Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Năm Khai Hoàng thứ mười hai, vương triều Tùy diệt Trần đã ba năm, thiên hạ thái bình, Tùy đế Dương Kiên chăm lo việc nước, yêu thương con nhân dân, thiên hạ Đại Tùy tràn trề sức sống.
Đầu tháng 2, gió xuân lành lạnh đã mang theo một chút tia ấm áp. Ngọn liễu đã nhú mầm xanh, cỏ cây tốt tươi mơn mởn, đâu đâu cũng nhập tràn ý xuân.
Sáng nay, một chiếc xe ngựa màu đen lái đến gần phường Vụ Bản của Hoàng Thành. Trong phường Vụ Bản có không ít những hoàng thân quyền quý cư ngụ ở đây, nhìn mọi người quần áo lụa là, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Chiếc xe ngựa này tuy rộng rãi, chắc chắn, c ngựa cũng rất dũng mãnh, vừa nhìn là có thể đoán được chủ của nó là người giàu có, nhưng khi đem so sánh với những cỗ xe ngựa ở phường Vụ Bản này thì quả thật trông nó rất quê mùa, nghèo nàn, thô kệch.
Đánh xe là một người đàn ông trạc tuổi 30, ánh mắt người đó trông như đang lo lắng gì đó. Hắn bận một bộ áo tang dài bằng vải bố, trên đầu quấn cái khăn, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hiển nhiên nhìn bộ dạng đó có thể biết hắn là người từ phương xa đến. Hắn họ Lý, người Dĩnh Châu, lần này đến kinh để giải quyết chuyện riêng.
Tấm rèm phía trước của xe hé mở ra, để lộ khuôn mặt của một phụ nữ trẻ, cô ta nhỏ giọng nói:
- Nhị lang, Nguyên Khánh hình như tỉnh rồi!
- Ừ!
Người đàn ông thuận miệng trả lời.
- Cho nó ăn một chút bánh để nó tỉnh táo.
Người đàn ông có vẻ phiền muộn, buông tiếng thở dài. Không biết bố đẻ của Nguyên Khánh có nhận nó hay không nữa?
Trong xe, một cậu bé đã tỉnh ngủ, đang mở to đôi mắt đen lay láy. Đôi mắt của hắn long lanh như hai giọt nước như cũng thoáng có chút suy nghĩ. Tên hắn là Nguyên Khánh, mẹ hắn họ Lý, nên tạm gọi hắn là Lý Nguyên Khánh. Gọi là tạm thời vì còn đợi lát nữa xem bố đẻ của hắn có nhận hắn hay không. Nếu nhận, thì hắn sẽ được đổi họ thành Dương Nguyên Khánh.
Hắn lúc này mới 3 tuổi, nhưng tâm của hắn giống như 25 tuổi vậy. Hắn là một linh hồn đến từ 1400 năm sau, cũng họ Dương, là một công nhân viên chức của một công ty, bị mắc trọng bệnh mà qua đời. Linh hồn không tiêu tán được, liền quay trở về thời khai hoàng năm thứ 11 của 1400 năm trước, nhập vào một cậu bé cũng mang trọng bệnh. Trải qua gần một tháng vật lộn với cơn bạo bệnh, cuối cùng hắn cũng được hồi sinh. Nhưng mẫu thân ở triều Tùy của hắn đã không thoát khỏi nanh vuốt của cơn bạo bệnh, nửa năm trước đã nhắm mắt xuôi tay.
Người đánh xe chính là cậu của hắn, còn người phụ nữ trong xe là mợ của hắn. Hai người đều là người rất lương thiện, vốn muốn thu nhận hắn làm con, nhưng không ngờ trên kinh thành lại có chuyển đến một phong thư, làm thay đổi hoàn toàn số phận của hắn. Lúc đó, hắn mới biết, hóa ra hắn là một đứa con riêng. Người cha vô trách nhiệm của hắn không biết sao lại nhớ đến hắn mà cho triệu hắn vào kinh.
Nguyên Khánh đến triều đại này đã được nửa năm. Trong đầu hắn vẫn còn lưu giữ khá nhiều chuyện hồi ức. Nhưng hắn vẫn rất trầm mặc, không thích nói chuyện. Vì tính tuổi thì hắn mới chỉ tròn 3 tuổi, nếu như biểu hiện quá bất thường sẽ bị người ta cho là yêu tinh, yêu quái. Nói không chừng cái mạng nhỏ còn khó giữ. Hắn bắt buộc phải thích ứng với số tuổi hiện tại của mình, nên biện pháp tốt nhất là im lặng.
Chỉ có điều ánh mắt thì không thể che giấu được. Lơ đãng một chút là hắn liền lộ ra vẻ bi thương của người của 1400 năm, khiến cho cậu mợ của hắn nhiều phen giật mình.
- Lại nữa rồi!
Người phụ nữ trẻ cười âu yếm gõ gõ vào trán cậu hỏi:
- Bé em lại có chuyện gì nữa rồi?
Cô ta đã quá quen với ánh mắt trầm tư đó rồi nên không lấy gì làm lạ. Cô ta lấy từ trong cái làn trúc ra một miếng bánh nướng áp chảo nhân thịt dê non rất ngon, đưa cho Nguyên Khánh:
- Ăn đi!
Nguyên Khánh ngồi dậy, cầm miếng bánh thịt chầm chậm ăn:
- Cậu mợ ơi, đi đâu vậy?
Đó là câu hỏi mà suốt dọc đường đi hắn hỏi nhiều nhất. Đây là lần đầu tiên hắn bước chân ra khỏi cửa. Dọc đường hắn háo hức ngắm phong cảnh của triều Tùy khiến cho hắn cảm nhận thấy đây đúng là một triều đại tương đối thịnh vượng, tài nguyên phong phú, giá cả hàng hóa tương đối rẻ. Miếng bánh nhân thịt thơm ngon như trong tay hắn đây cũng chỉ mất có một đồng. Nếu như hắn không biết lịch sử thì hắn không thể tin được triều đại này lại bị diệt vong.
Thiên hạ đại loạn, anh hùng lớp lớp xuất hiện, Lý Nguyên Phách, Vũ Văn Thành Đô, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Lý Thế Dân, tất cả những cái tên đều rất quen thuộc khiến cho hắn rúng động. Năm nay là năm Khai Hoàng thứ 12, không biết lúc nào thì Thiên hạ mới đại loạn?
Hắn cũng quên mất diễn nghĩa không phải là lịch sử, hiện tại thì Trình Giảo Kim cũng chỉ lớn hơn hắn 1 tuổi mà thôi.
Người phụ nữ trẻ cười rất nhẹ nhàng, đôn hậu. Dọc đường đi cô ta tận tình chăm sóc cậu bé đáng thương đã sớm mất mẹ. Lúc này chắc chắn cô không thể tưởng tượng được cậu bé mới 3 tuổi thối tha này đang mong chờ thiên hạ đại loạn. Cô ta lại rót nước từ trong một cái hộp đào, cẩn thận bón cho hắn:
- Sắp đến nhà của cậu rồi, có thích không?
Nguyên Khánh không trả lời, cũng không thể trả lời. Hắn có thích không nhỉ? Hắn thật sự không biết. Hắn chỉ biết bố của hắn họ Dương, mấy năm trước là Thứ sử Dĩnh Châu, đã cùng mẹ hắn gặp phải oan nghiệt. Năm ngoái được thăng quan tiến chức liền vỗ đít chạy đến kinh thành. Lại còn nói là phải báo cáo với phụ thân rồi sẽ đón hai mẹ con vào kinh. Chắc là ông ấy đã đồng ý nên hôm nay mình mới có chuyến đi này.
Nguyên Khánh suy nghĩ rất lâu. Bố của hắn rốt cuộc là ai nhỉ? Họ Dương, tổ phụ là quan lớn trong kinh thành, lẽ nào là hoàng thân. Đây là triều Tùy, nên họ Dương là quốc họ! Cậu có lẽ sẽ biết, nhưng từ trước đến giờ không chịu nói cho mình, suốt dọc đường cứ câm như hến.
Người phụ nữ thấy hắn không trả lời, bất giác thở dài. Cậu bé này suốt ngày trầm tư, suy nghĩ. Chẳng giống như những đứa trẻ khác, cũng may là thân thể rất mạnh khỏe, mới 3 tuổi mà đã dài rộng như trẻ 5 tuổi rồi.
Cô ta không hề biết đó lại chính là điều lo lắng của chồng cô. Cậu bé này cơ thể quá cao lớn, không hề giống một đứa trẻ 3 tuổi chút nào, như vậy liệu bố hắn có chịu nhận hắn hay không?
Chiếc xe chầm chậm giảm tốc độ rồi dừng lại:
- Chúng ta đến rồi!
Tiếng của cậu ở bên ngoài nói vòng vào.
Nguyên Khánh vội vàng đứng lên, nhòm qua cửa sổ nhỏ của xe. Chỉ thấy trước mắt là một phủ đệ rất rộng rãi, hoành tráng, tường bao cao bên ngoài, hai bên bậc tam cấp là hai con sư tử được điêu khắc bằng đá. Trên cùng bậc thang chính là một cánh cổng được sơn màu đỏ.
Phía trên cửa lớn có treo một bảng hiệu mạ vàng rất lớn, mặc dù là chữ triện, nhưng hắn cũng biết được 3 chữ, cái gì đó phủ Quốc Công. Chữ đầu tiên Nguyên Khánh thấy rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, nhưng nơi này rõ ràng là một nơi quyền quý của triều đình.
Từ trong phủ có một gã người hầu trông cửa chạy ra hỏi han sự việc rồi lại chạy vào bẩm báo. Một lát sau, một người quản gia dáng vẻ trung niên đến chỗ cậu của Nguyên Khánh:
- Đem cậu bé tới rồi à?
Ông ta đã nhìn thấy khuôn mặt rất đáng yêu đang ngó ở chỗ cửa sổ, nét mặt ông ta lộ ra vẻ tươi cười:
- Lão gia đang đợi các người đấy, xin mời đi theo tôi!
Đương nhiên bọn họ không được đi cửa chính, mà phải đi vòng một đoạn, theo cửa ngách mà vào phủ. Mợ hắn ôm hắn, bọn họ đi xuyên qua cửa, qua một khu vườn, cũng không hiểu đi bao xa cuối cùng mới đến trước một cánh cửa màu đen, thì thấy một người bà quản gia có khuôn mặt giống như cú mèo. Bà ta lạnh lùng dò xét Nguyên Khánh một chút, nét mặt vẫn không lộ vẻ gì hỏi:
- Là cậu bé này sao?
Hắn là con riêng, nên không được hưởng sự đãi ngộ cần có của một tiểu chủ nhân. Đến người hầu cũng đối xử lạnh nhạt với hắn. Chỉ có ông quản gia kia đối xử với hắn tốt một chút, cười nói:
- Đây là tiểu công tử, mới từ Dĩnh Châu đến.
- Giờ còn chưa biết được gì đâu!
Bà quản gia không hài lòng chỉ về phía cậu mợ hắn nói:
- Dẫn bọn họ ra phòng ngoài.
Bà quản gia tiến lên ôm lấy hắn, Nguyên Khánh chỉ cảm thấy ở người bà ta toát ra một mùi vị khai ngái, suýt chút nữa thì hắn nôn ra. Hắn liền lấy tay bịt mũi và quay đi hướng khác, đúng lúc đó nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của cậu mợ đang nhìn theo hắn. Hắn bỗng nhiên ý thức được, đây chính là thời khắc chia tay của bọn họ.
Hắn liều mạng giãy dụa, muốn trườn xuống đất, nhưng tay bà quản gia lại cứng như móng vuốt chim ưng, tóm chặt lấy hắn, khiến hắn không thể giãy dụa được nữa.
- Ta không đi, ta muốn về nhà!
Cuối cùng Nguyên Khánh khóc òa lên giống như một cậu bé 3 tuổi. Hai mắt của cậu mợ cũng đỏ lên. Nhưng bọn họ chỉ là dân đen, ở một phủ đệ quyền quý như thế này, bọn họ không có quyền được lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu mà bước đi.
Nguyên Khánh bị ôm chặt, nhưng tiếng khóc đã dần dần ngừng hẳn. Hắn cảm thấy hình như hắn càng khóc lóc thảm thiết thì ả đàn bà này lại càng thấy hả hê. Thế thì việc gì lại làm cho ả ta hả hê nhỉ?
Chỉ có điều mùi của ả ta thối quá, lúc khóc Nguyên Khánh không để ý, nhưng bây giờ không khóc nữa, mùi ấy lại xộc đến, không hiểu người nằm cùng giường bà ta sẽ phải chịu đựng như thế nào nhỉ?
Nguyên Khánh đành phải nín thở, ngó nghiêng xung quanh để xem xét tình hình trong phủ. Bên trong phủ khác hẳn với bên ngoài, bên trong này cây cối um tùm, và tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, đình đài lâu các chỗ nào cũng thấy, trùng trùng điệp điệp ngập tràn sắc xuân.
Bà quản gia thấy hắn bỗng nhiên ngừng khóc, cũng thấy làm lạ, liền nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, sao không khóc nữa đi?
Nguyên Khánh không thèm để ý đến bà ta, trong lòng thầm rủa:
- Mụ mới thối!
Lúc này, có hai thiếu nữ mặc váy dài tiến đến, một hồng, một xanh, dung mạo rất xinh đẹp, dáng người thon thả, tha thướt như những nàng tiên. Bọn họ cười khúc khích hỏi:
- Tam nương, là cậu ấy sao?
- Là hắn đấy!
Bà quản gia cười nịnh rồi giao hắn cho cô mặc quần đỏ, rồi lại đưa giấy chứng minh xuất thân của hắn cho cô mặc quần xanh. Nguyên Khánh được cô quần đỏ ôm cảm nhận được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô ta. Lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài:
- Nghẹn chết ta rồi!
Hai cô thiếu nữ hiếu kỳ hỏi hắn:
- Sao lại nghẹn chết cậu rồi?
Nguyên Khánh chợt nhớ tới móng vuốt chim ưng của bà quản gia, khiến cho bắp chân của mình bị đau, liền đưa ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ về phía bà quản gia, giọng oán hận:
- Bà ta thối quá, tôi không chịu nổi.
Hai cô gái sững người, rồi đồng thời bụm miệng cười khúc khích, cười đến rung cả người lên. Mặt bà quản gia thì đỏ như tiết lợn, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận nhưng không dám làm gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Khánh:
- Thu Cúc cô nương, Xuân Đào cô nương, tôi đi trước đây.
Bà ta quay người đi, hai cô gái cũng không để ý đến bà ta nữa, liền ôm lấy Nguyên Khánh bước vào sâu trong nội viện. Lúc này Nguyên Khánh mới biết, bọn họ một cô tên là Thu Cúc, một cô tên là Xuân Đào, hóa ra bọn họ là hai a hoàn. Hai a hoàn này mà cũng khiến cho bà quản gia phải sợ hãi, đủ thấy sự nghiêm khắc về cấp bậc ở trong phủ này rồi.
Người khác thì mỹ nhân trong lòng, còn hắn thì ngược lại, được ở trong lòng mỹ nhân. Tuy được mỹ nhân ôm ấp, nhưng hắn lại không có phúc để hưởng thụ.
Bọn họ đi đến trước một gian phòng, Thu Cúc đặt hắn xuống, dắt tay hắn đi vào trong. Bên trong không rộng lắm, nhưng bố trí vô vùng tráng lệ. Trên tường còn treo một bức thổ cẩm đầy màu sắc, bốn góc phòng đặt 4 bình hoa cao ngang đầu người, tả hữu hai bên đặt hai bức bình phong Bạch ngọc tử đàn mộc.
Giữa hai bức bình phong đó là một tấm thảm ngồi, một chiếc giường tám thước, thảm ba thước rưỡi, chỉ có duy nhất một cái bàn một thước năm. Kiểu trang hoàng này là điển hình cho hai người ngồi.
Ngồi trên thảm là một nam, một nữ, tuổi khoảng chừng 30. Quần áo nhìn đẹp đẽ, quý phái. Khuôn mặt người nữ đẹp như trăng tròn, được trang điểm cầu kỳ, đầu tóc gọn gàng. Trên người cô ta mặc một bộ đồ áo trắng rộng tay, một chiếc váy dài màu hồng buộc yếm ở ngực, để hở một khoảng ngực trắng như tuyết. Nhưng vẻ mặt của cô ta thì lại lạnh lùng thản nhiên, đưa ánh mắt khinh thường nhìn hắn, trong ánh mắt đó cũng không có vẻ gì là căm thù cả. Nguyên Khánh là con riêng, không đáng để cô ta căm thù. Cô ta chính là mẹ chính của Nguyên Khánh, họ Trịnh.
Nhưng người đàn ông ở bên cạnh đầu đội kim quan, thân mặc một bộ đồ thiền bằng tơ lụa đắt tiền, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ dài, hàm râu dài khiến cho ông ta trông rất đẹp. Đôi mắt nhỏ dài rất có thần, khiến cho người ta có cảm giác mạnh mẽ mà mất đi sự khôn khéo.
Ông ta đang đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nguyên Khánh để dò xét, Nguyên Khánh lập tức đoán được, đây chính là bố của mình. Trong lòng hắn đột nhiên trào lên cảm giác thích thú, ông ta là nhân vật nào trong lịch sử nhỉ?
Đầu tháng 2, gió xuân lành lạnh đã mang theo một chút tia ấm áp. Ngọn liễu đã nhú mầm xanh, cỏ cây tốt tươi mơn mởn, đâu đâu cũng nhập tràn ý xuân.
Sáng nay, một chiếc xe ngựa màu đen lái đến gần phường Vụ Bản của Hoàng Thành. Trong phường Vụ Bản có không ít những hoàng thân quyền quý cư ngụ ở đây, nhìn mọi người quần áo lụa là, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Chiếc xe ngựa này tuy rộng rãi, chắc chắn, c ngựa cũng rất dũng mãnh, vừa nhìn là có thể đoán được chủ của nó là người giàu có, nhưng khi đem so sánh với những cỗ xe ngựa ở phường Vụ Bản này thì quả thật trông nó rất quê mùa, nghèo nàn, thô kệch.
Đánh xe là một người đàn ông trạc tuổi 30, ánh mắt người đó trông như đang lo lắng gì đó. Hắn bận một bộ áo tang dài bằng vải bố, trên đầu quấn cái khăn, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hiển nhiên nhìn bộ dạng đó có thể biết hắn là người từ phương xa đến. Hắn họ Lý, người Dĩnh Châu, lần này đến kinh để giải quyết chuyện riêng.
Tấm rèm phía trước của xe hé mở ra, để lộ khuôn mặt của một phụ nữ trẻ, cô ta nhỏ giọng nói:
- Nhị lang, Nguyên Khánh hình như tỉnh rồi!
- Ừ!
Người đàn ông thuận miệng trả lời.
- Cho nó ăn một chút bánh để nó tỉnh táo.
Người đàn ông có vẻ phiền muộn, buông tiếng thở dài. Không biết bố đẻ của Nguyên Khánh có nhận nó hay không nữa?
Trong xe, một cậu bé đã tỉnh ngủ, đang mở to đôi mắt đen lay láy. Đôi mắt của hắn long lanh như hai giọt nước như cũng thoáng có chút suy nghĩ. Tên hắn là Nguyên Khánh, mẹ hắn họ Lý, nên tạm gọi hắn là Lý Nguyên Khánh. Gọi là tạm thời vì còn đợi lát nữa xem bố đẻ của hắn có nhận hắn hay không. Nếu nhận, thì hắn sẽ được đổi họ thành Dương Nguyên Khánh.
Hắn lúc này mới 3 tuổi, nhưng tâm của hắn giống như 25 tuổi vậy. Hắn là một linh hồn đến từ 1400 năm sau, cũng họ Dương, là một công nhân viên chức của một công ty, bị mắc trọng bệnh mà qua đời. Linh hồn không tiêu tán được, liền quay trở về thời khai hoàng năm thứ 11 của 1400 năm trước, nhập vào một cậu bé cũng mang trọng bệnh. Trải qua gần một tháng vật lộn với cơn bạo bệnh, cuối cùng hắn cũng được hồi sinh. Nhưng mẫu thân ở triều Tùy của hắn đã không thoát khỏi nanh vuốt của cơn bạo bệnh, nửa năm trước đã nhắm mắt xuôi tay.
Người đánh xe chính là cậu của hắn, còn người phụ nữ trong xe là mợ của hắn. Hai người đều là người rất lương thiện, vốn muốn thu nhận hắn làm con, nhưng không ngờ trên kinh thành lại có chuyển đến một phong thư, làm thay đổi hoàn toàn số phận của hắn. Lúc đó, hắn mới biết, hóa ra hắn là một đứa con riêng. Người cha vô trách nhiệm của hắn không biết sao lại nhớ đến hắn mà cho triệu hắn vào kinh.
Nguyên Khánh đến triều đại này đã được nửa năm. Trong đầu hắn vẫn còn lưu giữ khá nhiều chuyện hồi ức. Nhưng hắn vẫn rất trầm mặc, không thích nói chuyện. Vì tính tuổi thì hắn mới chỉ tròn 3 tuổi, nếu như biểu hiện quá bất thường sẽ bị người ta cho là yêu tinh, yêu quái. Nói không chừng cái mạng nhỏ còn khó giữ. Hắn bắt buộc phải thích ứng với số tuổi hiện tại của mình, nên biện pháp tốt nhất là im lặng.
Chỉ có điều ánh mắt thì không thể che giấu được. Lơ đãng một chút là hắn liền lộ ra vẻ bi thương của người của 1400 năm, khiến cho cậu mợ của hắn nhiều phen giật mình.
- Lại nữa rồi!
Người phụ nữ trẻ cười âu yếm gõ gõ vào trán cậu hỏi:
- Bé em lại có chuyện gì nữa rồi?
Cô ta đã quá quen với ánh mắt trầm tư đó rồi nên không lấy gì làm lạ. Cô ta lấy từ trong cái làn trúc ra một miếng bánh nướng áp chảo nhân thịt dê non rất ngon, đưa cho Nguyên Khánh:
- Ăn đi!
Nguyên Khánh ngồi dậy, cầm miếng bánh thịt chầm chậm ăn:
- Cậu mợ ơi, đi đâu vậy?
Đó là câu hỏi mà suốt dọc đường đi hắn hỏi nhiều nhất. Đây là lần đầu tiên hắn bước chân ra khỏi cửa. Dọc đường hắn háo hức ngắm phong cảnh của triều Tùy khiến cho hắn cảm nhận thấy đây đúng là một triều đại tương đối thịnh vượng, tài nguyên phong phú, giá cả hàng hóa tương đối rẻ. Miếng bánh nhân thịt thơm ngon như trong tay hắn đây cũng chỉ mất có một đồng. Nếu như hắn không biết lịch sử thì hắn không thể tin được triều đại này lại bị diệt vong.
Thiên hạ đại loạn, anh hùng lớp lớp xuất hiện, Lý Nguyên Phách, Vũ Văn Thành Đô, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Lý Thế Dân, tất cả những cái tên đều rất quen thuộc khiến cho hắn rúng động. Năm nay là năm Khai Hoàng thứ 12, không biết lúc nào thì Thiên hạ mới đại loạn?
Hắn cũng quên mất diễn nghĩa không phải là lịch sử, hiện tại thì Trình Giảo Kim cũng chỉ lớn hơn hắn 1 tuổi mà thôi.
Người phụ nữ trẻ cười rất nhẹ nhàng, đôn hậu. Dọc đường đi cô ta tận tình chăm sóc cậu bé đáng thương đã sớm mất mẹ. Lúc này chắc chắn cô không thể tưởng tượng được cậu bé mới 3 tuổi thối tha này đang mong chờ thiên hạ đại loạn. Cô ta lại rót nước từ trong một cái hộp đào, cẩn thận bón cho hắn:
- Sắp đến nhà của cậu rồi, có thích không?
Nguyên Khánh không trả lời, cũng không thể trả lời. Hắn có thích không nhỉ? Hắn thật sự không biết. Hắn chỉ biết bố của hắn họ Dương, mấy năm trước là Thứ sử Dĩnh Châu, đã cùng mẹ hắn gặp phải oan nghiệt. Năm ngoái được thăng quan tiến chức liền vỗ đít chạy đến kinh thành. Lại còn nói là phải báo cáo với phụ thân rồi sẽ đón hai mẹ con vào kinh. Chắc là ông ấy đã đồng ý nên hôm nay mình mới có chuyến đi này.
Nguyên Khánh suy nghĩ rất lâu. Bố của hắn rốt cuộc là ai nhỉ? Họ Dương, tổ phụ là quan lớn trong kinh thành, lẽ nào là hoàng thân. Đây là triều Tùy, nên họ Dương là quốc họ! Cậu có lẽ sẽ biết, nhưng từ trước đến giờ không chịu nói cho mình, suốt dọc đường cứ câm như hến.
Người phụ nữ thấy hắn không trả lời, bất giác thở dài. Cậu bé này suốt ngày trầm tư, suy nghĩ. Chẳng giống như những đứa trẻ khác, cũng may là thân thể rất mạnh khỏe, mới 3 tuổi mà đã dài rộng như trẻ 5 tuổi rồi.
Cô ta không hề biết đó lại chính là điều lo lắng của chồng cô. Cậu bé này cơ thể quá cao lớn, không hề giống một đứa trẻ 3 tuổi chút nào, như vậy liệu bố hắn có chịu nhận hắn hay không?
Chiếc xe chầm chậm giảm tốc độ rồi dừng lại:
- Chúng ta đến rồi!
Tiếng của cậu ở bên ngoài nói vòng vào.
Nguyên Khánh vội vàng đứng lên, nhòm qua cửa sổ nhỏ của xe. Chỉ thấy trước mắt là một phủ đệ rất rộng rãi, hoành tráng, tường bao cao bên ngoài, hai bên bậc tam cấp là hai con sư tử được điêu khắc bằng đá. Trên cùng bậc thang chính là một cánh cổng được sơn màu đỏ.
Phía trên cửa lớn có treo một bảng hiệu mạ vàng rất lớn, mặc dù là chữ triện, nhưng hắn cũng biết được 3 chữ, cái gì đó phủ Quốc Công. Chữ đầu tiên Nguyên Khánh thấy rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, nhưng nơi này rõ ràng là một nơi quyền quý của triều đình.
Từ trong phủ có một gã người hầu trông cửa chạy ra hỏi han sự việc rồi lại chạy vào bẩm báo. Một lát sau, một người quản gia dáng vẻ trung niên đến chỗ cậu của Nguyên Khánh:
- Đem cậu bé tới rồi à?
Ông ta đã nhìn thấy khuôn mặt rất đáng yêu đang ngó ở chỗ cửa sổ, nét mặt ông ta lộ ra vẻ tươi cười:
- Lão gia đang đợi các người đấy, xin mời đi theo tôi!
Đương nhiên bọn họ không được đi cửa chính, mà phải đi vòng một đoạn, theo cửa ngách mà vào phủ. Mợ hắn ôm hắn, bọn họ đi xuyên qua cửa, qua một khu vườn, cũng không hiểu đi bao xa cuối cùng mới đến trước một cánh cửa màu đen, thì thấy một người bà quản gia có khuôn mặt giống như cú mèo. Bà ta lạnh lùng dò xét Nguyên Khánh một chút, nét mặt vẫn không lộ vẻ gì hỏi:
- Là cậu bé này sao?
Hắn là con riêng, nên không được hưởng sự đãi ngộ cần có của một tiểu chủ nhân. Đến người hầu cũng đối xử lạnh nhạt với hắn. Chỉ có ông quản gia kia đối xử với hắn tốt một chút, cười nói:
- Đây là tiểu công tử, mới từ Dĩnh Châu đến.
- Giờ còn chưa biết được gì đâu!
Bà quản gia không hài lòng chỉ về phía cậu mợ hắn nói:
- Dẫn bọn họ ra phòng ngoài.
Bà quản gia tiến lên ôm lấy hắn, Nguyên Khánh chỉ cảm thấy ở người bà ta toát ra một mùi vị khai ngái, suýt chút nữa thì hắn nôn ra. Hắn liền lấy tay bịt mũi và quay đi hướng khác, đúng lúc đó nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của cậu mợ đang nhìn theo hắn. Hắn bỗng nhiên ý thức được, đây chính là thời khắc chia tay của bọn họ.
Hắn liều mạng giãy dụa, muốn trườn xuống đất, nhưng tay bà quản gia lại cứng như móng vuốt chim ưng, tóm chặt lấy hắn, khiến hắn không thể giãy dụa được nữa.
- Ta không đi, ta muốn về nhà!
Cuối cùng Nguyên Khánh khóc òa lên giống như một cậu bé 3 tuổi. Hai mắt của cậu mợ cũng đỏ lên. Nhưng bọn họ chỉ là dân đen, ở một phủ đệ quyền quý như thế này, bọn họ không có quyền được lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu mà bước đi.
Nguyên Khánh bị ôm chặt, nhưng tiếng khóc đã dần dần ngừng hẳn. Hắn cảm thấy hình như hắn càng khóc lóc thảm thiết thì ả đàn bà này lại càng thấy hả hê. Thế thì việc gì lại làm cho ả ta hả hê nhỉ?
Chỉ có điều mùi của ả ta thối quá, lúc khóc Nguyên Khánh không để ý, nhưng bây giờ không khóc nữa, mùi ấy lại xộc đến, không hiểu người nằm cùng giường bà ta sẽ phải chịu đựng như thế nào nhỉ?
Nguyên Khánh đành phải nín thở, ngó nghiêng xung quanh để xem xét tình hình trong phủ. Bên trong phủ khác hẳn với bên ngoài, bên trong này cây cối um tùm, và tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, đình đài lâu các chỗ nào cũng thấy, trùng trùng điệp điệp ngập tràn sắc xuân.
Bà quản gia thấy hắn bỗng nhiên ngừng khóc, cũng thấy làm lạ, liền nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, sao không khóc nữa đi?
Nguyên Khánh không thèm để ý đến bà ta, trong lòng thầm rủa:
- Mụ mới thối!
Lúc này, có hai thiếu nữ mặc váy dài tiến đến, một hồng, một xanh, dung mạo rất xinh đẹp, dáng người thon thả, tha thướt như những nàng tiên. Bọn họ cười khúc khích hỏi:
- Tam nương, là cậu ấy sao?
- Là hắn đấy!
Bà quản gia cười nịnh rồi giao hắn cho cô mặc quần đỏ, rồi lại đưa giấy chứng minh xuất thân của hắn cho cô mặc quần xanh. Nguyên Khánh được cô quần đỏ ôm cảm nhận được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô ta. Lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài:
- Nghẹn chết ta rồi!
Hai cô thiếu nữ hiếu kỳ hỏi hắn:
- Sao lại nghẹn chết cậu rồi?
Nguyên Khánh chợt nhớ tới móng vuốt chim ưng của bà quản gia, khiến cho bắp chân của mình bị đau, liền đưa ngón tay nhỏ xíu của mình chỉ về phía bà quản gia, giọng oán hận:
- Bà ta thối quá, tôi không chịu nổi.
Hai cô gái sững người, rồi đồng thời bụm miệng cười khúc khích, cười đến rung cả người lên. Mặt bà quản gia thì đỏ như tiết lợn, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận nhưng không dám làm gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Khánh:
- Thu Cúc cô nương, Xuân Đào cô nương, tôi đi trước đây.
Bà ta quay người đi, hai cô gái cũng không để ý đến bà ta nữa, liền ôm lấy Nguyên Khánh bước vào sâu trong nội viện. Lúc này Nguyên Khánh mới biết, bọn họ một cô tên là Thu Cúc, một cô tên là Xuân Đào, hóa ra bọn họ là hai a hoàn. Hai a hoàn này mà cũng khiến cho bà quản gia phải sợ hãi, đủ thấy sự nghiêm khắc về cấp bậc ở trong phủ này rồi.
Người khác thì mỹ nhân trong lòng, còn hắn thì ngược lại, được ở trong lòng mỹ nhân. Tuy được mỹ nhân ôm ấp, nhưng hắn lại không có phúc để hưởng thụ.
Bọn họ đi đến trước một gian phòng, Thu Cúc đặt hắn xuống, dắt tay hắn đi vào trong. Bên trong không rộng lắm, nhưng bố trí vô vùng tráng lệ. Trên tường còn treo một bức thổ cẩm đầy màu sắc, bốn góc phòng đặt 4 bình hoa cao ngang đầu người, tả hữu hai bên đặt hai bức bình phong Bạch ngọc tử đàn mộc.
Giữa hai bức bình phong đó là một tấm thảm ngồi, một chiếc giường tám thước, thảm ba thước rưỡi, chỉ có duy nhất một cái bàn một thước năm. Kiểu trang hoàng này là điển hình cho hai người ngồi.
Ngồi trên thảm là một nam, một nữ, tuổi khoảng chừng 30. Quần áo nhìn đẹp đẽ, quý phái. Khuôn mặt người nữ đẹp như trăng tròn, được trang điểm cầu kỳ, đầu tóc gọn gàng. Trên người cô ta mặc một bộ đồ áo trắng rộng tay, một chiếc váy dài màu hồng buộc yếm ở ngực, để hở một khoảng ngực trắng như tuyết. Nhưng vẻ mặt của cô ta thì lại lạnh lùng thản nhiên, đưa ánh mắt khinh thường nhìn hắn, trong ánh mắt đó cũng không có vẻ gì là căm thù cả. Nguyên Khánh là con riêng, không đáng để cô ta căm thù. Cô ta chính là mẹ chính của Nguyên Khánh, họ Trịnh.
Nhưng người đàn ông ở bên cạnh đầu đội kim quan, thân mặc một bộ đồ thiền bằng tơ lụa đắt tiền, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ dài, hàm râu dài khiến cho ông ta trông rất đẹp. Đôi mắt nhỏ dài rất có thần, khiến cho người ta có cảm giác mạnh mẽ mà mất đi sự khôn khéo.
Ông ta đang đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nguyên Khánh để dò xét, Nguyên Khánh lập tức đoán được, đây chính là bố của mình. Trong lòng hắn đột nhiên trào lên cảm giác thích thú, ông ta là nhân vật nào trong lịch sử nhỉ?