Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2313
Chương 2313: Thiến Hoàng đế (thượng) (1)
Người khác không biết tình cảm của Trương Huyền đối với mấy học sinh này, nhưng hắn một đường theo tới, là biết hết sức rõ ràng.
Vì đệ tử, một mình khiêu chiến một vương quốc; vì Triệu Nhã cùng Vương Dĩnh, mở miệng uy hiếp một phương thế lực lớn; vì Ngụy Như Yên, cam tâm phạm hiểm...
Tình cảm thầy trò, có thể so với nhật nguyệt.
Nếu như Lưu Dương quả thật xảy ra chuyện, có thể đoán được, vị thiếu gia này của mình tuyệt đối sẽ vọt thẳng đến Thanh Nguyên hoàng cung, không nháo đến long trời lở đất, quyết sẽ không bỏ qua.
- Làm sao bây giờ?
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đối ngoại bày tỏ thiếu gia bế quan, nhưng hắn biết đi chỗ rất xa, trong thời gian ngắn căn bản không về được.
Trong lúc này, Lưu Dương xảy ra chuyện, trở về khẳng định sẽ lột da của hắn.
- Đa tạ Sở Tường công tử báo tin, tại hạ ghi nhớ vào lòng, hiện tại ta liền đi bẩm báo thiếu gia.
Hỏi thăm kỹ càng một lần, biết tình huống, Tôn Cường nhìn Sở Tường ôm quyền, xoay người quay trở về.
Thời gian không dài, đi tới nơi ở của Chu điện chủ.
- ... Chuyện chính là như vậy, mong điện chủ có thể phái người theo ta đi hoàng cung cứu người!
Nói rõ tin tức biết được một lần, Tôn Cường nói.
- Đi hoàng cung cứu người?
Chu điện chủ chần chờ:
- Cái này dính dáng quan hệ giữa Chiến Sư đường, Danh Sư đường cùng thế lực địa phương, mặc dù ta có thể phái Chiến Sư đi qua đòi người, nhưng mà rất dễ dàng kích phát mâu thuẫn! Cần trước thời hạn báo lên Danh Sư đường, báo lên tổng bộ mới có thể làm ra quyết định.
- Báo lên Danh Sư đường, tổng bộ?
Tôn Cường nhíu mày.
Lưu Dương bị giam ở trong cung, tình huống cụ thể ai cũng không biết, chậm trễ một ngày là một ngày nguy hiểm, nếu như lại đi theo quy trình mà nói, một khi xảy ra chuyện, người nào chịu trách nhiệm? Thật giống như lúc trước hắn bị giam, liền chịu nhiều đau khổ.
- Chiến Sư của Chiến Sư đường, tương đương với quân đội của đế quốc, muốn vận dụng, nhất định phải có thủ lệnh của Danh Sư đường! Ta cũng không có phương pháp... Ngươi trước chớ gấp, Lưu thiếu là học sinh của Trương sư, Sở Thiên Hành chắc hẳn sẽ không làm ẩu...
Chu điện chủ an ủi một câu.
Không phải hắn không nguyện ý giúp một tay, mà là phái Chiến Sư đi hoàng cung đế quốc đòi người, chẳng khác nào vạch mặt, trách nhiệm bao lớn, cho dù hắn là điện chủ, cũng không cách nào chống lại.
Nếu như đường chủ ở đây, có lẽ có thể quyết định, đáng tiếc đường chủ hết lần này tới lần khác không có mặt, một khi dẫn phát ra mâu thuẫn, đừng nói thân phận điện chủ của hắn, xem như thân phận Chiến Sư cũng có thể bị tước đoạt sạch sẽ.
Chiến Sư, trọng khí của chức nghiệp Danh Sư, không có thể tuỳ ý vận dụng.
Nếu như người người đều vì chuyện riêng của mình vận dụng, Danh Sư đường còn có tư cách gì hiệu lệnh thiên hạ?
- Ngươi đã không đồng ý cứu người, chính ta nghĩ biện pháp!
Thấy đối phương lo lắng đủ loại, sắc mặt Tôn Cường tái xanh, khoát tay chặn lại, xoay người rời khỏi.
Đối phương có đủ loại lo lắng, như vậy hắn liền dùng phương pháp của mình đến giải quyết chuyện này.
Rời khỏi nơi ở của Chu điện chủ, tới chỗ Chiến Sư đường an trí Độc sư.
- Ân công!
Thấy hắn đi tới, người Độc điện đều mặt mũi mừng rỡ nghênh đón.
Hứa trưởng lão càng cực kỳ cảm kích.
Nếu như không phải vị trước mắt này, bọn họ đã sớm bị Trung Thanh Vương hành hạ chết, chớ nói chi là trở thành Chiến Sư, đi ở dưới ánh sáng!
- Ừm, lần này ta tới là muốn tìm các ngươi giúp một chút!
Không có bất kỳ che lấp, Tôn Cường nói thẳng ra mục đích của mình.
Lấy thực lực của hắn đi hoàng cung cứu người, khẳng định là không thể nào, chỉ có thể mượn tay những người khác.
Mà những Độc sư này, không biết nguyên nhân gì, cực kỳ tôn kính hắn, cam tâm tình nguyện nghe theo phân phó, không gì thích hợp hơn.
- Ân công mời nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, thịt nát xương tan cũng không chối từ!
Rất nhiều Độc sư ánh mắt lấp lánh nhìn lại.
Tu luyện độc công tổ sư truyền thụ, thực lực mọi người đều có tiến bộ cực lớn, nhất là Hứa Du Hứa trưởng lão, giờ phút này đã đạt đến Thánh Vực tam trọng.
Thực lực tinh tiến chỉ là phụ, chủ yếu nhất là lý giải cùng cách dùng độc càng hơn một bậc.
Chỉ cần cấp bậc chất độc đầy đủ, cường giả Nguyên Thần cảnh tới cũng có thể chém giết.
- Trước đừng có vội đáp ứng, ta nói xong, các ngươi lại suy nghĩ.
Thấy đối phương trực tiếp đáp ứng, Tôn Cường khoát tay áo, nói tiếp:
- Là như vậy, Lưu Dương tiểu thiếu gia bị Thanh Nguyên Hoàng đế bắt, ta hy vọng có thể mượn tay của các ngươi giúp ta cứu người!
Rất nhanh, Tôn Cường nói ra ý kiến của mình.
- Đi Thanh Nguyên hoàng cung cứu người?
- Tên cẩu hoàng đế này, bao che Trung Thanh Vương, vừa nhìn liền biết không phải vật gì tốt!
- Dám xuống tay với Lưu thiếu, rõ ràng là không để ân công vào mắt, cần chúng ta làm thế nào?
- Có muốn chúng ta hạ độc chết tất cả người của hoàng thất hay không? Quấy cái long trời lở đất!
Nghe được Tôn Cường yêu cầu, tất cả mọi người Độc điện nổ tung.
Không có một cái nào chối từ, càng không có cự tuyệt.
Sự tình của ân công còn quan trọng hơn mạng của bọn hắn, huống chi lúc đầu bọn họ cũng không phải Danh Sư, không có quy tắc ràng buộc.
- Rất tốt!
Thấy đám Độc sư này không chần chờ chút nào liền đáp ứng, Tôn Cường nhẹ gật đầu, cực kỳ cảm động.
Chẳng biết tại sao, đám Độc điện này đối với hắn có tình cảm đặc thù, vừa thấy mặt liền cực kỳ cung kính, càng quan trọng hơn là, chuyện nguy hiểm như thế cũng trực tiếp đáp ứng, không có chút sợ hãi nào...
Người khác không biết tình cảm của Trương Huyền đối với mấy học sinh này, nhưng hắn một đường theo tới, là biết hết sức rõ ràng.
Vì đệ tử, một mình khiêu chiến một vương quốc; vì Triệu Nhã cùng Vương Dĩnh, mở miệng uy hiếp một phương thế lực lớn; vì Ngụy Như Yên, cam tâm phạm hiểm...
Tình cảm thầy trò, có thể so với nhật nguyệt.
Nếu như Lưu Dương quả thật xảy ra chuyện, có thể đoán được, vị thiếu gia này của mình tuyệt đối sẽ vọt thẳng đến Thanh Nguyên hoàng cung, không nháo đến long trời lở đất, quyết sẽ không bỏ qua.
- Làm sao bây giờ?
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đối ngoại bày tỏ thiếu gia bế quan, nhưng hắn biết đi chỗ rất xa, trong thời gian ngắn căn bản không về được.
Trong lúc này, Lưu Dương xảy ra chuyện, trở về khẳng định sẽ lột da của hắn.
- Đa tạ Sở Tường công tử báo tin, tại hạ ghi nhớ vào lòng, hiện tại ta liền đi bẩm báo thiếu gia.
Hỏi thăm kỹ càng một lần, biết tình huống, Tôn Cường nhìn Sở Tường ôm quyền, xoay người quay trở về.
Thời gian không dài, đi tới nơi ở của Chu điện chủ.
- ... Chuyện chính là như vậy, mong điện chủ có thể phái người theo ta đi hoàng cung cứu người!
Nói rõ tin tức biết được một lần, Tôn Cường nói.
- Đi hoàng cung cứu người?
Chu điện chủ chần chờ:
- Cái này dính dáng quan hệ giữa Chiến Sư đường, Danh Sư đường cùng thế lực địa phương, mặc dù ta có thể phái Chiến Sư đi qua đòi người, nhưng mà rất dễ dàng kích phát mâu thuẫn! Cần trước thời hạn báo lên Danh Sư đường, báo lên tổng bộ mới có thể làm ra quyết định.
- Báo lên Danh Sư đường, tổng bộ?
Tôn Cường nhíu mày.
Lưu Dương bị giam ở trong cung, tình huống cụ thể ai cũng không biết, chậm trễ một ngày là một ngày nguy hiểm, nếu như lại đi theo quy trình mà nói, một khi xảy ra chuyện, người nào chịu trách nhiệm? Thật giống như lúc trước hắn bị giam, liền chịu nhiều đau khổ.
- Chiến Sư của Chiến Sư đường, tương đương với quân đội của đế quốc, muốn vận dụng, nhất định phải có thủ lệnh của Danh Sư đường! Ta cũng không có phương pháp... Ngươi trước chớ gấp, Lưu thiếu là học sinh của Trương sư, Sở Thiên Hành chắc hẳn sẽ không làm ẩu...
Chu điện chủ an ủi một câu.
Không phải hắn không nguyện ý giúp một tay, mà là phái Chiến Sư đi hoàng cung đế quốc đòi người, chẳng khác nào vạch mặt, trách nhiệm bao lớn, cho dù hắn là điện chủ, cũng không cách nào chống lại.
Nếu như đường chủ ở đây, có lẽ có thể quyết định, đáng tiếc đường chủ hết lần này tới lần khác không có mặt, một khi dẫn phát ra mâu thuẫn, đừng nói thân phận điện chủ của hắn, xem như thân phận Chiến Sư cũng có thể bị tước đoạt sạch sẽ.
Chiến Sư, trọng khí của chức nghiệp Danh Sư, không có thể tuỳ ý vận dụng.
Nếu như người người đều vì chuyện riêng của mình vận dụng, Danh Sư đường còn có tư cách gì hiệu lệnh thiên hạ?
- Ngươi đã không đồng ý cứu người, chính ta nghĩ biện pháp!
Thấy đối phương lo lắng đủ loại, sắc mặt Tôn Cường tái xanh, khoát tay chặn lại, xoay người rời khỏi.
Đối phương có đủ loại lo lắng, như vậy hắn liền dùng phương pháp của mình đến giải quyết chuyện này.
Rời khỏi nơi ở của Chu điện chủ, tới chỗ Chiến Sư đường an trí Độc sư.
- Ân công!
Thấy hắn đi tới, người Độc điện đều mặt mũi mừng rỡ nghênh đón.
Hứa trưởng lão càng cực kỳ cảm kích.
Nếu như không phải vị trước mắt này, bọn họ đã sớm bị Trung Thanh Vương hành hạ chết, chớ nói chi là trở thành Chiến Sư, đi ở dưới ánh sáng!
- Ừm, lần này ta tới là muốn tìm các ngươi giúp một chút!
Không có bất kỳ che lấp, Tôn Cường nói thẳng ra mục đích của mình.
Lấy thực lực của hắn đi hoàng cung cứu người, khẳng định là không thể nào, chỉ có thể mượn tay những người khác.
Mà những Độc sư này, không biết nguyên nhân gì, cực kỳ tôn kính hắn, cam tâm tình nguyện nghe theo phân phó, không gì thích hợp hơn.
- Ân công mời nói, chỉ cần chúng ta có thể làm được, thịt nát xương tan cũng không chối từ!
Rất nhiều Độc sư ánh mắt lấp lánh nhìn lại.
Tu luyện độc công tổ sư truyền thụ, thực lực mọi người đều có tiến bộ cực lớn, nhất là Hứa Du Hứa trưởng lão, giờ phút này đã đạt đến Thánh Vực tam trọng.
Thực lực tinh tiến chỉ là phụ, chủ yếu nhất là lý giải cùng cách dùng độc càng hơn một bậc.
Chỉ cần cấp bậc chất độc đầy đủ, cường giả Nguyên Thần cảnh tới cũng có thể chém giết.
- Trước đừng có vội đáp ứng, ta nói xong, các ngươi lại suy nghĩ.
Thấy đối phương trực tiếp đáp ứng, Tôn Cường khoát tay áo, nói tiếp:
- Là như vậy, Lưu Dương tiểu thiếu gia bị Thanh Nguyên Hoàng đế bắt, ta hy vọng có thể mượn tay của các ngươi giúp ta cứu người!
Rất nhanh, Tôn Cường nói ra ý kiến của mình.
- Đi Thanh Nguyên hoàng cung cứu người?
- Tên cẩu hoàng đế này, bao che Trung Thanh Vương, vừa nhìn liền biết không phải vật gì tốt!
- Dám xuống tay với Lưu thiếu, rõ ràng là không để ân công vào mắt, cần chúng ta làm thế nào?
- Có muốn chúng ta hạ độc chết tất cả người của hoàng thất hay không? Quấy cái long trời lở đất!
Nghe được Tôn Cường yêu cầu, tất cả mọi người Độc điện nổ tung.
Không có một cái nào chối từ, càng không có cự tuyệt.
Sự tình của ân công còn quan trọng hơn mạng của bọn hắn, huống chi lúc đầu bọn họ cũng không phải Danh Sư, không có quy tắc ràng buộc.
- Rất tốt!
Thấy đám Độc sư này không chần chờ chút nào liền đáp ứng, Tôn Cường nhẹ gật đầu, cực kỳ cảm động.
Chẳng biết tại sao, đám Độc điện này đối với hắn có tình cảm đặc thù, vừa thấy mặt liền cực kỳ cung kính, càng quan trọng hơn là, chuyện nguy hiểm như thế cũng trực tiếp đáp ứng, không có chút sợ hãi nào...