-
Chương 132
Đêm tối, sáng như ban ngày, ánh sáng trắng xoá của tuyết làm nổi bật một mảnh thánh khiết của đất trời, ánh trăng sáng rỡ vui vẻ chiếu vào cả vùng đất và trong rừng núi, giống như bao phủ lên một tầng sa mỏng.
Trong trúc phòng, Thanh Dao lăn lộn khó ngủ, nàng suy nghĩ trước sau thật lâu, cũng nghĩ không ra là người phương nào mà có bản lãnh giả mạo không có kẻ hở như vậy, tại sao lại muốn giả mạo Vô Tình đây, nếu như không thể chứng minh Vô Tình là giả mạo, thì nàng tuyệt đối không có thể gây tổn thương hắn, nếu như hắn thật sự là Vô Tình thì sao?
Nhưng vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rồi có thể hiểu lầm Ngân Hiên, nàng cũng không dễ chịu như nhau, hai đường đều khó, so với hành quân chiến tranh còn muốn mệt hơn, mãi suy nghĩ chớp mắt đã đến canh ba, cả người mới mơ mơ màng màng, chậm rãi rơi vào trong giấc, Mạc Sầu vẫn canh giữ ở bên người nàng lúc này mới thở dài một hơi.
Cục diện bây giờ khó xử nhất chính là chủ tử, hoàng thượng cùng Vô Tình thì không đến nỗi, hiện tại nàng cũng tin hoàng thượng, bởi vì lúc này công tử bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ thật sự có điểm khác thường, hơn nữa lòng dạ so với trước đây ích kỷ nhiều lắm, chẳng lẽ hắn không biết, chính mình làm những chuyện như vậy, sẽ khiến cho chủ tử thống khổ khó xử sao? Lúc trước hắn không đành lòng thương tổn chủ tử dù chỉ một điểm.
Mạc Sầu trằn trọc mệt mỏi, cuối cùng cũng lâm vào mộng đẹp, nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe có tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu lạnh lẽo, tựa hồ rừ sát vách truyền tới, Mạc Sầu bị kinh động, rất nhanh ngồi dậy, ngay cả chủ tử mới vừa ngủ cũng thức tỉnh, lạnh trầm mở miệng.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hình như từ sát vách truyền tới.”
Mạc Sầu tiếng nói rơi xuống, thì đã mặc xong quần áo xuống giường, Thanh Dao cũng chân tay lanh lẹ đứng lên, mặc xong quần áo, khoác lên áo choàng, rất nhanh dẫn Mạc Sầu lắc mình đi ra.
Chỉ thấy dưới đêm trăng, có mấy người thân thủ mẫn tiệp đang đánh nhau, trong đó có Vô Tình cùng Thanh Phong, mặt khác còn có vài người xuất thủ tàn nhẫn, tựa hồ như muốn giết Vô Tình, nhiều chiêu đều hiểm độc, như muốn tự sát, tựa hồ những kẻ này dù liều mạng cũng phải giết Vô Tình, là người phương nào có thù sâu nặng với hắn vậy.
Mạc Sầu thân hình nhảy tới, hét lên một tiếng: “Lớn mật, người nào dám chạy đến nơi này hung hăng càng quấy?”
Tiếng nói vừa dứt trường kiếm liền tuột ra khỏi tay, đối diện thích khách thẳng tắp đâm tới.
Thanh Dao thì lắc mình rơi xuống bên cạnh Vô Tình, từ từ lên tiếng: “Ngươi không sao chứ.”
Vô tình lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Ta không sao, nàng còn không có năng lực đả thương ta.”
Ngữ khí cuồng vọng cực kỳ khinh thường, lúc này, thần thái của hắn cùng ngữ khí càng giống Vô Tình, hay hắn chính là Vô Tình.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía thích khách, chỉ thấy trong đêm tối, mấy người thích khách một thân y phục dạ hành, trên mặt che một miếng vải đen, thích khách dẫn đầu khi thấy Thanh Dao nhìn sang, ánh mắt có chút lóe ra bất định, tựa hồ không dám chính diện nhìn thẳng nàng, nhưng chính là như vậy, Thanh Dao vẫn nhìn ra, người dẫn đầu thích khách không ai khác, chính là Băng Tiêu, lập tức sắc mặt trầm xuống, quát lạnh: “Băng Tiêu, còn không lui xuống.”
Mạc Sầu cả kinh, rất nhanh thu tay lại, Thanh Phong cũng dừng tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm thích khách.
Người dẫn đầu chính là Băng Tiêu, vừa thấy nguyên soái nhận ra nàng, lập tức giơ tay, ngăn lại hành động của mấy người phía sau, những người này đều là ám vệ, mà người bình thường chưa từng thấy qua họ, Băng Tiêu thấy nguyên soái nhận ra mình, cũng không ẩn giấu, nếu đã làm, muốn đánh muốn giết tuỳ chủ tử trừng phạt, Băng Tiêu đưa tay lên tháo miếng vải đen xuống, lộ ra ra gương mặt quyến rũ quả nhiên là Băng Tiêu, nàng chậm rãi thu kiếm, nhìn về phía Thanh Dao, không nói gì thêm chậm rãi quỳ xuống đất.
“Xin nguyên soái trách phạt.” Nàng cũng không có cầu xin tha thứ, sắc mặt thản nhiên, nhìn thấy hoàng thượng khổ sở, nàng làm thuộc hạ trong lòng rất khó chịu, rất muốn làm việc gì đó cho chủ tử. Cho nên nàng không hối hận, dù cho nguyên soái giết nàng, nàng cũng không hối hận, chỉ hận tài nghệ không bằng người, không có trợ giúp cho chủ tử được.
“Ngươi thật to gan.”
Thanh Dao lạnh giọng, đang chuẩn bị giáo huấn Băng Tiêu, thì Thanh Phong ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng có thể chịu người nào sai sử đến giết công tử chúng ta hay không?”
Lời vừa nói ra, ý tứ ẩn trong đó không cần nói cũng hiểu, Thanh Dao ngây ngẩn cả người, Thanh Phong nói vậy là có ý gì, cho rằng Ngân Hiên ở phía sau sai sử Băng Tiêu, bất quá điểm này nàng sẽ không tin tưởng, Ngân Hiên là hạng người gì, nàng không phải không biết, tuy rằng hắn vừa bá đạo vừa tàn bạo, thế nhưng là một người quang minh lỗi lạc, thật ra thì Thanh Phong, tựa hồ cùng trước đây không giống nhau, trước đây hắn tuy rằng lãnh, nhưng là một người có lòng tốt, không giống hiện tại, lời này chính là một hiềm nghi?
Thanh Dao con ngươi híp lại, ánh sáng nguy hiểm bắn về phía Thanh Phong.
Nàng cho tới bây giờ đều thử Vô Tình, nhưng đã quên thử Thanh Phong.
Bên cạnh Vô Tình nhìn thấy Thanh Dao híp lại ánh mắt, lập tức quát lạnh một tiếng: “Thanh Phong, lui ra, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thanh Phong cũng cảm giác được chính mình làm điều thừa, nên vội vàng lui ra phía sau một bước đứng ở bên cạnh Vô Tình, Vô Tình ngẩng đầu lên cười nhìn Thanh Dao: “Hắn chỉ là quá nóng lòng, từ sau khi ta tỉnh lại, hắn rất khẩn trương với ta, không còn lãnh tĩnh giống như trước.”
Lời giải thích này cũng khá hợp lý, chẳng qua Thanh Dao cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy, nàng chỉ bất động thanh sắc mà thôi, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Băng Tiêu cùng mấy tên thủ hạ quỳ gối trên mặt đất , lạnh lùng mệnh lệnh.
“Lập tức đến quân doanh đi lĩnh ba mươi quân côn, sau này nếu phát sinh chuyện như vậy, ta cũng sẽ không phạt nhẹ như vậy.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, làm người ta líu lưỡi, ba mươi quân côn còn gọi phạt nhẹ, có thể thấy được nàng trị quân nghiêm cẩn đến thế nào
“Dạ.” Băng Tiêu không dám nói thêm một chữ nào, đứng dậy dẫn thủ hạ chuẩn bị rời đi, Thanh Dao lạnh lùng mở miệng: “Còn có mấy người này, cùng chủ tử các ngươi, mỗi người lĩnh ba mươi quân côn, nếu có lần sau nữa, một cũng không để lại.”
Lời nói không hề có tình cảm, mấy người ám vệ đâu còn dám nói thêm gì, nguyên soái là người tàn nhẫn như thế nào, bọn họ đã sớm biết.
“Dạ.” Vài người lên tiếng trả lời, rất nhanh lắc mình rời đi.
Dưới ánh trăng, chỉ còn lại có Thanh Dao và Mạc Sầu, còn có Vô Tình cùng Thanh Phong.
Thanh Dao nhu hòa nhìn Vô Tình, đạm nhiên lên tiếng: “Hiện tại không có việc gì, các ngươi sớm một chút ngủ đi.”
“Được, ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi.” khuôn mặt Vô tình ôn nhu, ánh mắt là một biển nhu tình, hình dạng này của hắn, thực sự cùng trước kia quá giống, căn bản làm cho người ta nhận không ra hắn là ai?
Bất quá, Thanh Dao khóe môi nhất câu ra ý cười, phất tay dẫn Mạc Sầu đi vào trúc phòng.
Bên kia Vô Tình sắc mặt đột nhiên lạnh, chuyển động xe đẩy về phòng, trong đêm tối, chỉ có thanh âm chuyển động của trục bánh xe.
Vô tình cùng Thanh Phong vừa vào gian phòng, hàn khí liền đông ở giữa phòng nhỏ, hắn rét lạnh trừng hướng Thanh Phong: “Đêm nay ngươi thiếu chút nữa đã làm hư chuyện, đây là điều ngươi nên làm sao?”
Thanh Phong yên lặng không nói gì, do hắn quá nóng lòng, hắn đã quên nàng là một người thông minh cỡ nào, thiếu chút nữa là lộ ra kẽ hở.
“Ta đã biết.”
“Sau này ngươi tận lực ít mở miệng nói chuyện, nàng không phải người bình thường, ” Vô Tình nói xong, con ngươi mọc lên hào quang, khẩu khí tự hào không gì sánh được, tựa hồ Thanh Dao có năng lực là một chuyện đáng giá kiêu ngạo đến cỡ nào, Thanh Phong vẫn đứng thẳng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng quên chuyện ngươi nên làm.”
“Ta biết.”
Vô tình thoáng cái nặng nề xuống, không còn ung dung như trước nữa…
Bởi vì giằng co đến nửa đêm, Thanh Dao quá mệt mỏi, ngã xuống một cái liền nặng nề ngủ, ngày thứ hai thức dậy cũng muốn, thế nhưng bên kia doanh trướng đã xảy ra chuyện, An Định Phong dẫn mấy người thủ hạ đắc lực lòng như lửa đốt chạy tới, bởi vì nguyên soái còn không có thức dậy, chỉ phải ở ngoài trúc phòng không ngừng đi qua đi lại.
Mạc Sầu không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng truy vấn: “An tướng quân, xảy ra chuyện gì?”
An Định Phong ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Sầu một cái, bộ dạng ão não nhỏ giọng mở miệng: “Không xong, sáng sớm trong quân doanh bỗng có mười mấy người trúng độc, nhưng khi nhìn lại không giống trúng độc? Không biết chuyện gì.”
“A.”
Mạc Sầu kinh sợ kêu một tiếng, quay đầu liền đi vào trong nhà.
Động tĩnh bên ngoài gian phòng, đã kinh động Thanh Dao, nàng vốn là bị cử động nhỏ cũng tĩnh giấc, hơn nữa chuyện gần nhất, làm cho giấc ngủ của nàng cũng không tốt, cũng không sâu.
Mạc Sầu vừa đi vào đến, nàng liền nhíu chặt mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tử, không xong, trong doanh có người trúng độc, An tướng quân qua đây bẩm báo.”
“Trúng độc, những người đó ẩn ở mật trong rừng, người bình thường căn bản không biết bọn họ ở chỗ nào, làm sao lại trúng độc đây?”
Thanh Dao động thủ mặc quần áo, trong lòng lo lắng, Mạc Sầu vội vàng tiến lên một bước hầu hạ nàng đứng dậy.
“Đem An tướng quân gọi vào đây.”
Thanh Dao quần áo chỉnh lý xong, liền phân phó Mạc Sầu đem An Định Phong gọi vào, nàng muốn hỏi rõ tình huống một chút.
“Dạ.” Mạc Sầu đi ra ngoài, một lát sau An Định Phong dẫn người đi tới, cung kính ôm quyền, trầm giọng: “Chủ tử, không xong, có các tướng sĩ không hiểu gì sao bị trúng độc, vậy phải làm sao bây giờ?”
Chương 134.2
Ánh mắt Thanh Dao trở nên yếu ớt, sắc mặt bao phù băng hàn, thẳng tắp nhìn An Định Phong : “Ngân hiên đâu? Hắn thế nào, không có gặp chuyện không may chứ?”
“Bẩm chủ tử, hai ngày nay Ngân Hiên vẫn chưa trở về doanh trướng, mạt tướng không biết hắn đã đi đâu?”
“A.” Thanh Dao kêu một tiếng, sau đó thì thở dài một hơi, nàng sợ nhất chính là Ngân Hiên trúng độc, nếu hắn không có việc gì, vậy là tốt rồi, nhưng hiện giờ hắn ở nơi nào? Nhất định là tức giận trốn ở chỗ nào rồi. Nàng cũng không truy hỏi tiếp mà chỉ đứng lên, phía sau giường Tiểu Ngư nhi cũng đã dậy.
Đoàn người ra khỏi trúc phòng, chuẩn bị hướng doanh trướng mà đi, cửa phòng sát vách bỗng mở một chút, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi ra.
Vô tình nhìn Thanh Dao vẻ mặt gấp gáp lấy làm kỳ quái nhíu mày: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa nhìn thấy Vô Tình, Thanh Dao tựa như thấy được hi vọng, rất nhanh đi tới: “Vô tình, trong doanh có các huynh đệ trúng độc, ngươi có thể giúp ta đi xem không?”
“Được.”
Vô tình nghĩa bất dung từ gật đầu, Thanh Dao thở dài một hơi, đi tới, đẩy hắn, đi theo phía sau An Định Phong một đường hướng doanh trướng mà đi, An Định Phong quét mắt nhìn Vô Tình công tử một cái, xinh đẹp như trích tiên, thế nhưng lại làm cho hắn cảm giác có chút âm hiểm, là lạ.
Bất quá hắn không nói gì, bởi vì nguyên soái tựa hồ cùng người kia giao tình rất tốt, nghe nói đêm hôm qua, Băng Tiêu, lĩnh người ám sát mà hắn một chút cũng không có gì, Băng Tiêu còn bị nguyên soái trách phạt, bọn họ cũng không muốn làm cho nàng tức giận.
Huyền Nguyệt quân doanh, ẩn giấu ở trong một cánh rừng rậm rạp, dưới những cây cổ thụ mọc che trời, họ xây dựng rất nhiều trướng bồng, trong rừng tuyết đọng khó tan, da giày đạp ở phía trên, tạo thành tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, một đường hướng doanh trướng mà đi.
An Định Phong trực tiếp đem Thanh Dao đưa vào bên trong một doanh trướng, sáng sớm hôm nay mới xây dựng một tòa doanh trướng, đem mười mấy người trúng độc tách rời khỏi người khác.
Thanh Dao cùng Vô Tình vừa đi vào, liền nhìn thấy một bóng lưng cao to, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vì các tướng sĩ trúng độc kiểm tra, tóc đen như mực thả xuống, chăm chú mà tỉ mỉ, Thanh Dao ngẩn ra, há mồm muốn nói gì đó, thế nhưng cái gì cũng đều nói không được, nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Vô tình cũng không chờ người khác bắt chuyện, đi thẳng tới, lôi kéo một binh lính trúng độc kiểm tra rồi đứng dậy.
Ngân Hiên nghe được cạnh cửa có động tĩnh, mới ngẩng đầu lên nhìn sang, hắc đồng u ám, nhàn nhạt gật đầu: “Ngươi đã tới.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, tiến lên một bước đứng ở phía sau hắn, nhìn những binh lính kia, gương mặt đỏ bừng, trên mặt cùng trên cánh tay thỉnh thoảng nổi hồng ban, cả người đều có chút hôn mê, Thanh Dao nhìn bệnh trạng trước mắt, không khỏi nhíu mày: “Đây là có chuyện gì?”
Ngân hiên lắc đầu: “Hình như trúng độc?”
Vẫn trầm mặc không nói, Tiểu Ngư nhi thong thả đi tới trước một bước quan sát, bỗng nhiên bộc phát kỳ lạ: “Nương, không phải là ôn dịch chứ?”
“Ôn dịch?”
Thanh Dao lại càng hoảng sợ, trong doanh trướng những người có liên quan khác lại càng hoảng sợ, ôn dịch cũng không phải là nói đùa, hơn nữa mọi người hôm qua còn rất tốt, thế nào chỉ trong một đêm liền bị ôn dịch, chẳng lẽ là có nguyên nhân?
Lần trước Hoa Văn Bác cũng đã làm như vậy, Thanh Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn phía An Định Phong: “Những người này sáng sớm có uống nước hay không?”
An Định Phong biết nguyên soái đang tìm nguyên nhân, nên vội vàng lắc đầu: “Chủ tử, những người này sáng sớm không có uống nước? Hẳn nguyên nhân không phải là nước.”
Mọi người đang nghiên cứu, bỗng nhiên có tiểu binh vọt vào bẩm báo: “Báo, không xong, lại có người trúng độc, hình như rất nhiều.”
Trong doanh trướng mọi người cả kinh, Thanh Dao lập tức mệnh lệnh An Định Phong: “Lập tức đem những người đó dời qua đây.”
“Dạ.” An Định Phong lập tức dẫn người chạy vội đi ra ngoài, rất nhanh đem binh sĩ chuyển đến đây.
Thanh Dao cùng Ngân Hiên đứng lên bước đi thong thả đến cạnh Vô Tình, cùng nhau nhìn hắn, chỉ thấy hắn cau mày lại, chậm rãi mở miệng: “Đây là một loại độc dịch.”
“Độc dịch, chẳng lẽ sẽ truyền nhiễm?”
Thanh Dao lại càng hoảng sợ, hơn mười vạn binh mã, cũng không thể đều bị truyền nhiễm hết.
Ngân hiên khuôn mặt càng khó coi, hắn đối với y thuật khá tinh thông, mặc dù không có hành y, thế nhưng rất nhiều chuyện đều biết.
Nếu muốn chân chính truyền phát độc dịch, không có biện pháp hạ độc, cũng không truyền nhiễm, mà phải đem loại độc này thả vào trên đầu ngọn gió, ở dưới hướng gió, tất cả mọi người sẽ bị trúng độc, đây là thủ đoạn thập phần cay độc, người hạ độc này quá độc ác, rõ ràng là muốn hại hơn mười vạn binh mã này, như vậy ai sẽ làm như thế đây? trong đầu Ngân hiên linh quang chợt lóe, lúc này ngoại trừ hai quốc gia, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp hại Dao nhi và hơn mười vạn tinh binh này, như vậy mới sẽ bảo đảm Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc vô sự.
Chẳng lẽ Vô Tình cùng Thanh Phong, là người của Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc?
Không phải là hai nam nhân Văn Ngọc cùng Trưởng Tôn Trúc chứ? Ngân Hiên kinh hãi ngẩng đầu lên, bọn họ là làm sao mà làm được đến không có kẽ hở như thế.
Bất quá lúc này vẫn là cứu người quan trọng hơn, Ngân Hiên quanh thân bao phủ hàn khí, lãnh chìm mệnh lệnh An Định Phong vừa đi vào doanh trướng.
“Lập tức hạ lệnh, tất cả mọi người ra rừng rậm, hướng lên đầu ngọn gió mà đi, trong rừng rậm đã tràn ngập khói độc, thật sự nếu không rút lui khỏi chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều người trúng độc.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, Vô Tình cùng Thanh Phong đứng ở trong doanh trướng rất nhanh nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút khó có thể tin, người nam nhân này đến tột cùng là ai? Thật là bản lĩnh lợi hại, chỉ nói tên liền biết cách gieo độc, Vô Tình ứng phó với lời của hắn.
“Đúng vậy, lập tức rút đi ra ngoài đi.”
Bất quá nếu như lắng nghe, sẽ phát hiện thanh âm của hắn có chút ẩn giận khó có thể ức chế.
An Định Phong vừa nghe lời ấy, nào dám trì hoãn, lập tức lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh ra mệnh lệnh ban ra, hơn mười vạn binh mã lập tức nhổ trại ra khỏi rừng rậm, đứng ở trên đầu ngọn gió, tách ra khỏi khói độc, về phần trên trăm cá nhân trúng độc cũng dời đi ra ngoài, đến khi ra tới bên ngoài những người này toàn bộ tử vong, không nghĩ tới độc dịch lại lợi hại như thế.
May là dời đi thoả đáng, không đến mức tất cả đều bị lây độc dịch, thế nhưng trong lòng Thanh Dao vẫn đang khó chịu, những người này nếu là chết ở trên chiến trường, chí ít bọn họ chết có ý nghĩa, cha mẹ của bọn họ cũng sẽ được triều đình đối đãi rất tốt.
Đợi đại quân thống nhất thất quốc, Thanh Dao sẽ hạ một quy định mới, phàm là tướng sĩ ở trong chiến tranh trận vong , sẽ được phong tặng một lệnh bài anh liệt, phàm là gia thuộc có được lệnh bài kia, triều đình hàng năm sẽ trợ cấp ngân lượng, phương châm như vậy, nhất định sẽ chiếm được tam quân hưởng ứng, người người nghĩa vô phản cố, đại quân mới có thể hoàn toàn không có buồn phiền chuyện ở nhà.
Ngoài rừng, Thanh Dao đứng ở cạnh vách núi, đón gió mà đứng, nhìn bầu trời mênh mông xa xa.
Mùa đông đã nhanh chóng qua, đầu xuân, đại quân sẽ hướng phía tây tiến quân, tấn công Vân Thương quốc.
Một thân ảnh nhẹ nhàng vô thức tới gần nàng, Thanh Dao không cần quay đầu lại, cũng biết là ai, bởi vì mùi vị quen thuộc kia, đầy rẫy ở bốn phía.
Ánh mắt sâu u của Ngân hiên chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất, kỳ thực từ khi vô tình sống lại, người khó xử nhất chính nàng, hiện tại các tướng sĩ bị trúng độc, nàng càng khó chịu, nàng là hạng người gì, hắn hiểu rõ nhất, đối với người tốt, nàng tình nguyện tổn thương mình cũng không muốn thương tổn người khác, tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, thế nhân đều cho rằng nàng thiết huyết vô tình, nhưng bản chất chân chính của nàng, chỉ có người thân gần gũi mới hiểu hết.
“Dao nhi, đừng suy nghĩ nhiều, nói chung có thể bảo trụ nhiều người như vậy đã rất tốt rồi.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, đúng vậy, có thể bảo trụ nhiều người như vậy, đã may mắn lắm rồi, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngân Hiên, chuyện lần này thực sự phải cám ơn hắn, không nghĩ tới hắn đối với y thuật cũng có chút nghiên cứu.
“Lần này cám ơn ngươi.”
“Nói cái gì đó? Đây là quân đội của chúng ta.” Ngân hiên nhu hòa cười rộ lên, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, lại có thêm một Vô Tình, thì hắn thực sự muốn ôm nàng vào lòng, làm cho nàng hảo hảo dựa vào lồng ngực của hắn nghỉ ngơi một chút, gần nàng quá mệt mỏi rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ càng phát ra gầy yếu, cằm cũng gầy, làm cho đau lòng người không ngớt.
“Chờ dàn xếp được những người này, ta chuẩn bị theo Vô Tình về Vô Tình cốc.”
Thanh âm lành lạnh của Thanh Dao vang lên, thân thể Ngân Hiên ngẩn ra, mở to mắt với vẻ khó tin, hơn nửa ngày mới mở miệng.
“Dao nhi, ngươi mặc kệ những tướng sĩ này sao?”
Thanh Dao chậm rãi cười: “Làm sao mà có? Ta sẽ tọa trấn hậu phương, chuyện ở tiền tuyến cứ giao cho An tướng quân đi, trải qua trận chiến ở Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, hắn càng ngày càng có năng lực.”
“Nhưng chẳng lẽ một điểm ngươi cũng không nghi ngờ chuyện trúng độc lần này của các tướng sĩ sao? Ai sẽ chân chính muốn giết hơn mười vạn đại quân của Huyền Nguyệt, vì sao từ Vô Tình vừa xuất hiện, liền liên tục phát sinh việc này?”
Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, liền nghe được phía sau không xa vang lên thanh âm yếu ớt : “Ta biết là các ngươi sẽ hoài nghi ta?”
Qủa nhiên là Vô Tình, Thanh Phong đẩy hắn đi tới, đúng lúc nghe được Ngân Hiên nói, hắn bởi quá vì kích động, vì thế thanh âm rất lớn, tình tự có chút bất ổn, cho nên từng chữ từng câu đều rơi xuống trong lổ tai Vô Tình.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Ngân Hiên liếc mắt một cái, đôi mắt của hắn hiện lên rất sâu chờ đợi, hi vọng nàng tin tưởng hắn, Vô Tình không còn là Vô Tình trước đây, hắn là một người khác?
Thanh Dao khóe môi mím chặt, quay đầu không nhìn Ngân Hiên, trực tiếp nhìn phía Vô Tình, chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên thương tâm, tóc bạc như được làm sạch không nhiễm một hạt bụi, Thanh Dao đi tới, chậm rãi mở miệng: “Vô tình, không có việc gì, ngày mai chúng ta về vô tình cốc đi.”
Phía sau ánh mắt Ngân Hiên tràn đầy đau xót, sâu thẳm như vậy, thấu xương như vậy.
Thanh Dao đẩy Vô Tình rời đi, mặc dù không có quay đầu lại, nhưng ở trong lòng nàng liên tục đối với Ngân Hiên nói lời xin lỗi, nàng chỉ có thể làm như vậy, mới chân chính vạch trần mặt thật của người này, xem kỹ hắn đến tột cùng là ai?
Ngay vừa rồi, khi các tướng sĩ từ trong rừng rậm di chuyển ra ngoài, nàng cũng đẩy Vô Tình đi ra, nhìn thấy Vô Tình từ một gốc cây đi cán qua một lá song diệp hương mà mặt không đổi sắc, không chút nào tự mình hay biết.
Bởi vậy liền lộ ra kẽ hở.
Hắn căn bản không phải Vô Tình.
Vô tình thật xem dược thảo như mạng, hắn đã từng nói qua, mỗi một loại dược thảo cũng là một sinh mệnh, từ nhỏ sứ mệnh chúng nó chính là hành y cứu người, vì thế nhất định phải đối đãi tốt để sử dụng chúng, thì chúng mới có thể chết có ý nghĩa.
Cặp lá hương kia là thảo dược, còn là thảo dược trân quý khó gặp, vậy mà Vô Tình thản nhiên không chút nào tự biết, hắn căn bản là không hiểu thảo dược, nhưng làm thế nào hắn biết loại này là độc dịch? vậy thì chỉ có một nguyên nhân, hắn chính là người hạ độc, nhưng vì cái gì mà hắn hạ độc? Hắn kỳ thực là người của Vân Thương quốc hay Thanh La quốc, là ai đây?
Sở Thiển Dực hay Trưởng Tôn Trúc, trong lòng Thanh Dao có tính toán, trở về vô tình cốc chẳng qua là kế hoãn binh của nàng, nhưng chỉ là khổ Ngân Hiên, để cho hắn đau lòng lần nữa.
Thanh Dao đem Vô Tình đưa về trúc phòng, sau đó quay về phòng của mình, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi liên tục kinh hô: “Nương, người thực sự về vô tình cốc sao? Vậy kế tiếp đại quân phải làm sao bây giờ?”
“Ta đã phân phó An Định Phong, lúc tuyết đọng hòa tan mọi người sẽ chính thức tiến quân Vân Thương quốc, không có ta, Huyền Nguyệt đều có thể đánh Vân Thương quốc.”
Lúc này thanh âm của nàng rất lớn, nàng biết trong phòng sát vách có người nhất định đang nghe trộm, nếu như họ muốn nghe trộm, sao không để cho bọn họ quang minh chính đại nghe, hơn nữa để cho bọn họ hiểu rõ, đất nước Vân Thương quốc họ nhất định sẽ đánh, nếu bọn họ đã dám chọc đến nàng, nàng kiên quyết sẽ không bỏ qua cho Vân Thương quốc.
Chương 134.3
Gian phòng cách vách.
Vô tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, con ngươi của hai người loang loáng sát khí.
“Xem ra phải nhanh một chút diệt trừ nàng, chạy về Vân Thương quốc, chẳng lẽ ngươi thực sự chuẩn bị theo nàng cùng nhau về vô tình cốc?”
Thanh Phong lạnh lùng chất vấn, ánh mắt của Vô Tình hiện lên thống khổ, sắc mặt khó xử đến cực điểm, thương tổn nàng là một chuyện có bao nhiêu thống khổ, thế nhưng nếu có nàng, Vân Thương quốc sẽ diệt vong, nàng chết tốt xấu có thể cứu giản một hồi, nàng tựa như một thanh lợi khí, trước tiên phải phá hủy lợi khí, sau đó nghĩ biện pháp đối phó những người này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vô Tình ngước mắt nhìn Thanh Phong: “Chẳng lẽ ngươi không đau lòng.”
Hắn biết tâm ý của hắn ta, Thanh Phong ngước lên ánh mắt u nhiên, chợt lóe lên trầm thống rồi rồi biến mất: “Hiện tại đã không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường, trừ phi ngươi thực sự muốn lấy một quốc gia đổi một nữ nhân.”
Hắn làm không được, từ nhỏ sứ mệnh của hắn là quốc gia lớn hơn bất luận cái gì.
“Ta biết.” Vô Tình gục đầu xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, thống khổ đem mặt vùi ở lòng bàn tay, tại sao phải rơi vào cục diện như thế, nếu nàng chỉ là một người bình thường thì tốt rồi, nhưng nếu là người bình thường, những kẻ thiên chi kiêu tử như bọn họ còn có thể yêu nàng như vậy sao?
Ngày thứ hai, Thanh Dao ra lệnh xuống, kế tiếp chuyện đánh Vân Thương quốc do đại tướng quân An Định Phong toàn quyền chỉ huy, chính mình thì trấn thủ ở hậu phương cùng Vô Tình quay về vô tình cốc.
Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ có thể yên lặng không nói gì theo mẫu thân. Bởi vì mẫu thân quyết định chuyện gì không luận kẻ nào thay đổi được.
An Định Phong dẫn mấy người phó tướng cùng tham tướng mang đám người của Thanh Dao đưa lên xe ngựa, Băng Tiêu bởi vì bị quân côn, vết thương còn chưa tốt nên không thể hộ tống các nàng đi về vô tình cốc, mặt khác An Định Phong còn phái mười mấy tinh binh đưa các nàng về vô tình cốc…
Xe ngựa một đường cuồn cuộn chạy, nhắm phương hướng vô tình cốc mà đi…
Bên trong xe ngựa, bầu không khí rất trầm buồn, trong không gian rộng lớn có vài người đang ngồi nhưng đều trầm mặc không nói gì, ai cũng không nói gì.
Tiểu Ngư nhi luôn luôn thích náo nhiệt. Nên ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ này rồi nhìn sang chỗ kia, rồi chu miệng lên, vô lực cuối đầu xuống.
Bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên một tiếng kêu nhỏ, sát khí trải rộng, Mạc Sầu quá sợ hãi, rất nhanh vén rèm lên chỉ thấy trên đường lớn, mười mấy người mặc trang phục màu đen, trên cây to còn có rất nhiều, chừng trên dưới một trăm người, đang chặn lối đi của xe ngựa, những người này vừa nhìn thấy đã biết lai giả bất thiện, sát khí nồng đậm.
Mạc Sầu quá sợ hãi, quay đầu nhìn phía chủ tử.
“Không tốt, có thích khách.”
Thanh Dao vẫn bất động, ngẩng đầu lên cười nhìn Vô Tình cùng Thanh Phong ở đối diện, chậm rãi một chữ một lời mở miệng.
“Còn có cần thiết phải ngụy trang nữa sao?”
Vô tình kinh ngạc, con ngươi bao phủ u ám, không nghĩ tới nàng đã biết, mình còn cho là đã giấu diếm đủ sâu, nguyên lai sớm đã bị người ta khám phá, sở dĩ nàng nguyện ý theo hắn về vô tình cốc, cũng bởi vì muốn cho hắn lộ ra kẽ hở sao? Thế nhưng cái giá phải trả tựa hồ quá lớn, nàng tin rằng có thể từ trong tay của hắn toàn thân trở ra sao?
“Ngươi chừng nào thì biết được?”
Vô tình không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, hắn cho là mình đã rất giống, không nghĩ tới vẫn là lộ ra kẽ hở.
Thanh Dao cười đến vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng mở miệng; “Vô tình yêu dược thảo như mạng, mà ngươi lại có thể mặt không đổi sắc bước lên dược thảo mà đi qua, trước sau căn bản là hành vi của hai người.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, thanh âm đột ngột cất cao, tựa như biển gầm: “Ngươi là ai? Văn Ngọc, hay là Trưởng Tôn Trúc?”
Vô Tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười khổ, xem ra nàng đối hai người bọn họ thực sự căm thù đến tận xương tuỷ, vừa mở miệng liền đoán ra thân phận hai người bọn họ, Vô Tình đang muốn lên tiếng, thì Thanh Dao giơ tay lên ngăn cản hắn mở miệng, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng.
“Ta đoán thử, ngươi là Văn Ngọc, ngươi là Trưởng Tôn Trúc.”
Nàng một tay chỉ vào Vô Tình, một tay chỉ vào Thanh Phong, nặng nề lên tiếng.
Ánh mắt nhấc lên cơn sóng biển giận dữ hủy thiên diệt địa, không nghĩ tới Vô Tình đã chết, bọn họ còn đem hắn ra mà lợi dụng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Trên xe ngựa, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi thân thể co rụt lại, dựa vào phía sau Thanh Dao, mà tay của Tiểu Ngư nhi thì đã lặng lẽ sờ lên súng hoả, không nghĩ tới hai nam nhân nàycăn bản không phải Vô Tình công tử cùng Thanh Phong, mà là hai người khác giả trang.
“Ngươi vĩnh viễn vẫn thông minh như vậy.”
Vô tình nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực hắn chính là Văn Ngọc, ánh mắt hắn đầy đau xót, hắn không muốn thương tổn nàng mảy may nào.
Nhưng bây giờ nàng thật lợi hại, nếu như chưa trừ diệt nàng, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc tất nhiên sẽ khó giữ được, trừ đi nàng, còn có thể có một đường sinh cơ, vì thế mặc dù hai người bọn họ đều rất yêu nàng, nhưng là lại vô pháp lấy nàng ra so sánh cùng một quốc gia, bọn họ không thể trơ mắt nhìn quốc gia diệt vong, đây là trọng trách của người trong hoàng thất.
“Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao ngươi cùng Vô Tình lại giống như vậy, hơn nữa chuyện xảy ra chi tiết giữa hai chúng ta cũng biết, đến tột cùng bằng cách nào ngươi làm được?”
Đúng vậy, nàng thật tò mò, vì sao Văn Ngọc đối với tất cả chuyện Vô Tình lại quen thuộc như vậy, hắn làm sao mà làm được, mặc dù bọn họ bắt Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, cũng không có khả năng bức bọn họ giao ra tất cả sự tình, lúc đầu Thanh Phong đã ở trước mặt Vô Tình lập một lời thề nặng, từ nay về sau sau sẽ không bao giờ làm chuyện thương tổn đến nàng nữa, nên hắn sẽ kiên quyết không nói cho bọn họ biết các việc này, vậy bọn họ làm như thế nào biết được.
Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn Thanh Phong ở phía sau, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc, sau đó một chữ một lời mở miệng.
“Trưởng Tôn Trúc quen biết một thế ngoại cao tăng, hắn hiểu rất sâu thuật dịch dung, nhưng không phải là thuật dịch dung tầm thường, mà là một loại bí thuật tàn khốc, tìm ra mười mấy người có gương tương tự với cùng Vô Tình, lấy đi làn da trên mặt họ để chế tác mặt nạ da người, trải qua thời gian dài đến hai năm, hơn mười mấy lần thí nghiệm, rốt cuộc đã chế ra mặt nạ da người hoàn mỹ, mặt nạ da người này là dùng ngân châm khâu vào da, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, liền hoàn toàn dung hợp ở trên mặt mình.”
Thanh Dao kinh hãi mở to mắt, trên đời lại có bí thuật độc ác máu tanh như vậy, mà tên cao tăng kia cuối cùng cũng không có kết cục tốt, ác nhân cuối cùng sẽ có ác báo.
Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đã trực tiếp ói ra, nghĩ đến người trước mặt này, trên mặt là mặt nạ lấy từ trên thân thể người chết, nghĩ thế nào cũng không làm cho người ta có thể bình tĩnh được, mà những người bị hại chết không biết thống khổ đến bao nhiêu?
“Như vậy vì sao đối với chuyện của ta cùng Vô Tình, lại hiểu biết sâu như vậy chứ?”
“Là di hồn đại pháp, chỉ cần vận dụng di hồn đại pháp, tất cả ký ức trong đầu của Thanh Phong đều rót vào đầu óc của ta, như vậy thì chuyện của ngươi cùng Vô Tình ta làm sao không biết?”
Vô tình tiếng nói vừa rơi xuống, Thanh Dao chỉ vào Thanh Phong ở bên cạnh, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc.
“Trên mặt của hắn cũng không phải là mặt nạ da người nữa chứ?”
Thanh Dao một lời rơi, Vô Tình lắc đầu: “Hắn chỉ là dịch dung bình thường, chỉ vì các ngươi đem lực chú ý đều đặt ở trên người của ta, cho nên mới phải bỏ quên hắn.”
Trong mã xa đang nói chuyện thì bên ngoài đã đánh nhau, binh khí chạm vào nhau, sắc bén mà chói tai, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi cảnh giới nhìn chằm chằm hai người nam tử đối diện, công phu của bọn họ nhất định vô cùng lợi hại, ba người các nàng căn bản không phải là đối thủ của người ta, vì thế súng hoả nhất định phải một kích tức trúng…
“Vì thế hiện tại ngươi muốn giết ta sao?”
Thanh Dao sẵng giọng, thanh âm vừa rơi xuống, Thanh Phong ở đối diện cũng chính là Trưởng Tôn Trúc năm ngón tay co lại, trực tiếp đánh qua đây, trường kiếm Mạc Sầu vừa kéo vun tới tách nó ra, bên trong xe ngựa không gian quá nhỏ, không gian lớn nhất căn bản cũng thi triển không ra.
Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc vận công, dòng khí mạnh mẽ bắn ra, làm thùng xe bể văng bốn phía, hai bóng người như hai cái giao long đằng ra ngoài, ba người Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng theo sát phía sau phi thân lên, Tiểu Ngư nhi còn quá nhỏ, chịu không nổi chân khí quá mạnh, thân thể bắn ra, bay lên giữa không trung, Trưởng Tôn Trúc thân hình trầm xuống, trường kiếm vung lên, trực tiếp đâm tới, Thanh Dao hoảng hốt, phi thân nghênh đón, hoàng vĩ cầm tung ra một kích, mạnh mẽ tách ra kiếm khí của hắn, đưa tay lên ôm lấy Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi rơi xuống trong ngực của nàng, thế nhưng Trưởng Tôn Trúc vẫn chưa dừng tay, nhát kiếm thứ hai đâm qua đây, Thanh Dao thân hình chuyển động, một kiếm dù chưa trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn đâm trúng bả vai, đau đến nàng nhíu chặt mày, rơi xuống đất rút lui hai bước rồi đứng lại.
Tiểu Ngư nhi thấy thế giận dữ, súng hoả giơ lên, nhắm ngay Trưởng Tôn Trúc, bắn một phát, tuy không bắn trúng Trưởng Tôn Trúc, nhưng lại trúng vào cánh tay của Vô Tình khi hắn bay lên, thiên tàm ti trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, đau đớn trong nháy mắt bao phủ hắn, thân hình run lên, rơi xuống đất…
Lúc này, từ trong rừng rậm ngoại một đám người phi thân chậy ra, dẫn đầu là một nam tử cuồng phóng không bị cản trở, trường bào bay lượn, cả người như thiên ngoại thần tiên.
Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy nam tử trước mắt, sớm đã quên cố kỵ thân phận của hắn mà kêu to lên.
“Phụ hoàng, cứu chúng ta.”
Ngân hiên không nói lời nào, thân thể như cầu vồng, càng như giao long trong nước, vừa nhìn thấy Thanh Dao bị thương, trong lòng giận nổi lên một chưởng đánh tới, trực tiếp công kích phía Vô Tình, đều là tên hỗn đản này giở trò, hôm nay hắn nếu không giết tên này, thì không đủ để tiết hận…
Tiếng kêu của Tiểu Ngư nhi đã làm cho rất nhiều người ở nơi này kinh hãi, tất cả mọi người đều biết thân phận của Tiểu Ngư nhi là Huyền Nguyệt công chúa, nên nếu nàng gọi phụ hoàng, vậy thì Ngân Hiên chính là Huyền đế, Trưởng Tôn Trúc con ngươi trở nên sâu thẳm, nguyên lai Huyền đế vẫn ẩn thân ở bên cạnh hoàng hậu, thảo nào đại quân chỉ huy thẳng tiến thế như chẻ tre.
Hôm nay bọn họ đâu còn thành công sao?
Ngân hiên cũng lười để ý tới ý nghĩ của người khác, thân thể nhảy lên, bàn tay mang theo cường đại kình phong, đánh thẳng về phía Văn Ngọc, Văn Ngọc phải cuộn người nhịn đau xuống tránh ra, Trưởng Tôn Trúc kiếm thế tấn công bắt đầu, nếu không hắn ra tay chỉ sợ Văn Ngọc không phải là đối thủ của Ngân Hiên, ai sẽ nghĩ tới đứa bé kia lại toát ra một màn biễu diễn như thế.
Đám thủ hạ Ngân hiên mang đến, cùng với đám người lúc trước An Định Phong phái ra bảo hộ Thanh Dao kết hợp một chỗ, rất nhanh liền giết được thủ hạ của Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.
Dầy đặc mùi tanh của máu tràn ngập ở giữa không trung.
Tiểu Ngư nhi nhìn Trưởng Tôn Trúc và phụ hoàng đánh cùng một chỗ, lần thứ hai tức giận, lạnh lùng mở miệng: “Phụ hoàng tránh ra.”
Ngân hiên rất nhanh nghiêng người, súng hoả của Tiểu Ngư nhi lần thứ hai vang lên, Trưởng Tôn Trúc nào dám nhận lấy, phi thân tách ra, mà Ngân Hiên thân hình vừa dời, nhanh như chớp đánh về phía Văn Ngọc đã trúng một phát súng, một chưởng vỗ xuống ở giữa ngực của hắn, mang ra mười phần lực đạo, chớp mắt xỏ xuyên qua thân thể hắn như một búp bê vải rách bay ra ngoài, miệng phun tiên huyết, thẳng tắp rơi xuống, ngã trên mặt đất, mở to một đôi con ngươi mỹ lệ nhìn Thanh Dao, đáy mắt là vẻ lưu luyến, không muốn, trong đầu hiện lên từ này trước, nếu như lúc đầu hắn thật tình đối xử với nàng, có thể sẽ cảm động nàng, sau đó cùng nàng quy ẩn, thế nhưng tất cả mọi thứ đã rất xa vời.
“Xin lỗi…”
Hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại, khóe môi nở ra nụ cười vui mừng, tất cả mọi thứ của trần thế hãy trả về cát bụi rốt cuộc đã cùng hắn không còn quan hệ, hơn nữa nàng vẫn còn sống, biết nàng còn ống thật tốt, chí ít chính mình cũng không phải mang nổi đau đớn một mình.
Trưởng Tôn Trúc ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, không nghĩ tới Văn Ngọc lại bị giết…
Mà thủ hạ hắn mang đến chỉ còn lại một phần, rất nhanh thối lui đến phía sau hắn, mười mấy người cảnh giới nhìn chằm chằm bên này, trầm giọng mở miệng: “Thái tử, trở về đi.”
“Còn muốn chạy, muốn cũng đừng nghĩ.”
Chương 134.4
Ngân hiên lãnh chìm mệnh lệnh, cuồng ngạo lăng hàn, nếu dám can đảm đem suy nghĩ động đến trên đầu bọn họ, thì đừng nghĩ toàn thân trở ra, hắn là sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Đối với tình huống trước mắt, Trưởng Tôn Trúc biết kế hoạch của mình và Văn Ngọc đã thất bại, kỳ thực xét đến cùng, thì bởi vì Văn Ngọc đối với Thanh Dao cuồng dại quá nặng, không nhẫn tâm hạ thủ được, kỳ thực lúc ban đầu hắn vẫn tìm cách đem nàng mang về Vân Thương quốc, mời cao tăng kia tẩy não cho nàng, thầm nghĩ đơn thuần lưu nàng lại ở bên cạnh hắn, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này quá thông minh, đã khám phá quỷ kế của hắn, còn làm hại Văn Ngọc bỏ mạng.
“Nếu như ta chết, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt của Vô Tình Cốc phải chôn cùng.”
Thanh âm lạnh lùng yếu ớt của hắn vang lên, Thanh Dao che vai, máu theo ngón tay chảy ra, Mạc Sầu tiến lên đỡ lấy nàng, chỉ thấy nàng âm u nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng, hi vọng ngươi lập tức phóng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt trở về, bằng không?”
“Nếu như ngươi không ngừng việc đánh Thanh La quốc, thì ta sẽ giết bọn họ.”
Trưởng Tôn Trúc thấy Thanh Dao có chỗ cố kỵ, lập tức lãnh mị mở miệng, Thanh Dao khóe môi nhếch lên, châm chọc nói.
“Ngươi cho là bọn họ có giá trị này, lúc Huyền Nguyệt chúng ta công phá Vân Thương quốc, nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt còn chưa có trở lại vô tình cốc, như vậy ta có thể nói hoàng thất của Thanh La quốc không ai có thể sống sót, diệt cung.”
Nàng rét căm căm mở miệng, tà cuồng như Tu La trong bóng tối, thị huyết làm cho người khác kinh hãi đảm chiến, trên đời này không có bất kỳ việc gì uy hiếp được nàng.
“Ngươi?”
“Ta sẽ dùng hoàng thất Thanh La quốc chôn cùng bọn họ, bọn họ dù chết cũng có ý nghĩa.”
Thanh Dao lạnh lùng nói, cuối cùng trầm giọng kiến nghị: “Nếu như ngươi không muốn hoàng thất bị chết thảm, có thể quy hàng, từ nay về sau trên đời không có Thanh La quốc, hoàng thất xem như không còn tồn tại nữa, các ngươi có thể mang danh nghĩa vương gia, suốt đời hưởng dụng bất tận phú quý, hơn nữa sẽ không đả thương đến bất luận một bách tính nào của Thanh La quốc .”
Trưởng Tôn Trúc nghe Thanh Dao nói, thân thể nhịn không được rút lui hai bước, đứng nghiêm, chẳng lẽ muốn Thanh La quốc không chiến mà hàng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không đồng ý, hắn xoay người sải bước phiên thân lên ngựa, thủ hạ của hắn cũng rất nhanh theo đuôi mà đi.
Ngân hiên lạnh lùng nhìn thân ảnh kia đi xa, sau đó xoay người lại đau lòng mở miệng: “Chúng ta về doanh trướng đi.”
“Không, đưa ta về vô tình cốc.”
Thanh Dao mệt mỏi rã rời mở miệng, trận chiến này nàng quá mệt mỏi, thực sự rất muốn nghỉ ngơi, nếu như có thể, nàng thực sự là không muốn ra khỏi vô tình cốc, tất cả tựa hồ theo bụi bậm biến mất, về phần Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, liền giao cho An Định Phong chỉ huy đi.
“Nhưng vết thương của ngươi.” bàn tay to của Ngân hiên nhấc lên đỡ Thanh Dao, trong con ngươi vô tận lo lắng, tâm thương đau đớn không dứt, sáng sớm hôm nay hắn nhận được thủ hạ đưa tin, mới biết được nguyên lai nàng đã hoài nghi Vô Tình, sở dĩ đáp ứng cùng bọn họ về vô tình cốc, chính là muốn bọn họ ra tay, bởi vì nếu vẫn ở doanh trướng thì bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thủ, như vậy chỉ là đem tai hoạ ngầm ẩn sâu thêm mà thôi.
“Không có việc gì, đi thôi, đến gần trấn nhỏ kia, tìm một đại phu xem một chút, cũng không phải trúng nơi nguy hiểm nên không có việc gì.”
Mấy ngày đường mệt nhọc, hơn nữa bị kiếm đả thương, Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, Ngân Hiên đau lòng ôm lấy nàng, rất nhanh tung người lên ngựa, mà Thanh Dao cũng không có quên phân phó mấy tên thủ hạ: “Đem hắn mai táng đi.”
Tuy nói Văn Ngọc đáng trách, nhưng nhìn thấy hắn có dung nhan của Vô Tình mà phải phơi thi nơi hoang dã, nàng vẫn rất khó chịu, cho nên ra lệnh cho thủ hạ an táng hắn…
Ngân Hiên ôm Thanh Dao an trí ở trong ngực của mình, đây là qua lần đầu tiên trong hơn hai năm qua bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, hay bởi vì Thanh Dao bị thương, mà sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc mất trật tự, nên chỉ nhẹ nhàng tựa ở trước ngực Ngân Hiên, yên tĩnh được tựa như một gốc cây ngọn cỏ không di động, nguyên lai người mạnh mẽ thế nào cũng cần người ở bên cạnh…
Mạc Sầu thì mang theo Tiểu Ngư nhi, những thủ hạ khác thì theo đuôi sau đó, một đường cuồn cuộn chạy.
Chẳng ai ngờ rằng, Ngân Hiên chính là đương kim hoàng thượng, nên ai dám có nửa điểm khinh thường đây.
Đoàn người tới gần một trấn nhỏ, nhanh chóng mời đại phu cho Thanh Dao, đường kiếm thương hại không nặng, nên quả nhiên không có chuyện lớn gì, đại phu kê ra phương thuốc, sau đó băng bó vết thương, để Thanh Dao an tâm ngủ một giấc thì tinh thần liền khá lên.
Vết thương trên thân thể không sau nhưng vết thương trong lòng mới mệt…
Mười lăm ngày sau, đoàn người trở lại vô tình cốc, trong cốc, hoa đào vẫn xán lạn, ánh nắng vẫn tươi sáng, trời vẫn màu lam xanh trong, mây vẫn trắng như vậy, chỉ có hai ngôi mộ đã có phần cũ đi.
Ngày xưa vô tình cốc rất náo nhiệt, hiện tại yên lặng quạnh quẽ, chỉ có mấy người hạ nhân vẩy nước quét nhà , vừa nhìn thấy Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Tiểu Ngư nhi trở về thì rất là cao hứng.
“Mộc cô nương, ngươi đã trở về, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt?”
Vài người sau đó liền rơi lệ, công tử vốn đã mất, không nghĩ tới Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng bị mang đi, hiện tại Vô Tình Cốc một điểm nhân khí cũng không có, không ngờ tới cô nương đã trở về.
“Bọn họ không có việc gì.”
Thanh Dao gật đầu, mấy ngày liền bôn ba đã rất mệt, nên phất phất tay, ôn nhu mở miệng: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Dạ, cô nương cần cái gì, thì cứ nói với chúng ta.”
Vài người lui xuống, lúc này Thanh Dao nhìn Ngân Hiên, khẽ mỉm cười, nhu hòa mở miệng: “Hoàng thượng hồi cung đi thôi, ta ở chỗ này sẽ không có việc gì.”
Lúc này Ngân Hiên không có cự tuyệt, gật đầu, hắn hơi nghiêng người nhìn phía Mạc Sầu, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò: “Hảo hảo chiếu cố chủ tử các ngươi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, đúng vậy, nàng sẽ ở cùng chủ tử, chủ tử không ra khỏi cốc, nàng cũng sẽ không đi ra cốc một bước.
Ngân hiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngư nhi một cái, sau đó vươn tay ra bế nàng một chút, ôn nhu mở miệng: “Nữ nhi của ta, phụ hoàng phải đi.”
“Phụ hoàng, ta sẽ nhớ người, người có thời gian hãy đến thăm ta.”
Ngân hiên chưa lên tiếng nhưng Thanh Dao biết, lúc thất quốc thống nhất có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ sợ hắn không có thời gian ra khỏi cung tới đây, nhưng nàng cũng không nói câu nào chỉ nhìn bóng lưng cao to của hắn thản nhiên mà đi, hoà nhập trong ánh nắng, mắt của nàng đã dâng lên sương mù, tim hơi có chút đau, vì hắn, cũng vì mình.
Ai ngờ kia thân ảnh cao lớn kia bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người, vẻ mặt cười tươi như ánh nắng.
“Thanh Dao, ta sẽ trở lại, đợi lúc thất quốc thống nhất, ta sẽ hạ chỉ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương, trở lại vô tình cốc cùng ngươi và Tiểu Ngư nhi, khi đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Một lời rơi, thân thể nhúng một cái, rất nhanh lắc mình rời đi.
Thanh Dao một giọt lệ đã rơi xuống, cổ họng có chút bó chặt, nhịn không được muốn gọi hắn, hắn điên rồi sao? Thật vất vả mới thống nhất thất quốc, tại sao phải làm một thần tử, mà không thể làm một quân vương, sau khi thất quốc nhất thống, có nhiều việc khó khăn hơn đang chờ hắn mà.
“Nương, phụ hoàng sẽ không làm thật chứ?”
Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng bị kinh hãi, phụ hoàng quả thật rất yêu mẫu thân, mấy ngày nay làm bạn, nàng cũng đã nhìn ra, nương cũng rất thích phụ hoàng, chỉ là bởi vì trong lòng có một khúc mắc, cho nên mới phải ở tại Vô Tình cốc, bởi vì Vô Tình vẫn đối với nàng có tình, cho nên nàng không đành lòng để một mình hắn cô tịch ở trong cốc này, nhưng người chân chính mà nàng là thích phụ hoàng.
“Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng sẽ không thực sự làm như vậy chứ?”
Mạc Sầu cũng cau mày, không đồng ý nhìn bầu trời đào hoa lâm, gió nhẹ thổi qua, hoa đào rơi đầy đất, cảnh đẹp yên bình, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu đông phong.(*)
(*) Đó là câu trong bài thơ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ.
“Không có việc gì, lúc này còn không có đánh hạ Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, hắn sẽ không tùy tiện làm như vậy.”
Thanh Dao gật đầu khẳng định, về phần sau khi thất quốc thống nhất nói không chừng hắn đã quên lời nói lúc này, hoặc là đến lúc đó, nàng sẽ nghĩ đến biện pháp, làm cho hắn không rời cung.
Ba người quay đầu thu hồi ánh mắt đi lên thềm đá, tiến vào chỗ ở trước đây của chính mình.
Vô tình cốc, thực sự rất lạnh lẽo, trước đây náo nhiệt không còn tồn tại nữa, tuy rằng không có công tử, thế nhưng nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ở đây sẽ như còn có chút nhân khí, đáng trách chính là Trưởng Tôn Trúc lại đem hai người bọn họ bắt đi.
Trong phòng, Tiểu Ngư nhi không khỏi lo lắng mở miệng: “Nương, nếu là cái tiện nam nhân kia, thực sự giết Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không, hắn không đần như vậy.” Thanh Dao nhàn nhạt nói, quay đầu ngồi một bên trên mềm trường kỷ, hiện tại nàng đang suy nghĩ đến chuyện khác, “Mạc Sầu, lập tức đi thông tri Lâm Tư Miểu của Phượng Thần cung tới gặp ta.”
“Dạ.”
Mạc Sầu gật đầu, đi ra ngoài gửi tín hiệu, rồi lại đi vào gian phòng, bất quá rất kỳ quái, không biết bây giờ đã là lúc nào mà chủ tử còn muốn gặp Lâm Tư Miểu làm gì?
“Chủ tử, kêu hắn tới đây làm gì?”
“Thất quốc gần thống nhất, lúc này là thời gian loạn nhất, phượng thần cung chúng ta vừa có thể kiếm tiền, lại có thể làm chuyện chính nghĩa, chỉ cần là người tội ác tày trời, dòi bọ của Huyền Nguyệt, nhiệm vụ này không chỉ muốn nhận, còn phải hoàn thành cho đẹp, như vậy không phải đã trợ giúp cho hoàng thượng sao? Tên phượng thần cung của chúng ta cũng treo lên chữ chính nghĩa nữa.”
“Ân, chủ ý này không tệ.” Mạc Sầu gật đầu, Tiểu Ngư nhi thì càng mặt mày rạng rỡ: “Ân, chủ ý này không tệ.”
Lúc chạng vạng, Lâm Tư Miểu dẫn mấy người thủ hạ đắc lực của Phượng Thần cung qua đây, Thanh Dao ở phòng khách cùng bọn họ mở một hội nghị nho nhỏ, an bài kế hoạch kế tiếp, còn có chuyện cần làm, sau này phượng thần cung chia làm tổ chức tình báo, tổ chức sát thủ, tổ chức vũ trang, mặc kệ bên nào đều lấy lợi nhuận của tiền làm trọng, riêng tổ chức sát thủ, khi tiếp nhận tiền để làm việc, nhất định phải nhiều lần điều tra, người bị giết cần phải là tội ác tày trời, ngàn vạn không nên giết lầm người khác.
Đối với điểm này, Thanh Dao nhiều lần nói rõ, Lâm Tư Miểu cũng vững vàng nhớ kỹ như thiết luật, bạc có thể kiếm nhiều, thế nhưng không thể ngộ thương mạng người…
Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu an tâm ở trong cốc, cái gì cũng đều không suy nghĩ, trong lòng trái lại một mảnh thản nhiên.
Ngoài cốc thỉnh thoảng có tin tức truyền vào, hơn mười vạn đại quân nhất tề lao tới biên cảnh của Vân Thương quốc cùng Đan Phượng quốc , bọn họ chuẩn bị từ phía ngoài của Đan Phượng quốc tấn công, sau đó vòng qua Thanh La quốc, trước tiên phải đánh chiếm Vân Thương quốc, bởi vì so với Thanh La quốc, Vân Thương quốc yếu hơn một chút.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới. Thanh La quốc lại đem một lượng lớn binh lực giúp đỡ Vân Thương quốc, cứ như vậy, ở biên cảnh giằng co thật lâu cũng công chiếm không được …
Mặc dù họ có vũ khí tiên tiến, thế nhưng biên cảnh của Vân Thương quốc có một con sông, ngăn trở lối đi của mọi người, nếu dùng thuyền tấn công đường thuỷ, thì người đối diện bên bờ liền bắn tên qua đây, ngăn cản thuyền tiến lên, An Định Phong thậm chí đã thuyên chuyển tinh binh ở bắc bộ của Huyền Nguyệt sang, lúc trước họ có bồi dưỡng một nghìn tinh binh đường thuỷ, những người đó dù đi qua được con sông, thế nhưng chưa vào được cửa thành, liền bị người ta bắn chết, hiện nay đã chết hết mười mấy người, đại quân phải ngừng chiến, hai bên giằng co.
Một trận này, giằng co hơn hai tháng liền cũng không hề tiến triển, An Định Phong liền phái thủ hạ phó tướng mang thư đến đây, hi vọng nguyên soái có thể mau chóng rút quân về doanh.
Thanh Dao để cho phó tướng về trước, còn mình cũng chưa nói sẽ đi, cũng chưa nói không đi.
Vốn những ngày qua sống khá nhàn nhã, nàng căn bản không muốn để ý chuyện phiền lòng này, thế nhưng nghĩ đến hoàng thượng đã cứu nàng nhiều lần, mà nàng vẫn một lòng muốn trợ hắn bình thất quốc, nếu nàng không đi, Vân Thương quốc sẽ không lấy được, nếu như đi, chỉ sợ lại phải mệt nhọc một thời gian.
“Nương, người có muốn đi hay không?”
Trong trúc phòng, Thanh Dao lăn lộn khó ngủ, nàng suy nghĩ trước sau thật lâu, cũng nghĩ không ra là người phương nào mà có bản lãnh giả mạo không có kẻ hở như vậy, tại sao lại muốn giả mạo Vô Tình đây, nếu như không thể chứng minh Vô Tình là giả mạo, thì nàng tuyệt đối không có thể gây tổn thương hắn, nếu như hắn thật sự là Vô Tình thì sao?
Nhưng vừa nghĩ tới chính mình mới vừa rồi có thể hiểu lầm Ngân Hiên, nàng cũng không dễ chịu như nhau, hai đường đều khó, so với hành quân chiến tranh còn muốn mệt hơn, mãi suy nghĩ chớp mắt đã đến canh ba, cả người mới mơ mơ màng màng, chậm rãi rơi vào trong giấc, Mạc Sầu vẫn canh giữ ở bên người nàng lúc này mới thở dài một hơi.
Cục diện bây giờ khó xử nhất chính là chủ tử, hoàng thượng cùng Vô Tình thì không đến nỗi, hiện tại nàng cũng tin hoàng thượng, bởi vì lúc này công tử bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ thật sự có điểm khác thường, hơn nữa lòng dạ so với trước đây ích kỷ nhiều lắm, chẳng lẽ hắn không biết, chính mình làm những chuyện như vậy, sẽ khiến cho chủ tử thống khổ khó xử sao? Lúc trước hắn không đành lòng thương tổn chủ tử dù chỉ một điểm.
Mạc Sầu trằn trọc mệt mỏi, cuối cùng cũng lâm vào mộng đẹp, nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe có tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu lạnh lẽo, tựa hồ rừ sát vách truyền tới, Mạc Sầu bị kinh động, rất nhanh ngồi dậy, ngay cả chủ tử mới vừa ngủ cũng thức tỉnh, lạnh trầm mở miệng.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hình như từ sát vách truyền tới.”
Mạc Sầu tiếng nói rơi xuống, thì đã mặc xong quần áo xuống giường, Thanh Dao cũng chân tay lanh lẹ đứng lên, mặc xong quần áo, khoác lên áo choàng, rất nhanh dẫn Mạc Sầu lắc mình đi ra.
Chỉ thấy dưới đêm trăng, có mấy người thân thủ mẫn tiệp đang đánh nhau, trong đó có Vô Tình cùng Thanh Phong, mặt khác còn có vài người xuất thủ tàn nhẫn, tựa hồ như muốn giết Vô Tình, nhiều chiêu đều hiểm độc, như muốn tự sát, tựa hồ những kẻ này dù liều mạng cũng phải giết Vô Tình, là người phương nào có thù sâu nặng với hắn vậy.
Mạc Sầu thân hình nhảy tới, hét lên một tiếng: “Lớn mật, người nào dám chạy đến nơi này hung hăng càng quấy?”
Tiếng nói vừa dứt trường kiếm liền tuột ra khỏi tay, đối diện thích khách thẳng tắp đâm tới.
Thanh Dao thì lắc mình rơi xuống bên cạnh Vô Tình, từ từ lên tiếng: “Ngươi không sao chứ.”
Vô tình lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Ta không sao, nàng còn không có năng lực đả thương ta.”
Ngữ khí cuồng vọng cực kỳ khinh thường, lúc này, thần thái của hắn cùng ngữ khí càng giống Vô Tình, hay hắn chính là Vô Tình.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn về phía thích khách, chỉ thấy trong đêm tối, mấy người thích khách một thân y phục dạ hành, trên mặt che một miếng vải đen, thích khách dẫn đầu khi thấy Thanh Dao nhìn sang, ánh mắt có chút lóe ra bất định, tựa hồ không dám chính diện nhìn thẳng nàng, nhưng chính là như vậy, Thanh Dao vẫn nhìn ra, người dẫn đầu thích khách không ai khác, chính là Băng Tiêu, lập tức sắc mặt trầm xuống, quát lạnh: “Băng Tiêu, còn không lui xuống.”
Mạc Sầu cả kinh, rất nhanh thu tay lại, Thanh Phong cũng dừng tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm thích khách.
Người dẫn đầu chính là Băng Tiêu, vừa thấy nguyên soái nhận ra nàng, lập tức giơ tay, ngăn lại hành động của mấy người phía sau, những người này đều là ám vệ, mà người bình thường chưa từng thấy qua họ, Băng Tiêu thấy nguyên soái nhận ra mình, cũng không ẩn giấu, nếu đã làm, muốn đánh muốn giết tuỳ chủ tử trừng phạt, Băng Tiêu đưa tay lên tháo miếng vải đen xuống, lộ ra ra gương mặt quyến rũ quả nhiên là Băng Tiêu, nàng chậm rãi thu kiếm, nhìn về phía Thanh Dao, không nói gì thêm chậm rãi quỳ xuống đất.
“Xin nguyên soái trách phạt.” Nàng cũng không có cầu xin tha thứ, sắc mặt thản nhiên, nhìn thấy hoàng thượng khổ sở, nàng làm thuộc hạ trong lòng rất khó chịu, rất muốn làm việc gì đó cho chủ tử. Cho nên nàng không hối hận, dù cho nguyên soái giết nàng, nàng cũng không hối hận, chỉ hận tài nghệ không bằng người, không có trợ giúp cho chủ tử được.
“Ngươi thật to gan.”
Thanh Dao lạnh giọng, đang chuẩn bị giáo huấn Băng Tiêu, thì Thanh Phong ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng có thể chịu người nào sai sử đến giết công tử chúng ta hay không?”
Lời vừa nói ra, ý tứ ẩn trong đó không cần nói cũng hiểu, Thanh Dao ngây ngẩn cả người, Thanh Phong nói vậy là có ý gì, cho rằng Ngân Hiên ở phía sau sai sử Băng Tiêu, bất quá điểm này nàng sẽ không tin tưởng, Ngân Hiên là hạng người gì, nàng không phải không biết, tuy rằng hắn vừa bá đạo vừa tàn bạo, thế nhưng là một người quang minh lỗi lạc, thật ra thì Thanh Phong, tựa hồ cùng trước đây không giống nhau, trước đây hắn tuy rằng lãnh, nhưng là một người có lòng tốt, không giống hiện tại, lời này chính là một hiềm nghi?
Thanh Dao con ngươi híp lại, ánh sáng nguy hiểm bắn về phía Thanh Phong.
Nàng cho tới bây giờ đều thử Vô Tình, nhưng đã quên thử Thanh Phong.
Bên cạnh Vô Tình nhìn thấy Thanh Dao híp lại ánh mắt, lập tức quát lạnh một tiếng: “Thanh Phong, lui ra, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thanh Phong cũng cảm giác được chính mình làm điều thừa, nên vội vàng lui ra phía sau một bước đứng ở bên cạnh Vô Tình, Vô Tình ngẩng đầu lên cười nhìn Thanh Dao: “Hắn chỉ là quá nóng lòng, từ sau khi ta tỉnh lại, hắn rất khẩn trương với ta, không còn lãnh tĩnh giống như trước.”
Lời giải thích này cũng khá hợp lý, chẳng qua Thanh Dao cũng không phải là người dễ lừa gạt như vậy, nàng chỉ bất động thanh sắc mà thôi, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Băng Tiêu cùng mấy tên thủ hạ quỳ gối trên mặt đất , lạnh lùng mệnh lệnh.
“Lập tức đến quân doanh đi lĩnh ba mươi quân côn, sau này nếu phát sinh chuyện như vậy, ta cũng sẽ không phạt nhẹ như vậy.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, làm người ta líu lưỡi, ba mươi quân côn còn gọi phạt nhẹ, có thể thấy được nàng trị quân nghiêm cẩn đến thế nào
“Dạ.” Băng Tiêu không dám nói thêm một chữ nào, đứng dậy dẫn thủ hạ chuẩn bị rời đi, Thanh Dao lạnh lùng mở miệng: “Còn có mấy người này, cùng chủ tử các ngươi, mỗi người lĩnh ba mươi quân côn, nếu có lần sau nữa, một cũng không để lại.”
Lời nói không hề có tình cảm, mấy người ám vệ đâu còn dám nói thêm gì, nguyên soái là người tàn nhẫn như thế nào, bọn họ đã sớm biết.
“Dạ.” Vài người lên tiếng trả lời, rất nhanh lắc mình rời đi.
Dưới ánh trăng, chỉ còn lại có Thanh Dao và Mạc Sầu, còn có Vô Tình cùng Thanh Phong.
Thanh Dao nhu hòa nhìn Vô Tình, đạm nhiên lên tiếng: “Hiện tại không có việc gì, các ngươi sớm một chút ngủ đi.”
“Được, ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi.” khuôn mặt Vô tình ôn nhu, ánh mắt là một biển nhu tình, hình dạng này của hắn, thực sự cùng trước kia quá giống, căn bản làm cho người ta nhận không ra hắn là ai?
Bất quá, Thanh Dao khóe môi nhất câu ra ý cười, phất tay dẫn Mạc Sầu đi vào trúc phòng.
Bên kia Vô Tình sắc mặt đột nhiên lạnh, chuyển động xe đẩy về phòng, trong đêm tối, chỉ có thanh âm chuyển động của trục bánh xe.
Vô tình cùng Thanh Phong vừa vào gian phòng, hàn khí liền đông ở giữa phòng nhỏ, hắn rét lạnh trừng hướng Thanh Phong: “Đêm nay ngươi thiếu chút nữa đã làm hư chuyện, đây là điều ngươi nên làm sao?”
Thanh Phong yên lặng không nói gì, do hắn quá nóng lòng, hắn đã quên nàng là một người thông minh cỡ nào, thiếu chút nữa là lộ ra kẽ hở.
“Ta đã biết.”
“Sau này ngươi tận lực ít mở miệng nói chuyện, nàng không phải người bình thường, ” Vô Tình nói xong, con ngươi mọc lên hào quang, khẩu khí tự hào không gì sánh được, tựa hồ Thanh Dao có năng lực là một chuyện đáng giá kiêu ngạo đến cỡ nào, Thanh Phong vẫn đứng thẳng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng quên chuyện ngươi nên làm.”
“Ta biết.”
Vô tình thoáng cái nặng nề xuống, không còn ung dung như trước nữa…
Bởi vì giằng co đến nửa đêm, Thanh Dao quá mệt mỏi, ngã xuống một cái liền nặng nề ngủ, ngày thứ hai thức dậy cũng muốn, thế nhưng bên kia doanh trướng đã xảy ra chuyện, An Định Phong dẫn mấy người thủ hạ đắc lực lòng như lửa đốt chạy tới, bởi vì nguyên soái còn không có thức dậy, chỉ phải ở ngoài trúc phòng không ngừng đi qua đi lại.
Mạc Sầu không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng truy vấn: “An tướng quân, xảy ra chuyện gì?”
An Định Phong ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Sầu một cái, bộ dạng ão não nhỏ giọng mở miệng: “Không xong, sáng sớm trong quân doanh bỗng có mười mấy người trúng độc, nhưng khi nhìn lại không giống trúng độc? Không biết chuyện gì.”
“A.”
Mạc Sầu kinh sợ kêu một tiếng, quay đầu liền đi vào trong nhà.
Động tĩnh bên ngoài gian phòng, đã kinh động Thanh Dao, nàng vốn là bị cử động nhỏ cũng tĩnh giấc, hơn nữa chuyện gần nhất, làm cho giấc ngủ của nàng cũng không tốt, cũng không sâu.
Mạc Sầu vừa đi vào đến, nàng liền nhíu chặt mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tử, không xong, trong doanh có người trúng độc, An tướng quân qua đây bẩm báo.”
“Trúng độc, những người đó ẩn ở mật trong rừng, người bình thường căn bản không biết bọn họ ở chỗ nào, làm sao lại trúng độc đây?”
Thanh Dao động thủ mặc quần áo, trong lòng lo lắng, Mạc Sầu vội vàng tiến lên một bước hầu hạ nàng đứng dậy.
“Đem An tướng quân gọi vào đây.”
Thanh Dao quần áo chỉnh lý xong, liền phân phó Mạc Sầu đem An Định Phong gọi vào, nàng muốn hỏi rõ tình huống một chút.
“Dạ.” Mạc Sầu đi ra ngoài, một lát sau An Định Phong dẫn người đi tới, cung kính ôm quyền, trầm giọng: “Chủ tử, không xong, có các tướng sĩ không hiểu gì sao bị trúng độc, vậy phải làm sao bây giờ?”
Chương 134.2
Ánh mắt Thanh Dao trở nên yếu ớt, sắc mặt bao phù băng hàn, thẳng tắp nhìn An Định Phong : “Ngân hiên đâu? Hắn thế nào, không có gặp chuyện không may chứ?”
“Bẩm chủ tử, hai ngày nay Ngân Hiên vẫn chưa trở về doanh trướng, mạt tướng không biết hắn đã đi đâu?”
“A.” Thanh Dao kêu một tiếng, sau đó thì thở dài một hơi, nàng sợ nhất chính là Ngân Hiên trúng độc, nếu hắn không có việc gì, vậy là tốt rồi, nhưng hiện giờ hắn ở nơi nào? Nhất định là tức giận trốn ở chỗ nào rồi. Nàng cũng không truy hỏi tiếp mà chỉ đứng lên, phía sau giường Tiểu Ngư nhi cũng đã dậy.
Đoàn người ra khỏi trúc phòng, chuẩn bị hướng doanh trướng mà đi, cửa phòng sát vách bỗng mở một chút, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi ra.
Vô tình nhìn Thanh Dao vẻ mặt gấp gáp lấy làm kỳ quái nhíu mày: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa nhìn thấy Vô Tình, Thanh Dao tựa như thấy được hi vọng, rất nhanh đi tới: “Vô tình, trong doanh có các huynh đệ trúng độc, ngươi có thể giúp ta đi xem không?”
“Được.”
Vô tình nghĩa bất dung từ gật đầu, Thanh Dao thở dài một hơi, đi tới, đẩy hắn, đi theo phía sau An Định Phong một đường hướng doanh trướng mà đi, An Định Phong quét mắt nhìn Vô Tình công tử một cái, xinh đẹp như trích tiên, thế nhưng lại làm cho hắn cảm giác có chút âm hiểm, là lạ.
Bất quá hắn không nói gì, bởi vì nguyên soái tựa hồ cùng người kia giao tình rất tốt, nghe nói đêm hôm qua, Băng Tiêu, lĩnh người ám sát mà hắn một chút cũng không có gì, Băng Tiêu còn bị nguyên soái trách phạt, bọn họ cũng không muốn làm cho nàng tức giận.
Huyền Nguyệt quân doanh, ẩn giấu ở trong một cánh rừng rậm rạp, dưới những cây cổ thụ mọc che trời, họ xây dựng rất nhiều trướng bồng, trong rừng tuyết đọng khó tan, da giày đạp ở phía trên, tạo thành tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, một đường hướng doanh trướng mà đi.
An Định Phong trực tiếp đem Thanh Dao đưa vào bên trong một doanh trướng, sáng sớm hôm nay mới xây dựng một tòa doanh trướng, đem mười mấy người trúng độc tách rời khỏi người khác.
Thanh Dao cùng Vô Tình vừa đi vào, liền nhìn thấy một bóng lưng cao to, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vì các tướng sĩ trúng độc kiểm tra, tóc đen như mực thả xuống, chăm chú mà tỉ mỉ, Thanh Dao ngẩn ra, há mồm muốn nói gì đó, thế nhưng cái gì cũng đều nói không được, nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Vô tình cũng không chờ người khác bắt chuyện, đi thẳng tới, lôi kéo một binh lính trúng độc kiểm tra rồi đứng dậy.
Ngân Hiên nghe được cạnh cửa có động tĩnh, mới ngẩng đầu lên nhìn sang, hắc đồng u ám, nhàn nhạt gật đầu: “Ngươi đã tới.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, tiến lên một bước đứng ở phía sau hắn, nhìn những binh lính kia, gương mặt đỏ bừng, trên mặt cùng trên cánh tay thỉnh thoảng nổi hồng ban, cả người đều có chút hôn mê, Thanh Dao nhìn bệnh trạng trước mắt, không khỏi nhíu mày: “Đây là có chuyện gì?”
Ngân hiên lắc đầu: “Hình như trúng độc?”
Vẫn trầm mặc không nói, Tiểu Ngư nhi thong thả đi tới trước một bước quan sát, bỗng nhiên bộc phát kỳ lạ: “Nương, không phải là ôn dịch chứ?”
“Ôn dịch?”
Thanh Dao lại càng hoảng sợ, trong doanh trướng những người có liên quan khác lại càng hoảng sợ, ôn dịch cũng không phải là nói đùa, hơn nữa mọi người hôm qua còn rất tốt, thế nào chỉ trong một đêm liền bị ôn dịch, chẳng lẽ là có nguyên nhân?
Lần trước Hoa Văn Bác cũng đã làm như vậy, Thanh Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn phía An Định Phong: “Những người này sáng sớm có uống nước hay không?”
An Định Phong biết nguyên soái đang tìm nguyên nhân, nên vội vàng lắc đầu: “Chủ tử, những người này sáng sớm không có uống nước? Hẳn nguyên nhân không phải là nước.”
Mọi người đang nghiên cứu, bỗng nhiên có tiểu binh vọt vào bẩm báo: “Báo, không xong, lại có người trúng độc, hình như rất nhiều.”
Trong doanh trướng mọi người cả kinh, Thanh Dao lập tức mệnh lệnh An Định Phong: “Lập tức đem những người đó dời qua đây.”
“Dạ.” An Định Phong lập tức dẫn người chạy vội đi ra ngoài, rất nhanh đem binh sĩ chuyển đến đây.
Thanh Dao cùng Ngân Hiên đứng lên bước đi thong thả đến cạnh Vô Tình, cùng nhau nhìn hắn, chỉ thấy hắn cau mày lại, chậm rãi mở miệng: “Đây là một loại độc dịch.”
“Độc dịch, chẳng lẽ sẽ truyền nhiễm?”
Thanh Dao lại càng hoảng sợ, hơn mười vạn binh mã, cũng không thể đều bị truyền nhiễm hết.
Ngân hiên khuôn mặt càng khó coi, hắn đối với y thuật khá tinh thông, mặc dù không có hành y, thế nhưng rất nhiều chuyện đều biết.
Nếu muốn chân chính truyền phát độc dịch, không có biện pháp hạ độc, cũng không truyền nhiễm, mà phải đem loại độc này thả vào trên đầu ngọn gió, ở dưới hướng gió, tất cả mọi người sẽ bị trúng độc, đây là thủ đoạn thập phần cay độc, người hạ độc này quá độc ác, rõ ràng là muốn hại hơn mười vạn binh mã này, như vậy ai sẽ làm như thế đây? trong đầu Ngân hiên linh quang chợt lóe, lúc này ngoại trừ hai quốc gia, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp hại Dao nhi và hơn mười vạn tinh binh này, như vậy mới sẽ bảo đảm Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc vô sự.
Chẳng lẽ Vô Tình cùng Thanh Phong, là người của Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc?
Không phải là hai nam nhân Văn Ngọc cùng Trưởng Tôn Trúc chứ? Ngân Hiên kinh hãi ngẩng đầu lên, bọn họ là làm sao mà làm được đến không có kẽ hở như thế.
Bất quá lúc này vẫn là cứu người quan trọng hơn, Ngân Hiên quanh thân bao phủ hàn khí, lãnh chìm mệnh lệnh An Định Phong vừa đi vào doanh trướng.
“Lập tức hạ lệnh, tất cả mọi người ra rừng rậm, hướng lên đầu ngọn gió mà đi, trong rừng rậm đã tràn ngập khói độc, thật sự nếu không rút lui khỏi chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều người trúng độc.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, Vô Tình cùng Thanh Phong đứng ở trong doanh trướng rất nhanh nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút khó có thể tin, người nam nhân này đến tột cùng là ai? Thật là bản lĩnh lợi hại, chỉ nói tên liền biết cách gieo độc, Vô Tình ứng phó với lời của hắn.
“Đúng vậy, lập tức rút đi ra ngoài đi.”
Bất quá nếu như lắng nghe, sẽ phát hiện thanh âm của hắn có chút ẩn giận khó có thể ức chế.
An Định Phong vừa nghe lời ấy, nào dám trì hoãn, lập tức lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh ra mệnh lệnh ban ra, hơn mười vạn binh mã lập tức nhổ trại ra khỏi rừng rậm, đứng ở trên đầu ngọn gió, tách ra khỏi khói độc, về phần trên trăm cá nhân trúng độc cũng dời đi ra ngoài, đến khi ra tới bên ngoài những người này toàn bộ tử vong, không nghĩ tới độc dịch lại lợi hại như thế.
May là dời đi thoả đáng, không đến mức tất cả đều bị lây độc dịch, thế nhưng trong lòng Thanh Dao vẫn đang khó chịu, những người này nếu là chết ở trên chiến trường, chí ít bọn họ chết có ý nghĩa, cha mẹ của bọn họ cũng sẽ được triều đình đối đãi rất tốt.
Đợi đại quân thống nhất thất quốc, Thanh Dao sẽ hạ một quy định mới, phàm là tướng sĩ ở trong chiến tranh trận vong , sẽ được phong tặng một lệnh bài anh liệt, phàm là gia thuộc có được lệnh bài kia, triều đình hàng năm sẽ trợ cấp ngân lượng, phương châm như vậy, nhất định sẽ chiếm được tam quân hưởng ứng, người người nghĩa vô phản cố, đại quân mới có thể hoàn toàn không có buồn phiền chuyện ở nhà.
Ngoài rừng, Thanh Dao đứng ở cạnh vách núi, đón gió mà đứng, nhìn bầu trời mênh mông xa xa.
Mùa đông đã nhanh chóng qua, đầu xuân, đại quân sẽ hướng phía tây tiến quân, tấn công Vân Thương quốc.
Một thân ảnh nhẹ nhàng vô thức tới gần nàng, Thanh Dao không cần quay đầu lại, cũng biết là ai, bởi vì mùi vị quen thuộc kia, đầy rẫy ở bốn phía.
Ánh mắt sâu u của Ngân hiên chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất, kỳ thực từ khi vô tình sống lại, người khó xử nhất chính nàng, hiện tại các tướng sĩ bị trúng độc, nàng càng khó chịu, nàng là hạng người gì, hắn hiểu rõ nhất, đối với người tốt, nàng tình nguyện tổn thương mình cũng không muốn thương tổn người khác, tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, thế nhân đều cho rằng nàng thiết huyết vô tình, nhưng bản chất chân chính của nàng, chỉ có người thân gần gũi mới hiểu hết.
“Dao nhi, đừng suy nghĩ nhiều, nói chung có thể bảo trụ nhiều người như vậy đã rất tốt rồi.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, đúng vậy, có thể bảo trụ nhiều người như vậy, đã may mắn lắm rồi, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngân Hiên, chuyện lần này thực sự phải cám ơn hắn, không nghĩ tới hắn đối với y thuật cũng có chút nghiên cứu.
“Lần này cám ơn ngươi.”
“Nói cái gì đó? Đây là quân đội của chúng ta.” Ngân hiên nhu hòa cười rộ lên, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, lại có thêm một Vô Tình, thì hắn thực sự muốn ôm nàng vào lòng, làm cho nàng hảo hảo dựa vào lồng ngực của hắn nghỉ ngơi một chút, gần nàng quá mệt mỏi rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ càng phát ra gầy yếu, cằm cũng gầy, làm cho đau lòng người không ngớt.
“Chờ dàn xếp được những người này, ta chuẩn bị theo Vô Tình về Vô Tình cốc.”
Thanh âm lành lạnh của Thanh Dao vang lên, thân thể Ngân Hiên ngẩn ra, mở to mắt với vẻ khó tin, hơn nửa ngày mới mở miệng.
“Dao nhi, ngươi mặc kệ những tướng sĩ này sao?”
Thanh Dao chậm rãi cười: “Làm sao mà có? Ta sẽ tọa trấn hậu phương, chuyện ở tiền tuyến cứ giao cho An tướng quân đi, trải qua trận chiến ở Đan Phượng cùng Vạn Hạc quốc, hắn càng ngày càng có năng lực.”
“Nhưng chẳng lẽ một điểm ngươi cũng không nghi ngờ chuyện trúng độc lần này của các tướng sĩ sao? Ai sẽ chân chính muốn giết hơn mười vạn đại quân của Huyền Nguyệt, vì sao từ Vô Tình vừa xuất hiện, liền liên tục phát sinh việc này?”
Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, liền nghe được phía sau không xa vang lên thanh âm yếu ớt : “Ta biết là các ngươi sẽ hoài nghi ta?”
Qủa nhiên là Vô Tình, Thanh Phong đẩy hắn đi tới, đúng lúc nghe được Ngân Hiên nói, hắn bởi quá vì kích động, vì thế thanh âm rất lớn, tình tự có chút bất ổn, cho nên từng chữ từng câu đều rơi xuống trong lổ tai Vô Tình.
Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Ngân Hiên liếc mắt một cái, đôi mắt của hắn hiện lên rất sâu chờ đợi, hi vọng nàng tin tưởng hắn, Vô Tình không còn là Vô Tình trước đây, hắn là một người khác?
Thanh Dao khóe môi mím chặt, quay đầu không nhìn Ngân Hiên, trực tiếp nhìn phía Vô Tình, chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên thương tâm, tóc bạc như được làm sạch không nhiễm một hạt bụi, Thanh Dao đi tới, chậm rãi mở miệng: “Vô tình, không có việc gì, ngày mai chúng ta về vô tình cốc đi.”
Phía sau ánh mắt Ngân Hiên tràn đầy đau xót, sâu thẳm như vậy, thấu xương như vậy.
Thanh Dao đẩy Vô Tình rời đi, mặc dù không có quay đầu lại, nhưng ở trong lòng nàng liên tục đối với Ngân Hiên nói lời xin lỗi, nàng chỉ có thể làm như vậy, mới chân chính vạch trần mặt thật của người này, xem kỹ hắn đến tột cùng là ai?
Ngay vừa rồi, khi các tướng sĩ từ trong rừng rậm di chuyển ra ngoài, nàng cũng đẩy Vô Tình đi ra, nhìn thấy Vô Tình từ một gốc cây đi cán qua một lá song diệp hương mà mặt không đổi sắc, không chút nào tự mình hay biết.
Bởi vậy liền lộ ra kẽ hở.
Hắn căn bản không phải Vô Tình.
Vô tình thật xem dược thảo như mạng, hắn đã từng nói qua, mỗi một loại dược thảo cũng là một sinh mệnh, từ nhỏ sứ mệnh chúng nó chính là hành y cứu người, vì thế nhất định phải đối đãi tốt để sử dụng chúng, thì chúng mới có thể chết có ý nghĩa.
Cặp lá hương kia là thảo dược, còn là thảo dược trân quý khó gặp, vậy mà Vô Tình thản nhiên không chút nào tự biết, hắn căn bản là không hiểu thảo dược, nhưng làm thế nào hắn biết loại này là độc dịch? vậy thì chỉ có một nguyên nhân, hắn chính là người hạ độc, nhưng vì cái gì mà hắn hạ độc? Hắn kỳ thực là người của Vân Thương quốc hay Thanh La quốc, là ai đây?
Sở Thiển Dực hay Trưởng Tôn Trúc, trong lòng Thanh Dao có tính toán, trở về vô tình cốc chẳng qua là kế hoãn binh của nàng, nhưng chỉ là khổ Ngân Hiên, để cho hắn đau lòng lần nữa.
Thanh Dao đem Vô Tình đưa về trúc phòng, sau đó quay về phòng của mình, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi liên tục kinh hô: “Nương, người thực sự về vô tình cốc sao? Vậy kế tiếp đại quân phải làm sao bây giờ?”
“Ta đã phân phó An Định Phong, lúc tuyết đọng hòa tan mọi người sẽ chính thức tiến quân Vân Thương quốc, không có ta, Huyền Nguyệt đều có thể đánh Vân Thương quốc.”
Lúc này thanh âm của nàng rất lớn, nàng biết trong phòng sát vách có người nhất định đang nghe trộm, nếu như họ muốn nghe trộm, sao không để cho bọn họ quang minh chính đại nghe, hơn nữa để cho bọn họ hiểu rõ, đất nước Vân Thương quốc họ nhất định sẽ đánh, nếu bọn họ đã dám chọc đến nàng, nàng kiên quyết sẽ không bỏ qua cho Vân Thương quốc.
Chương 134.3
Gian phòng cách vách.
Vô tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, con ngươi của hai người loang loáng sát khí.
“Xem ra phải nhanh một chút diệt trừ nàng, chạy về Vân Thương quốc, chẳng lẽ ngươi thực sự chuẩn bị theo nàng cùng nhau về vô tình cốc?”
Thanh Phong lạnh lùng chất vấn, ánh mắt của Vô Tình hiện lên thống khổ, sắc mặt khó xử đến cực điểm, thương tổn nàng là một chuyện có bao nhiêu thống khổ, thế nhưng nếu có nàng, Vân Thương quốc sẽ diệt vong, nàng chết tốt xấu có thể cứu giản một hồi, nàng tựa như một thanh lợi khí, trước tiên phải phá hủy lợi khí, sau đó nghĩ biện pháp đối phó những người này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vô Tình ngước mắt nhìn Thanh Phong: “Chẳng lẽ ngươi không đau lòng.”
Hắn biết tâm ý của hắn ta, Thanh Phong ngước lên ánh mắt u nhiên, chợt lóe lên trầm thống rồi rồi biến mất: “Hiện tại đã không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường, trừ phi ngươi thực sự muốn lấy một quốc gia đổi một nữ nhân.”
Hắn làm không được, từ nhỏ sứ mệnh của hắn là quốc gia lớn hơn bất luận cái gì.
“Ta biết.” Vô Tình gục đầu xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, thống khổ đem mặt vùi ở lòng bàn tay, tại sao phải rơi vào cục diện như thế, nếu nàng chỉ là một người bình thường thì tốt rồi, nhưng nếu là người bình thường, những kẻ thiên chi kiêu tử như bọn họ còn có thể yêu nàng như vậy sao?
Ngày thứ hai, Thanh Dao ra lệnh xuống, kế tiếp chuyện đánh Vân Thương quốc do đại tướng quân An Định Phong toàn quyền chỉ huy, chính mình thì trấn thủ ở hậu phương cùng Vô Tình quay về vô tình cốc.
Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ có thể yên lặng không nói gì theo mẫu thân. Bởi vì mẫu thân quyết định chuyện gì không luận kẻ nào thay đổi được.
An Định Phong dẫn mấy người phó tướng cùng tham tướng mang đám người của Thanh Dao đưa lên xe ngựa, Băng Tiêu bởi vì bị quân côn, vết thương còn chưa tốt nên không thể hộ tống các nàng đi về vô tình cốc, mặt khác An Định Phong còn phái mười mấy tinh binh đưa các nàng về vô tình cốc…
Xe ngựa một đường cuồn cuộn chạy, nhắm phương hướng vô tình cốc mà đi…
Bên trong xe ngựa, bầu không khí rất trầm buồn, trong không gian rộng lớn có vài người đang ngồi nhưng đều trầm mặc không nói gì, ai cũng không nói gì.
Tiểu Ngư nhi luôn luôn thích náo nhiệt. Nên ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ này rồi nhìn sang chỗ kia, rồi chu miệng lên, vô lực cuối đầu xuống.
Bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên một tiếng kêu nhỏ, sát khí trải rộng, Mạc Sầu quá sợ hãi, rất nhanh vén rèm lên chỉ thấy trên đường lớn, mười mấy người mặc trang phục màu đen, trên cây to còn có rất nhiều, chừng trên dưới một trăm người, đang chặn lối đi của xe ngựa, những người này vừa nhìn thấy đã biết lai giả bất thiện, sát khí nồng đậm.
Mạc Sầu quá sợ hãi, quay đầu nhìn phía chủ tử.
“Không tốt, có thích khách.”
Thanh Dao vẫn bất động, ngẩng đầu lên cười nhìn Vô Tình cùng Thanh Phong ở đối diện, chậm rãi một chữ một lời mở miệng.
“Còn có cần thiết phải ngụy trang nữa sao?”
Vô tình kinh ngạc, con ngươi bao phủ u ám, không nghĩ tới nàng đã biết, mình còn cho là đã giấu diếm đủ sâu, nguyên lai sớm đã bị người ta khám phá, sở dĩ nàng nguyện ý theo hắn về vô tình cốc, cũng bởi vì muốn cho hắn lộ ra kẽ hở sao? Thế nhưng cái giá phải trả tựa hồ quá lớn, nàng tin rằng có thể từ trong tay của hắn toàn thân trở ra sao?
“Ngươi chừng nào thì biết được?”
Vô tình không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, hắn cho là mình đã rất giống, không nghĩ tới vẫn là lộ ra kẽ hở.
Thanh Dao cười đến vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng mở miệng; “Vô tình yêu dược thảo như mạng, mà ngươi lại có thể mặt không đổi sắc bước lên dược thảo mà đi qua, trước sau căn bản là hành vi của hai người.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, thanh âm đột ngột cất cao, tựa như biển gầm: “Ngươi là ai? Văn Ngọc, hay là Trưởng Tôn Trúc?”
Vô Tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười khổ, xem ra nàng đối hai người bọn họ thực sự căm thù đến tận xương tuỷ, vừa mở miệng liền đoán ra thân phận hai người bọn họ, Vô Tình đang muốn lên tiếng, thì Thanh Dao giơ tay lên ngăn cản hắn mở miệng, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng.
“Ta đoán thử, ngươi là Văn Ngọc, ngươi là Trưởng Tôn Trúc.”
Nàng một tay chỉ vào Vô Tình, một tay chỉ vào Thanh Phong, nặng nề lên tiếng.
Ánh mắt nhấc lên cơn sóng biển giận dữ hủy thiên diệt địa, không nghĩ tới Vô Tình đã chết, bọn họ còn đem hắn ra mà lợi dụng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Trên xe ngựa, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi thân thể co rụt lại, dựa vào phía sau Thanh Dao, mà tay của Tiểu Ngư nhi thì đã lặng lẽ sờ lên súng hoả, không nghĩ tới hai nam nhân nàycăn bản không phải Vô Tình công tử cùng Thanh Phong, mà là hai người khác giả trang.
“Ngươi vĩnh viễn vẫn thông minh như vậy.”
Vô tình nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực hắn chính là Văn Ngọc, ánh mắt hắn đầy đau xót, hắn không muốn thương tổn nàng mảy may nào.
Nhưng bây giờ nàng thật lợi hại, nếu như chưa trừ diệt nàng, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc tất nhiên sẽ khó giữ được, trừ đi nàng, còn có thể có một đường sinh cơ, vì thế mặc dù hai người bọn họ đều rất yêu nàng, nhưng là lại vô pháp lấy nàng ra so sánh cùng một quốc gia, bọn họ không thể trơ mắt nhìn quốc gia diệt vong, đây là trọng trách của người trong hoàng thất.
“Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao ngươi cùng Vô Tình lại giống như vậy, hơn nữa chuyện xảy ra chi tiết giữa hai chúng ta cũng biết, đến tột cùng bằng cách nào ngươi làm được?”
Đúng vậy, nàng thật tò mò, vì sao Văn Ngọc đối với tất cả chuyện Vô Tình lại quen thuộc như vậy, hắn làm sao mà làm được, mặc dù bọn họ bắt Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, cũng không có khả năng bức bọn họ giao ra tất cả sự tình, lúc đầu Thanh Phong đã ở trước mặt Vô Tình lập một lời thề nặng, từ nay về sau sau sẽ không bao giờ làm chuyện thương tổn đến nàng nữa, nên hắn sẽ kiên quyết không nói cho bọn họ biết các việc này, vậy bọn họ làm như thế nào biết được.
Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn Thanh Phong ở phía sau, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc, sau đó một chữ một lời mở miệng.
“Trưởng Tôn Trúc quen biết một thế ngoại cao tăng, hắn hiểu rất sâu thuật dịch dung, nhưng không phải là thuật dịch dung tầm thường, mà là một loại bí thuật tàn khốc, tìm ra mười mấy người có gương tương tự với cùng Vô Tình, lấy đi làn da trên mặt họ để chế tác mặt nạ da người, trải qua thời gian dài đến hai năm, hơn mười mấy lần thí nghiệm, rốt cuộc đã chế ra mặt nạ da người hoàn mỹ, mặt nạ da người này là dùng ngân châm khâu vào da, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, liền hoàn toàn dung hợp ở trên mặt mình.”
Thanh Dao kinh hãi mở to mắt, trên đời lại có bí thuật độc ác máu tanh như vậy, mà tên cao tăng kia cuối cùng cũng không có kết cục tốt, ác nhân cuối cùng sẽ có ác báo.
Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đã trực tiếp ói ra, nghĩ đến người trước mặt này, trên mặt là mặt nạ lấy từ trên thân thể người chết, nghĩ thế nào cũng không làm cho người ta có thể bình tĩnh được, mà những người bị hại chết không biết thống khổ đến bao nhiêu?
“Như vậy vì sao đối với chuyện của ta cùng Vô Tình, lại hiểu biết sâu như vậy chứ?”
“Là di hồn đại pháp, chỉ cần vận dụng di hồn đại pháp, tất cả ký ức trong đầu của Thanh Phong đều rót vào đầu óc của ta, như vậy thì chuyện của ngươi cùng Vô Tình ta làm sao không biết?”
Vô tình tiếng nói vừa rơi xuống, Thanh Dao chỉ vào Thanh Phong ở bên cạnh, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc.
“Trên mặt của hắn cũng không phải là mặt nạ da người nữa chứ?”
Thanh Dao một lời rơi, Vô Tình lắc đầu: “Hắn chỉ là dịch dung bình thường, chỉ vì các ngươi đem lực chú ý đều đặt ở trên người của ta, cho nên mới phải bỏ quên hắn.”
Trong mã xa đang nói chuyện thì bên ngoài đã đánh nhau, binh khí chạm vào nhau, sắc bén mà chói tai, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi cảnh giới nhìn chằm chằm hai người nam tử đối diện, công phu của bọn họ nhất định vô cùng lợi hại, ba người các nàng căn bản không phải là đối thủ của người ta, vì thế súng hoả nhất định phải một kích tức trúng…
“Vì thế hiện tại ngươi muốn giết ta sao?”
Thanh Dao sẵng giọng, thanh âm vừa rơi xuống, Thanh Phong ở đối diện cũng chính là Trưởng Tôn Trúc năm ngón tay co lại, trực tiếp đánh qua đây, trường kiếm Mạc Sầu vừa kéo vun tới tách nó ra, bên trong xe ngựa không gian quá nhỏ, không gian lớn nhất căn bản cũng thi triển không ra.
Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc vận công, dòng khí mạnh mẽ bắn ra, làm thùng xe bể văng bốn phía, hai bóng người như hai cái giao long đằng ra ngoài, ba người Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng theo sát phía sau phi thân lên, Tiểu Ngư nhi còn quá nhỏ, chịu không nổi chân khí quá mạnh, thân thể bắn ra, bay lên giữa không trung, Trưởng Tôn Trúc thân hình trầm xuống, trường kiếm vung lên, trực tiếp đâm tới, Thanh Dao hoảng hốt, phi thân nghênh đón, hoàng vĩ cầm tung ra một kích, mạnh mẽ tách ra kiếm khí của hắn, đưa tay lên ôm lấy Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi rơi xuống trong ngực của nàng, thế nhưng Trưởng Tôn Trúc vẫn chưa dừng tay, nhát kiếm thứ hai đâm qua đây, Thanh Dao thân hình chuyển động, một kiếm dù chưa trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn đâm trúng bả vai, đau đến nàng nhíu chặt mày, rơi xuống đất rút lui hai bước rồi đứng lại.
Tiểu Ngư nhi thấy thế giận dữ, súng hoả giơ lên, nhắm ngay Trưởng Tôn Trúc, bắn một phát, tuy không bắn trúng Trưởng Tôn Trúc, nhưng lại trúng vào cánh tay của Vô Tình khi hắn bay lên, thiên tàm ti trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, đau đớn trong nháy mắt bao phủ hắn, thân hình run lên, rơi xuống đất…
Lúc này, từ trong rừng rậm ngoại một đám người phi thân chậy ra, dẫn đầu là một nam tử cuồng phóng không bị cản trở, trường bào bay lượn, cả người như thiên ngoại thần tiên.
Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy nam tử trước mắt, sớm đã quên cố kỵ thân phận của hắn mà kêu to lên.
“Phụ hoàng, cứu chúng ta.”
Ngân hiên không nói lời nào, thân thể như cầu vồng, càng như giao long trong nước, vừa nhìn thấy Thanh Dao bị thương, trong lòng giận nổi lên một chưởng đánh tới, trực tiếp công kích phía Vô Tình, đều là tên hỗn đản này giở trò, hôm nay hắn nếu không giết tên này, thì không đủ để tiết hận…
Tiếng kêu của Tiểu Ngư nhi đã làm cho rất nhiều người ở nơi này kinh hãi, tất cả mọi người đều biết thân phận của Tiểu Ngư nhi là Huyền Nguyệt công chúa, nên nếu nàng gọi phụ hoàng, vậy thì Ngân Hiên chính là Huyền đế, Trưởng Tôn Trúc con ngươi trở nên sâu thẳm, nguyên lai Huyền đế vẫn ẩn thân ở bên cạnh hoàng hậu, thảo nào đại quân chỉ huy thẳng tiến thế như chẻ tre.
Hôm nay bọn họ đâu còn thành công sao?
Ngân hiên cũng lười để ý tới ý nghĩ của người khác, thân thể nhảy lên, bàn tay mang theo cường đại kình phong, đánh thẳng về phía Văn Ngọc, Văn Ngọc phải cuộn người nhịn đau xuống tránh ra, Trưởng Tôn Trúc kiếm thế tấn công bắt đầu, nếu không hắn ra tay chỉ sợ Văn Ngọc không phải là đối thủ của Ngân Hiên, ai sẽ nghĩ tới đứa bé kia lại toát ra một màn biễu diễn như thế.
Đám thủ hạ Ngân hiên mang đến, cùng với đám người lúc trước An Định Phong phái ra bảo hộ Thanh Dao kết hợp một chỗ, rất nhanh liền giết được thủ hạ của Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.
Dầy đặc mùi tanh của máu tràn ngập ở giữa không trung.
Tiểu Ngư nhi nhìn Trưởng Tôn Trúc và phụ hoàng đánh cùng một chỗ, lần thứ hai tức giận, lạnh lùng mở miệng: “Phụ hoàng tránh ra.”
Ngân hiên rất nhanh nghiêng người, súng hoả của Tiểu Ngư nhi lần thứ hai vang lên, Trưởng Tôn Trúc nào dám nhận lấy, phi thân tách ra, mà Ngân Hiên thân hình vừa dời, nhanh như chớp đánh về phía Văn Ngọc đã trúng một phát súng, một chưởng vỗ xuống ở giữa ngực của hắn, mang ra mười phần lực đạo, chớp mắt xỏ xuyên qua thân thể hắn như một búp bê vải rách bay ra ngoài, miệng phun tiên huyết, thẳng tắp rơi xuống, ngã trên mặt đất, mở to một đôi con ngươi mỹ lệ nhìn Thanh Dao, đáy mắt là vẻ lưu luyến, không muốn, trong đầu hiện lên từ này trước, nếu như lúc đầu hắn thật tình đối xử với nàng, có thể sẽ cảm động nàng, sau đó cùng nàng quy ẩn, thế nhưng tất cả mọi thứ đã rất xa vời.
“Xin lỗi…”
Hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại, khóe môi nở ra nụ cười vui mừng, tất cả mọi thứ của trần thế hãy trả về cát bụi rốt cuộc đã cùng hắn không còn quan hệ, hơn nữa nàng vẫn còn sống, biết nàng còn ống thật tốt, chí ít chính mình cũng không phải mang nổi đau đớn một mình.
Trưởng Tôn Trúc ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, không nghĩ tới Văn Ngọc lại bị giết…
Mà thủ hạ hắn mang đến chỉ còn lại một phần, rất nhanh thối lui đến phía sau hắn, mười mấy người cảnh giới nhìn chằm chằm bên này, trầm giọng mở miệng: “Thái tử, trở về đi.”
“Còn muốn chạy, muốn cũng đừng nghĩ.”
Chương 134.4
Ngân hiên lãnh chìm mệnh lệnh, cuồng ngạo lăng hàn, nếu dám can đảm đem suy nghĩ động đến trên đầu bọn họ, thì đừng nghĩ toàn thân trở ra, hắn là sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Đối với tình huống trước mắt, Trưởng Tôn Trúc biết kế hoạch của mình và Văn Ngọc đã thất bại, kỳ thực xét đến cùng, thì bởi vì Văn Ngọc đối với Thanh Dao cuồng dại quá nặng, không nhẫn tâm hạ thủ được, kỳ thực lúc ban đầu hắn vẫn tìm cách đem nàng mang về Vân Thương quốc, mời cao tăng kia tẩy não cho nàng, thầm nghĩ đơn thuần lưu nàng lại ở bên cạnh hắn, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này quá thông minh, đã khám phá quỷ kế của hắn, còn làm hại Văn Ngọc bỏ mạng.
“Nếu như ta chết, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt của Vô Tình Cốc phải chôn cùng.”
Thanh âm lạnh lùng yếu ớt của hắn vang lên, Thanh Dao che vai, máu theo ngón tay chảy ra, Mạc Sầu tiến lên đỡ lấy nàng, chỉ thấy nàng âm u nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng, hi vọng ngươi lập tức phóng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt trở về, bằng không?”
“Nếu như ngươi không ngừng việc đánh Thanh La quốc, thì ta sẽ giết bọn họ.”
Trưởng Tôn Trúc thấy Thanh Dao có chỗ cố kỵ, lập tức lãnh mị mở miệng, Thanh Dao khóe môi nhếch lên, châm chọc nói.
“Ngươi cho là bọn họ có giá trị này, lúc Huyền Nguyệt chúng ta công phá Vân Thương quốc, nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt còn chưa có trở lại vô tình cốc, như vậy ta có thể nói hoàng thất của Thanh La quốc không ai có thể sống sót, diệt cung.”
Nàng rét căm căm mở miệng, tà cuồng như Tu La trong bóng tối, thị huyết làm cho người khác kinh hãi đảm chiến, trên đời này không có bất kỳ việc gì uy hiếp được nàng.
“Ngươi?”
“Ta sẽ dùng hoàng thất Thanh La quốc chôn cùng bọn họ, bọn họ dù chết cũng có ý nghĩa.”
Thanh Dao lạnh lùng nói, cuối cùng trầm giọng kiến nghị: “Nếu như ngươi không muốn hoàng thất bị chết thảm, có thể quy hàng, từ nay về sau trên đời không có Thanh La quốc, hoàng thất xem như không còn tồn tại nữa, các ngươi có thể mang danh nghĩa vương gia, suốt đời hưởng dụng bất tận phú quý, hơn nữa sẽ không đả thương đến bất luận một bách tính nào của Thanh La quốc .”
Trưởng Tôn Trúc nghe Thanh Dao nói, thân thể nhịn không được rút lui hai bước, đứng nghiêm, chẳng lẽ muốn Thanh La quốc không chiến mà hàng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không đồng ý, hắn xoay người sải bước phiên thân lên ngựa, thủ hạ của hắn cũng rất nhanh theo đuôi mà đi.
Ngân hiên lạnh lùng nhìn thân ảnh kia đi xa, sau đó xoay người lại đau lòng mở miệng: “Chúng ta về doanh trướng đi.”
“Không, đưa ta về vô tình cốc.”
Thanh Dao mệt mỏi rã rời mở miệng, trận chiến này nàng quá mệt mỏi, thực sự rất muốn nghỉ ngơi, nếu như có thể, nàng thực sự là không muốn ra khỏi vô tình cốc, tất cả tựa hồ theo bụi bậm biến mất, về phần Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, liền giao cho An Định Phong chỉ huy đi.
“Nhưng vết thương của ngươi.” bàn tay to của Ngân hiên nhấc lên đỡ Thanh Dao, trong con ngươi vô tận lo lắng, tâm thương đau đớn không dứt, sáng sớm hôm nay hắn nhận được thủ hạ đưa tin, mới biết được nguyên lai nàng đã hoài nghi Vô Tình, sở dĩ đáp ứng cùng bọn họ về vô tình cốc, chính là muốn bọn họ ra tay, bởi vì nếu vẫn ở doanh trướng thì bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thủ, như vậy chỉ là đem tai hoạ ngầm ẩn sâu thêm mà thôi.
“Không có việc gì, đi thôi, đến gần trấn nhỏ kia, tìm một đại phu xem một chút, cũng không phải trúng nơi nguy hiểm nên không có việc gì.”
Mấy ngày đường mệt nhọc, hơn nữa bị kiếm đả thương, Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, Ngân Hiên đau lòng ôm lấy nàng, rất nhanh tung người lên ngựa, mà Thanh Dao cũng không có quên phân phó mấy tên thủ hạ: “Đem hắn mai táng đi.”
Tuy nói Văn Ngọc đáng trách, nhưng nhìn thấy hắn có dung nhan của Vô Tình mà phải phơi thi nơi hoang dã, nàng vẫn rất khó chịu, cho nên ra lệnh cho thủ hạ an táng hắn…
Ngân Hiên ôm Thanh Dao an trí ở trong ngực của mình, đây là qua lần đầu tiên trong hơn hai năm qua bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, hay bởi vì Thanh Dao bị thương, mà sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc mất trật tự, nên chỉ nhẹ nhàng tựa ở trước ngực Ngân Hiên, yên tĩnh được tựa như một gốc cây ngọn cỏ không di động, nguyên lai người mạnh mẽ thế nào cũng cần người ở bên cạnh…
Mạc Sầu thì mang theo Tiểu Ngư nhi, những thủ hạ khác thì theo đuôi sau đó, một đường cuồn cuộn chạy.
Chẳng ai ngờ rằng, Ngân Hiên chính là đương kim hoàng thượng, nên ai dám có nửa điểm khinh thường đây.
Đoàn người tới gần một trấn nhỏ, nhanh chóng mời đại phu cho Thanh Dao, đường kiếm thương hại không nặng, nên quả nhiên không có chuyện lớn gì, đại phu kê ra phương thuốc, sau đó băng bó vết thương, để Thanh Dao an tâm ngủ một giấc thì tinh thần liền khá lên.
Vết thương trên thân thể không sau nhưng vết thương trong lòng mới mệt…
Mười lăm ngày sau, đoàn người trở lại vô tình cốc, trong cốc, hoa đào vẫn xán lạn, ánh nắng vẫn tươi sáng, trời vẫn màu lam xanh trong, mây vẫn trắng như vậy, chỉ có hai ngôi mộ đã có phần cũ đi.
Ngày xưa vô tình cốc rất náo nhiệt, hiện tại yên lặng quạnh quẽ, chỉ có mấy người hạ nhân vẩy nước quét nhà , vừa nhìn thấy Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Tiểu Ngư nhi trở về thì rất là cao hứng.
“Mộc cô nương, ngươi đã trở về, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt?”
Vài người sau đó liền rơi lệ, công tử vốn đã mất, không nghĩ tới Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng bị mang đi, hiện tại Vô Tình Cốc một điểm nhân khí cũng không có, không ngờ tới cô nương đã trở về.
“Bọn họ không có việc gì.”
Thanh Dao gật đầu, mấy ngày liền bôn ba đã rất mệt, nên phất phất tay, ôn nhu mở miệng: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
“Dạ, cô nương cần cái gì, thì cứ nói với chúng ta.”
Vài người lui xuống, lúc này Thanh Dao nhìn Ngân Hiên, khẽ mỉm cười, nhu hòa mở miệng: “Hoàng thượng hồi cung đi thôi, ta ở chỗ này sẽ không có việc gì.”
Lúc này Ngân Hiên không có cự tuyệt, gật đầu, hắn hơi nghiêng người nhìn phía Mạc Sầu, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò: “Hảo hảo chiếu cố chủ tử các ngươi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, đúng vậy, nàng sẽ ở cùng chủ tử, chủ tử không ra khỏi cốc, nàng cũng sẽ không đi ra cốc một bước.
Ngân hiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngư nhi một cái, sau đó vươn tay ra bế nàng một chút, ôn nhu mở miệng: “Nữ nhi của ta, phụ hoàng phải đi.”
“Phụ hoàng, ta sẽ nhớ người, người có thời gian hãy đến thăm ta.”
Ngân hiên chưa lên tiếng nhưng Thanh Dao biết, lúc thất quốc thống nhất có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ sợ hắn không có thời gian ra khỏi cung tới đây, nhưng nàng cũng không nói câu nào chỉ nhìn bóng lưng cao to của hắn thản nhiên mà đi, hoà nhập trong ánh nắng, mắt của nàng đã dâng lên sương mù, tim hơi có chút đau, vì hắn, cũng vì mình.
Ai ngờ kia thân ảnh cao lớn kia bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người, vẻ mặt cười tươi như ánh nắng.
“Thanh Dao, ta sẽ trở lại, đợi lúc thất quốc thống nhất, ta sẽ hạ chỉ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương, trở lại vô tình cốc cùng ngươi và Tiểu Ngư nhi, khi đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Một lời rơi, thân thể nhúng một cái, rất nhanh lắc mình rời đi.
Thanh Dao một giọt lệ đã rơi xuống, cổ họng có chút bó chặt, nhịn không được muốn gọi hắn, hắn điên rồi sao? Thật vất vả mới thống nhất thất quốc, tại sao phải làm một thần tử, mà không thể làm một quân vương, sau khi thất quốc nhất thống, có nhiều việc khó khăn hơn đang chờ hắn mà.
“Nương, phụ hoàng sẽ không làm thật chứ?”
Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng bị kinh hãi, phụ hoàng quả thật rất yêu mẫu thân, mấy ngày nay làm bạn, nàng cũng đã nhìn ra, nương cũng rất thích phụ hoàng, chỉ là bởi vì trong lòng có một khúc mắc, cho nên mới phải ở tại Vô Tình cốc, bởi vì Vô Tình vẫn đối với nàng có tình, cho nên nàng không đành lòng để một mình hắn cô tịch ở trong cốc này, nhưng người chân chính mà nàng là thích phụ hoàng.
“Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng sẽ không thực sự làm như vậy chứ?”
Mạc Sầu cũng cau mày, không đồng ý nhìn bầu trời đào hoa lâm, gió nhẹ thổi qua, hoa đào rơi đầy đất, cảnh đẹp yên bình, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu đông phong.(*)
(*) Đó là câu trong bài thơ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ.
“Không có việc gì, lúc này còn không có đánh hạ Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, hắn sẽ không tùy tiện làm như vậy.”
Thanh Dao gật đầu khẳng định, về phần sau khi thất quốc thống nhất nói không chừng hắn đã quên lời nói lúc này, hoặc là đến lúc đó, nàng sẽ nghĩ đến biện pháp, làm cho hắn không rời cung.
Ba người quay đầu thu hồi ánh mắt đi lên thềm đá, tiến vào chỗ ở trước đây của chính mình.
Vô tình cốc, thực sự rất lạnh lẽo, trước đây náo nhiệt không còn tồn tại nữa, tuy rằng không có công tử, thế nhưng nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ở đây sẽ như còn có chút nhân khí, đáng trách chính là Trưởng Tôn Trúc lại đem hai người bọn họ bắt đi.
Trong phòng, Tiểu Ngư nhi không khỏi lo lắng mở miệng: “Nương, nếu là cái tiện nam nhân kia, thực sự giết Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không, hắn không đần như vậy.” Thanh Dao nhàn nhạt nói, quay đầu ngồi một bên trên mềm trường kỷ, hiện tại nàng đang suy nghĩ đến chuyện khác, “Mạc Sầu, lập tức đi thông tri Lâm Tư Miểu của Phượng Thần cung tới gặp ta.”
“Dạ.”
Mạc Sầu gật đầu, đi ra ngoài gửi tín hiệu, rồi lại đi vào gian phòng, bất quá rất kỳ quái, không biết bây giờ đã là lúc nào mà chủ tử còn muốn gặp Lâm Tư Miểu làm gì?
“Chủ tử, kêu hắn tới đây làm gì?”
“Thất quốc gần thống nhất, lúc này là thời gian loạn nhất, phượng thần cung chúng ta vừa có thể kiếm tiền, lại có thể làm chuyện chính nghĩa, chỉ cần là người tội ác tày trời, dòi bọ của Huyền Nguyệt, nhiệm vụ này không chỉ muốn nhận, còn phải hoàn thành cho đẹp, như vậy không phải đã trợ giúp cho hoàng thượng sao? Tên phượng thần cung của chúng ta cũng treo lên chữ chính nghĩa nữa.”
“Ân, chủ ý này không tệ.” Mạc Sầu gật đầu, Tiểu Ngư nhi thì càng mặt mày rạng rỡ: “Ân, chủ ý này không tệ.”
Lúc chạng vạng, Lâm Tư Miểu dẫn mấy người thủ hạ đắc lực của Phượng Thần cung qua đây, Thanh Dao ở phòng khách cùng bọn họ mở một hội nghị nho nhỏ, an bài kế hoạch kế tiếp, còn có chuyện cần làm, sau này phượng thần cung chia làm tổ chức tình báo, tổ chức sát thủ, tổ chức vũ trang, mặc kệ bên nào đều lấy lợi nhuận của tiền làm trọng, riêng tổ chức sát thủ, khi tiếp nhận tiền để làm việc, nhất định phải nhiều lần điều tra, người bị giết cần phải là tội ác tày trời, ngàn vạn không nên giết lầm người khác.
Đối với điểm này, Thanh Dao nhiều lần nói rõ, Lâm Tư Miểu cũng vững vàng nhớ kỹ như thiết luật, bạc có thể kiếm nhiều, thế nhưng không thể ngộ thương mạng người…
Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu an tâm ở trong cốc, cái gì cũng đều không suy nghĩ, trong lòng trái lại một mảnh thản nhiên.
Ngoài cốc thỉnh thoảng có tin tức truyền vào, hơn mười vạn đại quân nhất tề lao tới biên cảnh của Vân Thương quốc cùng Đan Phượng quốc , bọn họ chuẩn bị từ phía ngoài của Đan Phượng quốc tấn công, sau đó vòng qua Thanh La quốc, trước tiên phải đánh chiếm Vân Thương quốc, bởi vì so với Thanh La quốc, Vân Thương quốc yếu hơn một chút.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới. Thanh La quốc lại đem một lượng lớn binh lực giúp đỡ Vân Thương quốc, cứ như vậy, ở biên cảnh giằng co thật lâu cũng công chiếm không được …
Mặc dù họ có vũ khí tiên tiến, thế nhưng biên cảnh của Vân Thương quốc có một con sông, ngăn trở lối đi của mọi người, nếu dùng thuyền tấn công đường thuỷ, thì người đối diện bên bờ liền bắn tên qua đây, ngăn cản thuyền tiến lên, An Định Phong thậm chí đã thuyên chuyển tinh binh ở bắc bộ của Huyền Nguyệt sang, lúc trước họ có bồi dưỡng một nghìn tinh binh đường thuỷ, những người đó dù đi qua được con sông, thế nhưng chưa vào được cửa thành, liền bị người ta bắn chết, hiện nay đã chết hết mười mấy người, đại quân phải ngừng chiến, hai bên giằng co.
Một trận này, giằng co hơn hai tháng liền cũng không hề tiến triển, An Định Phong liền phái thủ hạ phó tướng mang thư đến đây, hi vọng nguyên soái có thể mau chóng rút quân về doanh.
Thanh Dao để cho phó tướng về trước, còn mình cũng chưa nói sẽ đi, cũng chưa nói không đi.
Vốn những ngày qua sống khá nhàn nhã, nàng căn bản không muốn để ý chuyện phiền lòng này, thế nhưng nghĩ đến hoàng thượng đã cứu nàng nhiều lần, mà nàng vẫn một lòng muốn trợ hắn bình thất quốc, nếu nàng không đi, Vân Thương quốc sẽ không lấy được, nếu như đi, chỉ sợ lại phải mệt nhọc một thời gian.
“Nương, người có muốn đi hay không?”