Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-535
Chương 535: Cố Miểu tỉnh lại
So với cô nàng Mộc Nhược Na bị nghiện mua sắm một cách điên cuồng thì Cố Hề Hề lại lý trí tỉnh táo hơn nhiều. Hơn nữa Cố Hề Hề mua chỉ toàn là đồ dùng cần thiết, và đa số là đồ dùng cho trẻ em, chứ cô không chọn những sản phẩm hàng hiệu hay xa xỉ.
Kỳ thật những thứ linh tinh như vậy hoàn toàn không cần Cố Hề Hề phải nhọc lòng, bởi vì Doãn Tư Thần và bá tước Phillips đã sớm cho người chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là Cố Hề Hề phải tự mình mua đồ cho hai con trai thì mới yên tâm, dù sao đồ ở nhà đã rất nhiều, cô chỉ mua vì tuỳ hứng vui vẻ thôi.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na mua sắm liên tiếp hai ngày, rốt cuộc đã sắm sửa đủ mọi thứ.
Tình trạng Cố Miểu cũng ngày càng tốt hơn, Hirayama Jiro và nhị thiếu gia Phillips kiểm tra rất lâu, cuối cùng đã tính toán được khoảng thời gian Cố Miểu sẽ tỉnh lại.
Vì chờ Cố Miểu tỉnh lại nên mọi người đều tạm gác công việc qua một bên, tất cả tập trung chờ bên ngoài phòng bệnh của cậu bé.
Cố Hề Hề là người khẩn trương lo lắng nhất, cho dù mọi người luôn đảm bảo trước mặt cô rằng Cố Miểu sẽ không sao, nhưng cô vẫn không yên tâm. Một ngày Cố Miểu chưa thể mở mắt và gọi cô một tiếng mommy thì cô chưa thể yên lòng được.
Trong phòng để một chiếc đồng hồ đếm ngược thời gian, từng phút từng giây cứ vậy mà trôi qua, Cố Hề Hề cảm thấy tâm trạng của cô càng lúc càng nặng nề, thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Cố Miểu, con mau mau tỉnh lại đi… cứ cho đây là mommy cầu xin con…!
Kỳ thật, người khẩn trương không chỉ có Cố Hề Hề, mà còn là tất cả mọi người đang chờ bên ngoài, ai cũng sốt ruột chờ đợi Cố Miểu tỉnh lại.
Hirayama Jiro mặc áo trắng của nghiên cứu viên, cậu đứng trước một màn hình, quan sát kỹ sự thay đổi các số liệu đo đạc về sức khoẻ của Cố Miểu. Nói về việc nghiên cứu cơ thể con người thì nơi đây không có ai tinh thông hơn Hirayama Jiro.
Vân gia chuyên nghiên cứu về dược tề để cứu người, còn Hirayama Jiro lại nghiên cứu làm sao để dùng độc dược giết người một cách sắc bén nhất. Cho nên, Hirayama Jiro hiểu rất rõ những giới hạn và điểm yếu của cơ thể người.
Thời gian đếm ngược rốt cuộc chỉ còn lại năm phút cuối cùng!
Hirayama Jiro sau khi xác nhận rõ trạng thái hiện tại của Cố Miểu thì lấy ra một ống tiêm, nhanh chóng tiêm vào thân thể cậu bé.
Cố Hề Hề nhìn thấy Hirayama Jiro tiêm thuốc vào người Cố Miểu thì lập tức nắm chặt tay Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần dịu dàng vỗ về trấn an cô: “Yên tâm, đó chỉ là một loại thuốc để kích thích Cố Miểu thoát khỏi việc bị gây mê, không có tác dụng phụ. Nó sẽ giúp Cố Miểu mau tỉnh lại hơn.”
Hai mắt Mộc Nhược Na nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hirayama Jiro. Từ đêm say rượu ở Đế Đô đã khiến cô mất kiểm soát mà ăn sạch Hirayama Jiro, sau đó chẳng hiểu sao người đàn ông này cứ như nghĩ thông suốt điều gì mà bám lấy cô mỗi ngày không rời nửa bước.
Quái dị hơn chính là, gia tộc Hirayama lại vui vẻ ủng hộ chuyện này!?
OMG! Bọn họ đang mong ngóng Hirayama Jiro trở về với cuộc sống của một người bình thường sao?
Ngày hôm đó, vì quá lo lắng cho Cố Miểu, Mộc Nhược Na đã buột miệng nói với Hirayama Jiro rằng, chỉ cần Hirayama Jiro điều trị cho Cố Miểu khỏi bệnh thì cô sẽ nhận lời theo đuổi của cậu ta.
Ai da, không biết giờ rút lại lời nói này còn kịp không?
Bá tước Phillips đứng yên lặng, đôi mắt màu hồng bảo thạch gắt gao nhìn vào hình hài nhỏ bé đang nằm trên giường kia, không ai có thể nhận ra ánh mắt của bá tước lúc này rất phức tạp.
Đứa trẻ đang nằm trên giường không chỉ là con trai của bá tước, mà còn là người thừa kế duy nhất của gia tộc Phillips. Cũng chính là sinh mệnh mà bá tước đã vô tình tạo ra trong lúc rơi vào hoàn cảnh khó khăn chật vật nhất trong đời mình.
Sự tồn tại của Cố Miểu dường như luôn nhắc nhở bá tước Phillips về chuyện xảy ra ở Myanmar. Nếu không phải vì… có lẽ bá tước cũng không ép buộc Cố Miểu phải trở về với gia tộc Phillips!
Thời gian đếm ngược trôi qua từng giây từng phút, thấm thoát chỉ còn một phút đồng hồ.
Cố Hề Hề run rẩy dựa vào trong lòng Doãn Tư Thần, bất an nắm chặt lấy tay của anh. Cô rất sợ, nếu như khi thời gian đếm ngược này kết thúc mà Cố Miểu vẫn không tỉnh lại thì cô phải làm sao, cô còn có thể trụ vững nữa hay không?
Doãn Ngự Hàm đứng cạnh lão công tước Phillips, bóng dáng bé tí hon của cậu lôi kéo bàn tay của lão công tước, im lặng không nói gì, chỉ nhìn vào bên trong.
Một cậu bé vốn dĩ nghịch ngợm quậy phá như Doãn Ngự Hàm mà lúc này lại rất an tĩnh, nhìn không giống một đứa trẻ ba tuổi chút nào. Vào đúng thời điểm này thì gien cường đại của Doãn gia cũng đã bộc lộ, đối mặt với thời khắc quan trọng thì càng bình tĩnh điềm đạm.
Lão công tước Phillips càng lúc càng thích cậu nhóc, bình thường trông như một đứa trẻ tinh nghịch, nhưng gặp chính sự thì luôn trầm ổn điềm tĩnh. Chỉ có một quý tộc thật sự mới có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ ưu tú như vậy.
Vậy nên lão công tước càng cảm thấy Doãn Tư Thần là người thú vị, đáng thưởng thức. Cố Miểu đã ở bên cạnh và được anh nuôi dạy ba năm, xem ra học được không ít điều hay. Tất cả những phẩm chất cần có của một quý tộc, Doãn gia đã thay gia tộc Phillips dạy dỗ lại cho Cố Miểu thì không thể nào sai lệch được.
Thời gian đếm ngược càng lúc càng ít…
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!
Đồng hồ tít tít, lập tức dừng lại!
Mọi người đứng bên ngoài đều tưởng như ngừng thở.
Cố Miểu nằm trên giường nhẹ nhàng run rẩy lông mi, trầm tĩnh chừng một giây, sau đó càng lúc hàng lông mi càng run rẩy và chớp nhanh hơn. Ba giây sau, hàng mi dài xinh đẹp như con bướm đang mở rộng cánh, chậm rãi mở ra. Đôi mắt xinh đẹp kia lúc này càng thêm tinh xảo, con ngươi màu hồng bảo thạch tựa như càng thêm yêu diễm.
Sau khi Cố Miểu mở to mắt, người xung quanh nhanh tay nhanh chân tất bật công việc, lấy máu của cậu bé để tiến hành xét nghiệm lần nữa.
Cố Miểu nằm yên tĩnh trên giường, phảng phất như cảm giác điều gì đó, cậu liền quay đầu về hướng của Cố Hề Hề, mấp máy môi. Tuy cách biệt một tấm kính, nhưng cậu vẫn kêu lên: “Mommy…”
Nhìn thấy khẩu hình miệng của Cố Miểu, Cố Hề Hề biết cậu bé đang gọi mình thì nước mắt cô tức khắc trào ra, đôi tay ấn chặt trên tấm kính, gật đầu thật mạnh để ra hiệu rằng cô nghe được.
Cố Miểu nhìn thấy nước mắt của Cố Hề Hề rơi như mưa thì cậu bé khẽ vung tay lên, giống như đang muốn lau nước mắt cho cô.
Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, ý bảo cậu bé không nên lộn xộn.
Cố Miểu nhìn về phía Cố Hề Hề, nở một nụ cười trẻ con.
Doãn Ngự Hàm ở bên ngoài hăng hái giơ tay lên vẫy vẫy, Cố Miểu nhìn thấy Doãn Ngự Hàm thì hàng mi cũng cong cong, hiển nhiên rất vui vẻ.
Trải qua một loạt kiểm tra bổ sung, cuối cùng thì các bác sĩ và nghiên cứu viên đã xác định Cố Miểu không còn vấn đề gì đáng ngại nữa. Thậm chí tốc độ hồi phục của cậu bé không chừng có thể ghi danh vào kỷ lục Guinness ấy chứ!
Sau khi kiểm tra xong, các thiết bị đo đạc trên người Cố Miểu mới được tháo ra, cậu bé được đưa ra khỏi phòng bệnh và trở về phòng của mình.
Cố Hề Hề là người đầu tiên chạy vào, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Miểu áp vào trên má mình, gương mặt cô vẫn đầy nước mắt.
“Mommy, mommy đừng khóc. Cố Miểu khoẻ rồi, mommy vui lên đi.” Cố Miểu nhẹ nhàng mở miệng, bàn tay nho nhỏ dịu dàng vuốt má Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề tưởng tượng đến viễn cảnh trong cơn ác mộng khi cô mất đi Cố Miểu thì nước mắt lại suýt nữa tuôn trào.
Doãn Ngự Hàm lấy một con robot đặt lên giường, vẻ mặt cực kỳ đắc ý nói: “Cố Miểu, đây là mẫu robot mới nhất nè! Em để cho anh chơi trước đó!”
Cố Miểu vui vẻ gật gật đầu: “Được, chúng ta cùng chơi!”
Mọi người thay phiên nhau chào hỏi Cố Miểu được một lúc thì bị mời hết ra khỏi phòng. Bởi vì hiện tại cậu bé cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ sau khi hoàn toàn hồi phục thì mọi người tới chơi cũng không muộn.
Vậy nên thời gian tiếp theo, Cố Hề Hề luôn tóm lấy Mộc Nhược Na ngày nào cũng vùi đầu vào bếp nấu canh tẩm bổ, giống như cô hận không thể bồi bổ để cho Cố Miểu sinh long hoạt hổ (*), tốt nhất là giống như Doãn Ngự Hàm vậy, nghịch ngợm gây sự bát nháo cả nhà cũng được.
(*) Sinh long hoạt hổ (生龙活虎): ý chỉ mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
Mà mấy ngày nay quả thật Doãn Ngự Hàm đã quậy cả nơi này thành gà bay chó sủa!
Thật may không ai dám so đo phiền hà gì cậu bé, bằng không thì…
“Mommy! Mommy! Mommy xem con chuẩn bị đồ chơi gì cho Cố Miểu này!” Doãn Ngự Hàm một thân dính đầy bụi bặm chạy từ bên ngoài vào.
Cố Hề Hề vừa nấu canh xong, quay ra thấy Doãn Ngự Hàm nhảy tót vào bếp, theo sau cậu bé là các vệ sĩ và bảo mẫu với gương mặt bất đắc dĩ khổ sở.
“Hửm? Là đồ chơi con tự làm sao?” Cố Hề Hề đem chén canh để vào khay, nhờ Tiểu Vương mang đến cho Cố Miểu. Còn cô ngồi xổm xuống, nhận khăn ướt từ tay bảo mẫu rồi lau mặt cho Doãn Ngự Hàm, nhẹ nhàng hỏi: “Là đồ chơi gì? Có phải con lại phá phách tháo banh món gì rồi không? Con phá nhiều quá thì mommy không có tiền bồi thường nổi cho con đâu!”
“Không phải! Con không có mà!” Doãn Ngự Hàm ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Là một chiếc xe của ông Phillips, ông nói chiếc xe này là đồ cổ, không có dùng nữa, nên cho con nghiên cứu chơi! Con mới tháo cái xe ra để nghiên cứu!”
Cố Hề Hề nghe mà muốn toát cả mồ hôi lạnh đầy lưng.
Xe cổ! Cái này đáng giá bao nhiêu tiền chứ!?
Trời ơi, Doãn Ngự Hàm, con định để mommy phải đền bao nhiêu tiền cho người ta đây?
“Mang Ngự Hàm đi tắm rửa đi.” Cố Hề Hề liền ra lệnh cho bảo mẫu.
Lúc này bá tước Phillips chậm rãi bước vào từ bên ngoài, ánh mặt trời rọi vào phía sau lưng khiến vóc dáng của bá tước càng thêm đĩnh bạt mông lung.
Cố Hề Hề nhìn thấy bá tước Phillips thì vô cùng áy náy: “Thật xin lỗi, Ngự Hàm lại gây rắc rối, mọi tổn thất tôi sẽ bồi thường!”
“Không sao. Chiếc xe đó không đáng là gì, trong nhà lâu rồi không náo nhiệt như vậy, ba của tôi rất vui.” Bá tước Phillips đứng trước mặt Cố Hề Hề, vẻ mặt có chút gì đó tiếc nuối: “Lần này chỉ có thể đưa Cố Miểu trở về, lại không thể mang em về, thật đáng tiếc…”
Gương mặt Cố Hề Hề lập tức sa sầm, đùa kiểu này thật sự không vui chút nào cả!
Bá tước Phillips thong thả ung dung sửa sang lại bao tay trắng tinh trên tay mình, bộ dáng tự nhiên mà nói: “Lần này đến đảo Hiva Oa, dường như có khá nhiều thứ phải chuẩn bị đây!”
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn đối phương: “Sao? Ngài có ý gì? Tôi đã mua sắm đầy đủ mọi vật dụng rồi.”
Bá tước Phillips nhìn về phía Cố Hề Hề và nở nụ cười thần bí, tiếp theo đột nhiên tiến tới, chỉ tích tắc vài giây đã đứng ngay sát trước mặt cô.
Thân thể Cố Hề Hề sững sờ, cô định lùi lại một bước thì bá tước Phillips bỗng dưng lên tiếng: “Đảo Hiva Oa nằm trong quần đảo thuộc Pháp, là một thắng cảnh cực kỳ thu hút, ngoại trừ khách du lịch thì nghe nói bọn hải tặc Somalia cũng thường lui tới để nghỉ chân.”
Đồng tử của Cố Hề Hề tức khắc co rút lại: “Ngài muốn nói gì?”
“Chỉ là muốn nhắc nhở em một chút, nên chú ý an toàn. Đương nhiên, sự an toàn của Cố Miểu sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Nếu em không ngại thì tôi cũng sẽ phụ trách về an toàn của em.” Ánh mắt quyến rũ của bá tước lại nhìn thoáng qua Cố Hề Hề lần nữa: “Tôi vẫn rất muốn có thể để Cố Miểu trở lại làm con trai của em một cách danh chính ngôn thuận.”
Nét mặt Cố Hề Hề cứng đờ: “Ý của tôi là hỏi có phải ngài đã nghe ngóng được tin gì hay không? Có phải nơi chúng ta đi sẽ có nguy hiểm? Nơi này là địa bàn của ngài, dĩ nhiên việc nắm tin tức thì ngài sẽ nhanh nhạy hơn ai hết. Bây giờ chúng ta là bạn đồng hành, chia sẻ tin tức cũng không có gì không tốt, đúng không?”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy
So với cô nàng Mộc Nhược Na bị nghiện mua sắm một cách điên cuồng thì Cố Hề Hề lại lý trí tỉnh táo hơn nhiều. Hơn nữa Cố Hề Hề mua chỉ toàn là đồ dùng cần thiết, và đa số là đồ dùng cho trẻ em, chứ cô không chọn những sản phẩm hàng hiệu hay xa xỉ.
Kỳ thật những thứ linh tinh như vậy hoàn toàn không cần Cố Hề Hề phải nhọc lòng, bởi vì Doãn Tư Thần và bá tước Phillips đã sớm cho người chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là Cố Hề Hề phải tự mình mua đồ cho hai con trai thì mới yên tâm, dù sao đồ ở nhà đã rất nhiều, cô chỉ mua vì tuỳ hứng vui vẻ thôi.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na mua sắm liên tiếp hai ngày, rốt cuộc đã sắm sửa đủ mọi thứ.
Tình trạng Cố Miểu cũng ngày càng tốt hơn, Hirayama Jiro và nhị thiếu gia Phillips kiểm tra rất lâu, cuối cùng đã tính toán được khoảng thời gian Cố Miểu sẽ tỉnh lại.
Vì chờ Cố Miểu tỉnh lại nên mọi người đều tạm gác công việc qua một bên, tất cả tập trung chờ bên ngoài phòng bệnh của cậu bé.
Cố Hề Hề là người khẩn trương lo lắng nhất, cho dù mọi người luôn đảm bảo trước mặt cô rằng Cố Miểu sẽ không sao, nhưng cô vẫn không yên tâm. Một ngày Cố Miểu chưa thể mở mắt và gọi cô một tiếng mommy thì cô chưa thể yên lòng được.
Trong phòng để một chiếc đồng hồ đếm ngược thời gian, từng phút từng giây cứ vậy mà trôi qua, Cố Hề Hề cảm thấy tâm trạng của cô càng lúc càng nặng nề, thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Cố Miểu, con mau mau tỉnh lại đi… cứ cho đây là mommy cầu xin con…!
Kỳ thật, người khẩn trương không chỉ có Cố Hề Hề, mà còn là tất cả mọi người đang chờ bên ngoài, ai cũng sốt ruột chờ đợi Cố Miểu tỉnh lại.
Hirayama Jiro mặc áo trắng của nghiên cứu viên, cậu đứng trước một màn hình, quan sát kỹ sự thay đổi các số liệu đo đạc về sức khoẻ của Cố Miểu. Nói về việc nghiên cứu cơ thể con người thì nơi đây không có ai tinh thông hơn Hirayama Jiro.
Vân gia chuyên nghiên cứu về dược tề để cứu người, còn Hirayama Jiro lại nghiên cứu làm sao để dùng độc dược giết người một cách sắc bén nhất. Cho nên, Hirayama Jiro hiểu rất rõ những giới hạn và điểm yếu của cơ thể người.
Thời gian đếm ngược rốt cuộc chỉ còn lại năm phút cuối cùng!
Hirayama Jiro sau khi xác nhận rõ trạng thái hiện tại của Cố Miểu thì lấy ra một ống tiêm, nhanh chóng tiêm vào thân thể cậu bé.
Cố Hề Hề nhìn thấy Hirayama Jiro tiêm thuốc vào người Cố Miểu thì lập tức nắm chặt tay Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần dịu dàng vỗ về trấn an cô: “Yên tâm, đó chỉ là một loại thuốc để kích thích Cố Miểu thoát khỏi việc bị gây mê, không có tác dụng phụ. Nó sẽ giúp Cố Miểu mau tỉnh lại hơn.”
Hai mắt Mộc Nhược Na nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hirayama Jiro. Từ đêm say rượu ở Đế Đô đã khiến cô mất kiểm soát mà ăn sạch Hirayama Jiro, sau đó chẳng hiểu sao người đàn ông này cứ như nghĩ thông suốt điều gì mà bám lấy cô mỗi ngày không rời nửa bước.
Quái dị hơn chính là, gia tộc Hirayama lại vui vẻ ủng hộ chuyện này!?
OMG! Bọn họ đang mong ngóng Hirayama Jiro trở về với cuộc sống của một người bình thường sao?
Ngày hôm đó, vì quá lo lắng cho Cố Miểu, Mộc Nhược Na đã buột miệng nói với Hirayama Jiro rằng, chỉ cần Hirayama Jiro điều trị cho Cố Miểu khỏi bệnh thì cô sẽ nhận lời theo đuổi của cậu ta.
Ai da, không biết giờ rút lại lời nói này còn kịp không?
Bá tước Phillips đứng yên lặng, đôi mắt màu hồng bảo thạch gắt gao nhìn vào hình hài nhỏ bé đang nằm trên giường kia, không ai có thể nhận ra ánh mắt của bá tước lúc này rất phức tạp.
Đứa trẻ đang nằm trên giường không chỉ là con trai của bá tước, mà còn là người thừa kế duy nhất của gia tộc Phillips. Cũng chính là sinh mệnh mà bá tước đã vô tình tạo ra trong lúc rơi vào hoàn cảnh khó khăn chật vật nhất trong đời mình.
Sự tồn tại của Cố Miểu dường như luôn nhắc nhở bá tước Phillips về chuyện xảy ra ở Myanmar. Nếu không phải vì… có lẽ bá tước cũng không ép buộc Cố Miểu phải trở về với gia tộc Phillips!
Thời gian đếm ngược trôi qua từng giây từng phút, thấm thoát chỉ còn một phút đồng hồ.
Cố Hề Hề run rẩy dựa vào trong lòng Doãn Tư Thần, bất an nắm chặt lấy tay của anh. Cô rất sợ, nếu như khi thời gian đếm ngược này kết thúc mà Cố Miểu vẫn không tỉnh lại thì cô phải làm sao, cô còn có thể trụ vững nữa hay không?
Doãn Ngự Hàm đứng cạnh lão công tước Phillips, bóng dáng bé tí hon của cậu lôi kéo bàn tay của lão công tước, im lặng không nói gì, chỉ nhìn vào bên trong.
Một cậu bé vốn dĩ nghịch ngợm quậy phá như Doãn Ngự Hàm mà lúc này lại rất an tĩnh, nhìn không giống một đứa trẻ ba tuổi chút nào. Vào đúng thời điểm này thì gien cường đại của Doãn gia cũng đã bộc lộ, đối mặt với thời khắc quan trọng thì càng bình tĩnh điềm đạm.
Lão công tước Phillips càng lúc càng thích cậu nhóc, bình thường trông như một đứa trẻ tinh nghịch, nhưng gặp chính sự thì luôn trầm ổn điềm tĩnh. Chỉ có một quý tộc thật sự mới có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ ưu tú như vậy.
Vậy nên lão công tước càng cảm thấy Doãn Tư Thần là người thú vị, đáng thưởng thức. Cố Miểu đã ở bên cạnh và được anh nuôi dạy ba năm, xem ra học được không ít điều hay. Tất cả những phẩm chất cần có của một quý tộc, Doãn gia đã thay gia tộc Phillips dạy dỗ lại cho Cố Miểu thì không thể nào sai lệch được.
Thời gian đếm ngược càng lúc càng ít…
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!
Đồng hồ tít tít, lập tức dừng lại!
Mọi người đứng bên ngoài đều tưởng như ngừng thở.
Cố Miểu nằm trên giường nhẹ nhàng run rẩy lông mi, trầm tĩnh chừng một giây, sau đó càng lúc hàng lông mi càng run rẩy và chớp nhanh hơn. Ba giây sau, hàng mi dài xinh đẹp như con bướm đang mở rộng cánh, chậm rãi mở ra. Đôi mắt xinh đẹp kia lúc này càng thêm tinh xảo, con ngươi màu hồng bảo thạch tựa như càng thêm yêu diễm.
Sau khi Cố Miểu mở to mắt, người xung quanh nhanh tay nhanh chân tất bật công việc, lấy máu của cậu bé để tiến hành xét nghiệm lần nữa.
Cố Miểu nằm yên tĩnh trên giường, phảng phất như cảm giác điều gì đó, cậu liền quay đầu về hướng của Cố Hề Hề, mấp máy môi. Tuy cách biệt một tấm kính, nhưng cậu vẫn kêu lên: “Mommy…”
Nhìn thấy khẩu hình miệng của Cố Miểu, Cố Hề Hề biết cậu bé đang gọi mình thì nước mắt cô tức khắc trào ra, đôi tay ấn chặt trên tấm kính, gật đầu thật mạnh để ra hiệu rằng cô nghe được.
Cố Miểu nhìn thấy nước mắt của Cố Hề Hề rơi như mưa thì cậu bé khẽ vung tay lên, giống như đang muốn lau nước mắt cho cô.
Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, ý bảo cậu bé không nên lộn xộn.
Cố Miểu nhìn về phía Cố Hề Hề, nở một nụ cười trẻ con.
Doãn Ngự Hàm ở bên ngoài hăng hái giơ tay lên vẫy vẫy, Cố Miểu nhìn thấy Doãn Ngự Hàm thì hàng mi cũng cong cong, hiển nhiên rất vui vẻ.
Trải qua một loạt kiểm tra bổ sung, cuối cùng thì các bác sĩ và nghiên cứu viên đã xác định Cố Miểu không còn vấn đề gì đáng ngại nữa. Thậm chí tốc độ hồi phục của cậu bé không chừng có thể ghi danh vào kỷ lục Guinness ấy chứ!
Sau khi kiểm tra xong, các thiết bị đo đạc trên người Cố Miểu mới được tháo ra, cậu bé được đưa ra khỏi phòng bệnh và trở về phòng của mình.
Cố Hề Hề là người đầu tiên chạy vào, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Miểu áp vào trên má mình, gương mặt cô vẫn đầy nước mắt.
“Mommy, mommy đừng khóc. Cố Miểu khoẻ rồi, mommy vui lên đi.” Cố Miểu nhẹ nhàng mở miệng, bàn tay nho nhỏ dịu dàng vuốt má Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề tưởng tượng đến viễn cảnh trong cơn ác mộng khi cô mất đi Cố Miểu thì nước mắt lại suýt nữa tuôn trào.
Doãn Ngự Hàm lấy một con robot đặt lên giường, vẻ mặt cực kỳ đắc ý nói: “Cố Miểu, đây là mẫu robot mới nhất nè! Em để cho anh chơi trước đó!”
Cố Miểu vui vẻ gật gật đầu: “Được, chúng ta cùng chơi!”
Mọi người thay phiên nhau chào hỏi Cố Miểu được một lúc thì bị mời hết ra khỏi phòng. Bởi vì hiện tại cậu bé cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ sau khi hoàn toàn hồi phục thì mọi người tới chơi cũng không muộn.
Vậy nên thời gian tiếp theo, Cố Hề Hề luôn tóm lấy Mộc Nhược Na ngày nào cũng vùi đầu vào bếp nấu canh tẩm bổ, giống như cô hận không thể bồi bổ để cho Cố Miểu sinh long hoạt hổ (*), tốt nhất là giống như Doãn Ngự Hàm vậy, nghịch ngợm gây sự bát nháo cả nhà cũng được.
(*) Sinh long hoạt hổ (生龙活虎): ý chỉ mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
Mà mấy ngày nay quả thật Doãn Ngự Hàm đã quậy cả nơi này thành gà bay chó sủa!
Thật may không ai dám so đo phiền hà gì cậu bé, bằng không thì…
“Mommy! Mommy! Mommy xem con chuẩn bị đồ chơi gì cho Cố Miểu này!” Doãn Ngự Hàm một thân dính đầy bụi bặm chạy từ bên ngoài vào.
Cố Hề Hề vừa nấu canh xong, quay ra thấy Doãn Ngự Hàm nhảy tót vào bếp, theo sau cậu bé là các vệ sĩ và bảo mẫu với gương mặt bất đắc dĩ khổ sở.
“Hửm? Là đồ chơi con tự làm sao?” Cố Hề Hề đem chén canh để vào khay, nhờ Tiểu Vương mang đến cho Cố Miểu. Còn cô ngồi xổm xuống, nhận khăn ướt từ tay bảo mẫu rồi lau mặt cho Doãn Ngự Hàm, nhẹ nhàng hỏi: “Là đồ chơi gì? Có phải con lại phá phách tháo banh món gì rồi không? Con phá nhiều quá thì mommy không có tiền bồi thường nổi cho con đâu!”
“Không phải! Con không có mà!” Doãn Ngự Hàm ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Là một chiếc xe của ông Phillips, ông nói chiếc xe này là đồ cổ, không có dùng nữa, nên cho con nghiên cứu chơi! Con mới tháo cái xe ra để nghiên cứu!”
Cố Hề Hề nghe mà muốn toát cả mồ hôi lạnh đầy lưng.
Xe cổ! Cái này đáng giá bao nhiêu tiền chứ!?
Trời ơi, Doãn Ngự Hàm, con định để mommy phải đền bao nhiêu tiền cho người ta đây?
“Mang Ngự Hàm đi tắm rửa đi.” Cố Hề Hề liền ra lệnh cho bảo mẫu.
Lúc này bá tước Phillips chậm rãi bước vào từ bên ngoài, ánh mặt trời rọi vào phía sau lưng khiến vóc dáng của bá tước càng thêm đĩnh bạt mông lung.
Cố Hề Hề nhìn thấy bá tước Phillips thì vô cùng áy náy: “Thật xin lỗi, Ngự Hàm lại gây rắc rối, mọi tổn thất tôi sẽ bồi thường!”
“Không sao. Chiếc xe đó không đáng là gì, trong nhà lâu rồi không náo nhiệt như vậy, ba của tôi rất vui.” Bá tước Phillips đứng trước mặt Cố Hề Hề, vẻ mặt có chút gì đó tiếc nuối: “Lần này chỉ có thể đưa Cố Miểu trở về, lại không thể mang em về, thật đáng tiếc…”
Gương mặt Cố Hề Hề lập tức sa sầm, đùa kiểu này thật sự không vui chút nào cả!
Bá tước Phillips thong thả ung dung sửa sang lại bao tay trắng tinh trên tay mình, bộ dáng tự nhiên mà nói: “Lần này đến đảo Hiva Oa, dường như có khá nhiều thứ phải chuẩn bị đây!”
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn đối phương: “Sao? Ngài có ý gì? Tôi đã mua sắm đầy đủ mọi vật dụng rồi.”
Bá tước Phillips nhìn về phía Cố Hề Hề và nở nụ cười thần bí, tiếp theo đột nhiên tiến tới, chỉ tích tắc vài giây đã đứng ngay sát trước mặt cô.
Thân thể Cố Hề Hề sững sờ, cô định lùi lại một bước thì bá tước Phillips bỗng dưng lên tiếng: “Đảo Hiva Oa nằm trong quần đảo thuộc Pháp, là một thắng cảnh cực kỳ thu hút, ngoại trừ khách du lịch thì nghe nói bọn hải tặc Somalia cũng thường lui tới để nghỉ chân.”
Đồng tử của Cố Hề Hề tức khắc co rút lại: “Ngài muốn nói gì?”
“Chỉ là muốn nhắc nhở em một chút, nên chú ý an toàn. Đương nhiên, sự an toàn của Cố Miểu sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Nếu em không ngại thì tôi cũng sẽ phụ trách về an toàn của em.” Ánh mắt quyến rũ của bá tước lại nhìn thoáng qua Cố Hề Hề lần nữa: “Tôi vẫn rất muốn có thể để Cố Miểu trở lại làm con trai của em một cách danh chính ngôn thuận.”
Nét mặt Cố Hề Hề cứng đờ: “Ý của tôi là hỏi có phải ngài đã nghe ngóng được tin gì hay không? Có phải nơi chúng ta đi sẽ có nguy hiểm? Nơi này là địa bàn của ngài, dĩ nhiên việc nắm tin tức thì ngài sẽ nhanh nhạy hơn ai hết. Bây giờ chúng ta là bạn đồng hành, chia sẻ tin tức cũng không có gì không tốt, đúng không?”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy