Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Cận vệ trung khuyển (8)
Đông Phương Hạo quả thực đã mệt mỏi tới cực điểm, hắn cho lui toàn bộ phi tần trong đại điện, ngoại trừ Cát Tường.
"Cục diện này là ngươi thiết kế đúng không? Ngươi rốt cuộc có thể độc ác đến mức nào?" Hắn lạnh như băng nhìn Cát Tường.
"Bệ hạ sai lầm rồi. Không có lửa làm sao có khói, nếu quả thực Thục phi vô tội, vở kịch của thần thiếp đã không thành công. Ngài lẽ nào đang oán trách thần thiếp?"
Đúng vậy, Đông Phương Hạo oán trách nàng, oán trách nàng xé mở vỏ bọc mà hắn cho là 'tình yêu' bấy lâu nay, oán trách nàng đập tan mọi mộng tưởng của hắn.
"Lui đi." Đông Phương Hạo nhắm mắt, vô lực nói ra hai từ.
Cát Tường hơi nhếch khóe môi. Chia rẽ nam nữ chính vậy là đủ rồi, tiếp theo là màn chinh phục nam chính. Mặc dù không mấy ưa thích nam chính lần này, thậm chí có phần ghét nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, cô buộc phải hoàn thành thôi.
Tử Lam không biết xuất hiện từ lúc nào, nghiêm chỉnh đi phía sau nàng. Đôi mắt màu trời xinh đẹp nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, giống như thế giới của hắn chỉ bao chứa một mình nàng thôi vậy.
"Người... thật sự rất yêu Hoàng thượng?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Hả?" Cát Tường bị giật mình, ngơ ngác quay lại.
Má nó, lẽ nào cận vệ cổ đại đều như này sao? Các phi tần, Hoàng đế không bị hù chết thì đúng là trâu bò thật.
"Không có gì." Tử Lam rũ mắt.
Nàng khó hiểu nhìn hắn một chút, sau đó nhún vai tiếp tục đi. Hiện tại nàng không có tâm tư suy đoán tâm trạng của hắn, nàng cần phải nghĩ cách chinh phục Đông Phương Hạo, đồng thời tìm cái chết nhẹ nhàng chút để out game. Không cần lại tai nạn giao thông...
oOo
Đông Phương Hạo gần đây cực kì buồn bực, chính hắn cũng không rõ lí do là gì nữa. Có lẽ là do nửa tháng nay, Đức phi vô cùng im hơi lặng tiếng. Tuyết Liên thất sủng, các vị phi tần khác đua nhau tranh sủng, người người đều nhiệt huyết căng tràn. Ai cũng mong muốn trở thành Thục phi thứ hai.
Ngoại trừ Đức phi.
Đông Phương Hạo chính là một kẻ như vậy. Hắn luôn tự cho rằng mọi thứ vốn thuận theo ý hắn, thứ mà hắn mong muốn đạt được quá dễ dàng, đến mức hắn không thể chịu nổi một lần thất bại. Đức phi vẫn luôn cuồng si hắn, cho đến mấy tháng gần đây. Chẳng những thay đổi trở nên thông minh trác tuyệt mà còn lạnh nhạt đi trông thấy. Điều này làm hắn có chút không quen. (Tra nam!)
"Đến tẩm cung của Đức phi đi." Đông Phương Hạo mệt mỏi day trán.
"Vâng, nô tài lập tức chuẩn bị." Lâm công công vội vàng chạy ra ngoài.
Đức phi lúc này ngược lại vô cùng nhàn nhã, nếu không có việc gì làm thì có thể trêu ghẹo Tử Lam mỹ nhân, còn không thì sẽ bắc ghế phơi nắng.
"Nương nương, nếu người không mau chóng tranh thủ sủng ái của bệ hạ, nô tì e..."
"Hoàng thượng giá đáo!"
Cát Tường nâng mắt, lười nhác từ trên ghế đứng dậy, hai bước hóa một sải tới trước cửa cung điện.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Đông Phương Hạo nhìn nữ nhân trước mắt từ trên xuống dưới, đột nhiên nhịn không được bật thốt:
"Ta hi vọng có thể lại được nghe Đức phi gọi 'Hạo ca ca' như trước kia, có được chăng?"
Cát Tường giả bộ bị kinh hách, nàng ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước:
"Thần thiếp... thần thiếp..."
Cuối cùng, nàng nhào vào lòng Đông Phương Hạo, ôm chặt lấy eo hắn, vừa khóc vừa lớn tiếng gọi:
"Hạo ca ca! Hạo ca ca!"
Đông Phương Hạo cứng đờ cả người. Hắn có chút mất tự nhiên vỗ vỗ sống lưng nàng, nghĩ kĩ thì, Đức phi cũng không có chỗ nào không tốt, ngược lại có chút đáng yêu. Hắn... hẳn là chấp nhận được nàng. Thôi thì, chuyện quá khứ cho qua đi. (Tra tra tra!)
"Tường nhi." Hắn dịu dàng nói.
Cát Tường quả thực bị câu này làm cho run rẩy lợi hại hơn. Má nó, có thể bớt kinh tởm lại được không? Tường nhi cái gì chứ? Buồn nôn chết đi được!
[Tiến độ nhiệm vụ đạt 95%] Âm thanh máy móc của hệ thống đột ngột vang lên.
Nàng làm nhiều chuyện như vậy, chưa được hơn 90% mới là lạ. Cát Tường âm thầm vui mừng trong lòng, một kế hoạch nho nhỏ vạch ra trong đầu nàng. Đông Phương Hạo, ngươi cứ chờ sa lầy đi.
Tử Lam nhìn hai người thân mật ôm nhau, trong mắt tràn ngập chua xót và ghen tỵ.
Hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở ra đã khôi phục như cũ, phẳng lặng không gợn sóng.
oOo
Cát Tường phân phó không cho phép ai vào phòng, sau đó lôi đầu hệ thống ra:
"Có cách nào khiến cơ thể giống như mắc bệnh lao không?"
[Có, người chơi có thể sử dụng chức năng giả bệnh bằng cách trả tiền mặt. Số tiền này sẽ trừ vào tiền thưởng màn trước.]
"...Được rồi, chấp nhận." Mặc dù có chút đau lòng, nhưng đành vậy chứ biết làm sao.
Sau ngày hôm đó, khắp nơi trong cung truyền tai nhau Đức phi ho ra máu, ngay cả ngự y trong cung cũng không rõ nguyên nhân vì sao. Chỉ biết là, sống không được lâu nữa, vô phương cứu chữa rồi.
Đông Phương Hạo bị dọa không nhỏ. Làm sao một người khỏe mạnh, mới mấy ngày trước còn tinh thần sáng láng, hôm nay lại nằm liệt trên giường bệnh, tính mạng đếm từng ngày được?
"Chữa khỏi cho nàng! Nếu để Tường nhi chết, mạng của các ngươi cũng đừng hòng giữ được!" Hắn tức giận đến đỏ cả mắt, không ngừng quát tháo, ra lệnh cho ngự y.
"Cục diện này là ngươi thiết kế đúng không? Ngươi rốt cuộc có thể độc ác đến mức nào?" Hắn lạnh như băng nhìn Cát Tường.
"Bệ hạ sai lầm rồi. Không có lửa làm sao có khói, nếu quả thực Thục phi vô tội, vở kịch của thần thiếp đã không thành công. Ngài lẽ nào đang oán trách thần thiếp?"
Đúng vậy, Đông Phương Hạo oán trách nàng, oán trách nàng xé mở vỏ bọc mà hắn cho là 'tình yêu' bấy lâu nay, oán trách nàng đập tan mọi mộng tưởng của hắn.
"Lui đi." Đông Phương Hạo nhắm mắt, vô lực nói ra hai từ.
Cát Tường hơi nhếch khóe môi. Chia rẽ nam nữ chính vậy là đủ rồi, tiếp theo là màn chinh phục nam chính. Mặc dù không mấy ưa thích nam chính lần này, thậm chí có phần ghét nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, cô buộc phải hoàn thành thôi.
Tử Lam không biết xuất hiện từ lúc nào, nghiêm chỉnh đi phía sau nàng. Đôi mắt màu trời xinh đẹp nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, giống như thế giới của hắn chỉ bao chứa một mình nàng thôi vậy.
"Người... thật sự rất yêu Hoàng thượng?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Hả?" Cát Tường bị giật mình, ngơ ngác quay lại.
Má nó, lẽ nào cận vệ cổ đại đều như này sao? Các phi tần, Hoàng đế không bị hù chết thì đúng là trâu bò thật.
"Không có gì." Tử Lam rũ mắt.
Nàng khó hiểu nhìn hắn một chút, sau đó nhún vai tiếp tục đi. Hiện tại nàng không có tâm tư suy đoán tâm trạng của hắn, nàng cần phải nghĩ cách chinh phục Đông Phương Hạo, đồng thời tìm cái chết nhẹ nhàng chút để out game. Không cần lại tai nạn giao thông...
oOo
Đông Phương Hạo gần đây cực kì buồn bực, chính hắn cũng không rõ lí do là gì nữa. Có lẽ là do nửa tháng nay, Đức phi vô cùng im hơi lặng tiếng. Tuyết Liên thất sủng, các vị phi tần khác đua nhau tranh sủng, người người đều nhiệt huyết căng tràn. Ai cũng mong muốn trở thành Thục phi thứ hai.
Ngoại trừ Đức phi.
Đông Phương Hạo chính là một kẻ như vậy. Hắn luôn tự cho rằng mọi thứ vốn thuận theo ý hắn, thứ mà hắn mong muốn đạt được quá dễ dàng, đến mức hắn không thể chịu nổi một lần thất bại. Đức phi vẫn luôn cuồng si hắn, cho đến mấy tháng gần đây. Chẳng những thay đổi trở nên thông minh trác tuyệt mà còn lạnh nhạt đi trông thấy. Điều này làm hắn có chút không quen. (Tra nam!)
"Đến tẩm cung của Đức phi đi." Đông Phương Hạo mệt mỏi day trán.
"Vâng, nô tài lập tức chuẩn bị." Lâm công công vội vàng chạy ra ngoài.
Đức phi lúc này ngược lại vô cùng nhàn nhã, nếu không có việc gì làm thì có thể trêu ghẹo Tử Lam mỹ nhân, còn không thì sẽ bắc ghế phơi nắng.
"Nương nương, nếu người không mau chóng tranh thủ sủng ái của bệ hạ, nô tì e..."
"Hoàng thượng giá đáo!"
Cát Tường nâng mắt, lười nhác từ trên ghế đứng dậy, hai bước hóa một sải tới trước cửa cung điện.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Đông Phương Hạo nhìn nữ nhân trước mắt từ trên xuống dưới, đột nhiên nhịn không được bật thốt:
"Ta hi vọng có thể lại được nghe Đức phi gọi 'Hạo ca ca' như trước kia, có được chăng?"
Cát Tường giả bộ bị kinh hách, nàng ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước:
"Thần thiếp... thần thiếp..."
Cuối cùng, nàng nhào vào lòng Đông Phương Hạo, ôm chặt lấy eo hắn, vừa khóc vừa lớn tiếng gọi:
"Hạo ca ca! Hạo ca ca!"
Đông Phương Hạo cứng đờ cả người. Hắn có chút mất tự nhiên vỗ vỗ sống lưng nàng, nghĩ kĩ thì, Đức phi cũng không có chỗ nào không tốt, ngược lại có chút đáng yêu. Hắn... hẳn là chấp nhận được nàng. Thôi thì, chuyện quá khứ cho qua đi. (Tra tra tra!)
"Tường nhi." Hắn dịu dàng nói.
Cát Tường quả thực bị câu này làm cho run rẩy lợi hại hơn. Má nó, có thể bớt kinh tởm lại được không? Tường nhi cái gì chứ? Buồn nôn chết đi được!
[Tiến độ nhiệm vụ đạt 95%] Âm thanh máy móc của hệ thống đột ngột vang lên.
Nàng làm nhiều chuyện như vậy, chưa được hơn 90% mới là lạ. Cát Tường âm thầm vui mừng trong lòng, một kế hoạch nho nhỏ vạch ra trong đầu nàng. Đông Phương Hạo, ngươi cứ chờ sa lầy đi.
Tử Lam nhìn hai người thân mật ôm nhau, trong mắt tràn ngập chua xót và ghen tỵ.
Hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở ra đã khôi phục như cũ, phẳng lặng không gợn sóng.
oOo
Cát Tường phân phó không cho phép ai vào phòng, sau đó lôi đầu hệ thống ra:
"Có cách nào khiến cơ thể giống như mắc bệnh lao không?"
[Có, người chơi có thể sử dụng chức năng giả bệnh bằng cách trả tiền mặt. Số tiền này sẽ trừ vào tiền thưởng màn trước.]
"...Được rồi, chấp nhận." Mặc dù có chút đau lòng, nhưng đành vậy chứ biết làm sao.
Sau ngày hôm đó, khắp nơi trong cung truyền tai nhau Đức phi ho ra máu, ngay cả ngự y trong cung cũng không rõ nguyên nhân vì sao. Chỉ biết là, sống không được lâu nữa, vô phương cứu chữa rồi.
Đông Phương Hạo bị dọa không nhỏ. Làm sao một người khỏe mạnh, mới mấy ngày trước còn tinh thần sáng láng, hôm nay lại nằm liệt trên giường bệnh, tính mạng đếm từng ngày được?
"Chữa khỏi cho nàng! Nếu để Tường nhi chết, mạng của các ngươi cũng đừng hòng giữ được!" Hắn tức giận đến đỏ cả mắt, không ngừng quát tháo, ra lệnh cho ngự y.