Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-297
Chương 297: Về nhà Mộc Nhược Na
Thượng Kha quay đầu nhìn Mộc Nhược Na, gương mặt anh xanh mét, đáy mắt lộ ra vẻ chật vật.
“Thật xin lỗi, tất cả là do tôi.” Thượng Kha cắn răng nói: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục gia đình mình.”
“Đó là việc của Thượng tổng, không liên quan đến tôi.” Mộc Nhược Na mỉm cười: “Thượng tổng đi thong thả, không tiễn.”
Thượng Kha cắn chặt răng, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Thượng Kha rời đi mà ý cười trên môi Mộc Nhược Na chậm rãi thu lại, cô ngồi xuống ghế thở phào, lấy tay xoa xoa lên mặt mình, lúc này thì thân thể cứng đờ của cô mới được thả lỏng một chút.
Trước giờ cứ tưởng những cảnh kiểu như phu nhân của gia đình giàu có tới gặp cô gái bình dân đe doạ chia tay với con trai của mình chỉ có trong phim, không ngờ ngoài đời thực cũng xảy ra, mà còn là xảy ra với chính cô…
Mộc Nhược Na cười khổ…
Cô không nghĩ đến chuyến công tác ở nước Pháp có thể trùng hợp gặp Thượng phu nhân ở tiệc rượu. Thượng phu nhân hiển nhiên biết Mộc Nhược Na, bà còn hẹn gặp riêng cô và đưa cho cô tấm chi phiếu trị giá một trăm triệu, đổi lại chỉ một yêu cầu là cô phải rời khỏi Thượng Kha! Bà ấy còn luôn miệng nói gia thế của cô không xứng với Thượng Kha.
Mộc Nhược Na hiển nhiên không phải kiểu phụ nữ yếu mềm, cô lập tức đáp trả Thượng phu nhân, cô không hề quấn lấy Thượng Kha. Thay vì tốn thời gian đi cảnh cáo cô thì bà nên quản thúc thật kỹ con trai của mình, có lẽ sẽ hiệu quả hơn!
Tuy rằng cô không phải người quá sĩ diện, nhưng bản thân cô rõ hơn ai hết, cô và Thượng Kha chỉ sợ là không có duyên phận.
Thượng gia là một gia tộc có quyền lực, hào môn thế gia hùng cường, hoàn toàn khác biệt với tầng lớp xã hội của cô. Còn tập đoàn Ody mà cô đang làm việc đây, chỉ là Thượng gia thuận tay ném ra một món tiền cho con trai của họ chơi đùa.
Thượng Kha chính là thái tử gia của danh gia vọng tộc.
Còn cô? Cùng lắm chỉ xuất thân từ một gia đình trí thức bình thường, sao có thể so sánh với bốn chữ hào môn thế gia?
Cho nên cứ đạm mạc (*) mà kết thúc mối quan hệ giữa hai người, âu cũng là một chuyện tốt, nếu biết trước kết quả thì nên dứt khoát sớm. Nghĩ đến đây, Mộc Nhược Na nhịn không được thở dài một tiếng, cô lấy di động ra gọi cho Cố Hề Hề.
(*) Đạm mạc: lạnh nhạt, lãnh đạm.
Ở bên đây, Cố Hề Hề vừa trò chuyện xong với Kiều Kỳ thì nhận được điện thoại của Mộc Nhược Na: “Cậu đang ở đâu?”
Nghe giọng nói phía bên kia có phần uể oải vô lực, Cố Hề Hề khẽ cười: “Sao vậy? Cậu chưa tỉnh ngủ hả?”
“Tôi tỉnh rồi mà… quá trưa rồi, muốn ra ngoài ăn chút gì không? Đúng rồi, tôi đã xin nghỉ phép để nghỉ ngơi một chút. Hề Hề, dù sao hiện tại cậu cũng không có việc gì, hay về nhà tôi chơi nhé? Ba mẹ tôi rất hiếu khách!” Mộc Nhược Na cố gắng quên đi chuyện của Thượng Kha, hào hứng nói: “Hơn nữa ở quê tôi đúng lúc đang có lễ hội đền chùa nữa!”
Cố Hề Hề vừa đi vừa cười: “Được đó, quả thật tôi cũng không có việc gì làm.”
“Duyệt, cứ quyết định vậy đi!” Mộc Nhược Na có thể rủ rê Cố Hề Hề đi cùng nên cảm thấy rất vui vẻ, liền nói tiếp: “Cậu mau về đây đi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà thu dọn một chút rồi xuất pháp!”
Cố Hề Hề cười rồi cúp điện thoại, cô chưa kịp xoay người đi thì ngẩng đầu lên đã thấy Doãn Tư Thần, anh đang hướng về chỗ của cô.
Cố Hề Hề muốn bỏ đi, nhưng hiện tại mới nghĩ đến việc trốn thì có phải đã quá muộn rồi không?
Tầm mắt của Doãn Tư Thần luôn dõi theo Cố Hề Hề, chưa từng rời khỏi bóng dáng của cô. Có lẽ chính anh cũng không biết khi anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh đã lan toả ra một cảm giác khiến mọi người không thể kháng cự… tràn ngập nhu tình!
Một khuôn mặt lãnh ngạnh, khoé miệng ít nói, ít cười, nhưng ánh mắt lại một mạt nhu tình có thể khiến người khác trầm luân… Một người đàn ông như vậy thì mấy ai có thể chống cự?
Thời điểm tầm mắt của Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chạm vào nhau, một chớp mắt rùng mình làm Cố Hề Hề quên mất cô và Doãn Tư Thần còn đang cãi nhau.
Thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của Doãn Tư Thần cứ tiến đến gần, một lúc sau bước chân của anh hơi chậm lại, khoé mắt hẹp dài vẫn hướng về Cố Hề Hề, ánh mắt liễm diễm nhu tình như nước… chỉ là lời anh nói ra thì không ngọt ngào như ánh mắt anh nhìn cô.
“Cả chai rượu Chateau Lafite mà phải giành với người khác? Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị túng thiếu đến mức độ này sao? Tôi đã cho người tặng em một rương La Romanee-Conti, nhưng em chỉ có thể nhìn, không được phép uống.”
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần không chần chừ gì nữa mà nhấc chân rời khỏi.
Hả!?
Cố Hề Hề mất mấy giây mới định thần lại, thiếu chút nữa cô đã bị nhan sắc của anh mê hoặc đến đánh mất lý trí… Cô xoay người nhìn theo bóng dáng anh…
Cái tên yêu nghiệt này… vừa nói gì vậy?
Gì mà giành rượu Chateau Lafite với người khác? Còn nói là tặng cho cô một rương La Romanee-Conti? Hả? Vậy là anh biết chuyện dưới hầm rượu sao?
Không lẽ anh đến đây là muốn bênh vực Thường Lâm? Nhưng nếu vậy thì sao còn tặng cho cô rượu La Romanee-Conti? Giá cả của loại rượu thượng đẳng hơn hơn gấp bội lần so với Chateau Lafite, chỉ một chai thôi đã là cả triệu đô la rồi!
Anh tặng cho cô cả một rương, còn nói chỉ được xem, không cho uống? Còn câu vừa rồi là ý tứ gì? Chê cô bần mà đi giành Chateau Lafite ư? Mà thôi, cô không muốn so đo với anh nữa… Mộc Nhược Na hẹn cô ăn cơm trưa, phải mau chóng trở về mới được.
Quả nhiên cô vừa về phòng thì đã thấy giữa phòng là một rương La Romanee-Conti!
Lúc này Mộc Nhược Na đang hào hứng lấy di động chụp ảnh khí thế, vừa nhìn Cố Hề Hề trở lại thì tức khắc reo lên: “Hề Hề này! Tui tôi có tiền thật nhưng cũng không chơi sang vậy! Một rương rượu này trị giá hơn chục triệu đô la đó! Sao cậu lại chọn cái rương rượu này!?”
Cố Hề Hề bước tới ngồi xuống sofa, than nhẹ một tiếng: “Là của Doãn Tư Thần cho người đưa tới, cậu chỉ cần uống thôi! Không tốn tiền đâu!”
Mộc Nhược Na há miệng kinh ngạc, qua một lúc lâu mới nói: “À được… dù sao Doãn Tư Thần đâu phải lần đầu hào phóng! Tôi quen rồi! Mau mau mau, chúng ta mau đem rương rượu này về nhà tôi đi! Tôi có nói ba mẹ là cậu sẽ tới chơi, ba mẹ nghe tôi dẫn bạn về thì rất vui, nói là sẽ chuẩn bị cho chúng ta bữa tiệc lớn nữa!”
Cố Hề Hề bị Mộc Nhược Na lôi kéo ra ngoài liền nói: “Khoan khoan? Không phải chúng ta sẽ ngoài ăn trưa sao?”
“Ăn ngoài cái gì nữa? Ba mẹ tôi đã chuẩn bị bữa tiệc ở nhà rồi! Đi thôi đi thôi! Nhà tôi ở rất gần đây, là một huyện ngoại thành sát ngay thành phố N! Đồ ăn ở ngoài ngon cỡ nào vẫn không bằng cơm nhà được!” Mộc Nhược đắc ý vỗ vỗ tay vào rương rượu: “Nể tình nhờ cậu mà tôi có được rương rượu La Romanee-Conti này, trưa này tôi sẽ cho cậu ăn thoả thích!”
Cố Hề Hề vô ngữ để Mộc Nhược Na tuỳ ý kéo cô vào xe, mang theo rương rượu tiến ra ngoại thành.
Còn Thường Lâm bị quỳ gối trước cổng hội sở bao lâu? Ôi, không ai quan tâm!
Chiếc xe của Mộc Nhược Na không lâu sau đã trở về nhà của cô, quả nhiên gia đình của Mộc Nhược Na rất hoan nghênh hai người.
Mẹ Mộc thấy bụng Cố Hề Hề to tròn, tức khắc hâm mộ, ánh mắt toát lên sự yêu thương, bà dịu dàng kéo Cố Hề Hề lại tâm sự và truyền đạt kinh nghiệm làm mẹ.
Ba Mộc là giảng viên đại học, là người trí thức nho nhã, ông nghe nói Cố Hề Hề là con cháu dòng chính của Vân gia ở tỉnh Y, là nhị tiểu thư Vân gia thì ánh mắt ông liền sáng lên! Là người làm việc trong lĩnh vực học thuật nghiên cứu, điều yêu thích nhất chính là gặp được người tri kỷ để đàm luận.
Cố Hề Hề tuy chỉ vừa trở về Vân gia không lâu, nhưng cô đã được Vân phu nhân dạy dỗ rất đúng mực, từng lời nói cử chỉ đều một thân văn tĩnh dịu dàng, cho nên ba mẹ Mộc cực kỳ yêu thích Cố Hề Hề.
Đặc biệt khi Cố Hề Hề trong lúc vô tình thì nhắc tới một quyển sách đã thất truyền từ lâu, hơn nữa còn muốn tặng cho ba Mộc để làm quà gặp mặt, lúc này ba Mộc chỉ hận sao ngày trước lại không sanh nhiều cô con gái, ông thấy có con gái thật là thích.
Mẹ Mộc thì kiên quyết với Mộc Nhược Na, bà nói: “Nhược Na, còn nhìn xem, bạn bè của con đã kết hôn, còn sắp làm mẹ, con lớn hơn Hề Hề hai tuổi, thử hỏi mẹ làm sao không sốt ruột!”
Mộc Nhược Na trợn tròn mắt, cô đột nhiên cảm thấy có phải dẫn Cố Hề Hề về đây là sai lầm không… ba mẹ cô nhìn kiểu nào cũng cưng chiều Cố Hề Hề, đối với cô lại không vừa mắt!
“Ba mẹ này, con mới là con gái của hai người mà! Ô ô ô… hai người có mới nới cũ!?” Mộc Nhược Na ngồi trên ghế sofa, giọng nói ai oán nhìn Cố Hề Hề: “Sớm biết ba mẹ tôi thích cậu vậy thì tôi đã không dẫn cậu về đâu! Bồi thường cho tôi đi!”
Cố Hề Hề cười cười, nhìn một cái: “Tôi đã bồi thường cho cậu loại La Romanee-Conti cậu yêu thích rồi còn gì!”
Mẹ Mộc tức thì nói: “Na Na này, rượu này quý lắm, sao con có thể nhận được? Hề Hề có tiền cũng không nên tiêu phí, mẹ và ba của con không phải thích đua đòi với người ta, rượu này không thể nhận được.”
Cố Hề Hề nở nụ cười: “Dì à, dì đừng khách khí! Rượu này là của người khác cho con, con không phải bỏ tiền mua. Con đang mang thai nên không uống rượu được, Nhược Na lại thích rượu này lắm, để cậu ấy thưởng thức xem như không lãng phí.”
Mộc Nhược Na lười biếng nói: “Mẹ nghe thấy chưa nào? Là Hề Hề không dùng được mà, chúng ta không nên lãng phí!”
Mẹ Mộc lúc này mới hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na rồi nói: “Lần này con vất vả xin nghỉ phép, giờ nói xem, ở nhà được bao nhiêu ngày đây?”
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Mộc Nhược Na cảnh giác nhìn mẹ cô.
“Là chuyện lần trước mẹ nói với con, anh chàng con của thầy giáo dạy con hồi cao trung, đúng lúc cậu ta vừa du học về nước, con mau đi gặp mặt tìm hiểu đi!” Giọng nói mẹ Mộc oán trách: “Con cứ chần chừ thế này là không được, Hề Hề sắp sinh đến nơi rồi mà con vẫn một thân một mình! Con phải tranh thủ đi, để sau này con của hai đứa có thể cùng tuổi nhau, khi đó mấy đứa nhóc làm bạn không phải tốt hơn sao?”
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na há miệng kinh ngạc.
À… là vậy…!
Con trai của Hề Hề có lẽ đến mùa xuân sang năm là sinh, nếu Mộc Nhược Na cũng kịp thời kết hôn… con của hai người sẽ sinh cùng năm…
Mộc Nhược Na theo phản xạ phất tay bỏ qua suy nghĩ này!
“Được rồi, mẫu thân yêu dấu, công phu tẩy não của mẹ lại tăng một cấp rồi! Nhưng con không phải học sinh đâu mà dễ dụ vậy! Hề Hề đâu phải chỉ sinh một đứa, con có thể chờ đứa tiếp theo mà, khi đó con của con và đứa bé thứ hai của Hề Hề không phải có thể cùng tuổi, cùng làm bạn sao?” Mộc Nhược Na lập tức phản bác.
Edited by Airy
Beta by Airy
Thượng Kha quay đầu nhìn Mộc Nhược Na, gương mặt anh xanh mét, đáy mắt lộ ra vẻ chật vật.
“Thật xin lỗi, tất cả là do tôi.” Thượng Kha cắn răng nói: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục gia đình mình.”
“Đó là việc của Thượng tổng, không liên quan đến tôi.” Mộc Nhược Na mỉm cười: “Thượng tổng đi thong thả, không tiễn.”
Thượng Kha cắn chặt răng, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Thượng Kha rời đi mà ý cười trên môi Mộc Nhược Na chậm rãi thu lại, cô ngồi xuống ghế thở phào, lấy tay xoa xoa lên mặt mình, lúc này thì thân thể cứng đờ của cô mới được thả lỏng một chút.
Trước giờ cứ tưởng những cảnh kiểu như phu nhân của gia đình giàu có tới gặp cô gái bình dân đe doạ chia tay với con trai của mình chỉ có trong phim, không ngờ ngoài đời thực cũng xảy ra, mà còn là xảy ra với chính cô…
Mộc Nhược Na cười khổ…
Cô không nghĩ đến chuyến công tác ở nước Pháp có thể trùng hợp gặp Thượng phu nhân ở tiệc rượu. Thượng phu nhân hiển nhiên biết Mộc Nhược Na, bà còn hẹn gặp riêng cô và đưa cho cô tấm chi phiếu trị giá một trăm triệu, đổi lại chỉ một yêu cầu là cô phải rời khỏi Thượng Kha! Bà ấy còn luôn miệng nói gia thế của cô không xứng với Thượng Kha.
Mộc Nhược Na hiển nhiên không phải kiểu phụ nữ yếu mềm, cô lập tức đáp trả Thượng phu nhân, cô không hề quấn lấy Thượng Kha. Thay vì tốn thời gian đi cảnh cáo cô thì bà nên quản thúc thật kỹ con trai của mình, có lẽ sẽ hiệu quả hơn!
Tuy rằng cô không phải người quá sĩ diện, nhưng bản thân cô rõ hơn ai hết, cô và Thượng Kha chỉ sợ là không có duyên phận.
Thượng gia là một gia tộc có quyền lực, hào môn thế gia hùng cường, hoàn toàn khác biệt với tầng lớp xã hội của cô. Còn tập đoàn Ody mà cô đang làm việc đây, chỉ là Thượng gia thuận tay ném ra một món tiền cho con trai của họ chơi đùa.
Thượng Kha chính là thái tử gia của danh gia vọng tộc.
Còn cô? Cùng lắm chỉ xuất thân từ một gia đình trí thức bình thường, sao có thể so sánh với bốn chữ hào môn thế gia?
Cho nên cứ đạm mạc (*) mà kết thúc mối quan hệ giữa hai người, âu cũng là một chuyện tốt, nếu biết trước kết quả thì nên dứt khoát sớm. Nghĩ đến đây, Mộc Nhược Na nhịn không được thở dài một tiếng, cô lấy di động ra gọi cho Cố Hề Hề.
(*) Đạm mạc: lạnh nhạt, lãnh đạm.
Ở bên đây, Cố Hề Hề vừa trò chuyện xong với Kiều Kỳ thì nhận được điện thoại của Mộc Nhược Na: “Cậu đang ở đâu?”
Nghe giọng nói phía bên kia có phần uể oải vô lực, Cố Hề Hề khẽ cười: “Sao vậy? Cậu chưa tỉnh ngủ hả?”
“Tôi tỉnh rồi mà… quá trưa rồi, muốn ra ngoài ăn chút gì không? Đúng rồi, tôi đã xin nghỉ phép để nghỉ ngơi một chút. Hề Hề, dù sao hiện tại cậu cũng không có việc gì, hay về nhà tôi chơi nhé? Ba mẹ tôi rất hiếu khách!” Mộc Nhược Na cố gắng quên đi chuyện của Thượng Kha, hào hứng nói: “Hơn nữa ở quê tôi đúng lúc đang có lễ hội đền chùa nữa!”
Cố Hề Hề vừa đi vừa cười: “Được đó, quả thật tôi cũng không có việc gì làm.”
“Duyệt, cứ quyết định vậy đi!” Mộc Nhược Na có thể rủ rê Cố Hề Hề đi cùng nên cảm thấy rất vui vẻ, liền nói tiếp: “Cậu mau về đây đi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà thu dọn một chút rồi xuất pháp!”
Cố Hề Hề cười rồi cúp điện thoại, cô chưa kịp xoay người đi thì ngẩng đầu lên đã thấy Doãn Tư Thần, anh đang hướng về chỗ của cô.
Cố Hề Hề muốn bỏ đi, nhưng hiện tại mới nghĩ đến việc trốn thì có phải đã quá muộn rồi không?
Tầm mắt của Doãn Tư Thần luôn dõi theo Cố Hề Hề, chưa từng rời khỏi bóng dáng của cô. Có lẽ chính anh cũng không biết khi anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh đã lan toả ra một cảm giác khiến mọi người không thể kháng cự… tràn ngập nhu tình!
Một khuôn mặt lãnh ngạnh, khoé miệng ít nói, ít cười, nhưng ánh mắt lại một mạt nhu tình có thể khiến người khác trầm luân… Một người đàn ông như vậy thì mấy ai có thể chống cự?
Thời điểm tầm mắt của Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần chạm vào nhau, một chớp mắt rùng mình làm Cố Hề Hề quên mất cô và Doãn Tư Thần còn đang cãi nhau.
Thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của Doãn Tư Thần cứ tiến đến gần, một lúc sau bước chân của anh hơi chậm lại, khoé mắt hẹp dài vẫn hướng về Cố Hề Hề, ánh mắt liễm diễm nhu tình như nước… chỉ là lời anh nói ra thì không ngọt ngào như ánh mắt anh nhìn cô.
“Cả chai rượu Chateau Lafite mà phải giành với người khác? Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị túng thiếu đến mức độ này sao? Tôi đã cho người tặng em một rương La Romanee-Conti, nhưng em chỉ có thể nhìn, không được phép uống.”
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần không chần chừ gì nữa mà nhấc chân rời khỏi.
Hả!?
Cố Hề Hề mất mấy giây mới định thần lại, thiếu chút nữa cô đã bị nhan sắc của anh mê hoặc đến đánh mất lý trí… Cô xoay người nhìn theo bóng dáng anh…
Cái tên yêu nghiệt này… vừa nói gì vậy?
Gì mà giành rượu Chateau Lafite với người khác? Còn nói là tặng cho cô một rương La Romanee-Conti? Hả? Vậy là anh biết chuyện dưới hầm rượu sao?
Không lẽ anh đến đây là muốn bênh vực Thường Lâm? Nhưng nếu vậy thì sao còn tặng cho cô rượu La Romanee-Conti? Giá cả của loại rượu thượng đẳng hơn hơn gấp bội lần so với Chateau Lafite, chỉ một chai thôi đã là cả triệu đô la rồi!
Anh tặng cho cô cả một rương, còn nói chỉ được xem, không cho uống? Còn câu vừa rồi là ý tứ gì? Chê cô bần mà đi giành Chateau Lafite ư? Mà thôi, cô không muốn so đo với anh nữa… Mộc Nhược Na hẹn cô ăn cơm trưa, phải mau chóng trở về mới được.
Quả nhiên cô vừa về phòng thì đã thấy giữa phòng là một rương La Romanee-Conti!
Lúc này Mộc Nhược Na đang hào hứng lấy di động chụp ảnh khí thế, vừa nhìn Cố Hề Hề trở lại thì tức khắc reo lên: “Hề Hề này! Tui tôi có tiền thật nhưng cũng không chơi sang vậy! Một rương rượu này trị giá hơn chục triệu đô la đó! Sao cậu lại chọn cái rương rượu này!?”
Cố Hề Hề bước tới ngồi xuống sofa, than nhẹ một tiếng: “Là của Doãn Tư Thần cho người đưa tới, cậu chỉ cần uống thôi! Không tốn tiền đâu!”
Mộc Nhược Na há miệng kinh ngạc, qua một lúc lâu mới nói: “À được… dù sao Doãn Tư Thần đâu phải lần đầu hào phóng! Tôi quen rồi! Mau mau mau, chúng ta mau đem rương rượu này về nhà tôi đi! Tôi có nói ba mẹ là cậu sẽ tới chơi, ba mẹ nghe tôi dẫn bạn về thì rất vui, nói là sẽ chuẩn bị cho chúng ta bữa tiệc lớn nữa!”
Cố Hề Hề bị Mộc Nhược Na lôi kéo ra ngoài liền nói: “Khoan khoan? Không phải chúng ta sẽ ngoài ăn trưa sao?”
“Ăn ngoài cái gì nữa? Ba mẹ tôi đã chuẩn bị bữa tiệc ở nhà rồi! Đi thôi đi thôi! Nhà tôi ở rất gần đây, là một huyện ngoại thành sát ngay thành phố N! Đồ ăn ở ngoài ngon cỡ nào vẫn không bằng cơm nhà được!” Mộc Nhược đắc ý vỗ vỗ tay vào rương rượu: “Nể tình nhờ cậu mà tôi có được rương rượu La Romanee-Conti này, trưa này tôi sẽ cho cậu ăn thoả thích!”
Cố Hề Hề vô ngữ để Mộc Nhược Na tuỳ ý kéo cô vào xe, mang theo rương rượu tiến ra ngoại thành.
Còn Thường Lâm bị quỳ gối trước cổng hội sở bao lâu? Ôi, không ai quan tâm!
Chiếc xe của Mộc Nhược Na không lâu sau đã trở về nhà của cô, quả nhiên gia đình của Mộc Nhược Na rất hoan nghênh hai người.
Mẹ Mộc thấy bụng Cố Hề Hề to tròn, tức khắc hâm mộ, ánh mắt toát lên sự yêu thương, bà dịu dàng kéo Cố Hề Hề lại tâm sự và truyền đạt kinh nghiệm làm mẹ.
Ba Mộc là giảng viên đại học, là người trí thức nho nhã, ông nghe nói Cố Hề Hề là con cháu dòng chính của Vân gia ở tỉnh Y, là nhị tiểu thư Vân gia thì ánh mắt ông liền sáng lên! Là người làm việc trong lĩnh vực học thuật nghiên cứu, điều yêu thích nhất chính là gặp được người tri kỷ để đàm luận.
Cố Hề Hề tuy chỉ vừa trở về Vân gia không lâu, nhưng cô đã được Vân phu nhân dạy dỗ rất đúng mực, từng lời nói cử chỉ đều một thân văn tĩnh dịu dàng, cho nên ba mẹ Mộc cực kỳ yêu thích Cố Hề Hề.
Đặc biệt khi Cố Hề Hề trong lúc vô tình thì nhắc tới một quyển sách đã thất truyền từ lâu, hơn nữa còn muốn tặng cho ba Mộc để làm quà gặp mặt, lúc này ba Mộc chỉ hận sao ngày trước lại không sanh nhiều cô con gái, ông thấy có con gái thật là thích.
Mẹ Mộc thì kiên quyết với Mộc Nhược Na, bà nói: “Nhược Na, còn nhìn xem, bạn bè của con đã kết hôn, còn sắp làm mẹ, con lớn hơn Hề Hề hai tuổi, thử hỏi mẹ làm sao không sốt ruột!”
Mộc Nhược Na trợn tròn mắt, cô đột nhiên cảm thấy có phải dẫn Cố Hề Hề về đây là sai lầm không… ba mẹ cô nhìn kiểu nào cũng cưng chiều Cố Hề Hề, đối với cô lại không vừa mắt!
“Ba mẹ này, con mới là con gái của hai người mà! Ô ô ô… hai người có mới nới cũ!?” Mộc Nhược Na ngồi trên ghế sofa, giọng nói ai oán nhìn Cố Hề Hề: “Sớm biết ba mẹ tôi thích cậu vậy thì tôi đã không dẫn cậu về đâu! Bồi thường cho tôi đi!”
Cố Hề Hề cười cười, nhìn một cái: “Tôi đã bồi thường cho cậu loại La Romanee-Conti cậu yêu thích rồi còn gì!”
Mẹ Mộc tức thì nói: “Na Na này, rượu này quý lắm, sao con có thể nhận được? Hề Hề có tiền cũng không nên tiêu phí, mẹ và ba của con không phải thích đua đòi với người ta, rượu này không thể nhận được.”
Cố Hề Hề nở nụ cười: “Dì à, dì đừng khách khí! Rượu này là của người khác cho con, con không phải bỏ tiền mua. Con đang mang thai nên không uống rượu được, Nhược Na lại thích rượu này lắm, để cậu ấy thưởng thức xem như không lãng phí.”
Mộc Nhược Na lười biếng nói: “Mẹ nghe thấy chưa nào? Là Hề Hề không dùng được mà, chúng ta không nên lãng phí!”
Mẹ Mộc lúc này mới hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na rồi nói: “Lần này con vất vả xin nghỉ phép, giờ nói xem, ở nhà được bao nhiêu ngày đây?”
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Mộc Nhược Na cảnh giác nhìn mẹ cô.
“Là chuyện lần trước mẹ nói với con, anh chàng con của thầy giáo dạy con hồi cao trung, đúng lúc cậu ta vừa du học về nước, con mau đi gặp mặt tìm hiểu đi!” Giọng nói mẹ Mộc oán trách: “Con cứ chần chừ thế này là không được, Hề Hề sắp sinh đến nơi rồi mà con vẫn một thân một mình! Con phải tranh thủ đi, để sau này con của hai đứa có thể cùng tuổi nhau, khi đó mấy đứa nhóc làm bạn không phải tốt hơn sao?”
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na há miệng kinh ngạc.
À… là vậy…!
Con trai của Hề Hề có lẽ đến mùa xuân sang năm là sinh, nếu Mộc Nhược Na cũng kịp thời kết hôn… con của hai người sẽ sinh cùng năm…
Mộc Nhược Na theo phản xạ phất tay bỏ qua suy nghĩ này!
“Được rồi, mẫu thân yêu dấu, công phu tẩy não của mẹ lại tăng một cấp rồi! Nhưng con không phải học sinh đâu mà dễ dụ vậy! Hề Hề đâu phải chỉ sinh một đứa, con có thể chờ đứa tiếp theo mà, khi đó con của con và đứa bé thứ hai của Hề Hề không phải có thể cùng tuổi, cùng làm bạn sao?” Mộc Nhược Na lập tức phản bác.
Edited by Airy
Beta by Airy