Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-380
Chương 380: Cuộc gặp mặt tình cờ
“Thôi được rồi, dù sao thì anh cũng không bỏ cuộc đâu.” Mặc Tử Hân bất đắc dĩ lắc đầu, anh đã đợi cô ba năm, thì còn ngại gì nhiều năm tiếp theo?
“Chừng nào anh đi?” Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: “Em sẽ đi tiễn anh.”
Mặc Tử Hân đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Hề Hề, giọng nói mang theo sự yêu chiều: “Anh sẽ đi chuyến bay vào buổi sáng ngày mai, lần này đi sẽ đi khá lâu, nếu có việc gì thì cứ gọi cho anh.”
“Vâng.” Hề Hề gật gật đầu, ý cười trong ánh mắt cô rất dịu dàng, nhưng không hề mang ý niệm tình yêu nam nữ.
Sau khi tạm biệt Mặc Tử Hân thì cuối cùng Hề Hề đã về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy Mộc Nhược Na nằm ườn trên ghế sofa, cô đang đắp mặt nạ làm đẹp và đọc tạp chí thư giãn. Căn hộ chung cư này do Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng góp tiền để mua, vừa vặn có hai phòng ngủ riêng biệt và không gian sinh hoạt đủ cho hai người.
Hai năm trước, trong một lần du lịch ở Anh Quốc, Hề Hề vô tình gặp một cô gái xinh đẹp nhưng lại hậu đậu quên mang theo tiền lẻ, ấn tượng của Hề Hề đó là cô gái này có bộ ngực siêu khủng. Hề Hề thấy đối phương gặp rắc rối nên đã thuận tay giúp đỡ thanh toán một ly cà phê.
Sau đó cô gái xinh đẹp tên Mộc Nhược Na này cứ bám riết cô, còn hào sảng muốn mời cô một bữa cơm để cảm tạ và cùng nhau đi du lịch, cuối cùng còn đòi kết nghĩa chị em với cô. Nếu không phải xác định đối phương hoàn toàn không có ý xấu, chắc cô còn tưởng đối phương có ý đồ ‘bất chính’!
Tuy người bạn này có vẻ bề ngoài kiêu ngạo khí tràng cường đại, nhưng thực chất lại là một người vui tính khôi hài. Thậm chí còn có cả tham vọng muốn thành lập một thương hiệu mỹ phẩm tại Pháp, đất nước của tình yêu!
Nhưng lắm lúc Hề Hề lại muốn hỏi một câu: Này bạn học Mộc Nhược Na, cậu ngày nào cũng ở nhà đắp mặt nạ làm đẹp là đang muốn khởi nghiệp sao?
“Cuối cùng cậu đã về, tôi sắp thành con ma đói tới nơi rồi đây!” Mộc Nhược Na thấy Hề Hề vào nhà, tức khắc kêu lên: “Này này này, Cố Hề Hề, cậu có nghe tôi nói gì không?”
Hề Hề đặt bịch trái cây trong tay xuống bàn: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi tên Vân Hề, không phải Cố Hề Hề!”
“Nhưng gọi Cố Hề Hề nghe thuận tai hơn mà, không phải sao?” Mộc Nhược Na chồm tới lấy một trái táo, cắn một ngụm, vừa nhai vừa nói: “Làm gì mà phải so đo quá vậy, tên nào mà tôi chả gọi cậu là Hề Hề?”
Hề Hề khẽ lắc đầu: “Ngày mai tôi sẽ đi sân bay sớm để tiễn Tử Hân, cậu có muốn đi cùng không?”
“Không đi!” Mộc Nhược Na dứt khoát trả lời.
“Cậu vẫn có thành kiến với anh ấy?” Hề Hề đứng tựa vào khung cửa, chuẩn bị làm vài món ăn nhẹ cho Mộc Nhược Na.
“Không phải thành kiến, mà là… À thôi đi, chuyện của cậu thì tôi mặc kệ, ngày mai tôi phải đi học, cậu cứ đi sớm về sớm.” Mộc Nhược Na xua xua tay, tiếp tục gặm táo và nói: “Tôi nhất định phải hoàn thành khoá học này một cách xuất sắc, chắc chắn tôi sẽ tạo dựng nên thương hiệu của riêng mình!”
Hề Hề cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhanh chóng nấu xong bữa khuya đơn giản, hai người mỗi người một phần cùng nhau trò chuyện và ăn uống vui vẻ.
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hề Hề xin phép rời khỏi công ty một chút để đến sân bay tiễn Mặc Tử Hân.
“Xin lỗi, em đến muộn.” Hề Hề vội vã chạy tới: “Đường đi kẹt xe quá.”
Mặc Tử Hân lưu luyến nhìn Hề Hề, đôi mắt màu lam vẫn dịu dàng: “Không sao, em có thể đến là tốt rồi.”
Khi loa phát thanh tại sân bay thông báo sắp tới giờ khởi hành, Mặc Tử Hân mới hơi do dự một chút, nhẹ nhàng tiến đến ôm cô: “Hề Hề, sau lần đi công tác này thì anh sẽ cố gắng quay lại Pháp nhanh nhất có thể, anh sẽ cố gắng chứng minh bản thân mình để em hài lòng, rồi chúng ta cùng nhau về nhà nhé, được không?”
Hề Hề không trực tiếp trả lời vấn đề này, cô chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của anh: “Cũng lâu rồi em không gặp chú và dì, có cơ hội em sẽ ghé thăm họ!”
Đáy lòng Mặc Tử Hân thầm than một tiếng…
Hề Hề, rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì em mới chịu để tâm đến tôi?
Trước kia là vì Doãn Tư Thần, còn hiện tại anh ta đã không còn ở đây, vì sao em vẫn cự tuyệt tôi…
“Anh đi rồi sớm trở về nhé.” Hề Hề từ từ buông lỏng tay, rời khỏi người Mặc Tử Hân và mỉm cười nhìn anh.
Trong phút chốc hơi ấm của cô đã rời xa, khiến Mặc Tử Hân cảm thấy chạnh lòng, chỉ đành cười khổ.
Mặc Tử Hân dĩ nhiên là một người ưu tú cả về ngoại hình lẫn khí chất, ngay tại thủ đô Paris của nước Pháp lãng mạn thì vẻ tuấn tú của anh vẫn dư sức đánh bật không ít đấng mày râu mắt xanh da trắng.
Còn Hề Hề tuy có vóc dáng nhỏ nhắn, không thể so sánh với các phụ nữ phương Tây, nhưng bù lại vẻ dịu dàng đằm thắm cùng mái tóc đen óng nữ tính đặc trưng của phương Đông đã khiến không ít ánh mắt phải dừng lại.
Cả hai người đều là tiêu điểm nổi bật, nhiều hành khách qua lại ở sảnh chính của sân bay đã phải ngoái đầu nhìn, thậm chí có người còn cao hứng lấy di động ra chụp vài bức ảnh.
Mặc Tử Hân tất nhiên không muốn Hề Hề bị bất kỳ người đàn ông nào khác ngắm nghía, cho nên anh cũng không dây dưa mất thời gian, chỉ đưa tay vuốt ve đầu Hề Hề một chút rồi xoay người rời đi.
Hề Hề nhìn theo Mặc Tử Hân đến khi anh bước qua cổng hải quan, vào khu cách ly, sau đó cô mới quay người định rời khỏi sân bay.
Nào ngờ chỉ vừa mới xoay người thì ‘ẦM’ một cái, hình như cô đã đụng vào một vật thể gì đó.
“Thật xin lỗi.” Hề Hề dùng tiếng Pháp nhẹ nhàng hỏi: “Bé không sao chứ?”
“Không có việc gì… Hở? Mommy!” Trước mắt Hề Hề là một cậu bé mũm mĩm, trông như một cái bánh bao nhỏ vậy, bánh bao cứ vậy tròn mắt nhìn cô và kêu lên: “Mommy! Mommy đến sân bay đón con sao?”
Hề Hề nhìn lại, đây đúng là một cậu bé rất kháu khỉnh, bánh bao nhỏ tràn ngập kích động, trông rất đáng yêu!
Cô hơi hơi cúi thấp người, mỉm cười dịu dàng: “Dì không phải mẹ của con, anh bạn nhỏ này, con đang đi tìm mẹ sao?”
Không ngờ cô vừa nói xong thì bánh bao đột nhiên bay tới ôm lấy cô và gào khóc: “Mommy, vì cái gì mà mommy không chịu nhận con! Sao mommy không cần con! Oa oa oa… Ngự Hàm nhớ mommy lắm! Mommy đừng bỏ Ngự Hàm được không!?”
Bánh bao nhỏ vừa khóc inh ỏi vừa nói một tràng tiếng Trung.
Thấy cậu nhóc khóc như vậy thì bỗng nhiên Hề Hề cảm thấy mềm lòng, lại có chút đau xót, thật ra cô đâu phải người dễ mềm lòng?
Ngay lúc này không biết từ đâu ra thêm một cái bánh bao khác bình bịch chạy tới, vừa thấy Hề Hề thì lập tức nhảy bổ vào ôm chân còn lại của cô: “Mommy! Cố Miểu nhớ mommy lắm! Mommy có phải không cần Cố Miểu nữa không? Oa oa oa…”
Ôi trời…
Sao hai đứa nhóc này lại…
Hề Hề đưa mắt nhìn quanh, người qua lại đều đang nhìn cô!
Trời ạ, cô nên giải thích thế nào đây! Chắc ai cũng đang nghĩ cô là bà mẹ vứt bỏ con mình quá…
Hề Hề liền ngồi xổm xuống: “Này hai bé, mẹ của các con ở đâu? Người lớn trong nhà đi đâu rồi?”
Cô vừa sử dụng tiếng Trung để hỏi han, vừa dứt lời thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu càng khóc to hơn.
Mommy ở trước mặt đây rồi, mommy còn không cần chúng ta! Oa oa oa… thật thương tâm!
Hề Hề thật sự cảm thấy bất lực, dở cười dở khóc nói: “Nếu không thì cô sẽ báo cảnh sát nhé, để các chú cảnh sát giúp hai con tìm mẹ, được không?”
Cố Miểu lớn hơn Doãn Ngự Hàm một tuổi, tính tình trầm ổn và điềm tĩnh hơn, cậu nhóc ngẩng đầu nói: “Mommy là mommy của tụi con mà! Mommy xem xem, mommy và Ngự Hàm giống nhau lắm!”
Ạch… người giống người cũng là chuyện trùng hợp mà, đúng không?
Ngay lúc này, một giọng nói thất thanh vang lên từ phía sau: “Hai vị tiểu thiếu gia, hai cậu chạy đi đâu vậy? Ở đây là nước Pháp, đừng chạy loạn lên như vậy… Hả, thiếu phu nhân! Cô ở đây sao?”
Trước mắt Hề Hề là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, gương mặt của ông trông rất kinh hỉ, ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng nhìn Hề Hề.
Thiếu phu nhân…?
Vẻ mặt Hề Hề hoàn toàn mờ mịt: “Xin lỗi nhưng chú đây nhận nhầm người rồi thì phải? Tôi không hề quen biết chú và hai cậu bé này!”
Quản gia nhìn Hề Hề mà thật chỉ muốn bật khóc, ông là người rõ hơn ai hết trong ba năm từ ngày thiếu phu nhân rời khỏi thì đêm nào thiếu gia cũng ôm ảnh của thiếu phu nhân mà đi vào giấc ngủ. Bây giờ hai tiểu thiếu gia đã lớn, vì cái gì mà thiếu phu nhân còn chưa chịu trở về?
Hề Hề cúi đầu nhìn hai bánh bao nhỏ vẫn đang ôm chặt đùi mình khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, đành dở khóc dở cười nói: “Hai đứa thật sự nhìn nhầm người rồi, dì không phải mẹ của hai con đâu.”
Nghe Hề Hề nói vậy, hai bánh bao nhỏ càng khóc dữ dội hơn.
Hề Hề bị tiếng khóc làm mềm lòng, luống cuống lấy khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi cho hai cậu nhóc.
Nhìn thấy mommy dịu dàng như vậy, Doãn Ngự Hàm lập tức nhìn về phía Cố Miểu, Cố Miểu tức khắc hiểu ý, liền thút thít nói: “Mommy… à không, dì xinh đẹp hơn, tụi con không có mommy, tụi con đến Pháp để tìm mommy. Daddy cũng không thấy đâu, chỉ có ông quản gia đi theo tụi con thôi, mà ông quản gia không quen ai ở Pháp hết. Cho nên, dì xinh đẹp ơi, tụi con đến ở nhà dì mấy ngày được không? Khi tìm được daddy rồi thì tụi con sẽ đi với daddy, được không ạ?”
Quản gia nghẹn họng thật mà, thiếu gia rõ ràng là đang ở…
Doãn Ngự Hàm nhìn quản gia chớp chớp mắt, quản gia tức thì hiểu ý!
Xem ra tiểu thiếu gia đây là muốn giúp thiếu gia truy thê, cùng nhau mang thiếu phu nhân trở về đây mà! Vậy thì chuyện này cứ thế mà làm!
Quản gia ngầm ra hiệu để nhóm vệ sĩ phía sau thoái lui, các vệ sĩ hơi sửng sốt nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh.
Doãn Ngự Hàm lần nữa bước đến ôm đùi Hề Hề: “Dì xinh đẹp ơi, tụi con bị lạc daddy, daddy nhất định lo lắng lắm! Con nghe nói cảnh sát bây giờ hay ăn hiếp con nít, con với Cố Miểu xinh trai như vậy lỡ bị người ta bắt cóc thì phải làm sao? Dì xinh đẹp ơi, con và Cố Miểu ngoan lắm, tụi con đến nhà dì ở vài ngày được không?”
A ha?!
Hai bánh bao này không sợ cô là người xấu sao?
Cả vị quản gia kia nữa, thân là quản gia sao không ngăn cản tiểu chủ nhân của mình? Còn làm bộ dáng đồng tình là sao?
Bất quá thì bánh bao này rõ ràng rất đáng yêu nha!
Một bé thì như quỷ nhỏ tinh linh, mắt to tròn nhấp nháy, cái miệng nhỏ nói chuyện quá ngọt, cứ ríu rít liên hồi. Tiểu gia hoả kia lại như một tuỳ tùng trung hậu thì phải!? So với bé quỷ nhỏ tinh linh thì trầm ổn và thành thục hơn, trông rất thông minh lanh lợi.
Hai đứa con trai bảo bối như vậy mà ba mẹ nào lại không trông chừng kỹ, lạc mất con chắc hẳn rất đau xót?
“Vị tiểu thư này, cô thấy một ông lão như tôi dẫn theo hai đứa bé quả thật không tiện. Chi bằng cô cho tôi địa chỉ của cô, khi tôi tìm được chủ nhân của mình thì sẽ đến đón hai đứa bé về, vậy có được không? Các chi phí chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ thì chúng tôi sẽ đưa lại đầy đủ.” Quản gia cũng góp lời náo nhiệt.
A ha?
Bọn họ thật sự không lo lắng chút nào sao?
Đối với họ thì mình rõ ràng là một người xa lạ mà?
Hề Hề cúi đầu, nhìn thấy cái miệng nhỏ của bánh bao tinh linh cứ vẩu ra, bộ dáng hờn dỗi, đôi mắt to tròn nhấp nháy ngân ngấn nước mắt, quả thật khiến tâm cô rối tinh rối mù…
Ai da, đúng là oan nghiệt mà!
Sao cô cứ nhìn thấy đứa bé này thì không kiềm chế được mà mềm lòng?
“Dì xinh đẹp ơi, con ăn ít lắm, con sẽ không phá phách đâu.” Doãn Ngự Hàm lấy tay níu áo Hề Hề, nói tiếp: “Cố Miểu cũng ngoan lắm, ăn hơi nhiều một chút, nhưng không sao, con sẽ san bớt cơm của con cho anh hai ăn, được không, dì xinh đẹp ơi?”
Edited by Airy
Beta by Airy
“Thôi được rồi, dù sao thì anh cũng không bỏ cuộc đâu.” Mặc Tử Hân bất đắc dĩ lắc đầu, anh đã đợi cô ba năm, thì còn ngại gì nhiều năm tiếp theo?
“Chừng nào anh đi?” Hề Hề ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân: “Em sẽ đi tiễn anh.”
Mặc Tử Hân đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Hề Hề, giọng nói mang theo sự yêu chiều: “Anh sẽ đi chuyến bay vào buổi sáng ngày mai, lần này đi sẽ đi khá lâu, nếu có việc gì thì cứ gọi cho anh.”
“Vâng.” Hề Hề gật gật đầu, ý cười trong ánh mắt cô rất dịu dàng, nhưng không hề mang ý niệm tình yêu nam nữ.
Sau khi tạm biệt Mặc Tử Hân thì cuối cùng Hề Hề đã về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy Mộc Nhược Na nằm ườn trên ghế sofa, cô đang đắp mặt nạ làm đẹp và đọc tạp chí thư giãn. Căn hộ chung cư này do Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng góp tiền để mua, vừa vặn có hai phòng ngủ riêng biệt và không gian sinh hoạt đủ cho hai người.
Hai năm trước, trong một lần du lịch ở Anh Quốc, Hề Hề vô tình gặp một cô gái xinh đẹp nhưng lại hậu đậu quên mang theo tiền lẻ, ấn tượng của Hề Hề đó là cô gái này có bộ ngực siêu khủng. Hề Hề thấy đối phương gặp rắc rối nên đã thuận tay giúp đỡ thanh toán một ly cà phê.
Sau đó cô gái xinh đẹp tên Mộc Nhược Na này cứ bám riết cô, còn hào sảng muốn mời cô một bữa cơm để cảm tạ và cùng nhau đi du lịch, cuối cùng còn đòi kết nghĩa chị em với cô. Nếu không phải xác định đối phương hoàn toàn không có ý xấu, chắc cô còn tưởng đối phương có ý đồ ‘bất chính’!
Tuy người bạn này có vẻ bề ngoài kiêu ngạo khí tràng cường đại, nhưng thực chất lại là một người vui tính khôi hài. Thậm chí còn có cả tham vọng muốn thành lập một thương hiệu mỹ phẩm tại Pháp, đất nước của tình yêu!
Nhưng lắm lúc Hề Hề lại muốn hỏi một câu: Này bạn học Mộc Nhược Na, cậu ngày nào cũng ở nhà đắp mặt nạ làm đẹp là đang muốn khởi nghiệp sao?
“Cuối cùng cậu đã về, tôi sắp thành con ma đói tới nơi rồi đây!” Mộc Nhược Na thấy Hề Hề vào nhà, tức khắc kêu lên: “Này này này, Cố Hề Hề, cậu có nghe tôi nói gì không?”
Hề Hề đặt bịch trái cây trong tay xuống bàn: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi tên Vân Hề, không phải Cố Hề Hề!”
“Nhưng gọi Cố Hề Hề nghe thuận tai hơn mà, không phải sao?” Mộc Nhược Na chồm tới lấy một trái táo, cắn một ngụm, vừa nhai vừa nói: “Làm gì mà phải so đo quá vậy, tên nào mà tôi chả gọi cậu là Hề Hề?”
Hề Hề khẽ lắc đầu: “Ngày mai tôi sẽ đi sân bay sớm để tiễn Tử Hân, cậu có muốn đi cùng không?”
“Không đi!” Mộc Nhược Na dứt khoát trả lời.
“Cậu vẫn có thành kiến với anh ấy?” Hề Hề đứng tựa vào khung cửa, chuẩn bị làm vài món ăn nhẹ cho Mộc Nhược Na.
“Không phải thành kiến, mà là… À thôi đi, chuyện của cậu thì tôi mặc kệ, ngày mai tôi phải đi học, cậu cứ đi sớm về sớm.” Mộc Nhược Na xua xua tay, tiếp tục gặm táo và nói: “Tôi nhất định phải hoàn thành khoá học này một cách xuất sắc, chắc chắn tôi sẽ tạo dựng nên thương hiệu của riêng mình!”
Hề Hề cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhanh chóng nấu xong bữa khuya đơn giản, hai người mỗi người một phần cùng nhau trò chuyện và ăn uống vui vẻ.
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hề Hề xin phép rời khỏi công ty một chút để đến sân bay tiễn Mặc Tử Hân.
“Xin lỗi, em đến muộn.” Hề Hề vội vã chạy tới: “Đường đi kẹt xe quá.”
Mặc Tử Hân lưu luyến nhìn Hề Hề, đôi mắt màu lam vẫn dịu dàng: “Không sao, em có thể đến là tốt rồi.”
Khi loa phát thanh tại sân bay thông báo sắp tới giờ khởi hành, Mặc Tử Hân mới hơi do dự một chút, nhẹ nhàng tiến đến ôm cô: “Hề Hề, sau lần đi công tác này thì anh sẽ cố gắng quay lại Pháp nhanh nhất có thể, anh sẽ cố gắng chứng minh bản thân mình để em hài lòng, rồi chúng ta cùng nhau về nhà nhé, được không?”
Hề Hề không trực tiếp trả lời vấn đề này, cô chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của anh: “Cũng lâu rồi em không gặp chú và dì, có cơ hội em sẽ ghé thăm họ!”
Đáy lòng Mặc Tử Hân thầm than một tiếng…
Hề Hề, rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì em mới chịu để tâm đến tôi?
Trước kia là vì Doãn Tư Thần, còn hiện tại anh ta đã không còn ở đây, vì sao em vẫn cự tuyệt tôi…
“Anh đi rồi sớm trở về nhé.” Hề Hề từ từ buông lỏng tay, rời khỏi người Mặc Tử Hân và mỉm cười nhìn anh.
Trong phút chốc hơi ấm của cô đã rời xa, khiến Mặc Tử Hân cảm thấy chạnh lòng, chỉ đành cười khổ.
Mặc Tử Hân dĩ nhiên là một người ưu tú cả về ngoại hình lẫn khí chất, ngay tại thủ đô Paris của nước Pháp lãng mạn thì vẻ tuấn tú của anh vẫn dư sức đánh bật không ít đấng mày râu mắt xanh da trắng.
Còn Hề Hề tuy có vóc dáng nhỏ nhắn, không thể so sánh với các phụ nữ phương Tây, nhưng bù lại vẻ dịu dàng đằm thắm cùng mái tóc đen óng nữ tính đặc trưng của phương Đông đã khiến không ít ánh mắt phải dừng lại.
Cả hai người đều là tiêu điểm nổi bật, nhiều hành khách qua lại ở sảnh chính của sân bay đã phải ngoái đầu nhìn, thậm chí có người còn cao hứng lấy di động ra chụp vài bức ảnh.
Mặc Tử Hân tất nhiên không muốn Hề Hề bị bất kỳ người đàn ông nào khác ngắm nghía, cho nên anh cũng không dây dưa mất thời gian, chỉ đưa tay vuốt ve đầu Hề Hề một chút rồi xoay người rời đi.
Hề Hề nhìn theo Mặc Tử Hân đến khi anh bước qua cổng hải quan, vào khu cách ly, sau đó cô mới quay người định rời khỏi sân bay.
Nào ngờ chỉ vừa mới xoay người thì ‘ẦM’ một cái, hình như cô đã đụng vào một vật thể gì đó.
“Thật xin lỗi.” Hề Hề dùng tiếng Pháp nhẹ nhàng hỏi: “Bé không sao chứ?”
“Không có việc gì… Hở? Mommy!” Trước mắt Hề Hề là một cậu bé mũm mĩm, trông như một cái bánh bao nhỏ vậy, bánh bao cứ vậy tròn mắt nhìn cô và kêu lên: “Mommy! Mommy đến sân bay đón con sao?”
Hề Hề nhìn lại, đây đúng là một cậu bé rất kháu khỉnh, bánh bao nhỏ tràn ngập kích động, trông rất đáng yêu!
Cô hơi hơi cúi thấp người, mỉm cười dịu dàng: “Dì không phải mẹ của con, anh bạn nhỏ này, con đang đi tìm mẹ sao?”
Không ngờ cô vừa nói xong thì bánh bao đột nhiên bay tới ôm lấy cô và gào khóc: “Mommy, vì cái gì mà mommy không chịu nhận con! Sao mommy không cần con! Oa oa oa… Ngự Hàm nhớ mommy lắm! Mommy đừng bỏ Ngự Hàm được không!?”
Bánh bao nhỏ vừa khóc inh ỏi vừa nói một tràng tiếng Trung.
Thấy cậu nhóc khóc như vậy thì bỗng nhiên Hề Hề cảm thấy mềm lòng, lại có chút đau xót, thật ra cô đâu phải người dễ mềm lòng?
Ngay lúc này không biết từ đâu ra thêm một cái bánh bao khác bình bịch chạy tới, vừa thấy Hề Hề thì lập tức nhảy bổ vào ôm chân còn lại của cô: “Mommy! Cố Miểu nhớ mommy lắm! Mommy có phải không cần Cố Miểu nữa không? Oa oa oa…”
Ôi trời…
Sao hai đứa nhóc này lại…
Hề Hề đưa mắt nhìn quanh, người qua lại đều đang nhìn cô!
Trời ạ, cô nên giải thích thế nào đây! Chắc ai cũng đang nghĩ cô là bà mẹ vứt bỏ con mình quá…
Hề Hề liền ngồi xổm xuống: “Này hai bé, mẹ của các con ở đâu? Người lớn trong nhà đi đâu rồi?”
Cô vừa sử dụng tiếng Trung để hỏi han, vừa dứt lời thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu càng khóc to hơn.
Mommy ở trước mặt đây rồi, mommy còn không cần chúng ta! Oa oa oa… thật thương tâm!
Hề Hề thật sự cảm thấy bất lực, dở cười dở khóc nói: “Nếu không thì cô sẽ báo cảnh sát nhé, để các chú cảnh sát giúp hai con tìm mẹ, được không?”
Cố Miểu lớn hơn Doãn Ngự Hàm một tuổi, tính tình trầm ổn và điềm tĩnh hơn, cậu nhóc ngẩng đầu nói: “Mommy là mommy của tụi con mà! Mommy xem xem, mommy và Ngự Hàm giống nhau lắm!”
Ạch… người giống người cũng là chuyện trùng hợp mà, đúng không?
Ngay lúc này, một giọng nói thất thanh vang lên từ phía sau: “Hai vị tiểu thiếu gia, hai cậu chạy đi đâu vậy? Ở đây là nước Pháp, đừng chạy loạn lên như vậy… Hả, thiếu phu nhân! Cô ở đây sao?”
Trước mắt Hề Hề là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, gương mặt của ông trông rất kinh hỉ, ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng nhìn Hề Hề.
Thiếu phu nhân…?
Vẻ mặt Hề Hề hoàn toàn mờ mịt: “Xin lỗi nhưng chú đây nhận nhầm người rồi thì phải? Tôi không hề quen biết chú và hai cậu bé này!”
Quản gia nhìn Hề Hề mà thật chỉ muốn bật khóc, ông là người rõ hơn ai hết trong ba năm từ ngày thiếu phu nhân rời khỏi thì đêm nào thiếu gia cũng ôm ảnh của thiếu phu nhân mà đi vào giấc ngủ. Bây giờ hai tiểu thiếu gia đã lớn, vì cái gì mà thiếu phu nhân còn chưa chịu trở về?
Hề Hề cúi đầu nhìn hai bánh bao nhỏ vẫn đang ôm chặt đùi mình khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, đành dở khóc dở cười nói: “Hai đứa thật sự nhìn nhầm người rồi, dì không phải mẹ của hai con đâu.”
Nghe Hề Hề nói vậy, hai bánh bao nhỏ càng khóc dữ dội hơn.
Hề Hề bị tiếng khóc làm mềm lòng, luống cuống lấy khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi cho hai cậu nhóc.
Nhìn thấy mommy dịu dàng như vậy, Doãn Ngự Hàm lập tức nhìn về phía Cố Miểu, Cố Miểu tức khắc hiểu ý, liền thút thít nói: “Mommy… à không, dì xinh đẹp hơn, tụi con không có mommy, tụi con đến Pháp để tìm mommy. Daddy cũng không thấy đâu, chỉ có ông quản gia đi theo tụi con thôi, mà ông quản gia không quen ai ở Pháp hết. Cho nên, dì xinh đẹp ơi, tụi con đến ở nhà dì mấy ngày được không? Khi tìm được daddy rồi thì tụi con sẽ đi với daddy, được không ạ?”
Quản gia nghẹn họng thật mà, thiếu gia rõ ràng là đang ở…
Doãn Ngự Hàm nhìn quản gia chớp chớp mắt, quản gia tức thì hiểu ý!
Xem ra tiểu thiếu gia đây là muốn giúp thiếu gia truy thê, cùng nhau mang thiếu phu nhân trở về đây mà! Vậy thì chuyện này cứ thế mà làm!
Quản gia ngầm ra hiệu để nhóm vệ sĩ phía sau thoái lui, các vệ sĩ hơi sửng sốt nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh.
Doãn Ngự Hàm lần nữa bước đến ôm đùi Hề Hề: “Dì xinh đẹp ơi, tụi con bị lạc daddy, daddy nhất định lo lắng lắm! Con nghe nói cảnh sát bây giờ hay ăn hiếp con nít, con với Cố Miểu xinh trai như vậy lỡ bị người ta bắt cóc thì phải làm sao? Dì xinh đẹp ơi, con và Cố Miểu ngoan lắm, tụi con đến nhà dì ở vài ngày được không?”
A ha?!
Hai bánh bao này không sợ cô là người xấu sao?
Cả vị quản gia kia nữa, thân là quản gia sao không ngăn cản tiểu chủ nhân của mình? Còn làm bộ dáng đồng tình là sao?
Bất quá thì bánh bao này rõ ràng rất đáng yêu nha!
Một bé thì như quỷ nhỏ tinh linh, mắt to tròn nhấp nháy, cái miệng nhỏ nói chuyện quá ngọt, cứ ríu rít liên hồi. Tiểu gia hoả kia lại như một tuỳ tùng trung hậu thì phải!? So với bé quỷ nhỏ tinh linh thì trầm ổn và thành thục hơn, trông rất thông minh lanh lợi.
Hai đứa con trai bảo bối như vậy mà ba mẹ nào lại không trông chừng kỹ, lạc mất con chắc hẳn rất đau xót?
“Vị tiểu thư này, cô thấy một ông lão như tôi dẫn theo hai đứa bé quả thật không tiện. Chi bằng cô cho tôi địa chỉ của cô, khi tôi tìm được chủ nhân của mình thì sẽ đến đón hai đứa bé về, vậy có được không? Các chi phí chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ thì chúng tôi sẽ đưa lại đầy đủ.” Quản gia cũng góp lời náo nhiệt.
A ha?
Bọn họ thật sự không lo lắng chút nào sao?
Đối với họ thì mình rõ ràng là một người xa lạ mà?
Hề Hề cúi đầu, nhìn thấy cái miệng nhỏ của bánh bao tinh linh cứ vẩu ra, bộ dáng hờn dỗi, đôi mắt to tròn nhấp nháy ngân ngấn nước mắt, quả thật khiến tâm cô rối tinh rối mù…
Ai da, đúng là oan nghiệt mà!
Sao cô cứ nhìn thấy đứa bé này thì không kiềm chế được mà mềm lòng?
“Dì xinh đẹp ơi, con ăn ít lắm, con sẽ không phá phách đâu.” Doãn Ngự Hàm lấy tay níu áo Hề Hề, nói tiếp: “Cố Miểu cũng ngoan lắm, ăn hơi nhiều một chút, nhưng không sao, con sẽ san bớt cơm của con cho anh hai ăn, được không, dì xinh đẹp ơi?”
Edited by Airy
Beta by Airy