Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 87: Tổn thương tôi làm anh vui sao?
Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng, nhưng Doãn Tư Thần hoàn toàn không cho cô cơ hội, một tay vững vàng khống chế cánh tay cô, một chân đè nửa người cô. Cánh tay còn lại không ngừng đốt lửa trên người cô…
Cố Hề Hề cảm thấy tuyệt vọng. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Rõ ràng hôm qua ở quê vẫn còn rất tốt, tại sao vừa về đến thành phố lại biến thành như vậy?
Cố Hề Hề chưa bao giờ biết kỹ thuật trong chuyện này của Doãn Tư Thần lại tốt như vậy, chỉ trong chốc lát cả người cô đã cảm thấy nóng ran, toàn thân không chịu nổi nữa.
“Xem ra thân thể của em còn thành thực hơn em nhiều!” Doãn Tư Thần tà mị cười: “Có vẻ em cũng không chờ được để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng…”
Cố Hề Hề cảm thấy mình không thở nổi nữa! Đáng chết!
Doãn Tư Thần! Anh là tên khốn khiếp!
Tầm mắt Doãn Tư Thần nhìn ngắm dung nhan của Cố Hề Hề, bởi vì vừa tắm xong nên trông cô càng kiều diễm khiến ánh mắt anh trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cố Hề Hề, em chỉ có thể là của tôi! Bất kỳ người đàn ông nào cũng đừng hòng có được em!
Bầu không khí trong phòng mập mờ ái muội, như chứng tỏ với mọi người chuyện vừa xảy ra. Cơ thể Cố Hề Hề cuối cùng đã được tự do, cô rất tức giận muốn mắng người nhưng lại nói không nên lời.
Vừa rồi thân thể cô thật sự không hề kháng cự… Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Lúc nãy động tác của Doãn Tư Thần rất nhẹ nhàng, rất sợ cô và đứa bé bị thương. Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm đó đi nhầm phòng, anh cũng đối với cô ôn nhu như vậy.
Chẳng lẽ anh đối với cô…
Đáy lòng Cố Hề Hề thoáng qua tia tung tăng nho nhỏ.
Nữ giúp việc đi vào phòng khiến suy nghĩ Cố Hề Hề lập tức bị cắt đứt. Thấy nữ giúp việc bộ dáng như không thấy gì, giúp cô tắm rửa, cô ngược lại càng mắc cỡ đỏ mặt.
Đột nhiên sực nhớ ra chuyện gì, Cố Hề Hề nắm lấy tay nữ giúp việc: “Đi gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp tôi, tôi không yên tâm!”
“Thiếu phu nhân, bác sĩ đã đến. Tôi giúp cô tắm rửa xong là có thể để bác sĩ kiểm tra.” Nữ giúp việc nhẹ giọng nói.
“Doãn Tư Thần đâu?” Cố Hề Hề nghĩ đến việc Doãn Tư Thần vừa kết thúc liền xoay người bỏ đi, không nhịn được liền hỏi.
Tên khốn đó, để lại một loạt dấu hôn trên người mình là có ý gì?
“Tổng giám đốc..” Nữ giúp việc cắn môi ấp úng, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng Cố Hề Hề.
Cô cũng nhận ra nữ giúp việc có lời không dám nói nên không hỏi nữa. Tắm xong thay một bộ đồ, cô lập tức xoay người đi tìm Doãn Tư Thần tính sổ!
Cô vừa đi đến cửa thư phòng, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng đang khép hờ, trong phòng truyền ra giọng nói của một phụ nữ: “Tư Thần, anh rốt cuộc có nhớ em không? Anh có biết em rất nhớ anh hay không?”
“Ừ.” Doãn Tư Thần trầm thấp trả lời, không có một chữ dư thừa.
Giọng nói đó.. là ai? Ai mà Doãn Tư Thần lại cho phép nói như vậy với anh?
Có thể thấy quan hệ của họ nhất định không tầm thường. Nếu anh đã có người trong lòng, sao còn muốn làm chuyện đó với cô?
Cố Hề Hề dường như cảm nhận được mạch máu trong cả toàn thân mình, trong nháy mắt cả người cô từ đầu đến chân lạnh thấu.
Doãn Tư Thần! Anh như vậy là có ý gì?
Anh vừa bước xuống giường của tôi liền xoay người đi tìm người phụ nữ khác. Anh xem tôi là gì chứ?
Thật buồn cười, mình còn tự đa tình nghĩ rằng anh đối xử mình đặc biệt! Thì ra, một chút đặc biệt cũng không hề có!
Cố Hề Hề rút tay lại, cảm giác trống rỗng.
Cố Hề Hề! Mày đang nghĩ gì vậy? Sao lại có cảm giác như vậy?
Giữa cô và anh vốn chỉ là sai lầm, từ một sự nhầm lẫn mà thành.. Tại sao hốc mắt ướt át, mũi lại chua xót?
Đúng rồi, nhất định là vừa bị Doãn Tư Thần ức hiếp nên cô ủy khuất. Nhưng, sao trong lòng lại đau đến vậy?
Cố Hề Hề, mày thật không có bản lĩnh! Sao mày phải đau lòng? Anh ấy vốn dĩ không thuộc về mày, có người phụ nữ khác là chuyện đương nhiên, mày còn đòi hỏi gì?
Không nên cảm thấy Doãn Tư Thần đối xử tốt là được voi đòi tiên. Anh ấy tốt với mày là vì mày đang mang cốt nhục của Doãn gia!
Cố Hề Hề, mày nên mở to mắt mà nhìn cho rõ, người đàn ông này cho đến giờ chưa từng thuộc về mày!
Cố Hề Hề nghĩ đến đây cảm thấy trong ngực thật sự đau đớn, đau đến gần như không thở nổi. Lúc này nữ giúp việc đi đến, cô vội lau nước mắt sắp tràn ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi đổi ý, tôi sẽ đi gặp bác sĩ ngay!”
Nói xong Cố Hề Hề xoay người đi xuống lầu, cô nữ giúp việc chỉ biết ngẩn ngơ đi theo sát. Chuyện giữa chủ nhân, dù sao làm giúp việc cũng không được nhúng tay.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho Cố Hề Hề mới mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân xin yên tâm, cô và em bé đều rất tốt. Thật ra chuyện vợ chồng vừa phải đối với thai nhi cũng có cái lợi!”
Cố Hề Hề cười khổ!
Nghe nói vậy, cô ngược lại không biết làm thế nào.. Vợ chồng! Xong chuyện liền xoay người rời đi, cũng gọi là vợ chồng sao?
Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô không quay đầu lại cũng đoán được là Doãn Tư Thần.
“Tối nay tôi không về, em đi nghỉ sớm một chút đi!” Doãn Tư Thần bỏ lại một câu lạnh băng rồi xoay người đi khỏi.
Cố Hề Hề nhìn bóng lưng Doãn Tư Thần, trong lòng hoảng hốt. Rốt cuộc là sao? Cùng cô xảy ra chuyện như vậy rồi cũng không nói lời nào, liền trở mặt xoay người đi?
Haha, hẳn là anh ấy sợ mình ỷ lại ăn vạ sao?
Sẽ không có chuyện đó! Da mặt mình không có dày như vậy! Chỉ cần đứa bé ra đời bình an, mình sẽ lập tức rời khỏi Doãn gia, rời khỏi anh ấy!
Cố Hề Hề không trả lời, cô nghĩ có lẽ anh vốn không cần cô đáp lại.
Doãn Tư Thần đi thẳng đến cửa vẫn không nghe Cố Hề Hề nói một chữ, đáy lòng anh dần nổi lên bão táp. Cô chán ghét anh đến vậy sao?
Mặc Tử Hân mới đến thành phố N có mấy ngày, vậy mà cô đã chán ghét anh sao?
Doãn Tư Thần càng nghĩ càng bực, không nói thêm một chữ, hung hăng ra khỏi cửa.
Cố Hề Hề đứng lên, yên lặng trở về phòng. Chăn nệm trên giường đã được thay mới, cô nằm một mình trằn trọc không ngủ được. Dù ngoài miệng không thèm để ý, nhưng cô vẫn không khỏi suy đoán Doãn Tư Thần đi nơi nào.. Là đi gặp người có giọng nói đó sao?
Cố Hề Hề không ngủ được, đành ngồi dậy lấy điện thoại ra chơi. Đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ nên tò mò mở ra xem. Hình ảnh gửi qua tin nhắn chiếm trọn cả màn hình, đây là hình được chụp bằng điện thoại, tấm hình này hung hăng đâm vào lòng Cố Hề Hề.
Mặc dù ảnh không rõ nét, nhưng cô vẫn nhận ra được đây là Doãn Tư Thần đang ngồi uống rượu với một người phụ nữ.
Quả nhiên.. Haha!
Cố Hề Hề, lúc này mày có thể thôi hy vọng chưa? Giữa anh ấy và mày chỉ là hợp đồng hôn nhân, anh không có phụ nữ bên ngoài mới là không bình thường. Anh ấy tốt với mày vì mày là mẹ đứa bé. Huống chi, chỉ là tạm thời tốt với mày! Vì sau khi sinh đứa bé này ra thì đường ai nấy đi!
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cô không nhận thức được trên mặt mình từ lúc nào đã đầy nước mắt.
Doãn Tư Thần, nếu chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, tại sao anh còn tốt với tôi? Lần lượt khiến tôi cảm động, khiến tim tôi mất cảnh giác.. Đến khi tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh lại dùng cách như vậy để tôi thấy rõ vị trí của mình..
Thật ra anh hoàn toàn không cần như vậy, anh chỉ nói một câu thì tôi sẽ không dây dưa!
Được rồi, tất cả cũng chỉ là tôi tự mình đa tình. Từ nay về sau, tôi sẽ không phiền anh nữa. Dù sao vẫn cảm ơn anh đã bận tâm giúp tôi giải quyết chuyện Cố gia.
Cố Hề Hề buồn bực tắt điện thoại, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng càng ép buộc càng không ngủ được..
Còn bên kia, Doãn Tư Thần đã đến quán bar gặp đối tượng, không nhịn được nói: “Được rồi, tôi đã đến, cô có thể nói. Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân đã xảy ra chuyên gì?”
Bóng người chậm rãi quay lại, nở nụ cười quyến rũ nhìn Doãn Tư Thần.
“Là cô?” Doãn Tư Thần cũng có chút bất ngờ.
Thời điểm ở thư phòng, anh nhận được cuộc gọi và tin nhắn nặc danh, nói nếu muốn biết chuyện giữa Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân thì đến quán bar gặp mặt.
Lâm Tiểu Nhã cười vui vẻ: “Tư Thần, rốt cuộc chúng ta lại gặp nhau!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, xoay người muốn rời đi.
Lâm Tiểu Nhã không buồn ngăn cản, chỉ chậm rãi nói: “Chẳng lẽ anh không muốn biết hôm nay Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân nói chuyện gì với nhau?”
Doãn Tư Thần nghe liền dừng bước.
“Tối nay em mời anh!” Lâm Tiểu Nhã đắc ý nhìn Doãn Tư Thần: “Chỉ cần anh uống ly rượu này, em sẽ nói cho anh biết. Anh cũng biết việc của Mặc Tử Hân không dễ để ai nghe được. Họ không kể thì anh cũng khó biết giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì!”
Trong mắt Doãn Tư Thần nháy mắt dấy lên sự tức giận. Tầm mắt lạnh lùng quét qua Lâm Tiểu Nhã, nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng. Anh đưa tay nhận lấy ly rượu, cụng ly cùng cô ta.
Một người núp trong bóng tối kịp thời chụp tấm hình này và gửi cho Cố Hề Hề.
“Tư Thần, anh quan tâm Cố Hề Hề đến vậy sao? Chỉ cần cô ta sinh đứa bé không phải là được rồi sao?” Lâm Tiểu Nhã si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng nói: “Sinh đứa bé xong hãy để Cố Hề Hề trở về vị trí của mình, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Tư Thần, em thật sự không thể không có anh..”
Lâm Tiểu Nhã đưa tay muốn vuốt ve gương mặt Doãn Tư Thần, lại bị anh thô bạo đẩy ra.
“Dina, kiên nhẫn của tôi có hạn!” Doãn Tư Thần lạnh băng nói.
Nếu cô ta tiếp tục vòng vo thì anh cũng không ngại dùng thủ đoạn để tự tìm hiểu.
Lâm Tiểu Nhã chật vật, tức giận nghiến lợi mà nói: “Được! Nếu anh muốn biết, em sẽ nói hết cho anh!”
(bản chưa beta)
Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng, nhưng Doãn Tư Thần hoàn toàn không cho cô cơ hội, một tay vững vàng khống chế cánh tay cô, một chân đè nửa người cô. Cánh tay còn lại không ngừng đốt lửa trên người cô…
Cố Hề Hề cảm thấy tuyệt vọng. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Rõ ràng hôm qua ở quê vẫn còn rất tốt, tại sao vừa về đến thành phố lại biến thành như vậy?
Cố Hề Hề chưa bao giờ biết kỹ thuật trong chuyện này của Doãn Tư Thần lại tốt như vậy, chỉ trong chốc lát cả người cô đã cảm thấy nóng ran, toàn thân không chịu nổi nữa.
“Xem ra thân thể của em còn thành thực hơn em nhiều!” Doãn Tư Thần tà mị cười: “Có vẻ em cũng không chờ được để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng…”
Cố Hề Hề cảm thấy mình không thở nổi nữa! Đáng chết!
Doãn Tư Thần! Anh là tên khốn khiếp!
Tầm mắt Doãn Tư Thần nhìn ngắm dung nhan của Cố Hề Hề, bởi vì vừa tắm xong nên trông cô càng kiều diễm khiến ánh mắt anh trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cố Hề Hề, em chỉ có thể là của tôi! Bất kỳ người đàn ông nào cũng đừng hòng có được em!
Bầu không khí trong phòng mập mờ ái muội, như chứng tỏ với mọi người chuyện vừa xảy ra. Cơ thể Cố Hề Hề cuối cùng đã được tự do, cô rất tức giận muốn mắng người nhưng lại nói không nên lời.
Vừa rồi thân thể cô thật sự không hề kháng cự… Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Lúc nãy động tác của Doãn Tư Thần rất nhẹ nhàng, rất sợ cô và đứa bé bị thương. Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm đó đi nhầm phòng, anh cũng đối với cô ôn nhu như vậy.
Chẳng lẽ anh đối với cô…
Đáy lòng Cố Hề Hề thoáng qua tia tung tăng nho nhỏ.
Nữ giúp việc đi vào phòng khiến suy nghĩ Cố Hề Hề lập tức bị cắt đứt. Thấy nữ giúp việc bộ dáng như không thấy gì, giúp cô tắm rửa, cô ngược lại càng mắc cỡ đỏ mặt.
Đột nhiên sực nhớ ra chuyện gì, Cố Hề Hề nắm lấy tay nữ giúp việc: “Đi gọi bác sĩ đến kiểm tra giúp tôi, tôi không yên tâm!”
“Thiếu phu nhân, bác sĩ đã đến. Tôi giúp cô tắm rửa xong là có thể để bác sĩ kiểm tra.” Nữ giúp việc nhẹ giọng nói.
“Doãn Tư Thần đâu?” Cố Hề Hề nghĩ đến việc Doãn Tư Thần vừa kết thúc liền xoay người bỏ đi, không nhịn được liền hỏi.
Tên khốn đó, để lại một loạt dấu hôn trên người mình là có ý gì?
“Tổng giám đốc..” Nữ giúp việc cắn môi ấp úng, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng Cố Hề Hề.
Cô cũng nhận ra nữ giúp việc có lời không dám nói nên không hỏi nữa. Tắm xong thay một bộ đồ, cô lập tức xoay người đi tìm Doãn Tư Thần tính sổ!
Cô vừa đi đến cửa thư phòng, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng đang khép hờ, trong phòng truyền ra giọng nói của một phụ nữ: “Tư Thần, anh rốt cuộc có nhớ em không? Anh có biết em rất nhớ anh hay không?”
“Ừ.” Doãn Tư Thần trầm thấp trả lời, không có một chữ dư thừa.
Giọng nói đó.. là ai? Ai mà Doãn Tư Thần lại cho phép nói như vậy với anh?
Có thể thấy quan hệ của họ nhất định không tầm thường. Nếu anh đã có người trong lòng, sao còn muốn làm chuyện đó với cô?
Cố Hề Hề dường như cảm nhận được mạch máu trong cả toàn thân mình, trong nháy mắt cả người cô từ đầu đến chân lạnh thấu.
Doãn Tư Thần! Anh như vậy là có ý gì?
Anh vừa bước xuống giường của tôi liền xoay người đi tìm người phụ nữ khác. Anh xem tôi là gì chứ?
Thật buồn cười, mình còn tự đa tình nghĩ rằng anh đối xử mình đặc biệt! Thì ra, một chút đặc biệt cũng không hề có!
Cố Hề Hề rút tay lại, cảm giác trống rỗng.
Cố Hề Hề! Mày đang nghĩ gì vậy? Sao lại có cảm giác như vậy?
Giữa cô và anh vốn chỉ là sai lầm, từ một sự nhầm lẫn mà thành.. Tại sao hốc mắt ướt át, mũi lại chua xót?
Đúng rồi, nhất định là vừa bị Doãn Tư Thần ức hiếp nên cô ủy khuất. Nhưng, sao trong lòng lại đau đến vậy?
Cố Hề Hề, mày thật không có bản lĩnh! Sao mày phải đau lòng? Anh ấy vốn dĩ không thuộc về mày, có người phụ nữ khác là chuyện đương nhiên, mày còn đòi hỏi gì?
Không nên cảm thấy Doãn Tư Thần đối xử tốt là được voi đòi tiên. Anh ấy tốt với mày là vì mày đang mang cốt nhục của Doãn gia!
Cố Hề Hề, mày nên mở to mắt mà nhìn cho rõ, người đàn ông này cho đến giờ chưa từng thuộc về mày!
Cố Hề Hề nghĩ đến đây cảm thấy trong ngực thật sự đau đớn, đau đến gần như không thở nổi. Lúc này nữ giúp việc đi đến, cô vội lau nước mắt sắp tràn ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi đổi ý, tôi sẽ đi gặp bác sĩ ngay!”
Nói xong Cố Hề Hề xoay người đi xuống lầu, cô nữ giúp việc chỉ biết ngẩn ngơ đi theo sát. Chuyện giữa chủ nhân, dù sao làm giúp việc cũng không được nhúng tay.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho Cố Hề Hề mới mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân xin yên tâm, cô và em bé đều rất tốt. Thật ra chuyện vợ chồng vừa phải đối với thai nhi cũng có cái lợi!”
Cố Hề Hề cười khổ!
Nghe nói vậy, cô ngược lại không biết làm thế nào.. Vợ chồng! Xong chuyện liền xoay người rời đi, cũng gọi là vợ chồng sao?
Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô không quay đầu lại cũng đoán được là Doãn Tư Thần.
“Tối nay tôi không về, em đi nghỉ sớm một chút đi!” Doãn Tư Thần bỏ lại một câu lạnh băng rồi xoay người đi khỏi.
Cố Hề Hề nhìn bóng lưng Doãn Tư Thần, trong lòng hoảng hốt. Rốt cuộc là sao? Cùng cô xảy ra chuyện như vậy rồi cũng không nói lời nào, liền trở mặt xoay người đi?
Haha, hẳn là anh ấy sợ mình ỷ lại ăn vạ sao?
Sẽ không có chuyện đó! Da mặt mình không có dày như vậy! Chỉ cần đứa bé ra đời bình an, mình sẽ lập tức rời khỏi Doãn gia, rời khỏi anh ấy!
Cố Hề Hề không trả lời, cô nghĩ có lẽ anh vốn không cần cô đáp lại.
Doãn Tư Thần đi thẳng đến cửa vẫn không nghe Cố Hề Hề nói một chữ, đáy lòng anh dần nổi lên bão táp. Cô chán ghét anh đến vậy sao?
Mặc Tử Hân mới đến thành phố N có mấy ngày, vậy mà cô đã chán ghét anh sao?
Doãn Tư Thần càng nghĩ càng bực, không nói thêm một chữ, hung hăng ra khỏi cửa.
Cố Hề Hề đứng lên, yên lặng trở về phòng. Chăn nệm trên giường đã được thay mới, cô nằm một mình trằn trọc không ngủ được. Dù ngoài miệng không thèm để ý, nhưng cô vẫn không khỏi suy đoán Doãn Tư Thần đi nơi nào.. Là đi gặp người có giọng nói đó sao?
Cố Hề Hề không ngủ được, đành ngồi dậy lấy điện thoại ra chơi. Đột nhiên nhận được một tin nhắn lạ nên tò mò mở ra xem. Hình ảnh gửi qua tin nhắn chiếm trọn cả màn hình, đây là hình được chụp bằng điện thoại, tấm hình này hung hăng đâm vào lòng Cố Hề Hề.
Mặc dù ảnh không rõ nét, nhưng cô vẫn nhận ra được đây là Doãn Tư Thần đang ngồi uống rượu với một người phụ nữ.
Quả nhiên.. Haha!
Cố Hề Hề, lúc này mày có thể thôi hy vọng chưa? Giữa anh ấy và mày chỉ là hợp đồng hôn nhân, anh không có phụ nữ bên ngoài mới là không bình thường. Anh ấy tốt với mày vì mày là mẹ đứa bé. Huống chi, chỉ là tạm thời tốt với mày! Vì sau khi sinh đứa bé này ra thì đường ai nấy đi!
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cô không nhận thức được trên mặt mình từ lúc nào đã đầy nước mắt.
Doãn Tư Thần, nếu chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, tại sao anh còn tốt với tôi? Lần lượt khiến tôi cảm động, khiến tim tôi mất cảnh giác.. Đến khi tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh lại dùng cách như vậy để tôi thấy rõ vị trí của mình..
Thật ra anh hoàn toàn không cần như vậy, anh chỉ nói một câu thì tôi sẽ không dây dưa!
Được rồi, tất cả cũng chỉ là tôi tự mình đa tình. Từ nay về sau, tôi sẽ không phiền anh nữa. Dù sao vẫn cảm ơn anh đã bận tâm giúp tôi giải quyết chuyện Cố gia.
Cố Hề Hề buồn bực tắt điện thoại, cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng càng ép buộc càng không ngủ được..
Còn bên kia, Doãn Tư Thần đã đến quán bar gặp đối tượng, không nhịn được nói: “Được rồi, tôi đã đến, cô có thể nói. Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân đã xảy ra chuyên gì?”
Bóng người chậm rãi quay lại, nở nụ cười quyến rũ nhìn Doãn Tư Thần.
“Là cô?” Doãn Tư Thần cũng có chút bất ngờ.
Thời điểm ở thư phòng, anh nhận được cuộc gọi và tin nhắn nặc danh, nói nếu muốn biết chuyện giữa Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân thì đến quán bar gặp mặt.
Lâm Tiểu Nhã cười vui vẻ: “Tư Thần, rốt cuộc chúng ta lại gặp nhau!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, xoay người muốn rời đi.
Lâm Tiểu Nhã không buồn ngăn cản, chỉ chậm rãi nói: “Chẳng lẽ anh không muốn biết hôm nay Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân nói chuyện gì với nhau?”
Doãn Tư Thần nghe liền dừng bước.
“Tối nay em mời anh!” Lâm Tiểu Nhã đắc ý nhìn Doãn Tư Thần: “Chỉ cần anh uống ly rượu này, em sẽ nói cho anh biết. Anh cũng biết việc của Mặc Tử Hân không dễ để ai nghe được. Họ không kể thì anh cũng khó biết giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì!”
Trong mắt Doãn Tư Thần nháy mắt dấy lên sự tức giận. Tầm mắt lạnh lùng quét qua Lâm Tiểu Nhã, nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng. Anh đưa tay nhận lấy ly rượu, cụng ly cùng cô ta.
Một người núp trong bóng tối kịp thời chụp tấm hình này và gửi cho Cố Hề Hề.
“Tư Thần, anh quan tâm Cố Hề Hề đến vậy sao? Chỉ cần cô ta sinh đứa bé không phải là được rồi sao?” Lâm Tiểu Nhã si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng nói: “Sinh đứa bé xong hãy để Cố Hề Hề trở về vị trí của mình, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Tư Thần, em thật sự không thể không có anh..”
Lâm Tiểu Nhã đưa tay muốn vuốt ve gương mặt Doãn Tư Thần, lại bị anh thô bạo đẩy ra.
“Dina, kiên nhẫn của tôi có hạn!” Doãn Tư Thần lạnh băng nói.
Nếu cô ta tiếp tục vòng vo thì anh cũng không ngại dùng thủ đoạn để tự tìm hiểu.
Lâm Tiểu Nhã chật vật, tức giận nghiến lợi mà nói: “Được! Nếu anh muốn biết, em sẽ nói hết cho anh!”
(bản chưa beta)