Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-626
Chương 626: Cô tin chồng mình sao?
Cảnh Kỳ nhàn nhạt nói: “Có vẻ chú út đã vui mừng quá sớm?”
“Ngày nào chú cũng vui, sao lại gọi là sớm hay muộn?” Cảnh Dung cười cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Cảnh Kỳ, nói: “Cảnh Kỳ này, theo quy củ Cảnh gia nếu trưởng bối chưa kết hôn thì vãn bối sẽ không thể kết hôn. Nhiều năm nay chú không kết hôn nên đã thiệt thòi cho cháu! Không sao, chờ chú kết hôn rồi thì cháu có thể tính đến chuyện lấy vợ! Ha ha ha ha…”
Dứt lời, Cảnh Dung nghênh ngang bước đi.
Cảnh Kỳ quay đầu nhìn bả vai vừa bị Cảnh Dung kiêu ngạo vỗ vỗ, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Cảnh Dung mà ánh mắt trầm trầm. Nếu không có Doãn gia chống lưng thì sao Cảnh Dung có thể lật ngược thế cờ nhanh chóng như vậy? Nhưng công khai đối đầu với Doãn gia thật sự là quá mạo hiểm…
…
Trong bữa yến tiệc, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na chỉ đơn giản ngồi một góc nói chuyện phiếm, tuy vậy thỉnh thoảng vẫn có vài vị phu nhân và danh viện tiểu thư chủ động đến chào hỏi. Không cần ai nói thì kẻ ngốc cũng biết vì sao họ lại kéo tới làm quen, bởi vì tham gia cuộc thi tuyển vợ lần này không chỉ có các cô gái bình dân mà cả tầng lớp thượng lưu cũng chiếm đa số. Những người này hôm nay đến đây đều cố gắng tận dụng cơ hội để gây thiện cảm với Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chỉ khách khí chào hỏi đối phương, không đề cập gì khác.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một người quen, chính là cô bé quý tộc kiêu kỳ ở nước Pháp, Cố Hề Hề còn nhớ rõ tên cô bé này Lifia, xấp xỉ tuổi với Cố Miểu.
Lifia vừa đến đã lập tức chạy đến chào hỏi Cố Hề Hề, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà cô bé này đã thay đổi không ít, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước mà trông giống một bé gái bình thường.
“Xin chào phu nhân.” Lifia ngoan ngoãn cúi chào.
Theo sau là mẹ của Lifia, khiêm tốn lên tiếng: “Phu nhân, thật xin lỗi, trước kia con gái tôi không hiểu truyện nên đã thiếu lễ độ. Hôm nay tôi dẫn con bé đến chính thức xin lỗi phu nhân.”
Cố Hề Hề hơi hơi mỉm cười: “Không sao, cô bé còn nhỏ mà.”
Đối phương tiếp tục nói lải nhải rất nhiều điều, Cố Hề Hề chỉ mỉm cười gật đầu. Nhận ra Cố Hề Hề lãnh đạm nên đối phương chỉ có thể lựa lời tạm biệt rời khỏi.
Đột nhiên một lúc sau, Lifia chạy tới, ngửa đầu nhìn Cố Hề Hề: “Nghe nói phu nhân là giám đốc học viện quý tộc San Diego, sau này con có thể đến học viện San Diego học không?”
“Có thể chứ.” Cố Hề Hề cười nói: “Chỉ cần là quý tộc, chỉ cần có thành tích ưu tú thì đều có thể đến học viện San Diego.”
“Con nhất định sẽ đến đó học!” Ánh mắt Lifia sáng ngời, nói xong liền xoay người chạy mất.
Mộc Nhược Na nhìn theo mà cười hì hì: “Cô nhóc này thú vị thật!”
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ nói: “Xem ra tên tuổi học viện San Diego không tệ, ở London này cũng có người biết đến.”
Mộc Nhược Na cười nhạo: “Không chừng là vì hai cậu quý tử nhà cậu đấy! Sau này Ngự Hàm và Cố Miểu sẽ học ở học viện San Diego còn gì.”
Vừa nói đến việc Cố Miểu sẽ học ở học viện San Diego thì Cố Hề Hề tức khắc vui vẻ: “Đúng vậy, chỉ vài năm nữa thôi thì Cố Miểu có thể trở lại bên cạnh tôi rồi! Thật là không thể không trông mong đến ngày đó!”
“Cậu nên quan tâm cái bụng này trước đi.” Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn bụng của Cố Hề Hề: “Giờ đã ba tháng, chắc là siêu âm được giới tính rồi đúng không?”
“Chắc là vậy.” Cố Hề Hề cười tủm tỉm: “Chờ về nước tôi sẽ đi khám thai và siêu âm, không biết vì sao tôi lại cảm giác lần này vẫn là một thằng nhóc quậy phá, tôi muốn có con gái hơn.”
Mộc Nhược Na day day cằm, nói: “Tôi lại nghĩ là con gái.”
“Vì sao?” Cố Hề Hề tò mò.
“Cậu không để ý lần này cậu mang thai rất khác với lúc mang thai Ngự Hàm sao?” Mộc Nhược Na nói: “Lúc mang thai Ngự Hàm cậu rất nhạy cảm, dễ buồn dễ giận, hay lo âu tủi thân, còn giờ thì cậu luôn thoải mái, không bận tâm gì cả.”
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, đúng là vậy thật. Khi cô mang thai Ngự Hàm là khoảng thời gian tình cảm giữa cô và Doãn Tư Thần không ổn định, thời điểm đó giống như chỉ một ngọn cỏ đung đưa bởi gió cũng đủ khiến cô kích động, còn lần mang thai này thì khác hẳn. Bất quá có thể giải thích là vì tình cảm giữa cô và Doãn Tư Thần đã êm ấm, không có lý do gì để kích động.
Chỉ là lần này cô mang thai quả thật vô ưu vô lo, mà điều này đâu đủ chứng minh đây sẽ là con gái? Người ta thường nói con gái mới là tâm tư tỉ mỉ hay lo âu mà nhỉ?
Mộc Nhược Na nói tiếp: “Dù sao tôi vẫn cảm thấy đây nhất định là con gái!”
Hai người tán gẫu thêm một lúc thì yến tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi gia chủ mở màn yến tiệc bằng một điệu nhảy thì Doãn Tư Thần cũng mời Cố Hề Hề ra sân khiêu vũ. Thân là khách quý của yến tiệc này, nếu Cố Hề Hề không khiêu vũ có lẽ không ai dám khiêu vũ, vì vậy cô vui vẻ đi cùng Doãn Tư Thần vào giữa sảnh tiệc.
“Vừa rồi nói gì vậy, thấy em có vẻ rất vui?” Doãn Tư Thần cúi đầu mỉm cười nhìn Cố Hề Hề.
“Không có gì, chỉ là Nhược Na nói lần này em mang thai rất khác với lúc mang thai Ngự Hàm.” Cố Hề Hề cười nói: “Em nghĩ lần này sẽ lại là con trai, Nhược Na thì nói là con gái.”
“Không phải em không quan tâm giới tính sao?” Doãn Tư Thần cười khẽ: “Lần trước nói siêu âm xem giới tính thì em còn nói không cần. Không sao, trai hay gái anh đều thích, đều là con của chúng ta.”
“Chỉ tự nhiên tò mò thôi.” Cố Hề Hề nhìn thoáng qua Cảnh Dung ở xa xa trong sảnh tiệc, cô nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày nay mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Ánh mắt Doãn Tư Thần liễm diễm ý cười: “Lần này tới London quả không uổng công.”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Vậy chúng ta sắp về nước đúng không?”
Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Không có gì thay đổi thì khoảng hai ba ngày nữa có thể về. Nếu em nhớ Cố Miểu thì cứ đến lâu đài của gia tộc Phillips để ở bên cạnh thằng bé trước khi về.”
Cố Hề Hề cười cười, lắc đầu: “Bá tước Phillips đã sắp xếp rất nhiều chương trình học cho thằng bé, em không muốn quấy rầy. Dù sao sau này chúng ta vẫn có thể quay lại đây thường xuyên, nhìn thấy Cố Miểu thích ứng với môi trường mới là em yên tâm rồi. Không bao lâu nữa cả Ngự Hàm và Cố Miểu đều sẽ đến chỗ của Hans để huấn luyện, nói là còn nhiều ngày chứ em thấy chớp mắt sẽ trôi qua rất nhanh, nên để Cố Miểu có nhiều thời gian chuẩn bị.”
Doãn Tư Thần yêu chiều đáp: “Được, em quyết định là được.”
Khi Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề kết thúc điệu nhảy thì mọi người mới sôi nổi tiến vào sảnh để khiêu vũ.
Cố Hề Hề vừa định rời khỏi sảnh thì Cảnh Kỳ đột nhiên bước tới, cúi chào hành lễ và nói: “Tôi có thể mời cô khiêu vũ không?”
“Đương nhiên có thể.” Cố Hề Hề mỉm cười lịch sự và đặt tay mình vào tay Cảnh Kỳ, lần nữa quay lại sảnh khiêu vũ.
“Thế nào? Anh vẫn chưa bỏ cuộc? Còn muốn nỗ lực thuyết phục tôi lần nữa?” Cố Hề Hề nửa đùa nửa thật hỏi.
Đôi mắt Cảnh Kỳ ở sau cặp mắt kính hơi loé lên, bình thản đáp: “Thêm một lựa chọn không phải chuyện xấu, đúng không?”
“Vậy lần này anh định dùng điều kiện gì để thuyết phục tôi?” Cố Hề Hề tò mò hỏi: “Nếu là tiền tài hay địa vị thì tôi không thiếu.”
Cảnh Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Tôi và chú út của tôi trạc tuổi nhau, ngoại hình của tôi cũng không tệ.”
Cố Hề Hề ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương: “Vậy thì sao?”
Ánh mắt Cảnh Kỳ loé lên: “Xét ngoại hình, tôi tuyệt đối không thua chú út.”
Nói xong câu đó, Cảnh Kỳ chậm rãi tháo cặp mặt kính xuống, để lộ ra đôi mắt âm trầm cuốn hút. Tuy đã nhìn rất nhiều người đàn ông tuấn tú, nhưng giờ khắc này Cố Hề Hề cũng không khỏi kinh ngạc, quả nhiên là một người đàn ông tuấn mỹ.
“Nếu cô chỉ vì hạnh phúc của người bạn thân, vậy hẳn là chúng ta sẽ không có xung đột lợi ích. Tuy tôi không quen biết người bạn thân của cô, nhưng tôi tin chắc cô ấy hẳn là một mỹ nhân. Cảnh gia đã tuyên bố hôn ước với Mặc gia, bất quá vẫn không nói rõ là liên hôn giữa ai với ai. Cô nghĩ thế nào nếu tôi trở thành đối tượng liên hôn?” Cảnh Kỳ thẳng thắn nói: “Tôi có thể cam đoan với cô nếu đã kết hôn, tôi cả đời sẽ không phản bội cô ấy, luôn trung thành trong hôn nhân và phát triển mối quan hệ giữa hai gia tộc.”
Cố Hề Hề tròn mắt kinh ngạc, cô chưa từng gặp ai vì quyền lực lại có thể đánh đổi cả hôn nhân như vậy, vả lại đây không phải bước đường cùng để phải hy sinh bản thân. Cảnh Kỳ này hiện tại là người xuất sắc nhất trong thế hệ thứ ba của Cảnh gia, Cảnh lão gia đã từng định bỏ qua đời thứ hai để giao quyền thừa kế cho Cảnh Kỳ, chẳng lẽ điều này đáng giá đến mức phải đánh đổi bằng hôn nhân cả đời?
“Tôi tự tin sẽ khiến cho bạn của cô, Mặc gia đại tiểu thư yêu tôi. Nói vậy không phải chúng ta có thể hợp tác vui vẻ sao?” Cảnh Kỳ bình thản nói.
“Anh nghĩ tình yêu là điều có thể thích thay đổi là thay đổi sao?” Cố Hề Hề cảm thấy tư tưởng của đối phương thật sự không bình thường, cô lên tiếng phản bác: “Anh đã từng yêu ai chưa?”
“Chưa.” Cảnh Kỳ trả lời thẳng: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi không nghĩ việc đổi đối tượng để kết hôn có gì không tốt, mấu chốt ở đây là tôi không hề thua kém chú út, không phải sao?”
Cố Hề Hề bật cười: “Được rồi, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói. Quan điểm giữa chúng ta hoàn toàn khác nhau. Đối với tôi, tình yêu là điều thiêng liêng nhất, không thể đánh đổi bằng bất kỳ điều gì.”
“Vậy cô luôn tin chồng mình sẽ chung thuỷ tuyệt đối sao?” Cảnh Kỳ cười nhạt.
Cố Hề Hề trịnh trọng gật đầu: “Đúng, tôi tin tưởng anh ấy! Chúng tôi đã trải qua rất nhiều gian nan thử thách để có ngày hôm nay, nếu chúng tôi còn không tin tưởng nhau thì trên thế giới này không còn tình yêu tồn tại nữa rồi.”
Edited by Airy
Beta by Airy
Cảnh Kỳ nhàn nhạt nói: “Có vẻ chú út đã vui mừng quá sớm?”
“Ngày nào chú cũng vui, sao lại gọi là sớm hay muộn?” Cảnh Dung cười cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Cảnh Kỳ, nói: “Cảnh Kỳ này, theo quy củ Cảnh gia nếu trưởng bối chưa kết hôn thì vãn bối sẽ không thể kết hôn. Nhiều năm nay chú không kết hôn nên đã thiệt thòi cho cháu! Không sao, chờ chú kết hôn rồi thì cháu có thể tính đến chuyện lấy vợ! Ha ha ha ha…”
Dứt lời, Cảnh Dung nghênh ngang bước đi.
Cảnh Kỳ quay đầu nhìn bả vai vừa bị Cảnh Dung kiêu ngạo vỗ vỗ, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Cảnh Dung mà ánh mắt trầm trầm. Nếu không có Doãn gia chống lưng thì sao Cảnh Dung có thể lật ngược thế cờ nhanh chóng như vậy? Nhưng công khai đối đầu với Doãn gia thật sự là quá mạo hiểm…
…
Trong bữa yến tiệc, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na chỉ đơn giản ngồi một góc nói chuyện phiếm, tuy vậy thỉnh thoảng vẫn có vài vị phu nhân và danh viện tiểu thư chủ động đến chào hỏi. Không cần ai nói thì kẻ ngốc cũng biết vì sao họ lại kéo tới làm quen, bởi vì tham gia cuộc thi tuyển vợ lần này không chỉ có các cô gái bình dân mà cả tầng lớp thượng lưu cũng chiếm đa số. Những người này hôm nay đến đây đều cố gắng tận dụng cơ hội để gây thiện cảm với Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chỉ khách khí chào hỏi đối phương, không đề cập gì khác.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một người quen, chính là cô bé quý tộc kiêu kỳ ở nước Pháp, Cố Hề Hề còn nhớ rõ tên cô bé này Lifia, xấp xỉ tuổi với Cố Miểu.
Lifia vừa đến đã lập tức chạy đến chào hỏi Cố Hề Hề, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà cô bé này đã thay đổi không ít, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước mà trông giống một bé gái bình thường.
“Xin chào phu nhân.” Lifia ngoan ngoãn cúi chào.
Theo sau là mẹ của Lifia, khiêm tốn lên tiếng: “Phu nhân, thật xin lỗi, trước kia con gái tôi không hiểu truyện nên đã thiếu lễ độ. Hôm nay tôi dẫn con bé đến chính thức xin lỗi phu nhân.”
Cố Hề Hề hơi hơi mỉm cười: “Không sao, cô bé còn nhỏ mà.”
Đối phương tiếp tục nói lải nhải rất nhiều điều, Cố Hề Hề chỉ mỉm cười gật đầu. Nhận ra Cố Hề Hề lãnh đạm nên đối phương chỉ có thể lựa lời tạm biệt rời khỏi.
Đột nhiên một lúc sau, Lifia chạy tới, ngửa đầu nhìn Cố Hề Hề: “Nghe nói phu nhân là giám đốc học viện quý tộc San Diego, sau này con có thể đến học viện San Diego học không?”
“Có thể chứ.” Cố Hề Hề cười nói: “Chỉ cần là quý tộc, chỉ cần có thành tích ưu tú thì đều có thể đến học viện San Diego.”
“Con nhất định sẽ đến đó học!” Ánh mắt Lifia sáng ngời, nói xong liền xoay người chạy mất.
Mộc Nhược Na nhìn theo mà cười hì hì: “Cô nhóc này thú vị thật!”
Cố Hề Hề ngẫm nghĩ nói: “Xem ra tên tuổi học viện San Diego không tệ, ở London này cũng có người biết đến.”
Mộc Nhược Na cười nhạo: “Không chừng là vì hai cậu quý tử nhà cậu đấy! Sau này Ngự Hàm và Cố Miểu sẽ học ở học viện San Diego còn gì.”
Vừa nói đến việc Cố Miểu sẽ học ở học viện San Diego thì Cố Hề Hề tức khắc vui vẻ: “Đúng vậy, chỉ vài năm nữa thôi thì Cố Miểu có thể trở lại bên cạnh tôi rồi! Thật là không thể không trông mong đến ngày đó!”
“Cậu nên quan tâm cái bụng này trước đi.” Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn bụng của Cố Hề Hề: “Giờ đã ba tháng, chắc là siêu âm được giới tính rồi đúng không?”
“Chắc là vậy.” Cố Hề Hề cười tủm tỉm: “Chờ về nước tôi sẽ đi khám thai và siêu âm, không biết vì sao tôi lại cảm giác lần này vẫn là một thằng nhóc quậy phá, tôi muốn có con gái hơn.”
Mộc Nhược Na day day cằm, nói: “Tôi lại nghĩ là con gái.”
“Vì sao?” Cố Hề Hề tò mò.
“Cậu không để ý lần này cậu mang thai rất khác với lúc mang thai Ngự Hàm sao?” Mộc Nhược Na nói: “Lúc mang thai Ngự Hàm cậu rất nhạy cảm, dễ buồn dễ giận, hay lo âu tủi thân, còn giờ thì cậu luôn thoải mái, không bận tâm gì cả.”
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, đúng là vậy thật. Khi cô mang thai Ngự Hàm là khoảng thời gian tình cảm giữa cô và Doãn Tư Thần không ổn định, thời điểm đó giống như chỉ một ngọn cỏ đung đưa bởi gió cũng đủ khiến cô kích động, còn lần mang thai này thì khác hẳn. Bất quá có thể giải thích là vì tình cảm giữa cô và Doãn Tư Thần đã êm ấm, không có lý do gì để kích động.
Chỉ là lần này cô mang thai quả thật vô ưu vô lo, mà điều này đâu đủ chứng minh đây sẽ là con gái? Người ta thường nói con gái mới là tâm tư tỉ mỉ hay lo âu mà nhỉ?
Mộc Nhược Na nói tiếp: “Dù sao tôi vẫn cảm thấy đây nhất định là con gái!”
Hai người tán gẫu thêm một lúc thì yến tiệc chính thức bắt đầu. Sau khi gia chủ mở màn yến tiệc bằng một điệu nhảy thì Doãn Tư Thần cũng mời Cố Hề Hề ra sân khiêu vũ. Thân là khách quý của yến tiệc này, nếu Cố Hề Hề không khiêu vũ có lẽ không ai dám khiêu vũ, vì vậy cô vui vẻ đi cùng Doãn Tư Thần vào giữa sảnh tiệc.
“Vừa rồi nói gì vậy, thấy em có vẻ rất vui?” Doãn Tư Thần cúi đầu mỉm cười nhìn Cố Hề Hề.
“Không có gì, chỉ là Nhược Na nói lần này em mang thai rất khác với lúc mang thai Ngự Hàm.” Cố Hề Hề cười nói: “Em nghĩ lần này sẽ lại là con trai, Nhược Na thì nói là con gái.”
“Không phải em không quan tâm giới tính sao?” Doãn Tư Thần cười khẽ: “Lần trước nói siêu âm xem giới tính thì em còn nói không cần. Không sao, trai hay gái anh đều thích, đều là con của chúng ta.”
“Chỉ tự nhiên tò mò thôi.” Cố Hề Hề nhìn thoáng qua Cảnh Dung ở xa xa trong sảnh tiệc, cô nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày nay mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Ánh mắt Doãn Tư Thần liễm diễm ý cười: “Lần này tới London quả không uổng công.”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Vậy chúng ta sắp về nước đúng không?”
Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Không có gì thay đổi thì khoảng hai ba ngày nữa có thể về. Nếu em nhớ Cố Miểu thì cứ đến lâu đài của gia tộc Phillips để ở bên cạnh thằng bé trước khi về.”
Cố Hề Hề cười cười, lắc đầu: “Bá tước Phillips đã sắp xếp rất nhiều chương trình học cho thằng bé, em không muốn quấy rầy. Dù sao sau này chúng ta vẫn có thể quay lại đây thường xuyên, nhìn thấy Cố Miểu thích ứng với môi trường mới là em yên tâm rồi. Không bao lâu nữa cả Ngự Hàm và Cố Miểu đều sẽ đến chỗ của Hans để huấn luyện, nói là còn nhiều ngày chứ em thấy chớp mắt sẽ trôi qua rất nhanh, nên để Cố Miểu có nhiều thời gian chuẩn bị.”
Doãn Tư Thần yêu chiều đáp: “Được, em quyết định là được.”
Khi Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề kết thúc điệu nhảy thì mọi người mới sôi nổi tiến vào sảnh để khiêu vũ.
Cố Hề Hề vừa định rời khỏi sảnh thì Cảnh Kỳ đột nhiên bước tới, cúi chào hành lễ và nói: “Tôi có thể mời cô khiêu vũ không?”
“Đương nhiên có thể.” Cố Hề Hề mỉm cười lịch sự và đặt tay mình vào tay Cảnh Kỳ, lần nữa quay lại sảnh khiêu vũ.
“Thế nào? Anh vẫn chưa bỏ cuộc? Còn muốn nỗ lực thuyết phục tôi lần nữa?” Cố Hề Hề nửa đùa nửa thật hỏi.
Đôi mắt Cảnh Kỳ ở sau cặp mắt kính hơi loé lên, bình thản đáp: “Thêm một lựa chọn không phải chuyện xấu, đúng không?”
“Vậy lần này anh định dùng điều kiện gì để thuyết phục tôi?” Cố Hề Hề tò mò hỏi: “Nếu là tiền tài hay địa vị thì tôi không thiếu.”
Cảnh Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Tôi và chú út của tôi trạc tuổi nhau, ngoại hình của tôi cũng không tệ.”
Cố Hề Hề ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương: “Vậy thì sao?”
Ánh mắt Cảnh Kỳ loé lên: “Xét ngoại hình, tôi tuyệt đối không thua chú út.”
Nói xong câu đó, Cảnh Kỳ chậm rãi tháo cặp mặt kính xuống, để lộ ra đôi mắt âm trầm cuốn hút. Tuy đã nhìn rất nhiều người đàn ông tuấn tú, nhưng giờ khắc này Cố Hề Hề cũng không khỏi kinh ngạc, quả nhiên là một người đàn ông tuấn mỹ.
“Nếu cô chỉ vì hạnh phúc của người bạn thân, vậy hẳn là chúng ta sẽ không có xung đột lợi ích. Tuy tôi không quen biết người bạn thân của cô, nhưng tôi tin chắc cô ấy hẳn là một mỹ nhân. Cảnh gia đã tuyên bố hôn ước với Mặc gia, bất quá vẫn không nói rõ là liên hôn giữa ai với ai. Cô nghĩ thế nào nếu tôi trở thành đối tượng liên hôn?” Cảnh Kỳ thẳng thắn nói: “Tôi có thể cam đoan với cô nếu đã kết hôn, tôi cả đời sẽ không phản bội cô ấy, luôn trung thành trong hôn nhân và phát triển mối quan hệ giữa hai gia tộc.”
Cố Hề Hề tròn mắt kinh ngạc, cô chưa từng gặp ai vì quyền lực lại có thể đánh đổi cả hôn nhân như vậy, vả lại đây không phải bước đường cùng để phải hy sinh bản thân. Cảnh Kỳ này hiện tại là người xuất sắc nhất trong thế hệ thứ ba của Cảnh gia, Cảnh lão gia đã từng định bỏ qua đời thứ hai để giao quyền thừa kế cho Cảnh Kỳ, chẳng lẽ điều này đáng giá đến mức phải đánh đổi bằng hôn nhân cả đời?
“Tôi tự tin sẽ khiến cho bạn của cô, Mặc gia đại tiểu thư yêu tôi. Nói vậy không phải chúng ta có thể hợp tác vui vẻ sao?” Cảnh Kỳ bình thản nói.
“Anh nghĩ tình yêu là điều có thể thích thay đổi là thay đổi sao?” Cố Hề Hề cảm thấy tư tưởng của đối phương thật sự không bình thường, cô lên tiếng phản bác: “Anh đã từng yêu ai chưa?”
“Chưa.” Cảnh Kỳ trả lời thẳng: “Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi không nghĩ việc đổi đối tượng để kết hôn có gì không tốt, mấu chốt ở đây là tôi không hề thua kém chú út, không phải sao?”
Cố Hề Hề bật cười: “Được rồi, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói. Quan điểm giữa chúng ta hoàn toàn khác nhau. Đối với tôi, tình yêu là điều thiêng liêng nhất, không thể đánh đổi bằng bất kỳ điều gì.”
“Vậy cô luôn tin chồng mình sẽ chung thuỷ tuyệt đối sao?” Cảnh Kỳ cười nhạt.
Cố Hề Hề trịnh trọng gật đầu: “Đúng, tôi tin tưởng anh ấy! Chúng tôi đã trải qua rất nhiều gian nan thử thách để có ngày hôm nay, nếu chúng tôi còn không tin tưởng nhau thì trên thế giới này không còn tình yêu tồn tại nữa rồi.”
Edited by Airy
Beta by Airy