại.
Cô không biết mình cùng Vệ Thiều Âm rời đi như thế nào, anh đưa cô lên đỉnh tòa nhà chọc trời, rồi lên trực thăng, vô tri vô giác. Mười ngón tay nắm chặt trước ngực, trong lòng cô liên tục cầu nguyện, Thiệu Huy nhất định phải bình an vô sự.
Máy bay trực thăng được Vệ Thiều Âm huy động với đặc quyền của Lệ Lôi, lái thẳng đến bệnh viện.
Cô xuống máy bay, nhanh chóng đến phòng bệnh của Thiệu Huy, cửa phòng mổ đóng chặt, đèn sơ cứu vẫn chưa tắt.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Cô hỏi bác sĩ đi cùng khi biết tin.
Bác sĩ cho biết: "Tình trạng của đứa trẻ không tốt lắm, lúc đầu khi thang máy gặp sự cố, tổn thương cơ quan nội tạng, chảy nhiều máu, sau đó làm phẫu thuật, chúng tôi truyền cho đứa trẻ nhóm máu O, mới phát hiện ra rằng nhóm máu bị sai. Lúc này đứa trẻ đã có phản ứng tán huyết (tan máu), các dấu hiệu sinh tồn không ổn định. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để giải cứu. ”
Phản ứng tán huyết?
Cô không hiểu mấy thuật ngữ y học này.
Nhưng vẻ mặt Vệ Thiều Âm ở bên cạnh lại rất gay gắt: "Trước khi truyền máu các người không phải nên kiểm tra nhóm máu trước tiên sao? Phản ứng tán huyết có thể gây chết người, sao các người lại cẩu thả như vậy!"
Bác sĩ kia với vẻ mặt khổ sở: “Chúng tôi đã làm xét nghiệm nhóm máu cho đứa trẻ cách đây không lâu, thì đúng là nhóm máu O. "
Anh ta không biết rằng, có một vài bác sĩ cùng tham dự đã bí mật thay đổi kết quả nhóm máu, và rất khó để anh ta có thể giải thích rõ ràng được.
Hạ Lăng trong lòng như lửa đốt, run rẩy hỏi bác sĩ:" Nắm chắc bao nhiêu phần trăm thành công? "
“Thành thật nói, 10% .....”
Vệ Thiều Âm gay gắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ đang nói kia.
Bác sĩ vội vàng đổi lời: “30…... 30%.”
Hạ Lăng cảm thấy lạnh khắp người, hiếm khi cô cảm thấy thế này, như thể có điều gì đó quan trọng trong đời sắp rời xa cô vậy. “Xin các người nhất định phải cứu cậu bé!”
Cô cầu xin bác sĩ, “Muốn tôi trả bao nhiêu tiền cũng được!”
Bác sĩ cũng rất đau khổ, trong chuyện này tiền nong là vấn đề sao? Đứa trẻ bị thương nặng khi thang máy gặp sự cố, cộng thêm phản ứng tán huyết, không thể nghĩ đến tính mạng gặp khó khăn! Nếu nghiêm túc mà nói thì cả hai tai nạn phải được tính là toàn bộ trách nhiệm của bệnh viện, với tư cách là một bác sĩ, anh ấy cũng rất khó đòi được?
Anh ấy xoa dịu Hạ Lăng vài câu, thế nhưng lời nói vô hiệu, không có vất kỳ tác dụng gì.
Đầu óc Hạ Lăng rối bời, cô không hiểu, rõ ràng Thiệu Huy là nhóm máu O, làm thế nào mà đột nhiên nhóm máu lại không đúng được? Bệnh viện đã làm sai trong lần xét nghiệm đầu tiên sao? Một sai lầm chết người .....
Có phải số phận của cô quá khắc, số phận mẹ goá con côi, đã khắc chết đứa con mình sinh ra không tính, mà còn khắc luôn đứa con nuôi?
Ngay cả một sự kiện xác suất nhỏ như vậy cũng đang xảy ra trên cơ thể đứa trẻ?
Cô trong lòng như lửa đốt, lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng mổ, nhưng không thể giúp gì được, chỉ liên tục tự trách mình. Cô tự đổ lỗi cho bản thân, tại sao lại muốn đi nơi khác để biểu diễn vào lúc này? Nếu ở lại bên cạnh Thiệu Huy, có phải cậu sẽ không xảy ra chuyện? Đúng rồi, Lệ Lôi đâu? Tại sao Lệ Lôi không có ở đây?
Anh đã thề thốt và hứa với cô sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt mà.
Bây giờ đứa trẻ xảy ra chuyện, anh ấy đang ở đâu?!
Cô ngẩng đầu lên, định hỏi vấn đề này.
“Ông chủ? Cũng đang ở trong phòng phẫu thuật.”
Lần này, người trả lời cô là Vệ Thiều Âm. ”Nhóm máu thật của Thiệu Huy đã được kiểm tra ra, Nó thuộc loại MNSSU giống như ông chủ, và không có dự trữ trong ngân hàng máu. Cần điều trị thay máu, chỉ có ông chủ mới có thể cứu cậu ta, vì vậy bây giờ ông chủ cũng đang ở trong phòng mổ. "
Vệ Thiều Âm đang nói, rồi nói thêm: “Trước khi vào phòng mổ, anh ấy đã ra lệnh cho tôi đến đón cô.”
Chẳng trách anh không thể đích thân xuất hiện trước mặt cô, hóa ra là để giải cứu đứa trẻ. Cô không biết sẽ tiêu tốn bao nhiêu máu để giải cứu Thiệu Huy, nhưng cô có thể tưởng tượng rằng đó chắc chắn là một số lượng không nhỏ, liệu Lệ Lôi có thể trụ được không?
Cô vốn chỉ lo lắng cho một mình Thiệu Huy, nhưng giờ cô lại lo lắng cho cả hai người.
Hy vọng bọn họ đều bình an .....
"Họ sẽ qua khỏi", Vệ Thiều Âm an ủi cô.
"Tôi đã huy động những chuyên gia tiên tiến nhất trong ngành y khoa, khoa học, sinh học từ nhà tôi đến đây để hỗ trợ điều trị." Tập đoàn dược phẩm sinh học của Vệ gia là một tập đoàn khổng lồ, nhiều chuyên gia trong gia đình thậm chí còn có tay nghề cao hơn cả những bác sĩ nổi tiếng nhất thế giới.
Tuy nhiên, Hạ Lăng không để tâm lắm khi nghe anh ta nói điều này.
Vấn đề cô quan tâm bây giờ là mạng sống của hai người cô yêu quý, kêu cô làm sao có thể yên tâm ?
Tay cô vô tình siết chặt tấm bùa hộ mệnh giữa cổ, đó cũng chính là thứ mà Lệ Lôi đã dùng hơn nửa số máu của bản thân để làm tặng cho cô. Khi đó, anh hiến dâng giọt máu của mình cho cô, và bây giờ, lại vì con của cô, một lần nữa hiến dâng dòng máu quý hiếm của mình.....
Hạ Lăng chợt nhận ra, anh tốt với cô đến nhường nào.
Cho dù có Tô Đường, cho dù có bao nhiêu người đến làm phiền, nhưng khi liên quan đến sự sống chết của cô, chỉ có người đàn ông này sẽ cố hết sức bảo vệ cô, còn có con của cô. Mũi của cô có chút cay cay.
Vệ Thiều Âm vẫn đang an ủi cô: “Hai người bọn họ nhất định sẽ sống sót, có người của gia đình tôi, họ sẽ cố hết sức.”
Bản thân anh tránh xa khỏi ngành công nghệ cao sinh hóa đáng sợ của gia đình mình, không có nghĩa là anh không biết thực lực của gia tộc như thế nào, nếu như nói, liệu có nơi nào trên thế giới này có thể kéo một người từ tay Tử Thần trở về, Vệ gia nhận thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Suy nghĩ của Hạ Lăng hỗn loạn, nhưng anh ấy đã nhắc nhở cô nhớ ra điều gì…...
Đúng rồi, Gia tộc.
Cô tìm kiếm trong túi xách, lấy điện thoại di động ra, cô nhấn số và gọi cho anh trai.
"A lô, anh trai.....". Cô khóc nức nở. "Thiệu Huy xảy ra chuyện, Lệ Lôi đang truyền máu cho cậu ấy, em rất lo lắng cho hai người họ..... Em phải làm gì bây giờ? Anh có cách gì cứu họ không?"
Những năm này, mặc dù cô và gia đình cô liên hệ không nhiều, nhưng những người thân trong gia đình luôn được nghĩ đến ở những thời điểm quan trọng.
Ngay từ khi Thiệu Huy được nhận nuôi, cô đã báo qua với gia đình. Khi nghe tới đây, Hạ Mặc Ngôn đã từng lấp lửng nói: “Cậu bé và em rất hợp, chỉ cần em thích là được.”
Bây giờ, Thiệu Huy đã xảy ra chuyện, cô chỉ có thể cầu cứu anh trai . "Anh không phải rất lợi hại sao? Có thể cầu một điều may mắn hay gì đó, và phù hộ cho cả hai người họ bình an vô sự được không?" Cô khẩn cầu.
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Mặc Ngôn với vẻ mặt ngàn năm không thay đổi: “Bọn họ sẽ không sao đâu.”
“Thật sao?” Anh trai nói nhẹ như vậy khiến bất an trong lòng cô được lấp đầy.
Hạ Mặc Ngôn khẽ nhướng mắt nhìn một vòng ở giữa ngôi nhà cổ kính. Tiểu Lăng vẫn chưa biết, tai nạn này không thể tách rời khỏi quá trình luyện tập của anh, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, anh có thể không rõ ràng hơn sao?
Đeo kính râm, cô đi tìm Vệ Thiều Âm.
Trong hành lang dài và yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ ảo đã tắt, dáng người mảnh khảnh của người đàn ông đang đứng một mình, chiếc áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi đã được anh ta cài từng cúc một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Người đàn ông này, có một kiểu sạch sẽ và lạnh lùng khác với Lệ Lôi và Bùi Tử Hoành.
Hạ Lăng gọi: "A Vệ."
Vệ Thiều Âm quay mặt lại nhìn cô: "Tiểu Lăng. Hoạt động hôm nay kết thúc rồi sao?"
"Hôm nay kết thúc rồi." Cô ấy nói: " Sẽ có một cái khác vào ngày mốt. Sao vậy, đến tìm tôi có chuyện? "
Vệ Thiều Âm nói:" Ông chủ cử tôi đến đón cô. Thiệu Huy xảy ra chuyện rồi, cậu ấy bị rơi khi đi thang máy, bị thương và hiện đang phải phẫu thuật, cần phải truyền máu. Nhóm máu không đúng, hiện tại đang cấp cứu, bệnh viện thông báo tình trạng rất nguy kịch. "
Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang, quá sốc khiến Hạ Lăng không thể định thần lại.
Cô không biết mình cùng Vệ Thiều Âm rời đi như thế nào, anh đưa cô lên đỉnh tòa nhà chọc trời, rồi lên trực thăng, vô tri vô giác. Mười ngón tay nắm chặt trước ngực, trong lòng cô liên tục cầu nguyện, Thiệu Huy nhất định phải bình an vô sự.
Máy bay trực thăng được Vệ Thiều Âm huy động với đặc quyền của Lệ Lôi, lái thẳng đến bệnh viện.
Cô xuống máy bay, nhanh chóng đến phòng bệnh của Thiệu Huy, cửa phòng mổ đóng chặt, đèn sơ cứu vẫn chưa tắt.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Cô hỏi bác sĩ đi cùng khi biết tin.
Bác sĩ cho biết: "Tình trạng của đứa trẻ không tốt lắm, lúc đầu khi thang máy gặp sự cố, tổn thương cơ quan nội tạng, chảy nhiều máu, sau đó làm phẫu thuật, chúng tôi truyền cho đứa trẻ nhóm máu O, mới phát hiện ra rằng nhóm máu bị sai. Lúc này đứa trẻ đã có phản ứng tán huyết (tan máu), các dấu hiệu sinh tồn không ổn định. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để giải cứu. ”
Phản ứng tán huyết?
Cô không hiểu mấy thuật ngữ y học này.
Nhưng vẻ mặt Vệ Thiều Âm ở bên cạnh lại rất gay gắt: "Trước khi truyền máu các người không phải nên kiểm tra nhóm máu trước tiên sao? Phản ứng tán huyết có thể gây chết người, sao các người lại cẩu thả như vậy!"
Bác sĩ kia với vẻ mặt khổ sở: “Chúng tôi đã làm xét nghiệm nhóm máu cho đứa trẻ cách đây không lâu, thì đúng là nhóm máu O. "
Anh ta không biết rằng, có một vài bác sĩ cùng tham dự đã bí mật thay đổi kết quả nhóm máu, và rất khó để anh ta có thể giải thích rõ ràng được.
Hạ Lăng trong lòng như lửa đốt, run rẩy hỏi bác sĩ:" Nắm chắc bao nhiêu phần trăm thành công? "
“Thành thật nói, 10% .....”
Vệ Thiều Âm gay gắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ đang nói kia.
Bác sĩ vội vàng đổi lời: “30…... 30%.”
Hạ Lăng cảm thấy lạnh khắp người, hiếm khi cô cảm thấy thế này, như thể có điều gì đó quan trọng trong đời sắp rời xa cô vậy. “Xin các người nhất định phải cứu cậu bé!”
Cô cầu xin bác sĩ, “Muốn tôi trả bao nhiêu tiền cũng được!”
Bác sĩ cũng rất đau khổ, trong chuyện này tiền nong là vấn đề sao? Đứa trẻ bị thương nặng khi thang máy gặp sự cố, cộng thêm phản ứng tán huyết, không thể nghĩ đến tính mạng gặp khó khăn! Nếu nghiêm túc mà nói thì cả hai tai nạn phải được tính là toàn bộ trách nhiệm của bệnh viện, với tư cách là một bác sĩ, anh ấy cũng rất khó đòi được?
Anh ấy xoa dịu Hạ Lăng vài câu, thế nhưng lời nói vô hiệu, không có vất kỳ tác dụng gì.
Đầu óc Hạ Lăng rối bời, cô không hiểu, rõ ràng Thiệu Huy là nhóm máu O, làm thế nào mà đột nhiên nhóm máu lại không đúng được? Bệnh viện đã làm sai trong lần xét nghiệm đầu tiên sao? Một sai lầm chết người .....
Có phải số phận của cô quá khắc, số phận mẹ goá con côi, đã khắc chết đứa con mình sinh ra không tính, mà còn khắc luôn đứa con nuôi?
Ngay cả một sự kiện xác suất nhỏ như vậy cũng đang xảy ra trên cơ thể đứa trẻ?
Cô trong lòng như lửa đốt, lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng mổ, nhưng không thể giúp gì được, chỉ liên tục tự trách mình. Cô tự đổ lỗi cho bản thân, tại sao lại muốn đi nơi khác để biểu diễn vào lúc này? Nếu ở lại bên cạnh Thiệu Huy, có phải cậu sẽ không xảy ra chuyện? Đúng rồi, Lệ Lôi đâu? Tại sao Lệ Lôi không có ở đây?
Anh đã thề thốt và hứa với cô sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt mà.
Bây giờ đứa trẻ xảy ra chuyện, anh ấy đang ở đâu?!
Cô ngẩng đầu lên, định hỏi vấn đề này.
“Ông chủ? Cũng đang ở trong phòng phẫu thuật.”
Lần này, người trả lời cô là Vệ Thiều Âm. ”Nhóm máu thật của Thiệu Huy đã được kiểm tra ra, Nó thuộc loại MNSSU giống như ông chủ, và không có dự trữ trong ngân hàng máu. Cần điều trị thay máu, chỉ có ông chủ mới có thể cứu cậu ta, vì vậy bây giờ ông chủ cũng đang ở trong phòng mổ. "
Vệ Thiều Âm đang nói, rồi nói thêm: “Trước khi vào phòng mổ, anh ấy đã ra lệnh cho tôi đến đón cô.”
Chẳng trách anh không thể đích thân xuất hiện trước mặt cô, hóa ra là để giải cứu đứa trẻ. Cô không biết sẽ tiêu tốn bao nhiêu máu để giải cứu Thiệu Huy, nhưng cô có thể tưởng tượng rằng đó chắc chắn là một số lượng không nhỏ, liệu Lệ Lôi có thể trụ được không?
Cô vốn chỉ lo lắng cho một mình Thiệu Huy, nhưng giờ cô lại lo lắng cho cả hai người.
Hy vọng bọn họ đều bình an .....
"Họ sẽ qua khỏi", Vệ Thiều Âm an ủi cô.
"Tôi đã huy động những chuyên gia tiên tiến nhất trong ngành y khoa, khoa học, sinh học từ nhà tôi đến đây để hỗ trợ điều trị." Tập đoàn dược phẩm sinh học của Vệ gia là một tập đoàn khổng lồ, nhiều chuyên gia trong gia đình thậm chí còn có tay nghề cao hơn cả những bác sĩ nổi tiếng nhất thế giới.
Tuy nhiên, Hạ Lăng không để tâm lắm khi nghe anh ta nói điều này.
Vấn đề cô quan tâm bây giờ là mạng sống của hai người cô yêu quý, kêu cô làm sao có thể yên tâm ?
Tay cô vô tình siết chặt tấm bùa hộ mệnh giữa cổ, đó cũng chính là thứ mà Lệ Lôi đã dùng hơn nửa số máu của bản thân để làm tặng cho cô. Khi đó, anh hiến dâng giọt máu của mình cho cô, và bây giờ, lại vì con của cô, một lần nữa hiến dâng dòng máu quý hiếm của mình.....
Hạ Lăng chợt nhận ra, anh tốt với cô đến nhường nào.
Cho dù có Tô Đường, cho dù có bao nhiêu người đến làm phiền, nhưng khi liên quan đến sự sống chết của cô, chỉ có người đàn ông này sẽ cố hết sức bảo vệ cô, còn có con của cô. Mũi của cô có chút cay cay.
Vệ Thiều Âm vẫn đang an ủi cô: “Hai người bọn họ nhất định sẽ sống sót, có người của gia đình tôi, họ sẽ cố hết sức.”
Bản thân anh tránh xa khỏi ngành công nghệ cao sinh hóa đáng sợ của gia đình mình, không có nghĩa là anh không biết thực lực của gia tộc như thế nào, nếu như nói, liệu có nơi nào trên thế giới này có thể kéo một người từ tay Tử Thần trở về, Vệ gia nhận thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.
Suy nghĩ của Hạ Lăng hỗn loạn, nhưng anh ấy đã nhắc nhở cô nhớ ra điều gì…...
Đúng rồi, Gia tộc.
Cô tìm kiếm trong túi xách, lấy điện thoại di động ra, cô nhấn số và gọi cho anh trai.
"A lô, anh trai.....". Cô khóc nức nở. "Thiệu Huy xảy ra chuyện, Lệ Lôi đang truyền máu cho cậu ấy, em rất lo lắng cho hai người họ..... Em phải làm gì bây giờ? Anh có cách gì cứu họ không?"
Những năm này, mặc dù cô và gia đình cô liên hệ không nhiều, nhưng những người thân trong gia đình luôn được nghĩ đến ở những thời điểm quan trọng.
Ngay từ khi Thiệu Huy được nhận nuôi, cô đã báo qua với gia đình. Khi nghe tới đây, Hạ Mặc Ngôn đã từng lấp lửng nói: “Cậu bé và em rất hợp, chỉ cần em thích là được.”
Bây giờ, Thiệu Huy đã xảy ra chuyện, cô chỉ có thể cầu cứu anh trai . "Anh không phải rất lợi hại sao? Có thể cầu một điều may mắn hay gì đó, và phù hộ cho cả hai người họ bình an vô sự được không?" Cô khẩn cầu.
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Mặc Ngôn với vẻ mặt ngàn năm không thay đổi: “Bọn họ sẽ không sao đâu.”
“Thật sao?” Anh trai nói nhẹ như vậy khiến bất an trong lòng cô được lấp đầy.
Hạ Mặc Ngôn khẽ nhướng mắt nhìn một vòng ở giữa ngôi nhà cổ kính. Tiểu Lăng vẫn chưa biết, tai nạn này không thể tách rời khỏi quá trình luyện tập của anh, có nguy hiểm đến tính mạng hay không, anh có thể không rõ ràng hơn sao?