Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-570
Chương 570: Trò chuyện với Mặc lão gia tử
Một cậu nhóc ương bướng như Doãn Ngự Hàm lại có thể thay đổi chủ ý một cách dễ dàng, vậy nên trong nhất thời Hans không biết phản ứng thế nào.
Đã nói tên nhóc con này rất gan lì mà? Ngoan ngoãn nghe lời vậy thì gan lì chỗ nào?
Bất quá, Hans tự thấy mình là một người trưởng thành, đi so đo với một đứa trẻ chỉ mới hơn ba tuổi thì có gì đó không được hay cho lắm. Nhưng cậu nhóc này quay ngoắt ý kiến một trăm tám độ như thế, Hans cũng không hề tức giận.
Chỉ là, câu nói tiếp theo của cậu nhóc đã khiến Hans tức giận nghẹn lời.
“Thầy giáo, tôi bây giờ là học trò của chú, chú sẽ không đem tôi ra làm con tin đúng không? Bằng không, tôi sẽ khinh bỉ chú cả đời. Hơn nữa, nếu chú bắt tôi làm con tin, tôi sẽ không nói cho chú biết con thuyền này bị hư chỗ nào.” Doãn Ngự Hàm ngưỡng mặt, đắc ý nói: “Chú chỉ biết là thuyền bị hỏng, nhưng không biết hư hỏng ở đâu đúng không?”
“Nhóc biết?” Hans rốt cuộc phản ứng lại: “Là nhóc làm?”
Doãn Ngự Hàm chu chu miệng nói: “Ai biết chú có nhân dịp mommy của tôi mất tích mà thừa nước đục thả câu không? Mommy nói phải cẩn thận chú!”
Ai nha, sao cảm thấy tức nghẹn thế này?
Sống trên đời đã ba mươi năm có lẻ, giờ lại bị một đứa nhóc ba tuổi đùa bỡn suốt mấy ngày!
Lúc này Hans thật sự cảm thấy hứng thú với Doãn Ngự Hàm, từ đầu vốn dĩ chỉ cảm thấy cậu nhóc này hay hay, sau đó có rất nhiều chuyện khiến hắn cảm giác mới lạ. Giống như Càn Long đại đế đối với Hoàn Châu Cách Cách vậy, cảm giác yêu thích đặc biệt với cô con gái ngỗ ngáo.
Hans trước nay là người đa mưu, chuyên hô mưa gọi gió cả một vùng biển rộng lớn, ai ai cũng phải sợ hãi và nịnh nọt luồn cúi hắn. Thế nhưng chẳng biết từ đâu ra một nhóc con, sức lực thì không có, lại cả gan trêu ghẹo hắn hết lần này tới lần khác!
Đúng ra hắn phải rất ghét đứa nhóc này mới phải!
Nhưng mà sau khi nghe Doãn Ngự Hàm nói xong, Hans lại nhận ra cậu nhóc gan lì này có chút tài năng, bé hạt tiêu thế này lại có thể âm thầm phá hư động cơ thuyền của hắn, còn là thần không biết quỷ không hay.
Đây không phải thiên tài hay sao?
Hans nhịn không được hứng thú mà nói: “Chỉ cần nhóc có thể sửa được động cơ, ta sẽ rút lại câu nói ban nãy, không cần nhóc phải làm con tin.”
Doãn Ngự Hàm lắc đầu nguây nguẩy: “Tôi chỉ phá thôi, không biết sửa. Tôi mới có ba tuổi rưỡi mà!”
Này nhóc…!
“Nhưng tôi có thể nói cho chú biết hư ở đâu!” Doãn Ngự Hàm nói thêm một câu.
Hans mỏi mắt trông mong: “Vậy hư hỏng ở đâu?”
Doãn Ngự Hàm liếc nhìn Hans với vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc: “Thuyền trưởng Hans, tuy rằng chúng ta đang là quan hệ thầy trò, nhưng chú vẫn là kẻ địch của daddy.”
“Vậy nhóc muốn thế nào?” Hans hỏi lại.
“Tôi muốn chú phải đảm bảo tuyệt đối không được gây bất lợi gì cho daddy và mommy của tôi!” Doãn Ngự Hàm trịnh trọng nói: “Mommy đã bảo vệ tôi hai lần, tôi phải bảo vệ mommy cả đời!”
Chuyện này xem ra hơi khó khăn nha…
Hans giống như suy tư gì đó, nói: “Nhóc biết nếu ta đồng ý điều kiện này thì có nghĩa là gì không? Từ nay ta phải tránh né đụng chạm rất nhiều người, cũng khiến việc kiếm tiền của ta bị ảnh hưởng. Nhóc phải biết, nếu lần này ta chấp nhận rút lui với tiếng bại trận, thì vị trí bá chủ của ta trên cả vùng biển này sẽ bị lung lay.”
“Nhưng chú không phải tự xưng là hồ ly trên biển cả sao?” Doãn Ngự Hàm tuy chỉ mới có ba tuổi rưỡi, nhưng cậu sẽ không mắc mưu, chuyện danh tiếng của người lớn thì mặc kệ người lớn, cậu chỉ cần Hans đảm bảo không gây bất lợi với daddy và mommy là được!
Doãn Ngự Hàm tiếp tục nói: “Hơn nữa có một người học trò như tôi, chú sẽ rất vinh dự! Daddy của tôi là đế vương nắm giữ kinh tế trên rất nhiều lục địa, tôi chính là đế vương đời kế tiếp. Thầy giáo dư sức kiếm lời, chịu lỗ giai đoạn này chút xíu thôi, sao có thể so được với tương lai đầy tiền tài!”
Hans đột nhiên cảm thấy cậu nhóc gan lì này nói vậy mà lại có lý, hắn không còn gì để phản bác…
À, khoan đã, một đứa trẻ ba tuổi rưỡi sao có thể tư duy thấu đáo như vậy?
Hans nhịn không được mà hỏi: “Những lời này đều là nhóc tự nghĩ?”
Không ngờ Doãn Ngự Hàm bỗng nhiên nhìn về phía Hans, làm mặt quỷ trêu ghẹo rồi tủm tỉm cười: “Tôi làm sao mà nghĩ được? Đương nhiên là daddy dạy cho tôi rồi! Nhưng mà nói chuyện với chú thế nào thì là tôi tự nghĩ đó!”
Hans bỗng dưng muốn khóc…! Hắn vậy mà bị một thằng nhóc ba tuổi rưỡi chơi khăm!
Doãn Ngự Hàm lắc lắc nhún nhảy đôi chân ngắn mập mạp: “Thầy giáo này, tôi bây giờ là học trò của thầy, có phải nên tặng tôi quà gặp mặt bái sư không?”
Hans: “…”
Doãn Ngự Hàm tuy rằng ương bướng kiêu ngạo, nhưng chỉ là so với người khác thôi, còn ở trước mặt daddy và mommy thì cậu bé luôn luôn ngoan như thỏ. Cậu đâu thể nào để mỗi mình anh hai của cậu là bé ngoan trong mắt daddy mommy được, dù là anh em trai thì vẫn có chút tị nạnh nha!
…
Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề và mọi người trở về hòn đảo chính để hội tụ, lúc Cố Hề Hề nhìn thấy ai ai cũng quần áo chỉnh tề, mới cảm thấy cô và mọi người đúng là không khác gì dân chạy nạn mới hồi hương.
Thảm đến mức không ai dám nhìn…
Cố Hề Hề nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng đã trở lại, rốt cuộc cô có thể đi gặp Mặc lão gia tử, đáy lòng lo lắng không biết ông sẽ nói gì… sớm muộn vẫn phải đối mặt, cô không thể mãi trốn tránh!
Doãn Tư Thần đã quay lại, tất nhiên quyền chỉ huy sẽ trao lại cho anh, bởi vậy nên Mặc lão gia tử rất an nhàn ngồi trong phòng nghỉ ngơi uống trà.
“Mặc gia gia, con có thể vào không?” Cố Hề Hề cẩn thận đứng bên ngoài gõ cửa.
“Mời vào.” Mặc lão gia tử đã chuẩn bị sẵn một bộ trà cụ để chờ cô.
Cố Hề Hề vừa bước vào đã thấy một bàn cờ bày biện giữa phòng, bên cạnh là trà nước còn đang nóng.
“Tới đây, đã lâu không có ai chơi cờ với ông.” Mặc lão gia tử mỉm cười nhìn Cố Hề Hề: “Cùng đánh với ông ván này đi.”
Cố Hề Hề ngồi xuống trước mặt Mặc lão gia tử, để ông đánh nước cờ đầu tiên.
Mặc lão gia tử dĩ nhiên không khách khí, ông biết rõ kỳ nghệ của Cố Hề Hề rất tinh thông, cho nên từ bước đi đầu tiên đã xông xáo tấn công. Trong lòng Cố Hề Hề thầm than nhẹ một tiếng, đành lựa chọn phương thức vu hồi để vây hãm trong chừng mực, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tiến thoái hợp tình hợp lý.
Cứ một bước tiến công của Mặc lão gia tử thì Cố Hề Hề lại một bước vu hồi.
Mặc cho ông ra quân hiểm hóc cỡ nào đều không thể phá tan vòng vây của Cố Hề Hề.
“Hay cho chiến lược lấy nhu thắng cương!” Mặc lão gia tử rốt cuộc đã dừng tay, dẹp đi vài quân cờ, nở nụ cười nhìn cô: “Con gái Vân gia quả là nhân trung chi phượng (*). Chỉ đáng tiếc, Mặc gia ta không có diễm phúc, hôn ước năm xưa xem ra không thể thành.”
(*) Nhân trung chi phượng: đồng nghĩa với nhân trung chi long, rồng/phượng giữa loài người, ý chỉ người xuất chúng.
Cố Hề Hề cúi gầm mặt, nói: “Mặc gia gia, con xin lỗi.”
Mặc lão gia tử cười cười, một thân chính khí tinh thần quắc thước. Tuy tuổi tác ông không còn trẻ, nhưng cả đời chinh chiến khắp nhiều vùng đất đã rèn cho ông nhuệ khí không bao giờ phai. Nếu không phải Cố Hề Hề biết rõ ông sẽ không làm gì cô, đổi ngược là người khác thì có lẽ đã sợ mất mật run rẩy tay chân rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng hổ thẹn của Cố Hề Hề, Mặc lão gia tử nhẹ nhàng cười xoà, yên lặng thu lại khí thế vô hình, trở thành một ông lão bình dị. Bắt nạt con cháu của mình thì sao gọi là bản lĩnh của trưởng bối được?
“Hôn ước năm đó định ra là vì lợi ích của hai nhà. Ta và con trai con dâu của mình đều rất mong muốn con có thể chính thức bước vào cổng lớn của Mặc gia, kết chặt tình thân giữa hai gia tộc. Nhưng bây giờ xem ra con đã có quyết định cho cuộc đời mình. Dưa hái xanh không ngọt, Mặc gia ta khinh thường việc bức ép người khác.” Mặc lão gia tử ôn tồn lên tiếng.
Cố Hề Hề không dám ngẩng đầu lên.
Bởi vì nói một lời hay vạn lời, Vân gia quả thật đã phụ Mặc gia.
Cho dù Cố Hề Hề không trưởng thành từ nhỏ ở Vân gia, mà mãi khi lớn lên cô mới quay về nhận tổ tông, nhưng cô vẫn mang trên mình trách nhiệm của Vân gia. Vậy nên, bụng làm dạ chịu.
Bất quá, trách nhiệm là trách nhiệm, tình cảm là tình cảm.
Trái tim con người thật ra rất nhỏ bé, nếu trong tim đã có hình bóng một người thì không thể tiếp nhận bất kỳ ai khác nữa. Một chữ tình của Doãn Tư Thần, một chữ ân của Mặc Tử Hân, cả hai tựa như gánh nặng ngàn cân trên vai cô.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn làm tổn thương ai, nhưng nếu không ra quyết định lựa chọn, trái lại chính là tổn thương tất cả mọi người.
Nếu có thể, cô thà rằng chính mình là người tổn thương, cũng không muốn ai phải đau lòng khó xử.
“Hiện tại người của con đã cứu ta, Mặc gia ta nợ con một ân tình. Hề Hề, con có thể dùng chuyện này để yêu cầu Mặc gia chấp nhận huỷ bỏ hôn ước.” Mặc lão gia tử chậm rãi nói.
Cố Hề Hề khổ sở đến mức không thể kiềm nén được nước mắt.
“Mặc gia gia…” Cố Hề Hề gắt gao cắn môi, nghẹn ngào lên tiếng: “Con sẽ không làm vậy. Ba mẹ từng nói, nếu Mặc gia không chủ động đưa ra việc huỷ hôn, con không thể nhắc đến. Con biết con không tốt, đã làm Vân gia hổ thẹn, làm Mặc gia khó xử, càng phụ lòng thương yêu của bá phụ bá mẫu. Mấy năm nay bá phụ bá mẫu đều đối xử với con rất tốt, con biết rõ điều này. Bá mẫu luôn coi con như con dâu tương lai mà ân cần quan tâm. Con biết lời này thật sự rất khó mở miệng, nhưng con chỉ muốn nói… xin được gia gia cùng bá phụ bá mẫu tha thứ…”
Nhìn hốc mắt đỏ hoe của Cố Hề Hề, bộ dáng cắn rứt như muốn giải thích nhưng lại không biết mở lời thế nào, đáy lòng Mặc lão gia tử âm thầm gật gật đầu.
Ông càng hài lòng về Cố Hề Hề bao nhiêu thì lại tiếc nuối thay cho cháu trai mình bấy nhiêu.
Một cô gái tốt như vậy nhưng không thể lấy làm vợ, thật đáng tiếc…
Cô bất chấp mọi thứ để cứu ông, nhưng lại không lợi dụng điều này để yêu cầu Mặc gia huỷ hôn, quả thật thiện tâm. Vân gia không hổ danh thư hương thế gia, dạy dỗ con gái quả nhiên gia giáo hiền thục.
“Vậy con dự định cứ tự làm khó dễ bản thân?” Mặc lão gia tử nở nụ cười hiền hoà.
Cố Hề Hề yên lặng cúi đầu, gắt gao cắn môi không nói lời nào.
Mặc lão gia tử mỉm cười, dừng một chút lại nói tiếp: “Tuy hôn ước giữa hai nhà đã định, nhưng chuyện này không phải không thể cứu vãn.”
Cố Hề Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mặc lão gia tử.
“Hề Hề, tuy ta không nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ, nhưng ta đã xem con như cháu gái của mình. Tất nhiên ta hy vọng tương lai con sẽ được hạnh phúc, điều này không liên quan đến hôn ước giữa hai nhà, chỉ là đơn thuần hy vọng con được sống vui vẻ. Như vậy đi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, con và Doãn Tư Thần hãy tới tỉnh Y một chuyến. Chỉ cần Doãn Tư Thần có thể vượt qua được thử thách của ta, ta sẽ đứng ra làm chủ để huỷ bỏ hôn ước giữa con và Tử Hân, trả lại tự do cho con.” Cuối cùng Mặc lão gia tử đã nói ra lời này.
Edited by Airy
Beta by Airy
Một cậu nhóc ương bướng như Doãn Ngự Hàm lại có thể thay đổi chủ ý một cách dễ dàng, vậy nên trong nhất thời Hans không biết phản ứng thế nào.
Đã nói tên nhóc con này rất gan lì mà? Ngoan ngoãn nghe lời vậy thì gan lì chỗ nào?
Bất quá, Hans tự thấy mình là một người trưởng thành, đi so đo với một đứa trẻ chỉ mới hơn ba tuổi thì có gì đó không được hay cho lắm. Nhưng cậu nhóc này quay ngoắt ý kiến một trăm tám độ như thế, Hans cũng không hề tức giận.
Chỉ là, câu nói tiếp theo của cậu nhóc đã khiến Hans tức giận nghẹn lời.
“Thầy giáo, tôi bây giờ là học trò của chú, chú sẽ không đem tôi ra làm con tin đúng không? Bằng không, tôi sẽ khinh bỉ chú cả đời. Hơn nữa, nếu chú bắt tôi làm con tin, tôi sẽ không nói cho chú biết con thuyền này bị hư chỗ nào.” Doãn Ngự Hàm ngưỡng mặt, đắc ý nói: “Chú chỉ biết là thuyền bị hỏng, nhưng không biết hư hỏng ở đâu đúng không?”
“Nhóc biết?” Hans rốt cuộc phản ứng lại: “Là nhóc làm?”
Doãn Ngự Hàm chu chu miệng nói: “Ai biết chú có nhân dịp mommy của tôi mất tích mà thừa nước đục thả câu không? Mommy nói phải cẩn thận chú!”
Ai nha, sao cảm thấy tức nghẹn thế này?
Sống trên đời đã ba mươi năm có lẻ, giờ lại bị một đứa nhóc ba tuổi đùa bỡn suốt mấy ngày!
Lúc này Hans thật sự cảm thấy hứng thú với Doãn Ngự Hàm, từ đầu vốn dĩ chỉ cảm thấy cậu nhóc này hay hay, sau đó có rất nhiều chuyện khiến hắn cảm giác mới lạ. Giống như Càn Long đại đế đối với Hoàn Châu Cách Cách vậy, cảm giác yêu thích đặc biệt với cô con gái ngỗ ngáo.
Hans trước nay là người đa mưu, chuyên hô mưa gọi gió cả một vùng biển rộng lớn, ai ai cũng phải sợ hãi và nịnh nọt luồn cúi hắn. Thế nhưng chẳng biết từ đâu ra một nhóc con, sức lực thì không có, lại cả gan trêu ghẹo hắn hết lần này tới lần khác!
Đúng ra hắn phải rất ghét đứa nhóc này mới phải!
Nhưng mà sau khi nghe Doãn Ngự Hàm nói xong, Hans lại nhận ra cậu nhóc gan lì này có chút tài năng, bé hạt tiêu thế này lại có thể âm thầm phá hư động cơ thuyền của hắn, còn là thần không biết quỷ không hay.
Đây không phải thiên tài hay sao?
Hans nhịn không được hứng thú mà nói: “Chỉ cần nhóc có thể sửa được động cơ, ta sẽ rút lại câu nói ban nãy, không cần nhóc phải làm con tin.”
Doãn Ngự Hàm lắc đầu nguây nguẩy: “Tôi chỉ phá thôi, không biết sửa. Tôi mới có ba tuổi rưỡi mà!”
Này nhóc…!
“Nhưng tôi có thể nói cho chú biết hư ở đâu!” Doãn Ngự Hàm nói thêm một câu.
Hans mỏi mắt trông mong: “Vậy hư hỏng ở đâu?”
Doãn Ngự Hàm liếc nhìn Hans với vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc: “Thuyền trưởng Hans, tuy rằng chúng ta đang là quan hệ thầy trò, nhưng chú vẫn là kẻ địch của daddy.”
“Vậy nhóc muốn thế nào?” Hans hỏi lại.
“Tôi muốn chú phải đảm bảo tuyệt đối không được gây bất lợi gì cho daddy và mommy của tôi!” Doãn Ngự Hàm trịnh trọng nói: “Mommy đã bảo vệ tôi hai lần, tôi phải bảo vệ mommy cả đời!”
Chuyện này xem ra hơi khó khăn nha…
Hans giống như suy tư gì đó, nói: “Nhóc biết nếu ta đồng ý điều kiện này thì có nghĩa là gì không? Từ nay ta phải tránh né đụng chạm rất nhiều người, cũng khiến việc kiếm tiền của ta bị ảnh hưởng. Nhóc phải biết, nếu lần này ta chấp nhận rút lui với tiếng bại trận, thì vị trí bá chủ của ta trên cả vùng biển này sẽ bị lung lay.”
“Nhưng chú không phải tự xưng là hồ ly trên biển cả sao?” Doãn Ngự Hàm tuy chỉ mới có ba tuổi rưỡi, nhưng cậu sẽ không mắc mưu, chuyện danh tiếng của người lớn thì mặc kệ người lớn, cậu chỉ cần Hans đảm bảo không gây bất lợi với daddy và mommy là được!
Doãn Ngự Hàm tiếp tục nói: “Hơn nữa có một người học trò như tôi, chú sẽ rất vinh dự! Daddy của tôi là đế vương nắm giữ kinh tế trên rất nhiều lục địa, tôi chính là đế vương đời kế tiếp. Thầy giáo dư sức kiếm lời, chịu lỗ giai đoạn này chút xíu thôi, sao có thể so được với tương lai đầy tiền tài!”
Hans đột nhiên cảm thấy cậu nhóc gan lì này nói vậy mà lại có lý, hắn không còn gì để phản bác…
À, khoan đã, một đứa trẻ ba tuổi rưỡi sao có thể tư duy thấu đáo như vậy?
Hans nhịn không được mà hỏi: “Những lời này đều là nhóc tự nghĩ?”
Không ngờ Doãn Ngự Hàm bỗng nhiên nhìn về phía Hans, làm mặt quỷ trêu ghẹo rồi tủm tỉm cười: “Tôi làm sao mà nghĩ được? Đương nhiên là daddy dạy cho tôi rồi! Nhưng mà nói chuyện với chú thế nào thì là tôi tự nghĩ đó!”
Hans bỗng dưng muốn khóc…! Hắn vậy mà bị một thằng nhóc ba tuổi rưỡi chơi khăm!
Doãn Ngự Hàm lắc lắc nhún nhảy đôi chân ngắn mập mạp: “Thầy giáo này, tôi bây giờ là học trò của thầy, có phải nên tặng tôi quà gặp mặt bái sư không?”
Hans: “…”
Doãn Ngự Hàm tuy rằng ương bướng kiêu ngạo, nhưng chỉ là so với người khác thôi, còn ở trước mặt daddy và mommy thì cậu bé luôn luôn ngoan như thỏ. Cậu đâu thể nào để mỗi mình anh hai của cậu là bé ngoan trong mắt daddy mommy được, dù là anh em trai thì vẫn có chút tị nạnh nha!
…
Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề và mọi người trở về hòn đảo chính để hội tụ, lúc Cố Hề Hề nhìn thấy ai ai cũng quần áo chỉnh tề, mới cảm thấy cô và mọi người đúng là không khác gì dân chạy nạn mới hồi hương.
Thảm đến mức không ai dám nhìn…
Cố Hề Hề nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng đã trở lại, rốt cuộc cô có thể đi gặp Mặc lão gia tử, đáy lòng lo lắng không biết ông sẽ nói gì… sớm muộn vẫn phải đối mặt, cô không thể mãi trốn tránh!
Doãn Tư Thần đã quay lại, tất nhiên quyền chỉ huy sẽ trao lại cho anh, bởi vậy nên Mặc lão gia tử rất an nhàn ngồi trong phòng nghỉ ngơi uống trà.
“Mặc gia gia, con có thể vào không?” Cố Hề Hề cẩn thận đứng bên ngoài gõ cửa.
“Mời vào.” Mặc lão gia tử đã chuẩn bị sẵn một bộ trà cụ để chờ cô.
Cố Hề Hề vừa bước vào đã thấy một bàn cờ bày biện giữa phòng, bên cạnh là trà nước còn đang nóng.
“Tới đây, đã lâu không có ai chơi cờ với ông.” Mặc lão gia tử mỉm cười nhìn Cố Hề Hề: “Cùng đánh với ông ván này đi.”
Cố Hề Hề ngồi xuống trước mặt Mặc lão gia tử, để ông đánh nước cờ đầu tiên.
Mặc lão gia tử dĩ nhiên không khách khí, ông biết rõ kỳ nghệ của Cố Hề Hề rất tinh thông, cho nên từ bước đi đầu tiên đã xông xáo tấn công. Trong lòng Cố Hề Hề thầm than nhẹ một tiếng, đành lựa chọn phương thức vu hồi để vây hãm trong chừng mực, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tiến thoái hợp tình hợp lý.
Cứ một bước tiến công của Mặc lão gia tử thì Cố Hề Hề lại một bước vu hồi.
Mặc cho ông ra quân hiểm hóc cỡ nào đều không thể phá tan vòng vây của Cố Hề Hề.
“Hay cho chiến lược lấy nhu thắng cương!” Mặc lão gia tử rốt cuộc đã dừng tay, dẹp đi vài quân cờ, nở nụ cười nhìn cô: “Con gái Vân gia quả là nhân trung chi phượng (*). Chỉ đáng tiếc, Mặc gia ta không có diễm phúc, hôn ước năm xưa xem ra không thể thành.”
(*) Nhân trung chi phượng: đồng nghĩa với nhân trung chi long, rồng/phượng giữa loài người, ý chỉ người xuất chúng.
Cố Hề Hề cúi gầm mặt, nói: “Mặc gia gia, con xin lỗi.”
Mặc lão gia tử cười cười, một thân chính khí tinh thần quắc thước. Tuy tuổi tác ông không còn trẻ, nhưng cả đời chinh chiến khắp nhiều vùng đất đã rèn cho ông nhuệ khí không bao giờ phai. Nếu không phải Cố Hề Hề biết rõ ông sẽ không làm gì cô, đổi ngược là người khác thì có lẽ đã sợ mất mật run rẩy tay chân rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng hổ thẹn của Cố Hề Hề, Mặc lão gia tử nhẹ nhàng cười xoà, yên lặng thu lại khí thế vô hình, trở thành một ông lão bình dị. Bắt nạt con cháu của mình thì sao gọi là bản lĩnh của trưởng bối được?
“Hôn ước năm đó định ra là vì lợi ích của hai nhà. Ta và con trai con dâu của mình đều rất mong muốn con có thể chính thức bước vào cổng lớn của Mặc gia, kết chặt tình thân giữa hai gia tộc. Nhưng bây giờ xem ra con đã có quyết định cho cuộc đời mình. Dưa hái xanh không ngọt, Mặc gia ta khinh thường việc bức ép người khác.” Mặc lão gia tử ôn tồn lên tiếng.
Cố Hề Hề không dám ngẩng đầu lên.
Bởi vì nói một lời hay vạn lời, Vân gia quả thật đã phụ Mặc gia.
Cho dù Cố Hề Hề không trưởng thành từ nhỏ ở Vân gia, mà mãi khi lớn lên cô mới quay về nhận tổ tông, nhưng cô vẫn mang trên mình trách nhiệm của Vân gia. Vậy nên, bụng làm dạ chịu.
Bất quá, trách nhiệm là trách nhiệm, tình cảm là tình cảm.
Trái tim con người thật ra rất nhỏ bé, nếu trong tim đã có hình bóng một người thì không thể tiếp nhận bất kỳ ai khác nữa. Một chữ tình của Doãn Tư Thần, một chữ ân của Mặc Tử Hân, cả hai tựa như gánh nặng ngàn cân trên vai cô.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn làm tổn thương ai, nhưng nếu không ra quyết định lựa chọn, trái lại chính là tổn thương tất cả mọi người.
Nếu có thể, cô thà rằng chính mình là người tổn thương, cũng không muốn ai phải đau lòng khó xử.
“Hiện tại người của con đã cứu ta, Mặc gia ta nợ con một ân tình. Hề Hề, con có thể dùng chuyện này để yêu cầu Mặc gia chấp nhận huỷ bỏ hôn ước.” Mặc lão gia tử chậm rãi nói.
Cố Hề Hề khổ sở đến mức không thể kiềm nén được nước mắt.
“Mặc gia gia…” Cố Hề Hề gắt gao cắn môi, nghẹn ngào lên tiếng: “Con sẽ không làm vậy. Ba mẹ từng nói, nếu Mặc gia không chủ động đưa ra việc huỷ hôn, con không thể nhắc đến. Con biết con không tốt, đã làm Vân gia hổ thẹn, làm Mặc gia khó xử, càng phụ lòng thương yêu của bá phụ bá mẫu. Mấy năm nay bá phụ bá mẫu đều đối xử với con rất tốt, con biết rõ điều này. Bá mẫu luôn coi con như con dâu tương lai mà ân cần quan tâm. Con biết lời này thật sự rất khó mở miệng, nhưng con chỉ muốn nói… xin được gia gia cùng bá phụ bá mẫu tha thứ…”
Nhìn hốc mắt đỏ hoe của Cố Hề Hề, bộ dáng cắn rứt như muốn giải thích nhưng lại không biết mở lời thế nào, đáy lòng Mặc lão gia tử âm thầm gật gật đầu.
Ông càng hài lòng về Cố Hề Hề bao nhiêu thì lại tiếc nuối thay cho cháu trai mình bấy nhiêu.
Một cô gái tốt như vậy nhưng không thể lấy làm vợ, thật đáng tiếc…
Cô bất chấp mọi thứ để cứu ông, nhưng lại không lợi dụng điều này để yêu cầu Mặc gia huỷ hôn, quả thật thiện tâm. Vân gia không hổ danh thư hương thế gia, dạy dỗ con gái quả nhiên gia giáo hiền thục.
“Vậy con dự định cứ tự làm khó dễ bản thân?” Mặc lão gia tử nở nụ cười hiền hoà.
Cố Hề Hề yên lặng cúi đầu, gắt gao cắn môi không nói lời nào.
Mặc lão gia tử mỉm cười, dừng một chút lại nói tiếp: “Tuy hôn ước giữa hai nhà đã định, nhưng chuyện này không phải không thể cứu vãn.”
Cố Hề Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mặc lão gia tử.
“Hề Hề, tuy ta không nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ, nhưng ta đã xem con như cháu gái của mình. Tất nhiên ta hy vọng tương lai con sẽ được hạnh phúc, điều này không liên quan đến hôn ước giữa hai nhà, chỉ là đơn thuần hy vọng con được sống vui vẻ. Như vậy đi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, con và Doãn Tư Thần hãy tới tỉnh Y một chuyến. Chỉ cần Doãn Tư Thần có thể vượt qua được thử thách của ta, ta sẽ đứng ra làm chủ để huỷ bỏ hôn ước giữa con và Tử Hân, trả lại tự do cho con.” Cuối cùng Mặc lão gia tử đã nói ra lời này.
Edited by Airy
Beta by Airy