Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-209
Chương 209: Doãn phu nhân trở về
Một khắc này Cố Hề Hề cũng không thể nhận ra tâm tình mình thật ra là như thế nào.
Thời điểm đêm qua hai người tình ý miên man, ngọt ngào tưởng như hoà tan cả trái tim cô. Nhưng chỉ một ngày hôm sau thì cô lại chứng kiến cảnh này.
Cố Hề Hề không có cách nào nhận thức được biểu tình lúc này của cô!
Chính mình thật sự đã sai sao?
Chính mình thật sự lại một lần nữa trao tình cảm nhầm người?
Lần đầu tiên Nhiễm Tịch Vi giở trò quyến rũ mồi chài, Doãn Tư Thần có thể đẩy cô ta ra. Vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư thì sao?
Lúc đó anh còn đẩy cô ta ra không?
Doãn Tư Thần trước giờ là người trọng tình cảm, nếu không đã không có mối giao hảo nhiều năm như vậy với Thượng Kha, nếu không thì anh sẽ không thuận theo mọi điều mà Doãn phu nhân yêu cầu.
Nghĩa là anh cũng sẽ không dễ dàng quên đi tình xưa nghĩa cũ?
Có lẽ hiện tại anh ấy thích mình, trong lòng thật sự có chỗ dành cho mình. Nhưng mình chỉ có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng anh, mà không phải toàn bộ trái tim anh, có phải không?
Trái tim rộng lớn của anh có quá nhiều vách ngăn, một phần dành cho bạn bè, một phần dành cho mẹ anh, một phần dành cho mối tình đầu, một phần dành cho công danh sự nghiệp, còn mình… chỉ sợ là một phần nhỏ nhất cũng không có?
Anh thích mình là thật, anh kiên nhẫn với mình cũng là thật.
Chỉ là, tình yêu của anh chưa đủ nhiều như mình đã tưởng…
Cố Hề Hề đứng ở đó thật lâu, cứ trơ mắt nhìn Nhiễm Tịch Vi ôm vòng eo Doãn Tư Thần mà khóc nức nở.
Rốt cuộc, Cố Hề Hề thấy mình đã xem quá đủ rồi, quay sang nói với Mặc Tử Huyên: “Chúng ta đi thôi.”
Mặc Tử Huyên nhìn Cố Hề Hề, lại nhìn Doãn Tư Thần ở đằng kia, đáy mắt dường như không đành lòng, nhưng cô cuối cùng vẫn kiềm lại không nói bất cứ điều gì.
Trở lại buổi tiệc, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đều không còn tâm trạng ăn uống, hai người lặng lẽ nhìn nhau cảm nhận được sự hoang vắng trong ánh mắt đối phương.
Người đàn ông trong lòng họ bị cùng một người phụ nữ mê hoặc…
Khi Doãn Tư Thần trở lại chỗ ngồi, anh nhạy bén cảm giác được Cố Hề Hề có điều không ổn.
“Hề Hề, em sao vậy?” Doãn Tư Thần liền nắm lấy tay Cố Hề Hề.
Nhưng trong đầu Cố Hề Hề lúc này lại nhớ đến hình ảnh Nhiễm Tịch Vi ôm lấy Doãn Tư Thần khi nãy, anh thậm còn dùng tay vuốt ve đầu cô ta.
Thật ghê tởm!
Cố Hề Hề nắm lòng bàn tay mình lại, cường ngạnh rút tay cô ra khỏi tay anh. Động tác lãnh đạm này làm đôi mắt Doãn Tư Thần phút chốc hung hăng nhíu lại.
Bây giờ nếu anh còn không biết Cố Hề Hề đang giận thì anh đúng là kẻ đại ngốc!
Vừa rồi không phải cô ấy đi vệ sinh sao?
Cô ấy làm sao vậy?
Không lẽ cô ấy nhìn thấy mình ôm Nhiễm Tịch Vi?
Nhưng là Nhiễm Tịch Vi chủ động ôm lấy mình cơ mà, đâu phải mình chủ động. Huống hồ còn có Thượng Kha ở ngay đó?
Thượng Kha ở bên cạnh thì mình có thể làm gì?
Mình chỉ tạm thời tha thứ cho Nhiễm Tịch Vi, tạm giữ cô ta lại để trấn an tinh thần của mẹ mà thôi.
Vì cái gì mà cô ấy lại tức giận?
“Em thấy hơi mệt.” Cố Hề Hề không nhìn vào mắt Doãn Tư Thần, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngày mai có phải chúng ta sẽ trở về?”
“Phải.” Doãn Tư Thần thấp giọng đáp lại.
Cố Hề Hề đột nhiên nhìn về phía Mộc Nhược Na, lên tiếng: “Nhược Na.”
Mộc Nhược Na nghe được tiếng gọi, liền ngẩng đầu: “Hả?”
“Nhược Na, không phải cậu nói từ mai sẽ được nghỉ phép sao? Đúng lúc tôi thấy hơi mệt, muốn ra ngoài thư giãn một chút. Không bằng cậu đi với tôi nhé?” Cố Hề Hề nhẹ giọng nói.
Mộc Nhược Na ngẩn ra, cô còn chưa kịp nói với Cố Hề Hề về việc nghỉ phép mà… Khoan đã, sắc mặt Cố Hề Hề không ổn!
Chẳng lẽ lúc nãy cô ấy đã chứng kiến hết mọi việc, sau khi mình rời khỏi thì Nhiễm Tịch Vi lại phát sinh chuyện gì với Doãn Tư Thần?
Tầm mắt Mộc Nhược Na lập tức dời qua hướng của Nhiễm Tịch Vi, quả nhiên trên mặt cô ta là một vẻ xuân tình vui tươi, điệu bộ cực kỳ mỹ mãn.
Đáy lòng Mộc Nhược Na lần nữa lại muốn nổi giận!
Thượng Kha bị Nhiễm Tịch Vi làm mờ mắt đến mức không phân biệt phải trái thì đã đành, không ngờ Doãn Tư Thần cũng…
Mộc Nhược Na lập tức nhìn Cố Hề Hề, nói: “Đúng vậy, từ mai tôi chính thức nghỉ phép! Cậu muốn đi đâu thì chúng ta sẽ cùng đi!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống: “Hề Hề, em hiện tại đang có thai, không nên chạy loạn khắp nơi.”
“À, bác sĩ đã nói em đang ở trong thời gian ổn định nhất của thai kỳ, đây là lúc nên vận động đi lại nhiều, đi giải khuây đối với mẹ hay em bé đều tốt.” Thái độ Cố Hề Hề không thèm nhìn tới Doãn Tư Thần, giống như ngụ ý rằng chuyện của tôi không cần anh lo!
Cô tiếp tục nói: “Dù sao chính anh cũng đâu có thời gian rảnh, đúng không? Anh còn phải xúc tiến dự án với Mặc Tử Hân, cho nên em sẽ không phiền anh lo công việc!”
Câu nói của Cố Hề Hề vừa kết thúc, Doãn Tư Thần còn chưa kịp mở miệng thì Nhiễm Tịch Vi đã chen ngang vào: “Không sao không sao, có tôi đây rồi! Hề Hề, cô cứ yên tâm, tôi thân là giám đốc thị trường ở chi nhánh tại thành phố K, đương nhiên phải hỗ trợ cho Tư Thần! Tôi và anh ấy từ nhỏ đã ở bên nhau, thói quen tính cách của nhau đều hiểu rất rõ, cho nên trong công việc phối hợp nhất định vô cùng ăn ý, đúng không Tư Thần? Khả năng làm việc của tôi đến dì cũng phải khen mà!”
Doãn Tư Thần vẫn không nói gì.
Cố Hề Hề khẽ cười một tiếng, đáy mắt loé lên sự châm chọc rồi rất nhanh biến mất.
Đúng, hai người họ mới là một đôi ăn ý!
“Vả lại không bao lâu nữa thì dì sẽ đến thành phố K, trách nhiệm chăm sóc dì cứ giao cho tôi là được. Hề Hề có thai sẽ không thuận tiện trông nom dì!” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Dì vừa mới về nước, bên người sao có thể không có ai chăm sóc? Thân thể Hề Hề nặng nhọc bất tiện, nhưng cô yên tâm, mọi việc trong nhà cứ giao cho tôi. Tôi sẽ làm tốt chuyện ở công ty và cả việc chăm sóc dì.”
Nghe thấy lời tuyên bố đảm đương tháo vát của Nhiễm Tịch Vi, như thể cô ta là nữ chủ nhân Doãn gia, Doãn Tư Thần lại không hề có ý cự tuyệt.
Đôi mắt Cố Hề Hề càng thêm lạnh lẽo.
Doãn Tư Thần biết mẹ của anh rất thích Nhiễm Tịch Vi, vì vậy để cô ta chăm sóc cho bà là lựa chọn tốt nhất. Còn Cố Hề Hề đã có thai đến tháng thứ năm, nếu để cô phải túc trực chăm sóc một người bệnh ngồi trên xe lăn, thì sẽ cực khổ cho cô.
Nghĩ vậy nên Doãn Tư Thần không từ chối sự chủ động của Nhiễm Tịch Vi.
Nhưng những lời này nghe vào tai Cố Hề Hề, thì chính là anh đang nhượng bộ tạo cơ hội cho cô ta một lần nữa gần gũi anh, để tiếp tục thoát – y – trần – truồng trước mặt anh!
Đúng vậy, anh có thể cự tuyệt lần đầu khi cô ta nhào vào lòng anh, nhưng có thể cự tuyệt đến lần thứ hai, lần thứ ba, và nhiều lần sau hay sao?
Ánh mắt Cố Hề Hề rũ xuống, giọng nói nhẹ tênh cơ hồ như không ai nghe rõ: “Vậy thì phiền cô.”
Nhiễm Tịch Vi thấy ván này cô ta đã thắng, tỉ số được san bằng, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ sáng lạn tươi cười đắc ý.
Cô ta bày tính lâu như vậy chính là muốn kết quả này!
Đúng lúc này Mặc Tử Huyên nói xen vào: “Đúng lúc tôi cũng đang buồn chán, không bằng tôi đi theo nhé?”
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na trong lòng bấn loạn, sao có thể để tâm việc Mặc Tử Huyên đi theo hay không, cả hai chỉ gật gật đầu vô thức.
Doãn Tư Thần vẫn không hiểu vì sao Cố Hề Hề lại tức giận.
Mỗi lần cô giận thì đều hờn dỗi, không la hét ồn ào, mà chỉ lạnh lùng ngồi yên một chỗ, làm anh không sao nắm bắt được cô đang nghĩ gì.
Lúc này sự khó hiểu của cô ngược lại khiến Doãn Tư Thần có chút bực bội.
Tối hôm qua vì muốn lấy lòng cô, anh đã không tiếc thời gian luyện tập điệu múa dân tộc, chỉ để làm cô vui vẻ và có một đêm lãng mạn.
Không khí đêm qua đúng là rất tốt, rất hoà hảo, sáng nay mọi việc vẫn còn bình thường, như thế nào mà đến tối lại bắt đầu giận dỗi?
Chuyện liên quan đến Nhiễm Tịch Vi, không phải anh đã giải thích rất rõ ràng ư?
Cô vì cái gì mà lại không hiểu cho anh?
Liền ngay lúc này, di động của Doãn Tư Thần vang lên, Tiểu A lập tức đem tới cho anh: “Tổng giám đốc, là điện thoại của phu nhân.”
Doãn Tư Thần tức khắc nghe máy: “Mẹ?… Cái gì? Không phải nói cuối tuần mới có chuyến bay sao? Sao lại nhanh như vậy?… À không phải… Cái gì? Con và Nhiễm Tịch Vi cùng đến sân bay? Mẹ muốn Nhiễm Tịch Vi ở cạnh chăm sóc? Mẹ, nhà mình có rất nhiều người hầu… Được được được, mẹ, con sẽ theo ý mẹ!… Tịch Vi cô ấy… Thôi được, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Doãn Tư Thần bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề: “Chuyến bay của mẹ tôi đã tới sân bay thành phố K rồi, tôi với Tịch Vi sẽ đi đón, em cứ ở nhà chờ.”
Nét mặt Cố Hề Hề chợt biến sắc!
Cô là con dâu của bà, lại không thể đi đón, chỉ có thể ở nhà chờ?
Nhiễm Tịch Vi nghe những lời Doãn Tư Thần nói qua điện thoại, gương mặt càng thêm tự đắc.
Chỉ cần mẹ của Doãn Tư Thần tới đây, cô ta sẽ có cơ hội!
Cố Hề Hề, tôi đã nói rồi, cô không được tôi đâu!
Cố Hề Hề sớm biết sẽ có ngày cô phải đối mặt với người mẹ chồng bí ẩn này, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!
Bà ấy gấp gáp trở về nước là vì cô sao?
Vốn dĩ Cố Hề Hề ban đầu còn tin rằng nếu cô thật sự nỗ lực thì sẽ giành được tình cảm của mẹ chồng. Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên không còn niềm tin nữa!
Không phải cô không tin tưởng vào bản thân mình, mà là không tin…
Sau khi cúp điện thoại, rõ ràng Doãn Tư Thần không hề nhìn đến cô, mà lập tức cùng Nhiễm Tịch Vi không ngừng sắp xếp đủ chuyện. Nhiều câu anh còn chưa nói hết, thì cô ta đã hiểu ý mà tiếp lời, sự ăn ý giữa hai người rất nhịp nhàng như thể trước giờ họ chưa từng chia xa.
Nét mặt Doãn Tư Thần ngày càng nhu hoà, sự kháng cự với Nhiễm Tịch Vi đã dần dần biến mất.
Cố Hề Hề cảm thấy trái tim mình chậm rãi chìm xuống vực sâu, chỉ bởi vì cô tận mắt nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của Doãn Tư Thần.
Đúng là từ đầu anh đối với Nhiễm Tịch Vi rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô ta vừa nhận sai vừa khóc lóc thì anh liền mềm lòng, không phải sao?
Giờ nghe được tin mẹ anh trở về, thái độ dành cho Nhiễm Tịch Vi vì vậy mà trở nên nhiệt tình hơn ư?
Ha hả!
Thì ra lại là mình ảo tưởng nhiều quá!
Với Doãn Tư Thần mà nói, có lẽ anh ấy thích mình thật, nhưng mình không phải là người anh quan tâm nhất… Thì ra tình cảm cũng phân cấp bậc như vậy…
Chính mình vẫn luôn tự cho bản thân hiểu rõ mọi việc…
Ha hả, ông trời chính là thích đùa giỡn với mình như vậy!
Cứ mỗi lần mình cho rằng bản thân là người hạnh phúc nhất, nhận được sự yêu thương vô bờ, thì ngay sau đó sẽ tạt một chậu nước lạnh vào tim mình, giúp mình nhận ra vị trí thật sự.
Doãn Tư Thần vì mình đã tốn nhiều tâm tư và hy sinh, là vì anh thích mình, điều này không cần nghi ngờ.
Nhưng nếu so sánh với mẹ của anh, bản thân mình vĩnh viễn không là gì cả.
Mình không nên đem bản thân so đo với mẹ của anh, nhưng nếu so với Nhiễm Tịch Vi thì sao?
Tình hình trước mắt cho thấy, mình cũng không bằng cô ta!
Bởi vì Nhiễm Tịch Vi còn có thể khiến Doãn phu nhân hài lòng yêu thích, còn mình thì…
Cho nên Doãn Tư Thần thay đổi thái độ là chuyện dễ hiểu?
Cố Hề Hề, mày tỉnh lại đi!
Cố Hề Hề có một linh cảm, lần này mẹ chồng của cô về nước liền trực tiếp đáp chuyến bay đến thẳng thành phố K, thật ra chỉ vì muốn chia rẽ cô và Doãn Tư Thần.
Mẹ chồng, con nên đối mặt với người như thế nào đây?
Edited by Airy
Beta by Airy
Một khắc này Cố Hề Hề cũng không thể nhận ra tâm tình mình thật ra là như thế nào.
Thời điểm đêm qua hai người tình ý miên man, ngọt ngào tưởng như hoà tan cả trái tim cô. Nhưng chỉ một ngày hôm sau thì cô lại chứng kiến cảnh này.
Cố Hề Hề không có cách nào nhận thức được biểu tình lúc này của cô!
Chính mình thật sự đã sai sao?
Chính mình thật sự lại một lần nữa trao tình cảm nhầm người?
Lần đầu tiên Nhiễm Tịch Vi giở trò quyến rũ mồi chài, Doãn Tư Thần có thể đẩy cô ta ra. Vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư thì sao?
Lúc đó anh còn đẩy cô ta ra không?
Doãn Tư Thần trước giờ là người trọng tình cảm, nếu không đã không có mối giao hảo nhiều năm như vậy với Thượng Kha, nếu không thì anh sẽ không thuận theo mọi điều mà Doãn phu nhân yêu cầu.
Nghĩa là anh cũng sẽ không dễ dàng quên đi tình xưa nghĩa cũ?
Có lẽ hiện tại anh ấy thích mình, trong lòng thật sự có chỗ dành cho mình. Nhưng mình chỉ có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng anh, mà không phải toàn bộ trái tim anh, có phải không?
Trái tim rộng lớn của anh có quá nhiều vách ngăn, một phần dành cho bạn bè, một phần dành cho mẹ anh, một phần dành cho mối tình đầu, một phần dành cho công danh sự nghiệp, còn mình… chỉ sợ là một phần nhỏ nhất cũng không có?
Anh thích mình là thật, anh kiên nhẫn với mình cũng là thật.
Chỉ là, tình yêu của anh chưa đủ nhiều như mình đã tưởng…
Cố Hề Hề đứng ở đó thật lâu, cứ trơ mắt nhìn Nhiễm Tịch Vi ôm vòng eo Doãn Tư Thần mà khóc nức nở.
Rốt cuộc, Cố Hề Hề thấy mình đã xem quá đủ rồi, quay sang nói với Mặc Tử Huyên: “Chúng ta đi thôi.”
Mặc Tử Huyên nhìn Cố Hề Hề, lại nhìn Doãn Tư Thần ở đằng kia, đáy mắt dường như không đành lòng, nhưng cô cuối cùng vẫn kiềm lại không nói bất cứ điều gì.
Trở lại buổi tiệc, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đều không còn tâm trạng ăn uống, hai người lặng lẽ nhìn nhau cảm nhận được sự hoang vắng trong ánh mắt đối phương.
Người đàn ông trong lòng họ bị cùng một người phụ nữ mê hoặc…
Khi Doãn Tư Thần trở lại chỗ ngồi, anh nhạy bén cảm giác được Cố Hề Hề có điều không ổn.
“Hề Hề, em sao vậy?” Doãn Tư Thần liền nắm lấy tay Cố Hề Hề.
Nhưng trong đầu Cố Hề Hề lúc này lại nhớ đến hình ảnh Nhiễm Tịch Vi ôm lấy Doãn Tư Thần khi nãy, anh thậm còn dùng tay vuốt ve đầu cô ta.
Thật ghê tởm!
Cố Hề Hề nắm lòng bàn tay mình lại, cường ngạnh rút tay cô ra khỏi tay anh. Động tác lãnh đạm này làm đôi mắt Doãn Tư Thần phút chốc hung hăng nhíu lại.
Bây giờ nếu anh còn không biết Cố Hề Hề đang giận thì anh đúng là kẻ đại ngốc!
Vừa rồi không phải cô ấy đi vệ sinh sao?
Cô ấy làm sao vậy?
Không lẽ cô ấy nhìn thấy mình ôm Nhiễm Tịch Vi?
Nhưng là Nhiễm Tịch Vi chủ động ôm lấy mình cơ mà, đâu phải mình chủ động. Huống hồ còn có Thượng Kha ở ngay đó?
Thượng Kha ở bên cạnh thì mình có thể làm gì?
Mình chỉ tạm thời tha thứ cho Nhiễm Tịch Vi, tạm giữ cô ta lại để trấn an tinh thần của mẹ mà thôi.
Vì cái gì mà cô ấy lại tức giận?
“Em thấy hơi mệt.” Cố Hề Hề không nhìn vào mắt Doãn Tư Thần, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngày mai có phải chúng ta sẽ trở về?”
“Phải.” Doãn Tư Thần thấp giọng đáp lại.
Cố Hề Hề đột nhiên nhìn về phía Mộc Nhược Na, lên tiếng: “Nhược Na.”
Mộc Nhược Na nghe được tiếng gọi, liền ngẩng đầu: “Hả?”
“Nhược Na, không phải cậu nói từ mai sẽ được nghỉ phép sao? Đúng lúc tôi thấy hơi mệt, muốn ra ngoài thư giãn một chút. Không bằng cậu đi với tôi nhé?” Cố Hề Hề nhẹ giọng nói.
Mộc Nhược Na ngẩn ra, cô còn chưa kịp nói với Cố Hề Hề về việc nghỉ phép mà… Khoan đã, sắc mặt Cố Hề Hề không ổn!
Chẳng lẽ lúc nãy cô ấy đã chứng kiến hết mọi việc, sau khi mình rời khỏi thì Nhiễm Tịch Vi lại phát sinh chuyện gì với Doãn Tư Thần?
Tầm mắt Mộc Nhược Na lập tức dời qua hướng của Nhiễm Tịch Vi, quả nhiên trên mặt cô ta là một vẻ xuân tình vui tươi, điệu bộ cực kỳ mỹ mãn.
Đáy lòng Mộc Nhược Na lần nữa lại muốn nổi giận!
Thượng Kha bị Nhiễm Tịch Vi làm mờ mắt đến mức không phân biệt phải trái thì đã đành, không ngờ Doãn Tư Thần cũng…
Mộc Nhược Na lập tức nhìn Cố Hề Hề, nói: “Đúng vậy, từ mai tôi chính thức nghỉ phép! Cậu muốn đi đâu thì chúng ta sẽ cùng đi!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống: “Hề Hề, em hiện tại đang có thai, không nên chạy loạn khắp nơi.”
“À, bác sĩ đã nói em đang ở trong thời gian ổn định nhất của thai kỳ, đây là lúc nên vận động đi lại nhiều, đi giải khuây đối với mẹ hay em bé đều tốt.” Thái độ Cố Hề Hề không thèm nhìn tới Doãn Tư Thần, giống như ngụ ý rằng chuyện của tôi không cần anh lo!
Cô tiếp tục nói: “Dù sao chính anh cũng đâu có thời gian rảnh, đúng không? Anh còn phải xúc tiến dự án với Mặc Tử Hân, cho nên em sẽ không phiền anh lo công việc!”
Câu nói của Cố Hề Hề vừa kết thúc, Doãn Tư Thần còn chưa kịp mở miệng thì Nhiễm Tịch Vi đã chen ngang vào: “Không sao không sao, có tôi đây rồi! Hề Hề, cô cứ yên tâm, tôi thân là giám đốc thị trường ở chi nhánh tại thành phố K, đương nhiên phải hỗ trợ cho Tư Thần! Tôi và anh ấy từ nhỏ đã ở bên nhau, thói quen tính cách của nhau đều hiểu rất rõ, cho nên trong công việc phối hợp nhất định vô cùng ăn ý, đúng không Tư Thần? Khả năng làm việc của tôi đến dì cũng phải khen mà!”
Doãn Tư Thần vẫn không nói gì.
Cố Hề Hề khẽ cười một tiếng, đáy mắt loé lên sự châm chọc rồi rất nhanh biến mất.
Đúng, hai người họ mới là một đôi ăn ý!
“Vả lại không bao lâu nữa thì dì sẽ đến thành phố K, trách nhiệm chăm sóc dì cứ giao cho tôi là được. Hề Hề có thai sẽ không thuận tiện trông nom dì!” Nhiễm Tịch Vi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Dì vừa mới về nước, bên người sao có thể không có ai chăm sóc? Thân thể Hề Hề nặng nhọc bất tiện, nhưng cô yên tâm, mọi việc trong nhà cứ giao cho tôi. Tôi sẽ làm tốt chuyện ở công ty và cả việc chăm sóc dì.”
Nghe thấy lời tuyên bố đảm đương tháo vát của Nhiễm Tịch Vi, như thể cô ta là nữ chủ nhân Doãn gia, Doãn Tư Thần lại không hề có ý cự tuyệt.
Đôi mắt Cố Hề Hề càng thêm lạnh lẽo.
Doãn Tư Thần biết mẹ của anh rất thích Nhiễm Tịch Vi, vì vậy để cô ta chăm sóc cho bà là lựa chọn tốt nhất. Còn Cố Hề Hề đã có thai đến tháng thứ năm, nếu để cô phải túc trực chăm sóc một người bệnh ngồi trên xe lăn, thì sẽ cực khổ cho cô.
Nghĩ vậy nên Doãn Tư Thần không từ chối sự chủ động của Nhiễm Tịch Vi.
Nhưng những lời này nghe vào tai Cố Hề Hề, thì chính là anh đang nhượng bộ tạo cơ hội cho cô ta một lần nữa gần gũi anh, để tiếp tục thoát – y – trần – truồng trước mặt anh!
Đúng vậy, anh có thể cự tuyệt lần đầu khi cô ta nhào vào lòng anh, nhưng có thể cự tuyệt đến lần thứ hai, lần thứ ba, và nhiều lần sau hay sao?
Ánh mắt Cố Hề Hề rũ xuống, giọng nói nhẹ tênh cơ hồ như không ai nghe rõ: “Vậy thì phiền cô.”
Nhiễm Tịch Vi thấy ván này cô ta đã thắng, tỉ số được san bằng, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ sáng lạn tươi cười đắc ý.
Cô ta bày tính lâu như vậy chính là muốn kết quả này!
Đúng lúc này Mặc Tử Huyên nói xen vào: “Đúng lúc tôi cũng đang buồn chán, không bằng tôi đi theo nhé?”
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na trong lòng bấn loạn, sao có thể để tâm việc Mặc Tử Huyên đi theo hay không, cả hai chỉ gật gật đầu vô thức.
Doãn Tư Thần vẫn không hiểu vì sao Cố Hề Hề lại tức giận.
Mỗi lần cô giận thì đều hờn dỗi, không la hét ồn ào, mà chỉ lạnh lùng ngồi yên một chỗ, làm anh không sao nắm bắt được cô đang nghĩ gì.
Lúc này sự khó hiểu của cô ngược lại khiến Doãn Tư Thần có chút bực bội.
Tối hôm qua vì muốn lấy lòng cô, anh đã không tiếc thời gian luyện tập điệu múa dân tộc, chỉ để làm cô vui vẻ và có một đêm lãng mạn.
Không khí đêm qua đúng là rất tốt, rất hoà hảo, sáng nay mọi việc vẫn còn bình thường, như thế nào mà đến tối lại bắt đầu giận dỗi?
Chuyện liên quan đến Nhiễm Tịch Vi, không phải anh đã giải thích rất rõ ràng ư?
Cô vì cái gì mà lại không hiểu cho anh?
Liền ngay lúc này, di động của Doãn Tư Thần vang lên, Tiểu A lập tức đem tới cho anh: “Tổng giám đốc, là điện thoại của phu nhân.”
Doãn Tư Thần tức khắc nghe máy: “Mẹ?… Cái gì? Không phải nói cuối tuần mới có chuyến bay sao? Sao lại nhanh như vậy?… À không phải… Cái gì? Con và Nhiễm Tịch Vi cùng đến sân bay? Mẹ muốn Nhiễm Tịch Vi ở cạnh chăm sóc? Mẹ, nhà mình có rất nhiều người hầu… Được được được, mẹ, con sẽ theo ý mẹ!… Tịch Vi cô ấy… Thôi được, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Doãn Tư Thần bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề: “Chuyến bay của mẹ tôi đã tới sân bay thành phố K rồi, tôi với Tịch Vi sẽ đi đón, em cứ ở nhà chờ.”
Nét mặt Cố Hề Hề chợt biến sắc!
Cô là con dâu của bà, lại không thể đi đón, chỉ có thể ở nhà chờ?
Nhiễm Tịch Vi nghe những lời Doãn Tư Thần nói qua điện thoại, gương mặt càng thêm tự đắc.
Chỉ cần mẹ của Doãn Tư Thần tới đây, cô ta sẽ có cơ hội!
Cố Hề Hề, tôi đã nói rồi, cô không được tôi đâu!
Cố Hề Hề sớm biết sẽ có ngày cô phải đối mặt với người mẹ chồng bí ẩn này, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!
Bà ấy gấp gáp trở về nước là vì cô sao?
Vốn dĩ Cố Hề Hề ban đầu còn tin rằng nếu cô thật sự nỗ lực thì sẽ giành được tình cảm của mẹ chồng. Nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên không còn niềm tin nữa!
Không phải cô không tin tưởng vào bản thân mình, mà là không tin…
Sau khi cúp điện thoại, rõ ràng Doãn Tư Thần không hề nhìn đến cô, mà lập tức cùng Nhiễm Tịch Vi không ngừng sắp xếp đủ chuyện. Nhiều câu anh còn chưa nói hết, thì cô ta đã hiểu ý mà tiếp lời, sự ăn ý giữa hai người rất nhịp nhàng như thể trước giờ họ chưa từng chia xa.
Nét mặt Doãn Tư Thần ngày càng nhu hoà, sự kháng cự với Nhiễm Tịch Vi đã dần dần biến mất.
Cố Hề Hề cảm thấy trái tim mình chậm rãi chìm xuống vực sâu, chỉ bởi vì cô tận mắt nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của Doãn Tư Thần.
Đúng là từ đầu anh đối với Nhiễm Tịch Vi rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần cô ta vừa nhận sai vừa khóc lóc thì anh liền mềm lòng, không phải sao?
Giờ nghe được tin mẹ anh trở về, thái độ dành cho Nhiễm Tịch Vi vì vậy mà trở nên nhiệt tình hơn ư?
Ha hả!
Thì ra lại là mình ảo tưởng nhiều quá!
Với Doãn Tư Thần mà nói, có lẽ anh ấy thích mình thật, nhưng mình không phải là người anh quan tâm nhất… Thì ra tình cảm cũng phân cấp bậc như vậy…
Chính mình vẫn luôn tự cho bản thân hiểu rõ mọi việc…
Ha hả, ông trời chính là thích đùa giỡn với mình như vậy!
Cứ mỗi lần mình cho rằng bản thân là người hạnh phúc nhất, nhận được sự yêu thương vô bờ, thì ngay sau đó sẽ tạt một chậu nước lạnh vào tim mình, giúp mình nhận ra vị trí thật sự.
Doãn Tư Thần vì mình đã tốn nhiều tâm tư và hy sinh, là vì anh thích mình, điều này không cần nghi ngờ.
Nhưng nếu so sánh với mẹ của anh, bản thân mình vĩnh viễn không là gì cả.
Mình không nên đem bản thân so đo với mẹ của anh, nhưng nếu so với Nhiễm Tịch Vi thì sao?
Tình hình trước mắt cho thấy, mình cũng không bằng cô ta!
Bởi vì Nhiễm Tịch Vi còn có thể khiến Doãn phu nhân hài lòng yêu thích, còn mình thì…
Cho nên Doãn Tư Thần thay đổi thái độ là chuyện dễ hiểu?
Cố Hề Hề, mày tỉnh lại đi!
Cố Hề Hề có một linh cảm, lần này mẹ chồng của cô về nước liền trực tiếp đáp chuyến bay đến thẳng thành phố K, thật ra chỉ vì muốn chia rẽ cô và Doãn Tư Thần.
Mẹ chồng, con nên đối mặt với người như thế nào đây?
Edited by Airy
Beta by Airy