Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-459
Chương 459: Chúc thọ Doãn lão phu nhân
Bá tước Phillips cảm nhận người phụ nữ này thật sự đặc biệt, mỗi lần gặp cô thì đều là một phong thái khác nhau, để lại trong lòng người khác một cái nhìn mới mẻ thú vị. Tựa như một quyển thư tịch dày nặng, người đọc vĩnh viễn không thể khám phá hết mọi điều tinh hoa của quyển sách, vì mỗi trang sách đều là niềm kinh hỉ ngoài mong đợi.
Không chỉ lễ phục kiểu Tây phương làm cô xinh đẹp, mà dường như lễ phục cổ điển của Trung Hoa càng thích hợp với cô hơn. Chẳng lẽ đây chính là nét đẹp thanh thuần của phụ nữ Trung Quốc mà người ta thường nói đến?
Bản thân bá tước Phillips có lẽ cũng chưa phát hiện ánh mắt mình càng lúc càng nhìn Hề Hề thường xuyên hơn.
Các khách quý lần lượt đến chúc thọ, hiển nhiên bá tước Phillips vẫn không ngoại lệ, bá tước đến đây là đại diện cho gia tộc Phillips. Bởi lẽ địa vị của Doãn gia ở Châu Âu rất cường đại, ai lại có thể xem thường Doãn gia, ai dám chậm trễ ngày đại thọ của Doãn lão phu nhân.
Doãn lão phu nhân nhìn bá tước Phillips rồi nói: “Lão công tước gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Bá tước Phillips mỉm cười, đáp: “Cảm ơn lão phu nhân quan tâm, hết thảy đều tốt.”
Câu trả lời bằng tiếng Trung rõ ràng rành mạch, hậu nhân của gia tộc Phillips đều là bậc anh tài, mỗi người đều tinh thông ít nhất vài ngôn ngữ phổ biến trên thế giới.
Doãn lão phu nhân gật gật đầu: “Được, hy vọng có thời gian nhàn rỗi thì không chừng ta sẽ đi thăm lão công tước để uống ly trà nữa kìa!”
Bá tước Phillips lập tức cười nói: “Vô cùng vinh hạnh. Đến lúc đó thì tôi sẽ chờ tại lâu đài của gia tộc mà nghênh đón lão phu nhân cùng hai vị tiểu thiếu gia đại giá quang lâm.”
Nói xong câu đó, đôi mắt màu hồng bảo thạch của bá tước Phillips nhìn thoáng qua Cố Miểu một chút, khiến thân thể cậu nhóc hơi hơi cứng đờ. Cậu nhóc hãy còn quá nhỏ, chưa thể học cách che giấu cảm xúc của bản thân…
Hề Hề nhìn thấy mà đau lòng cho Cố Miểu.
Bất quá thì bá tước Phillips không nói thêm gì nữa, chỉ vài câu khách khí rồi đưa lễ vật dâng tặng, sau đó lùi sang một bên.
Hôm nay người đến chúc thọ rất quá nhiều, Hề Hề đứng lẫn trong đám đông một lúc thì thấy khát nước, cô định xoay người đi tìm phục vụ để yêu cầu một ly nước trái cây.
“Không ngờ Hề Hề tiểu thư hôm nay lại xinh đẹp mỹ lệ như vậy, thật là làm tôi mở rộng tầm mắt.” Thanh âm nhẹ nhàng của bá tước Phillips vang lên từ phía sau.
Hề Hề quay lại nhìn, lịch sự cười: “Cảm ơn bá tước Phillips quá khen.”
“Hề Hề tiểu thư khiêm tốn rồi.” Bá tước đứng yên, cúi đầu nhìn cô, tiếp tục nói: “Nghe nói Hề Hề tiểu thư về nước là muốn phát triển sự nghiệp riêng?”
Hề Hề cười khổ… Được rồi, sao giống như cả thế giới đều biết cô đang làm cái gì vậy? Chắc ở nhà cũng đã biết hết cả rồi…
Hề Hề không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Bá tước Phillips làm bộ dáng suy tư: “Ở lĩnh vực mỹ phẩm và trang điểm thì đúng lúc tôi đang sở hữu một thương hiệu khá lâu đời, không biết Hề Hề tiểu thư có muốn hợp tác một chút không? Xem như nể mặt người quen, tôi sẽ ưu đãi cho em!”
Hề Hề bật cười khúc khích: “Bá tước Phillips thật biết đùa, thương hiệu của ngài chính là một thương hiệu lớn nổi tiếng của Châu Âu, tôi làm gì có khả năng hợp tác. Công ty của chúng tôi chỉ là công ty nhỏ, vốn đăng ký kinh doanh tính đến giờ chỉ ngót nghét tầm một ngàn vạn, mà trị giá thương hiệu của ngài đã vượt hơn vài tỷ đô la Mỹ rồi!”
“Nhưng kiếm nhiều tiền vẫn không có ý nghĩa gì. Trung Quốc là một thị trường rất hấp dẫn, tôi nguyện ý lấy tiền đầu tư vào nơi này một chút.” Bá tước Phillips tiếp tục mời chào Hề Hề: “Tôi có thể giúp công ty của em nhanh chóng tăng số vốn đầu tư, thuận tiện mở rộng địa bàn kinh doanh sang thị trường Châu Âu.”
Hề Hề vô ngữ nhìn đối phương: “Ngài hao tổn tâm trí thế này là vì Cố Miểu?”
Đôi mắt màu hồng bảo thạch loé lên: “Có thể nói là vậy, cũng có thể không hẳn là vậy.”
“Vậy là ý gì?” Hề Hề nhíu mày.
“Trước kia mục đích thật sự là vậy, nhưng tôi phát hiện khi tiếp xúc với Hề Hề tiểu thư qua hai lần gặp mặt, tôi cảm thấy rất thú vị. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, tôi thấy Hề Hề tiểu thư quả là một người đặc biệt, nếu tôi cưới em thì chẳng phải con trai của tôi sẽ danh chính ngôn thuận trở lại gia tộc Phillips sao?” Bá tước Phillips nói chuyện rất tuỳ ý thoải mái.
Phốc!
Hề Hề thiếu chút nữa phun hết nước trái cây trong miệng ra, cô cố gắng xoay người kiềm nén việc ho sặc sụa.
Đôi mắt màu hồng bảo thạch chậm rãi nhìn ngắm vóc dáng kinh diễm yểu điệu của Hề Hề.
Ừm, trang phục sườn xám của Trung Quốc quả nhiên gợi cảm một cách đằm thắm!
Hề Hề nỗ lực vuốt ngực để xoa dịu cơn ho, sau đó thấp giọng nói: “Bá tước Phillips, lời nói đùa này quả thật không buồn cười chút nào. Thật xin lỗi, tôi xin phép.”
Nói xong câu này, Hề Hề liền xoay người bỏ đi, để lại bá tước Phillips đang nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn theo cô.
Hề Hề trở về bên cạnh Mộc Nhược Na, nhìn đến còn một hàng dài khách khứa đang chờ dâng lễ vật, cô rầu rĩ nói: “Chúng ta không định ở đây cả ngày để xem người khác tặng lễ vật chứ?”
“Không đâu, lát xong việc sẽ đi ngay. Không phải tất cả khách đều sẽ được bước đến dâng lễ vật đâu, chỉ vài người quan trọng thôi.” Nói đến đây, Mộc Nhược Na hơi nhỏ giọng lại: “Vừa rồi tôi thấy ánh mắt bá tước Phillips nhìn Cố Miểu hình như không bình thường?”
Đâu chỉ là không bình thường? Là cực kỳ cực kỳ không bình thường!
Hề Hề cười khổ lắc đầu: “Một lời khó nói hết.”
Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên sau khi dâng lễ vật thì đã nhìn thấy Hề Hề và Mộc Nhược Na, hai người từ từ tiến đến gần.
“Ai nha, hai người chạy xa thật đó!” Mộc Nhược Na thấy hai anh em Mặc gia bước tới, tức khắc cười nói: “Sao nào? Có phải cắn rứt lương tâm vì thấy bỏ rơi chúng tôi thì quá vô tình, nên mới đến đây bồi đắp tình cảm?”
Nghe Mộc Nhược Na đùa dai mà Mặc Tử Huyên nhíu mày.
Đúng là cô bạn xấu xa!
Mặc Tử Huyên lấy tay nhéo nhéo Mộc Nhược Na: “Xem cái miệng của cậu kìa, tôi xem chừng nào cậu mới hết ế!”
Mặc Tử Hân ôn nhu mỉm cười: “Đúng vậy, tôi là đến bồi đắp tình cảm.” Đôi mắt màu lam dịu dàng nhìn ngắm Hề Hề: “Hôm nay em rất đẹp.”
Hề Hề cười tủm tỉm: “Cảm ơn anh, đây là Nhược Na chọn cho em.”
Mộc Nhược Na lập tức vòng tay ôm eo Hề Hề, đắc ý nói: “Mắt thẩm mỹ của tôi không tệ chút nào, đúng không? Hề Hề hợp nhất là trang phục của Trung Quốc, chỉ cần đứng yên không nói gì thôi là đã như cung nữ bước ra từ trong tranh rồi!”
Mặc Tử Huyên lấy tay chỉnh là trâm cài trên tóc Hề Hề, cười nói: “Hề Hề cài trâm này đẹp quá, đúng lúc tôi có một bộ trang sức cùng tông màu, để tôi tặng cho cậu.”
Hề Hề định mở miệng từ chối thì một người hầu bước đến bên cạnh, cung kính hành lễ nói: “Vân gia nhị tiểu thư, Vương thiếu gia ở Đế Đô muốn gặp cô.”
Vương thiếu gia? Vương Vũ?
Hề Hề nghe vậy thì liền nói với những người khác: “Tôi đi ra đây một chút, mọi người cứ trò chuyện.”
Chờ ba người gật gật đầu thì Hề Hề mới xoay người đi theo người hầu rời khỏi.
Mộc Nhược Na nhìn theo bóng dáng Hề Hề, cười như không cười mà nhìn Mặc Tử Hân: “Mặc tổng có nắm chắc phần thắng?”
Mặc Tử Hân cười nhẹ nhàng: “Quyết không buông tay.”
Mộc Nhược Na cười cười: “Anh theo đuổi Hề Hề đã ba năm rồi, còn không chịu thua?”
“Người của Mặc gia chưa đến thời khắc cuối cùng thì sẽ không dễ dàng nhận thua.” Mặc Tử Hân hiểu rất rõ ràng ý tứ nhắc nhở của đối phương: “Đúng vậy, thời gian ba năm qua chỉ là để cô ấy quen dần với sự tồn tại của tôi. Cuộc chiến thật sự chỉ vừa bắt đầu.”
Mộc Nhược Na nhìn thoáng qua Mặc Tử Hân, ánh mắt mang ý cười nhanh chóng rời đi. Tầm mắt lơ đãng vô tình liếc qua thấy Thượng Kha đang đi về phía cô… Anh vậy mà tìm thấy cô!?
Mộc Nhược Na vội vàng lôi kéo Mặc Tử Huyên, nói: “Mặc tổng, làm ơn giúp tôi ngăn Thượng Kha lại đi! Tử Huyên, đi toilet với tôi, đi trốn chút đã!” Nói xong thì cô lập tức tóm lấy Mặc Tử Huyên chật vật bỏ chạy.
Thượng Kha ở bên đây vất vả lắm mới tìm được Mộc Nhược Na giữa hội trường đông đúc này, anh còn chưa kịp mừng rỡ thì Mặc Tử Hân từ đâu xuất hiện, tay cầm ly rượu nâng lên: “Thượng tổng, đã lâu không gặp!”
Đối phương là Mặc Tử Hân, dĩ nhiên Thượng Kha không dám từ chối.
Mặc gia đấy! Ai dám từ chối?
Ở đất nước này, ngoại trừ Doãn gia ra thì Mặc gia chính là bá chủ!
Vừa thao túng kinh tế, vừa khống chế chính trị! Ai dám chọc giận chứ?
“Mặc tổng phong thái vẫn như ngày nào.” Thượng Kha chỉ đành không cam lòng mà nhìn theo bóng dáng Mộc Nhược Na bỏ chạy, đưa tay nhận ly rượu của Mặc Tử Hân và cạn ly.
“Thượng tổng không nên nóng vội, dục tốc bất đạt!” Đôi mắt màu lam lộ ra ý vị thâm trường.
Thượng Kha cười khổ: “Mặc tổng chắc là người hiểu rõ tâm trạng của tôi nhất. Nhưng tôi và anh không giống nhau, tôi không thể từ từ mưu tính, chỉ có thể theo đuổi cô ấy không rời không bỏ. Tất cả chỉ trách tôi năm đó quá mức kiêu ngạo tự phụ mới khiến mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay.”
Mặc Tử Hân khẽ cười, không nói gì.
“Đã quấy rầy Mặc tổng, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ cô ấy.” Thượng Kha hướng về phía Mặc Tử Hân, gật gật đầu: “Xin lỗi, tôi xin phép đi trước.”
Mặc Tử Hân không cản Thượng Kha lại, bởi vì anh hiểu tâm tình của Thượng Kha. Đúng vậy, anh và Thượng Kha chính là người cùng cảnh ngộ. Nếu Thượng Kha theo đuổi Mộc Nhược Na khắp cả thế giới này, thì anh cũng sẵn sàng đi khắp trái đất để được ở bên cạnh Hề Hề.
…
Hề Hề theo người hầu rời khỏi hội trường, đi ra ngoài quả nhiên thấy Vương Vũ đang đứng chờ nơi đó, trông anh ta hơi hơi xấu hổ. Cũng phải, ba của anh ta là Vương Trấn vừa gây ra chuyện chọc giận Doãn Tư Thần như vậy thì sao dám đến Doãn gia? Tuy mọi người không nói ra, nhưng ai nấy đều biết rõ.
Hiện tại Vương Trần đã bị Doãn Tư Thần chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, đang chật vật khổ sở ở Đế Đô rồi, nên Vương Vũ phải bất đắc dĩ đại diện cho Vương gia đến đây. Đại lễ hôm nay có quá nhiều nhân vật quan trọng, Vương Vũ không phải nhân vật lớn đủ tư cách dâng lễ vật cho Doãn lão phu nhân trước mặt mọi người, vậy nên anh ta không xuất hiện trong hội trường.
Hề Hề vừa ra cửa thì thấy Vương Vũ đang bất an nôn nóng đứng đó, cô liền quay sang cảm ơn người hầu và bước tới.
Vương Vũ nhìn thấy Hề Hề thì ánh mắt sáng ngời…
Cô thật sự quá giống Vân Nặc!
“Vương thiếu gia tìm tôi có việc?” Hề Hề chủ động lên tiếng: “Chuyện anh nhờ tôi đã làm, nhưng phải cần thêm mấy ngày nữa.”
Vương Vũ khẽ lắc đầu.
Hề Hề khó hiểu, hỏi lại: “Sao vậy? Có chuyện gì khác?”
Vương Vũ nở nụ cười tự giễu, nhíu mày nói: “Không cần phiền phức, sau khi hoàn tất luận văn tiến sĩ thì tôi sẽ không tham gia nghiên cứu nữa.”
Hề Hề kinh ngạc: “Vì sao?”
Đôi mắt Vương Vũ hơi có quầng thâm đen, hẳn là gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ: “Tôi đã đồng ý với ba tôi trở về kế thừa sản nghiệp của ông ấy, sau này không làm công việc nghiên cứu nữa.” Nói đến đây thì thanh âm của Vương Vũ hơi chùng xuống.
Edited by Ngân
Beta by Airy
Bá tước Phillips cảm nhận người phụ nữ này thật sự đặc biệt, mỗi lần gặp cô thì đều là một phong thái khác nhau, để lại trong lòng người khác một cái nhìn mới mẻ thú vị. Tựa như một quyển thư tịch dày nặng, người đọc vĩnh viễn không thể khám phá hết mọi điều tinh hoa của quyển sách, vì mỗi trang sách đều là niềm kinh hỉ ngoài mong đợi.
Không chỉ lễ phục kiểu Tây phương làm cô xinh đẹp, mà dường như lễ phục cổ điển của Trung Hoa càng thích hợp với cô hơn. Chẳng lẽ đây chính là nét đẹp thanh thuần của phụ nữ Trung Quốc mà người ta thường nói đến?
Bản thân bá tước Phillips có lẽ cũng chưa phát hiện ánh mắt mình càng lúc càng nhìn Hề Hề thường xuyên hơn.
Các khách quý lần lượt đến chúc thọ, hiển nhiên bá tước Phillips vẫn không ngoại lệ, bá tước đến đây là đại diện cho gia tộc Phillips. Bởi lẽ địa vị của Doãn gia ở Châu Âu rất cường đại, ai lại có thể xem thường Doãn gia, ai dám chậm trễ ngày đại thọ của Doãn lão phu nhân.
Doãn lão phu nhân nhìn bá tước Phillips rồi nói: “Lão công tước gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Bá tước Phillips mỉm cười, đáp: “Cảm ơn lão phu nhân quan tâm, hết thảy đều tốt.”
Câu trả lời bằng tiếng Trung rõ ràng rành mạch, hậu nhân của gia tộc Phillips đều là bậc anh tài, mỗi người đều tinh thông ít nhất vài ngôn ngữ phổ biến trên thế giới.
Doãn lão phu nhân gật gật đầu: “Được, hy vọng có thời gian nhàn rỗi thì không chừng ta sẽ đi thăm lão công tước để uống ly trà nữa kìa!”
Bá tước Phillips lập tức cười nói: “Vô cùng vinh hạnh. Đến lúc đó thì tôi sẽ chờ tại lâu đài của gia tộc mà nghênh đón lão phu nhân cùng hai vị tiểu thiếu gia đại giá quang lâm.”
Nói xong câu đó, đôi mắt màu hồng bảo thạch của bá tước Phillips nhìn thoáng qua Cố Miểu một chút, khiến thân thể cậu nhóc hơi hơi cứng đờ. Cậu nhóc hãy còn quá nhỏ, chưa thể học cách che giấu cảm xúc của bản thân…
Hề Hề nhìn thấy mà đau lòng cho Cố Miểu.
Bất quá thì bá tước Phillips không nói thêm gì nữa, chỉ vài câu khách khí rồi đưa lễ vật dâng tặng, sau đó lùi sang một bên.
Hôm nay người đến chúc thọ rất quá nhiều, Hề Hề đứng lẫn trong đám đông một lúc thì thấy khát nước, cô định xoay người đi tìm phục vụ để yêu cầu một ly nước trái cây.
“Không ngờ Hề Hề tiểu thư hôm nay lại xinh đẹp mỹ lệ như vậy, thật là làm tôi mở rộng tầm mắt.” Thanh âm nhẹ nhàng của bá tước Phillips vang lên từ phía sau.
Hề Hề quay lại nhìn, lịch sự cười: “Cảm ơn bá tước Phillips quá khen.”
“Hề Hề tiểu thư khiêm tốn rồi.” Bá tước đứng yên, cúi đầu nhìn cô, tiếp tục nói: “Nghe nói Hề Hề tiểu thư về nước là muốn phát triển sự nghiệp riêng?”
Hề Hề cười khổ… Được rồi, sao giống như cả thế giới đều biết cô đang làm cái gì vậy? Chắc ở nhà cũng đã biết hết cả rồi…
Hề Hề không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Bá tước Phillips làm bộ dáng suy tư: “Ở lĩnh vực mỹ phẩm và trang điểm thì đúng lúc tôi đang sở hữu một thương hiệu khá lâu đời, không biết Hề Hề tiểu thư có muốn hợp tác một chút không? Xem như nể mặt người quen, tôi sẽ ưu đãi cho em!”
Hề Hề bật cười khúc khích: “Bá tước Phillips thật biết đùa, thương hiệu của ngài chính là một thương hiệu lớn nổi tiếng của Châu Âu, tôi làm gì có khả năng hợp tác. Công ty của chúng tôi chỉ là công ty nhỏ, vốn đăng ký kinh doanh tính đến giờ chỉ ngót nghét tầm một ngàn vạn, mà trị giá thương hiệu của ngài đã vượt hơn vài tỷ đô la Mỹ rồi!”
“Nhưng kiếm nhiều tiền vẫn không có ý nghĩa gì. Trung Quốc là một thị trường rất hấp dẫn, tôi nguyện ý lấy tiền đầu tư vào nơi này một chút.” Bá tước Phillips tiếp tục mời chào Hề Hề: “Tôi có thể giúp công ty của em nhanh chóng tăng số vốn đầu tư, thuận tiện mở rộng địa bàn kinh doanh sang thị trường Châu Âu.”
Hề Hề vô ngữ nhìn đối phương: “Ngài hao tổn tâm trí thế này là vì Cố Miểu?”
Đôi mắt màu hồng bảo thạch loé lên: “Có thể nói là vậy, cũng có thể không hẳn là vậy.”
“Vậy là ý gì?” Hề Hề nhíu mày.
“Trước kia mục đích thật sự là vậy, nhưng tôi phát hiện khi tiếp xúc với Hề Hề tiểu thư qua hai lần gặp mặt, tôi cảm thấy rất thú vị. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, tôi thấy Hề Hề tiểu thư quả là một người đặc biệt, nếu tôi cưới em thì chẳng phải con trai của tôi sẽ danh chính ngôn thuận trở lại gia tộc Phillips sao?” Bá tước Phillips nói chuyện rất tuỳ ý thoải mái.
Phốc!
Hề Hề thiếu chút nữa phun hết nước trái cây trong miệng ra, cô cố gắng xoay người kiềm nén việc ho sặc sụa.
Đôi mắt màu hồng bảo thạch chậm rãi nhìn ngắm vóc dáng kinh diễm yểu điệu của Hề Hề.
Ừm, trang phục sườn xám của Trung Quốc quả nhiên gợi cảm một cách đằm thắm!
Hề Hề nỗ lực vuốt ngực để xoa dịu cơn ho, sau đó thấp giọng nói: “Bá tước Phillips, lời nói đùa này quả thật không buồn cười chút nào. Thật xin lỗi, tôi xin phép.”
Nói xong câu này, Hề Hề liền xoay người bỏ đi, để lại bá tước Phillips đang nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn theo cô.
Hề Hề trở về bên cạnh Mộc Nhược Na, nhìn đến còn một hàng dài khách khứa đang chờ dâng lễ vật, cô rầu rĩ nói: “Chúng ta không định ở đây cả ngày để xem người khác tặng lễ vật chứ?”
“Không đâu, lát xong việc sẽ đi ngay. Không phải tất cả khách đều sẽ được bước đến dâng lễ vật đâu, chỉ vài người quan trọng thôi.” Nói đến đây, Mộc Nhược Na hơi nhỏ giọng lại: “Vừa rồi tôi thấy ánh mắt bá tước Phillips nhìn Cố Miểu hình như không bình thường?”
Đâu chỉ là không bình thường? Là cực kỳ cực kỳ không bình thường!
Hề Hề cười khổ lắc đầu: “Một lời khó nói hết.”
Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên sau khi dâng lễ vật thì đã nhìn thấy Hề Hề và Mộc Nhược Na, hai người từ từ tiến đến gần.
“Ai nha, hai người chạy xa thật đó!” Mộc Nhược Na thấy hai anh em Mặc gia bước tới, tức khắc cười nói: “Sao nào? Có phải cắn rứt lương tâm vì thấy bỏ rơi chúng tôi thì quá vô tình, nên mới đến đây bồi đắp tình cảm?”
Nghe Mộc Nhược Na đùa dai mà Mặc Tử Huyên nhíu mày.
Đúng là cô bạn xấu xa!
Mặc Tử Huyên lấy tay nhéo nhéo Mộc Nhược Na: “Xem cái miệng của cậu kìa, tôi xem chừng nào cậu mới hết ế!”
Mặc Tử Hân ôn nhu mỉm cười: “Đúng vậy, tôi là đến bồi đắp tình cảm.” Đôi mắt màu lam dịu dàng nhìn ngắm Hề Hề: “Hôm nay em rất đẹp.”
Hề Hề cười tủm tỉm: “Cảm ơn anh, đây là Nhược Na chọn cho em.”
Mộc Nhược Na lập tức vòng tay ôm eo Hề Hề, đắc ý nói: “Mắt thẩm mỹ của tôi không tệ chút nào, đúng không? Hề Hề hợp nhất là trang phục của Trung Quốc, chỉ cần đứng yên không nói gì thôi là đã như cung nữ bước ra từ trong tranh rồi!”
Mặc Tử Huyên lấy tay chỉnh là trâm cài trên tóc Hề Hề, cười nói: “Hề Hề cài trâm này đẹp quá, đúng lúc tôi có một bộ trang sức cùng tông màu, để tôi tặng cho cậu.”
Hề Hề định mở miệng từ chối thì một người hầu bước đến bên cạnh, cung kính hành lễ nói: “Vân gia nhị tiểu thư, Vương thiếu gia ở Đế Đô muốn gặp cô.”
Vương thiếu gia? Vương Vũ?
Hề Hề nghe vậy thì liền nói với những người khác: “Tôi đi ra đây một chút, mọi người cứ trò chuyện.”
Chờ ba người gật gật đầu thì Hề Hề mới xoay người đi theo người hầu rời khỏi.
Mộc Nhược Na nhìn theo bóng dáng Hề Hề, cười như không cười mà nhìn Mặc Tử Hân: “Mặc tổng có nắm chắc phần thắng?”
Mặc Tử Hân cười nhẹ nhàng: “Quyết không buông tay.”
Mộc Nhược Na cười cười: “Anh theo đuổi Hề Hề đã ba năm rồi, còn không chịu thua?”
“Người của Mặc gia chưa đến thời khắc cuối cùng thì sẽ không dễ dàng nhận thua.” Mặc Tử Hân hiểu rất rõ ràng ý tứ nhắc nhở của đối phương: “Đúng vậy, thời gian ba năm qua chỉ là để cô ấy quen dần với sự tồn tại của tôi. Cuộc chiến thật sự chỉ vừa bắt đầu.”
Mộc Nhược Na nhìn thoáng qua Mặc Tử Hân, ánh mắt mang ý cười nhanh chóng rời đi. Tầm mắt lơ đãng vô tình liếc qua thấy Thượng Kha đang đi về phía cô… Anh vậy mà tìm thấy cô!?
Mộc Nhược Na vội vàng lôi kéo Mặc Tử Huyên, nói: “Mặc tổng, làm ơn giúp tôi ngăn Thượng Kha lại đi! Tử Huyên, đi toilet với tôi, đi trốn chút đã!” Nói xong thì cô lập tức tóm lấy Mặc Tử Huyên chật vật bỏ chạy.
Thượng Kha ở bên đây vất vả lắm mới tìm được Mộc Nhược Na giữa hội trường đông đúc này, anh còn chưa kịp mừng rỡ thì Mặc Tử Hân từ đâu xuất hiện, tay cầm ly rượu nâng lên: “Thượng tổng, đã lâu không gặp!”
Đối phương là Mặc Tử Hân, dĩ nhiên Thượng Kha không dám từ chối.
Mặc gia đấy! Ai dám từ chối?
Ở đất nước này, ngoại trừ Doãn gia ra thì Mặc gia chính là bá chủ!
Vừa thao túng kinh tế, vừa khống chế chính trị! Ai dám chọc giận chứ?
“Mặc tổng phong thái vẫn như ngày nào.” Thượng Kha chỉ đành không cam lòng mà nhìn theo bóng dáng Mộc Nhược Na bỏ chạy, đưa tay nhận ly rượu của Mặc Tử Hân và cạn ly.
“Thượng tổng không nên nóng vội, dục tốc bất đạt!” Đôi mắt màu lam lộ ra ý vị thâm trường.
Thượng Kha cười khổ: “Mặc tổng chắc là người hiểu rõ tâm trạng của tôi nhất. Nhưng tôi và anh không giống nhau, tôi không thể từ từ mưu tính, chỉ có thể theo đuổi cô ấy không rời không bỏ. Tất cả chỉ trách tôi năm đó quá mức kiêu ngạo tự phụ mới khiến mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay.”
Mặc Tử Hân khẽ cười, không nói gì.
“Đã quấy rầy Mặc tổng, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ cô ấy.” Thượng Kha hướng về phía Mặc Tử Hân, gật gật đầu: “Xin lỗi, tôi xin phép đi trước.”
Mặc Tử Hân không cản Thượng Kha lại, bởi vì anh hiểu tâm tình của Thượng Kha. Đúng vậy, anh và Thượng Kha chính là người cùng cảnh ngộ. Nếu Thượng Kha theo đuổi Mộc Nhược Na khắp cả thế giới này, thì anh cũng sẵn sàng đi khắp trái đất để được ở bên cạnh Hề Hề.
…
Hề Hề theo người hầu rời khỏi hội trường, đi ra ngoài quả nhiên thấy Vương Vũ đang đứng chờ nơi đó, trông anh ta hơi hơi xấu hổ. Cũng phải, ba của anh ta là Vương Trấn vừa gây ra chuyện chọc giận Doãn Tư Thần như vậy thì sao dám đến Doãn gia? Tuy mọi người không nói ra, nhưng ai nấy đều biết rõ.
Hiện tại Vương Trần đã bị Doãn Tư Thần chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, đang chật vật khổ sở ở Đế Đô rồi, nên Vương Vũ phải bất đắc dĩ đại diện cho Vương gia đến đây. Đại lễ hôm nay có quá nhiều nhân vật quan trọng, Vương Vũ không phải nhân vật lớn đủ tư cách dâng lễ vật cho Doãn lão phu nhân trước mặt mọi người, vậy nên anh ta không xuất hiện trong hội trường.
Hề Hề vừa ra cửa thì thấy Vương Vũ đang bất an nôn nóng đứng đó, cô liền quay sang cảm ơn người hầu và bước tới.
Vương Vũ nhìn thấy Hề Hề thì ánh mắt sáng ngời…
Cô thật sự quá giống Vân Nặc!
“Vương thiếu gia tìm tôi có việc?” Hề Hề chủ động lên tiếng: “Chuyện anh nhờ tôi đã làm, nhưng phải cần thêm mấy ngày nữa.”
Vương Vũ khẽ lắc đầu.
Hề Hề khó hiểu, hỏi lại: “Sao vậy? Có chuyện gì khác?”
Vương Vũ nở nụ cười tự giễu, nhíu mày nói: “Không cần phiền phức, sau khi hoàn tất luận văn tiến sĩ thì tôi sẽ không tham gia nghiên cứu nữa.”
Hề Hề kinh ngạc: “Vì sao?”
Đôi mắt Vương Vũ hơi có quầng thâm đen, hẳn là gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ: “Tôi đã đồng ý với ba tôi trở về kế thừa sản nghiệp của ông ấy, sau này không làm công việc nghiên cứu nữa.” Nói đến đây thì thanh âm của Vương Vũ hơi chùng xuống.
Edited by Ngân
Beta by Airy