Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-671
Chương 671: Ai đánh ai
Nghe thấy ẩn ý bên trong.
Trái tim Hạ Lăng đột nhiên thắt lại, vô thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lệ Lôi. Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, dưới bóng cây mờ ảo, thần sắc anh khó lường, như muốn nói rồi lại thôi.
Làm trẻ em thật tốt, không có biết đến âu lo, chỉ biết chạy nhảy nô đùa.
Hạ Lăng quay người định bỏ đi nhưng Lệ Lôi ngăn cô lại: “Tiểu Lăng, anh không mong em có thể lập tức tha thứ cho anh nhưng em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em lần nữa, để anh lấy công chuộc tội được không?”
Lấy công chuộc tội?
Có Tô Đường ở đây, mọi thứ vĩnh viễn đều không thể.
Cô bỗng cảm thấy có phần thê lương. Lệ Lôi a Lệ Lôi, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu được thứ một người phụ nữ cần là gì sao? Tiền bạc, quyền lực, những thứ này thực ra đều không quan trọng, điều quan trọng là được ở bên người mình yêu đến già, vĩnh viễn không rời xa. Đây là điều tưởng chừng như đơn giản nhất của đời người nhưng có lẽ cũng là điều xa xỉ nhất đối với anh.
Cô quay người, rời đi.
Những việc tiếp theo trong buổi tiệc đều suôn sẻ thuận lợi. Đến lúc kết thúc, Thiệu Huy đã kết giao được với rất nhiều bạn bè như mong muốn. Mọi người giao hẹn lần sau sẽ gặp lại nhau cùng chơi rồi mới bịn rịn chia tay.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Thiệu Huy, Hạ Lăng cảm giác như tất cả mọi thứ cô làm dù có khó khăn, vất vả nhưng đều rất xứng đáng.
Những tưởng những ngày tiếp theo của cô sẽ trôi qua thật êm đềm yên ả, không ngờ tới ngày thứ hai đã thấy báo giật tít – “Yến hội trên thảm cỏ, thiếu chủ nhân Diệp Thiệu Huy phát sinh mâu thuẫn với khách mời Lệ Duệ, ngang nhiên dẫn đám nhỏ đi cô lập Lệ Duệ?!”, tiêu đề rất giật gân, thu hút vô số người vào đọc.
Bài viết kèm theo hai bức ảnh, một bức là Thiệu Huy cầm súng nước bắn vào người Lệ Duệ, một nhóm trẻ con đứng bên cạnh Thiệu Huy thờ ơ đứng nhìn; bức còn lại là Thiệu Huy ấn Lệ Duệ xuống đất mà đánh, Lệ Duệ trong bức ảnh cả người và mặt đều là máu. Nội dung của bài báo được cắt ra từ bối cảnh, miêu tả Thiệu Huy thành một kẻ bắt nạt hung ác còn Lệ Duệ bên cạnh biến thành một người bị ức hiếp.
Hạ Lăng nhìn thấy rất tức giận, đây không phải là đổi trắng thay đen sao?
Những bình luận sau đó càng làm cô tức giận hơn, rất nhiều cư dân mạng không biết chân tướng sự việc lại lên tiếng nói: “Trẻ mồ côi quả nhiên là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, đứa nhỏ Thiệu Huy này sao lại có thể vô học như vậy chứ? Đúng là cái gì cũng dám làm.”
Hết mức chế giễu, chửi rủa Thiệu Huy.
Dư luận lại chuyển sang đồng cảm với Lệ Duệ, đủ loại thăm hỏi.
Hạ Lăng nhìn không nổi nữa, gọi Lâm Úc Nam qua: “Sao lại để báo chí viết lung tung như vậy? Anh mau tìm cách quản lý đi!”
Lâm Úc Nam cũng đọc qua, cười nhạt: “Đám phóng viên đó là xem náo nhiệt còn chê chưa đủ lớn, có điều, dẫn dắt rõ ràng như vậy, tôi nghi ngờ có người đứng sau đẩy sóng dư luận, muốn phá hỏng thanh danh của cô và Thiệu Huy.”
Hạ Lăng sững sờ: “Ai? Làm như vậy có lợi ích gì chứ?”
“Lợi ích? Lợi ích thì nhiều lắm cơ,” Lâm Úc Nam vẫn như cũ cười nhạt, “Ví dụ như làm cô vì con mà trở mặt với Lệ Lôi, lại ví dụ như làm người khác nghĩ rằng cô không biết dạy con, không xứng làm mẹ, càng không xứng cùng Lệ Lôi gương vỡ lại lành.”
Hạ Lăng nghe vậy sửng sốt: “Tô Đường?”
“Cuối cùng thì mấy năm qua cô cũng có chút tiến bộ, không tính là quá ngu ngốc.” Lâm Úc Nam nói.
“Cô ta vậy mà đến cả trẻ con cũng lợi dụng, quá đáng sợ rồi.” Hạ Lăng lẩm bẩm, sau đó lại rất tức giận, thân là người của giới giải trí, cô dù ở kiếp này hay kiếp trước đều sẵn sàng tâm thế bị người khác chơi xấu, dàn dựng mưu mô nhưng Thiệu Huy thì khác, dựa vào đâu mà làm liên lụy tới một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đem cậu ném vào giữa những câu chuyện của người lớn ?
Động vào cô, có thể.
Động vào con cô, tuyệt đối không được!
Ánh mắt Hạ Lăng trở nên lạnh lùng: “Tôi muốn đáp trả.”
“Đáp trả? Đáp trả kiểu gì?” Lâm Úc Nam hỏi.
“Có rất nhiều người có địa vị xã hội có mặt ở đó, nhiều người theo dõi như vậy, bọn họ đều biết chân tướng sự việc.” Hạ Lăng nói.
“Ha.” Lâm Úc Nam cười như không cười.
“Ha là ý gì?” Hạ Lăng rất gắt gỏng.
Lâm Úc Nam nghiêng người, nhập vào máy tính vài từ khóa, lướt tìm đến khi xuất hiện một tin tức: “Nhìn xem, đây là cái mà cô gọi là bằng chứng từ những người có mặt ở đấy.”
Hạ Lăng đi qua xem, gần đây có một số nhân vật lớn được phỏng vấn đều không hẹn mà nói: “Liên quan đến chút bất đồng của bọn nhỏ, bọn họ đều không bình luận gì cả.”
“Sao… sao lại như vậy?” Hạ Lăng rất không vui.
Lâm Úc Nam lại cười: “Diệp tiểu thư, cô chỉ là bạch phú mỹ có trong tay trăm tỷ, còn Lệ tiên sinh người ta thì sao? Sợ rằng tài sản hiện tại của người ta nhiều hơn của cô không chỉ gấp mấy lần thôi đâu. Có tin đồn anh ta ở nước ngoài đã lật đổ được Lệ Phong, trở thành người thừa kế xứng đáng nhất trong đám thế hệ cháu chắt nhà họ Lệ rồi. Có biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là anh ta chỉ cần tuỳ ý động ngón tay ngón chân là đã có thể bóp chết cô, còn có đại bộ phận những người có mặt hôm đó như bóp chết một con kiến.”
Trong tình huống như vậy, cô làm sao có thể hy vọng những nhân vật ấy nói đỡ cho cô?
Những người trở thành nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng đều là những người sáng suốt, đều cảm thấy không đáng để đắc tội Lệ Lôi chỉ vì giúp đỡ cô.
Hạ Lăng cũng hiểu rõ uẩn khúc này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đáng lẽ lúc đó tôi nên lập tức đuổi anh ta ra ngoài!”
“Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi,” Lâm Úc Nam dáng vẻ lười biếng, “Tôi khuyên cô vẫn nên về nhà xem chừng Thiệu Huy đi, đừng để cậu nhóc bị dư luận làm tổn thương.”
“Tôi muốn làm dịu dư luận!” Hạ Lăng nói.
“Tôi đề nghị cô chờ thêm một thời gian đi.” Lâm Úc Nam vẫn lười biếng.
“Tại sao?” Hạ Lăng cảm thấy cô đã không thể chờ đợi được nữa rồi, không khỏi tức giận, “Loại chuyện như này làm sao có thể đợi được? Chỉ có một mình Thiệu Huy là chịu đựng cả thảy tất cả mọi tổn thương!”
“Không phải cô thích Lệ Lôi sao?” Lâm Úc Nam nói, “Vừa hay có thể nhân cơ hội này xem xem anh ta hành động như thế nào, kiểm tra một lần rồi quyết định xem sau này có muốn tái hợp không.”
“Ai nói tôi thích anh ta?” Hạ Lăng rất hung dữ, cho dù trước đây cô vẫn còn một chút thiện cảm với Lệ Lôi thì bây giờ sau khi xảy ra chuyện của Thiệu Huy, chút thiện cảm đó cũng đã biến mất không còn gì. Cô gần như hét lên, “Anh ta chính là một tên thối tha! Tôi có chết cũng không cùng anh ta tái hợp!”
Lâm Úc Nam nhún vai, “Tuỳ cô.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm nhớ người ta, phụ nữ a, đúng là khẩu thị tâm phi, đến giờ cô vẫn còn đeo tấm bùa hộ mệnh Lệ Lôi tặng khi xưa, nói không thích anh ta nữa rồi, lừa ai vậy?
Có điều, anh lười vạch trần cô. Anh thân là một người quản lý chứ không phải là cố vấn tình cảm của cô, tái hợp cũng được, không tái hợp cũng được, đều tuỳ ý cô.
Lâm Úc Nam loạng choạng đi ra ngoài.
Hạ Lăng hờn dỗi, bực tức một mình ở công ty được một lúc rồi cũng ngồi xe về nhà gặp Thiệu Huy.
Xe chạy đến cổng tiểu khu liền thấy một nhóm người xúm lại vây quanh, là đám phóng viên mang theo máy ảnh tranh nhau phỏng vấn: “Cô Diệp, nghe nói con cô đã đánh con của Lệ tiên sinh bị thương, là thật sao?”
“Nghe nói con cô trước đây chưa từng học qua lớp huấn luyện lễ nghi, có chướng ngại trong giao tiếp xã hội?”
“Nghe nói cậu bé không thích giao du, còn bị tự kỷ?”
Từng câu hỏi một nhao nhao tuôn ra như đại bác liên tục bắn tới.
Cô nghe đến đau đầu, nói với tài xế: “Mau lái xe đi.” Chiếc Porsche màu đỏ bị bao vây trước cổng tiểu khu khó khăn cất bước, tốc độ như rùa bò từng chút một di chuyển.
---------------
Dịch: @Minh Châu Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
---------------
Nghe thấy ẩn ý bên trong.
Trái tim Hạ Lăng đột nhiên thắt lại, vô thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lệ Lôi. Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, dưới bóng cây mờ ảo, thần sắc anh khó lường, như muốn nói rồi lại thôi.
Làm trẻ em thật tốt, không có biết đến âu lo, chỉ biết chạy nhảy nô đùa.
Hạ Lăng quay người định bỏ đi nhưng Lệ Lôi ngăn cô lại: “Tiểu Lăng, anh không mong em có thể lập tức tha thứ cho anh nhưng em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em lần nữa, để anh lấy công chuộc tội được không?”
Lấy công chuộc tội?
Có Tô Đường ở đây, mọi thứ vĩnh viễn đều không thể.
Cô bỗng cảm thấy có phần thê lương. Lệ Lôi a Lệ Lôi, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu được thứ một người phụ nữ cần là gì sao? Tiền bạc, quyền lực, những thứ này thực ra đều không quan trọng, điều quan trọng là được ở bên người mình yêu đến già, vĩnh viễn không rời xa. Đây là điều tưởng chừng như đơn giản nhất của đời người nhưng có lẽ cũng là điều xa xỉ nhất đối với anh.
Cô quay người, rời đi.
Những việc tiếp theo trong buổi tiệc đều suôn sẻ thuận lợi. Đến lúc kết thúc, Thiệu Huy đã kết giao được với rất nhiều bạn bè như mong muốn. Mọi người giao hẹn lần sau sẽ gặp lại nhau cùng chơi rồi mới bịn rịn chia tay.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Thiệu Huy, Hạ Lăng cảm giác như tất cả mọi thứ cô làm dù có khó khăn, vất vả nhưng đều rất xứng đáng.
Những tưởng những ngày tiếp theo của cô sẽ trôi qua thật êm đềm yên ả, không ngờ tới ngày thứ hai đã thấy báo giật tít – “Yến hội trên thảm cỏ, thiếu chủ nhân Diệp Thiệu Huy phát sinh mâu thuẫn với khách mời Lệ Duệ, ngang nhiên dẫn đám nhỏ đi cô lập Lệ Duệ?!”, tiêu đề rất giật gân, thu hút vô số người vào đọc.
Bài viết kèm theo hai bức ảnh, một bức là Thiệu Huy cầm súng nước bắn vào người Lệ Duệ, một nhóm trẻ con đứng bên cạnh Thiệu Huy thờ ơ đứng nhìn; bức còn lại là Thiệu Huy ấn Lệ Duệ xuống đất mà đánh, Lệ Duệ trong bức ảnh cả người và mặt đều là máu. Nội dung của bài báo được cắt ra từ bối cảnh, miêu tả Thiệu Huy thành một kẻ bắt nạt hung ác còn Lệ Duệ bên cạnh biến thành một người bị ức hiếp.
Hạ Lăng nhìn thấy rất tức giận, đây không phải là đổi trắng thay đen sao?
Những bình luận sau đó càng làm cô tức giận hơn, rất nhiều cư dân mạng không biết chân tướng sự việc lại lên tiếng nói: “Trẻ mồ côi quả nhiên là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, đứa nhỏ Thiệu Huy này sao lại có thể vô học như vậy chứ? Đúng là cái gì cũng dám làm.”
Hết mức chế giễu, chửi rủa Thiệu Huy.
Dư luận lại chuyển sang đồng cảm với Lệ Duệ, đủ loại thăm hỏi.
Hạ Lăng nhìn không nổi nữa, gọi Lâm Úc Nam qua: “Sao lại để báo chí viết lung tung như vậy? Anh mau tìm cách quản lý đi!”
Lâm Úc Nam cũng đọc qua, cười nhạt: “Đám phóng viên đó là xem náo nhiệt còn chê chưa đủ lớn, có điều, dẫn dắt rõ ràng như vậy, tôi nghi ngờ có người đứng sau đẩy sóng dư luận, muốn phá hỏng thanh danh của cô và Thiệu Huy.”
Hạ Lăng sững sờ: “Ai? Làm như vậy có lợi ích gì chứ?”
“Lợi ích? Lợi ích thì nhiều lắm cơ,” Lâm Úc Nam vẫn như cũ cười nhạt, “Ví dụ như làm cô vì con mà trở mặt với Lệ Lôi, lại ví dụ như làm người khác nghĩ rằng cô không biết dạy con, không xứng làm mẹ, càng không xứng cùng Lệ Lôi gương vỡ lại lành.”
Hạ Lăng nghe vậy sửng sốt: “Tô Đường?”
“Cuối cùng thì mấy năm qua cô cũng có chút tiến bộ, không tính là quá ngu ngốc.” Lâm Úc Nam nói.
“Cô ta vậy mà đến cả trẻ con cũng lợi dụng, quá đáng sợ rồi.” Hạ Lăng lẩm bẩm, sau đó lại rất tức giận, thân là người của giới giải trí, cô dù ở kiếp này hay kiếp trước đều sẵn sàng tâm thế bị người khác chơi xấu, dàn dựng mưu mô nhưng Thiệu Huy thì khác, dựa vào đâu mà làm liên lụy tới một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đem cậu ném vào giữa những câu chuyện của người lớn ?
Động vào cô, có thể.
Động vào con cô, tuyệt đối không được!
Ánh mắt Hạ Lăng trở nên lạnh lùng: “Tôi muốn đáp trả.”
“Đáp trả? Đáp trả kiểu gì?” Lâm Úc Nam hỏi.
“Có rất nhiều người có địa vị xã hội có mặt ở đó, nhiều người theo dõi như vậy, bọn họ đều biết chân tướng sự việc.” Hạ Lăng nói.
“Ha.” Lâm Úc Nam cười như không cười.
“Ha là ý gì?” Hạ Lăng rất gắt gỏng.
Lâm Úc Nam nghiêng người, nhập vào máy tính vài từ khóa, lướt tìm đến khi xuất hiện một tin tức: “Nhìn xem, đây là cái mà cô gọi là bằng chứng từ những người có mặt ở đấy.”
Hạ Lăng đi qua xem, gần đây có một số nhân vật lớn được phỏng vấn đều không hẹn mà nói: “Liên quan đến chút bất đồng của bọn nhỏ, bọn họ đều không bình luận gì cả.”
“Sao… sao lại như vậy?” Hạ Lăng rất không vui.
Lâm Úc Nam lại cười: “Diệp tiểu thư, cô chỉ là bạch phú mỹ có trong tay trăm tỷ, còn Lệ tiên sinh người ta thì sao? Sợ rằng tài sản hiện tại của người ta nhiều hơn của cô không chỉ gấp mấy lần thôi đâu. Có tin đồn anh ta ở nước ngoài đã lật đổ được Lệ Phong, trở thành người thừa kế xứng đáng nhất trong đám thế hệ cháu chắt nhà họ Lệ rồi. Có biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là anh ta chỉ cần tuỳ ý động ngón tay ngón chân là đã có thể bóp chết cô, còn có đại bộ phận những người có mặt hôm đó như bóp chết một con kiến.”
Trong tình huống như vậy, cô làm sao có thể hy vọng những nhân vật ấy nói đỡ cho cô?
Những người trở thành nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng đều là những người sáng suốt, đều cảm thấy không đáng để đắc tội Lệ Lôi chỉ vì giúp đỡ cô.
Hạ Lăng cũng hiểu rõ uẩn khúc này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đáng lẽ lúc đó tôi nên lập tức đuổi anh ta ra ngoài!”
“Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi,” Lâm Úc Nam dáng vẻ lười biếng, “Tôi khuyên cô vẫn nên về nhà xem chừng Thiệu Huy đi, đừng để cậu nhóc bị dư luận làm tổn thương.”
“Tôi muốn làm dịu dư luận!” Hạ Lăng nói.
“Tôi đề nghị cô chờ thêm một thời gian đi.” Lâm Úc Nam vẫn lười biếng.
“Tại sao?” Hạ Lăng cảm thấy cô đã không thể chờ đợi được nữa rồi, không khỏi tức giận, “Loại chuyện như này làm sao có thể đợi được? Chỉ có một mình Thiệu Huy là chịu đựng cả thảy tất cả mọi tổn thương!”
“Không phải cô thích Lệ Lôi sao?” Lâm Úc Nam nói, “Vừa hay có thể nhân cơ hội này xem xem anh ta hành động như thế nào, kiểm tra một lần rồi quyết định xem sau này có muốn tái hợp không.”
“Ai nói tôi thích anh ta?” Hạ Lăng rất hung dữ, cho dù trước đây cô vẫn còn một chút thiện cảm với Lệ Lôi thì bây giờ sau khi xảy ra chuyện của Thiệu Huy, chút thiện cảm đó cũng đã biến mất không còn gì. Cô gần như hét lên, “Anh ta chính là một tên thối tha! Tôi có chết cũng không cùng anh ta tái hợp!”
Lâm Úc Nam nhún vai, “Tuỳ cô.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm nhớ người ta, phụ nữ a, đúng là khẩu thị tâm phi, đến giờ cô vẫn còn đeo tấm bùa hộ mệnh Lệ Lôi tặng khi xưa, nói không thích anh ta nữa rồi, lừa ai vậy?
Có điều, anh lười vạch trần cô. Anh thân là một người quản lý chứ không phải là cố vấn tình cảm của cô, tái hợp cũng được, không tái hợp cũng được, đều tuỳ ý cô.
Lâm Úc Nam loạng choạng đi ra ngoài.
Hạ Lăng hờn dỗi, bực tức một mình ở công ty được một lúc rồi cũng ngồi xe về nhà gặp Thiệu Huy.
Xe chạy đến cổng tiểu khu liền thấy một nhóm người xúm lại vây quanh, là đám phóng viên mang theo máy ảnh tranh nhau phỏng vấn: “Cô Diệp, nghe nói con cô đã đánh con của Lệ tiên sinh bị thương, là thật sao?”
“Nghe nói con cô trước đây chưa từng học qua lớp huấn luyện lễ nghi, có chướng ngại trong giao tiếp xã hội?”
“Nghe nói cậu bé không thích giao du, còn bị tự kỷ?”
Từng câu hỏi một nhao nhao tuôn ra như đại bác liên tục bắn tới.
Cô nghe đến đau đầu, nói với tài xế: “Mau lái xe đi.” Chiếc Porsche màu đỏ bị bao vây trước cổng tiểu khu khó khăn cất bước, tốc độ như rùa bò từng chút một di chuyển.
---------------
Dịch: @Minh Châu Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
---------------