Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-21
Chương 21: Kết thúc mối tình đầu
Doãn Tư Thần nhìn thấy sự tham lam trong đáy mắt Triệu Trạch Cương thì biết mọi chuyện đã kết thúc. Anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Cố Hề Hề rốt cuộc nhịn không được nữa, lập tức chạy tới giữ chặt tay Triệu Trạch Cương: “Trạch Cương, chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta không cần tiền của anh ta, chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu cố gắng, sớm muộn gì cũng tạo dựng được sự nghiệp và giàu có hơn anh ta!”
Triệu Trạch Cương thấy Cố Hề Hề đang che mất tầm nhìn của hắn đối với vali tiền, liền không do dự mà đẩy cô sang một bên: “Tránh ra! Tiền này là của tôi! Hahaha, Triệu Trạch Cương tôi phát tài rồi! Tôi rốt cuộc đã có tiền có xe!”
Cố Hề Hề bị đẩy, cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Doãn Tư Thần ở phía sau nhanh tay đỡ lấy cô vào lòng, nhưng cô căn bản không quan tâm tới Doãn Tư Thần mà vẫn nhào tới hướng Triệu Trạch Cương.
Trạch Cương, có phải anh đã mờ mắt rồi không? Tiền của Doãn Tư Thần, chúng ta không cần! Chúng ta có thể tự kiếm ra tiền bạc! Trạch Cương, anh nhìn em đi! Anh nhìn vào mắt em và hãy nói với Doãn Tư Thần, anh sẽ không bỏ rơi em!
Cố Hề Hề gạt tay Doãn Tư Thần ra, chật vật chạy về phía Triệu Trạch Cương: “Trạch Cương, chúng ta…”
“Cô phiền quá đi!” Triệu Trạch Cương lần nữa hất tay đẩy ngã Cố Hề Hề, tiếp tục hạnh phúc ôm vali tiền của hắn.
Cố Hề Hề giống như người bị lấy một thùng nước đá dội từ đỉnh đầu, toàn thân lạnh buốt từ đầu đến chân. Người đàn ông kia thật sự là người từng nói yêu cô sao?
“Được, anh Triệu, anh nên lựa chọn đi, tôi không có thời gian.” Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề đẩy anh ra, bất chấp bi thương mà vẫn hướng về Triệu Trạch Cương, đáy lòng anh dấy lên sự tức giận.
Triệu Trạch Cương cũng không ngẩng đầu lên mà lập tức trả lời: “Tôi đương nhiên muốn tiền! Người phụ nữ này thuộc về anh!”
Đáp án này làm đáy mắt Cố Hề Hề tối sầm lại!
Không, không phải như thế!
Trạch Cương, anh không thể đối xử với em như vậy! Chúng ta rõ ràng rất yêu nhau, anh vì cái gì… nói bán em là bán? Rốt cuộc tình cảm của chúng ta ở trong lòng anh là cái gì? Em ở trong lòng Triệu Trạch Cương anh, chỉ là món hàng dùng tiền trao đổi thôi sao?
“Được, vậy tiền và xe là của anh.” Doãn Tư Thần bước lên, lấy tay kéo Cố Hề Hề ra.
Đôi môi Cố Hề Hề run rẩy, cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
Triệu Trạch Cương không thèm liếc mắt đến Cố Hề Hề một cái, hí hửng ném hết mấy cái vali tiền vào xe, khom lưng cảm tạ Doãn Tư Thần, vẻ mặt tràn đầy niềm vui rạo rực rời đi cùng chiếc xe Bentley. Khí phách trước kia của hắn ta giờ lại trở thành sự châm biếm mỉa mai không tưởng. Lời ngon tiếng ngọt thuở nào, giờ đều tan thành bọt nước.
Hắn có tiền còn lo gì không có phụ nữ? Cố Hề Hề thì đáng gì? Phụ nữ xinh đẹp hơn có rất nhiều!
Triệu Trạch Cương vui vẻ lái xe rời khỏi, không buồn quay đầu lại nhìn người phụ nữ mà hắn từng nói lời yêu thương, lúc này trái tim cô đã tan nát.
Cố Hề Hề lần nữa gạt tay Doãn Tư Thần, muốn đuổi theo Triệu Trạch Cương, nhưng cô chưa kịp đi được hai bước thì bóng dáng Triệu Trạch Cương và chiếc xe Bentley đã mất dạng. Cô bị chính người yêu của mình bán đi rồi sao?
Trái tim Cố Hề Hề đau nhói, toàn thân không còn sức lực, hơi thở như ngưng trọng lại, cô không thể đứng vững được nữa, lập tức ngã quỵ trên mặt đất. Đến tận giờ phút này, cô vẫn chưa thể tin tất cả đều là sự thật, cô thậm chí còn nghĩ mình đang mơ… Đúng, đây nhất định chỉ là một cơn ác mộng! Chỉ cần thức giấc thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, cô lại có thể hạnh phúc ngọt ngào bên Triệu Trạch Cương…
Cố Hề Hề lấy tay đè nén ngay ngực của mình, há miệng thở dốc, cô cảm thấy muốn nôn, nhưng lại không thể nôn mửa ra gì cả. Hoá ra thời điểm thống khổ tuyệt vọng thì đến cả nôn mửa cũng gian nan như vậy.
“Không… không phải như thế…” Những tờ tiền đỏ thẫm lác đác rơi trên mặt đất đập vào mắt Cố Hề Hề, trái tim cô không ngừng kêu gào, vì cái gì mà cơn ác mộng này chưa kết thúc? Vì cái gì vẫn tiếp diễn!
Trạch Cương, Trạch Cương, Triệu Trạch Cương!
Tôi hận anh! Tôi rất hận anh!
Tình yêu này của tôi đều đã hoàn toàn bị chôn vùi…
Đủ rồi, thật sự đủ rồi! Tôi nên tỉnh táo…
Trước giờ tôi vẫn cho rằng tình yêu là tất cả, mọi sự kiên trì giờ lại trở thành điều bị chê cười đến mức đáng thương. Triệu Trạch Cương, cảm ơn anh đã cho tôi bài học này. Nếu anh lựa chọn giàu sang, như vậy anh hãy sống tốt với số tiền đó đi! Cố Hề Hề tôi có mắt như mù, lại cho rằng anh sẽ cùng tôi cao bay xa chạy!
Triệu Trạch Cương… anh hãy tự sống tốt cuộc đời của mình đi!
Lâm Tiểu Nhã nãy giờ vẫn trốn một góc rình xem mọi việc, cô ta không ngờ chuyện lại phát sinh ngược với ý muốn của mình, nên lập tức tiến lên định bước tới gần Doãn Tư Thần. Cô ta chưa kịp đi bước nào thì đã có hai vệ sĩ áo đen xuất hiện ngăn cản.
“Các người muốn gì? Tôi là Dina, là bạn gái của Doãn Tư Thần, tôi muốn gặp anh ấy!” Lâm Tiểu Nhã gào thét.
Hai vệ sĩ bình tĩnh trả lời: “Dina tiểu thư, tổng giám đốc chuyển lời, nếu Milan là một nơi tốt như vậy thì tiểu thư không cần trở lại. Tổng giám đốc đã sắp xếp vé máy bay, mời Dina tiểu thư!”
Lâm Tiểu Nhã rống lớn lên, vẻ mặt khó tin: “Không! Các người gạt tôi! Tư Thần sẽ không đối với tôi như vậy! Các người tránh ra, tôi phải đi tìm Tư Thần giải thích rõ ràng! Cô dâu hôm nay phải là tôi, không phải Cố Hề Hề!”
Hai vệ sĩ không có ý định tránh ra, lúc này Tiểu A đi tới, khẽ gật đầu với họ, hai vệ sĩ lập tức áp tải Lâm Tiểu Nhã, trực tiếp mang cô ta đến sân bay, quăng lên máy bay rời khỏi nước.
…
Hôn lễ kết thúc, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần trở về biệt thự mà Doãn lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn cho cô. Phòng ngủ của hai người được trang bày thành phòng tân hôn, bố trí hoàn toàn đổi mới. Cố Hề Hề ngây ngốc ngồi trong phòng, cô không còn vẻ kích động như trước hôn lễ nữa.
Đây là căn phòng hai người họ sẽ trải qua đêm tân hôn, không gian trong phòng giản lược, mang đậm hơi thở tôn quý.
Nghe được tiếng nước xối xả trong phòng tắm, lúc này Cố Hề Hề mới khôi phục tinh thần, cô nhận ra mình đã thật sự kết hôn, đoạn tuyệt với tất cả quá khứ sau lưng. Hôn lễ này đối với Cố Hề Hề mà nói, ký ức tồn tại lại cũng không nhiều lắm, toàn bộ quá trình diễn ra thì cô đều ngây ngốc, vô hồn làm theo sự sắp xếp của người khác.
Một khắc khi Triệu Trạch Cương tuyệt tình rời đi, cô biết trái tim mình đã chết!
Kết hôn với Doãn Tư Thần có lẽ không phải là một lựa chọn tốt, nhưng thật ra cũng không quá tệ. Ít nhất anh là cha của đứa bé trong bụng cô, đứa bé sinh ra sẽ không thiếu hụt tình cảm gia đình.
Cô đã hoàn toàn hồi phục tinh thần, nhớ lại chuyện vừa xảy ra hôm nay, mặc dù Doãn Tư Thần tức giận nhưng vẫn cùng cô tiếp tục hoàn thành hôn lễ. Có lẽ anh cũng vì đứa bé này mà chấp nhận tất cả?
Tiểu Nhã, thật xin lỗi, tôi cần phải kết hôn với Doãn Tư Thần!
Mặc kệ trước đây tôi lấy nhầm thẻ phòng do cậu cố ý hay vô tình, thì vận mệnh xảy ra vẫn không thể thay đổi. Tôi và Triệu Trạch Cương đã kết thúc, tôi bị hắn ta bán đi với cái giá năm triệu dollar, hai triệu nhân dân tệ và một chiếc xe Bentley, thời khắc đó thì tình yêu của tôi đã chết.
Nếu đã không có tình yêu, tôi tuyệt đối không thể mất đi đứa bé này.
Vì con, tôi phải kiên cường sống! Không thể dễ dàng gục ngã! Vì con, cuộc hôn nhân là cần thiết.
Dù chỉ là hình thức, tôi cũng không quan tâm. Một người không còn tin tưởng tình yêu thì kết hôn với ai có gì khác biệt?
Cố Hề Hề ngồi ở mép giường suy nghĩ miên man, lúc này Doãn Tư Thần từ trong phòng tắm đi ra, giương mắt nhìn bộ dáng hiện tại của cô. Gương mặt không còn vẻ điên cuồng tuyệt vọng, mà lại ẩn hiện một vẻ kiên định. Xem ra cuối cùng cô đã biết nên làm gì là tốt nhất cho con của mình.
Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần chỉ quấn một khăn tắm phần thân dưới, ánh mắt liền mất tự nhiên dời đi chỗ khác. Tuy đã kết hôn, nhưng cô vẫn chưa thích ứng việc phải ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ.
Đôi mắt Doãn Tư Thần loé loé, anh sao lại không hiểu suy nghĩ của Cố Hề Hề?
Đột nhiên nhớ đến gương mặt cô lúc thống khổ thương tâm, anh lại cảm thấy đau lòng, đúng là gặp quỷ mà…
“Đêm nay tôi ngủ ở thư phòng, em mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Không chỉ Cố Hề Hề, mà cả anh cũng chưa quen. Dù sao cuộc hôn nhân này chỉ là vì đứa bé, vậy nên ngủ ở đâu cũng không quan trọng.
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần, trong mắt hơi kinh ngạc, phòng này rõ ràng là của anh, anh lại nhường cho cô? Cũng đúng, anh căn bản không thích cô, sao có thể nguyện ý ở lại trong phòng này?
Doãn Tư Thần không nói lời nào nữa, liền mở cửa phòng xoay người rời khỏi. Khi anh vừa đi thì sự khẩn trương của Cố Hề Hề mới được bình ổn, tâm trạng cô lúc này mới thả lỏng.
Một ngày dài cuối cùng đã kết thúc.
…
Sáng hôm sau khi thức dậy, Cố Hề Hề rời khỏi phòng thì đã ngửi được hương thơm của các món ăn sáng, Tiểu A lúc này đang chờ ở phòng khách.
“Chào buổi sáng thiếu phu nhân.” Tiểu A lễ phép chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Cố Hề Hề gật đầu: “Doãn Tư Thần đâu?”
Đêm qua khi anh đi rồi, sau đó cô đã ngủ rất sâu. Đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra sự cố đi nhầm phòng mà cô có thể ngủ một giấc sâu như vậy. Vậy nên Doãn Tư Thần ở thư phòng kế bên đã ra khỏi nhà lúc nào, cô cũng không hề hay biết.
“Tổng giám đốc đến công ty từ sớm.” Tiểu A trả lời: “Chủ tịch dặn dò thiếu phu nhân ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Nếu có yêu cầu gì khác thì cứ nói với tôi.”
“Nghỉ ngơi? Tôi không cần nghỉ ngơi!” Cố Hề Hề nhíu mày, nếu ở nhà không đi làm thì cô sẽ không có lương.
Cô còn phải gửi tiền về nhà cho mẹ, như vậy mẹ mới có thể cầm cự được. Còn phần tiền của Doãn gia thì đến khi cô sinh con xong mới được sử dụng, từ giờ đến lúc sinh ra đứa bé còn rất lâu. Nếu trong khoảng thời gian này mà cô không chu cấp cho mẹ, thì mẹ nhất định bị bà nội hành hạ!
Edited by Airy
Beta by Airy
Doãn Tư Thần nhìn thấy sự tham lam trong đáy mắt Triệu Trạch Cương thì biết mọi chuyện đã kết thúc. Anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Cố Hề Hề rốt cuộc nhịn không được nữa, lập tức chạy tới giữ chặt tay Triệu Trạch Cương: “Trạch Cương, chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta không cần tiền của anh ta, chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu cố gắng, sớm muộn gì cũng tạo dựng được sự nghiệp và giàu có hơn anh ta!”
Triệu Trạch Cương thấy Cố Hề Hề đang che mất tầm nhìn của hắn đối với vali tiền, liền không do dự mà đẩy cô sang một bên: “Tránh ra! Tiền này là của tôi! Hahaha, Triệu Trạch Cương tôi phát tài rồi! Tôi rốt cuộc đã có tiền có xe!”
Cố Hề Hề bị đẩy, cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Doãn Tư Thần ở phía sau nhanh tay đỡ lấy cô vào lòng, nhưng cô căn bản không quan tâm tới Doãn Tư Thần mà vẫn nhào tới hướng Triệu Trạch Cương.
Trạch Cương, có phải anh đã mờ mắt rồi không? Tiền của Doãn Tư Thần, chúng ta không cần! Chúng ta có thể tự kiếm ra tiền bạc! Trạch Cương, anh nhìn em đi! Anh nhìn vào mắt em và hãy nói với Doãn Tư Thần, anh sẽ không bỏ rơi em!
Cố Hề Hề gạt tay Doãn Tư Thần ra, chật vật chạy về phía Triệu Trạch Cương: “Trạch Cương, chúng ta…”
“Cô phiền quá đi!” Triệu Trạch Cương lần nữa hất tay đẩy ngã Cố Hề Hề, tiếp tục hạnh phúc ôm vali tiền của hắn.
Cố Hề Hề giống như người bị lấy một thùng nước đá dội từ đỉnh đầu, toàn thân lạnh buốt từ đầu đến chân. Người đàn ông kia thật sự là người từng nói yêu cô sao?
“Được, anh Triệu, anh nên lựa chọn đi, tôi không có thời gian.” Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề đẩy anh ra, bất chấp bi thương mà vẫn hướng về Triệu Trạch Cương, đáy lòng anh dấy lên sự tức giận.
Triệu Trạch Cương cũng không ngẩng đầu lên mà lập tức trả lời: “Tôi đương nhiên muốn tiền! Người phụ nữ này thuộc về anh!”
Đáp án này làm đáy mắt Cố Hề Hề tối sầm lại!
Không, không phải như thế!
Trạch Cương, anh không thể đối xử với em như vậy! Chúng ta rõ ràng rất yêu nhau, anh vì cái gì… nói bán em là bán? Rốt cuộc tình cảm của chúng ta ở trong lòng anh là cái gì? Em ở trong lòng Triệu Trạch Cương anh, chỉ là món hàng dùng tiền trao đổi thôi sao?
“Được, vậy tiền và xe là của anh.” Doãn Tư Thần bước lên, lấy tay kéo Cố Hề Hề ra.
Đôi môi Cố Hề Hề run rẩy, cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
Triệu Trạch Cương không thèm liếc mắt đến Cố Hề Hề một cái, hí hửng ném hết mấy cái vali tiền vào xe, khom lưng cảm tạ Doãn Tư Thần, vẻ mặt tràn đầy niềm vui rạo rực rời đi cùng chiếc xe Bentley. Khí phách trước kia của hắn ta giờ lại trở thành sự châm biếm mỉa mai không tưởng. Lời ngon tiếng ngọt thuở nào, giờ đều tan thành bọt nước.
Hắn có tiền còn lo gì không có phụ nữ? Cố Hề Hề thì đáng gì? Phụ nữ xinh đẹp hơn có rất nhiều!
Triệu Trạch Cương vui vẻ lái xe rời khỏi, không buồn quay đầu lại nhìn người phụ nữ mà hắn từng nói lời yêu thương, lúc này trái tim cô đã tan nát.
Cố Hề Hề lần nữa gạt tay Doãn Tư Thần, muốn đuổi theo Triệu Trạch Cương, nhưng cô chưa kịp đi được hai bước thì bóng dáng Triệu Trạch Cương và chiếc xe Bentley đã mất dạng. Cô bị chính người yêu của mình bán đi rồi sao?
Trái tim Cố Hề Hề đau nhói, toàn thân không còn sức lực, hơi thở như ngưng trọng lại, cô không thể đứng vững được nữa, lập tức ngã quỵ trên mặt đất. Đến tận giờ phút này, cô vẫn chưa thể tin tất cả đều là sự thật, cô thậm chí còn nghĩ mình đang mơ… Đúng, đây nhất định chỉ là một cơn ác mộng! Chỉ cần thức giấc thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, cô lại có thể hạnh phúc ngọt ngào bên Triệu Trạch Cương…
Cố Hề Hề lấy tay đè nén ngay ngực của mình, há miệng thở dốc, cô cảm thấy muốn nôn, nhưng lại không thể nôn mửa ra gì cả. Hoá ra thời điểm thống khổ tuyệt vọng thì đến cả nôn mửa cũng gian nan như vậy.
“Không… không phải như thế…” Những tờ tiền đỏ thẫm lác đác rơi trên mặt đất đập vào mắt Cố Hề Hề, trái tim cô không ngừng kêu gào, vì cái gì mà cơn ác mộng này chưa kết thúc? Vì cái gì vẫn tiếp diễn!
Trạch Cương, Trạch Cương, Triệu Trạch Cương!
Tôi hận anh! Tôi rất hận anh!
Tình yêu này của tôi đều đã hoàn toàn bị chôn vùi…
Đủ rồi, thật sự đủ rồi! Tôi nên tỉnh táo…
Trước giờ tôi vẫn cho rằng tình yêu là tất cả, mọi sự kiên trì giờ lại trở thành điều bị chê cười đến mức đáng thương. Triệu Trạch Cương, cảm ơn anh đã cho tôi bài học này. Nếu anh lựa chọn giàu sang, như vậy anh hãy sống tốt với số tiền đó đi! Cố Hề Hề tôi có mắt như mù, lại cho rằng anh sẽ cùng tôi cao bay xa chạy!
Triệu Trạch Cương… anh hãy tự sống tốt cuộc đời của mình đi!
Lâm Tiểu Nhã nãy giờ vẫn trốn một góc rình xem mọi việc, cô ta không ngờ chuyện lại phát sinh ngược với ý muốn của mình, nên lập tức tiến lên định bước tới gần Doãn Tư Thần. Cô ta chưa kịp đi bước nào thì đã có hai vệ sĩ áo đen xuất hiện ngăn cản.
“Các người muốn gì? Tôi là Dina, là bạn gái của Doãn Tư Thần, tôi muốn gặp anh ấy!” Lâm Tiểu Nhã gào thét.
Hai vệ sĩ bình tĩnh trả lời: “Dina tiểu thư, tổng giám đốc chuyển lời, nếu Milan là một nơi tốt như vậy thì tiểu thư không cần trở lại. Tổng giám đốc đã sắp xếp vé máy bay, mời Dina tiểu thư!”
Lâm Tiểu Nhã rống lớn lên, vẻ mặt khó tin: “Không! Các người gạt tôi! Tư Thần sẽ không đối với tôi như vậy! Các người tránh ra, tôi phải đi tìm Tư Thần giải thích rõ ràng! Cô dâu hôm nay phải là tôi, không phải Cố Hề Hề!”
Hai vệ sĩ không có ý định tránh ra, lúc này Tiểu A đi tới, khẽ gật đầu với họ, hai vệ sĩ lập tức áp tải Lâm Tiểu Nhã, trực tiếp mang cô ta đến sân bay, quăng lên máy bay rời khỏi nước.
…
Hôn lễ kết thúc, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần trở về biệt thự mà Doãn lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn cho cô. Phòng ngủ của hai người được trang bày thành phòng tân hôn, bố trí hoàn toàn đổi mới. Cố Hề Hề ngây ngốc ngồi trong phòng, cô không còn vẻ kích động như trước hôn lễ nữa.
Đây là căn phòng hai người họ sẽ trải qua đêm tân hôn, không gian trong phòng giản lược, mang đậm hơi thở tôn quý.
Nghe được tiếng nước xối xả trong phòng tắm, lúc này Cố Hề Hề mới khôi phục tinh thần, cô nhận ra mình đã thật sự kết hôn, đoạn tuyệt với tất cả quá khứ sau lưng. Hôn lễ này đối với Cố Hề Hề mà nói, ký ức tồn tại lại cũng không nhiều lắm, toàn bộ quá trình diễn ra thì cô đều ngây ngốc, vô hồn làm theo sự sắp xếp của người khác.
Một khắc khi Triệu Trạch Cương tuyệt tình rời đi, cô biết trái tim mình đã chết!
Kết hôn với Doãn Tư Thần có lẽ không phải là một lựa chọn tốt, nhưng thật ra cũng không quá tệ. Ít nhất anh là cha của đứa bé trong bụng cô, đứa bé sinh ra sẽ không thiếu hụt tình cảm gia đình.
Cô đã hoàn toàn hồi phục tinh thần, nhớ lại chuyện vừa xảy ra hôm nay, mặc dù Doãn Tư Thần tức giận nhưng vẫn cùng cô tiếp tục hoàn thành hôn lễ. Có lẽ anh cũng vì đứa bé này mà chấp nhận tất cả?
Tiểu Nhã, thật xin lỗi, tôi cần phải kết hôn với Doãn Tư Thần!
Mặc kệ trước đây tôi lấy nhầm thẻ phòng do cậu cố ý hay vô tình, thì vận mệnh xảy ra vẫn không thể thay đổi. Tôi và Triệu Trạch Cương đã kết thúc, tôi bị hắn ta bán đi với cái giá năm triệu dollar, hai triệu nhân dân tệ và một chiếc xe Bentley, thời khắc đó thì tình yêu của tôi đã chết.
Nếu đã không có tình yêu, tôi tuyệt đối không thể mất đi đứa bé này.
Vì con, tôi phải kiên cường sống! Không thể dễ dàng gục ngã! Vì con, cuộc hôn nhân là cần thiết.
Dù chỉ là hình thức, tôi cũng không quan tâm. Một người không còn tin tưởng tình yêu thì kết hôn với ai có gì khác biệt?
Cố Hề Hề ngồi ở mép giường suy nghĩ miên man, lúc này Doãn Tư Thần từ trong phòng tắm đi ra, giương mắt nhìn bộ dáng hiện tại của cô. Gương mặt không còn vẻ điên cuồng tuyệt vọng, mà lại ẩn hiện một vẻ kiên định. Xem ra cuối cùng cô đã biết nên làm gì là tốt nhất cho con của mình.
Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần chỉ quấn một khăn tắm phần thân dưới, ánh mắt liền mất tự nhiên dời đi chỗ khác. Tuy đã kết hôn, nhưng cô vẫn chưa thích ứng việc phải ở chung phòng với một người đàn ông xa lạ.
Đôi mắt Doãn Tư Thần loé loé, anh sao lại không hiểu suy nghĩ của Cố Hề Hề?
Đột nhiên nhớ đến gương mặt cô lúc thống khổ thương tâm, anh lại cảm thấy đau lòng, đúng là gặp quỷ mà…
“Đêm nay tôi ngủ ở thư phòng, em mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Không chỉ Cố Hề Hề, mà cả anh cũng chưa quen. Dù sao cuộc hôn nhân này chỉ là vì đứa bé, vậy nên ngủ ở đâu cũng không quan trọng.
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần, trong mắt hơi kinh ngạc, phòng này rõ ràng là của anh, anh lại nhường cho cô? Cũng đúng, anh căn bản không thích cô, sao có thể nguyện ý ở lại trong phòng này?
Doãn Tư Thần không nói lời nào nữa, liền mở cửa phòng xoay người rời khỏi. Khi anh vừa đi thì sự khẩn trương của Cố Hề Hề mới được bình ổn, tâm trạng cô lúc này mới thả lỏng.
Một ngày dài cuối cùng đã kết thúc.
…
Sáng hôm sau khi thức dậy, Cố Hề Hề rời khỏi phòng thì đã ngửi được hương thơm của các món ăn sáng, Tiểu A lúc này đang chờ ở phòng khách.
“Chào buổi sáng thiếu phu nhân.” Tiểu A lễ phép chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Cố Hề Hề gật đầu: “Doãn Tư Thần đâu?”
Đêm qua khi anh đi rồi, sau đó cô đã ngủ rất sâu. Đây là lần đầu tiên từ sau khi xảy ra sự cố đi nhầm phòng mà cô có thể ngủ một giấc sâu như vậy. Vậy nên Doãn Tư Thần ở thư phòng kế bên đã ra khỏi nhà lúc nào, cô cũng không hề hay biết.
“Tổng giám đốc đến công ty từ sớm.” Tiểu A trả lời: “Chủ tịch dặn dò thiếu phu nhân ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Nếu có yêu cầu gì khác thì cứ nói với tôi.”
“Nghỉ ngơi? Tôi không cần nghỉ ngơi!” Cố Hề Hề nhíu mày, nếu ở nhà không đi làm thì cô sẽ không có lương.
Cô còn phải gửi tiền về nhà cho mẹ, như vậy mẹ mới có thể cầm cự được. Còn phần tiền của Doãn gia thì đến khi cô sinh con xong mới được sử dụng, từ giờ đến lúc sinh ra đứa bé còn rất lâu. Nếu trong khoảng thời gian này mà cô không chu cấp cho mẹ, thì mẹ nhất định bị bà nội hành hạ!
Edited by Airy
Beta by Airy