Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-684
Chương 684: Khăn quàng cổ
Thiệu Huy hai mắt sáng lên, liên tục gật gật đầu: “Được ạ!”
Có điều, hai người nói chuyện mà lại không phát hiện, cách bọn họ không xa còn có một bóng người lấm la lấm lét ẩn trốn phía sau. Là một nhân viên công tác, anh ta chạy ra xa khỏi nơi đó, gọi điện thoại: “Tô tiểu thư, về việc cô bảo tôi theo dõi Diệp Tinh Lăng với đứa nhóc kia, ban nãy tôi nghe lén bọn họ nói chuyện, nói rằng muốn đi mua quần áo cho Lệ tiên sinh… Phải phải phải, Tô tiểu thư cô quá khách khí rồi, yên tâm, tôi nhất định sẽ vì cô cống hiến hết sức lực, theo cô tới cùng!”
Tên nam nhân ấy vừa nói xong liền cười khà khà, cúp điện thoại.
Anh ta phấn khích đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, quá tốt rồi, tuỳ tiện giúp Tô tiểu thư theo dõi hai người ấy liền nhận được vài vạn, so với số tiền kiếm được khi đi bưng trà rót nước cho đoàn làm phim thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều! Phải biết, tuy rằng làng giải trí kiếm tiền rất nhanh, nhưng việc như vậy chỉ dành cho những người có ngoại hình và trình độ thôi, còn đối với loại nhân viên cấp thấp như bọn họ thì sao? Sau một ngày dài cực kỳ mệt mỏi, chưa nói đến việc bị người ta gọi đến bồi uống, số tiền kiếm được chẳng bằng một nhân viên công chức bình thường!
Có bổng lộc mà không nhận mới là kẻ ngốc.
Anh tự mình phấn khích trong rừng một hồi lâu, không dễ gì mới bình ổn lại được tâm trạng của chính mình, điềm nhiên như không quay trở lại đoàn phim.
Buổi quay quảng cáo diễn ra rất suôn sẻ, chỉ vẻn vẹn một ngày liền quay xong, Hạ Lăng và Thiệu Huy dưới sự hộ tống của mọi người quay trở về lại thành phố.
Thời tiết đã bắt đầu vào thu, khí hậu cũng trở nên mát mẻ hơn.
Hạ Lăng đã hẹn trước với một vài cửa hàng quần áo nam cao cấp– với thân phận và địa vị hiện tại, cô đã hoàn toàn có thể được hưởng đãi ngộ của một khách VIP. Cô đưa Thiệu Huy đến đó mua sắm, mua cho Thiệu Huy rất nhiều quần áo trẻ em mà cậu thích, còn cẩn thận lựa cho Lệ Lôi vài bộ quần áo.
Cô vẫn luôn nhớ số đo của anh.
Cô cũng vẫn còn nhớ phong cách yêu thích của anh – anh không thích những bộ âu phục gò bó và quần áo mang lại cảm giác quá nghiêm trang. Anh thích những bộ quần áo thoải mái một chút, vậy nên cô đã mua một chiếc áo len mỏng và một chiếc quần dài nhàn nhã, còn có cả áo khoác.
Cô lại chọn thêm một chiếc khăn quàng cổ.
Cô biết anh không thích mang khăn quàng cổ cho lắm. Có điều, ảnh quảng cáo của chiếc khăn quàng cổ này đã làm cô hơi động lòng — người mẫu nam trong quảng cáo quấn từng lớp từng lớp khăn quàng quanh mình, che đi phần má, chất liệu mềm mại nhẹ nhàng quấn quanh khuôn mặt của anh, kiểu dáng rất ấm áp.
Cô nhìn chằm chằm vào quảng cáo một lúc lâu.
Nhớ đến nơi đó trên má Lệ Lôi có một vết sẹo vừa sâu vừa sắc. Cô chưa từng hỏi chi tiết sao anh lại có vết sẹo đấy, hỏi xem trong suốt những năm tháng xa cách của bọn họ, anh rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, chịu đựng bao nhiêu mối nguy hiểm đe dọa đến cả mạng sống… Cô vẫn luôn đắn đo không biết có nên cùng anh nối lại tình xưa, mà trước khi đưa ra quyết định, cô lại không có can đảm để hỏi quá kỹ càng, bằng không, cô sẽ luôn có cảm giác như nó đại biểu cho việc cô muốn can thiệp sâu vào sinh mệnh của anh.
Có điều, cô không hỏi, không có nghĩa là cô không đau khổ.
Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo đó, trong lòng cô liền cảm thấy rất khó chịu, tựa như bị dao cắt.
Cô ao ước biết bao được vuốt ve đôi má anh, nói cho anh biết: “Em cảm thấy có lỗi với anh.”
Nhưng cô không thể.
Nếu như có chiếc khăn choàng này bầu bạn, thay cô vuốt ve vết thương của anh…
“Diệp tiểu thư, dòng khăn này là sản phẩm mới của chúng tôi mùa này, được làm bằng chất liệu nhung cừu hàng đầu thế giới, mỏng mà lại ấm, dùng làm quà tặng đối phương nhất định sẽ rất thích đó.” Quản lý cửa hàng đích thân đi cùng hướng dẫn, cười nói.
Hạ Lăng không chút do dự: “Gói lại cho tôi.”
Thiệu Huy đứng bên cạnh liên tục nói: “Em cũng muốn em cũng muốn!” Cậu muốn mặc đồ đôi với cha, trang phục cha-con, ừm ừm.
Hạ Lăng mỉm cười, lấy chiếc khăn cùng loại có kích cỡ dành cho trẻ em ở bên cạnh, quấn một vòng trên cổ Thiệu Huy, ừm, khá đẹp. Cô bèn nói: “Cái này cũng gói lại đi.”
Người quản lý cửa hàng đáp lại, cẩn thận bọc lại cho bọn họ.
Chuyến mua sắm kết thúc một cách thuận lợi.
Thiệu Huy được mua cho rất nhiều quần áo mới, cực kỳ hớn hở, sôi nổi nói với Hạ Lăng: “Chị ơi chị ơi, chị mau mau tặng những bộ đồ này cho Lệ thúc thúc đi ạ, có vài bộ khi chú mặc vào sẽ đẹp biết bao a, chú ấy nhất định sẽ rất vui thích.”
Hạ Lăng mỉm cười: “Được.”
Vừa nói xong cô liền cảm thấy rất bối rối, nhìn vào mấy bộ quần áo, đột nhiên bắt đầu hối hận – cô nên làm thế nào tặng đống đồ này cho Lệ Lôi đây? Làm sao để nhìn có vẻ tự nhiên?
Tặng quần áo có phải quá lộ liễu rồi không?
Thế mà lại thấp thỏm cả một lúc lâu.
Thế là, sau khi mua xong đống quần áo đấy liền chất trong nhà tận mấy ngày liền…
Thiệu Huy cuối cùng cũng nhìn không thuận mắt, lén lút gọi điện cho Lệ Lôi: “E hèm, Lệ thúc thúc, con nói cho chú nghe, chị gái đã mua cho chú rất nhiều quần áo nha… Nhưng mà có vẻ chị hơi xấu hổ không biết nên làm sao để tặng cho chú, chú nhanh nghĩ cách đi, còn không mặc thì quần áo sẽ lỗi mốt mất… Hehe, chú không cần cảm ơn con, nhưng phải giữ bí mật cho con nha. Nếu để chị gái biết con lén lút báo tin cho chú thì khẳng định sẽ phạt con đó… Ừmm, con muốn ăn đồ ngon! Cá hồi! Cứ như vậy quyết định nha!”
Sau đó cậu vui vẻ gác máy.
Đúng là may mắn khi có được cậu, nếu không cặp cha mẹ ngốc này sẽ làm người khác sốt ruột biết bao nhiêu a.
Tiểu Thiệu Huy gật gù đắc ý ngồi chờ kết quả. Quả nhiên, ngày hôm sau Lệ Lôi đã mang theo lễ vật đến thăm họ. Vậy mà lại mua cho Hạ Lăng một chiếc áo choàng kiểu nữ, nước hoa, son môi và đủ loại vật phẩm khác.
Tiểu Thiệu Huy trong lòng lặng lẽ like cho cha một cái.
Hạ Lăng có chút ngỡ ngàng: “Sao đột nhiên lại tặng cho em những thứ này?”
“Anh đã xem qua đoạn quảng cáo em với Thiệu Huy quay gần đây rồi,” Lệ Lôi cười ôn hoà, “Đột nhiên liền cảm thấy màu son này rất hợp với em, cả nước hoa cũng vậy, áo choàng cũng thế… vừa hay đến lúc chuyển mùa, em cứ nhận đi.”
Hạ Lăng mở ra xem, quả nhiên đều là những thứ rất hợp với cô.
Nhận rồi cũng không quên lịch sự mà nói: “Thật tình cờ, em cũng có vài món đồ muốn tặng cho anh.” Thật tự nhiên mà lấy mấy bộ đồ cùng với chiếc khăn quàng cổ kia ra.
Lệ Lôi trong lòng ấm áp, đã bao nhiêu năm qua, Tiểu Lăng cuối cùng cũng đã bằng lòng tặng đồ cho anh rồi... Dù trên thế giới này có muôn ngàn những thứ tốt đẹp thì cũng không gì tốt hơn đồ Tiểu Lăng tận tay tặng. Anh thà dùng hàng vạn của cải của gia tộc để đổi lại được một phần tâm ý của cô, chỉ cần có cô là đủ, so với tất cả mọi thứ đều tốt hơn.
“Mở ra xem xem có hợp không.” Cô vậy mà lại có chút hồi hộp.
Dù sao cũng đã bao nhiêu năm không tặng gì rồi, lúc này đây, cho dù là cô thì cũng thấp thỏm.
Lệ Lôi lại nói: “Đồ em tặng đều tốt.” Anh cười cười: “Chiếc đồng hồ Rolex em tặng anh năm đó, đến giờ anh vẫn còn đeo.” Anh đưa tay ra, quả nhiên, trên cổ tay anh chính là chiếc đồng hồ Rolex đó. Mặc dù chiếc đồng hồ này cũng là đồng hồ có danh tiếng, nhưng xét trên thân phận địa vị của Lệ Lôi thì vẫn rất khó coi. Nhưng bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn đeo nó, chưa từng tháo ra – không quan tâm người khác lời ra tiếng vào, chê cười anh không có đẳng cấp như thế nào.
Hạ Lăng cũng cúi đầu xuống nhìn chiếc đồng hồ.
Cô nhớ đến lúc trước về quê, bị người ta tính kế, anh vội vàng đến cứu. Lúc đó cô tiện tay lấy một chiếc đồng hồ Rolex ra từ trong đống chiến lợi phẩm đưa cho anh, ai ngờ rằng anh vẫn luôn đeo nó… Đã qua bao nhiêu năm rồi, mặt đồng hồ mới tinh ban đầu giờ đây đã mang theo bao nhiêu dấu tích của năm tháng, tựa như tình yêu của bọn họ vậy.
Có điều, dù thế nào cũng vẫn còn, không phải sao?
Có một số thứ, lúc nào cũng vẫn luôn ở đây.
Cô khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Lệ Lôi mở gói quần áo cô vừa tặng ra, liền nhìn thấy chiếc khăn choàng cổ. Chất liệu vô cùng mềm mại. Mặc dù bình thường anh không thích quàng khăn, có điều, cái này là được Tiểu Lăng tặng a.
Anh từng nghe một người con gái nói : Nếu bạn yêu một người, hãy tặng người ấy một chiếc khăn quàng cổ, giữ chặt anh ấy, giữ chặt cả một đời, vĩnh viễn không phân ly.
“Tiểu Lăng, choàng lên cho anh đi.” Thanh âm anh ấm áp nói với cô.
----------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Nhung Dinh
----------
Hôm nay lo đi chơi trung thu nên quên up chap mới mng ạ!!!!
Trung thu vui vẻ nha!!!!
Thiệu Huy hai mắt sáng lên, liên tục gật gật đầu: “Được ạ!”
Có điều, hai người nói chuyện mà lại không phát hiện, cách bọn họ không xa còn có một bóng người lấm la lấm lét ẩn trốn phía sau. Là một nhân viên công tác, anh ta chạy ra xa khỏi nơi đó, gọi điện thoại: “Tô tiểu thư, về việc cô bảo tôi theo dõi Diệp Tinh Lăng với đứa nhóc kia, ban nãy tôi nghe lén bọn họ nói chuyện, nói rằng muốn đi mua quần áo cho Lệ tiên sinh… Phải phải phải, Tô tiểu thư cô quá khách khí rồi, yên tâm, tôi nhất định sẽ vì cô cống hiến hết sức lực, theo cô tới cùng!”
Tên nam nhân ấy vừa nói xong liền cười khà khà, cúp điện thoại.
Anh ta phấn khích đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, quá tốt rồi, tuỳ tiện giúp Tô tiểu thư theo dõi hai người ấy liền nhận được vài vạn, so với số tiền kiếm được khi đi bưng trà rót nước cho đoàn làm phim thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều! Phải biết, tuy rằng làng giải trí kiếm tiền rất nhanh, nhưng việc như vậy chỉ dành cho những người có ngoại hình và trình độ thôi, còn đối với loại nhân viên cấp thấp như bọn họ thì sao? Sau một ngày dài cực kỳ mệt mỏi, chưa nói đến việc bị người ta gọi đến bồi uống, số tiền kiếm được chẳng bằng một nhân viên công chức bình thường!
Có bổng lộc mà không nhận mới là kẻ ngốc.
Anh tự mình phấn khích trong rừng một hồi lâu, không dễ gì mới bình ổn lại được tâm trạng của chính mình, điềm nhiên như không quay trở lại đoàn phim.
Buổi quay quảng cáo diễn ra rất suôn sẻ, chỉ vẻn vẹn một ngày liền quay xong, Hạ Lăng và Thiệu Huy dưới sự hộ tống của mọi người quay trở về lại thành phố.
Thời tiết đã bắt đầu vào thu, khí hậu cũng trở nên mát mẻ hơn.
Hạ Lăng đã hẹn trước với một vài cửa hàng quần áo nam cao cấp– với thân phận và địa vị hiện tại, cô đã hoàn toàn có thể được hưởng đãi ngộ của một khách VIP. Cô đưa Thiệu Huy đến đó mua sắm, mua cho Thiệu Huy rất nhiều quần áo trẻ em mà cậu thích, còn cẩn thận lựa cho Lệ Lôi vài bộ quần áo.
Cô vẫn luôn nhớ số đo của anh.
Cô cũng vẫn còn nhớ phong cách yêu thích của anh – anh không thích những bộ âu phục gò bó và quần áo mang lại cảm giác quá nghiêm trang. Anh thích những bộ quần áo thoải mái một chút, vậy nên cô đã mua một chiếc áo len mỏng và một chiếc quần dài nhàn nhã, còn có cả áo khoác.
Cô lại chọn thêm một chiếc khăn quàng cổ.
Cô biết anh không thích mang khăn quàng cổ cho lắm. Có điều, ảnh quảng cáo của chiếc khăn quàng cổ này đã làm cô hơi động lòng — người mẫu nam trong quảng cáo quấn từng lớp từng lớp khăn quàng quanh mình, che đi phần má, chất liệu mềm mại nhẹ nhàng quấn quanh khuôn mặt của anh, kiểu dáng rất ấm áp.
Cô nhìn chằm chằm vào quảng cáo một lúc lâu.
Nhớ đến nơi đó trên má Lệ Lôi có một vết sẹo vừa sâu vừa sắc. Cô chưa từng hỏi chi tiết sao anh lại có vết sẹo đấy, hỏi xem trong suốt những năm tháng xa cách của bọn họ, anh rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, chịu đựng bao nhiêu mối nguy hiểm đe dọa đến cả mạng sống… Cô vẫn luôn đắn đo không biết có nên cùng anh nối lại tình xưa, mà trước khi đưa ra quyết định, cô lại không có can đảm để hỏi quá kỹ càng, bằng không, cô sẽ luôn có cảm giác như nó đại biểu cho việc cô muốn can thiệp sâu vào sinh mệnh của anh.
Có điều, cô không hỏi, không có nghĩa là cô không đau khổ.
Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo đó, trong lòng cô liền cảm thấy rất khó chịu, tựa như bị dao cắt.
Cô ao ước biết bao được vuốt ve đôi má anh, nói cho anh biết: “Em cảm thấy có lỗi với anh.”
Nhưng cô không thể.
Nếu như có chiếc khăn choàng này bầu bạn, thay cô vuốt ve vết thương của anh…
“Diệp tiểu thư, dòng khăn này là sản phẩm mới của chúng tôi mùa này, được làm bằng chất liệu nhung cừu hàng đầu thế giới, mỏng mà lại ấm, dùng làm quà tặng đối phương nhất định sẽ rất thích đó.” Quản lý cửa hàng đích thân đi cùng hướng dẫn, cười nói.
Hạ Lăng không chút do dự: “Gói lại cho tôi.”
Thiệu Huy đứng bên cạnh liên tục nói: “Em cũng muốn em cũng muốn!” Cậu muốn mặc đồ đôi với cha, trang phục cha-con, ừm ừm.
Hạ Lăng mỉm cười, lấy chiếc khăn cùng loại có kích cỡ dành cho trẻ em ở bên cạnh, quấn một vòng trên cổ Thiệu Huy, ừm, khá đẹp. Cô bèn nói: “Cái này cũng gói lại đi.”
Người quản lý cửa hàng đáp lại, cẩn thận bọc lại cho bọn họ.
Chuyến mua sắm kết thúc một cách thuận lợi.
Thiệu Huy được mua cho rất nhiều quần áo mới, cực kỳ hớn hở, sôi nổi nói với Hạ Lăng: “Chị ơi chị ơi, chị mau mau tặng những bộ đồ này cho Lệ thúc thúc đi ạ, có vài bộ khi chú mặc vào sẽ đẹp biết bao a, chú ấy nhất định sẽ rất vui thích.”
Hạ Lăng mỉm cười: “Được.”
Vừa nói xong cô liền cảm thấy rất bối rối, nhìn vào mấy bộ quần áo, đột nhiên bắt đầu hối hận – cô nên làm thế nào tặng đống đồ này cho Lệ Lôi đây? Làm sao để nhìn có vẻ tự nhiên?
Tặng quần áo có phải quá lộ liễu rồi không?
Thế mà lại thấp thỏm cả một lúc lâu.
Thế là, sau khi mua xong đống quần áo đấy liền chất trong nhà tận mấy ngày liền…
Thiệu Huy cuối cùng cũng nhìn không thuận mắt, lén lút gọi điện cho Lệ Lôi: “E hèm, Lệ thúc thúc, con nói cho chú nghe, chị gái đã mua cho chú rất nhiều quần áo nha… Nhưng mà có vẻ chị hơi xấu hổ không biết nên làm sao để tặng cho chú, chú nhanh nghĩ cách đi, còn không mặc thì quần áo sẽ lỗi mốt mất… Hehe, chú không cần cảm ơn con, nhưng phải giữ bí mật cho con nha. Nếu để chị gái biết con lén lút báo tin cho chú thì khẳng định sẽ phạt con đó… Ừmm, con muốn ăn đồ ngon! Cá hồi! Cứ như vậy quyết định nha!”
Sau đó cậu vui vẻ gác máy.
Đúng là may mắn khi có được cậu, nếu không cặp cha mẹ ngốc này sẽ làm người khác sốt ruột biết bao nhiêu a.
Tiểu Thiệu Huy gật gù đắc ý ngồi chờ kết quả. Quả nhiên, ngày hôm sau Lệ Lôi đã mang theo lễ vật đến thăm họ. Vậy mà lại mua cho Hạ Lăng một chiếc áo choàng kiểu nữ, nước hoa, son môi và đủ loại vật phẩm khác.
Tiểu Thiệu Huy trong lòng lặng lẽ like cho cha một cái.
Hạ Lăng có chút ngỡ ngàng: “Sao đột nhiên lại tặng cho em những thứ này?”
“Anh đã xem qua đoạn quảng cáo em với Thiệu Huy quay gần đây rồi,” Lệ Lôi cười ôn hoà, “Đột nhiên liền cảm thấy màu son này rất hợp với em, cả nước hoa cũng vậy, áo choàng cũng thế… vừa hay đến lúc chuyển mùa, em cứ nhận đi.”
Hạ Lăng mở ra xem, quả nhiên đều là những thứ rất hợp với cô.
Nhận rồi cũng không quên lịch sự mà nói: “Thật tình cờ, em cũng có vài món đồ muốn tặng cho anh.” Thật tự nhiên mà lấy mấy bộ đồ cùng với chiếc khăn quàng cổ kia ra.
Lệ Lôi trong lòng ấm áp, đã bao nhiêu năm qua, Tiểu Lăng cuối cùng cũng đã bằng lòng tặng đồ cho anh rồi... Dù trên thế giới này có muôn ngàn những thứ tốt đẹp thì cũng không gì tốt hơn đồ Tiểu Lăng tận tay tặng. Anh thà dùng hàng vạn của cải của gia tộc để đổi lại được một phần tâm ý của cô, chỉ cần có cô là đủ, so với tất cả mọi thứ đều tốt hơn.
“Mở ra xem xem có hợp không.” Cô vậy mà lại có chút hồi hộp.
Dù sao cũng đã bao nhiêu năm không tặng gì rồi, lúc này đây, cho dù là cô thì cũng thấp thỏm.
Lệ Lôi lại nói: “Đồ em tặng đều tốt.” Anh cười cười: “Chiếc đồng hồ Rolex em tặng anh năm đó, đến giờ anh vẫn còn đeo.” Anh đưa tay ra, quả nhiên, trên cổ tay anh chính là chiếc đồng hồ Rolex đó. Mặc dù chiếc đồng hồ này cũng là đồng hồ có danh tiếng, nhưng xét trên thân phận địa vị của Lệ Lôi thì vẫn rất khó coi. Nhưng bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn đeo nó, chưa từng tháo ra – không quan tâm người khác lời ra tiếng vào, chê cười anh không có đẳng cấp như thế nào.
Hạ Lăng cũng cúi đầu xuống nhìn chiếc đồng hồ.
Cô nhớ đến lúc trước về quê, bị người ta tính kế, anh vội vàng đến cứu. Lúc đó cô tiện tay lấy một chiếc đồng hồ Rolex ra từ trong đống chiến lợi phẩm đưa cho anh, ai ngờ rằng anh vẫn luôn đeo nó… Đã qua bao nhiêu năm rồi, mặt đồng hồ mới tinh ban đầu giờ đây đã mang theo bao nhiêu dấu tích của năm tháng, tựa như tình yêu của bọn họ vậy.
Có điều, dù thế nào cũng vẫn còn, không phải sao?
Có một số thứ, lúc nào cũng vẫn luôn ở đây.
Cô khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Lệ Lôi mở gói quần áo cô vừa tặng ra, liền nhìn thấy chiếc khăn choàng cổ. Chất liệu vô cùng mềm mại. Mặc dù bình thường anh không thích quàng khăn, có điều, cái này là được Tiểu Lăng tặng a.
Anh từng nghe một người con gái nói : Nếu bạn yêu một người, hãy tặng người ấy một chiếc khăn quàng cổ, giữ chặt anh ấy, giữ chặt cả một đời, vĩnh viễn không phân ly.
“Tiểu Lăng, choàng lên cho anh đi.” Thanh âm anh ấm áp nói với cô.
----------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Nhung Dinh
----------
Hôm nay lo đi chơi trung thu nên quên up chap mới mng ạ!!!!
Trung thu vui vẻ nha!!!!