Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-606
Chương 606: Cùng nhau từ bỏ
Buổi tối, nhóm trợ lý đến đem các vật dụng để mọi người nghỉ ngơi. Mỗi người nghỉ ngơi riêng tại căn nhà gỗ nhỏ của mình, tất cả đều trằn trọc không thể nào ngủ được. Lúc này nhóm quay phim đã tạm dừng làm việc, không quay nữa nhưng bốn người họ vẫn thao thức.
Có vẻ không chỉ bốn người chơi mà những người đang theo dõi trò chơi tại nhà cũng hồi hộp muốn biết kết quả. Mặc dù thử thách không giới hạn thời gian, nhưng nếu qua ba ngày vẫn không có tiến triển thì có thể sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, mà theo tình hình trước mắt thì khả năng bị loại của cả bốn người đều cao…
Bất quá vào buổi sáng ngày hôm sau, khi nhóm quay phim đi vào thì thấy Doãn Tư Thần đang tập trung lắp ráp một mô hình lâu đài rất đẹp. Bàn tay Doãn Tư Thần khéo léo thoăn thoắt, vật dụng lại đầy đủ dư thừa, bởi vậy không mất bao nhiêu thời gian thì anh đã dựng xong mô hình lâu đài bên bờ biển rất đẹp.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp tại nhà cũng ngây ngẩn cả người, Doãn Tư Thần đây là đang quyết tâm chiến thắng để đổi lại sự chấp nhận huỷ hôn của Mặc Tử Hân? Quả nhiên trong lòng Doãn Tư Thần thì Cố Hề Hề là quan trọng nhất.
Mà bên phía Cố Hề Hề, cô vẫn ngồi im bất động, khuôn mặt hiện rõ vẻ đấu tranh dữ dội.
Hirayama Jiro mang bữa sáng đến trước mặt Mộc Nhược Na, thờ ơ nói: “Quả nhiên Doãn Tư Thần không kiềm lòng được trước chiến thắng.”
Mộc Nhược Na bưng chén cơm lên, khẽ lắc đầu: “Anh ta bỏ công lắp mô hình lâu đài, chưa chắc là muốn thắng.”
“Nghĩa là sao?” Hirayama Jiro tò mò.
“Rất đơn giản! Doãn Tư Thần biết toàn bộ quá trình sẽ được quay phim lưu giữ lại, dù cái lâu đài đó có chiến thắng được hay không thì anh ta vẫn muốn giữ lại một kỉ niệm.” Mộc Nhược Na chắc nịch nói: “Ở trong lòng Doãn Tư Thần, Cố Hề Hề là quan trọng nhất, anh ta sẽ không bao giờ khiến Cố Hề Hề phải khó xử. Anh ta có thể là một người tàn nhẫn thâm độc khó đoán, nhưng lại là một người chồng tốt.”
Hirayama Jiro ý vị liếc nhìn Mộc Nhược Na: “Em có vẻ rất hiểu người khác?”
Mộc Nhược Na gật gật đầu: “Đương nhiên, tôi từng nhìn thấy khuôn mặt anh ta lúc tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, những chuyện này không là gì. Thẳng thắn mà nói thì từ khi trở về từ đảo Fiji đã có rất nhiều chuyện được định sẵn kết cục. Bây giờ Mặc gia có tỏ thái độ hay không cũng không khác biệt. Giờ đưa ra món quà này làm mồi nhử có lẽ không phải để thử thách Doãn Tư Thần mà là dụng ý khác. Huống hồ gì từ đầu chuyến đi này không phải nhắm vào họ, mà là Tử Huyên với Cảnh Dung.”
Mộc Nhược Na nhấp một ngụm canh, tiếp tục nói: “Lần này người khó xử không phải Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, mà là Cảnh Dung và Mặc Tử Huyên. Ba năm trước Cố Hề Hề bị đầu độc suýt chết trên bàn mổ, may mắn được cứu sống nhờ bí dược của Vân gia, sau đó mất trí nhớ và được Vân gia đưa ra nước ngoài. Thời gian đó Doãn Tư Thần như một cái xác không hồn, mất đi Hề Hề thì anh ta cũng giống như mất đi linh hồn. Nếu không phải Mặc Tử Hân nói ra sự thật để hai người họ đánh cược với nhau, chỉ e là… anh ta sẽ không thể chịu nổi, không biết còn suy sụp thành bộ dạng gì nữa. Cho nên chút nhiệm vụ này với anh ta còn chưa được gọi là thử thách đâu.”
Hirayama Jiro bỗng nhiên cảm thấy ghen tức, vì sao Mộc Nhược Na hiểu rõ về người đàn ông khác như vậy mà lại không chịu tìm hiểu về cậu?
Hirayama Jiro quay người đi, không nói gì nữa.
Mộc Nhược Na đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên thấy vẻ mặt âm trầm của Hirayama Jiro thì chớp chớp mắt khó hiểu, cô đâu có nói gì sai?
Hirayama Jiro thấy Mộc Nhược Na vẫn chưa tự giác biết lỗi sai thì nhịn không được mà ai oán lên tiếng: “Em còn chưa hiểu về anh như vậy…”
Mộc Nhược Na bất đắc dĩ nói: “Này, cậu muốn tôi hiểu về cậu thế nào nữa? Quá khứ của cậu đơn giản quá mà! Ngoại trừ phòng thí nghiệm thì cũng chỉ là phòng thí nghiệm, mối tình đầu của cậu là tôi, người phụ nữ đầu tiên của cậu cũng là tôi, người đầu tiên cậu thích cũng là tôi! Tôi còn phải hiểu gì nữa?”
“Nhưng em lại hiểu rõ người đàn ông khác như vậy.” Hirayama Jiro vẫn hậm hực.
Mộc Nhược Na phì cười: “Cậu ghen xàm thật!”
“Không phải, anh chỉ thấy không công bằng.” Hirayama Jiro vẫn mạnh miệng.
“Vậy tôi sẽ nói tiếp cho cậu biết lý do vì sao Hề Hề không cạnh tranh trong nhiệm vụ lần này.” Mộc Nhược Na chậc lưỡi, đành chuyển đề tài qua Cố Hề Hề.
Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên, Mộc Nhược Na thuận tay bắt máy: “Alo…”
“Nhược Na, chúng ta có thể nói chuyện không?” Giọng nói của Thượng Kha truyền đến từ đầu dây bên kia.
Câu nói còn chưa hoàn toàn dứt thì Mộc Nhược Na đã dập máy.
Thượng Kha cười khổ, không ngờ anh cũng có ngày này. Anh chậm rãi soạn một tin nhắn gửi đi: “Em đừng vội xoá tin nhắn, tôi chỉ muốn nói với em tôi sắp đi Melbourne một thời gian. Tôi biết em trốn tránh tôi và cảm thấy tôi rất phiền, nhưng tôi chỉ muốn gặp mặt em một lần trước khi lên đường. Lần này tôi đi có thể sẽ rất lâu mới quay lại. Nhược Na, xem như nể tình chúng ta quen biết đã lâu cũng được, tôi chỉ muốn gặp mặt em, không có ý gì khác.”
Mộc Nhược Na nắm chặt di động trong tay, nhìn tin nhắn mà không còn tâm trạng ăn uống nữa, yên lặng đặt di động lên bàn.
Dù không cố tình xem trộm tin nhắn nhưng Hirayama Jiro vẫn thấy được tin nhắn của Thượng Kha, nên bây giờ gương mặt cậu lại lần nữa trở nên khó coi.
Mộc Nhược Na khó nghĩ gãi gãi đầu: “Hay cậu đi với tôi đi, có lẽ lần này anh ta sẽ bỏ cuộc thật.”
“Không đi.” Sắc mặt Hirayama Jiro trầm xuống.
Hiện tại Hirayama Jiro quả thật càng ngày càng giống một người đàn ông bình thường, nếu như trước đây chỉ cần nhìn ai mà cậu không ưa, cậu sẽ lập tức chế tạo thuốc độc và hạ dược, vậy là xong. Nhưng giờ rốt cuộc cậu đã hiểu, một khi thật sự có tình cảm với một người, sẽ luôn luôn vô điều kiện mà nhượng bộ đối phương bất chấp những điểm giới hạn của bản thân.
Cậu bây giờ chính là như vậy! Bởi vì cậu dành tình cảm cho Mộc Nhược Na, nên lần lượt đều nhường nhịn mọi chuyện. Nhưng điểm giới hạn cuối cùng không thể vượt qua, đó chính là Mộc Nhược Na rời khỏi cậu và đi gặp Thượng Kha.
“Jiro…” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Tôi trốn tránh anh ta đã lâu, giờ quả thật nên đi gặp mặt.”
Thấy sắc mặt Hirayama Jiro vẫn đen như đít nồi, Mộc Nhược Na đành nói: “Được rồi, được rồi, tôi sợ cậu đấy! Tôi đi tiễn anh ta rồi sẽ dẫn cậu về gặp gia đình tôi, có thể khiến ba mẹ tôi đồng ý cậu hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu.”
Vốn dĩ Hirayama Jiro đang tức giận nhưng nghe những lời này thì đôi mắt tức khắc sáng lên: “Thật không?”
Mộc Nhược Na gật gật đầu lấy lệ, cô hoàn toàn không biết cái gật đầu này của cô sẽ khiến một chuyện trọng đại xảy ra!
Hirayama Jiro ghé nhà ra mắt, quả thật khiến Mộc gia phải mở mang tầm mắt.
…
Ba ngày đã trôi qua, bốn người phải ra khỏi căn nhà gỗ và tập trung tại một bãi đất trống, biểu cảm từng người đều có vẻ nặng nề. Các máy quay nhắm vào bốn nhân vật chính, những người trợ lý được phân công để đem tác phẩm tới triển lãm.
Ngoài dự đoán của mọi người thì tất cả đều thiết kế những mô hình lâu đài rất đẹp, có lâu đài trên núi, lâu đài ở bờ biển, lâu đài ngay thác nước ở sườn núi, lâu đài trên hòn đảo nhỏ.
Máy quay quay cận cảnh từng mô hình để người xem phát sóng trực tiếp có cái nhìn trực quan hết.
Chờ máy quay lướt qua một lượt, Cố Hề Hề là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi có chuyện quan trọng cần nói. Tôi thiết kế ra mô hình này không phải dành cho người tôi yêu nhất, mà là dành cho Tử Huyên!”
Mặc Tử Huyên sửng sốt.
“Tử Huyên là người phóng khoáng hay đi đây đó khắp nơi trời nam biển bắc, tuy ở đâu cũng có dinh thự của Mặc gia, nhưng những nơi đó là của Mặc gia, không phải của cô ấy. Có lẽ không ít căn nhà được sở hữu dưới tên của cô ấy, nhưng đó chỉ là căn nhà đơn thuần, không phải một mái ấm, không có tình cảm. Tôi thiết kế lâu đài này để tặng cho cô ấy, nơi này có tôi, có Nhược Na. Mong là mỗi khi nhìn thấy lâu đài này thì cô ấy sẽ nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc khi ba chúng tôi ở bên nhau.” Cố Hề Hề nói xong thì quay lại dịu dàng nhìn Mặc Tử Huyên: “Tôi từ bỏ quyền thi đấu. Tử Huyên này, Nhược Na đã có được hạnh phúc riêng, tôi hy vọng người tiếp theo có được hạnh phúc sẽ là cậu. Chúng ta là bạn bè, cả đời bên nhau, vĩnh viễn không thay đổi. Dù sau này cậu vẫn là Mặc gia đại tiểu thư hay trở thành vợ của một ai đó, tôi chỉ mong cậu đừng quên mất chúng tôi.”
Hốc mắt Mặc Tử Huyên bỗng chốc đỏ hoe.
Doãn Tư Thần khẽ mỉm cười, nói: “Tôi cũng bỏ quyền thi đấu. Đây là mô hình tôi tặng cho Cảnh Dung. Tôi đã từng hứa với anh ấy rằng chỉ cần trở lại Trung Quốc, tôi sẽ giúp anh ấy có được một gia đình. Sau này tôi mới hiểu mình đã mạnh miệng quá, tôi chỉ có thể tặng nhà, tặng lâu đài, không thể tặng hẳn điều thiêng liêng như gia đình. Tôi sẽ tự thiết kế một lâu đài thật sự cho bản thân, là nơi tôi và Hề Hề sẽ sống nửa đời sau này, khi anh ấy đến thăm thì chúng tôi sẽ hoan nghênh mời vào, chúng tôi sẽ cho anh ấy cảm giác của một gia đình thật sự.”
Đáy mắt Cảnh Dung lúc này vô cùng xúc động.
“Đáng ghét thật! Mấy câu lừa tình này dễ làm người ta thẹn thùng lắm đấy biết không?” Cảnh Dung nhẹ nhàng cười cười: “Vậy thì tôi cũng từ bỏ quyền thi đấu. Tôi không muốn miễn cưỡng cô ấy, tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng. Có lẽ do tôi thật sự không tốt, đương nhiên, tôi không phủ nhận những năm vừa qua mình có hơi bừa bãi… Mô hình lâu đài này dựa trên lâu đài thật sự mà tôi đang ở, nó là lâu đài tôi yêu thích nhất, tôi muốn tặng cho Huyên Huyên như là món quà chia tay. Tôi từ bỏ, tôi bằng lòng thành toàn cho sự lựa chọn của Huyên Huyên, dù cô ấy lựa chọn ai làm người bạn đời, tôi vẫn sẽ chúc phúc cho cô ấy! Cảm ơn hai người đã lo lắng cho tôi, đến hôm nay tôi mới hiểu thế nào là tình yêu.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Bốn người, đã có ba người từ bỏ quyền thi đấu, Mặc Tử Huyên không chiến mà thắng!
Như vậy cô có thể đạt được món quà bí mật và quyền lợi chính là từ chối hôn ước với Cảnh Dung, đây vốn là điều cô muốn làm từ trước đến giờ, thoát khỏi hôn ước lố bịch này. Chỉ là, cô không cảm thấy vui chút nào, có một sự mất mát khó hiểu…
Những ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, về mỗi khoảnh khắc khi ở bên cạnh Cảnh Dung, từng chi tiết rất nhỏ… lúc này Mặc Tử Huyên mới nhớ đến thời điểm khi cô gặp Cảnh Dung thời thơ ấu, Cảnh Dung trông rất đẹp, đẹp như một bé gái, tuy là quý tộc thượng lưu nhưng Cảnh Dung luôn luôn nhường nhịn cô. Mặc cho cô gây ra tai hoạ gì thì người chịu trận cuối cùng vẫn luôn là Cảnh Dung.
Từ khi nào cô lại ghét anh đến vậy?
Có lẽ là năm anh mười sáu tuổi, lần đầu xuất hiện trên các mặt báo với hình ảnh công tử phong lưu ăn chơi trác táng, khi đó Mặc Tử Huyên cảm thấy Cảnh Dung cô quen biết đã không còn, tựa như một đồ vật cô yêu thích đã bị người khác tàn nhẫn cướp đi.
Edited by Nish
Beta by Airy
Buổi tối, nhóm trợ lý đến đem các vật dụng để mọi người nghỉ ngơi. Mỗi người nghỉ ngơi riêng tại căn nhà gỗ nhỏ của mình, tất cả đều trằn trọc không thể nào ngủ được. Lúc này nhóm quay phim đã tạm dừng làm việc, không quay nữa nhưng bốn người họ vẫn thao thức.
Có vẻ không chỉ bốn người chơi mà những người đang theo dõi trò chơi tại nhà cũng hồi hộp muốn biết kết quả. Mặc dù thử thách không giới hạn thời gian, nhưng nếu qua ba ngày vẫn không có tiến triển thì có thể sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, mà theo tình hình trước mắt thì khả năng bị loại của cả bốn người đều cao…
Bất quá vào buổi sáng ngày hôm sau, khi nhóm quay phim đi vào thì thấy Doãn Tư Thần đang tập trung lắp ráp một mô hình lâu đài rất đẹp. Bàn tay Doãn Tư Thần khéo léo thoăn thoắt, vật dụng lại đầy đủ dư thừa, bởi vậy không mất bao nhiêu thời gian thì anh đã dựng xong mô hình lâu đài bên bờ biển rất đẹp.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp tại nhà cũng ngây ngẩn cả người, Doãn Tư Thần đây là đang quyết tâm chiến thắng để đổi lại sự chấp nhận huỷ hôn của Mặc Tử Hân? Quả nhiên trong lòng Doãn Tư Thần thì Cố Hề Hề là quan trọng nhất.
Mà bên phía Cố Hề Hề, cô vẫn ngồi im bất động, khuôn mặt hiện rõ vẻ đấu tranh dữ dội.
Hirayama Jiro mang bữa sáng đến trước mặt Mộc Nhược Na, thờ ơ nói: “Quả nhiên Doãn Tư Thần không kiềm lòng được trước chiến thắng.”
Mộc Nhược Na bưng chén cơm lên, khẽ lắc đầu: “Anh ta bỏ công lắp mô hình lâu đài, chưa chắc là muốn thắng.”
“Nghĩa là sao?” Hirayama Jiro tò mò.
“Rất đơn giản! Doãn Tư Thần biết toàn bộ quá trình sẽ được quay phim lưu giữ lại, dù cái lâu đài đó có chiến thắng được hay không thì anh ta vẫn muốn giữ lại một kỉ niệm.” Mộc Nhược Na chắc nịch nói: “Ở trong lòng Doãn Tư Thần, Cố Hề Hề là quan trọng nhất, anh ta sẽ không bao giờ khiến Cố Hề Hề phải khó xử. Anh ta có thể là một người tàn nhẫn thâm độc khó đoán, nhưng lại là một người chồng tốt.”
Hirayama Jiro ý vị liếc nhìn Mộc Nhược Na: “Em có vẻ rất hiểu người khác?”
Mộc Nhược Na gật gật đầu: “Đương nhiên, tôi từng nhìn thấy khuôn mặt anh ta lúc tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, những chuyện này không là gì. Thẳng thắn mà nói thì từ khi trở về từ đảo Fiji đã có rất nhiều chuyện được định sẵn kết cục. Bây giờ Mặc gia có tỏ thái độ hay không cũng không khác biệt. Giờ đưa ra món quà này làm mồi nhử có lẽ không phải để thử thách Doãn Tư Thần mà là dụng ý khác. Huống hồ gì từ đầu chuyến đi này không phải nhắm vào họ, mà là Tử Huyên với Cảnh Dung.”
Mộc Nhược Na nhấp một ngụm canh, tiếp tục nói: “Lần này người khó xử không phải Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, mà là Cảnh Dung và Mặc Tử Huyên. Ba năm trước Cố Hề Hề bị đầu độc suýt chết trên bàn mổ, may mắn được cứu sống nhờ bí dược của Vân gia, sau đó mất trí nhớ và được Vân gia đưa ra nước ngoài. Thời gian đó Doãn Tư Thần như một cái xác không hồn, mất đi Hề Hề thì anh ta cũng giống như mất đi linh hồn. Nếu không phải Mặc Tử Hân nói ra sự thật để hai người họ đánh cược với nhau, chỉ e là… anh ta sẽ không thể chịu nổi, không biết còn suy sụp thành bộ dạng gì nữa. Cho nên chút nhiệm vụ này với anh ta còn chưa được gọi là thử thách đâu.”
Hirayama Jiro bỗng nhiên cảm thấy ghen tức, vì sao Mộc Nhược Na hiểu rõ về người đàn ông khác như vậy mà lại không chịu tìm hiểu về cậu?
Hirayama Jiro quay người đi, không nói gì nữa.
Mộc Nhược Na đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên thấy vẻ mặt âm trầm của Hirayama Jiro thì chớp chớp mắt khó hiểu, cô đâu có nói gì sai?
Hirayama Jiro thấy Mộc Nhược Na vẫn chưa tự giác biết lỗi sai thì nhịn không được mà ai oán lên tiếng: “Em còn chưa hiểu về anh như vậy…”
Mộc Nhược Na bất đắc dĩ nói: “Này, cậu muốn tôi hiểu về cậu thế nào nữa? Quá khứ của cậu đơn giản quá mà! Ngoại trừ phòng thí nghiệm thì cũng chỉ là phòng thí nghiệm, mối tình đầu của cậu là tôi, người phụ nữ đầu tiên của cậu cũng là tôi, người đầu tiên cậu thích cũng là tôi! Tôi còn phải hiểu gì nữa?”
“Nhưng em lại hiểu rõ người đàn ông khác như vậy.” Hirayama Jiro vẫn hậm hực.
Mộc Nhược Na phì cười: “Cậu ghen xàm thật!”
“Không phải, anh chỉ thấy không công bằng.” Hirayama Jiro vẫn mạnh miệng.
“Vậy tôi sẽ nói tiếp cho cậu biết lý do vì sao Hề Hề không cạnh tranh trong nhiệm vụ lần này.” Mộc Nhược Na chậc lưỡi, đành chuyển đề tài qua Cố Hề Hề.
Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên, Mộc Nhược Na thuận tay bắt máy: “Alo…”
“Nhược Na, chúng ta có thể nói chuyện không?” Giọng nói của Thượng Kha truyền đến từ đầu dây bên kia.
Câu nói còn chưa hoàn toàn dứt thì Mộc Nhược Na đã dập máy.
Thượng Kha cười khổ, không ngờ anh cũng có ngày này. Anh chậm rãi soạn một tin nhắn gửi đi: “Em đừng vội xoá tin nhắn, tôi chỉ muốn nói với em tôi sắp đi Melbourne một thời gian. Tôi biết em trốn tránh tôi và cảm thấy tôi rất phiền, nhưng tôi chỉ muốn gặp mặt em một lần trước khi lên đường. Lần này tôi đi có thể sẽ rất lâu mới quay lại. Nhược Na, xem như nể tình chúng ta quen biết đã lâu cũng được, tôi chỉ muốn gặp mặt em, không có ý gì khác.”
Mộc Nhược Na nắm chặt di động trong tay, nhìn tin nhắn mà không còn tâm trạng ăn uống nữa, yên lặng đặt di động lên bàn.
Dù không cố tình xem trộm tin nhắn nhưng Hirayama Jiro vẫn thấy được tin nhắn của Thượng Kha, nên bây giờ gương mặt cậu lại lần nữa trở nên khó coi.
Mộc Nhược Na khó nghĩ gãi gãi đầu: “Hay cậu đi với tôi đi, có lẽ lần này anh ta sẽ bỏ cuộc thật.”
“Không đi.” Sắc mặt Hirayama Jiro trầm xuống.
Hiện tại Hirayama Jiro quả thật càng ngày càng giống một người đàn ông bình thường, nếu như trước đây chỉ cần nhìn ai mà cậu không ưa, cậu sẽ lập tức chế tạo thuốc độc và hạ dược, vậy là xong. Nhưng giờ rốt cuộc cậu đã hiểu, một khi thật sự có tình cảm với một người, sẽ luôn luôn vô điều kiện mà nhượng bộ đối phương bất chấp những điểm giới hạn của bản thân.
Cậu bây giờ chính là như vậy! Bởi vì cậu dành tình cảm cho Mộc Nhược Na, nên lần lượt đều nhường nhịn mọi chuyện. Nhưng điểm giới hạn cuối cùng không thể vượt qua, đó chính là Mộc Nhược Na rời khỏi cậu và đi gặp Thượng Kha.
“Jiro…” Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: “Tôi trốn tránh anh ta đã lâu, giờ quả thật nên đi gặp mặt.”
Thấy sắc mặt Hirayama Jiro vẫn đen như đít nồi, Mộc Nhược Na đành nói: “Được rồi, được rồi, tôi sợ cậu đấy! Tôi đi tiễn anh ta rồi sẽ dẫn cậu về gặp gia đình tôi, có thể khiến ba mẹ tôi đồng ý cậu hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu.”
Vốn dĩ Hirayama Jiro đang tức giận nhưng nghe những lời này thì đôi mắt tức khắc sáng lên: “Thật không?”
Mộc Nhược Na gật gật đầu lấy lệ, cô hoàn toàn không biết cái gật đầu này của cô sẽ khiến một chuyện trọng đại xảy ra!
Hirayama Jiro ghé nhà ra mắt, quả thật khiến Mộc gia phải mở mang tầm mắt.
…
Ba ngày đã trôi qua, bốn người phải ra khỏi căn nhà gỗ và tập trung tại một bãi đất trống, biểu cảm từng người đều có vẻ nặng nề. Các máy quay nhắm vào bốn nhân vật chính, những người trợ lý được phân công để đem tác phẩm tới triển lãm.
Ngoài dự đoán của mọi người thì tất cả đều thiết kế những mô hình lâu đài rất đẹp, có lâu đài trên núi, lâu đài ở bờ biển, lâu đài ngay thác nước ở sườn núi, lâu đài trên hòn đảo nhỏ.
Máy quay quay cận cảnh từng mô hình để người xem phát sóng trực tiếp có cái nhìn trực quan hết.
Chờ máy quay lướt qua một lượt, Cố Hề Hề là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi có chuyện quan trọng cần nói. Tôi thiết kế ra mô hình này không phải dành cho người tôi yêu nhất, mà là dành cho Tử Huyên!”
Mặc Tử Huyên sửng sốt.
“Tử Huyên là người phóng khoáng hay đi đây đó khắp nơi trời nam biển bắc, tuy ở đâu cũng có dinh thự của Mặc gia, nhưng những nơi đó là của Mặc gia, không phải của cô ấy. Có lẽ không ít căn nhà được sở hữu dưới tên của cô ấy, nhưng đó chỉ là căn nhà đơn thuần, không phải một mái ấm, không có tình cảm. Tôi thiết kế lâu đài này để tặng cho cô ấy, nơi này có tôi, có Nhược Na. Mong là mỗi khi nhìn thấy lâu đài này thì cô ấy sẽ nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc khi ba chúng tôi ở bên nhau.” Cố Hề Hề nói xong thì quay lại dịu dàng nhìn Mặc Tử Huyên: “Tôi từ bỏ quyền thi đấu. Tử Huyên này, Nhược Na đã có được hạnh phúc riêng, tôi hy vọng người tiếp theo có được hạnh phúc sẽ là cậu. Chúng ta là bạn bè, cả đời bên nhau, vĩnh viễn không thay đổi. Dù sau này cậu vẫn là Mặc gia đại tiểu thư hay trở thành vợ của một ai đó, tôi chỉ mong cậu đừng quên mất chúng tôi.”
Hốc mắt Mặc Tử Huyên bỗng chốc đỏ hoe.
Doãn Tư Thần khẽ mỉm cười, nói: “Tôi cũng bỏ quyền thi đấu. Đây là mô hình tôi tặng cho Cảnh Dung. Tôi đã từng hứa với anh ấy rằng chỉ cần trở lại Trung Quốc, tôi sẽ giúp anh ấy có được một gia đình. Sau này tôi mới hiểu mình đã mạnh miệng quá, tôi chỉ có thể tặng nhà, tặng lâu đài, không thể tặng hẳn điều thiêng liêng như gia đình. Tôi sẽ tự thiết kế một lâu đài thật sự cho bản thân, là nơi tôi và Hề Hề sẽ sống nửa đời sau này, khi anh ấy đến thăm thì chúng tôi sẽ hoan nghênh mời vào, chúng tôi sẽ cho anh ấy cảm giác của một gia đình thật sự.”
Đáy mắt Cảnh Dung lúc này vô cùng xúc động.
“Đáng ghét thật! Mấy câu lừa tình này dễ làm người ta thẹn thùng lắm đấy biết không?” Cảnh Dung nhẹ nhàng cười cười: “Vậy thì tôi cũng từ bỏ quyền thi đấu. Tôi không muốn miễn cưỡng cô ấy, tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng. Có lẽ do tôi thật sự không tốt, đương nhiên, tôi không phủ nhận những năm vừa qua mình có hơi bừa bãi… Mô hình lâu đài này dựa trên lâu đài thật sự mà tôi đang ở, nó là lâu đài tôi yêu thích nhất, tôi muốn tặng cho Huyên Huyên như là món quà chia tay. Tôi từ bỏ, tôi bằng lòng thành toàn cho sự lựa chọn của Huyên Huyên, dù cô ấy lựa chọn ai làm người bạn đời, tôi vẫn sẽ chúc phúc cho cô ấy! Cảm ơn hai người đã lo lắng cho tôi, đến hôm nay tôi mới hiểu thế nào là tình yêu.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Bốn người, đã có ba người từ bỏ quyền thi đấu, Mặc Tử Huyên không chiến mà thắng!
Như vậy cô có thể đạt được món quà bí mật và quyền lợi chính là từ chối hôn ước với Cảnh Dung, đây vốn là điều cô muốn làm từ trước đến giờ, thoát khỏi hôn ước lố bịch này. Chỉ là, cô không cảm thấy vui chút nào, có một sự mất mát khó hiểu…
Những ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, về mỗi khoảnh khắc khi ở bên cạnh Cảnh Dung, từng chi tiết rất nhỏ… lúc này Mặc Tử Huyên mới nhớ đến thời điểm khi cô gặp Cảnh Dung thời thơ ấu, Cảnh Dung trông rất đẹp, đẹp như một bé gái, tuy là quý tộc thượng lưu nhưng Cảnh Dung luôn luôn nhường nhịn cô. Mặc cho cô gây ra tai hoạ gì thì người chịu trận cuối cùng vẫn luôn là Cảnh Dung.
Từ khi nào cô lại ghét anh đến vậy?
Có lẽ là năm anh mười sáu tuổi, lần đầu xuất hiện trên các mặt báo với hình ảnh công tử phong lưu ăn chơi trác táng, khi đó Mặc Tử Huyên cảm thấy Cảnh Dung cô quen biết đã không còn, tựa như một đồ vật cô yêu thích đã bị người khác tàn nhẫn cướp đi.
Edited by Nish
Beta by Airy