Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-609
Chương 609: Tâm sự của Kiều Kỳ
Kiều Kỳ? Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?
Thời gian này anh ta có vẻ không ổn, cảm giác giống như công tử phong lưu ngày nào hiện tại lại muốn làm lãng tử hồi đầu, hình ảnh này có vẻ quỷ dị ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Kiều Kỳ không phải Cảnh Dung, Cảnh Dung chỉ giả vờ làm công tử phong lưu để che mắt mọi người, bản chất vẫn chỉ là chàng ngốc si tình thủ thân vì Mặc Tử Huyên. Còn Kiều Kỳ là hàng thật súng thật chinh chiến bao nhiêu năm, thời điểm khi kết hôn với Điệp Y thì anh ta vẫn mang dáng vẻ bất cần.
Sao đến từng này tuổi đầu ngược lại bỗng nhiên trở nên ngây ngô như thanh niên mới biết yêu? Ngày hôm đó còn chạy đến triển lãm mua một chậu hoa, với phong cách của anh ta thì chỉ cần gọi cho cửa hàng bán hoa giao tận nơi là được, không phải sao? Nghĩ gì mà lại đến tận nơi để đích thân chọn một chậu hoa?
Thân là công tử phong lưu có thể vì theo đuổi một người phụ nữ mà tận tay lựa chọn chậu hoa… hình ảnh này thật sự quá sức tưởng tượng.
Bất quá nếu Kiều Kỳ đã tìm đến đây thì hẳn là có việc quan trọng.
Cố Hề Hề lập tức trả lời: “Được rồi, để anh ấy đợi ở phòng khách, tôi sẽ ra ngay.”
Cô nhanh chóng thay đồ xuống phòng khách, thời điểm nhìn thấy Kiều Kỳ thì tức khắc nhận ra bọng mắt thâm quầng. Mấy ngày nay anh không ngủ sao?
“Kiều Kỳ?” Cố Hề Hề ngồi xuống, nhịn không được mà nói: “Dù biết không phải lời nên nói, nhưng xem như là lo lắng thay cho Tư Thần thì thứ lỗi tôi nhiều chuyện, anh không phải chàng trai mới lớn hai mươi tuổi nữa, sao lại để bản thân thành ra như vậy? Rốt cuộc là cô gái xinh đẹp nào đã khiến anh tương tư đến thế này?”
Kiều Kỳ cười khổ: “Không hẳn, à, mà cũng đúng. Vị tiểu thư khuê các này là điều mà cả đời tôi chỉ có thể nhìn ngắm mà thôi.”
Cố Hề Hề tức khắc hứng thú tò mò: “Ai nha! Anh làm tôi tò mò thật! Hẳn là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mới khiến anh canh cánh nỗi buồn tương tư trong lòng, đúng không?”
Kiều Kỳ liếc nhìn Cố Hề Hề: “Em đang giễu cợt tôi? Em đâu cần phải là quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng khiến Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân, hai người đàn ông đẳng cấp nam thần điên đảo vì em rồi còn gì?”
Cố Hề Hề nghe mà đỏ mặt, đúng là không nên đấu võ mồm với công tử phong lưu chính hiệu, chỉ có đường thua mà thôi.
Kiều Kỳ thấy cô đỏ mặt thì cũng không làm khó nữa, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy buồn, muốn tìm ai đó nói chuyện. Lại không tìm được ai, chỉ có thể nghĩ đến em.”
Cố Hề Hề tò mò: “Sao anh không thử tìm Tư Thần? Hiện tại anh ấy rất rảnh.”
“Là cậu ta thì càng không thể nói.” Kiều Kỳ rầu rĩ gãi đầu: “Tôi cảm thấy thật có lỗi với anh em của mình.”
Cố Hề Hề cảm thấy kỳ quái: “Vì sao?”
Kiều Kỳ ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Tôi thích một người phụ nữ không nên thích.”
Cố Hề Hề ngây ngẩn khó hiểu, dĩ nhiên cô không tự luyến đến mức cho rằng Kiều Kỳ thích cô, bởi nếu vậy anh sẽ không đi tìm cô để kể khổ bao giờ. Cô hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Xem ra là tôi biết người này, nếu không anh sẽ không tìm tôi để tâm sự.”
Kiều Kỳ gật gật đầu: “Đúng, không chỉ là quen biết, hai người còn là…”
Cố Hề Hề không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Kiều Kỳ não nề, tự lấy tay vỗ vỗ vào mặt lấy tinh thần, nói: “Hề Hề, em biết vì sao tôi lâu nay đều không muốn kết hôn không?”
“Nghe nói là vì gia đình anh?” Cố Hề Hề nói: “Ba năm trước Tư Thần từng kể với tôi, tuy không nhiều nhưng cũng khá tỉ mỉ chi tiết.”
“Đúng, gia đình tôi… có thể nói là phức tạp, thôi, không nói đến những truyện đó. Quả thật tôi rất chán ghét người mà tôi gọi là ba, nhưng đó không phải nguyên nhân tôi muốn độc thân cả đời. Vào năm tôi mười tám tuổi, tôi đã gặp cô ấy, từ lần gặp đầu tiên thì tim tôi đã lạc nhịp. Cô ấy xinh đẹp, cao quý, không vướng chút bụi trần. Cô ấy nhìn về phía tôi và hơi mỉm cười, nụ cười đó đã khiến tôi biết rung động thật sự là gì, tôi không thể nào dời tầm mắt khỏi cô ấy. Năm đó cô ấy hai mươi tám tuổi, đang nắm tay một cậu bé rất kháu khỉnh, là con trai cô ấy.”
“Tôi đột nhiên trở nên tự ti. Từ trước đến nay tôi luôn đủ bình tĩnh tự tin dõng dạc trước bất kỳ ai, nhưng trước mặt cô ấy thì tôi co quắp lại như một thằng ngốc. Cô ấy không bao giờ nhìn đến tôi, cô ấy mải miết đi tìm chồng của mình, còn tôi chỉ trốn một góc để lén ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy thì nghĩ rằng tôi không thích cô ấy, nên lại đẩy con trai của mình đến trước mặt tôi, nói với tôi hãy giúp cô ấy chăm sóc và bầu bạn với thằng bé. Thời điểm cô ấy chịu chủ động nói chuyện, tim tôi như muốn nhảy nhót, tôi suýt nữa không kiềm được hạnh phúc mà nhảy cẫng lên.”
“Cậu bé kia ngẩng đầu hỏi tôi có phải tôi thích mẹ cậu ấy không? Một khắc đó tôi cảm giác tim mình đập kịch liệt. Tôi chỉ biết cười như một thằng ngốc, lại không trả lời, chỉ nói với cậu nhóc đó rằng tôi rất thích cậu, chúng ta hãy trở thành bạn tốt cả đời nhé? Cậu bé vui vẻ đồng ý, vậy là tôi biết mình có thể gần gũi hơn một chút với cô ấy, chỉ để nhìn cô ấy thôi cũng được. Thời gian trôi đi, tôi biết cô ấy không hạnh phúc, cô ấy là người kiêu ngạo, luôn toả sáng đến chói mắt khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng cô ấy lại yêu một người đàn ông không yêu mình.”
“Khoảnh khắc đó tôi thấy tim mình rất đau, tôi rất muốn giúp cô ấy nhưng tôi làm gì có tư cách đi quản chuyện đời tư của cô ấy? Ngoài việc âm thầm lặng lẽ theo dõi thì tôi có thể làm gì? Hề Hề, có phải em nghĩ một công tử phong lưu sẽ không biết yêu? Không phải, người phong lưu cũng là người có trái tim. Chỉ là trái tim này đã chết. Ở trong mắt tôi, không người phụ nữ nào trên thế giới này có thể sánh bằng cô ấy. Dù… dù cô ấy hơn tôi mười tuổi, dù cô ấy đã trải qua những năm thanh xuân của cuộc đời, dù cô ấy đã là vợ của người khác, dù cô ấy đã có con, nhưng trong lòng tôi thì cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy.”
“Trước kia tôi chỉ có thể ngắm nhìn cô ấy từ xa, nhưng vào khoảng thời gian trước khi cô ấy ly hôn, tôi không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói thích một chậu hoa lay ơn, tôi đã nhớ mãi điều này, tôi tìm mua hoa không phải vì thú vui của cô ấy, mà chỉ mong tâm trạng cô ấy có thể tốt hơn.” Kiều Kỳ nói đến đây thì khoé mắt đã hơi ươn ướt: “Đã đến từng tuổi này mà còn tâm sự với em như vậy, thật là xấu hổ. Nhưng giờ tôi đã hơn bốn mươi tuổi, tôi không biết mình còn sống được bao lâu, cô ấy cũng không còn trẻ, tôi chỉ mong có thể làm người bầu bạn với cô ấy trong những năm tháng còn lại của cuộc đời.”
“Tôi không hy vọng xa vời sẽ được cô ấy chấp nhận, chỉ hy vọng mỗi ngày có thể nghe được tin tức về cô ấy là mãn nguyện. Nhưng mấy ngày trước cô ấy nói tôi đừng liên hệ nữa, cô ấy muốn được yên tĩnh.” Kiều Kỳ nói đến đây thì gương mặt uể oải chán nản, không giấu được sự cô đơn: “Có phải tâm tư của tôi đã bị cô ấy phát hiện nên cô ấy mới như vậy?”
Cố Hề Hề giật mình thảng thốt, cô tin mình biết người mà Kiều Kỳ đang nói đến là ai, thảo nào anh lại khó xử đau khổ, chuyện này quả thật rất khó nói. Kiều Kỳ và Doãn Tư Thần đã cùng nhau lớn lên, là bạn từ thời thơ ấu, đột nhiên từ bạn bè thành cha dượng… Doãn Tư Thần có lẽ sẽ khó chấp nhận chuyện này?
Khó trách vì sao mẹ chồng của cô lại chủ động cắt đứt liên lạc, có lẽ bà cũng khó xử.
Giờ Cố Hề Hề hiểu vì sao Kiều Kỳ không thể tìm Doãn Tư Thần mà lại tìm cô để tâm sự. Cô do dự không biết có nên can thiệp chuyện này hay không, có lẽ không thích hợp, dù là với Doãn Tư Thần hay Tưởng Tuyết mẹ chồng của cô thì đều khó mở lời. Huống chi cô còn không biết ý của Tưởng Tuyết thế nào, sao có thể tuỳ tiện làm chủ?
Mặc cho Cố Hề Hề nghĩ tới nghĩ lui, thật ra Kiều Kỳ hôm nay đến tìm không phải muốn nhờ vả gì, anh chỉ muốn tìm người nói chuyện, bằng không cứ giữ mãi tâm sự này trong lòng thì anh sẽ nghẹn đến phát điên.
Kiều Kỳ thở dài một tiếng: “Những điều này tôi đã giấu kín nhiều năm, sau cùng đã có thể nói ra.”
“Những lời hôm nay giữa chúng ta…” Cố Hề Hề lập tức nói: “Tôi sẽ giữ bí mật.”
Kiều Kỳ gật gật đầu, đứng lên nói: “Được rồi, không quấy rầy em nữa. Sinh nhật sắp tới tôi sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn thay cho lời cảm ơn em đã lắng nghe tôi hôm nay.”
Cố Hề Hề mỉm cười.
Kiều Kỳ đi ra tới cửa thì bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nói: “Đúng là kỳ lạ, tôi và Thượng Kha cũng là anh em bạn bè thân thiết, thế nhưng tôi lại nghĩ đến việc tìm em để trò chuyện. Nếu được thì sau này tôi có thể tìm em tâm sự không?”
Cố Hề Hề gật đầu: “Đương nhiên có thể. Anh là bạn của Tư Thần, hiển nhiên cũng là bạn của tôi. Huống chi từ ba năm trước chúng ta đã là bạn bè, không phải sao?”
Kiều Kỳ bật cười ha ha rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng của anh rời khỏi mà nhịn không được thở dài… Hỏi thế gian, tình ái là chi mà lại khiến lứa đôi sinh tử nguyện thề?
…
Thời gian thấm thoát trôi, đã gần đến ngày sinh nhật của Cố Hề Hề, toàn bộ Vân gia từ trên xuống dưới đều tất bật ngược xuôi. Cố Hề Hề nhìn thấy mọi người sốt sắng không khác gì đang chuẩn bị tiệc cưới, cô luôn nói với gia đình rằng không cần phải quá rình rang nhưng vợ chồng Vân lão gia đều không nghe.
Hai ngày trước sinh nhật cô thì Vân lão phu nhân đã trở lại, đúng như lời Vân phu nhân nói, sức khỏe của bà đã kém đi rất nhiều. Vân lão phu nhân gọi Cố Hề Hề vào, cả hai người nói chuyện với nhau rất lâu.
Khi Cố Hề Hề ra khỏi cửa phòng của Vân lão phu nhân, cô cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhõm, mọi gánh nặng trên lưng cũng không còn, hiện tại cô chỉ cầu mong mọi người trong gia đình đều bình an, không hy vọng điều gì xa vời nữa.
Cố Hề Hề rời khỏi một lúc lâu, Vân lão phu nhân vẫn ngồi tại chỗ mỉm cười.
Trợ lý tò mò: “Lão phu nhân, hôm nay tâm trạng của ngài có vẻ rất tốt?”
Vân lão phu nhân chỉ cười, cười rất lâu đến khi trợ lý nghĩ rằng bà sẽ không trả lời thì bà mới chậm rãi nói: “Vân gia lại sắp có thêm hỷ sự.”
Trợ lý cảm thấy khó hiểu, hỷ sự gì chứ?
À, hẳn là lão phu nhân nói về chuyện Vân gia sắp quật khởi thành công và nhị tiểu thư sắp phục hôn với Doãn chủ tịch? Đây đúng là hỷ sự, bất quá hỷ sự này mọi người đều biết, sao lại nói là có thêm hỷ sự?
Mấy ngày trước Vân gia cho người phát thiệp mời khắp nơi, tất cả người trong giới thượng lưu, trí thức, gia tộc thân quen của Vân gia, Mặc gia và Doãn gia đều được mời. Đến lúc Cố Hề Hề vô tình thấy được chồng thiệp dày cộm thì cô mới hiểu sao mọi người lại rộn ràng đến vậy, bởi lần này rất nhiều vị khách quý đều dẫn theo các cô con gái độc thân của mình.
Hay lắm, vậy thì cơ hội chọn em dâu của Cố Hề Hề càng cao!
Ngay cả những người không nhận được thiệp mời cũng lân la tìm được cách có thiệp và dẫn theo con gái chưa lập gia đình tới đây, bởi họ nghe được Cố Hề Hề muốn nhân dịp sinh nhật để chọn vị hôn thê của Doãn nhị thiếu gia.
Edited by Nish
Beta by Airy
Kiều Kỳ? Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?
Thời gian này anh ta có vẻ không ổn, cảm giác giống như công tử phong lưu ngày nào hiện tại lại muốn làm lãng tử hồi đầu, hình ảnh này có vẻ quỷ dị ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Kiều Kỳ không phải Cảnh Dung, Cảnh Dung chỉ giả vờ làm công tử phong lưu để che mắt mọi người, bản chất vẫn chỉ là chàng ngốc si tình thủ thân vì Mặc Tử Huyên. Còn Kiều Kỳ là hàng thật súng thật chinh chiến bao nhiêu năm, thời điểm khi kết hôn với Điệp Y thì anh ta vẫn mang dáng vẻ bất cần.
Sao đến từng này tuổi đầu ngược lại bỗng nhiên trở nên ngây ngô như thanh niên mới biết yêu? Ngày hôm đó còn chạy đến triển lãm mua một chậu hoa, với phong cách của anh ta thì chỉ cần gọi cho cửa hàng bán hoa giao tận nơi là được, không phải sao? Nghĩ gì mà lại đến tận nơi để đích thân chọn một chậu hoa?
Thân là công tử phong lưu có thể vì theo đuổi một người phụ nữ mà tận tay lựa chọn chậu hoa… hình ảnh này thật sự quá sức tưởng tượng.
Bất quá nếu Kiều Kỳ đã tìm đến đây thì hẳn là có việc quan trọng.
Cố Hề Hề lập tức trả lời: “Được rồi, để anh ấy đợi ở phòng khách, tôi sẽ ra ngay.”
Cô nhanh chóng thay đồ xuống phòng khách, thời điểm nhìn thấy Kiều Kỳ thì tức khắc nhận ra bọng mắt thâm quầng. Mấy ngày nay anh không ngủ sao?
“Kiều Kỳ?” Cố Hề Hề ngồi xuống, nhịn không được mà nói: “Dù biết không phải lời nên nói, nhưng xem như là lo lắng thay cho Tư Thần thì thứ lỗi tôi nhiều chuyện, anh không phải chàng trai mới lớn hai mươi tuổi nữa, sao lại để bản thân thành ra như vậy? Rốt cuộc là cô gái xinh đẹp nào đã khiến anh tương tư đến thế này?”
Kiều Kỳ cười khổ: “Không hẳn, à, mà cũng đúng. Vị tiểu thư khuê các này là điều mà cả đời tôi chỉ có thể nhìn ngắm mà thôi.”
Cố Hề Hề tức khắc hứng thú tò mò: “Ai nha! Anh làm tôi tò mò thật! Hẳn là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mới khiến anh canh cánh nỗi buồn tương tư trong lòng, đúng không?”
Kiều Kỳ liếc nhìn Cố Hề Hề: “Em đang giễu cợt tôi? Em đâu cần phải là quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng khiến Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân, hai người đàn ông đẳng cấp nam thần điên đảo vì em rồi còn gì?”
Cố Hề Hề nghe mà đỏ mặt, đúng là không nên đấu võ mồm với công tử phong lưu chính hiệu, chỉ có đường thua mà thôi.
Kiều Kỳ thấy cô đỏ mặt thì cũng không làm khó nữa, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy buồn, muốn tìm ai đó nói chuyện. Lại không tìm được ai, chỉ có thể nghĩ đến em.”
Cố Hề Hề tò mò: “Sao anh không thử tìm Tư Thần? Hiện tại anh ấy rất rảnh.”
“Là cậu ta thì càng không thể nói.” Kiều Kỳ rầu rĩ gãi đầu: “Tôi cảm thấy thật có lỗi với anh em của mình.”
Cố Hề Hề cảm thấy kỳ quái: “Vì sao?”
Kiều Kỳ ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Tôi thích một người phụ nữ không nên thích.”
Cố Hề Hề ngây ngẩn khó hiểu, dĩ nhiên cô không tự luyến đến mức cho rằng Kiều Kỳ thích cô, bởi nếu vậy anh sẽ không đi tìm cô để kể khổ bao giờ. Cô hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Xem ra là tôi biết người này, nếu không anh sẽ không tìm tôi để tâm sự.”
Kiều Kỳ gật gật đầu: “Đúng, không chỉ là quen biết, hai người còn là…”
Cố Hề Hề không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Kiều Kỳ não nề, tự lấy tay vỗ vỗ vào mặt lấy tinh thần, nói: “Hề Hề, em biết vì sao tôi lâu nay đều không muốn kết hôn không?”
“Nghe nói là vì gia đình anh?” Cố Hề Hề nói: “Ba năm trước Tư Thần từng kể với tôi, tuy không nhiều nhưng cũng khá tỉ mỉ chi tiết.”
“Đúng, gia đình tôi… có thể nói là phức tạp, thôi, không nói đến những truyện đó. Quả thật tôi rất chán ghét người mà tôi gọi là ba, nhưng đó không phải nguyên nhân tôi muốn độc thân cả đời. Vào năm tôi mười tám tuổi, tôi đã gặp cô ấy, từ lần gặp đầu tiên thì tim tôi đã lạc nhịp. Cô ấy xinh đẹp, cao quý, không vướng chút bụi trần. Cô ấy nhìn về phía tôi và hơi mỉm cười, nụ cười đó đã khiến tôi biết rung động thật sự là gì, tôi không thể nào dời tầm mắt khỏi cô ấy. Năm đó cô ấy hai mươi tám tuổi, đang nắm tay một cậu bé rất kháu khỉnh, là con trai cô ấy.”
“Tôi đột nhiên trở nên tự ti. Từ trước đến nay tôi luôn đủ bình tĩnh tự tin dõng dạc trước bất kỳ ai, nhưng trước mặt cô ấy thì tôi co quắp lại như một thằng ngốc. Cô ấy không bao giờ nhìn đến tôi, cô ấy mải miết đi tìm chồng của mình, còn tôi chỉ trốn một góc để lén ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy thì nghĩ rằng tôi không thích cô ấy, nên lại đẩy con trai của mình đến trước mặt tôi, nói với tôi hãy giúp cô ấy chăm sóc và bầu bạn với thằng bé. Thời điểm cô ấy chịu chủ động nói chuyện, tim tôi như muốn nhảy nhót, tôi suýt nữa không kiềm được hạnh phúc mà nhảy cẫng lên.”
“Cậu bé kia ngẩng đầu hỏi tôi có phải tôi thích mẹ cậu ấy không? Một khắc đó tôi cảm giác tim mình đập kịch liệt. Tôi chỉ biết cười như một thằng ngốc, lại không trả lời, chỉ nói với cậu nhóc đó rằng tôi rất thích cậu, chúng ta hãy trở thành bạn tốt cả đời nhé? Cậu bé vui vẻ đồng ý, vậy là tôi biết mình có thể gần gũi hơn một chút với cô ấy, chỉ để nhìn cô ấy thôi cũng được. Thời gian trôi đi, tôi biết cô ấy không hạnh phúc, cô ấy là người kiêu ngạo, luôn toả sáng đến chói mắt khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng cô ấy lại yêu một người đàn ông không yêu mình.”
“Khoảnh khắc đó tôi thấy tim mình rất đau, tôi rất muốn giúp cô ấy nhưng tôi làm gì có tư cách đi quản chuyện đời tư của cô ấy? Ngoài việc âm thầm lặng lẽ theo dõi thì tôi có thể làm gì? Hề Hề, có phải em nghĩ một công tử phong lưu sẽ không biết yêu? Không phải, người phong lưu cũng là người có trái tim. Chỉ là trái tim này đã chết. Ở trong mắt tôi, không người phụ nữ nào trên thế giới này có thể sánh bằng cô ấy. Dù… dù cô ấy hơn tôi mười tuổi, dù cô ấy đã trải qua những năm thanh xuân của cuộc đời, dù cô ấy đã là vợ của người khác, dù cô ấy đã có con, nhưng trong lòng tôi thì cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy.”
“Trước kia tôi chỉ có thể ngắm nhìn cô ấy từ xa, nhưng vào khoảng thời gian trước khi cô ấy ly hôn, tôi không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói thích một chậu hoa lay ơn, tôi đã nhớ mãi điều này, tôi tìm mua hoa không phải vì thú vui của cô ấy, mà chỉ mong tâm trạng cô ấy có thể tốt hơn.” Kiều Kỳ nói đến đây thì khoé mắt đã hơi ươn ướt: “Đã đến từng tuổi này mà còn tâm sự với em như vậy, thật là xấu hổ. Nhưng giờ tôi đã hơn bốn mươi tuổi, tôi không biết mình còn sống được bao lâu, cô ấy cũng không còn trẻ, tôi chỉ mong có thể làm người bầu bạn với cô ấy trong những năm tháng còn lại của cuộc đời.”
“Tôi không hy vọng xa vời sẽ được cô ấy chấp nhận, chỉ hy vọng mỗi ngày có thể nghe được tin tức về cô ấy là mãn nguyện. Nhưng mấy ngày trước cô ấy nói tôi đừng liên hệ nữa, cô ấy muốn được yên tĩnh.” Kiều Kỳ nói đến đây thì gương mặt uể oải chán nản, không giấu được sự cô đơn: “Có phải tâm tư của tôi đã bị cô ấy phát hiện nên cô ấy mới như vậy?”
Cố Hề Hề giật mình thảng thốt, cô tin mình biết người mà Kiều Kỳ đang nói đến là ai, thảo nào anh lại khó xử đau khổ, chuyện này quả thật rất khó nói. Kiều Kỳ và Doãn Tư Thần đã cùng nhau lớn lên, là bạn từ thời thơ ấu, đột nhiên từ bạn bè thành cha dượng… Doãn Tư Thần có lẽ sẽ khó chấp nhận chuyện này?
Khó trách vì sao mẹ chồng của cô lại chủ động cắt đứt liên lạc, có lẽ bà cũng khó xử.
Giờ Cố Hề Hề hiểu vì sao Kiều Kỳ không thể tìm Doãn Tư Thần mà lại tìm cô để tâm sự. Cô do dự không biết có nên can thiệp chuyện này hay không, có lẽ không thích hợp, dù là với Doãn Tư Thần hay Tưởng Tuyết mẹ chồng của cô thì đều khó mở lời. Huống chi cô còn không biết ý của Tưởng Tuyết thế nào, sao có thể tuỳ tiện làm chủ?
Mặc cho Cố Hề Hề nghĩ tới nghĩ lui, thật ra Kiều Kỳ hôm nay đến tìm không phải muốn nhờ vả gì, anh chỉ muốn tìm người nói chuyện, bằng không cứ giữ mãi tâm sự này trong lòng thì anh sẽ nghẹn đến phát điên.
Kiều Kỳ thở dài một tiếng: “Những điều này tôi đã giấu kín nhiều năm, sau cùng đã có thể nói ra.”
“Những lời hôm nay giữa chúng ta…” Cố Hề Hề lập tức nói: “Tôi sẽ giữ bí mật.”
Kiều Kỳ gật gật đầu, đứng lên nói: “Được rồi, không quấy rầy em nữa. Sinh nhật sắp tới tôi sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn thay cho lời cảm ơn em đã lắng nghe tôi hôm nay.”
Cố Hề Hề mỉm cười.
Kiều Kỳ đi ra tới cửa thì bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nói: “Đúng là kỳ lạ, tôi và Thượng Kha cũng là anh em bạn bè thân thiết, thế nhưng tôi lại nghĩ đến việc tìm em để trò chuyện. Nếu được thì sau này tôi có thể tìm em tâm sự không?”
Cố Hề Hề gật đầu: “Đương nhiên có thể. Anh là bạn của Tư Thần, hiển nhiên cũng là bạn của tôi. Huống chi từ ba năm trước chúng ta đã là bạn bè, không phải sao?”
Kiều Kỳ bật cười ha ha rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng của anh rời khỏi mà nhịn không được thở dài… Hỏi thế gian, tình ái là chi mà lại khiến lứa đôi sinh tử nguyện thề?
…
Thời gian thấm thoát trôi, đã gần đến ngày sinh nhật của Cố Hề Hề, toàn bộ Vân gia từ trên xuống dưới đều tất bật ngược xuôi. Cố Hề Hề nhìn thấy mọi người sốt sắng không khác gì đang chuẩn bị tiệc cưới, cô luôn nói với gia đình rằng không cần phải quá rình rang nhưng vợ chồng Vân lão gia đều không nghe.
Hai ngày trước sinh nhật cô thì Vân lão phu nhân đã trở lại, đúng như lời Vân phu nhân nói, sức khỏe của bà đã kém đi rất nhiều. Vân lão phu nhân gọi Cố Hề Hề vào, cả hai người nói chuyện với nhau rất lâu.
Khi Cố Hề Hề ra khỏi cửa phòng của Vân lão phu nhân, cô cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhõm, mọi gánh nặng trên lưng cũng không còn, hiện tại cô chỉ cầu mong mọi người trong gia đình đều bình an, không hy vọng điều gì xa vời nữa.
Cố Hề Hề rời khỏi một lúc lâu, Vân lão phu nhân vẫn ngồi tại chỗ mỉm cười.
Trợ lý tò mò: “Lão phu nhân, hôm nay tâm trạng của ngài có vẻ rất tốt?”
Vân lão phu nhân chỉ cười, cười rất lâu đến khi trợ lý nghĩ rằng bà sẽ không trả lời thì bà mới chậm rãi nói: “Vân gia lại sắp có thêm hỷ sự.”
Trợ lý cảm thấy khó hiểu, hỷ sự gì chứ?
À, hẳn là lão phu nhân nói về chuyện Vân gia sắp quật khởi thành công và nhị tiểu thư sắp phục hôn với Doãn chủ tịch? Đây đúng là hỷ sự, bất quá hỷ sự này mọi người đều biết, sao lại nói là có thêm hỷ sự?
Mấy ngày trước Vân gia cho người phát thiệp mời khắp nơi, tất cả người trong giới thượng lưu, trí thức, gia tộc thân quen của Vân gia, Mặc gia và Doãn gia đều được mời. Đến lúc Cố Hề Hề vô tình thấy được chồng thiệp dày cộm thì cô mới hiểu sao mọi người lại rộn ràng đến vậy, bởi lần này rất nhiều vị khách quý đều dẫn theo các cô con gái độc thân của mình.
Hay lắm, vậy thì cơ hội chọn em dâu của Cố Hề Hề càng cao!
Ngay cả những người không nhận được thiệp mời cũng lân la tìm được cách có thiệp và dẫn theo con gái chưa lập gia đình tới đây, bởi họ nghe được Cố Hề Hề muốn nhân dịp sinh nhật để chọn vị hôn thê của Doãn nhị thiếu gia.
Edited by Nish
Beta by Airy