Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-613
Chương 613: Lời cầu hôn của Doãn Tư Thần
Tiếng nói này vừa dứt thì nhìn ra ngoài sân đã thấy một nhóm người đứng xếp hàng dài. Mỗi người trong số họ đều mặc bộ đồ đỏ thẫm, từng hai người gánh trên vai chiếc đòn gánh nâng rương sơn mài đỏ, mỗi chiếc rương được thắt hoa lụa đỏ.
Tưởng lão gia mặc lễ phục đỏ sẫm theo phong cách cổ thời nhà Đường, từ cửa bước vào, tiến đến hành lễ trịnh trọng: “Vân lão gia, Vân phu nhân, bái lễ.”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này… đây là… muốn làm gì?
Vợ chồng Vân lão gia là người đầu tiên phản ứng lại.
Đây là… cầu hôn!?
Doãn gia hiện tại do Doãn Tư Thần làm chủ, tuy anh có ba nhưng cũng không khác gì không có, trong nhận thức của người ngoài thì Doãn lão gia Doãn Hạo đã qua đời rất nhiều năm, bởi vậy đại diện nhà trai có tư cách tới cầu thân chỉ có bác ruột bên ngoại của anh là Tưởng lão gia. Tưởng gia là gia tộc quyền quý danh giá, có thể khiến Tưởng lão gia tự mình đến đây ngỏ lời cầu hôn cũng là cấp đủ thể diện cho Vân gia.
Tưởng Dật Hải ngơ ngác nhìn Tưởng lão gia, thảo nào lúc anh đến đây thì ông còn hỏi anh muốn đi cùng không… hoá ra là vậy!
Tưởng lão gia vóc dáng quắc thước, tư thế oai hùng, khí độ thành thục ung dung.
Vân lão gia nhanh chân bước đến chào hỏi: “Thật không ngờ lại phiền Tưởng lão gia tự mình đến, nào, xin mời ngồi!”
Phải biết rằng các vị khách hôm nay Vân gia mời đến đều là cùng tầng lớp với Vân gia, còn các đại diện của đại gia tộc tới đều là lớp người trẻ như Mặc Tử Hân, Cảnh Dung, Mặc Tử Huyên,… các trưởng bối đều không ai tới!
Vậy nên khi Tưởng lão gia đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều chấn động, không khỏi tò mò nhìn về phía những cái rương gỗ đỏ thẫm, không biết Tưởng gia đây là muốn làm gì.
Cố Hề Hề phản ứng lại tình hình, cô ngơ ngác hốt hoảng nhìn Tưởng lão gia, ông là muốn thay mặt Doãn Tư Thần đến cầu hôn cô theo nghi lễ truyền thống?
Tưởng lão gia và Vân lão gia nói lời chào hỏi khách sáo đôi câu rồi cùng ngồi xuống. Tưởng lão gia cười sang sảng, nói: “Hôm nay tôi được Doãn gia lão phu nhân gửi gắm, chính thức đến Vân gia ngỏ lời cầu hôn nhị tiểu thư của Vân gia cho người thừa kế của Doãn gia là Doãn Tư Thần. Đây là bát tự ngày sinh của Tư Thần, còn đây là danh mục sính lễ thể hiện thành ý của Doãn gia chúng tôi.”
Cố Hề Hề tức khắc nhớ đến ngày đó Doãn lão phu nhân từng dẫn Doãn Tư Thần đến Cố gia cầu thân, nhưng lúc đó bất quá chỉ là hình thức, các món sính lễ chỉ là đồ vật xa xỉ. Còn lần này thì hoàn toàn khác, Doãn lão phu nhân đã tuân theo nghi lễ truyền thống để đại diện nhà trai là nam giới đến, còn chuẩn bị cả bát tự ngày sinh và sính lễ cổ truyền. Có thể những món sính lễ này không đáng giá về mặt vật chất, nhưng ở thời đại này thì việc tìm được những lễ vật cổ thật sự không dễ dàng.
Cố Hề Hề đứng bên cạnh, nhìn đến danh mục sính lễ mà thầm cảm thán, dù những món đồ vật này không đại diện cho tiền tài, nhưng giá trị thật sự còn hơn cả những thứ xa xỉ. Doãn gia đây là thật lòng cầu hôn, không phải dùng tiền để khoe mẽ, đây chính là thành ý chân thật!
Vân lão gia chỉ nhìn sơ danh mục sính lễ đã lập tức hiểu được thành ý của đối phương, ông là người rõ nhất ý nghĩa từng món quà này. Những món khác có thể không nói, riêng món sính lễ đầu tiên trong danh mục —— một cặp tượng đồng Phương Tuân từ thời chiến quốc, món vật này vốn dĩ không thể dùng tiền để đo lường giá trị. Đồng Phương Tuân từng là vật sở hữu của Tề Quốc, mà tổ tiên nghìn năm trước của Vân gia lại vốn là người Tề Quốc.
Các sính lễ còn lại nhiều không kể xiết, từng món đều là chính phẩm, tinh phẩm xuất sắc. Doãn gia thậm chí còn tìm được một quyển thư tịch làm bằng vàng dát mỏng từ thời Hán. Những thứ này đối với người khác mà nói thì chỉ là một ít vật cổ được xem như đồ sưu tầm, nhưng với Vân gia thì mỗi một món đồ đều có quan hệ sâu sắc, thành ý thế này sao có thể không khiến người khác dao động?
Doãn gia không vì quan hệ hiện tại giữa Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần mà qua loa đại khái, ngược lại rất trân trọng và chỉn chu, thành tâm cầu hôn. Nếu là gia đình khác có lẽ sẽ ỷ lại việc cô đã từng sinh con cho gia đình họ mà không quá long trọng rồi. Thật ra Doãn gia hoàn toàn có thể làm thế, vì dù gì hai người họ đã từng kết hôn, nhưng Doãn gia đã không làm vậy, lại chân thành cúi đầu khom lưng, thành ý mười phần.
Vân lão gia chấn động thật lâu không nói nên lời.
Tưởng lão gia không nóng vội, chỉ mỉm cười nhìn vợ chồng Vân lão gia.
Hai vợ chồng Vân lão gia nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó Vân lão gia mới mở miệng nói: “Doãn gia đã có thành ý thế này, chúng tôi dĩ nhiên hy vọng đôi bên có thể trở thành thông gia. Tuy theo truyền thống thì cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng giờ đã là thời hiện đại, tôi phải để con gái tôi quyết định. Chỉ cần Hề Hề gật đầu, chúng tôi sẽ vui vẻ tác thành.”
Tưởng lão gia mỉm cười: “Vân lão gia nói đúng, vậy cứ để đám trẻ quyết định.”
Lời này vừa dứt thì tiếng nhạc du dương vang lên ngoài sân, mọi người lần nữa hướng nhìn ra.
Doãn Tư Thần bước vào cùng một khay bạc, trên khay để một hộp gấm nhỏ màu đỏ tím. Anh thong dong bước đến, khoé mắt chân mày đều đậm tình ý, ý cười trên mặt không thể che giấu, anh đi từng bước vững vàng, không nhanh không chậm. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay thì anh đã lựa chọn lễ phục rất lâu, cố gắng tạo ra một hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Doãn Tư Thần đặt khay bạc qua một bên, đi đến trước mặt Cố Hề Hề và quỳ gối xuống, mở hộp gấm ra, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản tinh tế. Khác với sự tưởng tượng của mọi người, đây không phải chiếc nhẫn kim cương hào quang bốn phía mà chỉ là một chiếc nhẫn rất đơn giản.
Cố Hề Hề nhìn thì lập tức nhận ra, đây là chiếc nhẫn Doãn Tư Thần từng đưa cho cô.
“Hề Hề, anh thật sự cảm ơn ông trời đã cho anh cơ hội này, có thể quỳ gối trước mặt em để nói ra những lời trong lòng.” Thanh âm Doãn Tư Thần rất ôn nhu.
Cố Hề Hề yên lặng đứng trước mặt Doãn Tư Thần, cúi đầu nhìn anh, hốc mắt cô đã ươn ướt.
“Trong quá khứ, anh là người hô mưa gọi gió, không có gì là không chiếm được. Cho đến khi gặp em, anh đã vô tình làm em tổn thương vì sự tự cao của mình. Những ngày sau này, ký ức đó như trở thành một lời nguyền tra tấn trái tim anh. Anh rất hối hận vì sao lúc trước không giải thích rõ ràng với em, nếu lúc đó anh giải thích, có phải em sẽ không tức giận, không buồn như vậy? Thật may là ông trời vẫn nhân từ với anh, khi suýt chút nữa là mất em thì anh đã hiểu ra, trái tim anh vì em mà sống, vì em mà đập từng nhịp. Từ khoảnh khắc nhận ra tình cảm của mình, anh đã trở thành một người có khuyết điểm, trở nên lo lắng được mất, khuyết điểm của anh chính là em, không có em bên cạnh thì anh như một người khiếm khuyết. Chỉ khi ở bên cạnh em, anh mới là một Doãn Tư Thần hoàn chỉnh.”
“Lời nói ngon ngọt nói rất dễ, nhưng làm thì thật khó. Hề Hề, anh vốn không muốn nói nhiều lời ngọt ngào với em, bởi vì chúng đều không thực tế. Anh chỉ muốn nói, nếu anh đã lựa chọn thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Đàn ông Doãn gia hoặc là không rung động, hoặc là cả đời sẽ chỉ một mối tình. Sính lễ lần này vốn không có một đồng tiền hay trang sức châu báu, vì anh biết những món đồ đó sẽ không thể biểu hiện tâm ý của anh, anh quỳ gối nơi này đem bản thân mình tặng cho em, hết thảy Doãn gia đều cho em. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn mấy mươi năm. Anh không có nguyện vọng gì xa vời, chỉ mong có thể nắm tay em bước đi đến buổi chiều hoàng hôn cuối cùng trong đời. Nếu được, anh muốn mình có thể chết sau em, như vậy em sẽ không cảm thấy cô đơn, không cảm thấy bị bỏ rơi. Kiếp trước đã không thể ở bên nhau, kiếp này chúng ta… mãi mãi sẽ không xa nhau.” Doãn Tư Thần nói đến đây thì hốc mắt đã hơi phiếm hồng.
“Ba năm trước anh không thể cho em một hôn lễ long trọng, truyện này đã dày vò anh rất lâu. Anh biết em sẽ không để ý việc này, nhưng anh thì có. Bởi vì anh muốn đem đến những điều tốt nhất cho em để cuộc sống này chúng ta không phải tiếc nuối điều gì. Năm tháng sau này, anh là của em, mọi chuyện đều sẽ nghe em. Em kêu anh làm gì, anh sẽ làm đó, em chỉ đông thì anh sẽ không đi tây. Thật xin lỗi, anh nói năng hơi lộn xộn, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn những câu quen thuộc, không biết vì sao thấy em lại bối rối nói năng linh tinh. Anh chỉ muốn nói những lời từ đáy lòng anh, hy vọng em có thể nhận lời lấy anh làm chồng lần nữa.” Doãn Tư Thần cười dịu dàng, ngước mắt nhìn Cố Hề Hề: “Hề Hề, chúng ta không còn trẻ nữa, nên sinh cho Ngự Hàm một đứa em gái rồi!”
Câu cuối cùng này đã khiến Cố Hề Hề bưng kín miệng, nước mắt từ từ trượt xuống.
“Chiếc nhẫn này là năm đó đích thân em mang cho anh. Em nhìn xem, anh vẫn mang cho đến giờ. Nếu không phải nhẫn do em đeo thì không còn ý nghĩa.” Doãn Tư Thần đưa ngón tay áp út lên, cho Cố Hề Hề xem chiếc nhẫn anh đang đeo: “Nhưng nếu không có chiếc nhẫn trên ngón tay của em, thì nó lại bị khiếm khuyết. Hề Hề, có thể cho anh cơ hội đeo nhẫn cho em không?”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Các chị em phụ nữ xung quanh quả thật say lòng, cùng nhau rưng rưng hò hét. Ban đầu chỉ là vài người, từ từ cả đám đông cùng hùa thêm hét ầm ĩ.
“Gả đi! Gả đi!” Tất cả mọi người đều cuồng nhiệt cỗ vũ.
Cố Hề Hề khóc đến nhoè mắt, cô mơ hồ nhìn chiếc nhẫn trên tay Doãn Tư Thần, như thấy được khoảng thời gian hai người đã ở bên nhau vào ba năm trước, cô đã yêu người đàn ông này đến khắc cốt ghi tâm, sao có thể không cảm động?
Cố Hề Hề nhẹ nhàng lau khoé mắt, khẽ gật đầu.
Doãn Tư Thần mừng rõ, lập tức lấy chiếc nhẫn trong hộp gấm ra, cẩn thận đeo vào tay Cố Hề Hề, từ nay cặp nhẫn trong tay họ lại thành một đôi.
Bỗng nhiên ngay lúc này Cố Hề Hề cảm thấy dạ dày quay cuồng, cô tái mặt bưng kín miệng, và xoay người chạy mất.
Doãn Tư Thần vẫn còn quỳ tại chỗ mà còn chưa kịp hôn bà xã, sao Cố Hề Hề lại bỏ chạy mất?
Doãn Tư Thần ngây ngẩn cả người không hiểu.
Edited by Nish
Beta by Airy
Tiếng nói này vừa dứt thì nhìn ra ngoài sân đã thấy một nhóm người đứng xếp hàng dài. Mỗi người trong số họ đều mặc bộ đồ đỏ thẫm, từng hai người gánh trên vai chiếc đòn gánh nâng rương sơn mài đỏ, mỗi chiếc rương được thắt hoa lụa đỏ.
Tưởng lão gia mặc lễ phục đỏ sẫm theo phong cách cổ thời nhà Đường, từ cửa bước vào, tiến đến hành lễ trịnh trọng: “Vân lão gia, Vân phu nhân, bái lễ.”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này… đây là… muốn làm gì?
Vợ chồng Vân lão gia là người đầu tiên phản ứng lại.
Đây là… cầu hôn!?
Doãn gia hiện tại do Doãn Tư Thần làm chủ, tuy anh có ba nhưng cũng không khác gì không có, trong nhận thức của người ngoài thì Doãn lão gia Doãn Hạo đã qua đời rất nhiều năm, bởi vậy đại diện nhà trai có tư cách tới cầu thân chỉ có bác ruột bên ngoại của anh là Tưởng lão gia. Tưởng gia là gia tộc quyền quý danh giá, có thể khiến Tưởng lão gia tự mình đến đây ngỏ lời cầu hôn cũng là cấp đủ thể diện cho Vân gia.
Tưởng Dật Hải ngơ ngác nhìn Tưởng lão gia, thảo nào lúc anh đến đây thì ông còn hỏi anh muốn đi cùng không… hoá ra là vậy!
Tưởng lão gia vóc dáng quắc thước, tư thế oai hùng, khí độ thành thục ung dung.
Vân lão gia nhanh chân bước đến chào hỏi: “Thật không ngờ lại phiền Tưởng lão gia tự mình đến, nào, xin mời ngồi!”
Phải biết rằng các vị khách hôm nay Vân gia mời đến đều là cùng tầng lớp với Vân gia, còn các đại diện của đại gia tộc tới đều là lớp người trẻ như Mặc Tử Hân, Cảnh Dung, Mặc Tử Huyên,… các trưởng bối đều không ai tới!
Vậy nên khi Tưởng lão gia đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều chấn động, không khỏi tò mò nhìn về phía những cái rương gỗ đỏ thẫm, không biết Tưởng gia đây là muốn làm gì.
Cố Hề Hề phản ứng lại tình hình, cô ngơ ngác hốt hoảng nhìn Tưởng lão gia, ông là muốn thay mặt Doãn Tư Thần đến cầu hôn cô theo nghi lễ truyền thống?
Tưởng lão gia và Vân lão gia nói lời chào hỏi khách sáo đôi câu rồi cùng ngồi xuống. Tưởng lão gia cười sang sảng, nói: “Hôm nay tôi được Doãn gia lão phu nhân gửi gắm, chính thức đến Vân gia ngỏ lời cầu hôn nhị tiểu thư của Vân gia cho người thừa kế của Doãn gia là Doãn Tư Thần. Đây là bát tự ngày sinh của Tư Thần, còn đây là danh mục sính lễ thể hiện thành ý của Doãn gia chúng tôi.”
Cố Hề Hề tức khắc nhớ đến ngày đó Doãn lão phu nhân từng dẫn Doãn Tư Thần đến Cố gia cầu thân, nhưng lúc đó bất quá chỉ là hình thức, các món sính lễ chỉ là đồ vật xa xỉ. Còn lần này thì hoàn toàn khác, Doãn lão phu nhân đã tuân theo nghi lễ truyền thống để đại diện nhà trai là nam giới đến, còn chuẩn bị cả bát tự ngày sinh và sính lễ cổ truyền. Có thể những món sính lễ này không đáng giá về mặt vật chất, nhưng ở thời đại này thì việc tìm được những lễ vật cổ thật sự không dễ dàng.
Cố Hề Hề đứng bên cạnh, nhìn đến danh mục sính lễ mà thầm cảm thán, dù những món đồ vật này không đại diện cho tiền tài, nhưng giá trị thật sự còn hơn cả những thứ xa xỉ. Doãn gia đây là thật lòng cầu hôn, không phải dùng tiền để khoe mẽ, đây chính là thành ý chân thật!
Vân lão gia chỉ nhìn sơ danh mục sính lễ đã lập tức hiểu được thành ý của đối phương, ông là người rõ nhất ý nghĩa từng món quà này. Những món khác có thể không nói, riêng món sính lễ đầu tiên trong danh mục —— một cặp tượng đồng Phương Tuân từ thời chiến quốc, món vật này vốn dĩ không thể dùng tiền để đo lường giá trị. Đồng Phương Tuân từng là vật sở hữu của Tề Quốc, mà tổ tiên nghìn năm trước của Vân gia lại vốn là người Tề Quốc.
Các sính lễ còn lại nhiều không kể xiết, từng món đều là chính phẩm, tinh phẩm xuất sắc. Doãn gia thậm chí còn tìm được một quyển thư tịch làm bằng vàng dát mỏng từ thời Hán. Những thứ này đối với người khác mà nói thì chỉ là một ít vật cổ được xem như đồ sưu tầm, nhưng với Vân gia thì mỗi một món đồ đều có quan hệ sâu sắc, thành ý thế này sao có thể không khiến người khác dao động?
Doãn gia không vì quan hệ hiện tại giữa Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần mà qua loa đại khái, ngược lại rất trân trọng và chỉn chu, thành tâm cầu hôn. Nếu là gia đình khác có lẽ sẽ ỷ lại việc cô đã từng sinh con cho gia đình họ mà không quá long trọng rồi. Thật ra Doãn gia hoàn toàn có thể làm thế, vì dù gì hai người họ đã từng kết hôn, nhưng Doãn gia đã không làm vậy, lại chân thành cúi đầu khom lưng, thành ý mười phần.
Vân lão gia chấn động thật lâu không nói nên lời.
Tưởng lão gia không nóng vội, chỉ mỉm cười nhìn vợ chồng Vân lão gia.
Hai vợ chồng Vân lão gia nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó Vân lão gia mới mở miệng nói: “Doãn gia đã có thành ý thế này, chúng tôi dĩ nhiên hy vọng đôi bên có thể trở thành thông gia. Tuy theo truyền thống thì cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng giờ đã là thời hiện đại, tôi phải để con gái tôi quyết định. Chỉ cần Hề Hề gật đầu, chúng tôi sẽ vui vẻ tác thành.”
Tưởng lão gia mỉm cười: “Vân lão gia nói đúng, vậy cứ để đám trẻ quyết định.”
Lời này vừa dứt thì tiếng nhạc du dương vang lên ngoài sân, mọi người lần nữa hướng nhìn ra.
Doãn Tư Thần bước vào cùng một khay bạc, trên khay để một hộp gấm nhỏ màu đỏ tím. Anh thong dong bước đến, khoé mắt chân mày đều đậm tình ý, ý cười trên mặt không thể che giấu, anh đi từng bước vững vàng, không nhanh không chậm. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay thì anh đã lựa chọn lễ phục rất lâu, cố gắng tạo ra một hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Doãn Tư Thần đặt khay bạc qua một bên, đi đến trước mặt Cố Hề Hề và quỳ gối xuống, mở hộp gấm ra, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản tinh tế. Khác với sự tưởng tượng của mọi người, đây không phải chiếc nhẫn kim cương hào quang bốn phía mà chỉ là một chiếc nhẫn rất đơn giản.
Cố Hề Hề nhìn thì lập tức nhận ra, đây là chiếc nhẫn Doãn Tư Thần từng đưa cho cô.
“Hề Hề, anh thật sự cảm ơn ông trời đã cho anh cơ hội này, có thể quỳ gối trước mặt em để nói ra những lời trong lòng.” Thanh âm Doãn Tư Thần rất ôn nhu.
Cố Hề Hề yên lặng đứng trước mặt Doãn Tư Thần, cúi đầu nhìn anh, hốc mắt cô đã ươn ướt.
“Trong quá khứ, anh là người hô mưa gọi gió, không có gì là không chiếm được. Cho đến khi gặp em, anh đã vô tình làm em tổn thương vì sự tự cao của mình. Những ngày sau này, ký ức đó như trở thành một lời nguyền tra tấn trái tim anh. Anh rất hối hận vì sao lúc trước không giải thích rõ ràng với em, nếu lúc đó anh giải thích, có phải em sẽ không tức giận, không buồn như vậy? Thật may là ông trời vẫn nhân từ với anh, khi suýt chút nữa là mất em thì anh đã hiểu ra, trái tim anh vì em mà sống, vì em mà đập từng nhịp. Từ khoảnh khắc nhận ra tình cảm của mình, anh đã trở thành một người có khuyết điểm, trở nên lo lắng được mất, khuyết điểm của anh chính là em, không có em bên cạnh thì anh như một người khiếm khuyết. Chỉ khi ở bên cạnh em, anh mới là một Doãn Tư Thần hoàn chỉnh.”
“Lời nói ngon ngọt nói rất dễ, nhưng làm thì thật khó. Hề Hề, anh vốn không muốn nói nhiều lời ngọt ngào với em, bởi vì chúng đều không thực tế. Anh chỉ muốn nói, nếu anh đã lựa chọn thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Đàn ông Doãn gia hoặc là không rung động, hoặc là cả đời sẽ chỉ một mối tình. Sính lễ lần này vốn không có một đồng tiền hay trang sức châu báu, vì anh biết những món đồ đó sẽ không thể biểu hiện tâm ý của anh, anh quỳ gối nơi này đem bản thân mình tặng cho em, hết thảy Doãn gia đều cho em. Cuộc đời này rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn mấy mươi năm. Anh không có nguyện vọng gì xa vời, chỉ mong có thể nắm tay em bước đi đến buổi chiều hoàng hôn cuối cùng trong đời. Nếu được, anh muốn mình có thể chết sau em, như vậy em sẽ không cảm thấy cô đơn, không cảm thấy bị bỏ rơi. Kiếp trước đã không thể ở bên nhau, kiếp này chúng ta… mãi mãi sẽ không xa nhau.” Doãn Tư Thần nói đến đây thì hốc mắt đã hơi phiếm hồng.
“Ba năm trước anh không thể cho em một hôn lễ long trọng, truyện này đã dày vò anh rất lâu. Anh biết em sẽ không để ý việc này, nhưng anh thì có. Bởi vì anh muốn đem đến những điều tốt nhất cho em để cuộc sống này chúng ta không phải tiếc nuối điều gì. Năm tháng sau này, anh là của em, mọi chuyện đều sẽ nghe em. Em kêu anh làm gì, anh sẽ làm đó, em chỉ đông thì anh sẽ không đi tây. Thật xin lỗi, anh nói năng hơi lộn xộn, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn những câu quen thuộc, không biết vì sao thấy em lại bối rối nói năng linh tinh. Anh chỉ muốn nói những lời từ đáy lòng anh, hy vọng em có thể nhận lời lấy anh làm chồng lần nữa.” Doãn Tư Thần cười dịu dàng, ngước mắt nhìn Cố Hề Hề: “Hề Hề, chúng ta không còn trẻ nữa, nên sinh cho Ngự Hàm một đứa em gái rồi!”
Câu cuối cùng này đã khiến Cố Hề Hề bưng kín miệng, nước mắt từ từ trượt xuống.
“Chiếc nhẫn này là năm đó đích thân em mang cho anh. Em nhìn xem, anh vẫn mang cho đến giờ. Nếu không phải nhẫn do em đeo thì không còn ý nghĩa.” Doãn Tư Thần đưa ngón tay áp út lên, cho Cố Hề Hề xem chiếc nhẫn anh đang đeo: “Nhưng nếu không có chiếc nhẫn trên ngón tay của em, thì nó lại bị khiếm khuyết. Hề Hề, có thể cho anh cơ hội đeo nhẫn cho em không?”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Các chị em phụ nữ xung quanh quả thật say lòng, cùng nhau rưng rưng hò hét. Ban đầu chỉ là vài người, từ từ cả đám đông cùng hùa thêm hét ầm ĩ.
“Gả đi! Gả đi!” Tất cả mọi người đều cuồng nhiệt cỗ vũ.
Cố Hề Hề khóc đến nhoè mắt, cô mơ hồ nhìn chiếc nhẫn trên tay Doãn Tư Thần, như thấy được khoảng thời gian hai người đã ở bên nhau vào ba năm trước, cô đã yêu người đàn ông này đến khắc cốt ghi tâm, sao có thể không cảm động?
Cố Hề Hề nhẹ nhàng lau khoé mắt, khẽ gật đầu.
Doãn Tư Thần mừng rõ, lập tức lấy chiếc nhẫn trong hộp gấm ra, cẩn thận đeo vào tay Cố Hề Hề, từ nay cặp nhẫn trong tay họ lại thành một đôi.
Bỗng nhiên ngay lúc này Cố Hề Hề cảm thấy dạ dày quay cuồng, cô tái mặt bưng kín miệng, và xoay người chạy mất.
Doãn Tư Thần vẫn còn quỳ tại chỗ mà còn chưa kịp hôn bà xã, sao Cố Hề Hề lại bỏ chạy mất?
Doãn Tư Thần ngây ngẩn cả người không hiểu.
Edited by Nish
Beta by Airy