-
Chương 56
"Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Không có việc gì, " Mộc Thanh Dao khó chịu, mặc dù biết kia Bắc Tân vương gia đùa bỡn có mưu tính, nhưng trong lòng vẫn không rõ ràng lắm hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hoặc là hai hắc y nhân đều do hắn an bài, nói trắng ra, hắn đã đem suy nghĩ động đến trên đầu nàng sao? Ghê tởm, nam nhân này mặc kệ là muốn làm cái gì, chọc tới nàng, nàng quyết sẽ không ngồi chờ chết...
Bắc Tân vương, là một nhân vật lợi hại, hắn so với Nam An vương, sợ rằng càng lợi hại hơn, Nam An vương gia tuy rằng lạnh lùng như băng, nhưng là một con người kiên cường, nam nhân như vậy tâm tư không biết quanh co lòng vòng, nhưng Bắc Tân vương thì ngược lại, hắn diện mạo âm nhu, thái độ làm người càng rất có mưu tính trong lòng, tuy rằng Mộc Thanh Dao chỉ gặp mặt hắn một lần, nhưng có thể cảm nhận được, hắn là cái loại bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm, hơn nữa vẻ ngoài dịu dàng nhân ái, chẳng qua là cái vòng bảo hộ của hắn, người có tài mà tâm như vậy càng đáng sợ hơn.
Chẳng qua hắn làm hết thảy những điều đó là vì tự bảo vệ mình? Hay vẫn là có dụng ý khác?
Mộc Thanh Dao thân thể chuyển động, nặng nề xoay người tìm tư thế thoải mái, tiếp tục suy nghĩ vấn đề.
Bắc Tân vương ẩn giấu thật là sâu a, nam nhân có tâm kế cao như thế, lại là kẻ tay trói gà không chặt, thật có điểm không thực tế, nhưng nếu như hắn biết võ công, thì vừa rồi khi nàng thử hắn, mơ hồ cảm nhận được hắn hoàn toàn không có nội lực, giống một người bình thường, hơn nữa người nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, tựa hồ quanh năm sinh bệnh, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều, trách lầm hắn, nhưng vì cái gì cảm giác này lại mãnh liệt như thế?
Xe ngựa dừng lại, Mạc Sầu lên tiếng gọi khẽ: "Tiểu thư, tới rồi."
"Ừ " Mộc Thanh Dao không nghĩ nữa, loại vấn đề làm cho người ta đau đầu này vẫn là để sau hãy tính đi.
Ba người trở lại Thanh viện đã thấy mộc đại tiểu thư cùng mộc nhị tiểu thư ngồi ở phòng khách, uống hết ba chén trà, ăn hết hai lần điểm tâm, là vì đợi được tam muội để ân cần lấy lòng nàng.
Vừa nhìn thấy thân ảnh muội muội, hai người một trái một phải xông lại, vẻ mặt nhiệt tình hỏi.
"Tam muội, hôm nay đi chơi có vui vẻ không?"
"Tam muội, đến chổ nào để đi chơi vậy?"
Mộc Thanh Dao nhìn hai gương mặt nhiệt tình, còn mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, người ngoài không biết còn nghĩ rằng ba tỷ muội cảm tình thật sâu đậm, kỳ thực hai kẻ gia hỏa này chỉ muốn vào cung làm phi mà thôi, mới đối với nàng nhiệt tình như vậy, nếu như có thể, nàng cũng không ngại cho hoàng thượng thấy vẻ đẹp trên người các nàng, chỉ là có sao? Có sao? Mộc Thanh Dao dùng sức nghĩ, cũng nghĩ không ra nửa điểm thỏa đáng, nếu nói là Mộc Thanh Châu có khuôn mặt đẹp và Mộc Thanh Hương thì có tài hoa, chia như vậy sẽ thỏa đáng, chỉ sợ hậu cung của hoàng thượng đã sớm có hơn ba nghìn giai nhân như thế.
"Ừ, rất tốt, làm phiền tỷ tỷ lo lắng."
Mộc Thanh Dao vẻ mặt nhàn nhạt, nghĩ tới hai nữ nhân này cũng không có làm chuyện gì đại ác, tuy rằng Mộc Thanh Châu có khi dễ thể trước của nàng, nhưng nàng cũng tự mình đòi lại hết rồi, hơn nữa mộc đại tiểu thư chỉ là quá mức kiêu ngạo mà thôi.
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ ra mặt, đây là lần đầu tiên Thanh Dao xưng hô các nàng là tỷ tỷ? Xem ra chuyện các nàng tiến vào cung phụng dưỡng hoàng thượng nhất định được.
"Tam muội?"
"Các tỷ tỷ trở về đi, ta mệt mỏi."
Lời nói này cũng là thật, đi dạo nửa ngày, đương nhiên mệt a, nếu như khí trời cứ nóng thế này, buổi trưa này ngay cả cơm nàng cũng không muốn dùng, đã nghĩ đến việc đi nằm một chút.
"Hảo, muội đi nghỉ ngơi đi, lát nữa tỷ tỷ tự mình xuống bếp làm trà mơ đường phèn ướp lạnh uội, sẽ kêu Bảo Tranh đưa qua đây."
"Nhị tỷ tự mình sẽ đi chuẩn bị uội chút điểm tâm, chút nữa cũng cho Tây Vũ mang sang, muội ăn bánh uống trà mơ nhé."
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương mặt đầy tươi cười đi ra ngoài.
Phòng khách an tĩnh lại, Mai Tâm cùng Lục nhi đi tới bên cạnh bàn dọn dẹp mấy chén trà cùng điểm tâm, Mạc Sầu đi lại chỗ Mộc Thanh Dao, quan tâm hỏi: "Tiểu thư, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ, hôm nay thật là nóng muốn chết, nóng đến cả người ta đều khổ sở, hay là đi nằm một lát vậy."
Mộc Thanh Dao đứng dậy, dẫn Mạc Sầu hướng phòng ngủ mà đi.
Trên chiếc trường kỷ ngà voi đặt ở bên cạnh bình phong, gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo một chút hơi thở mát mẻ, Mộc Thanh Dao thỏa mãn nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi, Mạc Sầu sợ có người kinh động đến tiểu thư, liền giữ ở ngoài cửa.
Ngủ một cái đến nửa ngày, ban đêm nàng mới tỉnh lại, ánh nắng chiều chiếu rọi cả tòa viện, thanh trúc trong diện thong thả nhuộm một tầng ánh sáng, ở trước cửa nhẹ nhàng chập chờn lay động theo chiều gió, hương trúc thơm ngát tản mát trong không khí.
Mùng chín đầu tháng vầng trăng như cái móc câu, treo ở giữa không trung, nhẹ nhàng chiếu xuống, giống như một tầng lụa mỏng, trang nhã thanh khiết mà uyển chuyển hàm xúc.
Mộc Thanh Dao uống trà mơ ướp lạnh do tiểu nha đầu của Mộc Thanh Châu đưa tới, thật mát mẻ dễ chịu, nàng ăn thêm hai khối điểm tâm, tinh tế ngon miệng, không nghĩ tới nhị tiểu thư trù nghệ quả nhiên không tệ, xem ra các nàng cũng không phải tệ lắm, nếu như họ không kiên trì muốn vào cung mà gả đến gia đình bình thường, nói không chừng có thể tự có loại hạnh phúc của riêng mình.
Sau bữa cơm chiều, Mạc Sầu và Mai Tâm cùng tiểu thư ở trong vườn hoa tản bộ.
Mộc gia, có thể tính là gia đình đại phú có tiền, trong phủ sân khá nhiều, ở mỗi viện đều có một hoa viên nho nhỏ, trước cửa có con đường đá xanh được sắp xếp xen kẻ vào nhau, toàn bộ nhìn lại sẽ thấy một nửa vòng tròn, ở giữa là một hoa viên thật to, trong vườn có những khóm hoa rực rỡ tươi đẹp, những bó hoa tươi đó bày ra vẻ giận dỗi bằng cách tỏa hương theo làn gió nhẹ bay khắp cả vườn, có thể nói toàn bộ mộc phủ hậu viện đều bao phủ một tầng hương khí.
Hòn non bộ bên trong vườn hoa trên có suối phun dưới còn có hồ cá nho nhỏ, hồ cá này nuôi rất nhiều cá chép xinh đẹp, chúng lắc đầu quẫy đuôi chơi đùa, rất là náo nhiệt.
Mộc Thanh Dao một đường đi dạo đến bên hồ cá, lấy một ít thức ăn cho con cá ăn, chơi đùa với chúng một hồi.
Phía sau Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẫn theo sát nàng, rất sợ tiểu thư có một chút sơ xuất nào, gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra, các nàng vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng.
Hôm nay là ngày chín tháng bảy, còn có sáu ngày nữa là đến đại hôn, trong hậu viện lớn, phía trên đèn lồng đã lộ vẻ hồng sắc, dưới hành lang người ta cũng treo lụa màu, tất cả đều này nhắc nhở nàng, mấy ngày nữa, nàng sẽ tiến cung.
Thời gian tới còn không thể biết có bao nhiêu chuyện tình đang chờ nàng đâu?
Mộc Thanh Dao ghé vào trên lan cang bạch ngọc đang nghĩ muốn được nhập thần, thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, thì ra là Trung thúc đang dẫn mấy người hạ nhân cung kính đứng ở cách đó không xa.
"Tiểu thư, lão gia muốn gặp Mạc Sầu."
"Gặp Mạc Sầu, " Mộc Thanh Dao nhướng lông mài một chút, lơ đễnh phất phất tay: "Mạc Sầu đi xem lão gia có chuyện gì gọi ngươi."
"Dạ, tiểu thư, " Mạc Sầu do dự một chút mới lên tiếng trả lời, rồi theo sau lưng quản gia hướng trung đình mà đi, qua trung đình không xa, là nhà chính lão gia ở.
Trong vườn hoa, Mai Tâm kỳ quái nhìn nơi Mạc Sầu biến mất, thì thào nói nhỏ: "Tiểu thư, lão gia lúc tìm Mạc Sầu làm gì? Hắn hình như cho tới bây giờ cũng không cùng Mạc Sầu nói chuyện nhiều."
Mộc Thanh Dao trong lòng lộp bộp vang lên một chút, một chút bất an nổi lên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong suốt dị thường, nhưng lại lộ ra một cỗ tử khí nguy hiểm, trong đêm tối tựa hồ nổi lên một cỗ âm mưu dày đặc, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn, như vậy Trung thúc vừa rồi chẳng lẽ là giả?
Mộc Thanh Dao nghĩ đến đây, trong mắt khoác lên sát khí, quanh thân băng hàn, người kia có mục đích gì, muốn làm cái gì? Đối với Mạc Sầu bất lợi sao? Hay là đối với nàng bất lợi, Thanh Dao lập tức dè dặt cẩn thận quét mắt nhìn quanh mình, tựa hồ trong góc phòng có một đôi mắt quỷ mị đang khóa chặt nàng, như vậy mục tiêu của người này là nàng, bởi vì Mạc Sầu võ công không tệ, sợ nhất thời không thể đắc thủ, vì thế điều Mạc Sầu đi, như vậy hắn muốn làm cái gì đây?
"Không có việc gì, " Mộc Thanh Dao khó chịu, mặc dù biết kia Bắc Tân vương gia đùa bỡn có mưu tính, nhưng trong lòng vẫn không rõ ràng lắm hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hoặc là hai hắc y nhân đều do hắn an bài, nói trắng ra, hắn đã đem suy nghĩ động đến trên đầu nàng sao? Ghê tởm, nam nhân này mặc kệ là muốn làm cái gì, chọc tới nàng, nàng quyết sẽ không ngồi chờ chết...
Bắc Tân vương, là một nhân vật lợi hại, hắn so với Nam An vương, sợ rằng càng lợi hại hơn, Nam An vương gia tuy rằng lạnh lùng như băng, nhưng là một con người kiên cường, nam nhân như vậy tâm tư không biết quanh co lòng vòng, nhưng Bắc Tân vương thì ngược lại, hắn diện mạo âm nhu, thái độ làm người càng rất có mưu tính trong lòng, tuy rằng Mộc Thanh Dao chỉ gặp mặt hắn một lần, nhưng có thể cảm nhận được, hắn là cái loại bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm, hơn nữa vẻ ngoài dịu dàng nhân ái, chẳng qua là cái vòng bảo hộ của hắn, người có tài mà tâm như vậy càng đáng sợ hơn.
Chẳng qua hắn làm hết thảy những điều đó là vì tự bảo vệ mình? Hay vẫn là có dụng ý khác?
Mộc Thanh Dao thân thể chuyển động, nặng nề xoay người tìm tư thế thoải mái, tiếp tục suy nghĩ vấn đề.
Bắc Tân vương ẩn giấu thật là sâu a, nam nhân có tâm kế cao như thế, lại là kẻ tay trói gà không chặt, thật có điểm không thực tế, nhưng nếu như hắn biết võ công, thì vừa rồi khi nàng thử hắn, mơ hồ cảm nhận được hắn hoàn toàn không có nội lực, giống một người bình thường, hơn nữa người nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, tựa hồ quanh năm sinh bệnh, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều, trách lầm hắn, nhưng vì cái gì cảm giác này lại mãnh liệt như thế?
Xe ngựa dừng lại, Mạc Sầu lên tiếng gọi khẽ: "Tiểu thư, tới rồi."
"Ừ " Mộc Thanh Dao không nghĩ nữa, loại vấn đề làm cho người ta đau đầu này vẫn là để sau hãy tính đi.
Ba người trở lại Thanh viện đã thấy mộc đại tiểu thư cùng mộc nhị tiểu thư ngồi ở phòng khách, uống hết ba chén trà, ăn hết hai lần điểm tâm, là vì đợi được tam muội để ân cần lấy lòng nàng.
Vừa nhìn thấy thân ảnh muội muội, hai người một trái một phải xông lại, vẻ mặt nhiệt tình hỏi.
"Tam muội, hôm nay đi chơi có vui vẻ không?"
"Tam muội, đến chổ nào để đi chơi vậy?"
Mộc Thanh Dao nhìn hai gương mặt nhiệt tình, còn mỉm cười dịu dàng nhìn nàng, người ngoài không biết còn nghĩ rằng ba tỷ muội cảm tình thật sâu đậm, kỳ thực hai kẻ gia hỏa này chỉ muốn vào cung làm phi mà thôi, mới đối với nàng nhiệt tình như vậy, nếu như có thể, nàng cũng không ngại cho hoàng thượng thấy vẻ đẹp trên người các nàng, chỉ là có sao? Có sao? Mộc Thanh Dao dùng sức nghĩ, cũng nghĩ không ra nửa điểm thỏa đáng, nếu nói là Mộc Thanh Châu có khuôn mặt đẹp và Mộc Thanh Hương thì có tài hoa, chia như vậy sẽ thỏa đáng, chỉ sợ hậu cung của hoàng thượng đã sớm có hơn ba nghìn giai nhân như thế.
"Ừ, rất tốt, làm phiền tỷ tỷ lo lắng."
Mộc Thanh Dao vẻ mặt nhàn nhạt, nghĩ tới hai nữ nhân này cũng không có làm chuyện gì đại ác, tuy rằng Mộc Thanh Châu có khi dễ thể trước của nàng, nhưng nàng cũng tự mình đòi lại hết rồi, hơn nữa mộc đại tiểu thư chỉ là quá mức kiêu ngạo mà thôi.
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ ra mặt, đây là lần đầu tiên Thanh Dao xưng hô các nàng là tỷ tỷ? Xem ra chuyện các nàng tiến vào cung phụng dưỡng hoàng thượng nhất định được.
"Tam muội?"
"Các tỷ tỷ trở về đi, ta mệt mỏi."
Lời nói này cũng là thật, đi dạo nửa ngày, đương nhiên mệt a, nếu như khí trời cứ nóng thế này, buổi trưa này ngay cả cơm nàng cũng không muốn dùng, đã nghĩ đến việc đi nằm một chút.
"Hảo, muội đi nghỉ ngơi đi, lát nữa tỷ tỷ tự mình xuống bếp làm trà mơ đường phèn ướp lạnh uội, sẽ kêu Bảo Tranh đưa qua đây."
"Nhị tỷ tự mình sẽ đi chuẩn bị uội chút điểm tâm, chút nữa cũng cho Tây Vũ mang sang, muội ăn bánh uống trà mơ nhé."
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương mặt đầy tươi cười đi ra ngoài.
Phòng khách an tĩnh lại, Mai Tâm cùng Lục nhi đi tới bên cạnh bàn dọn dẹp mấy chén trà cùng điểm tâm, Mạc Sầu đi lại chỗ Mộc Thanh Dao, quan tâm hỏi: "Tiểu thư, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ, hôm nay thật là nóng muốn chết, nóng đến cả người ta đều khổ sở, hay là đi nằm một lát vậy."
Mộc Thanh Dao đứng dậy, dẫn Mạc Sầu hướng phòng ngủ mà đi.
Trên chiếc trường kỷ ngà voi đặt ở bên cạnh bình phong, gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo một chút hơi thở mát mẻ, Mộc Thanh Dao thỏa mãn nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi, Mạc Sầu sợ có người kinh động đến tiểu thư, liền giữ ở ngoài cửa.
Ngủ một cái đến nửa ngày, ban đêm nàng mới tỉnh lại, ánh nắng chiều chiếu rọi cả tòa viện, thanh trúc trong diện thong thả nhuộm một tầng ánh sáng, ở trước cửa nhẹ nhàng chập chờn lay động theo chiều gió, hương trúc thơm ngát tản mát trong không khí.
Mùng chín đầu tháng vầng trăng như cái móc câu, treo ở giữa không trung, nhẹ nhàng chiếu xuống, giống như một tầng lụa mỏng, trang nhã thanh khiết mà uyển chuyển hàm xúc.
Mộc Thanh Dao uống trà mơ ướp lạnh do tiểu nha đầu của Mộc Thanh Châu đưa tới, thật mát mẻ dễ chịu, nàng ăn thêm hai khối điểm tâm, tinh tế ngon miệng, không nghĩ tới nhị tiểu thư trù nghệ quả nhiên không tệ, xem ra các nàng cũng không phải tệ lắm, nếu như họ không kiên trì muốn vào cung mà gả đến gia đình bình thường, nói không chừng có thể tự có loại hạnh phúc của riêng mình.
Sau bữa cơm chiều, Mạc Sầu và Mai Tâm cùng tiểu thư ở trong vườn hoa tản bộ.
Mộc gia, có thể tính là gia đình đại phú có tiền, trong phủ sân khá nhiều, ở mỗi viện đều có một hoa viên nho nhỏ, trước cửa có con đường đá xanh được sắp xếp xen kẻ vào nhau, toàn bộ nhìn lại sẽ thấy một nửa vòng tròn, ở giữa là một hoa viên thật to, trong vườn có những khóm hoa rực rỡ tươi đẹp, những bó hoa tươi đó bày ra vẻ giận dỗi bằng cách tỏa hương theo làn gió nhẹ bay khắp cả vườn, có thể nói toàn bộ mộc phủ hậu viện đều bao phủ một tầng hương khí.
Hòn non bộ bên trong vườn hoa trên có suối phun dưới còn có hồ cá nho nhỏ, hồ cá này nuôi rất nhiều cá chép xinh đẹp, chúng lắc đầu quẫy đuôi chơi đùa, rất là náo nhiệt.
Mộc Thanh Dao một đường đi dạo đến bên hồ cá, lấy một ít thức ăn cho con cá ăn, chơi đùa với chúng một hồi.
Phía sau Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẫn theo sát nàng, rất sợ tiểu thư có một chút sơ xuất nào, gần đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra, các nàng vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng.
Hôm nay là ngày chín tháng bảy, còn có sáu ngày nữa là đến đại hôn, trong hậu viện lớn, phía trên đèn lồng đã lộ vẻ hồng sắc, dưới hành lang người ta cũng treo lụa màu, tất cả đều này nhắc nhở nàng, mấy ngày nữa, nàng sẽ tiến cung.
Thời gian tới còn không thể biết có bao nhiêu chuyện tình đang chờ nàng đâu?
Mộc Thanh Dao ghé vào trên lan cang bạch ngọc đang nghĩ muốn được nhập thần, thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, thì ra là Trung thúc đang dẫn mấy người hạ nhân cung kính đứng ở cách đó không xa.
"Tiểu thư, lão gia muốn gặp Mạc Sầu."
"Gặp Mạc Sầu, " Mộc Thanh Dao nhướng lông mài một chút, lơ đễnh phất phất tay: "Mạc Sầu đi xem lão gia có chuyện gì gọi ngươi."
"Dạ, tiểu thư, " Mạc Sầu do dự một chút mới lên tiếng trả lời, rồi theo sau lưng quản gia hướng trung đình mà đi, qua trung đình không xa, là nhà chính lão gia ở.
Trong vườn hoa, Mai Tâm kỳ quái nhìn nơi Mạc Sầu biến mất, thì thào nói nhỏ: "Tiểu thư, lão gia lúc tìm Mạc Sầu làm gì? Hắn hình như cho tới bây giờ cũng không cùng Mạc Sầu nói chuyện nhiều."
Mộc Thanh Dao trong lòng lộp bộp vang lên một chút, một chút bất an nổi lên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong suốt dị thường, nhưng lại lộ ra một cỗ tử khí nguy hiểm, trong đêm tối tựa hồ nổi lên một cỗ âm mưu dày đặc, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn, như vậy Trung thúc vừa rồi chẳng lẽ là giả?
Mộc Thanh Dao nghĩ đến đây, trong mắt khoác lên sát khí, quanh thân băng hàn, người kia có mục đích gì, muốn làm cái gì? Đối với Mạc Sầu bất lợi sao? Hay là đối với nàng bất lợi, Thanh Dao lập tức dè dặt cẩn thận quét mắt nhìn quanh mình, tựa hồ trong góc phòng có một đôi mắt quỷ mị đang khóa chặt nàng, như vậy mục tiêu của người này là nàng, bởi vì Mạc Sầu võ công không tệ, sợ nhất thời không thể đắc thủ, vì thế điều Mạc Sầu đi, như vậy hắn muốn làm cái gì đây?