Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-371
Chương 371: Tưởng Huy Âm ra tay
Ánh mắt Tưởng Huy Âm liếc nhìn lọ thuốc trên bàn, giọng nói lãnh đạm: “Nếu anh chán ghét Cố Hề Hề như vậy, vì cái gì lại không tự đi hạ dược cô ta?”
Đối phương bật cười: “Bởi vì tôi sẽ có nhiệm vụ giúp cô loại bỏ những người khác ở bệnh viện, bằng không thì chẳng lẽ cô nghĩ rằng bệnh viện của Doãn gia là nơi nào, có thể để người khác tuỳ tiện ra tay hạ dược sao? Ba bữa cơm hằng ngày của Cố Hề Hề đều có người phụ trách xử lý, thậm chí cả một ly nước lọc cô ta uống cũng được kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi không có cách nào tiếp cận cô ta, nhưng cô thì có thể.”
Tưởng Huy Âm khinh thường trả lời: “Có vẻ anh đã đánh giá cao tôi rồi, một người bị đuổi khỏi Tưởng gia như tôi thì làm gì còn tư cách đi gặp Cố Hề Hề. Gặp còn không được, nói gì đến hạ dược?”
“Cô không được, nhưng mẹ nuôi của cô thì hoàn toàn có tư cách này.” Người đàn ông tức khắc cười ha hả.
“Anh có ý tứ gì?” Tưởng Huy Âm càng thêm cảnh giác nhìn đối phương.
“Việc của cô ở đây, chỉ cần cô không nói, tôi không nói thì ai có thể biết được?” Người đàn ông móc ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tưởng Huy Âm: “Trong đây có số tiền một trăm vạn, đủ cho cô tự chuộc thân, cô không định rời khỏi đây sao?”
Tưởng Huy Âm lúc này không còn do dự gì nữa, cô ta lập tức giật lấy tấm thẻ nắm thật chặt. Hơn ai hết, cô ta chính là người muốn rời khỏi nơi quỷ quái này nhất.
Người đàn ông thấy vậy, liền nở nụ cười: “Tưởng đại tiểu thư, hợp tác vui vẻ.”
Tầm mắt Tưởng Huy Âm dừng ở ngón tay đối phương, ngón tay có vết xăm trổ hình con bò cạp, hiển nhiên đây không phải người sống trong nhung lụa hay là gia đình trí thức gì cả. Cô ta khẽ cắn môi, không muốn quan tâm gì nữa, bằng bất cứ giá nào thì vẫn phải rời khỏi nơi đáng chết này!
Người đàn ông không nói gì nữa, kéo cổ áo che khuất mặt, cúi đầu ra khỏi phòng, gã ta bước ra đến góc đường bên ngoài khách sạn và lên xe rời đi.
“Doãn tiểu thư, mọi thứ đã làm theo yêu cầu của cô, Tưởng Huy Âm đã mắc câu.” Bên trong xe, người đàn ông đang gọi điện thoại báo cáo kết quả.
“Tốt lắm, chúng ta cứ ở đây chờ xem kịch vui.” Thanh âm lãnh khốc nhẹ nhàng vang lên: “Doãn Tư Thần nếu dám đuổi cùng giết tận cả gia đình tôi, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!”
…
Tại biệt thự của Tưởng gia, Tưởng phu nhân đang dặn dò người hầu chuẩn bị đồ đạc để bà đến bệnh viện thăm Cố Hề Hề. Sáng nay Doãn Tư Thần đã thông báo với hai nhà về việc Cố Hề Hề nhập viện chuẩn bị sinh nở, tức thì cả Doãn gia và Tưởng gia đều cuống quýt lên.
Lúc này Cố Hề Hề đang tản bộ trong sân bệnh viện, nhằm sinh nở dễ dàng hơn nên các bác sĩ đều khuyên cô đi dạo để thể chất và tinh thần thoải mái.
Theo sau lưng cô là một đoàn người, người cầm nước, người cầm khăn, người mang theo ghế dựa, chỉ cần Cố Hề Hề có bất kỳ dấu hiệu nào không ổn là họ sẽ phản ứng ngay lập tức.
Bất quá Cố Hề Hề đã tản bộ hết một vòng nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì, kết quả kiểm tra khi nãy cho thấy cổ tử cung vẫn chưa mở, xem ra thật sự phải tầm hai ngày nữa thì mới có thể sinh được.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại thấy gần như toàn bộ người trong bệnh viện đều đi theo cô, tức khắc dở khóc dở cười.
“Tôi thật sự không có việc gì đâu, mọi người không cần đi theo, có Tiểu Vương và thím Trương ở cạnh tôi là được rồi.” Cố Hề Hề xua xua tay: “Hiện tại tôi đã ở bệnh viện, nếu có gì thì cũng kịp thời trở tay mà.”
Vẻ mặt y tá trưởng liền sốt sắng, nói: “Thiếu phu nhân nên để chúng tôi đi theo, hiện tại cô đang mang thai tiểu thiếu gia nên chúng tôi không dám có gì sơ suất.”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi đi tản bộ tiếp vậy, mọi người muốn đi theo thì tuỳ.”
Trong lúc Cố Hề Hề đi dạo trong sân bệnh viện, thì Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân ở nhà đang dặn dò quản gia và người hầu sắp xếp hết mọi đồ dùng cần thiết mang đến bệnh viện.
Còn Tưởng phu nhân ở Tưởng gia thì chuẩn bị huyết sâm ngàn năm quý giá để bồi bổ cho Cố Hề Hề. Bà còn chưa kịp ra khỏi cửa thì có người hầu tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, đại tiểu thư… à không, là Tưởng Huy Âm đang quỳ gối ngoài cửa, nói là muốn gặp người.”
Tưởng phu nhân nhíu mày lại: “Không gặp!”
Người hầu do dự một chút: “Cô ấy bảo là có chuyện muốn nói, là về đại thiếu gia.”
Sắc mặt Tưởng phu nhân âm trầm: “Nó còn mặt mũi đến gặp ta?”
Người hầu im lặng không hé răng.
Tưởng phu nhân nghĩ nghĩ một chút, rồi vẫy tay nói: “Để nó vào, ở phòng khách chờ ta.”
“Vâng, phu nhân.” Người hầu vội vàng rời đi.
Vốn dĩ Tưởng phu nhân không muốn gặp Tưởng Huy Âm, nhưng khi nghe cô ta quỳ gối trước cổng lớn của Tưởng gia thì cơn giận trong lòng bà đã nguôi đi phần nào. Ngay cả con chó nếu nuôi lâu năm thì còn có tình cảm, huống chi là con người, mà người này đã từng gọi bà là mẹ hơn hai mươi năm.
Tưởng phu nhân dù nhẫn tâm thì vẫn không thể cứng rắn quá lâu, bà không hẳn là muốn từ mặt không bao giờ nhìn thấy Tưởng Huy Âm. Bất quá chỉ vì cô ta đã phạm sai lầm quá lớn, nên bà không thể để cô ta trở lại Tưởng gia.
Cũng tốt, thôi thì dịp này gặp nhau lần sau cùng để hoàn toàn đoạn tuyệt chấm dứt tình cảm mẹ con.
Tưởng phu nhân hạ quyết tâm như vậy, bà xoay người hướng về phía phòng khách, vừa bước vào thì thấy Tưởng Huy Âm quỳ gối nơi đó không nhúc nhích, Tưởng Huy Âm lúc này cứ như đã trở thành một người khác, không còn vẻ cao ngạo của Tưởng đại tiểu thư ngày xưa.
Tưởng phu nhân thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Huy Âm mà trong lòng thầm cảm khái, nếu một tháng trước đây cô ta có thể giống như bây giờ thì đã không đến mức rơi vào hoàn cảnh không thể quay đầu. Chính là hiện tại nói gì đều đã muộn…
Tưởng Huy Âm đã bị xoá tên khỏi Tưởng gia!
Đây là chuyện không thể thay đổi!
Tưởng Huy Âm nghe tiếng bước chân, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, trước mắt cô ta là Tưởng phu nhân. Cô ta há miệng thở dốc, muốn lên tiếng gọi mẹ, nhưng lời định nói ra đã phải kiềm lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, cứng nhắc nói: “Tưởng phu nhân.”
Tâm của Tưởng phu nhân thật sự đau xót, đây là đứa con gái do chính tay bà nuôi lớn lên, giờ đây lại gọi bà một tiếng Tưởng phu nhân xa lạ. Rốt cuộc bà nhịn không được nữa, bước đến đưa tay đỡ Tưởng Huy Âm đứng lên.
“Con bé này, tội gì phải vậy?” Tưởng phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Con còn về đây làm gì?”
“Con chỉ không yên tâm về mẹ.” Tưởng Huy Âm gục đầu xuống, suốt một tháng trời sống trong địa ngục, cô ta đã học được cách che giấu vẻ ngạo khí và tôn nghiêm, học được cách dò xét thái độ của đối phương để hành xử đúng mực, cũng học được cách nên nói lời mà người khác thích nghe.
“Con biết mình sai rồi, nhưng lại không còn cơ hội sửa sai. Con không hy vọng xa vời có thể trở về Tưởng gia, con chỉ không yên tâm về ba mẹ. Nghe nói gần Tưởng gia có tham gia việc xây dựng một hạng mục lớn ở thành phố S, còn vừa cảm thấy hãnh diện vừa khổ sở. Con biết con không có tư cách xuất hiện trước mặt mẹ, cho nên vẫn không có dũng khí đến đây gặp mẹ nói một tiếng xin lỗi. Chỉ là hôm nay con sẽ rời khỏi nơi này để đến một nơi khác sinh sống, bắt đầu cuộc sống mới, khi đến nhà ga thì con mới phát hiện ra, người con không muốn rời bỏ chính là mẹ, ba và anh hai…” Tưởng Huy Âm xoa xoa nước mắt ngắn dài, làm bản thân mình trông càng thêm đáng thương.
Lời này quả nhiên làm Tưởng phu nhân mềm lòng, nhìn thấy Tưởng Huy Âm hiểu chuyện như vậy thì bà trong nhất thời cảm thấy hối hận. Bất quá thì Tưởng phu nhân không phải người do dự không quyết đoán, mặc cho có hối hận thì bà phải cân nhắc điểm lợi và hại trong tương lai.
Tưởng phu nhân nắm tay Tưởng Huy Âm ngồi lại trên ghế sofa, vẻ mặt tiếc hận: “Con bé này, từ lúc đi rồi cũng không gọi điện thoại về nhà một tiếng…”
Đáy lòng Tưởng Huy Âm cười lạnh.
Người của Tưởng gia quả là dối trá! Ở trước mặt công chúng đã tuyên bố đuổi cô ta ra khỏi Tưởng gia, giờ lại mở miệng trách cứ cô ta không gọi điện thoại về.
Ha hả, cô ta có thể gọi điện thoại ư? Chỉ sợ là gọi cũng không ai nghe máy! Nếu không phải cô ta nhẫn nhục quỳ trước cổng lớn lâu như vậy, thì Tưởng phu nhân có thể cho cô ta vào nhà sao?
Tưởng Huy Âm trong lòng căm phẫn, bề ngoài vẫn làm bộ dáng hổ thẹn, nói: “Vâng, là Huy Âm đã sai rồi.”
Tưởng phu nhân quả thật hài lòng với thái độ này của Tưởng Huy Âm, bà vẫy tay gọi quản gia lại, cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô ta, nói: “Huy Âm, giữa mẹ con chúng ta thì mẹ không có gì trách con nữa. Phần tiền này không bao nhiêu, nhưng đủ cho con sống một đời vô lo vô ưu, đây xem như là chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta.”
Đáy mắt Tưởng Huy Âm hiện lên tầng sương mù lạnh lẽo, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: “Mẹ, ý tứ của mẹ là sao? Con đến đây để thăm mẹ, chứ không phải đòi tiền!”
“Được rồi, đừng nói gì nữa, con cứ cầm đi.” Tưởng phu nhân cầm thẻ ngân hàng dúi vào tay Tưởng Huy Âm.
Lần này Tưởng Huy Âm không còn cự tuyệt nữa.
Sau khi nhận tấm thẻ ngân hàng thì cô ta xoay người đứng lên, nói với Tưởng phu nhân: “Phu nhân, đây là lần cuối cùng con đến thăm người, từ nhỏ đến lớn là một tay người nuôi nấng con trưởng thành, trước khi đi thì con muốn kính người một ly trà để cảm ơn nhiều năm dưỡng dục chi ân.”
Tưởng phu nhân nghĩ nghĩ, gương mặt hiền từ nói: “Cũng được, người đâu, mang trà đến đây.”
Quản gia lập tức bưng đến một khay trà.
Tưởng Huy Âm đưa tay nhận lấy, rót một ly trà, trong nháy mắt khi xoay người thì một ít bột thuốc từ móng tay cô ta đã rơi vào trong ly, mọi thứ xảy ra chớp nhoáng không chút dấu vết.
Tưởng phu nhân không nghĩ đến Tưởng Huy Âm sẽ dám dạ dược lên nước trà, nên bà hoàn toàn không hề hoài nghi, nhận ly trà và uống hai hớp. Sau khi uống xong ly trà, bà vừa định mở miệng nói người hầu tiễn Tưởng Huy Âm thì đột nhiên tầm mắt trở nên mơ hồ, đại não trở nên trì độn ngớ ngẩn.
Tưởng Huy Âm nhìn biểu tình ngơ ngác của Tưởng phu nhân, liền mở miệng nói: “Phu nhân, nghe nói chị dâu sắp sinh, con muốn đến bệnh viện thăm chị dâu, được không? Trước kia con nhiều lần sai quấy làm chị dâu không vui, giờ con muốn đích thân đi xin lỗi chị dâu, được không?”
Tưởng Huy Âm chỉ là thử nói những lời này, trong lòng vẫn lo lắng Tưởng phu nhân sẽ cự tuyệt, nhưng lúc này thì thần trí bà đã không còn tỉnh táo, chỉ đờ đẫn từ từ phản ứng lại.
Tưởng phu nhân theo bản năng lấy tay xoa xoa trán, sau đó gọi quản gia vào dặn dò: “Người đâu, chuẩn bị xe, để ta và đại tiểu thư đến bệnh viện thăm Hề Hề.”
Câu nói của Tưởng phu nhân khiến người hầu trong nhà khó hiểu, trông bà cứ như mất trí nhớ, còn gọi Tưởng Huy Âm là đại tiểu thư?
Đáy mắt của Tưởng Huy Âm chợt loé lên, dược này quả nhiên công hiệu, có thể làm tư duy con người ta hỗn loạn, thậm chí quên mọi chuyện vừa phát sinh trong một thời gian ngắn trước đó.
Edited by Airy
Beta by Airy
Ánh mắt Tưởng Huy Âm liếc nhìn lọ thuốc trên bàn, giọng nói lãnh đạm: “Nếu anh chán ghét Cố Hề Hề như vậy, vì cái gì lại không tự đi hạ dược cô ta?”
Đối phương bật cười: “Bởi vì tôi sẽ có nhiệm vụ giúp cô loại bỏ những người khác ở bệnh viện, bằng không thì chẳng lẽ cô nghĩ rằng bệnh viện của Doãn gia là nơi nào, có thể để người khác tuỳ tiện ra tay hạ dược sao? Ba bữa cơm hằng ngày của Cố Hề Hề đều có người phụ trách xử lý, thậm chí cả một ly nước lọc cô ta uống cũng được kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi không có cách nào tiếp cận cô ta, nhưng cô thì có thể.”
Tưởng Huy Âm khinh thường trả lời: “Có vẻ anh đã đánh giá cao tôi rồi, một người bị đuổi khỏi Tưởng gia như tôi thì làm gì còn tư cách đi gặp Cố Hề Hề. Gặp còn không được, nói gì đến hạ dược?”
“Cô không được, nhưng mẹ nuôi của cô thì hoàn toàn có tư cách này.” Người đàn ông tức khắc cười ha hả.
“Anh có ý tứ gì?” Tưởng Huy Âm càng thêm cảnh giác nhìn đối phương.
“Việc của cô ở đây, chỉ cần cô không nói, tôi không nói thì ai có thể biết được?” Người đàn ông móc ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tưởng Huy Âm: “Trong đây có số tiền một trăm vạn, đủ cho cô tự chuộc thân, cô không định rời khỏi đây sao?”
Tưởng Huy Âm lúc này không còn do dự gì nữa, cô ta lập tức giật lấy tấm thẻ nắm thật chặt. Hơn ai hết, cô ta chính là người muốn rời khỏi nơi quỷ quái này nhất.
Người đàn ông thấy vậy, liền nở nụ cười: “Tưởng đại tiểu thư, hợp tác vui vẻ.”
Tầm mắt Tưởng Huy Âm dừng ở ngón tay đối phương, ngón tay có vết xăm trổ hình con bò cạp, hiển nhiên đây không phải người sống trong nhung lụa hay là gia đình trí thức gì cả. Cô ta khẽ cắn môi, không muốn quan tâm gì nữa, bằng bất cứ giá nào thì vẫn phải rời khỏi nơi đáng chết này!
Người đàn ông không nói gì nữa, kéo cổ áo che khuất mặt, cúi đầu ra khỏi phòng, gã ta bước ra đến góc đường bên ngoài khách sạn và lên xe rời đi.
“Doãn tiểu thư, mọi thứ đã làm theo yêu cầu của cô, Tưởng Huy Âm đã mắc câu.” Bên trong xe, người đàn ông đang gọi điện thoại báo cáo kết quả.
“Tốt lắm, chúng ta cứ ở đây chờ xem kịch vui.” Thanh âm lãnh khốc nhẹ nhàng vang lên: “Doãn Tư Thần nếu dám đuổi cùng giết tận cả gia đình tôi, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!”
…
Tại biệt thự của Tưởng gia, Tưởng phu nhân đang dặn dò người hầu chuẩn bị đồ đạc để bà đến bệnh viện thăm Cố Hề Hề. Sáng nay Doãn Tư Thần đã thông báo với hai nhà về việc Cố Hề Hề nhập viện chuẩn bị sinh nở, tức thì cả Doãn gia và Tưởng gia đều cuống quýt lên.
Lúc này Cố Hề Hề đang tản bộ trong sân bệnh viện, nhằm sinh nở dễ dàng hơn nên các bác sĩ đều khuyên cô đi dạo để thể chất và tinh thần thoải mái.
Theo sau lưng cô là một đoàn người, người cầm nước, người cầm khăn, người mang theo ghế dựa, chỉ cần Cố Hề Hề có bất kỳ dấu hiệu nào không ổn là họ sẽ phản ứng ngay lập tức.
Bất quá Cố Hề Hề đã tản bộ hết một vòng nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì, kết quả kiểm tra khi nãy cho thấy cổ tử cung vẫn chưa mở, xem ra thật sự phải tầm hai ngày nữa thì mới có thể sinh được.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại thấy gần như toàn bộ người trong bệnh viện đều đi theo cô, tức khắc dở khóc dở cười.
“Tôi thật sự không có việc gì đâu, mọi người không cần đi theo, có Tiểu Vương và thím Trương ở cạnh tôi là được rồi.” Cố Hề Hề xua xua tay: “Hiện tại tôi đã ở bệnh viện, nếu có gì thì cũng kịp thời trở tay mà.”
Vẻ mặt y tá trưởng liền sốt sắng, nói: “Thiếu phu nhân nên để chúng tôi đi theo, hiện tại cô đang mang thai tiểu thiếu gia nên chúng tôi không dám có gì sơ suất.”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi đi tản bộ tiếp vậy, mọi người muốn đi theo thì tuỳ.”
Trong lúc Cố Hề Hề đi dạo trong sân bệnh viện, thì Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân ở nhà đang dặn dò quản gia và người hầu sắp xếp hết mọi đồ dùng cần thiết mang đến bệnh viện.
Còn Tưởng phu nhân ở Tưởng gia thì chuẩn bị huyết sâm ngàn năm quý giá để bồi bổ cho Cố Hề Hề. Bà còn chưa kịp ra khỏi cửa thì có người hầu tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, đại tiểu thư… à không, là Tưởng Huy Âm đang quỳ gối ngoài cửa, nói là muốn gặp người.”
Tưởng phu nhân nhíu mày lại: “Không gặp!”
Người hầu do dự một chút: “Cô ấy bảo là có chuyện muốn nói, là về đại thiếu gia.”
Sắc mặt Tưởng phu nhân âm trầm: “Nó còn mặt mũi đến gặp ta?”
Người hầu im lặng không hé răng.
Tưởng phu nhân nghĩ nghĩ một chút, rồi vẫy tay nói: “Để nó vào, ở phòng khách chờ ta.”
“Vâng, phu nhân.” Người hầu vội vàng rời đi.
Vốn dĩ Tưởng phu nhân không muốn gặp Tưởng Huy Âm, nhưng khi nghe cô ta quỳ gối trước cổng lớn của Tưởng gia thì cơn giận trong lòng bà đã nguôi đi phần nào. Ngay cả con chó nếu nuôi lâu năm thì còn có tình cảm, huống chi là con người, mà người này đã từng gọi bà là mẹ hơn hai mươi năm.
Tưởng phu nhân dù nhẫn tâm thì vẫn không thể cứng rắn quá lâu, bà không hẳn là muốn từ mặt không bao giờ nhìn thấy Tưởng Huy Âm. Bất quá chỉ vì cô ta đã phạm sai lầm quá lớn, nên bà không thể để cô ta trở lại Tưởng gia.
Cũng tốt, thôi thì dịp này gặp nhau lần sau cùng để hoàn toàn đoạn tuyệt chấm dứt tình cảm mẹ con.
Tưởng phu nhân hạ quyết tâm như vậy, bà xoay người hướng về phía phòng khách, vừa bước vào thì thấy Tưởng Huy Âm quỳ gối nơi đó không nhúc nhích, Tưởng Huy Âm lúc này cứ như đã trở thành một người khác, không còn vẻ cao ngạo của Tưởng đại tiểu thư ngày xưa.
Tưởng phu nhân thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Huy Âm mà trong lòng thầm cảm khái, nếu một tháng trước đây cô ta có thể giống như bây giờ thì đã không đến mức rơi vào hoàn cảnh không thể quay đầu. Chính là hiện tại nói gì đều đã muộn…
Tưởng Huy Âm đã bị xoá tên khỏi Tưởng gia!
Đây là chuyện không thể thay đổi!
Tưởng Huy Âm nghe tiếng bước chân, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, trước mắt cô ta là Tưởng phu nhân. Cô ta há miệng thở dốc, muốn lên tiếng gọi mẹ, nhưng lời định nói ra đã phải kiềm lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, cứng nhắc nói: “Tưởng phu nhân.”
Tâm của Tưởng phu nhân thật sự đau xót, đây là đứa con gái do chính tay bà nuôi lớn lên, giờ đây lại gọi bà một tiếng Tưởng phu nhân xa lạ. Rốt cuộc bà nhịn không được nữa, bước đến đưa tay đỡ Tưởng Huy Âm đứng lên.
“Con bé này, tội gì phải vậy?” Tưởng phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Con còn về đây làm gì?”
“Con chỉ không yên tâm về mẹ.” Tưởng Huy Âm gục đầu xuống, suốt một tháng trời sống trong địa ngục, cô ta đã học được cách che giấu vẻ ngạo khí và tôn nghiêm, học được cách dò xét thái độ của đối phương để hành xử đúng mực, cũng học được cách nên nói lời mà người khác thích nghe.
“Con biết mình sai rồi, nhưng lại không còn cơ hội sửa sai. Con không hy vọng xa vời có thể trở về Tưởng gia, con chỉ không yên tâm về ba mẹ. Nghe nói gần Tưởng gia có tham gia việc xây dựng một hạng mục lớn ở thành phố S, còn vừa cảm thấy hãnh diện vừa khổ sở. Con biết con không có tư cách xuất hiện trước mặt mẹ, cho nên vẫn không có dũng khí đến đây gặp mẹ nói một tiếng xin lỗi. Chỉ là hôm nay con sẽ rời khỏi nơi này để đến một nơi khác sinh sống, bắt đầu cuộc sống mới, khi đến nhà ga thì con mới phát hiện ra, người con không muốn rời bỏ chính là mẹ, ba và anh hai…” Tưởng Huy Âm xoa xoa nước mắt ngắn dài, làm bản thân mình trông càng thêm đáng thương.
Lời này quả nhiên làm Tưởng phu nhân mềm lòng, nhìn thấy Tưởng Huy Âm hiểu chuyện như vậy thì bà trong nhất thời cảm thấy hối hận. Bất quá thì Tưởng phu nhân không phải người do dự không quyết đoán, mặc cho có hối hận thì bà phải cân nhắc điểm lợi và hại trong tương lai.
Tưởng phu nhân nắm tay Tưởng Huy Âm ngồi lại trên ghế sofa, vẻ mặt tiếc hận: “Con bé này, từ lúc đi rồi cũng không gọi điện thoại về nhà một tiếng…”
Đáy lòng Tưởng Huy Âm cười lạnh.
Người của Tưởng gia quả là dối trá! Ở trước mặt công chúng đã tuyên bố đuổi cô ta ra khỏi Tưởng gia, giờ lại mở miệng trách cứ cô ta không gọi điện thoại về.
Ha hả, cô ta có thể gọi điện thoại ư? Chỉ sợ là gọi cũng không ai nghe máy! Nếu không phải cô ta nhẫn nhục quỳ trước cổng lớn lâu như vậy, thì Tưởng phu nhân có thể cho cô ta vào nhà sao?
Tưởng Huy Âm trong lòng căm phẫn, bề ngoài vẫn làm bộ dáng hổ thẹn, nói: “Vâng, là Huy Âm đã sai rồi.”
Tưởng phu nhân quả thật hài lòng với thái độ này của Tưởng Huy Âm, bà vẫy tay gọi quản gia lại, cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô ta, nói: “Huy Âm, giữa mẹ con chúng ta thì mẹ không có gì trách con nữa. Phần tiền này không bao nhiêu, nhưng đủ cho con sống một đời vô lo vô ưu, đây xem như là chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta.”
Đáy mắt Tưởng Huy Âm hiện lên tầng sương mù lạnh lẽo, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: “Mẹ, ý tứ của mẹ là sao? Con đến đây để thăm mẹ, chứ không phải đòi tiền!”
“Được rồi, đừng nói gì nữa, con cứ cầm đi.” Tưởng phu nhân cầm thẻ ngân hàng dúi vào tay Tưởng Huy Âm.
Lần này Tưởng Huy Âm không còn cự tuyệt nữa.
Sau khi nhận tấm thẻ ngân hàng thì cô ta xoay người đứng lên, nói với Tưởng phu nhân: “Phu nhân, đây là lần cuối cùng con đến thăm người, từ nhỏ đến lớn là một tay người nuôi nấng con trưởng thành, trước khi đi thì con muốn kính người một ly trà để cảm ơn nhiều năm dưỡng dục chi ân.”
Tưởng phu nhân nghĩ nghĩ, gương mặt hiền từ nói: “Cũng được, người đâu, mang trà đến đây.”
Quản gia lập tức bưng đến một khay trà.
Tưởng Huy Âm đưa tay nhận lấy, rót một ly trà, trong nháy mắt khi xoay người thì một ít bột thuốc từ móng tay cô ta đã rơi vào trong ly, mọi thứ xảy ra chớp nhoáng không chút dấu vết.
Tưởng phu nhân không nghĩ đến Tưởng Huy Âm sẽ dám dạ dược lên nước trà, nên bà hoàn toàn không hề hoài nghi, nhận ly trà và uống hai hớp. Sau khi uống xong ly trà, bà vừa định mở miệng nói người hầu tiễn Tưởng Huy Âm thì đột nhiên tầm mắt trở nên mơ hồ, đại não trở nên trì độn ngớ ngẩn.
Tưởng Huy Âm nhìn biểu tình ngơ ngác của Tưởng phu nhân, liền mở miệng nói: “Phu nhân, nghe nói chị dâu sắp sinh, con muốn đến bệnh viện thăm chị dâu, được không? Trước kia con nhiều lần sai quấy làm chị dâu không vui, giờ con muốn đích thân đi xin lỗi chị dâu, được không?”
Tưởng Huy Âm chỉ là thử nói những lời này, trong lòng vẫn lo lắng Tưởng phu nhân sẽ cự tuyệt, nhưng lúc này thì thần trí bà đã không còn tỉnh táo, chỉ đờ đẫn từ từ phản ứng lại.
Tưởng phu nhân theo bản năng lấy tay xoa xoa trán, sau đó gọi quản gia vào dặn dò: “Người đâu, chuẩn bị xe, để ta và đại tiểu thư đến bệnh viện thăm Hề Hề.”
Câu nói của Tưởng phu nhân khiến người hầu trong nhà khó hiểu, trông bà cứ như mất trí nhớ, còn gọi Tưởng Huy Âm là đại tiểu thư?
Đáy mắt của Tưởng Huy Âm chợt loé lên, dược này quả nhiên công hiệu, có thể làm tư duy con người ta hỗn loạn, thậm chí quên mọi chuyện vừa phát sinh trong một thời gian ngắn trước đó.
Edited by Airy
Beta by Airy