Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 120: Không ngủ ở đây thì ở đâu?
Ngón tay Cố Hề Hề hơi khựng lại, ánh mắt trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Anh có ý gì? Giải thích những lời này để làm gì?
Anh tưởng… người ở thư phòng ôm lấy anh là cô? Nên thiếu chút nữa xảy ra chuyện đó với Lâm Tiểu Nhã? Đến khi nhận ra không phải thì chật vật chạy ra khỏi thư phòng?
Vậy… vậy một tuần nay không trở về nhà thì anh đi đâu, ở với ai?
Anh nói không chạm vào Lâm Tiểu Nhã. Cô có thể tin được không?
Không đúng! Anh có chạm vào Lâm Tiểu Nhã hay không, thì cũng không liên quan gì đến cô! Cô và anh cùng lắm chỉ là… vợ chồng hợp đồng, cô không có quyền đi quản chuyện anh chạm vào người phụ nữ khác hay không…
Chính là không biết vì sao đáy lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ…
Cố Hề Hề đã cởi hết nút áo, hơi thở nam tính từ Doãn Tư Thần toả ra, lan toả đến Cố Hề Hề. Cô khẽ run lên ba giây, lén lút nuốt một ngụm nước bọt…
Dáng người anh quả thật rất đẹp…
Doãn Tư Thần hiển nhiên rất để ý ánh mắt hâm mộ của Cố Hề Hề đối với cơ thể của anh, nếu lúc này cô ngẩng đầu lên nhìn chắc chắn sẽ thấy được vẻ mặt đắc ý của anh.
Đúng vậy, chính là như vậy! Em chỉ được nhìn tôi mà chảy nước miếng như vậy thôi!
Còn những người đàn ông khác tuyệt đối không được nhìn tới! Dáng người bọn họ đều không đẹp bằng tôi!
Doãn Tư Thần thiếu điều muốn gào lên những lời trên!
Cởi áo xong rồi, giờ tới dây thắt lưng, Cố Hề Hề lập tức do dự.
Cô thật sự phải cởi luôn cả quần cho anh sao?
Không phải vậy chứ… có cần kích thích vậy không! Cô đang là phụ nữ có thai mà!
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề do dự, liền chủ động duỗi tay nắm lấy thắt lưng, tự mở một nút, thắt lưng hơi lỏng ra.
Cố Hề Hề hơi cúi đầu, liền thấy được phần cơ bụng hoàn mỹ của anh…
Không ổn, máu mũi muốn phun ra luôn rồi… Đường cơ bụng của anh cũng thật… hấp dẫn người khác…
Cố Hề Hề định rút tay lại, Doãn Tư Thần liền lạnh nhạt nói: “Tay này của tôi không thể cử động nhiều, bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng vết thương.”
Ạch… Chứ không phải anh cố ý bắt tôi phải cởi quần cho anh nên cố tình làm động đến vết thương sao?
Nhưng đúng là anh bị thương ở tay phải! Giờ chỉ còn một tay trái lành lặn, thật là làm gì cũng không được.
Cố Hề Hề cắn môi, cô biết dù đêm này cô không chịu cởi quần áo cho Doãn Tư Thần, thì anh cũng không để Lâm Tiểu Nhã cởi.
Đáy lòng Cố Hề Hề thầm gào thét, cô duỗi tay lập tức kéo khoá quần của anh xuống. Doãn Tư Thần cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô đang hờ hững đụng chạm vào chỗ nhạy cảm của anh, yết hầu của anh khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt trở nên thâm thuý.
Con chuột đồng nhỏ này… Em cố ý đúng không?
Khoé mắt Doãn Tư Thần nheo lại, đôi mắt u ám không che giấu được xúc động cùng khát vọng trong lòng anh. Anh thật sự muốn đem cô tử hình ngay tại chỗ này!
Phụ nữ vây xung quanh anh không thiếu, nhưng chưa từng có một ai như chuột đồng nhỏ, chỉ một động tác lơ đãng tuỳ ý lại có thể làm anh cảm thấy rung động đến từng tế bào mà hưng phấn cực độ như vậy.
Cũng chưa từng có phụ nữ nào có thể làm anh không thể khống chế cảm xúc, dù cho bản thân anh đã là một bá chủ cao ngạo trên thương trường.
Càng chưa có một người phụ nữ nào để anh phải lần lượt dung túng chiều chuộng, mà để chính anh lâm vào cảnh tự uỷ khuất bản thân!
Chỉ có duy nhất chuột đồng nhỏ, tại sao cô ấy không quý trọng những điều này?
Anh đối với cô ấy chưa đủ tốt sao? Hay bản thân anh chưa đủ ưu tú? Anh chưa đủ giàu có sao? Dù anh không hoàn hảo thì tên Triệu Trạch Cương kia là gì?
Thà là Mặc Tử Hân có thể miễn cưỡng ngang tài ngang sức, nhưng tên cặn bã Triệu Trạch Cương kia có thể so được với anh sao? Vì cái gì mà chuột đồng nhỏ lại vì hắn mà muốn rời bỏ anh?
Doãn Tư Thần nghĩ đến tấm hình kia, đáy lòng anh lại cuồn cuộn tức giận.
Vừa lúc này Cố Hề Hề đã cởi quần của anh ra, trên người anh chỉ còn quần lót, cô đang do dự không biết có nên cởi luôn quần lót của anh không.
Doãn Tư Thần dùng bàn tay trái không bị thương liền ôm lấy ót của Cố Hề Hề, cúi xuống hôn cô.
Anh không phục! Người phụ nữ của anh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người đàn ông nào nhúng chàm!
Cố Hề Hề, cả đời này em đừng hòng trốn thoát khỏi tôi!
Cố Hề Hề còn đang do dự, cô hoàn toàn không nghĩ tới Doãn Tư Thần sẽ hôn cô bất ngờ như vậy, một nụ hôn rất sâu. Sức lực anh dùng cũng vừa đủ để cô không thể phản kháng.
Nụ hôn này cực kỳ mãnh liệt, không chứa đựng sự nghi ngờ, không cho phép lùi bước, càng không được từ bỏ!
Anh muốn dùng nụ hôn này nói cho Cố Hề Hề biết tốt nhất nên từ bỏ ý định ở bên cạnh Triệu Trạch Cương, nếu không anh cũng không ngại làm cho Triệu Trạch Cương hoàn toàn biến mất trên cõi đời này!
Lấy thân phân và địa vị của anh, muốn một người biến mất thật là việc quá đơn giản!
Cố Hề Hề hoàn toàn bị động tiếp nhận nụ hôn này.
Ưm… ưm… Có cái gì đó giống như nổi lên, đâm vào bụng của cô…
Cố Hề Hề theo bản năng đưa tay đụng vào vật lạ phía dưới…
Hai người đang hôn nồng nhiệt, toàn thân run lên, tức khắc lại bất động. Tuy rằng Cố Hề Hề bị hôn đến mơ màng, nhưng thời điểm tay cô bắt lấy hung khí bên dưới thì não cô như bị thức tỉnh!
Trời ơi! Tôi không có cố ý!
Cố Hề Hề lập tức buông tay, cả người cứng ngắc tách ra từ trong lòng Doãn Tư Thần, lùi về sau hai bước, tay cô đưa lên mặt che đi sự xấu hổ, mặt cô đã ửng đỏ như quả cà chua chín!
Thôi xong rồi, cô vậy mà lại nắm… Mất mặt quá… cô lại làm chuyện như vậy…
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu huynh đệ đang hung hăng muốn chiến đấu, khoé miệng nở nụ cười tà mị: “Đối với kích cỡ này em hài lòng không?”
OANH——
Cố Hề Hề nghe xong câu hỏi này, não của cô lập tức trống rỗng! Vừa hay còn một tia lý trí nói cho cô biết cô đang bị Doãn Tư Thần đùa giỡn!
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề bộ dáng quẫn bách, tâm tình anh lại cực kỳ vui.
Ừm, xem ra em hẳn là hài lòng rồi!
Cả người Cố Hề Hề như đang ở trạng thái mộng du, không điều khiển được bản thân. Cô đưa tay ôm lấy mặt xấu hổ, rồi mới chợt nhớ tay của cô vừa nắm… giờ lại đưa lên mặt…
A…! Cô muốn chết cho rồi…
Cố Hề Hề không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần nữa, cô chỉ muốn cất bước bỏ chạy.
“Này, em không giúp tôi tắm rửa sao?” Doãn Tư Thần vẫn tiếp tục chọc ghẹo, còn duỗi tay nắm lấy tay cô: “Em cảm thấy bổn thiếu gia có thể tắm với một bàn tay sao?”
Cái gì!? Còn tắm rửa cho anh nữa! Dùng tay của tôi sờ khắp người anh sao?
Cố Hề Hề không thể nào bình tĩnh được!
Tôi chỉ vừa nhớ đến hình ảnh vừa rồi là không chịu nổi rồi! Nếu phải dùng tay sờ khắp người anh… Doãn Tư Thần, anh còn muốn đứa bé trong bụng tôi được yên không vậy?
Gương mặt Cố Hề Hề đỏ hồng như gấc chín. Nhìn cô khẩn trương như vậy, Doãn Tư Thần rốt cuộc cũng buông tha cho cô, dù sao cô còn đang mang thai mà!
Đùa giỡn chuyện này với vợ yêu thì tương lai còn nhiều thời gian.
“Em gọi quản gia vào đây giúp tôi tắm rửa.” Doãn Tư Thần rốt cuộc đã ra một mệnh lệnh: “Tôi không muốn bất kỳ ai khác.”
“Được.” Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, tông cửa bỏ chạy ra ngoài.
Quản gia giống như đoán trước sự việc, đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Thấy Cố Hề Hề bước ra với bộ dạng đỏ mặt tía tai, quản gia mỉm cười đưa cho cô một ly sữa rồi bước vào phòng tắm giúp Doãn Tư Thần tắm rửa.
Cố Hề Hề uống xong ly sữa rồi mới từ từ khôi phục tinh thần. Cô vỗ vỗ tay lên mặt, cảm giác mặt mình vẫn còn nóng ran.
Doãn Tư Thần, anh là tên khốn khiếp! Chọc ghẹo người khác bộ vui lắm sao?
Nhưng không thể phủ nhận, dáng người của tên khốn kiếp Doãn Tư Thần cũng đẹp thật, đúng là rất đẹp… Ngay cả… chỗ đó… cũng hoàn mỹ… kỳ cục…
Này, Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy? Sao lại tưởng tượng xấu xa như vậy!
A! Cô muốn chết cho rồi!
Doãn Tư Thần muốn quyến rũ một người, thì thử hỏi trên đời này phụ nữ nào có thể kháng cự?
Cố Hề Hề ép mình trấn tĩnh trở về phòng ngủ, cô nằm trên giường lấy sách ra đọc, cố ép mình tĩnh tâm lại.
Một lát sau, Doãn Tư Thần đã mặc đồ ngủ đến gần, nằm xuống một bên giường của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ.
Anh có ý gì? Đêm nay còn muốn ngủ ở đây?
Anh đã đi cả một tuần rồi… Này, này, anh thật sự muốn ngủ ở đây sao?
Doãn Tư Thần giương mắt nhìn Cố Hề Hề, nhíu mày nói: “Thế nào? Có vấn đề gì sao?”
“Anh! Anh chắc là muốn ngủ ở đây?” Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt.
Lâm Tiểu Nhã bây giờ chắc hẳn đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ anh qua mà lăn lộn với cô ta. Anh giờ nằm ở trên giường này, không lẽ cô phải dọn qua đó ngủ để nhường chỗ cho cô ta sao?
Ha! Không có chuyện đó đâu! Tôi không phải thánh mẫu! Đây là giường của tôi!
“Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?” Doãn Tư Thần tiếp tục nhíu mày: “Em muốn đuổi tôi qua thư phòng?”
Ạch… Anh cũng biết tôi đâu có dám… Chỉ là Lâm Tiểu Nhã kia, cứ để cô ta ở đó như vậy thật sự không sao?
Vẻ mặt Cố Hề Hề vẫn mờ mịt khó hiểu.
Doãn Tư Thần tắt đèn, dùng bàn tay trái không bị thương ôm lấy Cố Hề Hề, kéo cô vào lòng, bá đạo tuyên bố: “Ngủ!”
A… Có gì đó không đúng?
Vì cái gì mà không khí giờ lại trở nên tốt như vậy?
Ạch… Tự nhiên mệt thật, xem ra ly sữa bò kia bắt đầu làm cô thấy dễ ngủ…
Nhìn Cố Hề Hề ngoan ngoãn gối đầu trên khuỷu tay của anh mà thiếp ngủ, Doãn Tư Thần cũng cảm thấy buồn ngủ theo. Một tuần nay anh không thể có giấc ngủ ngon… Đáng chết, chuột đồng nhỏ không ở bên cạnh liền bị bệnh mất ngủ, căn bệnh này quả là không thể trị được!
Đây là một đêm thật yên lặng, tất cả mọi người đều ngủ ngon.
Chỉ trừ… Lâm Tiểu Nhã.
Lâm Tiểu Nhã vẫn ở thư phòng kế bên nghe lén động tĩnh. Khi thấy Doãn Tư Thần nổi cơn cuồng nộ rồi có tiếng đổ bể, cô ta liền tràn ngập mong chờ. Cô ta tin rằng Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cãi nhau lớn như vậy thì chắc chắc đêm nay họ sẽ không thể ngủ chung!
Đến lúc đó cô ta sẽ là người an ủi dịu dàng cho Doãn Tư Thần, rồi anh sẽ phải cùng cô ta quay cuồng! Chỉ cần thành công thì cô ta có thể bước chân vào cổng lớn Doãn gia.
Chỉ là Lâm Tiểu Nhã chờ rất rất rất lâu… Chờ đến khi mọi sự ầm ĩ qua đi, cũng không thấy Doãn Tư Thần quay lại thư phòng tìm sự an ủi của cô ta.
Tại sao lại như vậy? Vì sao mọi thứ lại trở nên kỳ cục?
Cố Hề Hề, rốt cuộc cô đã dùng bùa yêu gì mà khiến Doãn Tư Thần khăng khăng một lòng vì cô?
Tôi không phục, Lâm Tiểu Nhã tôi không phục!
Cố Hề Hề, cô đừng ép tôi!
Tôi sẽ không cho phép cô cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về tôi!
Lâm Tiểu Nhã điên tiết lên nắm lấy bình sứ trên bàn, cô ta hung hăng muốn đập bể cho thoả sự tức giận. Nhưng nghĩ đến nơi đây là biệt thự của Doãn gia, cô lại không được lòng Doãn Tư Thần thì không nên gây chuyện, cuối cùng đành không cam lòng mà buông bình sứ xuống.
Edited by Airy
Beta by Airy
Ngón tay Cố Hề Hề hơi khựng lại, ánh mắt trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.
Anh có ý gì? Giải thích những lời này để làm gì?
Anh tưởng… người ở thư phòng ôm lấy anh là cô? Nên thiếu chút nữa xảy ra chuyện đó với Lâm Tiểu Nhã? Đến khi nhận ra không phải thì chật vật chạy ra khỏi thư phòng?
Vậy… vậy một tuần nay không trở về nhà thì anh đi đâu, ở với ai?
Anh nói không chạm vào Lâm Tiểu Nhã. Cô có thể tin được không?
Không đúng! Anh có chạm vào Lâm Tiểu Nhã hay không, thì cũng không liên quan gì đến cô! Cô và anh cùng lắm chỉ là… vợ chồng hợp đồng, cô không có quyền đi quản chuyện anh chạm vào người phụ nữ khác hay không…
Chính là không biết vì sao đáy lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ…
Cố Hề Hề đã cởi hết nút áo, hơi thở nam tính từ Doãn Tư Thần toả ra, lan toả đến Cố Hề Hề. Cô khẽ run lên ba giây, lén lút nuốt một ngụm nước bọt…
Dáng người anh quả thật rất đẹp…
Doãn Tư Thần hiển nhiên rất để ý ánh mắt hâm mộ của Cố Hề Hề đối với cơ thể của anh, nếu lúc này cô ngẩng đầu lên nhìn chắc chắn sẽ thấy được vẻ mặt đắc ý của anh.
Đúng vậy, chính là như vậy! Em chỉ được nhìn tôi mà chảy nước miếng như vậy thôi!
Còn những người đàn ông khác tuyệt đối không được nhìn tới! Dáng người bọn họ đều không đẹp bằng tôi!
Doãn Tư Thần thiếu điều muốn gào lên những lời trên!
Cởi áo xong rồi, giờ tới dây thắt lưng, Cố Hề Hề lập tức do dự.
Cô thật sự phải cởi luôn cả quần cho anh sao?
Không phải vậy chứ… có cần kích thích vậy không! Cô đang là phụ nữ có thai mà!
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề do dự, liền chủ động duỗi tay nắm lấy thắt lưng, tự mở một nút, thắt lưng hơi lỏng ra.
Cố Hề Hề hơi cúi đầu, liền thấy được phần cơ bụng hoàn mỹ của anh…
Không ổn, máu mũi muốn phun ra luôn rồi… Đường cơ bụng của anh cũng thật… hấp dẫn người khác…
Cố Hề Hề định rút tay lại, Doãn Tư Thần liền lạnh nhạt nói: “Tay này của tôi không thể cử động nhiều, bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng vết thương.”
Ạch… Chứ không phải anh cố ý bắt tôi phải cởi quần cho anh nên cố tình làm động đến vết thương sao?
Nhưng đúng là anh bị thương ở tay phải! Giờ chỉ còn một tay trái lành lặn, thật là làm gì cũng không được.
Cố Hề Hề cắn môi, cô biết dù đêm này cô không chịu cởi quần áo cho Doãn Tư Thần, thì anh cũng không để Lâm Tiểu Nhã cởi.
Đáy lòng Cố Hề Hề thầm gào thét, cô duỗi tay lập tức kéo khoá quần của anh xuống. Doãn Tư Thần cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô đang hờ hững đụng chạm vào chỗ nhạy cảm của anh, yết hầu của anh khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt trở nên thâm thuý.
Con chuột đồng nhỏ này… Em cố ý đúng không?
Khoé mắt Doãn Tư Thần nheo lại, đôi mắt u ám không che giấu được xúc động cùng khát vọng trong lòng anh. Anh thật sự muốn đem cô tử hình ngay tại chỗ này!
Phụ nữ vây xung quanh anh không thiếu, nhưng chưa từng có một ai như chuột đồng nhỏ, chỉ một động tác lơ đãng tuỳ ý lại có thể làm anh cảm thấy rung động đến từng tế bào mà hưng phấn cực độ như vậy.
Cũng chưa từng có phụ nữ nào có thể làm anh không thể khống chế cảm xúc, dù cho bản thân anh đã là một bá chủ cao ngạo trên thương trường.
Càng chưa có một người phụ nữ nào để anh phải lần lượt dung túng chiều chuộng, mà để chính anh lâm vào cảnh tự uỷ khuất bản thân!
Chỉ có duy nhất chuột đồng nhỏ, tại sao cô ấy không quý trọng những điều này?
Anh đối với cô ấy chưa đủ tốt sao? Hay bản thân anh chưa đủ ưu tú? Anh chưa đủ giàu có sao? Dù anh không hoàn hảo thì tên Triệu Trạch Cương kia là gì?
Thà là Mặc Tử Hân có thể miễn cưỡng ngang tài ngang sức, nhưng tên cặn bã Triệu Trạch Cương kia có thể so được với anh sao? Vì cái gì mà chuột đồng nhỏ lại vì hắn mà muốn rời bỏ anh?
Doãn Tư Thần nghĩ đến tấm hình kia, đáy lòng anh lại cuồn cuộn tức giận.
Vừa lúc này Cố Hề Hề đã cởi quần của anh ra, trên người anh chỉ còn quần lót, cô đang do dự không biết có nên cởi luôn quần lót của anh không.
Doãn Tư Thần dùng bàn tay trái không bị thương liền ôm lấy ót của Cố Hề Hề, cúi xuống hôn cô.
Anh không phục! Người phụ nữ của anh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người đàn ông nào nhúng chàm!
Cố Hề Hề, cả đời này em đừng hòng trốn thoát khỏi tôi!
Cố Hề Hề còn đang do dự, cô hoàn toàn không nghĩ tới Doãn Tư Thần sẽ hôn cô bất ngờ như vậy, một nụ hôn rất sâu. Sức lực anh dùng cũng vừa đủ để cô không thể phản kháng.
Nụ hôn này cực kỳ mãnh liệt, không chứa đựng sự nghi ngờ, không cho phép lùi bước, càng không được từ bỏ!
Anh muốn dùng nụ hôn này nói cho Cố Hề Hề biết tốt nhất nên từ bỏ ý định ở bên cạnh Triệu Trạch Cương, nếu không anh cũng không ngại làm cho Triệu Trạch Cương hoàn toàn biến mất trên cõi đời này!
Lấy thân phân và địa vị của anh, muốn một người biến mất thật là việc quá đơn giản!
Cố Hề Hề hoàn toàn bị động tiếp nhận nụ hôn này.
Ưm… ưm… Có cái gì đó giống như nổi lên, đâm vào bụng của cô…
Cố Hề Hề theo bản năng đưa tay đụng vào vật lạ phía dưới…
Hai người đang hôn nồng nhiệt, toàn thân run lên, tức khắc lại bất động. Tuy rằng Cố Hề Hề bị hôn đến mơ màng, nhưng thời điểm tay cô bắt lấy hung khí bên dưới thì não cô như bị thức tỉnh!
Trời ơi! Tôi không có cố ý!
Cố Hề Hề lập tức buông tay, cả người cứng ngắc tách ra từ trong lòng Doãn Tư Thần, lùi về sau hai bước, tay cô đưa lên mặt che đi sự xấu hổ, mặt cô đã ửng đỏ như quả cà chua chín!
Thôi xong rồi, cô vậy mà lại nắm… Mất mặt quá… cô lại làm chuyện như vậy…
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu huynh đệ đang hung hăng muốn chiến đấu, khoé miệng nở nụ cười tà mị: “Đối với kích cỡ này em hài lòng không?”
OANH——
Cố Hề Hề nghe xong câu hỏi này, não của cô lập tức trống rỗng! Vừa hay còn một tia lý trí nói cho cô biết cô đang bị Doãn Tư Thần đùa giỡn!
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề bộ dáng quẫn bách, tâm tình anh lại cực kỳ vui.
Ừm, xem ra em hẳn là hài lòng rồi!
Cả người Cố Hề Hề như đang ở trạng thái mộng du, không điều khiển được bản thân. Cô đưa tay ôm lấy mặt xấu hổ, rồi mới chợt nhớ tay của cô vừa nắm… giờ lại đưa lên mặt…
A…! Cô muốn chết cho rồi…
Cố Hề Hề không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần nữa, cô chỉ muốn cất bước bỏ chạy.
“Này, em không giúp tôi tắm rửa sao?” Doãn Tư Thần vẫn tiếp tục chọc ghẹo, còn duỗi tay nắm lấy tay cô: “Em cảm thấy bổn thiếu gia có thể tắm với một bàn tay sao?”
Cái gì!? Còn tắm rửa cho anh nữa! Dùng tay của tôi sờ khắp người anh sao?
Cố Hề Hề không thể nào bình tĩnh được!
Tôi chỉ vừa nhớ đến hình ảnh vừa rồi là không chịu nổi rồi! Nếu phải dùng tay sờ khắp người anh… Doãn Tư Thần, anh còn muốn đứa bé trong bụng tôi được yên không vậy?
Gương mặt Cố Hề Hề đỏ hồng như gấc chín. Nhìn cô khẩn trương như vậy, Doãn Tư Thần rốt cuộc cũng buông tha cho cô, dù sao cô còn đang mang thai mà!
Đùa giỡn chuyện này với vợ yêu thì tương lai còn nhiều thời gian.
“Em gọi quản gia vào đây giúp tôi tắm rửa.” Doãn Tư Thần rốt cuộc đã ra một mệnh lệnh: “Tôi không muốn bất kỳ ai khác.”
“Được.” Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, tông cửa bỏ chạy ra ngoài.
Quản gia giống như đoán trước sự việc, đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Thấy Cố Hề Hề bước ra với bộ dạng đỏ mặt tía tai, quản gia mỉm cười đưa cho cô một ly sữa rồi bước vào phòng tắm giúp Doãn Tư Thần tắm rửa.
Cố Hề Hề uống xong ly sữa rồi mới từ từ khôi phục tinh thần. Cô vỗ vỗ tay lên mặt, cảm giác mặt mình vẫn còn nóng ran.
Doãn Tư Thần, anh là tên khốn khiếp! Chọc ghẹo người khác bộ vui lắm sao?
Nhưng không thể phủ nhận, dáng người của tên khốn kiếp Doãn Tư Thần cũng đẹp thật, đúng là rất đẹp… Ngay cả… chỗ đó… cũng hoàn mỹ… kỳ cục…
Này, Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy? Sao lại tưởng tượng xấu xa như vậy!
A! Cô muốn chết cho rồi!
Doãn Tư Thần muốn quyến rũ một người, thì thử hỏi trên đời này phụ nữ nào có thể kháng cự?
Cố Hề Hề ép mình trấn tĩnh trở về phòng ngủ, cô nằm trên giường lấy sách ra đọc, cố ép mình tĩnh tâm lại.
Một lát sau, Doãn Tư Thần đã mặc đồ ngủ đến gần, nằm xuống một bên giường của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ.
Anh có ý gì? Đêm nay còn muốn ngủ ở đây?
Anh đã đi cả một tuần rồi… Này, này, anh thật sự muốn ngủ ở đây sao?
Doãn Tư Thần giương mắt nhìn Cố Hề Hề, nhíu mày nói: “Thế nào? Có vấn đề gì sao?”
“Anh! Anh chắc là muốn ngủ ở đây?” Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt.
Lâm Tiểu Nhã bây giờ chắc hẳn đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ anh qua mà lăn lộn với cô ta. Anh giờ nằm ở trên giường này, không lẽ cô phải dọn qua đó ngủ để nhường chỗ cho cô ta sao?
Ha! Không có chuyện đó đâu! Tôi không phải thánh mẫu! Đây là giường của tôi!
“Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?” Doãn Tư Thần tiếp tục nhíu mày: “Em muốn đuổi tôi qua thư phòng?”
Ạch… Anh cũng biết tôi đâu có dám… Chỉ là Lâm Tiểu Nhã kia, cứ để cô ta ở đó như vậy thật sự không sao?
Vẻ mặt Cố Hề Hề vẫn mờ mịt khó hiểu.
Doãn Tư Thần tắt đèn, dùng bàn tay trái không bị thương ôm lấy Cố Hề Hề, kéo cô vào lòng, bá đạo tuyên bố: “Ngủ!”
A… Có gì đó không đúng?
Vì cái gì mà không khí giờ lại trở nên tốt như vậy?
Ạch… Tự nhiên mệt thật, xem ra ly sữa bò kia bắt đầu làm cô thấy dễ ngủ…
Nhìn Cố Hề Hề ngoan ngoãn gối đầu trên khuỷu tay của anh mà thiếp ngủ, Doãn Tư Thần cũng cảm thấy buồn ngủ theo. Một tuần nay anh không thể có giấc ngủ ngon… Đáng chết, chuột đồng nhỏ không ở bên cạnh liền bị bệnh mất ngủ, căn bệnh này quả là không thể trị được!
Đây là một đêm thật yên lặng, tất cả mọi người đều ngủ ngon.
Chỉ trừ… Lâm Tiểu Nhã.
Lâm Tiểu Nhã vẫn ở thư phòng kế bên nghe lén động tĩnh. Khi thấy Doãn Tư Thần nổi cơn cuồng nộ rồi có tiếng đổ bể, cô ta liền tràn ngập mong chờ. Cô ta tin rằng Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cãi nhau lớn như vậy thì chắc chắc đêm nay họ sẽ không thể ngủ chung!
Đến lúc đó cô ta sẽ là người an ủi dịu dàng cho Doãn Tư Thần, rồi anh sẽ phải cùng cô ta quay cuồng! Chỉ cần thành công thì cô ta có thể bước chân vào cổng lớn Doãn gia.
Chỉ là Lâm Tiểu Nhã chờ rất rất rất lâu… Chờ đến khi mọi sự ầm ĩ qua đi, cũng không thấy Doãn Tư Thần quay lại thư phòng tìm sự an ủi của cô ta.
Tại sao lại như vậy? Vì sao mọi thứ lại trở nên kỳ cục?
Cố Hề Hề, rốt cuộc cô đã dùng bùa yêu gì mà khiến Doãn Tư Thần khăng khăng một lòng vì cô?
Tôi không phục, Lâm Tiểu Nhã tôi không phục!
Cố Hề Hề, cô đừng ép tôi!
Tôi sẽ không cho phép cô cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về tôi!
Lâm Tiểu Nhã điên tiết lên nắm lấy bình sứ trên bàn, cô ta hung hăng muốn đập bể cho thoả sự tức giận. Nhưng nghĩ đến nơi đây là biệt thự của Doãn gia, cô lại không được lòng Doãn Tư Thần thì không nên gây chuyện, cuối cùng đành không cam lòng mà buông bình sứ xuống.
Edited by Airy
Beta by Airy