Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-513
Chương 513: Thuyết phục ba mẹ Vân gia
Còn Cố Miểu lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất lanh lợi, quả thật khiến người ta không thể không đau lòng! Ai lại không yêu thích một đứa cháu như thế này chứ?
“Còn một vấn đề nữa, Cố Miểu thật ra là cháu trai của ngài công tước Phillips ở Anh quốc, con và Hề Hề đang tranh giành quyền nuôi dưỡng Cố Miểu với gia tộc Phillips. Hiện tại con không muốn Hề Hề bị phân tâm rối trí, Cố Miểu theo họ của cô ấy, con luôn coi thằng bé như con ruột của mình. Nếu sau này con và Hề Hề có con gái, thì Cố Miểu chính là con rể đã được định sẵn!” Doãn Tư Thần thành khẩn nói: “Cho nên, mong người tạm thời đừng đề cập với Hề Hề về chuyện hôn ước giữa Vân gia với Mặc gia, hãy để cho chúng con có thời gian xử lý việc của Cố Miểu trước, được không?”
Vân lão gia thoáng giật mình: “Thằng bé Cố Miểu là người của gia tộc Phillips? Mà cũng phải, đôi mắt màu hồng bảo thạch kia thật sự không lẫn vào đâu được…”
“Bá tước Phillips đã tuyên bố gia tộc của họ có người thừa kế, đây chính là công khai muốn đoạt lại con trai.” Doãn Tư Thần bày ra vẻ mặt khổ sở: “Con và Hề Hề tuyệt đối không để bất kỳ ai cướp đi Cố Miểu! Mặc kệ đối phương là đại quý tộc Anh quốc hay là ai đi nữa, nếu cả con trai của mình cũng không thể bảo vệ thì cả đời này con sẽ không tha thứ cho bản thân mình!”
Lời này của Doãn Tư Thần đã nói trúng tâm tư của Vân lão gia bao lâu nay, biến cố việc Cố Hề Hề bị người ta mang đi khiến cô phải lưu lạc đã trở thành một nỗi đau trong lòng Vân lão gia! Nếu bây giờ cả Cố Miểu cũng bị cướp đi thì Vân lão gia sẽ cảm thấy rất đau lòng…!
Mặc kệ chuyện gì xảy ra thì ông đều phải ủng hộ con gái, giữ bằng được quyền nuôi nấng Cố Miểu!
Ánh mắt già nua của Vân lão gia thâm trầm, sâu sắc gật gật đầu: “Chuyện này tôi sẽ ủng hộ cậu và Hề Hề!”
Ván bài tâm lý lần này của Doãn Tư Thần đã dễ dàng thâm nhập tận đáy lòng Vân lão gia và lôi kéo ông đứng về phía của anh.
“Việc Hề Hề trở thành giám đốc học viện quý tộc San Diego đúng là khá vội vàng. Nhưng quốc gia không thể một ngày vô chủ, học viện không thể không có người đứng đầu quản lý. Những ngày kế tiếp thì đành phải nhờ người giúp đỡ một tay! Người là một chuyên gia học thuật đứng đầu trên thế giới, có người ủng hộ thì vị trí giám đốc học viện của Hề Hề mới có thể trụ vững.” Doãn Tư Thần thành tâm nhìn Vân lão gia, quân cờ trong tay vẫn tuần tự đặt xuống bàn cờ: “Lễ hội giao lưu văn hoá học thuật lần này không những có thể mở đường cho việc quật khởi của Vân gia, mà cũng là tạo danh tiếng cho học viện San Diego. Hề Hề thân là người thừa kế của Vân gia, đồng thời là giám đốc học viện, thành công của cô ấy sẽ là nhất cử lưỡng tiện!”
Vân lão gia nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần tiếp tục thể hiện thành ý: “Vân gia có tam bảo là thư, dược và trà, trong đó trà nghệ đã được vang danh rực rỡ ở Nhật Bản. Nhưng thư tịch và dược tề thì lại không thể tuỳ tiện công khai triển lãm với người ngoài như trà nghệ, bởi vậy chúng ta mới cần thông qua lễ hội giao lưu văn hoá lần này để khiến Vân gia được mọi người biết đến.”
“Dược tề học chính là vũ khí bí mật của Vân gia, dĩ nhiên không thể tuỳ ý công khai. Nhưng nhiều năm nay sản nghiệp của con ở đế đô khá phát triển, trong đó có một phần kinh doanh ở các bệnh viện tư nhân. Tuy dược tề học của Vân gia không thể triển lãm, nhưng những khía cạnh khác thì có thể! Chỉ cần người của Vân gia đại diện thực hiện thành công một ca phẫu thuật lớn thì danh tiếng của Vân gia sẽ tự nhiên được biết đến trong ngành y học.”
“Còn về thư tịch cũng chỉ có thể dựa vào việc giao lưu học thuật với bên ngoài, chúng ta có thể dựa vào uy tín của học viện quý tộc San Diego để truyền bá về văn hoá thâm sâu của Vân gia với thế giới, để rồi tất thảy các quốc gia và lục địa đều sẽ nhìn đến người lẫn học viện mà người đang giảng dạy với một cái nhìn ngưỡng mộ!” Doãn Tư Thần thao thao bất tuyệt, còn Vân lão gia lại nhìn anh mà cười như không cười.
“Thảo nào tuổi cậu còn trẻ mà đã khống chế được toàn bộ Doãn gia trong tay.” Vân lão gia than nhẹ một tiếng: “Khó trách tuổi trẻ mà cậu đã cậy thế khinh người! Bởi vì cậu quả thật có đủ năng lực để kiêu ngạo!”
Doãn Tư Thần một công đôi chuyện, không chỉ hùng hồn lý lẽ mà còn trấn áp toàn bộ thế cờ của Vân lão gia vào đường cùng.
Người đàn ông như thế này quả nhiên không thể coi thường!
Vân lão gia không thể phủ nhận lời lẽ của Doãn Tư Thần rất chí lý, cũng rất có sức thuyết phục khiến người khác phải xao động. Hiện tại Cố Hề Hề đã là giám đốc học viện quý tộc San Diego, cả năm cấp học từ nhà trẻ cho đến bậc đại học đều dưới sự quản lý của cô, mà học viện này lại là nơi quy tụ tất thảy những người mang dòng máu quý tộc chính thống trên toàn thế giới. Cách truyền bá văn hoá nhanh và hiệu quả nhất, chính là thông qua việc dạy học cho con cháu của tầng lớp quý tộc thượng lưu.
Nếu Vân lão gia trở thành giáo sư giảng dạy tại học viện, cộng thêm sự trợ giúp của Cố Hề Hề với cương vị giám đốc học viện và sức ảnh hưởng của học viện San Diego đối với tầng lớp thượng lưu, vậy thì tàng thư học thuật của Vân gia sẽ nhanh chóng được truyền bá trên toàn cầu.
“Vậy ra từ lâu cậu đã tính toán chuyện này?” Vân lão gia nhìn ván cờ trước mắt thì ông biết rõ mình đã thua, là thua không còn một manh giáp!
Chàng rể này không chỉ có dung nhan anh tuấn, tài hoa kinh người, mà cả trí óc mưu mẹo bày mưu lập kế đều cực kỳ đáng sợ!
“Đúng vậy.” Doãn Tư Thần không phủ nhận: “Từ lúc bắt đầu thì con đã có kế hoạch.”
Vân lão gia gật gật đầu: “Khó trách tại sao Hề Hề vẫn luôn ngây ngốc, cũng đã làm khó cho cậu vì con bé mà suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Mọi chuyện đều là con cam tâm tình nguyện.” Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi liễm diễm, vô cùng chân thành: “Con hy vọng chúng ta có thể thật sự trở thành người một nhà. Tất cả mọi sắp đặt suy tính của con chỉ vì một mục tiêu duy nhất này. Con xin đảm bảo với người một việc, cho dù phần đời còn lại Hề Hề không thể đồng hành cùng con thì đời này con cũng tuyệt đối không lấy bất kỳ ai khác làm vợ. Đàn ông của Doãn gia là những người chung tình nhưng lại tuyệt tình. Hoặc là không rung động, nếu rung động thì chính là khắc cốt ghi tâm cả cuộc đời. Chuyện của ba con thì có lẽ người đã biết, con thừa hưởng tính cách của ông ấy, bao gồm cả tính cố chấp trong tình cảm lẫn sự lãnh khốc vô tình. Cuộc đời này con có thể làm tổn thương bất kỳ ai, chỉ duy nhất một người con không thể tổn thương… là cô ấy!”
“Con không dám nhận mình là một người tốt, nhưng con nguyện ý trở thành một người chồng tốt đối với cô ấy, một người cha tốt đối với hai con trai của mình.” Doãn Tư Thần chậm rãi nói, gương mặt anh cực kỳ nghiêm túc thành khẩn khiến Vân lão gia không sao cự tuyệt được: “Có lẽ người khác sẽ cho rằng con là kẻ vô tình tàn bạo, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Đúng, điều này con không phủ nhận, con là một người đàn ông như vậy. Nhưng thà phụ hết người trong thiên hạ này thì con cũng không thể phụ lòng Cố Hề Hề! Con bằng lòng trao hết mọi thứ của mình cho cô ấy, dù là tài phú, địa vị hay vinh quang, đây không phải lời nói đùa, con thậm chí có thể thực hiện ngay bây giờ. Nhưng con biết Hề Hề là một người hiếu thắng và tự lập, con nguyện ý chờ đợi cô ấy trưởng thành và đạt được tham vọng của mình, để có thể cùng con nắm tay đi hết cuộc đời.”
“Điều con muốn ở cô ấy không phải sự thần phục, mà là cùng nắm tay nhau bước về phía trước!” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Dựa vào thân phận và địa vị của con, muốn bất kỳ người phụ nữ nào cũng là điều dễ như trở bàn tay, nhưng con không cần những thứ phù du sớm nở chóng tàn đó. Dù cho Cố Hề Hề có là một bông hoa dại bình dân giữa đời thường thì ở trong mắt con, cô ấy chính là đoá hoa tiên vô song. Cho nên con nhất định không dễ dàng từ bỏ, mặc kệ sắp tới có bao nhiêu khó khăn áp lực, con tuyệt đối không từ bỏ. Xin người hãy cho con một cơ hội này, từ đây trở về sau, con sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm tới cô ấy, không để ai khiến cô ấy phải rơi lệ!”
“Được rồi, tôi thừa nhận cậu rất có tài ăn nói, tôi không có gì để phản bác cả…” Vân lão gia thở dài một tiếng: “Chỉ mong lần này sẽ không phải là lựa chọn sai lầm.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cánh cửa hơi hé mở ra, hai cái đầu xù xù của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu thò vào dò xét: “Ông ngoại…”
Vẻ mặt ngưng trọng của Vân lão gia tức khắc hoà hoãn, thay vào đó là cái nhìn đầy yêu thương. Ông hướng về phía hai bánh bao nhỏ và vẫy vẫy tay, hai cậu nhóc lập tức chạy bành bạch vào, một trái một phải ôm chặt lấy ông để nũng nịu.
“Mommy nói bọn con đến đọc Tam Tự Kinh và Bách Gia Tính cho ông ngoại nghe. Thật ra bọn con thuộc lâu rồi, nhưng mommy nói trẻ con không nên học nhiều quá, không thì sẽ bị rối loạn tâm thần.” Doãn Ngự Hàm bi bô nói: “Thật ra mấy cái đó dễ ẹt, sao mà rối được, nhưng mà mommy lại không tin!”
Vân lão gia bị bộ dáng ương bướng nghịch ngợm của Doãn Ngự Hàm chọc cười, ông cười ha hả rồi nói: “Vậy được, hai con đọc cho ông ngoại nghe xem?”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu liền đứng thẳng người, ngâm nga từng câu chữ rõ ràng dõng dạc.
“Đế cao dương chi miêu duệ hề, trẫm hoàng khảo viết bá dong.
Nhiếp đề trinh vu mạnh tưu hề, duy canh dần ngô dĩ hàng.
Hoàng lãm quỹ dư sơ độ hề, triệu tích dư dĩ gia danh:
Danh dư viết chính tắc hề, tự dư viết linh quân.
Phân ngô ký hữu thử nội mỹ hề, hựu trọng chi dĩ tu năng.
Hỗ giang ly dữ ích chỉ hề, nhân thu lan dĩ vi bội.
Mịch dư nhược tương bất cập hề, khủng niên tuế chi bất ngô dữ.
Triêu khiên tỳ chi mộc lan hề, tịch lãm châu chi túc mãng.
Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề, xuân dữ thu kỳ đại tự.
Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mỹ nhân chi trì mộ. . .”
Dịch thơ do Nhượng Tống:
Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ, vốn dòng vua về họ Cao Dương.
Tháng giêng đầu tiết xuân sang, cõi đời ta xuống giữa đương ngày Dần.
Buổi trứng nước ân cần chăm sóc, biết bao nhiêu khó nhọc công cha.
Chữ hay kén đặt cho ta: Tên là Chính Tắc, tự là Linh Quân.
Trong ta đã mười phần lộng lẫy, chải chuốt càng thêm nẩy xinh tươi.
Sói ngàn nhài bãi khoác ngoài, Tết lan thu lại làm đai đeo thường.
Sợ chẳng kịp ta càng mê mải, tuổi xanh nào có đợi gì ai.
Mộc lan sớm cắt trên đồi, đông thanh chiều hái bên ngoài bến sông.
Ngày tháng vút đi không trở lại, vừa xuân qua đã lại thu sang.
Ðoái trông cỏ áy cây vàng, sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên!
(Phần thơ và dịch đều là nguồn sưu tầm trên mạng và ad cũng không đủ trình độ nhận xét về mức độ chính xác nên chỉ trình bày giống vậy, có gì sai mọi người bỏ qua hén.)
Hai bánh bao nhỏ lần lượt ngâm từng đoạn lưu loát trôi chảy.
Vốn dĩ Vân lão gia còn chưa tin hai cháu trai của mình có thể thuộc được bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên, nhưng khi hai cậu ngâm nga xong thì đôi mắt của ông đã bừng sáng!
Ôi, cháu trai ngoan và thông minh thế này mà không giữ được ở bên cạnh, thật đáng tiếc nha!
Đứa trẻ thông minh như vậy thì phải tích cực được bồi dưỡng từ nhỏ!
Đứa trẻ sáng dạ thế này thì quả thật không thể lãng phí được!
Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này xứng đáng tiếp thu nền giáo dục tốt nhất!
Vân lão gia chỉ hận không thể đến ngay nhà trẻ để dạy học cho hai cháu ngoại của ông, truyền hết mọi tinh hoa kiến thức cả đời ông cho hai cậu nhóc. Bỗng nhiên trong nháy mắt, dường như Vân lão gia đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình!
Nhìn hai con trai đã quấn lấy Vân lão gia thành công thì Doãn Tư Thần mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi cầm ly nước lên uống một hớp. Thú thật là cả hợp đồng mấy chục ngàn tỷ vẫn không thể khiến anh khẩn trương thế này…! Đây là lần đầu trong đời anh hồi hộp lo lắng đến mức cả nước cũng không dám uống!
Ngẫm lại trước đây anh quá nóng nảy thiếu chút nữa đã gây thù oán sâu nặng với ba vợ… nghĩ lại mà còn rùng mình! Năm xưa anh đúng thật là quá kiêu ngạo! Hiện tại ba vợ không tin anh thì anh cũng không dám trách, ai kêu anh lại tự gây ra chuyện chứ?
Lúc này Cố Hề Hề ở bên ngoài khẽ gõ cửa: “Tư Thần, mẹ có chuyện muốn nói với anh.”
Doãn Tư Thần lật đật đứng lên, mẹ vợ đã triệu kiến thì anh dám không đi sao?
Bất quá anh vẫn chờ đến khi Vân lão gia gật gật đầu đồng ý thì mới lập tức cẩn thận bước ra gặp Vân phu nhân: “Mẹ, người tìm con có việc?”
Một tiếng mẹ này của Doãn chủ tịch quả đúng là tỉnh rụi, tự nhiên như không!
Cố Hề Hề đứng bên cạnh che miệng nín cười, cô từ từ rót ly nước cho Doãn Tư Thần. Còn Vân phu nhân ngồi phía đối diện đã bắt đầu giảng đạo lý.
“Tư Thần, tôi gọi cậu đến đây cũng không phải vì chuyện gì khác. Chỉ là muốn thương lượng với cậu một chút, chuyện của cậu với Hề Hề phải trì hoãn lại cho đến khi xử lý xong mọi việc. Dù sao hai đứa đã có con, không việc gì phải vội vàng phục hôn, phải an bài mọi thứ ổn thoả đã.” Vân phu nhân từ tốn nhã nhặn nói.
Đáy lòng Doãn Tư Thần quả nhiên bi thương muốn khóc thành sông.
Mẹ vợ à, con đã gấp lắm rồi!
Bọn con còn phải sinh thêm đứa nữa mà!
Edited by Ngân
Beta by Airy
Còn Cố Miểu lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất lanh lợi, quả thật khiến người ta không thể không đau lòng! Ai lại không yêu thích một đứa cháu như thế này chứ?
“Còn một vấn đề nữa, Cố Miểu thật ra là cháu trai của ngài công tước Phillips ở Anh quốc, con và Hề Hề đang tranh giành quyền nuôi dưỡng Cố Miểu với gia tộc Phillips. Hiện tại con không muốn Hề Hề bị phân tâm rối trí, Cố Miểu theo họ của cô ấy, con luôn coi thằng bé như con ruột của mình. Nếu sau này con và Hề Hề có con gái, thì Cố Miểu chính là con rể đã được định sẵn!” Doãn Tư Thần thành khẩn nói: “Cho nên, mong người tạm thời đừng đề cập với Hề Hề về chuyện hôn ước giữa Vân gia với Mặc gia, hãy để cho chúng con có thời gian xử lý việc của Cố Miểu trước, được không?”
Vân lão gia thoáng giật mình: “Thằng bé Cố Miểu là người của gia tộc Phillips? Mà cũng phải, đôi mắt màu hồng bảo thạch kia thật sự không lẫn vào đâu được…”
“Bá tước Phillips đã tuyên bố gia tộc của họ có người thừa kế, đây chính là công khai muốn đoạt lại con trai.” Doãn Tư Thần bày ra vẻ mặt khổ sở: “Con và Hề Hề tuyệt đối không để bất kỳ ai cướp đi Cố Miểu! Mặc kệ đối phương là đại quý tộc Anh quốc hay là ai đi nữa, nếu cả con trai của mình cũng không thể bảo vệ thì cả đời này con sẽ không tha thứ cho bản thân mình!”
Lời này của Doãn Tư Thần đã nói trúng tâm tư của Vân lão gia bao lâu nay, biến cố việc Cố Hề Hề bị người ta mang đi khiến cô phải lưu lạc đã trở thành một nỗi đau trong lòng Vân lão gia! Nếu bây giờ cả Cố Miểu cũng bị cướp đi thì Vân lão gia sẽ cảm thấy rất đau lòng…!
Mặc kệ chuyện gì xảy ra thì ông đều phải ủng hộ con gái, giữ bằng được quyền nuôi nấng Cố Miểu!
Ánh mắt già nua của Vân lão gia thâm trầm, sâu sắc gật gật đầu: “Chuyện này tôi sẽ ủng hộ cậu và Hề Hề!”
Ván bài tâm lý lần này của Doãn Tư Thần đã dễ dàng thâm nhập tận đáy lòng Vân lão gia và lôi kéo ông đứng về phía của anh.
“Việc Hề Hề trở thành giám đốc học viện quý tộc San Diego đúng là khá vội vàng. Nhưng quốc gia không thể một ngày vô chủ, học viện không thể không có người đứng đầu quản lý. Những ngày kế tiếp thì đành phải nhờ người giúp đỡ một tay! Người là một chuyên gia học thuật đứng đầu trên thế giới, có người ủng hộ thì vị trí giám đốc học viện của Hề Hề mới có thể trụ vững.” Doãn Tư Thần thành tâm nhìn Vân lão gia, quân cờ trong tay vẫn tuần tự đặt xuống bàn cờ: “Lễ hội giao lưu văn hoá học thuật lần này không những có thể mở đường cho việc quật khởi của Vân gia, mà cũng là tạo danh tiếng cho học viện San Diego. Hề Hề thân là người thừa kế của Vân gia, đồng thời là giám đốc học viện, thành công của cô ấy sẽ là nhất cử lưỡng tiện!”
Vân lão gia nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần tiếp tục thể hiện thành ý: “Vân gia có tam bảo là thư, dược và trà, trong đó trà nghệ đã được vang danh rực rỡ ở Nhật Bản. Nhưng thư tịch và dược tề thì lại không thể tuỳ tiện công khai triển lãm với người ngoài như trà nghệ, bởi vậy chúng ta mới cần thông qua lễ hội giao lưu văn hoá lần này để khiến Vân gia được mọi người biết đến.”
“Dược tề học chính là vũ khí bí mật của Vân gia, dĩ nhiên không thể tuỳ ý công khai. Nhưng nhiều năm nay sản nghiệp của con ở đế đô khá phát triển, trong đó có một phần kinh doanh ở các bệnh viện tư nhân. Tuy dược tề học của Vân gia không thể triển lãm, nhưng những khía cạnh khác thì có thể! Chỉ cần người của Vân gia đại diện thực hiện thành công một ca phẫu thuật lớn thì danh tiếng của Vân gia sẽ tự nhiên được biết đến trong ngành y học.”
“Còn về thư tịch cũng chỉ có thể dựa vào việc giao lưu học thuật với bên ngoài, chúng ta có thể dựa vào uy tín của học viện quý tộc San Diego để truyền bá về văn hoá thâm sâu của Vân gia với thế giới, để rồi tất thảy các quốc gia và lục địa đều sẽ nhìn đến người lẫn học viện mà người đang giảng dạy với một cái nhìn ngưỡng mộ!” Doãn Tư Thần thao thao bất tuyệt, còn Vân lão gia lại nhìn anh mà cười như không cười.
“Thảo nào tuổi cậu còn trẻ mà đã khống chế được toàn bộ Doãn gia trong tay.” Vân lão gia than nhẹ một tiếng: “Khó trách tuổi trẻ mà cậu đã cậy thế khinh người! Bởi vì cậu quả thật có đủ năng lực để kiêu ngạo!”
Doãn Tư Thần một công đôi chuyện, không chỉ hùng hồn lý lẽ mà còn trấn áp toàn bộ thế cờ của Vân lão gia vào đường cùng.
Người đàn ông như thế này quả nhiên không thể coi thường!
Vân lão gia không thể phủ nhận lời lẽ của Doãn Tư Thần rất chí lý, cũng rất có sức thuyết phục khiến người khác phải xao động. Hiện tại Cố Hề Hề đã là giám đốc học viện quý tộc San Diego, cả năm cấp học từ nhà trẻ cho đến bậc đại học đều dưới sự quản lý của cô, mà học viện này lại là nơi quy tụ tất thảy những người mang dòng máu quý tộc chính thống trên toàn thế giới. Cách truyền bá văn hoá nhanh và hiệu quả nhất, chính là thông qua việc dạy học cho con cháu của tầng lớp quý tộc thượng lưu.
Nếu Vân lão gia trở thành giáo sư giảng dạy tại học viện, cộng thêm sự trợ giúp của Cố Hề Hề với cương vị giám đốc học viện và sức ảnh hưởng của học viện San Diego đối với tầng lớp thượng lưu, vậy thì tàng thư học thuật của Vân gia sẽ nhanh chóng được truyền bá trên toàn cầu.
“Vậy ra từ lâu cậu đã tính toán chuyện này?” Vân lão gia nhìn ván cờ trước mắt thì ông biết rõ mình đã thua, là thua không còn một manh giáp!
Chàng rể này không chỉ có dung nhan anh tuấn, tài hoa kinh người, mà cả trí óc mưu mẹo bày mưu lập kế đều cực kỳ đáng sợ!
“Đúng vậy.” Doãn Tư Thần không phủ nhận: “Từ lúc bắt đầu thì con đã có kế hoạch.”
Vân lão gia gật gật đầu: “Khó trách tại sao Hề Hề vẫn luôn ngây ngốc, cũng đã làm khó cho cậu vì con bé mà suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Mọi chuyện đều là con cam tâm tình nguyện.” Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi liễm diễm, vô cùng chân thành: “Con hy vọng chúng ta có thể thật sự trở thành người một nhà. Tất cả mọi sắp đặt suy tính của con chỉ vì một mục tiêu duy nhất này. Con xin đảm bảo với người một việc, cho dù phần đời còn lại Hề Hề không thể đồng hành cùng con thì đời này con cũng tuyệt đối không lấy bất kỳ ai khác làm vợ. Đàn ông của Doãn gia là những người chung tình nhưng lại tuyệt tình. Hoặc là không rung động, nếu rung động thì chính là khắc cốt ghi tâm cả cuộc đời. Chuyện của ba con thì có lẽ người đã biết, con thừa hưởng tính cách của ông ấy, bao gồm cả tính cố chấp trong tình cảm lẫn sự lãnh khốc vô tình. Cuộc đời này con có thể làm tổn thương bất kỳ ai, chỉ duy nhất một người con không thể tổn thương… là cô ấy!”
“Con không dám nhận mình là một người tốt, nhưng con nguyện ý trở thành một người chồng tốt đối với cô ấy, một người cha tốt đối với hai con trai của mình.” Doãn Tư Thần chậm rãi nói, gương mặt anh cực kỳ nghiêm túc thành khẩn khiến Vân lão gia không sao cự tuyệt được: “Có lẽ người khác sẽ cho rằng con là kẻ vô tình tàn bạo, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Đúng, điều này con không phủ nhận, con là một người đàn ông như vậy. Nhưng thà phụ hết người trong thiên hạ này thì con cũng không thể phụ lòng Cố Hề Hề! Con bằng lòng trao hết mọi thứ của mình cho cô ấy, dù là tài phú, địa vị hay vinh quang, đây không phải lời nói đùa, con thậm chí có thể thực hiện ngay bây giờ. Nhưng con biết Hề Hề là một người hiếu thắng và tự lập, con nguyện ý chờ đợi cô ấy trưởng thành và đạt được tham vọng của mình, để có thể cùng con nắm tay đi hết cuộc đời.”
“Điều con muốn ở cô ấy không phải sự thần phục, mà là cùng nắm tay nhau bước về phía trước!” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Dựa vào thân phận và địa vị của con, muốn bất kỳ người phụ nữ nào cũng là điều dễ như trở bàn tay, nhưng con không cần những thứ phù du sớm nở chóng tàn đó. Dù cho Cố Hề Hề có là một bông hoa dại bình dân giữa đời thường thì ở trong mắt con, cô ấy chính là đoá hoa tiên vô song. Cho nên con nhất định không dễ dàng từ bỏ, mặc kệ sắp tới có bao nhiêu khó khăn áp lực, con tuyệt đối không từ bỏ. Xin người hãy cho con một cơ hội này, từ đây trở về sau, con sẽ không để bất kỳ ai xúc phạm tới cô ấy, không để ai khiến cô ấy phải rơi lệ!”
“Được rồi, tôi thừa nhận cậu rất có tài ăn nói, tôi không có gì để phản bác cả…” Vân lão gia thở dài một tiếng: “Chỉ mong lần này sẽ không phải là lựa chọn sai lầm.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cánh cửa hơi hé mở ra, hai cái đầu xù xù của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu thò vào dò xét: “Ông ngoại…”
Vẻ mặt ngưng trọng của Vân lão gia tức khắc hoà hoãn, thay vào đó là cái nhìn đầy yêu thương. Ông hướng về phía hai bánh bao nhỏ và vẫy vẫy tay, hai cậu nhóc lập tức chạy bành bạch vào, một trái một phải ôm chặt lấy ông để nũng nịu.
“Mommy nói bọn con đến đọc Tam Tự Kinh và Bách Gia Tính cho ông ngoại nghe. Thật ra bọn con thuộc lâu rồi, nhưng mommy nói trẻ con không nên học nhiều quá, không thì sẽ bị rối loạn tâm thần.” Doãn Ngự Hàm bi bô nói: “Thật ra mấy cái đó dễ ẹt, sao mà rối được, nhưng mà mommy lại không tin!”
Vân lão gia bị bộ dáng ương bướng nghịch ngợm của Doãn Ngự Hàm chọc cười, ông cười ha hả rồi nói: “Vậy được, hai con đọc cho ông ngoại nghe xem?”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu liền đứng thẳng người, ngâm nga từng câu chữ rõ ràng dõng dạc.
“Đế cao dương chi miêu duệ hề, trẫm hoàng khảo viết bá dong.
Nhiếp đề trinh vu mạnh tưu hề, duy canh dần ngô dĩ hàng.
Hoàng lãm quỹ dư sơ độ hề, triệu tích dư dĩ gia danh:
Danh dư viết chính tắc hề, tự dư viết linh quân.
Phân ngô ký hữu thử nội mỹ hề, hựu trọng chi dĩ tu năng.
Hỗ giang ly dữ ích chỉ hề, nhân thu lan dĩ vi bội.
Mịch dư nhược tương bất cập hề, khủng niên tuế chi bất ngô dữ.
Triêu khiên tỳ chi mộc lan hề, tịch lãm châu chi túc mãng.
Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề, xuân dữ thu kỳ đại tự.
Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mỹ nhân chi trì mộ. . .”
Dịch thơ do Nhượng Tống:
Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ, vốn dòng vua về họ Cao Dương.
Tháng giêng đầu tiết xuân sang, cõi đời ta xuống giữa đương ngày Dần.
Buổi trứng nước ân cần chăm sóc, biết bao nhiêu khó nhọc công cha.
Chữ hay kén đặt cho ta: Tên là Chính Tắc, tự là Linh Quân.
Trong ta đã mười phần lộng lẫy, chải chuốt càng thêm nẩy xinh tươi.
Sói ngàn nhài bãi khoác ngoài, Tết lan thu lại làm đai đeo thường.
Sợ chẳng kịp ta càng mê mải, tuổi xanh nào có đợi gì ai.
Mộc lan sớm cắt trên đồi, đông thanh chiều hái bên ngoài bến sông.
Ngày tháng vút đi không trở lại, vừa xuân qua đã lại thu sang.
Ðoái trông cỏ áy cây vàng, sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên!
(Phần thơ và dịch đều là nguồn sưu tầm trên mạng và ad cũng không đủ trình độ nhận xét về mức độ chính xác nên chỉ trình bày giống vậy, có gì sai mọi người bỏ qua hén.)
Hai bánh bao nhỏ lần lượt ngâm từng đoạn lưu loát trôi chảy.
Vốn dĩ Vân lão gia còn chưa tin hai cháu trai của mình có thể thuộc được bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên, nhưng khi hai cậu ngâm nga xong thì đôi mắt của ông đã bừng sáng!
Ôi, cháu trai ngoan và thông minh thế này mà không giữ được ở bên cạnh, thật đáng tiếc nha!
Đứa trẻ thông minh như vậy thì phải tích cực được bồi dưỡng từ nhỏ!
Đứa trẻ sáng dạ thế này thì quả thật không thể lãng phí được!
Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này xứng đáng tiếp thu nền giáo dục tốt nhất!
Vân lão gia chỉ hận không thể đến ngay nhà trẻ để dạy học cho hai cháu ngoại của ông, truyền hết mọi tinh hoa kiến thức cả đời ông cho hai cậu nhóc. Bỗng nhiên trong nháy mắt, dường như Vân lão gia đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình!
Nhìn hai con trai đã quấn lấy Vân lão gia thành công thì Doãn Tư Thần mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi cầm ly nước lên uống một hớp. Thú thật là cả hợp đồng mấy chục ngàn tỷ vẫn không thể khiến anh khẩn trương thế này…! Đây là lần đầu trong đời anh hồi hộp lo lắng đến mức cả nước cũng không dám uống!
Ngẫm lại trước đây anh quá nóng nảy thiếu chút nữa đã gây thù oán sâu nặng với ba vợ… nghĩ lại mà còn rùng mình! Năm xưa anh đúng thật là quá kiêu ngạo! Hiện tại ba vợ không tin anh thì anh cũng không dám trách, ai kêu anh lại tự gây ra chuyện chứ?
Lúc này Cố Hề Hề ở bên ngoài khẽ gõ cửa: “Tư Thần, mẹ có chuyện muốn nói với anh.”
Doãn Tư Thần lật đật đứng lên, mẹ vợ đã triệu kiến thì anh dám không đi sao?
Bất quá anh vẫn chờ đến khi Vân lão gia gật gật đầu đồng ý thì mới lập tức cẩn thận bước ra gặp Vân phu nhân: “Mẹ, người tìm con có việc?”
Một tiếng mẹ này của Doãn chủ tịch quả đúng là tỉnh rụi, tự nhiên như không!
Cố Hề Hề đứng bên cạnh che miệng nín cười, cô từ từ rót ly nước cho Doãn Tư Thần. Còn Vân phu nhân ngồi phía đối diện đã bắt đầu giảng đạo lý.
“Tư Thần, tôi gọi cậu đến đây cũng không phải vì chuyện gì khác. Chỉ là muốn thương lượng với cậu một chút, chuyện của cậu với Hề Hề phải trì hoãn lại cho đến khi xử lý xong mọi việc. Dù sao hai đứa đã có con, không việc gì phải vội vàng phục hôn, phải an bài mọi thứ ổn thoả đã.” Vân phu nhân từ tốn nhã nhặn nói.
Đáy lòng Doãn Tư Thần quả nhiên bi thương muốn khóc thành sông.
Mẹ vợ à, con đã gấp lắm rồi!
Bọn con còn phải sinh thêm đứa nữa mà!
Edited by Ngân
Beta by Airy