Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-572
Chương 572: Thành khẩn với nhau
Cố Hề Hề quay lại nhìn Mặc Tử Hân, dung nhan quen thuộc gần gũi tựa như bức tranh thuỷ mặc phản chiếu trong ánh mắt của cô.
Thật xin lỗi, Tử Hân, chúng ta chỉ có thể là bạn bè mà thôi. Em thật sự không thể tiếp nhận anh, vì Doãn Tư Thần là người duy nhất đối với em. Nhưng, anh vẫn là người mà em không thể tổn thương. Hy vọng hôm nay chúng ta có thể thẳng thắn với nhau để gỡ bỏ toàn bộ khúc mắc.
Mặc Tử Hân biết Cố Hề Hề đã ở đây để chờ anh.
Anh là người muộn, anh không còn lời nào để nói.
Cố Hề Hề mời Mặc Tử Hân đi lên một chiếc thuyền nhỏ, nơi này đủ an tĩnh, đủ riêng tư.
Trái ngược với không gian thanh tĩnh xung quanh, từng đợt sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ, thì đáy lòng hai người lại đầy sóng gió, khó mà bình tĩnh.
“Tử Hân.” Cố Hề Hề chủ động mở miệng: “Thật xin lỗi. Em biết anh không muốn nghe ba chữ này, nhưng em vẫn phải nói. Em đã nợ anh quá nhiều, cả đời này đều không thể trả hết.”
Đối diện với sự chủ động lên tiếng của Cố Hề Hề, Mặc Tử Hân nở nụ cười chua xót, yên lặng xoay người nhìn ra biển rộng mênh mông, đưa lưng về phía cô: “Giờ còn nói chuyện này để làm gì? Em luôn là người có chính kiến, luôn như vậy.”
Kiếp trước em là người như vậy, kiên định bất khuất, kiếp này cũng vậy.
Cố Hề Hề rũ mắt: “Em không thể ích kỷ khiến anh mất thời gian và chậm trễ vì em. Em…”
Lời này Cố Hề Hề không thể nói trọn vẹn, vì câu này có phải tự kiêu hay không?
Mặc Tử Hân là người có điều kiện tốt, nếu anh muốn thì không thiếu đối tượng để lựa chọn, hay là cô nên nói thẳng: Tử Hân, anh không đáng để phải trồng cây si vì em, vì đằng sau lưng anh là cả một rừng thiếu nữ đang chờ!
Bản thân cô là một người nặng tình, hiển nhiên hiểu khi yêu thì người tình hoá Tây Thi, dù trên đời có người khác tốt hơn bao nhiêu cũng không thay đổi được. Nếu cô nói lời này thì thật sự quá phũ phàng, vậy nên cuối cùng cô chọn im lặng.
“Anh chỉ muốn biết, vì sao em chọn anh ta mà không chọn anh?” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng như vậy? Vì sao?”
Có Hề Hề ngẩn ra, cái gì mà kiếp trước…?
Bất quá, cô vẫn chậm rãi trả lời câu hỏi của anh: “Giáp chi thạch tín, ất chi mật đường (*). Tình cảm là như vậy, không có đúng sai, không có trước sau. Em gặp anh không bao lâu sau khi gặp Doãn Tư Thần, tuy lúc em biết anh thì quan hệ giữa em và Doãn Tư Thần rất tệ, thậm chí lúc đó em còn cảm thấy ghét và hận anh ấy. Nhưng, Tử Hân, căm ghét kỳ thật là một loại tình cảm. Có lẽ trong lúc em nghĩ mình căm ghét anh ấy thì tình yêu đã bén rễ nhưng em lại không nhận ra. Em không biết mình yêu anh ấy từ bao giờ? Từ khi anh ấy vụng về thổ lộ, từ khi anh ấy chê bai cơm em nấu khó ăn nhưng vẫn ngồi ăn hết, từ khi anh ấy cứu em thoát khỏi nguy hiểm…? Không, còn sớm hơn nữa!”
(*) Giáp chi thạch tín, ất chi mật đường: đại ý ở đây chỉ có một số chuyện, đối với vài người là “thạch tín” (đau khổ, chuyện không tốt), với một số khác là “mật đường” (hạnh phúc ngọt ngào). Mỗi người chúng ta đều có sự lựa chọn của riêng mình, cho dù người ngoài cho rằng đó là sai lầm, sẽ dẫn đến kết cục không tốt. Chỉ có kẻ uống nước mới biết nước ấm lạnh như thế nào.
“Giữa em và Tư Thần đã xảy ra rất nhiều chuyện, không chỉ dăm ba câu là có thể giải thích được. Giữa em và anh luôn là bạn bè thân thiết bình lặng, chúng ta tôn kính và tôn trọng nhau, tình cảm chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Giữa chúng ta là sự giao hoà của tinh thần, thì giữa em và Tư Thần là sự giao hoà của linh hồn. Khi ở bên anh, em cảm thấy rất bình yên. Ở bên anh ấy, em cảm nhận được mỗi một ngày thế giới này đều rực rỡ sắc màu, có trách nhiệm, có hoài bão, có thương tâm, bởi vì như vậy mà tình yêu mới có thể nảy mầm!”
“Cả anh và anh ấy đều là những người xuất sắc, vô cùng xuất sắc. Có thể nói, trên đời này không mấy ai có thể bì kịp hai người. Nếu anh hỏi em rằng anh có khuyết điểm gì, em thật sự không trả lời được, vì anh quá hoàn hảo! Dung mạo, thân thế, bối cảnh, năng lực, em không có gì phải chê trách về anh, nhưng, Tử Hân, tình yêu không tồn tại dựa trên những điều đó. Em thích bầu trời xanh với những đám mây trắng, nhưng em sẽ không yêu đám mây đó, bởi vì nó quá xa xôi với em, em chỉ có thể đứng xa xa để nhìn ngắm. Còn Doãn Tư Thần thì khác, anh ấy không phải đám mây, với em mà nói, anh là sự tồn tại chân thật nhất mà em có thể chạm vào.”
“Em biết mình nói vậy nghe có vẻ như đang kiếm cớ thoái thác. Nhưng em chỉ muốn nói, em và anh thật sự không phải người của một thế giới. Giống như hai nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ vậy, chính tà không đội trời chung, chỉ có thể đi cùng một đoạn đường như tri kỷ, nhưng vĩnh viễn không thể bước vào thế giới của nhau. Em và anh chính là như vậy. Chúng ta có thể đi cùng nhau như tri kỷ, nhưng em sẽ không bước vào thế giới của anh, và anh cũng không thể bước vào thế giới của em. Miễn cưỡng ở bên nhau chỉ khiến cả hai chúng ta cùng đau khổ.”
Cố Hề Hề nói đến đây, liền quay đầu nhìn Mặc Tử Hân, nghiêm túc nói: “Nhưng, trên thế giới này chỉ có một số ít người, dù có phải chết em cũng không bao giờ muốn tổn thương họ, anh là một trong số những người đó.”
Nghe lời giải thích này, Mặc Tử Hân yên lặng mỉm cười, một nụ cười khổ.
“Em vì muốn thuyết phục anh, đúng là đã hao tổn rất nhiều tâm huyết.” Đôi mắt màu lam thoáng qua vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng, anh vẫn tình nguyện để em thuyết phục, còn quan tâm đến lý do là gì. Hề Hề, anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất kỳ chuyện gì, nhưng anh sẽ không thay đổi ý nghĩ ban đầu của mình. Thật ra, làm một người độc thân cũng không có gì không tốt.”
Đáy mắt Cố Hề Hề tức khắc áy náy: “Anh chính là người thừa kế dòng chính của Mặc gia…”
“Thì sao? Vạn vật trên đời tồn tại mấy trăm năm, Mặc gia có là gì?” Mặc Tử Hân cười tự giễu: “Thời gian đã chứng minh không có gì tồn tại vĩnh hằng. Tần Thuỷ Hoàng của năm đó, còn Hán Vũ Đế, có ai trong bọn họ là vĩnh truyền ngàn năm? Mặc gia còn có Tử Huyên, sẽ không tuyệt hậu.”
“Được rồi, em bỏ cuộc việc thuyết phục anh đi. Nếu anh có thể dễ dàng bị em thuyết phục, em nghĩ anh có thể đứng được ở vị trí này sao?” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Hề Hề: “Thật là ngốc, vẫn y như trước.”
“Được rồi, em chịu thua…” Cố Hề Hề nhụt chí, nói: “Nếu chị hai còn sống, có lẽ chị ấy sẽ làm được?”
Vân Nặc sao? Ha hả, có lẽ là vậy…
“Đúng rồi, về chuyện của chị hai và Tưởng Dật Hải, anh… có biết không?” Cố Hề Hề nhịn không được, cuối cùng đã lên tiếng hỏi, đây là điều cô đã thắc mắc từ lâu trong lòng.
Năm đó Vân Nặc vì Mặc Tử Hân đã phải dứt bỏ tình cảm với Tưởng Dật Hải!
Cô không tin Mặc Tử Hân không biết!
Mặc Tử Hân cười khẽ một tiếng: “Năm đó, anh là người chiến thắng. Chỉ đáng tiếc, nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ chân thành chúc phúc cho anh ta và Vân Nặc. Là anh đã làm sai, là anh nợ họ.”
… Quả nhiên là biết!
“Chỉ là, giống như em đã nói. Trong tình trường, chưa bao giờ cho phép sự thoái nhượng. Lúc ấy anh cũng không thoái nhượng, anh rất hạnh phúc vì Vân Nặc đã chọn anh, có thể làm bạn với Vân Nặc đến phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, anh rất tự hào.” Ánh mắt màu lam trở nên nhu hoà: “Vân Nặc là một cô gái xứng đáng được tôn kính và ngưỡng mộ.”
Cố Hề Hề gật gật đầu tán đồng.
Đúng vậy, so với cô thì Vân Nặc thật sự thích hợp để làm người thừa kế của Vân gia.
Thông tuệ uyên bác, đại khí điển nhã, có trách nhiệm và lương thiện, khó trách vì sao nhiều chàng trai đều si tình không dứt. Nếu cô là một người đàn ông, không chừng cô sẽ thích Vân Nặc?
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Cố Hề Hề, Mặc Tử Hân dịu dàng đưa tay vén mái tóc bị gió biển thổi tung của cô, nghiêm túc nói: “Được rồi, không cần vì anh mà phiền não. Em không muốn lấy anh, anh cũng không có cách nào khác. Kiếp này anh không có cơ hội, kiếp sau có thể chứ?”
Cố Hề Hề bị câu này của Mặc Tử Hân chọc cười: “Làm gì có chuyện như vậy?”
“Nghe nói Vân lão phu nhân là một chiêm tinh thế gia rất lợi hại, có thể tạo nên giấc mộng Nam Kha (*) khiến con người ta mơ thấy về quá khứ. Không biết có thật hay không?” Mặc Tử Hân làm như vô tình nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, nói: “Em có muốn biết chuyện kiếp trước của mình không?”
(*) Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó. Nguồn gốc của thành ngữ này thì dài lắm, các bạn tự google nếu thích tìm hiểu nhé.
“Kiếp trước?” Cố Hề Hề cười khẽ: “Anh sẽ không nghĩ rằng kiếp trước em nợ anh điều gì chứ?”
“Nói không chừng là vậy.” Đôi mắt màu lam hơi loé lên: “Cứ thử xem sao.”
Cố Hề Hề mở to mắt ngạc nhiên, Mặc Tử Hân đây là nghiêm túc?
Kiếp trước? Câu chuyện luân hồi không phải những điều quá hư cấu sao?
Hay là có ý gì khác?
“Được rồi, chúng ta cần phải về thôi.” Mặc Tử Hân cười nói: “Ra đây đã lâu, sẽ có người lo lắng.”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên bờ biển có một bóng dáng quen thuộc.
Người này thật là…
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười cười, tự che giấu vẻ bất đắc dĩ.
…
Sau khi trở lại lên bờ, Doãn Tư Thần nhỏ giọng hỏi: “Đã ổn chưa?”
Cố Hề Hề trừng mắt nhìn anh một cái: “Thất bại.”
“Hả!?” Doãn Tư Thần còn đang muốn xắn tay áo lên, chỉ cần Mặc Tử Hân mở miệng thì dù điều kiện gì anh cũng chấp nhận.
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần nhướng mày, liền nắm tay anh: “Được rồi, anh đừng làm loạn. Anh ấy không có miễn cưỡng em! Chỉ cần anh vượt qua được thử thách của gia gia là được!”
Doãn Tư Thần lúc này mới yên tâm, nói: “Tối nay khoảng tám giờ Hans sẽ đưa Ngự Hàm đến đây, Ngự Hàm đã nhận hắn ta làm thầy.”
Cố Hề Hề kinh ngạc: “Nhận Hans làm thầy? Hắn có thể dạy cái gì?”
Doãn Tư Thần day day cằm, suy tư: “Dạy thằng bé gây rắc rối?”
Cố Hề Hề yên lặng gật gật đầu, dạy cái này chắc là dạy được, năng khiếu bẩm sinh của Doãn Ngự Hàm là gây rắc rối mà!
Đừng nhìn cậu nhóc ở nhà làm bộ dáng ngoan ngoãn, thực chất là phá banh trời, thật may Cố Hề Hề là giám đốc học viện San Diego, nói cách khác, dù Doãn Ngự Hàm có gây rắc rối gì ở học viện thì cũng đỡ bị khiếu nại. Đương nhiên, nếu người khác biết Doãn Ngự Hàm có phá phách gì thì cũng không dám nói, với cậu bé thì trường học như ở nhà, ai dám nói?
Có thể ở vùng ngoại thành Paris mà đặt mìn bẫy kẻ địch, không phải gan lì là gì?
Bất quá, cậu nhóc chỉ gan lì phá phách với người khác, còn ở nhà thì ngoan vô cùng nha!
Ngẫm lại, so với Doãn Ngự Hàm mới thấy, Cố Miểu thật là ngoan, chỉ là đi theo Doãn Ngự Hàm riết nên đã học không ít thói xấu…
Trong lúc Cố Hề Hề còn đang miên man suy nghĩ, Tiểu Vương đã bước đến đưa cho cô di động: “Thiếu phu nhân, Vân lão phu nhân gọi điện thoại, nói là có chuyện muốn nói với chị.”
Cố Hề Hề đưa tay nhận di động: “Bà nội?”
“Con tìm một nơi an tĩnh đi, bà có vài lời muốn nói.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Vân lão phu nhân chậm rãi vang lên: “Chuyện này rất quan trọng, có người nhờ cậy bà.”
Edited by Airy
Beta by Airy
Cố Hề Hề quay lại nhìn Mặc Tử Hân, dung nhan quen thuộc gần gũi tựa như bức tranh thuỷ mặc phản chiếu trong ánh mắt của cô.
Thật xin lỗi, Tử Hân, chúng ta chỉ có thể là bạn bè mà thôi. Em thật sự không thể tiếp nhận anh, vì Doãn Tư Thần là người duy nhất đối với em. Nhưng, anh vẫn là người mà em không thể tổn thương. Hy vọng hôm nay chúng ta có thể thẳng thắn với nhau để gỡ bỏ toàn bộ khúc mắc.
Mặc Tử Hân biết Cố Hề Hề đã ở đây để chờ anh.
Anh là người muộn, anh không còn lời nào để nói.
Cố Hề Hề mời Mặc Tử Hân đi lên một chiếc thuyền nhỏ, nơi này đủ an tĩnh, đủ riêng tư.
Trái ngược với không gian thanh tĩnh xung quanh, từng đợt sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ, thì đáy lòng hai người lại đầy sóng gió, khó mà bình tĩnh.
“Tử Hân.” Cố Hề Hề chủ động mở miệng: “Thật xin lỗi. Em biết anh không muốn nghe ba chữ này, nhưng em vẫn phải nói. Em đã nợ anh quá nhiều, cả đời này đều không thể trả hết.”
Đối diện với sự chủ động lên tiếng của Cố Hề Hề, Mặc Tử Hân nở nụ cười chua xót, yên lặng xoay người nhìn ra biển rộng mênh mông, đưa lưng về phía cô: “Giờ còn nói chuyện này để làm gì? Em luôn là người có chính kiến, luôn như vậy.”
Kiếp trước em là người như vậy, kiên định bất khuất, kiếp này cũng vậy.
Cố Hề Hề rũ mắt: “Em không thể ích kỷ khiến anh mất thời gian và chậm trễ vì em. Em…”
Lời này Cố Hề Hề không thể nói trọn vẹn, vì câu này có phải tự kiêu hay không?
Mặc Tử Hân là người có điều kiện tốt, nếu anh muốn thì không thiếu đối tượng để lựa chọn, hay là cô nên nói thẳng: Tử Hân, anh không đáng để phải trồng cây si vì em, vì đằng sau lưng anh là cả một rừng thiếu nữ đang chờ!
Bản thân cô là một người nặng tình, hiển nhiên hiểu khi yêu thì người tình hoá Tây Thi, dù trên đời có người khác tốt hơn bao nhiêu cũng không thay đổi được. Nếu cô nói lời này thì thật sự quá phũ phàng, vậy nên cuối cùng cô chọn im lặng.
“Anh chỉ muốn biết, vì sao em chọn anh ta mà không chọn anh?” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Kiếp trước đã vậy, kiếp này cũng như vậy? Vì sao?”
Có Hề Hề ngẩn ra, cái gì mà kiếp trước…?
Bất quá, cô vẫn chậm rãi trả lời câu hỏi của anh: “Giáp chi thạch tín, ất chi mật đường (*). Tình cảm là như vậy, không có đúng sai, không có trước sau. Em gặp anh không bao lâu sau khi gặp Doãn Tư Thần, tuy lúc em biết anh thì quan hệ giữa em và Doãn Tư Thần rất tệ, thậm chí lúc đó em còn cảm thấy ghét và hận anh ấy. Nhưng, Tử Hân, căm ghét kỳ thật là một loại tình cảm. Có lẽ trong lúc em nghĩ mình căm ghét anh ấy thì tình yêu đã bén rễ nhưng em lại không nhận ra. Em không biết mình yêu anh ấy từ bao giờ? Từ khi anh ấy vụng về thổ lộ, từ khi anh ấy chê bai cơm em nấu khó ăn nhưng vẫn ngồi ăn hết, từ khi anh ấy cứu em thoát khỏi nguy hiểm…? Không, còn sớm hơn nữa!”
(*) Giáp chi thạch tín, ất chi mật đường: đại ý ở đây chỉ có một số chuyện, đối với vài người là “thạch tín” (đau khổ, chuyện không tốt), với một số khác là “mật đường” (hạnh phúc ngọt ngào). Mỗi người chúng ta đều có sự lựa chọn của riêng mình, cho dù người ngoài cho rằng đó là sai lầm, sẽ dẫn đến kết cục không tốt. Chỉ có kẻ uống nước mới biết nước ấm lạnh như thế nào.
“Giữa em và Tư Thần đã xảy ra rất nhiều chuyện, không chỉ dăm ba câu là có thể giải thích được. Giữa em và anh luôn là bạn bè thân thiết bình lặng, chúng ta tôn kính và tôn trọng nhau, tình cảm chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Giữa chúng ta là sự giao hoà của tinh thần, thì giữa em và Tư Thần là sự giao hoà của linh hồn. Khi ở bên anh, em cảm thấy rất bình yên. Ở bên anh ấy, em cảm nhận được mỗi một ngày thế giới này đều rực rỡ sắc màu, có trách nhiệm, có hoài bão, có thương tâm, bởi vì như vậy mà tình yêu mới có thể nảy mầm!”
“Cả anh và anh ấy đều là những người xuất sắc, vô cùng xuất sắc. Có thể nói, trên đời này không mấy ai có thể bì kịp hai người. Nếu anh hỏi em rằng anh có khuyết điểm gì, em thật sự không trả lời được, vì anh quá hoàn hảo! Dung mạo, thân thế, bối cảnh, năng lực, em không có gì phải chê trách về anh, nhưng, Tử Hân, tình yêu không tồn tại dựa trên những điều đó. Em thích bầu trời xanh với những đám mây trắng, nhưng em sẽ không yêu đám mây đó, bởi vì nó quá xa xôi với em, em chỉ có thể đứng xa xa để nhìn ngắm. Còn Doãn Tư Thần thì khác, anh ấy không phải đám mây, với em mà nói, anh là sự tồn tại chân thật nhất mà em có thể chạm vào.”
“Em biết mình nói vậy nghe có vẻ như đang kiếm cớ thoái thác. Nhưng em chỉ muốn nói, em và anh thật sự không phải người của một thế giới. Giống như hai nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ vậy, chính tà không đội trời chung, chỉ có thể đi cùng một đoạn đường như tri kỷ, nhưng vĩnh viễn không thể bước vào thế giới của nhau. Em và anh chính là như vậy. Chúng ta có thể đi cùng nhau như tri kỷ, nhưng em sẽ không bước vào thế giới của anh, và anh cũng không thể bước vào thế giới của em. Miễn cưỡng ở bên nhau chỉ khiến cả hai chúng ta cùng đau khổ.”
Cố Hề Hề nói đến đây, liền quay đầu nhìn Mặc Tử Hân, nghiêm túc nói: “Nhưng, trên thế giới này chỉ có một số ít người, dù có phải chết em cũng không bao giờ muốn tổn thương họ, anh là một trong số những người đó.”
Nghe lời giải thích này, Mặc Tử Hân yên lặng mỉm cười, một nụ cười khổ.
“Em vì muốn thuyết phục anh, đúng là đã hao tổn rất nhiều tâm huyết.” Đôi mắt màu lam thoáng qua vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng, anh vẫn tình nguyện để em thuyết phục, còn quan tâm đến lý do là gì. Hề Hề, anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất kỳ chuyện gì, nhưng anh sẽ không thay đổi ý nghĩ ban đầu của mình. Thật ra, làm một người độc thân cũng không có gì không tốt.”
Đáy mắt Cố Hề Hề tức khắc áy náy: “Anh chính là người thừa kế dòng chính của Mặc gia…”
“Thì sao? Vạn vật trên đời tồn tại mấy trăm năm, Mặc gia có là gì?” Mặc Tử Hân cười tự giễu: “Thời gian đã chứng minh không có gì tồn tại vĩnh hằng. Tần Thuỷ Hoàng của năm đó, còn Hán Vũ Đế, có ai trong bọn họ là vĩnh truyền ngàn năm? Mặc gia còn có Tử Huyên, sẽ không tuyệt hậu.”
“Được rồi, em bỏ cuộc việc thuyết phục anh đi. Nếu anh có thể dễ dàng bị em thuyết phục, em nghĩ anh có thể đứng được ở vị trí này sao?” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Hề Hề: “Thật là ngốc, vẫn y như trước.”
“Được rồi, em chịu thua…” Cố Hề Hề nhụt chí, nói: “Nếu chị hai còn sống, có lẽ chị ấy sẽ làm được?”
Vân Nặc sao? Ha hả, có lẽ là vậy…
“Đúng rồi, về chuyện của chị hai và Tưởng Dật Hải, anh… có biết không?” Cố Hề Hề nhịn không được, cuối cùng đã lên tiếng hỏi, đây là điều cô đã thắc mắc từ lâu trong lòng.
Năm đó Vân Nặc vì Mặc Tử Hân đã phải dứt bỏ tình cảm với Tưởng Dật Hải!
Cô không tin Mặc Tử Hân không biết!
Mặc Tử Hân cười khẽ một tiếng: “Năm đó, anh là người chiến thắng. Chỉ đáng tiếc, nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ chân thành chúc phúc cho anh ta và Vân Nặc. Là anh đã làm sai, là anh nợ họ.”
… Quả nhiên là biết!
“Chỉ là, giống như em đã nói. Trong tình trường, chưa bao giờ cho phép sự thoái nhượng. Lúc ấy anh cũng không thoái nhượng, anh rất hạnh phúc vì Vân Nặc đã chọn anh, có thể làm bạn với Vân Nặc đến phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, anh rất tự hào.” Ánh mắt màu lam trở nên nhu hoà: “Vân Nặc là một cô gái xứng đáng được tôn kính và ngưỡng mộ.”
Cố Hề Hề gật gật đầu tán đồng.
Đúng vậy, so với cô thì Vân Nặc thật sự thích hợp để làm người thừa kế của Vân gia.
Thông tuệ uyên bác, đại khí điển nhã, có trách nhiệm và lương thiện, khó trách vì sao nhiều chàng trai đều si tình không dứt. Nếu cô là một người đàn ông, không chừng cô sẽ thích Vân Nặc?
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Cố Hề Hề, Mặc Tử Hân dịu dàng đưa tay vén mái tóc bị gió biển thổi tung của cô, nghiêm túc nói: “Được rồi, không cần vì anh mà phiền não. Em không muốn lấy anh, anh cũng không có cách nào khác. Kiếp này anh không có cơ hội, kiếp sau có thể chứ?”
Cố Hề Hề bị câu này của Mặc Tử Hân chọc cười: “Làm gì có chuyện như vậy?”
“Nghe nói Vân lão phu nhân là một chiêm tinh thế gia rất lợi hại, có thể tạo nên giấc mộng Nam Kha (*) khiến con người ta mơ thấy về quá khứ. Không biết có thật hay không?” Mặc Tử Hân làm như vô tình nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, nói: “Em có muốn biết chuyện kiếp trước của mình không?”
(*) Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó. Nguồn gốc của thành ngữ này thì dài lắm, các bạn tự google nếu thích tìm hiểu nhé.
“Kiếp trước?” Cố Hề Hề cười khẽ: “Anh sẽ không nghĩ rằng kiếp trước em nợ anh điều gì chứ?”
“Nói không chừng là vậy.” Đôi mắt màu lam hơi loé lên: “Cứ thử xem sao.”
Cố Hề Hề mở to mắt ngạc nhiên, Mặc Tử Hân đây là nghiêm túc?
Kiếp trước? Câu chuyện luân hồi không phải những điều quá hư cấu sao?
Hay là có ý gì khác?
“Được rồi, chúng ta cần phải về thôi.” Mặc Tử Hân cười nói: “Ra đây đã lâu, sẽ có người lo lắng.”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên bờ biển có một bóng dáng quen thuộc.
Người này thật là…
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười cười, tự che giấu vẻ bất đắc dĩ.
…
Sau khi trở lại lên bờ, Doãn Tư Thần nhỏ giọng hỏi: “Đã ổn chưa?”
Cố Hề Hề trừng mắt nhìn anh một cái: “Thất bại.”
“Hả!?” Doãn Tư Thần còn đang muốn xắn tay áo lên, chỉ cần Mặc Tử Hân mở miệng thì dù điều kiện gì anh cũng chấp nhận.
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần nhướng mày, liền nắm tay anh: “Được rồi, anh đừng làm loạn. Anh ấy không có miễn cưỡng em! Chỉ cần anh vượt qua được thử thách của gia gia là được!”
Doãn Tư Thần lúc này mới yên tâm, nói: “Tối nay khoảng tám giờ Hans sẽ đưa Ngự Hàm đến đây, Ngự Hàm đã nhận hắn ta làm thầy.”
Cố Hề Hề kinh ngạc: “Nhận Hans làm thầy? Hắn có thể dạy cái gì?”
Doãn Tư Thần day day cằm, suy tư: “Dạy thằng bé gây rắc rối?”
Cố Hề Hề yên lặng gật gật đầu, dạy cái này chắc là dạy được, năng khiếu bẩm sinh của Doãn Ngự Hàm là gây rắc rối mà!
Đừng nhìn cậu nhóc ở nhà làm bộ dáng ngoan ngoãn, thực chất là phá banh trời, thật may Cố Hề Hề là giám đốc học viện San Diego, nói cách khác, dù Doãn Ngự Hàm có gây rắc rối gì ở học viện thì cũng đỡ bị khiếu nại. Đương nhiên, nếu người khác biết Doãn Ngự Hàm có phá phách gì thì cũng không dám nói, với cậu bé thì trường học như ở nhà, ai dám nói?
Có thể ở vùng ngoại thành Paris mà đặt mìn bẫy kẻ địch, không phải gan lì là gì?
Bất quá, cậu nhóc chỉ gan lì phá phách với người khác, còn ở nhà thì ngoan vô cùng nha!
Ngẫm lại, so với Doãn Ngự Hàm mới thấy, Cố Miểu thật là ngoan, chỉ là đi theo Doãn Ngự Hàm riết nên đã học không ít thói xấu…
Trong lúc Cố Hề Hề còn đang miên man suy nghĩ, Tiểu Vương đã bước đến đưa cho cô di động: “Thiếu phu nhân, Vân lão phu nhân gọi điện thoại, nói là có chuyện muốn nói với chị.”
Cố Hề Hề đưa tay nhận di động: “Bà nội?”
“Con tìm một nơi an tĩnh đi, bà có vài lời muốn nói.” Đầu dây bên kia là giọng nói của Vân lão phu nhân chậm rãi vang lên: “Chuyện này rất quan trọng, có người nhờ cậy bà.”
Edited by Airy
Beta by Airy