Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-600
Chương 600: Cùng nhau leo núi
Cảnh Dung gật gù như một học sinh chăm học lắng nghe thầy giáo giảng bài: “Đúng, đúng, đúng, nhưng giờ là thái bình thịnh thế, chúng ta tìm đâu ra gian nan nguy hiểm? Hay là đi nước ngoài một chuyến, có khi lại gặp được?”
Doãn Tư Thần đương nhiên hiểu ý của Cảnh Dung, nhưng đánh chết anh cũng không bao giờ để Cố Hề Hề rơi vào cảnh nguy hiểm thêm một lần nào nữa, một lần trải qua đã đủ làm anh hối hận thấu ruột gan!
Còn có thể có lần sau sao? Đừng mơ!
“Ai nói cứ nhất định phải là chuyện nguy hiểm? Có thể tham gia các hoạt động vui chơi với nhau cũng là một cách! Ví dụ leo núi chẳng hạn!” Doãn Tư Thần lập tức nảy ra ý tưởng: “Tỉnh Y có rất nhiều núi, địa hình núi ở đây khá hiểm trở, nếu có thể cùng leo núi rồi chờ đến khi cô ấy không leo nổi nữa thì anh cõng cô ấy. Không phải là có cơ hội bồi đắp tình cảm sao?”
Ánh mắt Cảnh Dung sáng ngời, một giây sau lại ảm đạm: “Nếu người không leo nổi trước là tôi thì làm sao bây giờ?”
Doãn Tư Thần: “…”
Thân là một chủ tịch tập đoàn, nếu anh ra tay đánh một quý tộc thì có phù hợp không?
Vậy là dưới sự hợp tác liên thủ của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, mọi người đã chọn ra hành trình tiếp theo. Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người tập trung ở chỗ cũ, chuẩn bị hành trình leo núi tập thể.
Vì sao gọi là tập thể?
Là bởi ngoại trừ Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần, Mặc Tử Huyên, Cảnh Dung thì còn có cả đám trợ lý và vệ sĩ… Thôi được rồi, vì phu nhân của chủ tịch cứ như bị lời nguyền, cứ ra khỏi cửa là gặp tai hoạ khiến cho Doãn chủ tịch không thể không sợ hãi, anh tuyệt đối không cho phép Cố Hề Hề gặp bất kỳ sự cố gì, vậy nên có bao nhiêu trợ lý và vệ sĩ đều phải mang theo hết. Tất thảy dụng cụ trang thiết bị cứu hộ, có thể mang bao nhiêu thì liền mang bấy nhiêu.
Nhìn một cảnh trước mắt, Mặc Tử Huyên chỉ muốn phun trào: “Nếu không phải biết rõ chúng ta đi leo núi, tôi còn tưởng chúng ta sắp đi chinh chiến Nepal!”
Phốc… so sánh hình tượng rất chính xác!
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Chịu thôi, cứ để anh ấy dẫn theo người đi, lúc leo núi là chúng ta đi trước, họ đi sau, coi như đoàn leo núi này thì chúng ta là đoàn trưởng, dẫn theo đoàn viên là họ.”
Mặc Tử Huyên nghĩ nghĩ, đúng là chỉ có thể như vậy, tuy cảm thấy việc chuẩn bị quá nhiều người thì thật rầm rộ, nhưng cô không hy vọng có bất trắc gì xảy ra. Cô từng nghe về chuyến đi biển đầy sóng gió của Cố Hề Hề nên cũng nhất trí đặt an toàn lên hàng đầu.
Mọi người sắp xếp hành lý xong xuôi thì lái xe đi về khu vực leo núi, bốn người ngồi chung một xe để thuận tiện nghiên cứu bản đồ.
“Ai da, bản đồ này lạc hậu quá rồi!” Tròng mắt Cảnh Dung trừng lên: “Chúng ta sử dụng bản đồ vệ tinh không hay hơn sao? Ai cũng có điện thoại có định vị mà!”
Mặc Tử Huyên trừng mắt một cái: “Đi chơi là phải như thế này! Dùng định vị thì còn gì thú vị?”
Cố Hề Hề cười hì hì, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò tìm kho báu, chỉ được sử dụng bản đồ này thôi để tìm mục tiêu, sau đó chúng ta sẽ cắm trại ngoài trời, trồng cây, tìm được kho báu thì quay về. Thời gian mười ngày đủ để chúng ta vui chơi.”
Doãn Tư Thần cười tủm tỉm nhìn Cố Hề Hề, chỉ cần vợ anh thích thì anh sẽ thích!
Vợ của anh khi cười rộ lên thật xinh đẹp!
Cảnh Dung trợn mắt há hốc mồm: “Ở đâu mà hai người nghĩ ra ý tưởng này?”
Cố Hề Hề nghiêng đầu nói: “Bây giờ trên tivi toàn chiếu mấy gameshow kiểu này. Gì mà sinh tồn ngoài tự nhiên, trốn thoát hiểm cảnh, còn có mấy nghệ sĩ ghi lại nhật ký hoạt động nữa, à đúng rồi, có nhiều cảnh mọi người cùng xuất phát sau đó tách cặp ra chia đội, vân vân và mây mây. Bọn họ đều vậy hết, chỉ dùng bản đồ vẽ tay mà hoàn thành nhiệm vụ. Tôi cảm thấy trò chơi này rất có tính thử thách!”
Cảnh Dung bất lực đến mức cả sức phun tào cũng chẳng còn.
Mặc Tử Huyên lại cực kỳ hứng thú: “Đúng, đúng, trước đây tôi hay xem mấy chương trình như thế này, rất thú vị, đáng tiếc gia đình không cho tôi tham gia những tiết mục này trên tivi. Ai da… bất quá không sao, giờ chúng ta chơi cũng đỡ ghiền!”
Doãn Tư Thần mỉm cười nói: “Tôi đã cho người bố trí nhiếp ảnh gia cùng với máy quay flycam, lát nữa khi chúng ta bắt đầu xuống xe thì họ sẽ đi theo sau quay phim, ghi lại hành trình mười ngày và gửi cho người nhà của chúng ta.”
Cảnh Dung: “…”
Doãn chủ tịch này, anh muốn cưng chiều vợ đến cỡ nào nữa? Cái trò quay phim với chả flycam này là do bà vợ anh đề nghị đúng không? Rõ ràng hai người không phải muốn tác hợp tôi và Huyên Huyên, hai người chỉ kiếm cớ đi chơi thôi!
Doãn chủ tịch thật quá đáng!
Cố Hề Hề hăng hái quay người lấy bốn cái ba lô, chia cho mỗi người một cái và nói: “Trong ba lô của chúng ta đều chuẩn bị sẵn đồ như nhau. Nếu cần thêm món nào có thể mua lại của các vệ sĩ, nhưng phải bỏ tiền ra mua nhé!”
Cảnh Dung tự tin nói: “Chuyện đơn giản, trên người tôi mang đầy thẻ ngân hàng.”
“Chỉ có thể dùng tiền mặt.” Cố Hề Hề hảo tâm nhắc nhở.
Cảnh Dung đần người trong chốc lát, lập tức hét lên: “Tôi muốn tìm nơi rút tiền!”
“Ha ha ha ha!”
Cả ba người còn lại tức khắc cười sảng khoái. Câu chuyện ngu ngốc hoang đường về việc Cảnh Dung kêu cả đám bạn gái cũ tới đây cũng vì vậy đã nhẹ nhàng tan thành mây khói.
Bốn người họ cầm theo bản đồ vẽ tay đơn sơ, đơn sơ đến mức người ta không nỡ nhìn quá lâu vì có nhìn cũng như không. Lúc này đã phát sinh bất đồng đầu tiên giữa họ: xác định phương hướng!
“Này này, tôi thấy bản đồ của chúng ta bị ngược rồi, phải nhìn từ trên xuống mới đúng!” Cố Hề Hề nhìn chằm chằm vào bản đồ của cô, sau đó nhìn bản đồ của người khác mà chỉ hận không thể xé quách bản đồ cho xong: “Chúng ta thử xếp lại đi.”
Bốn bản đồ của họ khi đặt cạnh nhau sẽ là một tấm bản đồ hoàn chỉnh, bất quá mất cả thế kỷ vẫn không thể xếp đúng thứ tự các mảnh của bản đồ. Doãn Tư Thần nhìn chằm chằm bản đồ vẫn không tìm ra manh mối gì, không biết tác giả bản đồ này là ai mà lại tạo ra tác phẩm hại não thế này?
Cái bản đồ này ngoại trừ đường vẽ cong cong đơn giản thì đến cái thông tin về tỷ lệ cũng không có, bên đây vẽ ký hiệu núi, bên kia vẽ ký hiệu hồ, chỗ kia vẽ ký hiệu cỏ với cái trình độ vẽ vời của trẻ con mẫu giáo. Bản đồ này mà giao cho lính đặc chủng để đi tìm kho báu chắc họ cũng bó tay chứ đừng nói đến tay mơ như bốn nhân vật đang ở đây.
Nghe lời Cố Hề Hề, cả bốn người liền đổi vị trí các mảnh bản đồ và nhìn lại lần nữa, sau hơn mười phút xem đi xem lại, cuối cùng đã xếp hoàn chỉnh bản đồ.
Mặc Tử Huyên và Cố Hề Hề đập tay chúc mừng: “A hay quá, rốt cuộc đã xác định được vị trí!”
Ánh mắt Cảnh Dung đầy hoài nghi: “Hai người xác định thế nào? Giờ không có định vị thì không biết chúng ta đi về hướng nào nữa.”
Mặc Tử Huyên lập tức chạy về phía trước, nhìn qua lại cảnh vật xung quanh rồi so sánh với tấm bản đồ nguệch ngoạc trong tay.
“Mọi người chú ý nhìn cảnh quan địa hình xung quanh, sau đó nhìn lại bản đồ, tưởng tượng một chút là sẽ đoán ra thôi.” Cố Hề Hề cười nói.
Doãn Tư Thần và Cảnh Dung cùng nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn địa hình xung quanh.
Cảnh Dung nhìn chằm chằm thật lâu, lập tức chỉ tay vào một cái máy phát điện cối xay gió: “Mọi người xem đây có phải ký hiệu này trên bản đồ không?”
Những người khác liền nhìn vào bản đồ, à, trên bản đồ có một cái dấu dọc khó hiểu, là ý chỉ máy phát điện cối xay gió?
“Ở đây có một con sông, bản đồ chỗ này có một đường cong, là chỉ con sông này đúng không nhỉ?” Mặc Tử Huyên cũng có một sự tưởng tượng tương đồng, liền kêu lên.
“Nhìn cũng giống lắm…!” Cố Hề Hề day day cằm, nói: “Tư Thần, anh thấy thế nào?”
“Ừ, bà xã anh minh!” Doãn Tư Thần nghiêm túc trả lời.
Cảnh Dung và Mặc Tử Huyên đồng thời cùng trợn tròn mắt, theo chân cặp vợ chồng này đi du lịch đúng là sai lầm mà, không bỏ qua giây nào thể hiện ân ái cả!
“Từ vị trí này của chúng ta đến mục tiêu còn phải đi qua rất nhiều chỗ.” Cố Hề Hề chỉ vào bản đồ, nói: “Xem ra phải nửa tiếng đồng hồ nữa mới tới nơi.”
Doãn Tư Thần gật gù tỏ vẻ tán đồng vô điều kiện, ai bảo lời vừa rồi là của vợ anh nói chứ.
Điều một là vợ luôn đúng, điều hai là nếu vợ sai thì coi lại điều một!
Cả đoàn người hào hứng tiến lên, nhưng đi mãi đi miết ước chừng đã ba tiếng đồng hồ vẫn chưa tới nơi, chẳng lẽ họ đi nhầm?
Không thể vậy được!
Cả bốn nhân vật chính lại tiếp tục nghiên cứu, cuối cùng đành dò hỏi thông tin từ Tiểu A, mặc cho Tiểu A từ đầu đã không định nói gì, bởi do chủ tịch đã sớm căn dặn rồi.
Chỉ là nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu phu nhân, Tiểu A đành giải thích: “Đây không phải bản đồ tiêu chuẩn, các khoảng cách trong bản đồ hoàn toàn không chính xác. Trên bản đồ có thể chỉ là một đoạn, thực tế là rất xa.”
Bốn người: “…”
Được rồi, sao cũng được, đi tiếp thôi!
Vậy là sau hơn một tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc mọi người đã đến nơi nhận nhiệm vụ. Nhóm nhiếp ảnh gia đã vào vị trí thực hiện công việc quay phim, phát sóng trực tiếp.
Để đảm bảo có được một bản đồ hoàn chỉnh, mỗi người đều vẽ lại, đúng vậy, là vẽ lại… vì bản đồ họ đang cầm thực sự không chấp nhận được, và họ cũng không thể chụp ảnh.
Cố Hề Hề quay lại nhìn máy quay và giơ ký hiệu chiến thắng, nói: “Nhóm của chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước!”
Doãn Tư Thần đứng bên cạnh nhìn vào máy quay, nhướng mày: “Không sai, vợ nói là luôn luôn đúng!”
Mặc Tử Huyên giơ nắm đấm trước máy quay: “Lần này chúng ta sẽ cho Hề Hề biết thế nào là chuyên nghiệp thật sự! Leo núi? Tìm kho báu ư? Ha ha ha… thử hỏi ai giỏi hơn Mặc Tử Huyên của Mặc gia chứ!”
Cảnh Dung dí mặt vào máy quay, mờ mịt suy nghĩ: “Câu vừa rồi em nói nghe sao quen quen? Hình như nghe ở đâu rồi?”
Mặc Tử Huyên trợn trừng mắt kéo tay Cảnh Dung đi về phía trước.
Lúc này mọi người đã tách làm hai nhóm, các trợ lý và vệ sĩ, lẫn nhóm nhiếp ảnh gia cũng tách làm hai đi theo sau. Nhiệm vụ đầu tiên chính là cả hai nhóm phải thi đua xem ai tìm được báu vật bị giấu và đưa đến địa điểm quy định trước. Người thắng sẽ được ưu tiên lựa chọn nhiệm vụ tiếp theo.
Quá trình phiêu lưu này sẽ được phát sóng trực tiếp về Mặc gia, Doãn gia, Cảnh gia và vài người bạn thân thiết của họ, cả Hans ở Thái Bình Dương hay bá tước Phillips ở London cũng được phát sóng.
Vốn dĩ ban đầu mọi người còn không hiểu mình đang xem gì, nhưng từ đoạn bốn nhân vật ngây ngốc dò đường rồi sắp xếp lại bản đồ thì mọi người bắt đầu bị thu hút sự chú ý, hào hứng theo dõi và đoán mò về nhiệm vụ và kho báu.
Trong lúc bốn người chơi đang hào hứng leo núi thì mọi người ở nhà cũng bình luận sôi nổi.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
Cảnh Dung gật gù như một học sinh chăm học lắng nghe thầy giáo giảng bài: “Đúng, đúng, đúng, nhưng giờ là thái bình thịnh thế, chúng ta tìm đâu ra gian nan nguy hiểm? Hay là đi nước ngoài một chuyến, có khi lại gặp được?”
Doãn Tư Thần đương nhiên hiểu ý của Cảnh Dung, nhưng đánh chết anh cũng không bao giờ để Cố Hề Hề rơi vào cảnh nguy hiểm thêm một lần nào nữa, một lần trải qua đã đủ làm anh hối hận thấu ruột gan!
Còn có thể có lần sau sao? Đừng mơ!
“Ai nói cứ nhất định phải là chuyện nguy hiểm? Có thể tham gia các hoạt động vui chơi với nhau cũng là một cách! Ví dụ leo núi chẳng hạn!” Doãn Tư Thần lập tức nảy ra ý tưởng: “Tỉnh Y có rất nhiều núi, địa hình núi ở đây khá hiểm trở, nếu có thể cùng leo núi rồi chờ đến khi cô ấy không leo nổi nữa thì anh cõng cô ấy. Không phải là có cơ hội bồi đắp tình cảm sao?”
Ánh mắt Cảnh Dung sáng ngời, một giây sau lại ảm đạm: “Nếu người không leo nổi trước là tôi thì làm sao bây giờ?”
Doãn Tư Thần: “…”
Thân là một chủ tịch tập đoàn, nếu anh ra tay đánh một quý tộc thì có phù hợp không?
Vậy là dưới sự hợp tác liên thủ của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, mọi người đã chọn ra hành trình tiếp theo. Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người tập trung ở chỗ cũ, chuẩn bị hành trình leo núi tập thể.
Vì sao gọi là tập thể?
Là bởi ngoại trừ Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần, Mặc Tử Huyên, Cảnh Dung thì còn có cả đám trợ lý và vệ sĩ… Thôi được rồi, vì phu nhân của chủ tịch cứ như bị lời nguyền, cứ ra khỏi cửa là gặp tai hoạ khiến cho Doãn chủ tịch không thể không sợ hãi, anh tuyệt đối không cho phép Cố Hề Hề gặp bất kỳ sự cố gì, vậy nên có bao nhiêu trợ lý và vệ sĩ đều phải mang theo hết. Tất thảy dụng cụ trang thiết bị cứu hộ, có thể mang bao nhiêu thì liền mang bấy nhiêu.
Nhìn một cảnh trước mắt, Mặc Tử Huyên chỉ muốn phun trào: “Nếu không phải biết rõ chúng ta đi leo núi, tôi còn tưởng chúng ta sắp đi chinh chiến Nepal!”
Phốc… so sánh hình tượng rất chính xác!
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Chịu thôi, cứ để anh ấy dẫn theo người đi, lúc leo núi là chúng ta đi trước, họ đi sau, coi như đoàn leo núi này thì chúng ta là đoàn trưởng, dẫn theo đoàn viên là họ.”
Mặc Tử Huyên nghĩ nghĩ, đúng là chỉ có thể như vậy, tuy cảm thấy việc chuẩn bị quá nhiều người thì thật rầm rộ, nhưng cô không hy vọng có bất trắc gì xảy ra. Cô từng nghe về chuyến đi biển đầy sóng gió của Cố Hề Hề nên cũng nhất trí đặt an toàn lên hàng đầu.
Mọi người sắp xếp hành lý xong xuôi thì lái xe đi về khu vực leo núi, bốn người ngồi chung một xe để thuận tiện nghiên cứu bản đồ.
“Ai da, bản đồ này lạc hậu quá rồi!” Tròng mắt Cảnh Dung trừng lên: “Chúng ta sử dụng bản đồ vệ tinh không hay hơn sao? Ai cũng có điện thoại có định vị mà!”
Mặc Tử Huyên trừng mắt một cái: “Đi chơi là phải như thế này! Dùng định vị thì còn gì thú vị?”
Cố Hề Hề cười hì hì, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò tìm kho báu, chỉ được sử dụng bản đồ này thôi để tìm mục tiêu, sau đó chúng ta sẽ cắm trại ngoài trời, trồng cây, tìm được kho báu thì quay về. Thời gian mười ngày đủ để chúng ta vui chơi.”
Doãn Tư Thần cười tủm tỉm nhìn Cố Hề Hề, chỉ cần vợ anh thích thì anh sẽ thích!
Vợ của anh khi cười rộ lên thật xinh đẹp!
Cảnh Dung trợn mắt há hốc mồm: “Ở đâu mà hai người nghĩ ra ý tưởng này?”
Cố Hề Hề nghiêng đầu nói: “Bây giờ trên tivi toàn chiếu mấy gameshow kiểu này. Gì mà sinh tồn ngoài tự nhiên, trốn thoát hiểm cảnh, còn có mấy nghệ sĩ ghi lại nhật ký hoạt động nữa, à đúng rồi, có nhiều cảnh mọi người cùng xuất phát sau đó tách cặp ra chia đội, vân vân và mây mây. Bọn họ đều vậy hết, chỉ dùng bản đồ vẽ tay mà hoàn thành nhiệm vụ. Tôi cảm thấy trò chơi này rất có tính thử thách!”
Cảnh Dung bất lực đến mức cả sức phun tào cũng chẳng còn.
Mặc Tử Huyên lại cực kỳ hứng thú: “Đúng, đúng, trước đây tôi hay xem mấy chương trình như thế này, rất thú vị, đáng tiếc gia đình không cho tôi tham gia những tiết mục này trên tivi. Ai da… bất quá không sao, giờ chúng ta chơi cũng đỡ ghiền!”
Doãn Tư Thần mỉm cười nói: “Tôi đã cho người bố trí nhiếp ảnh gia cùng với máy quay flycam, lát nữa khi chúng ta bắt đầu xuống xe thì họ sẽ đi theo sau quay phim, ghi lại hành trình mười ngày và gửi cho người nhà của chúng ta.”
Cảnh Dung: “…”
Doãn chủ tịch này, anh muốn cưng chiều vợ đến cỡ nào nữa? Cái trò quay phim với chả flycam này là do bà vợ anh đề nghị đúng không? Rõ ràng hai người không phải muốn tác hợp tôi và Huyên Huyên, hai người chỉ kiếm cớ đi chơi thôi!
Doãn chủ tịch thật quá đáng!
Cố Hề Hề hăng hái quay người lấy bốn cái ba lô, chia cho mỗi người một cái và nói: “Trong ba lô của chúng ta đều chuẩn bị sẵn đồ như nhau. Nếu cần thêm món nào có thể mua lại của các vệ sĩ, nhưng phải bỏ tiền ra mua nhé!”
Cảnh Dung tự tin nói: “Chuyện đơn giản, trên người tôi mang đầy thẻ ngân hàng.”
“Chỉ có thể dùng tiền mặt.” Cố Hề Hề hảo tâm nhắc nhở.
Cảnh Dung đần người trong chốc lát, lập tức hét lên: “Tôi muốn tìm nơi rút tiền!”
“Ha ha ha ha!”
Cả ba người còn lại tức khắc cười sảng khoái. Câu chuyện ngu ngốc hoang đường về việc Cảnh Dung kêu cả đám bạn gái cũ tới đây cũng vì vậy đã nhẹ nhàng tan thành mây khói.
Bốn người họ cầm theo bản đồ vẽ tay đơn sơ, đơn sơ đến mức người ta không nỡ nhìn quá lâu vì có nhìn cũng như không. Lúc này đã phát sinh bất đồng đầu tiên giữa họ: xác định phương hướng!
“Này này, tôi thấy bản đồ của chúng ta bị ngược rồi, phải nhìn từ trên xuống mới đúng!” Cố Hề Hề nhìn chằm chằm vào bản đồ của cô, sau đó nhìn bản đồ của người khác mà chỉ hận không thể xé quách bản đồ cho xong: “Chúng ta thử xếp lại đi.”
Bốn bản đồ của họ khi đặt cạnh nhau sẽ là một tấm bản đồ hoàn chỉnh, bất quá mất cả thế kỷ vẫn không thể xếp đúng thứ tự các mảnh của bản đồ. Doãn Tư Thần nhìn chằm chằm bản đồ vẫn không tìm ra manh mối gì, không biết tác giả bản đồ này là ai mà lại tạo ra tác phẩm hại não thế này?
Cái bản đồ này ngoại trừ đường vẽ cong cong đơn giản thì đến cái thông tin về tỷ lệ cũng không có, bên đây vẽ ký hiệu núi, bên kia vẽ ký hiệu hồ, chỗ kia vẽ ký hiệu cỏ với cái trình độ vẽ vời của trẻ con mẫu giáo. Bản đồ này mà giao cho lính đặc chủng để đi tìm kho báu chắc họ cũng bó tay chứ đừng nói đến tay mơ như bốn nhân vật đang ở đây.
Nghe lời Cố Hề Hề, cả bốn người liền đổi vị trí các mảnh bản đồ và nhìn lại lần nữa, sau hơn mười phút xem đi xem lại, cuối cùng đã xếp hoàn chỉnh bản đồ.
Mặc Tử Huyên và Cố Hề Hề đập tay chúc mừng: “A hay quá, rốt cuộc đã xác định được vị trí!”
Ánh mắt Cảnh Dung đầy hoài nghi: “Hai người xác định thế nào? Giờ không có định vị thì không biết chúng ta đi về hướng nào nữa.”
Mặc Tử Huyên lập tức chạy về phía trước, nhìn qua lại cảnh vật xung quanh rồi so sánh với tấm bản đồ nguệch ngoạc trong tay.
“Mọi người chú ý nhìn cảnh quan địa hình xung quanh, sau đó nhìn lại bản đồ, tưởng tượng một chút là sẽ đoán ra thôi.” Cố Hề Hề cười nói.
Doãn Tư Thần và Cảnh Dung cùng nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn địa hình xung quanh.
Cảnh Dung nhìn chằm chằm thật lâu, lập tức chỉ tay vào một cái máy phát điện cối xay gió: “Mọi người xem đây có phải ký hiệu này trên bản đồ không?”
Những người khác liền nhìn vào bản đồ, à, trên bản đồ có một cái dấu dọc khó hiểu, là ý chỉ máy phát điện cối xay gió?
“Ở đây có một con sông, bản đồ chỗ này có một đường cong, là chỉ con sông này đúng không nhỉ?” Mặc Tử Huyên cũng có một sự tưởng tượng tương đồng, liền kêu lên.
“Nhìn cũng giống lắm…!” Cố Hề Hề day day cằm, nói: “Tư Thần, anh thấy thế nào?”
“Ừ, bà xã anh minh!” Doãn Tư Thần nghiêm túc trả lời.
Cảnh Dung và Mặc Tử Huyên đồng thời cùng trợn tròn mắt, theo chân cặp vợ chồng này đi du lịch đúng là sai lầm mà, không bỏ qua giây nào thể hiện ân ái cả!
“Từ vị trí này của chúng ta đến mục tiêu còn phải đi qua rất nhiều chỗ.” Cố Hề Hề chỉ vào bản đồ, nói: “Xem ra phải nửa tiếng đồng hồ nữa mới tới nơi.”
Doãn Tư Thần gật gù tỏ vẻ tán đồng vô điều kiện, ai bảo lời vừa rồi là của vợ anh nói chứ.
Điều một là vợ luôn đúng, điều hai là nếu vợ sai thì coi lại điều một!
Cả đoàn người hào hứng tiến lên, nhưng đi mãi đi miết ước chừng đã ba tiếng đồng hồ vẫn chưa tới nơi, chẳng lẽ họ đi nhầm?
Không thể vậy được!
Cả bốn nhân vật chính lại tiếp tục nghiên cứu, cuối cùng đành dò hỏi thông tin từ Tiểu A, mặc cho Tiểu A từ đầu đã không định nói gì, bởi do chủ tịch đã sớm căn dặn rồi.
Chỉ là nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu phu nhân, Tiểu A đành giải thích: “Đây không phải bản đồ tiêu chuẩn, các khoảng cách trong bản đồ hoàn toàn không chính xác. Trên bản đồ có thể chỉ là một đoạn, thực tế là rất xa.”
Bốn người: “…”
Được rồi, sao cũng được, đi tiếp thôi!
Vậy là sau hơn một tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc mọi người đã đến nơi nhận nhiệm vụ. Nhóm nhiếp ảnh gia đã vào vị trí thực hiện công việc quay phim, phát sóng trực tiếp.
Để đảm bảo có được một bản đồ hoàn chỉnh, mỗi người đều vẽ lại, đúng vậy, là vẽ lại… vì bản đồ họ đang cầm thực sự không chấp nhận được, và họ cũng không thể chụp ảnh.
Cố Hề Hề quay lại nhìn máy quay và giơ ký hiệu chiến thắng, nói: “Nhóm của chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước!”
Doãn Tư Thần đứng bên cạnh nhìn vào máy quay, nhướng mày: “Không sai, vợ nói là luôn luôn đúng!”
Mặc Tử Huyên giơ nắm đấm trước máy quay: “Lần này chúng ta sẽ cho Hề Hề biết thế nào là chuyên nghiệp thật sự! Leo núi? Tìm kho báu ư? Ha ha ha… thử hỏi ai giỏi hơn Mặc Tử Huyên của Mặc gia chứ!”
Cảnh Dung dí mặt vào máy quay, mờ mịt suy nghĩ: “Câu vừa rồi em nói nghe sao quen quen? Hình như nghe ở đâu rồi?”
Mặc Tử Huyên trợn trừng mắt kéo tay Cảnh Dung đi về phía trước.
Lúc này mọi người đã tách làm hai nhóm, các trợ lý và vệ sĩ, lẫn nhóm nhiếp ảnh gia cũng tách làm hai đi theo sau. Nhiệm vụ đầu tiên chính là cả hai nhóm phải thi đua xem ai tìm được báu vật bị giấu và đưa đến địa điểm quy định trước. Người thắng sẽ được ưu tiên lựa chọn nhiệm vụ tiếp theo.
Quá trình phiêu lưu này sẽ được phát sóng trực tiếp về Mặc gia, Doãn gia, Cảnh gia và vài người bạn thân thiết của họ, cả Hans ở Thái Bình Dương hay bá tước Phillips ở London cũng được phát sóng.
Vốn dĩ ban đầu mọi người còn không hiểu mình đang xem gì, nhưng từ đoạn bốn nhân vật ngây ngốc dò đường rồi sắp xếp lại bản đồ thì mọi người bắt đầu bị thu hút sự chú ý, hào hứng theo dõi và đoán mò về nhiệm vụ và kho báu.
Trong lúc bốn người chơi đang hào hứng leo núi thì mọi người ở nhà cũng bình luận sôi nổi.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy