-
Chương 51
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu hiện giờ sắc mặt đen như đáy nồi, giận dữ đến lông mài dựng thẳng, mắt nhuộm hàn băng, quanh thân đằng đằng sát khí, rất có tư thế tìm người liều mạng, A Cửu thân là một thái giám, hắn nào dám chọc tới một người đang trong cơn thị máu cuồng sư như vậy, vội vàng cẩn thận từng li từng tí đem Mộ Dung Lưu Chiêu lĩnh tiến vào tẩm cung.
Trong tẩm cung, ánh sáng màu trắng rạng rỡ bao phủ cả tòa cung điện, trên chiếc giường xa hoa rộng rãi, hoàng thượng một thân trung y (quần áo để ngủ) đang nhíu chặt lông mài, lạnh nhạt nhìn Nam An vương đang đi tới, đôi mắt vốn sâu kín của hắn bây giờ càng thêm u ám khó hiểu, hắn ngồi đó lờ đờ tùy ý vén tóc lên để ái tóc như mây của mình chảy xuống vai, hành động đó làm cho gương mặt càng điên đảo vạn vật thế gian, nhưng lại mang theo khí phách bắt mắt, khóe môi khẽ cười, thanh âm lãnh chìm tà mị vang lên trong tẩm cung.
"Hoàng đệ thế nào tới đây?"
"Thần đệ tham kiến hoàng thượng, " Nam An vương trước hành lễ với hoàng thượng, sau đó cố nén một ít tức giận lại, cung kính mở miệng: "Trưởng Tôn Trúc ban đêm xông vào phủ thừa tướng, ý đồ mang đi mộc tam tiểu thư."
Nói đến mộc tam tiểu thư, hàm răng trắng trong miệng của hắn mở ra đầy hung ác, lộ ra vẻ u ám...
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt đột nhiên trầm xuống, khóe môi bao phủ vẻ nghiền ngẫm, thì ra Trưởng Tôn Trúc đến Huyền Nguyệt là vì Mộc Thanh Dao, như vậy hắn tại sao muốn mang Mộc Thanh Dao đi? Chẳng lẽ lời đồn đại về chuyện tiên đoán phượng rơi tướng phủ đã truyền tới tai Trưởng Tôn Trúc, nếu quả thật là như vậy, mặc kệ mộc tam tiểu thư có phải Phượng Nữ hay không, hắn phải giam cầm nàng lại...
Hơn nữa?
Mộ Dung Lưu Tôn trên gương mặt lạnh nhạt đó bao phủ thêm một tầng lãnh ý, mộc tam tiểu thư kia đúng là một nữ nhân thông minh trí tuệ hiếm có, mặc kệ là nàng có hay không có năng lực thay đổi vận mệnh quốc gia, nhưng nếu đã có lời đồn đãi, hắn cần phải làm mọi việc để đảm bảo được vạn vô nhất thất! (tuyệt đối không có sai sót)
"Chiêu đệ thế nào? Sắc mặt sao khó coi như vậy?"
Mộ Dung Lưu Tôn lông mài nhướng lên thân thiết hỏi, đối với Nam An vương, hắn rất là tin tưởng không hề nghi ngờ, tuy rằng bọn họ không phải là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng so với huynh đệ ruột còn thân hơn, quan trọng nhất là phía trên bọn họ còn có một sợi dây thòng lọng, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, kẻ kế tiếp chính là Nam An vương, Lưu Chiêu không phải người ngu xuẩn, tức sẽ biết rất rõ điểm này.
"Hoàng huynh, ngươi có biết không, Mộc Thanh Dao kia quá ghê tởm, nàng thế nhưng, thế nhưng?"
Nam An vương vốn muốn cáo trạng, nhưng lời nói vừa ra bên mép, chẳng biết như thế nào lại nói không nên lời, hắn đường đường Huyền Nguyệt quốc Nam An vương, lại bị nữ nhân đánh một bạt tai, chuyện như vậy mà nói ra tương đối mất thể diện, bởi vì không thể nói nên gương mặt hắn tức giận đến mức đỏ bừng, cuối cùng đành cắn răng nuốt vào, cái gì cũng không nói.
Mặc dù hắn không nói, nhưng hoàng thượng cũng có thể phỏng đã xảy ra chuyện gì?
Đại khái là Mộc Thanh Dao làm cho Nam An vương chịu thua thiệt rồi, người luôn luôn coi nữ nhân giống y phục như hoàng đệ, tự nhiên sẽ bị đả kích lớn, cho nên mới phải tức giận như thế, Mộ Dung Lưu Tôn nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa như ngọc, tinh tế mượt mà, tiếng nói như dòng suối nhẹ nhàng chảy qua, thanh duyệt êm tai...
"Chiêu, nàng là hoàng tẩu của đệ."
"Dạ, bằng không hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ cho nàng, " Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thở dài chấp nhận số mệnh, hắn thật bất đắc dĩ lại không có cách nào khác, nếu như có thể, hắn thật muốn hung hăng dạy dỗ nữ nhân kia một chút, làm cho nàng biết, hắn đường đường Nam An vương của Huyền Nguyệt quốc, không phải là a mèo a cẩu, mà có thể tùy tiện bị người đánh, nhưng bây giờ nữ nhân kia lại trở thành hoàng tẩu của hắn, thời gian tới sẽ làm hoàng hậu, vì thế hắn đường đường Nam An vương cũng giống như a mèo a cẩu cùng đường vậy.
Mộ Dung Lưu Chiêu nghĩ đến đây được một chút, đã cảm thấy một cỗ bi thương, con đường phía trước thật tối tăm a!
"Chiêu còn có việc gì khác sao? Trẫm mệt mỏi" Mộ Dung Lưu Tôn trong đôi mắt xinh đẹp như đá mắt mèo ẩn chứa ánh sáng lóng lánh trong suốt, như có đều lo nghĩ nó chợt lóe rồi biến mất, thân thể cao lớn sụp xuống phía sau, tựa vào trên giường.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu rất ít khi nhìn thấy thần sắc hoàng huynh lại khác thường như vậy, nhưng tối nay tựa hồ có chỗ nào đó không giống với mọi ngày, hoàng huynh không còn vẻ lãnh khốc trầm ổn như bình thường, chẳng lẽ công chúa đã xảy ra chuyện, Nam An vương cả kinh, rất nhanh mở miệng: "Hoàng huynh, có phải công chúa đã xảy ra chuyện hay không?"
Dưới ánh sáng, đôi lông mi dài của Mộ Dung Lưu Tôn run rẩy giật mình, trong đôi mắt thâm thúy như đầm thấy không rõ bất luận cái suy nghĩ gì, mặt hắn chậm rãi nhuộm lên băng hàn, nụ cười tươi sáng nhợt nhạt.
"nha đầu ghê tởm này, dám một mình rời cung."
"A, Tinh Trúc xuất cung, nàng đi đâu?"
Nam An vương thoáng cái đã bối rối, nha đầu Tinh Trúc kia rất đơn thuần, hơn nữa miệng rất là ngọt, nàng là nữ nhân duy nhất mà Mộ Dung Lưu Chiêu mang vẻ mặt ôn hoà để nói chuyện.
"Đi mộc phủ."
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm trầm thấp mà cuốn hút mang theo mơ hồ tức giận, bất quá sắc mặt của hắn vẫn tuấn mỹ như trước khi đối diện với mọi người, nhìn không ra chút tức giận nào, nhưng nếu Tinh Trúc trở về, nhất định sẽ không có chuyện tốt chờ đợi nàng đâu, điểm này, Mộ Dung Lưu Chiêu cùng A Cửu đều biết.
Bởi vì hoàng thượng rất thương yêu công chúa, nếu như công chúa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoàng thượng nhất định sẽ rất thương tâm.
"Hoàng huynh, Tinh Trúc thông minh như vậy sẽ không có việc gì."
"Trở về đi, bảo vệ tốt mộc tam tiểu thư, đừng cho Trưởng Tôn Trúc đem người mang đi, nàng hiện tại là hoàng hậu tương lai của Huyền Nguyệt quốc ta, nếu quả thật bị người mang đi, đây chính là chuyện lạ nhất trong thiên hạ."
"Thần đệ lĩnh mệnh, " Nam An vương không dám nói thêm cái gì, khuya hôm nay nếu không có Băng Tiêu truyền tin qua đây, chỉ sợ nữ nhân kia đã bị Trưởng Tôn Trúc mang đi, nhưng Trưởng Tôn Trúc tại sao muốn mang Mộc Thanh Dao đi? Hắn chỉ bất quá gặp qua nữ nhân kia có hai lần, liền muốn mang nàng trở lại Thanh La quốc sao, Mộ Dung Lưu Chiêu nhất thời lấy làm khó hiểu, nghỉ không ra ảo diệu bên trong.
Nam An vương xoay người ly khai đi ra ngoài, lúc bước gần tới cửa, người trên ở giường chuyển động, thanh âm bá đạo vang lên.
"Chiêu, lục quốc sứ thần đã sắp đến, đệ hãy trở về suy nghĩ một chút, xem ai thích hợp tiếp đãi sứ thần."
"Dạ, thần đệ tuân mệnh, " Nam An vương lĩnh mệnh đi ra ngoài, trong tẩm cung rơi vào vắng vẻ, A Cửu nhìn hoàng thượng đang tựa người ở trên giường, không có ý muốn ngủ, hắn vội vàng tiến lên xin chỉ thị: "Hoàng thượng nghỉ ngơi một chút đi, nếu như công chúa trở về, tiểu nhân lập tức qua đây bẩm báo hoàng thượng."
"Ừ, có tin tức liền bẩm báo cho trẫm."
Mộ Dung Lưu Chiêu thân hình vẫn chưa động, gật đầu một cái, đôi mắt khẽ nhắm lại, tóc đen phân tán ở trước ngực, càng làm nổi bật thêm ngũ quan lập thể của hắn, trên mặt lúc này đã buông lỏng vẻ cứng rắn lạnh lùng, ngay cả tầng sát khí thị máu cũng biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ chỉ còn lại sự trong suốt đọng trên đôi lông mài, giống như cái lạnh nhè nhẹ trong sắc trời mùa thu, nét đẹp này tản mát ra vẻ nhàn nhạt mê hoặc lòng người, bất cận hồng trần...
A Cửu nhìn ngây người, không dám tùy tiện kinh động hắn, chậm rãi lui ra ngoài canh giữ ở ngoài cửa tẩm cung.
...
Màn đêm đen kịt bao trùm mộc phủ.
Trong Thanh viện, đèn lồng chập chờn làm cho những ngọn nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Mộc Thanh Dao vừa mới tắm rửa xong, xõa đầu tóc ướt sũng rối tung, rồi nhẹ nhàng tiêu sái đứng ở hành lang, nàng mặc một cái áo ngắn kết hợp với quần soóc thêm mái tóc dài, đúng là xinh đẹp động lòng người.
Vừa đi vừa ngáp, hôm nay thật mệt a.
Trưởng Tôn Trúc kia điểm huyệt đạo của nàng, làm cho thân thể của nàng cứng ngắc thời gian thật dài, bây giờ còn rất đau nhức đây? Mộc Thanh Dao vừa nghĩ tới nam nhân chết tiệt kia, con ngươi liền bị lây tức giận, trên mặt bao phủ lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ, Trưởng Tôn Trúc, ngươi tốt nhất đừng rơi xuống trong tay của ta, bằng không, ta chắc chắn sẽ hoàn trả gấp bội lại cho ngươi.
Đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên không khí bị chậm lại, có ngọn gió sắc bén thổi qua đây, một đạo thân ảnh cực nhanh đánh tới, Mộc Thanh Dao thân thể vừa lui lại phía sau nhằm kéo ra khoản cách, thì Mạc Sầu thân thể đã chuyển động, trong thắt lưng rút ra một dây lưng chớp mắt hóa thành lợi kiếm thẳng đánh về phía hắc y nhân kia?
Hắc y nhân cùng Mạc Sầu hai người đánh nhau ở hành lang, kiếm đến kiếm đi, kiếm khí trúng phải đèn lồng đang bay, ngọc lan gãy lìa, hoa cỏ hủy hết.
Phía sau Mộc Thanh Dao, Mai Tâm cùng Tiểu Liên quá sợ hãi, sắc mặt khó coi đưa tay lên chống chọi trốn sau lưng Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, coi chừng một chút."
Mộc Thanh Dao quét mắt liếc nhìn hai nha đầu, vẫn còn trung thành, mặc dù có sợ hãi còn chưa quên nàng là chủ tử, cùng nhau chống đỡ nàng, để tránh cho nàng gặp tai ương.
Trong tẩm cung, ánh sáng màu trắng rạng rỡ bao phủ cả tòa cung điện, trên chiếc giường xa hoa rộng rãi, hoàng thượng một thân trung y (quần áo để ngủ) đang nhíu chặt lông mài, lạnh nhạt nhìn Nam An vương đang đi tới, đôi mắt vốn sâu kín của hắn bây giờ càng thêm u ám khó hiểu, hắn ngồi đó lờ đờ tùy ý vén tóc lên để ái tóc như mây của mình chảy xuống vai, hành động đó làm cho gương mặt càng điên đảo vạn vật thế gian, nhưng lại mang theo khí phách bắt mắt, khóe môi khẽ cười, thanh âm lãnh chìm tà mị vang lên trong tẩm cung.
"Hoàng đệ thế nào tới đây?"
"Thần đệ tham kiến hoàng thượng, " Nam An vương trước hành lễ với hoàng thượng, sau đó cố nén một ít tức giận lại, cung kính mở miệng: "Trưởng Tôn Trúc ban đêm xông vào phủ thừa tướng, ý đồ mang đi mộc tam tiểu thư."
Nói đến mộc tam tiểu thư, hàm răng trắng trong miệng của hắn mở ra đầy hung ác, lộ ra vẻ u ám...
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt đột nhiên trầm xuống, khóe môi bao phủ vẻ nghiền ngẫm, thì ra Trưởng Tôn Trúc đến Huyền Nguyệt là vì Mộc Thanh Dao, như vậy hắn tại sao muốn mang Mộc Thanh Dao đi? Chẳng lẽ lời đồn đại về chuyện tiên đoán phượng rơi tướng phủ đã truyền tới tai Trưởng Tôn Trúc, nếu quả thật là như vậy, mặc kệ mộc tam tiểu thư có phải Phượng Nữ hay không, hắn phải giam cầm nàng lại...
Hơn nữa?
Mộ Dung Lưu Tôn trên gương mặt lạnh nhạt đó bao phủ thêm một tầng lãnh ý, mộc tam tiểu thư kia đúng là một nữ nhân thông minh trí tuệ hiếm có, mặc kệ là nàng có hay không có năng lực thay đổi vận mệnh quốc gia, nhưng nếu đã có lời đồn đãi, hắn cần phải làm mọi việc để đảm bảo được vạn vô nhất thất! (tuyệt đối không có sai sót)
"Chiêu đệ thế nào? Sắc mặt sao khó coi như vậy?"
Mộ Dung Lưu Tôn lông mài nhướng lên thân thiết hỏi, đối với Nam An vương, hắn rất là tin tưởng không hề nghi ngờ, tuy rằng bọn họ không phải là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng so với huynh đệ ruột còn thân hơn, quan trọng nhất là phía trên bọn họ còn có một sợi dây thòng lọng, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, kẻ kế tiếp chính là Nam An vương, Lưu Chiêu không phải người ngu xuẩn, tức sẽ biết rất rõ điểm này.
"Hoàng huynh, ngươi có biết không, Mộc Thanh Dao kia quá ghê tởm, nàng thế nhưng, thế nhưng?"
Nam An vương vốn muốn cáo trạng, nhưng lời nói vừa ra bên mép, chẳng biết như thế nào lại nói không nên lời, hắn đường đường Huyền Nguyệt quốc Nam An vương, lại bị nữ nhân đánh một bạt tai, chuyện như vậy mà nói ra tương đối mất thể diện, bởi vì không thể nói nên gương mặt hắn tức giận đến mức đỏ bừng, cuối cùng đành cắn răng nuốt vào, cái gì cũng không nói.
Mặc dù hắn không nói, nhưng hoàng thượng cũng có thể phỏng đã xảy ra chuyện gì?
Đại khái là Mộc Thanh Dao làm cho Nam An vương chịu thua thiệt rồi, người luôn luôn coi nữ nhân giống y phục như hoàng đệ, tự nhiên sẽ bị đả kích lớn, cho nên mới phải tức giận như thế, Mộ Dung Lưu Tôn nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa như ngọc, tinh tế mượt mà, tiếng nói như dòng suối nhẹ nhàng chảy qua, thanh duyệt êm tai...
"Chiêu, nàng là hoàng tẩu của đệ."
"Dạ, bằng không hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ cho nàng, " Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thở dài chấp nhận số mệnh, hắn thật bất đắc dĩ lại không có cách nào khác, nếu như có thể, hắn thật muốn hung hăng dạy dỗ nữ nhân kia một chút, làm cho nàng biết, hắn đường đường Nam An vương của Huyền Nguyệt quốc, không phải là a mèo a cẩu, mà có thể tùy tiện bị người đánh, nhưng bây giờ nữ nhân kia lại trở thành hoàng tẩu của hắn, thời gian tới sẽ làm hoàng hậu, vì thế hắn đường đường Nam An vương cũng giống như a mèo a cẩu cùng đường vậy.
Mộ Dung Lưu Chiêu nghĩ đến đây được một chút, đã cảm thấy một cỗ bi thương, con đường phía trước thật tối tăm a!
"Chiêu còn có việc gì khác sao? Trẫm mệt mỏi" Mộ Dung Lưu Tôn trong đôi mắt xinh đẹp như đá mắt mèo ẩn chứa ánh sáng lóng lánh trong suốt, như có đều lo nghĩ nó chợt lóe rồi biến mất, thân thể cao lớn sụp xuống phía sau, tựa vào trên giường.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu rất ít khi nhìn thấy thần sắc hoàng huynh lại khác thường như vậy, nhưng tối nay tựa hồ có chỗ nào đó không giống với mọi ngày, hoàng huynh không còn vẻ lãnh khốc trầm ổn như bình thường, chẳng lẽ công chúa đã xảy ra chuyện, Nam An vương cả kinh, rất nhanh mở miệng: "Hoàng huynh, có phải công chúa đã xảy ra chuyện hay không?"
Dưới ánh sáng, đôi lông mi dài của Mộ Dung Lưu Tôn run rẩy giật mình, trong đôi mắt thâm thúy như đầm thấy không rõ bất luận cái suy nghĩ gì, mặt hắn chậm rãi nhuộm lên băng hàn, nụ cười tươi sáng nhợt nhạt.
"nha đầu ghê tởm này, dám một mình rời cung."
"A, Tinh Trúc xuất cung, nàng đi đâu?"
Nam An vương thoáng cái đã bối rối, nha đầu Tinh Trúc kia rất đơn thuần, hơn nữa miệng rất là ngọt, nàng là nữ nhân duy nhất mà Mộ Dung Lưu Chiêu mang vẻ mặt ôn hoà để nói chuyện.
"Đi mộc phủ."
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm trầm thấp mà cuốn hút mang theo mơ hồ tức giận, bất quá sắc mặt của hắn vẫn tuấn mỹ như trước khi đối diện với mọi người, nhìn không ra chút tức giận nào, nhưng nếu Tinh Trúc trở về, nhất định sẽ không có chuyện tốt chờ đợi nàng đâu, điểm này, Mộ Dung Lưu Chiêu cùng A Cửu đều biết.
Bởi vì hoàng thượng rất thương yêu công chúa, nếu như công chúa xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoàng thượng nhất định sẽ rất thương tâm.
"Hoàng huynh, Tinh Trúc thông minh như vậy sẽ không có việc gì."
"Trở về đi, bảo vệ tốt mộc tam tiểu thư, đừng cho Trưởng Tôn Trúc đem người mang đi, nàng hiện tại là hoàng hậu tương lai của Huyền Nguyệt quốc ta, nếu quả thật bị người mang đi, đây chính là chuyện lạ nhất trong thiên hạ."
"Thần đệ lĩnh mệnh, " Nam An vương không dám nói thêm cái gì, khuya hôm nay nếu không có Băng Tiêu truyền tin qua đây, chỉ sợ nữ nhân kia đã bị Trưởng Tôn Trúc mang đi, nhưng Trưởng Tôn Trúc tại sao muốn mang Mộc Thanh Dao đi? Hắn chỉ bất quá gặp qua nữ nhân kia có hai lần, liền muốn mang nàng trở lại Thanh La quốc sao, Mộ Dung Lưu Chiêu nhất thời lấy làm khó hiểu, nghỉ không ra ảo diệu bên trong.
Nam An vương xoay người ly khai đi ra ngoài, lúc bước gần tới cửa, người trên ở giường chuyển động, thanh âm bá đạo vang lên.
"Chiêu, lục quốc sứ thần đã sắp đến, đệ hãy trở về suy nghĩ một chút, xem ai thích hợp tiếp đãi sứ thần."
"Dạ, thần đệ tuân mệnh, " Nam An vương lĩnh mệnh đi ra ngoài, trong tẩm cung rơi vào vắng vẻ, A Cửu nhìn hoàng thượng đang tựa người ở trên giường, không có ý muốn ngủ, hắn vội vàng tiến lên xin chỉ thị: "Hoàng thượng nghỉ ngơi một chút đi, nếu như công chúa trở về, tiểu nhân lập tức qua đây bẩm báo hoàng thượng."
"Ừ, có tin tức liền bẩm báo cho trẫm."
Mộ Dung Lưu Chiêu thân hình vẫn chưa động, gật đầu một cái, đôi mắt khẽ nhắm lại, tóc đen phân tán ở trước ngực, càng làm nổi bật thêm ngũ quan lập thể của hắn, trên mặt lúc này đã buông lỏng vẻ cứng rắn lạnh lùng, ngay cả tầng sát khí thị máu cũng biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ chỉ còn lại sự trong suốt đọng trên đôi lông mài, giống như cái lạnh nhè nhẹ trong sắc trời mùa thu, nét đẹp này tản mát ra vẻ nhàn nhạt mê hoặc lòng người, bất cận hồng trần...
A Cửu nhìn ngây người, không dám tùy tiện kinh động hắn, chậm rãi lui ra ngoài canh giữ ở ngoài cửa tẩm cung.
...
Màn đêm đen kịt bao trùm mộc phủ.
Trong Thanh viện, đèn lồng chập chờn làm cho những ngọn nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Mộc Thanh Dao vừa mới tắm rửa xong, xõa đầu tóc ướt sũng rối tung, rồi nhẹ nhàng tiêu sái đứng ở hành lang, nàng mặc một cái áo ngắn kết hợp với quần soóc thêm mái tóc dài, đúng là xinh đẹp động lòng người.
Vừa đi vừa ngáp, hôm nay thật mệt a.
Trưởng Tôn Trúc kia điểm huyệt đạo của nàng, làm cho thân thể của nàng cứng ngắc thời gian thật dài, bây giờ còn rất đau nhức đây? Mộc Thanh Dao vừa nghĩ tới nam nhân chết tiệt kia, con ngươi liền bị lây tức giận, trên mặt bao phủ lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ, Trưởng Tôn Trúc, ngươi tốt nhất đừng rơi xuống trong tay của ta, bằng không, ta chắc chắn sẽ hoàn trả gấp bội lại cho ngươi.
Đang nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên không khí bị chậm lại, có ngọn gió sắc bén thổi qua đây, một đạo thân ảnh cực nhanh đánh tới, Mộc Thanh Dao thân thể vừa lui lại phía sau nhằm kéo ra khoản cách, thì Mạc Sầu thân thể đã chuyển động, trong thắt lưng rút ra một dây lưng chớp mắt hóa thành lợi kiếm thẳng đánh về phía hắc y nhân kia?
Hắc y nhân cùng Mạc Sầu hai người đánh nhau ở hành lang, kiếm đến kiếm đi, kiếm khí trúng phải đèn lồng đang bay, ngọc lan gãy lìa, hoa cỏ hủy hết.
Phía sau Mộc Thanh Dao, Mai Tâm cùng Tiểu Liên quá sợ hãi, sắc mặt khó coi đưa tay lên chống chọi trốn sau lưng Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, coi chừng một chút."
Mộc Thanh Dao quét mắt liếc nhìn hai nha đầu, vẫn còn trung thành, mặc dù có sợ hãi còn chưa quên nàng là chủ tử, cùng nhau chống đỡ nàng, để tránh cho nàng gặp tai ương.