Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-608
Chương 608: Xin lỗi anh, dù là kiếp trước hay kiếp này
Cố Hề Hề kinh ngạc: “Sao mọi người không nói cho con biết?”
Vân phu nhân khẽ cười: “Bà nội con đã dặn không ai được nói. Bà nội biết con oán giận bà nhưng bà vẫn không hối hận vì lựa chọn năm đó. Bà nói đây là số mệnh của con, sớm muộn gì con cũng sẽ hiểu rõ.”
Cố Hề Hề nghẹn lời yên lặng, đúng vậy, cô đã hiểu.
Hiện tại cô đã hiểu vì sao cô lại mang mệnh thiên sát cô tinh (*), đó là bởi vì oán khí và sát khí của tiền kiếp Vân Tử Tiêu quá nặng nề.
Quả thật năm đó Vân lão phu nhân làm vậy là có nỗi khổ, bất quá truyện như vậy không thể chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng, bà chỉ có thể nhất quyết làm theo ý mình, chấp nhận bị con trai con dâu và cháu gái oán hận, cũng bởi vì duy trì Vân gia.
Trước đây Cố Hề Hề thật sự không hiểu, nhưng giờ còn điều mà không thể lý giải?
Chỉ có thể nói là ý trời!
“Mẹ, con đã hiểu. Con sẽ nhận món quà này.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải Vân gia chúng ta có rất nhiều bí dược sao? Sao không thể dùng những bí dược đó cho bà nội?”
“Bà nội con không muốn dùng, bà nói sinh tử phú quý đều do trời sắp đặt. Bà hy vọng có thể nhìn thấy Vân gia được phát dương quang đại ở đời của con thì chết cũng không hối tiếc.” Gương mặt Vân phu nhân u sầu: “Bà nội con nói có Doãn gia và Mặc gia hậu thuẫn, thời cơ quật khởi của Vân gia sắp đến, bây giờ bà có nhắm mắt cũng an lòng.”
Cố Hề Hề không biết nên nói gì nữa.
Vân phu nhân nói tiếp: “Mẹ đã đón Giản Tiếu về Trung Quốc, sắp đến sinh nhật con rồi, không thể thiếu bà ấy được.”
Cố Hề Hề gật gật đầu cảm kích, thấp giọng nói: “Mẹ, vậy… mẹ đón bà nội đến đây luôn đi. Chúng ta là người một nhà, có gì mà gọi là oán hận? Năm xưa bà nội làm vậy là vì muốn tốt cho con, cho Vân gia. Không phải bây giờ con rất tốt sao? Mọi việc qua rồi, tất cả chúng ta đều bình an. Vân gia chúng ta vang danh khắp nơi về bí dược mà ngay cả chính người thân của mình còn không cứu được thì gọi gì là đứng đầu thế giới về y học? Chúng ta sẽ cùng khuyên nhủ bà để bà uống thuốc.”
Hốc mắt Vân phu nhân đỏ ửng lên: “Ừ, mẹ hiểu rồi. Mấy ngày nữa con ở nhà nghỉ ngơi đi, Mặc gia sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật của con. Về danh sách khách mời thì con cứ tự quyết định. Nghe nói con đang muốn lựa chọn hôn thê cho Doãn nhị thiếu gia, yến tiệc này là một dịp rất tốt, con mới về nước không lâu nên mối quan hệ còn ít, nhân cơ hội này nên giao thiệp với nhiều người hơn, biết đâu thuận tiện chọn được vài đối tượng ưng ý. Dù sao tương lai người đó sẽ làm em dâu của con, con làm chị dâu cũng nên tiếp xúc trước. Mẹ chồng con giờ đã ở Nam Mỹ, lại chính thức ly hôn với ba chồng con, Doãn lão phu nhân tuổi đã cao, không tiện quản những chuyện này, bây giờ con chính là nữ chủ nhân của Doãn gia thì không thể không làm gì.”
Vân phu nhân mải mê nói, Cố Hề Hề chỉ mỉm cười ngồi nghe. Người ta thường nói phụ nữ rất hay càm ràm, đặc biệt là các bà mẹ, nhưng Cố Hề Hề lại thích nghe những lời càm ràm này. Cô cũng là mẹ, cô hiểu đằng sau những lời càm ràm này là tình yêu của mẹ.
Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ, hơn bao giờ hết, Cố Hề Hề hiện tại rất thấm thía câu nói này.
Vân phu nhân đang nói bỗng nhiên thở dài: “Nghe nói thằng bé Tử Hân quyết định sống cuộc đời độc thân, hơn nữa còn liên hệ bệnh viện kiểm tra ngân hàng trứng, chuẩn bị thụ tinh nhân tạo để nối dõi cho Mặc gia.”
“Cái gì?” Cố Hề Hề chấn động: “Sao anh ấy lại…?”
“Thì con nói xem?” Vân phu nhân hờn dỗi vỗ vai Cố Hề Hề: “Con bé này, nếu con đã lựa chọn Doãn gia, nghĩa là đành phụ lòng Mặc gia. Mẹ biết Tử Hân từ lúc nó còn rất nhỏ, là mẹ đã nhìn thấy nó trưởng thành nên rất hiểu, nó là một người đàn ông tốt không chê vào đâu được, nhưng con không thích thì mẹ không thể ép. Thật may Tư Thần là người không tệ, người làm mẹ như mẹ cũng an tâm khi con tìm được chỗ dựa tốt. Thôi bỏ đi, chuyện của người trẻ tuổi mẹ sẽ không xen vào, chỉ cần con hạnh phúc là được.”
Cố Hề Hề yên lặng, không nói gì nữa.
Mãi đến khi Vân phu nhân rời khỏi, Cố Hề Hề vẫn ngồi ngây người trước cửa sổ thật lâu, ông trời không muốn để cô an lòng sao?
Định thần lại, Cố Hề Hề liền gọi điện thoại cho Vân lão phu nhân để hỏi thăm sức khỏe của bà, nói với bà rằng cô không oán giận gì bà nữa. Vân lão phu nhân tựa như đã đoán trước cô sẽ gọi đến, hai người trò chuyện và gạt bỏ những khúc mắc bấy lâu.
Cúp điện thoại, Cố Hề Hề do dự không biết có nên gọi cho Mặc Tử Hân hay không.
Nếu gọi thì cô nên nói gì? Mời anh dự sinh nhật? Hỏi anh tại sao không kết hôn?
Nếu hỏi như vậy thì cũng thể hiện được là cô quan tâm đến anh, nhưng không khác nào là xát muối vào vết thương của đối phương, còn nếu không hỏi thì cô lại bứt rứt vô cùng.
Chần chừ một lúc thật lâu, Cố Hề Hề quyết định bấm số điện thoại gọi cho Mặc Tử Hân.
Lúc này ở Đế Đô, trợ lý bước tới đưa điện thoại cho Mặc Tử Hân, nhìn thấy tên người gọi thì anh liền thông báo: “Tạm dừng cuộc họp khoảng nửa tiếng.”
Nói xong, Mặc Tử Hân cầm điện thoại ra khỏi phòng họp, thanh âm trả lời rất dịu dàng: “Hề Hề? Có chuyện gì sao?”
“Anh vẫn còn ở Đế Đô?” Cố Hề Hề ậm ừ không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng đành lúng túng hỏi đại một câu.
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười, dùng tay nới lỏng cà vạt: “Sao vậy? Tâm trạng em không tốt?”
“Không có gì, chỉ là em muốn nói xin lỗi anh, nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.” Cố Hề Hề cắn môi: “Thật sự xin lỗi anh, dù là kiếp trước… hay kiếp này…”
Rốt cuộc cô đã có thể nói ra!
Đáy lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Mặc Tử Hân khẽ cười, thanh âm êm tai chậm rãi nói: “Cô gái ngốc này, yên tâm, anh sẽ trở về dịp sinh nhật em, việc ở Đế Đô còn khá nhiều nên tạm thời anh chưa về được, nhưng chắc chắn sẽ không lỡ dịp sinh nhật em. Tiện thể phải nói trước với em, quà anh tặng tuyệt đối không được từ chối! Có nghe không? Không cho phép từ chối, nếu không nhận nghĩa là coi thường anh!”
Cố Hề Hề liền trả lời: “Anh đã nói vậy thì em sao dám? Nghe anh nói vậy, em rất vui. Kỳ thật đôi khi em rất muốn gọi anh một tiếng anh trai, chỉ sợ anh nghĩ em đang ra vẻ nên lại thôi, gọi anh là Tử Hân vẫn thuận miệng hơn, sau này cũng sẽ như vậy.”
“Ừa, không cần thay đổi.” Mặc Tử Hân cười khẽ: “Bữa trước thấy em tham gia trò chơi rất thú vị, không tệ.”
Cố Hề Hề đỏ bừng mặt: “Mọi người ai cũng chọc em!”
Mặc Tử Hân ngước mắt nhìn thấy một bóng người đang đi tới, chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục nói qua điện thoại: “Có gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói, giữa chúng ta không cần ngại ngùng. Đối với anh, em không cần khách sáo. Đã hiểu chưa?”
“Được.” Cố Hề Hề vui vẻ đồng ý: “Chỉ cần anh không chê em phiền.”
Dư Khiết đứng một bên, đợi Mặc Tử Hân nghe xong điện thoại mới lên tiếng: “Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi.”
Mặc Tử Hân gật đầu, đôi mắt màu lam lộ vẻ u buồn, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dư Khiết hơi lo lắng cắn cắn môi.
“Luật sư Dư, cô đã kết hôn chưa?” Đột nhiên Mặc Tử Hân lên tiếng.
“Hả? Tôi vẫn chưa…” Dư Khiết bối rối trả lời.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ tham dự một yến tiệc, không biết luật sư Dư đây có thể làm bạn gái dự tiệc của tôi không?” Đôi mắt màu lam trong nháy mắt đã khôi phục được vẻ bình thản, quay đầu nhìn Dư Khiết.
Trong lòng Dư Khiết bấn loạn, tim
đập rất nhanh.
Bình thường Mặc Tử Hân rất hiếm khi tham gia tiệc tùng cùng phụ nữ, chưa nói đến việc những người phụ nữ có thể gần gũi với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà hôm nay lại ngỏ lời mời cô làm bạn nữ dự tiệc, không lẽ… Không không không, không thể nào, không có khả năng đó, không nên nghĩ ngợi quá nhiều!
Cả thế giới này ai lại không biết Mặc đại thiếu gia chỉ thích mỗi
nhị tiểu thư của Vân gia, trên đời này có lẽ không một phụ nữ nào khác có thể lọt vào tầm mắt của anh. Có lẽ… anh chỉ đơn giản muốn tìm một người bạn gái để đi cùng?
Dư Khiết kiềm chế sự kích động, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Khóe miệng Mặc Tử Hân hơi cong lên, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, Dư Khiết khẽ cắn cắn môi.
Một nam thần hoàn hảo như vậy lại lựa chọn sống cuộc đời độc thân, thật phí phạm của trời mà! Tiếc là… không ai đủ bản lĩnh để bước vào thế giới của anh.
…
Trong phòng, Cố Hề Hề
mặc thử bộ quần áo Vân lão phu nhân cho người mang tới, thật sự là vừa vặn đến kinh ngạc. Cô suy nghĩ một lúc rồi lập tức hiểu ra, chắc chắn Vân lão phu nhân đã dựa vào số đo của cô rồi sửa lại trang phục. Rất nhiều chỗ được chỉnh sửa vô cùng khéo léo, dùng nhiều phương pháp thêu thùa tỉ mỉ điều chỉnh lại kích cỡ. Không thể phủ nhận rằng những đường kim mũi chỉ do đích thân Vân lão phu nhân tự tay may cực kỳ linh hoạt, khiến người ta cảm thán không ngớt.
Tiểu Vương gõ cửa đi vào, kinh ngạc thốt lên: “Thiếu phu nhân đẹp thật đấy! Đây không phải là y phục truyền thống cổ sao?”
Cố Hề Hề khẽ cười: “Đây là y phục bà nội chị mặc lúc còn trẻ, cũng được khoảng 60 năm rồi, nhất định là một bộ váy theo chuẩn mực phục cổ (*) thời đó!”
(*) Nguyên văn là “phục cổ phạm nhi”, trong đó “phục cổ” (复古) được hiểu như từ “retro”.
“Thiếu phu nhân mặc gì cũng đẹp hết.” Tiểu Vương luôn miệng khen ngợi.
“Là Tư Thần kêu em qua đây?” Cố Hề Hề hỏi lại.
Tiểu Vương cười đáp: “Vâng, chủ tịch không yên tâm nên dặn em tới đây hỏi xem chị có cần chuẩn bị thêm lễ phục hay trang sức gì không. Hôm đó sẽ có rất nhiều khách, Vân gia vừa trở về nước sẽ không có thời gian chú ý đến mọi việc, nên mới bảo em đến đây giúp chị.”
Cố Hề Hề bật cười: “Anh ấy vẫn thích lo lắng như thế. Không sao đâu, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Mặc gia cũng cử người qua đây giúp đỡ. Em cứ về nói anh ấy ngoan ngoãn ở yên trong biệt thự rồi chờ tới giờ đi dự yến tiệc là được rồi.”
Tiểu Vương che miệng cười trộm.
Chủ tịch rõ ràng muốn kiếm cớ gặp thiếu phu nhân, nào ngờ lại bị chặn đầu không cho cơ hội.
Cố Hề Hề bỗng nhiên cười cười nói: “Em và Tiểu A là bắt đầu từ khi nào? Vậy mà giấu chị kỹ thật!”
Mặc Tiểu Vương đỏ lên: “Thiếu phu nhân à, chị tha cho em đi mà!”
Cố Hề Hề tiếp tục cười: “Bất quá, Tiểu A còn một cửa ải rất khó qua là Tiêu Hằng. Em là em họ của Tiêu Hằng nên chắc chắn ông anh họ của em cũng có trách nhiệm trấn giữ cửa ải.”
“Tiểu A cũng đang lo lắng chuyện này.” Tiểu Vương bị chọc cười, nói: “Anh họ còn đang ở Nga, chờ anh ấy về là có kịch hay để xem rồi!”
Cố Hề Hề nhớ lại khuôn mặt lúc nào cũng giống như đi đòi nợ của Tiêu Hằng và cảnh tượng Tiểu A bị thẩm vấn mà cực kỳ háo hức. Một màn hay ngàn năm có một thế này thì sao có thể bỏ qua?
Lúc này, có người bên ngoài bước vào thông báo: “Nhị tiểu thư, Kiều Kỳ đến, nói là muốn gặp cô.”
Edited by
Alice & Nish
Beta by Airy
Cố Hề Hề kinh ngạc: “Sao mọi người không nói cho con biết?”
Vân phu nhân khẽ cười: “Bà nội con đã dặn không ai được nói. Bà nội biết con oán giận bà nhưng bà vẫn không hối hận vì lựa chọn năm đó. Bà nói đây là số mệnh của con, sớm muộn gì con cũng sẽ hiểu rõ.”
Cố Hề Hề nghẹn lời yên lặng, đúng vậy, cô đã hiểu.
Hiện tại cô đã hiểu vì sao cô lại mang mệnh thiên sát cô tinh (*), đó là bởi vì oán khí và sát khí của tiền kiếp Vân Tử Tiêu quá nặng nề.
Quả thật năm đó Vân lão phu nhân làm vậy là có nỗi khổ, bất quá truyện như vậy không thể chỉ một hai câu là có thể nói rõ ràng, bà chỉ có thể nhất quyết làm theo ý mình, chấp nhận bị con trai con dâu và cháu gái oán hận, cũng bởi vì duy trì Vân gia.
Trước đây Cố Hề Hề thật sự không hiểu, nhưng giờ còn điều mà không thể lý giải?
Chỉ có thể nói là ý trời!
“Mẹ, con đã hiểu. Con sẽ nhận món quà này.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải Vân gia chúng ta có rất nhiều bí dược sao? Sao không thể dùng những bí dược đó cho bà nội?”
“Bà nội con không muốn dùng, bà nói sinh tử phú quý đều do trời sắp đặt. Bà hy vọng có thể nhìn thấy Vân gia được phát dương quang đại ở đời của con thì chết cũng không hối tiếc.” Gương mặt Vân phu nhân u sầu: “Bà nội con nói có Doãn gia và Mặc gia hậu thuẫn, thời cơ quật khởi của Vân gia sắp đến, bây giờ bà có nhắm mắt cũng an lòng.”
Cố Hề Hề không biết nên nói gì nữa.
Vân phu nhân nói tiếp: “Mẹ đã đón Giản Tiếu về Trung Quốc, sắp đến sinh nhật con rồi, không thể thiếu bà ấy được.”
Cố Hề Hề gật gật đầu cảm kích, thấp giọng nói: “Mẹ, vậy… mẹ đón bà nội đến đây luôn đi. Chúng ta là người một nhà, có gì mà gọi là oán hận? Năm xưa bà nội làm vậy là vì muốn tốt cho con, cho Vân gia. Không phải bây giờ con rất tốt sao? Mọi việc qua rồi, tất cả chúng ta đều bình an. Vân gia chúng ta vang danh khắp nơi về bí dược mà ngay cả chính người thân của mình còn không cứu được thì gọi gì là đứng đầu thế giới về y học? Chúng ta sẽ cùng khuyên nhủ bà để bà uống thuốc.”
Hốc mắt Vân phu nhân đỏ ửng lên: “Ừ, mẹ hiểu rồi. Mấy ngày nữa con ở nhà nghỉ ngơi đi, Mặc gia sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật của con. Về danh sách khách mời thì con cứ tự quyết định. Nghe nói con đang muốn lựa chọn hôn thê cho Doãn nhị thiếu gia, yến tiệc này là một dịp rất tốt, con mới về nước không lâu nên mối quan hệ còn ít, nhân cơ hội này nên giao thiệp với nhiều người hơn, biết đâu thuận tiện chọn được vài đối tượng ưng ý. Dù sao tương lai người đó sẽ làm em dâu của con, con làm chị dâu cũng nên tiếp xúc trước. Mẹ chồng con giờ đã ở Nam Mỹ, lại chính thức ly hôn với ba chồng con, Doãn lão phu nhân tuổi đã cao, không tiện quản những chuyện này, bây giờ con chính là nữ chủ nhân của Doãn gia thì không thể không làm gì.”
Vân phu nhân mải mê nói, Cố Hề Hề chỉ mỉm cười ngồi nghe. Người ta thường nói phụ nữ rất hay càm ràm, đặc biệt là các bà mẹ, nhưng Cố Hề Hề lại thích nghe những lời càm ràm này. Cô cũng là mẹ, cô hiểu đằng sau những lời càm ràm này là tình yêu của mẹ.
Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ, hơn bao giờ hết, Cố Hề Hề hiện tại rất thấm thía câu nói này.
Vân phu nhân đang nói bỗng nhiên thở dài: “Nghe nói thằng bé Tử Hân quyết định sống cuộc đời độc thân, hơn nữa còn liên hệ bệnh viện kiểm tra ngân hàng trứng, chuẩn bị thụ tinh nhân tạo để nối dõi cho Mặc gia.”
“Cái gì?” Cố Hề Hề chấn động: “Sao anh ấy lại…?”
“Thì con nói xem?” Vân phu nhân hờn dỗi vỗ vai Cố Hề Hề: “Con bé này, nếu con đã lựa chọn Doãn gia, nghĩa là đành phụ lòng Mặc gia. Mẹ biết Tử Hân từ lúc nó còn rất nhỏ, là mẹ đã nhìn thấy nó trưởng thành nên rất hiểu, nó là một người đàn ông tốt không chê vào đâu được, nhưng con không thích thì mẹ không thể ép. Thật may Tư Thần là người không tệ, người làm mẹ như mẹ cũng an tâm khi con tìm được chỗ dựa tốt. Thôi bỏ đi, chuyện của người trẻ tuổi mẹ sẽ không xen vào, chỉ cần con hạnh phúc là được.”
Cố Hề Hề yên lặng, không nói gì nữa.
Mãi đến khi Vân phu nhân rời khỏi, Cố Hề Hề vẫn ngồi ngây người trước cửa sổ thật lâu, ông trời không muốn để cô an lòng sao?
Định thần lại, Cố Hề Hề liền gọi điện thoại cho Vân lão phu nhân để hỏi thăm sức khỏe của bà, nói với bà rằng cô không oán giận gì bà nữa. Vân lão phu nhân tựa như đã đoán trước cô sẽ gọi đến, hai người trò chuyện và gạt bỏ những khúc mắc bấy lâu.
Cúp điện thoại, Cố Hề Hề do dự không biết có nên gọi cho Mặc Tử Hân hay không.
Nếu gọi thì cô nên nói gì? Mời anh dự sinh nhật? Hỏi anh tại sao không kết hôn?
Nếu hỏi như vậy thì cũng thể hiện được là cô quan tâm đến anh, nhưng không khác nào là xát muối vào vết thương của đối phương, còn nếu không hỏi thì cô lại bứt rứt vô cùng.
Chần chừ một lúc thật lâu, Cố Hề Hề quyết định bấm số điện thoại gọi cho Mặc Tử Hân.
Lúc này ở Đế Đô, trợ lý bước tới đưa điện thoại cho Mặc Tử Hân, nhìn thấy tên người gọi thì anh liền thông báo: “Tạm dừng cuộc họp khoảng nửa tiếng.”
Nói xong, Mặc Tử Hân cầm điện thoại ra khỏi phòng họp, thanh âm trả lời rất dịu dàng: “Hề Hề? Có chuyện gì sao?”
“Anh vẫn còn ở Đế Đô?” Cố Hề Hề ậm ừ không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng đành lúng túng hỏi đại một câu.
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười, dùng tay nới lỏng cà vạt: “Sao vậy? Tâm trạng em không tốt?”
“Không có gì, chỉ là em muốn nói xin lỗi anh, nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.” Cố Hề Hề cắn môi: “Thật sự xin lỗi anh, dù là kiếp trước… hay kiếp này…”
Rốt cuộc cô đã có thể nói ra!
Đáy lòng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Mặc Tử Hân khẽ cười, thanh âm êm tai chậm rãi nói: “Cô gái ngốc này, yên tâm, anh sẽ trở về dịp sinh nhật em, việc ở Đế Đô còn khá nhiều nên tạm thời anh chưa về được, nhưng chắc chắn sẽ không lỡ dịp sinh nhật em. Tiện thể phải nói trước với em, quà anh tặng tuyệt đối không được từ chối! Có nghe không? Không cho phép từ chối, nếu không nhận nghĩa là coi thường anh!”
Cố Hề Hề liền trả lời: “Anh đã nói vậy thì em sao dám? Nghe anh nói vậy, em rất vui. Kỳ thật đôi khi em rất muốn gọi anh một tiếng anh trai, chỉ sợ anh nghĩ em đang ra vẻ nên lại thôi, gọi anh là Tử Hân vẫn thuận miệng hơn, sau này cũng sẽ như vậy.”
“Ừa, không cần thay đổi.” Mặc Tử Hân cười khẽ: “Bữa trước thấy em tham gia trò chơi rất thú vị, không tệ.”
Cố Hề Hề đỏ bừng mặt: “Mọi người ai cũng chọc em!”
Mặc Tử Hân ngước mắt nhìn thấy một bóng người đang đi tới, chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục nói qua điện thoại: “Có gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói, giữa chúng ta không cần ngại ngùng. Đối với anh, em không cần khách sáo. Đã hiểu chưa?”
“Được.” Cố Hề Hề vui vẻ đồng ý: “Chỉ cần anh không chê em phiền.”
Dư Khiết đứng một bên, đợi Mặc Tử Hân nghe xong điện thoại mới lên tiếng: “Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi.”
Mặc Tử Hân gật đầu, đôi mắt màu lam lộ vẻ u buồn, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dư Khiết hơi lo lắng cắn cắn môi.
“Luật sư Dư, cô đã kết hôn chưa?” Đột nhiên Mặc Tử Hân lên tiếng.
“Hả? Tôi vẫn chưa…” Dư Khiết bối rối trả lời.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ tham dự một yến tiệc, không biết luật sư Dư đây có thể làm bạn gái dự tiệc của tôi không?” Đôi mắt màu lam trong nháy mắt đã khôi phục được vẻ bình thản, quay đầu nhìn Dư Khiết.
Trong lòng Dư Khiết bấn loạn, tim
đập rất nhanh.
Bình thường Mặc Tử Hân rất hiếm khi tham gia tiệc tùng cùng phụ nữ, chưa nói đến việc những người phụ nữ có thể gần gũi với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà hôm nay lại ngỏ lời mời cô làm bạn nữ dự tiệc, không lẽ… Không không không, không thể nào, không có khả năng đó, không nên nghĩ ngợi quá nhiều!
Cả thế giới này ai lại không biết Mặc đại thiếu gia chỉ thích mỗi
nhị tiểu thư của Vân gia, trên đời này có lẽ không một phụ nữ nào khác có thể lọt vào tầm mắt của anh. Có lẽ… anh chỉ đơn giản muốn tìm một người bạn gái để đi cùng?
Dư Khiết kiềm chế sự kích động, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Khóe miệng Mặc Tử Hân hơi cong lên, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, Dư Khiết khẽ cắn cắn môi.
Một nam thần hoàn hảo như vậy lại lựa chọn sống cuộc đời độc thân, thật phí phạm của trời mà! Tiếc là… không ai đủ bản lĩnh để bước vào thế giới của anh.
…
Trong phòng, Cố Hề Hề
mặc thử bộ quần áo Vân lão phu nhân cho người mang tới, thật sự là vừa vặn đến kinh ngạc. Cô suy nghĩ một lúc rồi lập tức hiểu ra, chắc chắn Vân lão phu nhân đã dựa vào số đo của cô rồi sửa lại trang phục. Rất nhiều chỗ được chỉnh sửa vô cùng khéo léo, dùng nhiều phương pháp thêu thùa tỉ mỉ điều chỉnh lại kích cỡ. Không thể phủ nhận rằng những đường kim mũi chỉ do đích thân Vân lão phu nhân tự tay may cực kỳ linh hoạt, khiến người ta cảm thán không ngớt.
Tiểu Vương gõ cửa đi vào, kinh ngạc thốt lên: “Thiếu phu nhân đẹp thật đấy! Đây không phải là y phục truyền thống cổ sao?”
Cố Hề Hề khẽ cười: “Đây là y phục bà nội chị mặc lúc còn trẻ, cũng được khoảng 60 năm rồi, nhất định là một bộ váy theo chuẩn mực phục cổ (*) thời đó!”
(*) Nguyên văn là “phục cổ phạm nhi”, trong đó “phục cổ” (复古) được hiểu như từ “retro”.
“Thiếu phu nhân mặc gì cũng đẹp hết.” Tiểu Vương luôn miệng khen ngợi.
“Là Tư Thần kêu em qua đây?” Cố Hề Hề hỏi lại.
Tiểu Vương cười đáp: “Vâng, chủ tịch không yên tâm nên dặn em tới đây hỏi xem chị có cần chuẩn bị thêm lễ phục hay trang sức gì không. Hôm đó sẽ có rất nhiều khách, Vân gia vừa trở về nước sẽ không có thời gian chú ý đến mọi việc, nên mới bảo em đến đây giúp chị.”
Cố Hề Hề bật cười: “Anh ấy vẫn thích lo lắng như thế. Không sao đâu, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Mặc gia cũng cử người qua đây giúp đỡ. Em cứ về nói anh ấy ngoan ngoãn ở yên trong biệt thự rồi chờ tới giờ đi dự yến tiệc là được rồi.”
Tiểu Vương che miệng cười trộm.
Chủ tịch rõ ràng muốn kiếm cớ gặp thiếu phu nhân, nào ngờ lại bị chặn đầu không cho cơ hội.
Cố Hề Hề bỗng nhiên cười cười nói: “Em và Tiểu A là bắt đầu từ khi nào? Vậy mà giấu chị kỹ thật!”
Mặc Tiểu Vương đỏ lên: “Thiếu phu nhân à, chị tha cho em đi mà!”
Cố Hề Hề tiếp tục cười: “Bất quá, Tiểu A còn một cửa ải rất khó qua là Tiêu Hằng. Em là em họ của Tiêu Hằng nên chắc chắn ông anh họ của em cũng có trách nhiệm trấn giữ cửa ải.”
“Tiểu A cũng đang lo lắng chuyện này.” Tiểu Vương bị chọc cười, nói: “Anh họ còn đang ở Nga, chờ anh ấy về là có kịch hay để xem rồi!”
Cố Hề Hề nhớ lại khuôn mặt lúc nào cũng giống như đi đòi nợ của Tiêu Hằng và cảnh tượng Tiểu A bị thẩm vấn mà cực kỳ háo hức. Một màn hay ngàn năm có một thế này thì sao có thể bỏ qua?
Lúc này, có người bên ngoài bước vào thông báo: “Nhị tiểu thư, Kiều Kỳ đến, nói là muốn gặp cô.”
Edited by
Alice & Nish
Beta by Airy