Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2336
Chương 2336: Cứu vạn dân tại dầu sôi lửa bỏng (2)
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Sở Thiên Hành cũng có thể là Vu Hồn sư?
Diêu Mạn Thiên cau mày.
- Vâng!
Trương Huyền gật đầu.
- Có chứng cứ không?
Diêu Mạn Thiên nói.
Học tập thủ đoạn Vu Hồn, hiệu trung Dị Linh tộc, tội danh rất lớn, Sở Thiên Hành đã chết, nhưng không có chứng cứ, vẫn tương đương với phỉ báng.
- Muốn chứng minh cực kỳ đơn giản, Bạch trưởng lão, làm phiền đi mang thi thể của Trần Triết, Cẩu đường chủ, cùng mấy vị Danh Sư thất tinh tới!
Vẻ mặt Trương Huyền không thay đổi, quay đầu phân phó.
- Vâng!
Dưới đài cao, một vị trưởng lão của Danh Sư đường xoay người đi ra ngoài.
Vị này từng theo hắn đi tiểu viện của Trần Triết, bắt Điền Thanh phó đường chủ, đã sớm nhận biết.
Thời gian không dài, Bạch trưởng lão lần nữa trở về, cổ tay khẽ đảo, một loạt thi thể rơi trên mặt đất.
Biết quan hệ trọng đại, những thi thể này đã được Danh Sư đường xử lý đặc thù, cho dù qua nhiều ngày như vậy, vẫn sinh động như thật, không khác lúc vừa mới chết.
- Diêu sư có thể cẩn thận kiểm tra, nhìn điểm giống nhau của những thi thể này một chút!
Trương Huyền vẫy vẫy tay.
Đi lên phía trước, Diêu Mạn Thiên cúi đầu nhìn sang, càng xem lông mày nhăn càng chặt.
Những thi thể này, tất cả đều hoàn hảo không chút tổn hại, từ bên ngoài nhìn vào không ra bất kỳ vết thương, nhưng linh hồn đã biến mất, hoàn toàn biến mất.
- Đây đều là linh hồn bị giết mà chết...
Xem xong, Diêu Mạn Thiên nói.
- Ừm, đây đều là linh hồn bị câu bắt, gạt bỏ mà chết... Hơn nữa, những Danh Sư thất tinh này, trước khi chết đều có một đặc thù, từng có tiếp xúc với Sở Thiên Hành, điểm ấy có thể ở Danh Sư đường thẩm tra!
Trương Huyền tiếp tục nói.
Sở Thiên Hành từng tới thăm Trung Thanh Vương, cùng những người này có tiếp xúc, trước đó không cảm thấy cái gì... sau khi biết hắn hiệu trung Ngoan Nhân, đoán ra vấn đề liền đơn giản.
Không có môi giới, cho dù Ngoan Nhân lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm liền gạt bỏ người, sở dĩ có thể làm được, hẳn là những Danh Sư này tiếp xúc Sở Thiên Hành, đồng thời đưa tới mỹ tửu mỹ thực cho đối phương.
- Ta có thể chứng minh, đêm hôm đó, Sở Thiên Hành tới thăm Trung Thanh Vương, mang theo rất nhiều rượu ngon cho mọi người uống!
- Ta cũng có thể chứng minh, mỗi nói một câu, đều có thể dùng thân phận Danh Sư thề...
Vừa dứt lời, dưới đài có không ít Danh Sư hô lên.
Lúc đó Sở Thiên Hành cực kỳ niềm nở, không ít người ký ức vẫn còn mới mẻ.
- Ngươi ý tứ... là Sở Thiên Hành này sử dụng bí pháp, giết chết nhiều Danh Sư như vậy?
Nghe nhiều người chứng minh, Diêu Mạn Thiên biết không có khả năng là giả, nghi ngờ nhìn qua.
- Cho dù không phải hắn làm, tất nhiên cùng hắn có quan hệ cực lớn!
Trương Huyền nói tiếp:
- Mặc dù ta cùng Ngô sư suy đoán ra hắn có vấn đề, nhưng không dám động thủ, bởi vì một khi chém giết hắn, Thanh Điền Hoàng núp ở đầm lầy Tề Bắc tất nhiên sẽ bỏ trốn, lại muốn tìm kiếm liền khó khăn! Cho nên hai người chúng ta lấy danh nghĩa bế quan, lặng lẽ tập hợp chín vị cao thủ, đi tới đầm lầy chém giết đối phương, dù nguy hiểm tầng tầng, nhưng cuối cùng may mắn thành công... Chuyện này, trước đó ta đã nói!
Diêu Mạn Thiên gật đầu.
Chuyện này vừa rồi đã nói tỉ mỉ.
- Mặc dù chúng ta đi bí ẩn, nhưng làm Hoàng đế một nước, mấy ngày sau vẫn như cũ phát hiện không đúng. Đoán chừng cũng suy đoán ra mình bị lộ, ý định chó cùng rứt giậu!
- Chó cùng rứt giậu?
- Không sai, căn cứ suy đoán của ta, Sở Thiên Hành vô cùng có khả năng sử dụng bí pháp bắt giữ linh hồn này, hiến tế toàn bộ sinh linh của Thanh Nguyên thành, giúp mình tăng cao tu vi! Một lần giết chết nhiều cường giả như vậy, không thể nào làm được, nhưng chỉ hạn chế người Thánh Vực trở xuống, đồ sát mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn hẳn không khó lắm! Một khi thành công, cả Đế đô sẽ sinh linh đồ thán, biến thành nhân gian địa ngục!
Trương Huyền nói, trong thanh âm mang theo trách trời thương dân.
- Trương sư có ý tứ là... Sở Thiên Hành muốn giết chết toàn bộ Thánh Vực trở xuống ở Thanh Nguyên thành?
- Cái này... Cái này sao có thể? Không có điên cuồng như vậy a!
Thanh âm của Trương Huyền không có che lấp, dưới đài lập tức xôn xao, tất cả mọi người không dám tin tưởng.
Tin tức này quả thực quá kinh người, vượt ra khỏi tưởng tượng.
- Phản bội Nhân tộc, kết quả là gì, chắc hẳn không cần ta nhiều lời, mọi người đều biết! Một khi vạch trần, sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ đại lục, sống không bằng chết... Làm ra bất luận sự tình gì cũng có thể!
Trương Huyền khẽ nói.
- Cái này...
Đám người trầm mặc.
Sinh tử trước mặt, không có người có thể duy trì tâm tính, ai cũng không cách nào xác nhận sẽ làm ra cái gì.
- Nguyên nhân chính là như thế, trước khi xuất phát, ta đặc biệt dặn dò Tôn Cường, Lưu Dương, cùng đám người Hứa trưởng lão, chỉ cần xuất hiện biến cố, dù bốc lên bị hiểu lầm thanh danh, cũng phải cứu chúng sinh! Đây là nghĩa vụ của Danh Sư chúng ta!
- Cho nên... Lúc này mới có sự tình Lưu Dương lẫn vào hoàng cung, làm bộ bị bắt, Tôn Cường cùng đám người Hứa trưởng lão độc choáng tất cả hộ vệ... nhìn như lỗ mãng, lại là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, đã có thể giảm bớt ảnh hưởng, lại có thể cứu người...
- Bởi vậy, ta cảm thấy bọn họ không những vô tội, còn có công cứu người... công thần như vậy, bị Tống sư không phân biệt xanh đỏ trắng đen, phán xử chém giết, ta có thể nào khoanh tay đứng nhìn? Thật muốn mặc kệ phát sinh, công bằng của Danh Sư đường ở đâu? Danh dự ở đâu?
Trương Huyền càng nói càng kích động, nổi giận đùng đùng, thanh âm vang vọng cả Đế đô.
- Ây...
Nghe những lời này vào trong tai, đám người Hứa trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Cứu vạn dân ở trong dầu sôi lửa bỏng...
Làm sao, đột nhiên chúng ta vĩ đại như vậy nhỉ...
Vị Trương sư kia nói những thứ này...
Sao chúng ta hoàn toàn không có ấn tượng gì nhỉ?
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Sở Thiên Hành cũng có thể là Vu Hồn sư?
Diêu Mạn Thiên cau mày.
- Vâng!
Trương Huyền gật đầu.
- Có chứng cứ không?
Diêu Mạn Thiên nói.
Học tập thủ đoạn Vu Hồn, hiệu trung Dị Linh tộc, tội danh rất lớn, Sở Thiên Hành đã chết, nhưng không có chứng cứ, vẫn tương đương với phỉ báng.
- Muốn chứng minh cực kỳ đơn giản, Bạch trưởng lão, làm phiền đi mang thi thể của Trần Triết, Cẩu đường chủ, cùng mấy vị Danh Sư thất tinh tới!
Vẻ mặt Trương Huyền không thay đổi, quay đầu phân phó.
- Vâng!
Dưới đài cao, một vị trưởng lão của Danh Sư đường xoay người đi ra ngoài.
Vị này từng theo hắn đi tiểu viện của Trần Triết, bắt Điền Thanh phó đường chủ, đã sớm nhận biết.
Thời gian không dài, Bạch trưởng lão lần nữa trở về, cổ tay khẽ đảo, một loạt thi thể rơi trên mặt đất.
Biết quan hệ trọng đại, những thi thể này đã được Danh Sư đường xử lý đặc thù, cho dù qua nhiều ngày như vậy, vẫn sinh động như thật, không khác lúc vừa mới chết.
- Diêu sư có thể cẩn thận kiểm tra, nhìn điểm giống nhau của những thi thể này một chút!
Trương Huyền vẫy vẫy tay.
Đi lên phía trước, Diêu Mạn Thiên cúi đầu nhìn sang, càng xem lông mày nhăn càng chặt.
Những thi thể này, tất cả đều hoàn hảo không chút tổn hại, từ bên ngoài nhìn vào không ra bất kỳ vết thương, nhưng linh hồn đã biến mất, hoàn toàn biến mất.
- Đây đều là linh hồn bị giết mà chết...
Xem xong, Diêu Mạn Thiên nói.
- Ừm, đây đều là linh hồn bị câu bắt, gạt bỏ mà chết... Hơn nữa, những Danh Sư thất tinh này, trước khi chết đều có một đặc thù, từng có tiếp xúc với Sở Thiên Hành, điểm ấy có thể ở Danh Sư đường thẩm tra!
Trương Huyền tiếp tục nói.
Sở Thiên Hành từng tới thăm Trung Thanh Vương, cùng những người này có tiếp xúc, trước đó không cảm thấy cái gì... sau khi biết hắn hiệu trung Ngoan Nhân, đoán ra vấn đề liền đơn giản.
Không có môi giới, cho dù Ngoan Nhân lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm liền gạt bỏ người, sở dĩ có thể làm được, hẳn là những Danh Sư này tiếp xúc Sở Thiên Hành, đồng thời đưa tới mỹ tửu mỹ thực cho đối phương.
- Ta có thể chứng minh, đêm hôm đó, Sở Thiên Hành tới thăm Trung Thanh Vương, mang theo rất nhiều rượu ngon cho mọi người uống!
- Ta cũng có thể chứng minh, mỗi nói một câu, đều có thể dùng thân phận Danh Sư thề...
Vừa dứt lời, dưới đài có không ít Danh Sư hô lên.
Lúc đó Sở Thiên Hành cực kỳ niềm nở, không ít người ký ức vẫn còn mới mẻ.
- Ngươi ý tứ... là Sở Thiên Hành này sử dụng bí pháp, giết chết nhiều Danh Sư như vậy?
Nghe nhiều người chứng minh, Diêu Mạn Thiên biết không có khả năng là giả, nghi ngờ nhìn qua.
- Cho dù không phải hắn làm, tất nhiên cùng hắn có quan hệ cực lớn!
Trương Huyền nói tiếp:
- Mặc dù ta cùng Ngô sư suy đoán ra hắn có vấn đề, nhưng không dám động thủ, bởi vì một khi chém giết hắn, Thanh Điền Hoàng núp ở đầm lầy Tề Bắc tất nhiên sẽ bỏ trốn, lại muốn tìm kiếm liền khó khăn! Cho nên hai người chúng ta lấy danh nghĩa bế quan, lặng lẽ tập hợp chín vị cao thủ, đi tới đầm lầy chém giết đối phương, dù nguy hiểm tầng tầng, nhưng cuối cùng may mắn thành công... Chuyện này, trước đó ta đã nói!
Diêu Mạn Thiên gật đầu.
Chuyện này vừa rồi đã nói tỉ mỉ.
- Mặc dù chúng ta đi bí ẩn, nhưng làm Hoàng đế một nước, mấy ngày sau vẫn như cũ phát hiện không đúng. Đoán chừng cũng suy đoán ra mình bị lộ, ý định chó cùng rứt giậu!
- Chó cùng rứt giậu?
- Không sai, căn cứ suy đoán của ta, Sở Thiên Hành vô cùng có khả năng sử dụng bí pháp bắt giữ linh hồn này, hiến tế toàn bộ sinh linh của Thanh Nguyên thành, giúp mình tăng cao tu vi! Một lần giết chết nhiều cường giả như vậy, không thể nào làm được, nhưng chỉ hạn chế người Thánh Vực trở xuống, đồ sát mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn hẳn không khó lắm! Một khi thành công, cả Đế đô sẽ sinh linh đồ thán, biến thành nhân gian địa ngục!
Trương Huyền nói, trong thanh âm mang theo trách trời thương dân.
- Trương sư có ý tứ là... Sở Thiên Hành muốn giết chết toàn bộ Thánh Vực trở xuống ở Thanh Nguyên thành?
- Cái này... Cái này sao có thể? Không có điên cuồng như vậy a!
Thanh âm của Trương Huyền không có che lấp, dưới đài lập tức xôn xao, tất cả mọi người không dám tin tưởng.
Tin tức này quả thực quá kinh người, vượt ra khỏi tưởng tượng.
- Phản bội Nhân tộc, kết quả là gì, chắc hẳn không cần ta nhiều lời, mọi người đều biết! Một khi vạch trần, sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ đại lục, sống không bằng chết... Làm ra bất luận sự tình gì cũng có thể!
Trương Huyền khẽ nói.
- Cái này...
Đám người trầm mặc.
Sinh tử trước mặt, không có người có thể duy trì tâm tính, ai cũng không cách nào xác nhận sẽ làm ra cái gì.
- Nguyên nhân chính là như thế, trước khi xuất phát, ta đặc biệt dặn dò Tôn Cường, Lưu Dương, cùng đám người Hứa trưởng lão, chỉ cần xuất hiện biến cố, dù bốc lên bị hiểu lầm thanh danh, cũng phải cứu chúng sinh! Đây là nghĩa vụ của Danh Sư chúng ta!
- Cho nên... Lúc này mới có sự tình Lưu Dương lẫn vào hoàng cung, làm bộ bị bắt, Tôn Cường cùng đám người Hứa trưởng lão độc choáng tất cả hộ vệ... nhìn như lỗ mãng, lại là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, đã có thể giảm bớt ảnh hưởng, lại có thể cứu người...
- Bởi vậy, ta cảm thấy bọn họ không những vô tội, còn có công cứu người... công thần như vậy, bị Tống sư không phân biệt xanh đỏ trắng đen, phán xử chém giết, ta có thể nào khoanh tay đứng nhìn? Thật muốn mặc kệ phát sinh, công bằng của Danh Sư đường ở đâu? Danh dự ở đâu?
Trương Huyền càng nói càng kích động, nổi giận đùng đùng, thanh âm vang vọng cả Đế đô.
- Ây...
Nghe những lời này vào trong tai, đám người Hứa trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
Cứu vạn dân ở trong dầu sôi lửa bỏng...
Làm sao, đột nhiên chúng ta vĩ đại như vậy nhỉ...
Vị Trương sư kia nói những thứ này...
Sao chúng ta hoàn toàn không có ấn tượng gì nhỉ?