Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Bị bệnh thì muốn ăn cái gì?
Khi Lâm Triệt chạy về nhà, cô phát hiện bên ngoài có nhiều nhân viên bảo vệ canh gác hơn so bình thường, hình như có vẻ nghiêm ngặt hơn.
Cô đi ra phía bên ngoài nhìn xem, trên mặt là một mảnh lo lắng.
Trần Vũ Thịnh lái xe, nhìn bên ngoài nói:
- Bởi vì Cố tổng sinh bệnh, lo sẽ có người thừa cơ gây chuyện cho nên để bên ngoài canh gác nghiêm ngặt hơn một chút.
- À.
Lâm Triệt quay đầu nhìn Trần Vũ Thịnh:
- Cố Tĩnh Trạch bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?
- Cũng không hẳn.
Trần Vũ Thịnh nói tiếp:
- Đối với người khác có thể là không nghiêm trọng gì, nhưng mà đối với Cố Tĩnh Trạch mà nói, dù sao anh ta là người có quyền cao chức trọng, một chút biến động nhỏ cũng ảnh hưởng tới không phải một hai người.
Được rồi.
Rất nhanh Lâm Triệt đã đến cửa ra vào, vào trong gian phòng, cô nhanh chóng cởi giày rồi bước vào.
- Bà chủ, rốt cục cô cũng về rồi.
Người hầu vừa mới bị đuổi từ trong phòng ra ngoài, thấy Lâm Triệt đã về liền chạy nhanh ra đón.
Lâm Triệt thấy cô ấy bưng khay đồ ăn còn nguyên thì hỏi:
- Anh ấy không ăn sao?
- Đúng vậy ạ. Ông chủ không muốn ăn.
Lâm Triệt nhận lấy khay, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Bên trong rất im ắng, giống như không có người ở trong.
Cô cất bước đi vào, thấy Cố Tĩnh Trạch đang nằm ở trên giường. Đắp một cái chăn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn hết sức tồi tệ.
Trong lòng Lâm Triệt tê rần, nhanh chóng đi qua đó.
Thoạt nhìn, thần sắc hình như là bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Dường như là nghe thấy có tiếng động, Cố Tĩnh Trạch không mở mắt, chỉ rên nhẹ, giọng khàn khàn kêu lên:
- Tôi đã nói rồi, không ai được vào đây hết.
Nhưng Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên thì thấy ai đó đứng ở cửa ra vào, nịnh nọt bưng khay đồ ăn. Nếu không phải là người hầu vừa bị đuổi ra, thì ngoài Lâm Triệt ra còn có thể là ai?
Trong mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia sáng, nhưng lại lập tức biến mất, rất nhanh quay về trạng thái lạnh lẽo.
Chân mày nhướng cao, anh trừng mắt nhìn Lâm Triệt, đôi môi mím chặt:
- Cút!
Sắc mắt Lâm Triệt trầm xuống, nhìn Cố Tĩnh Trạch, tự nhủ với bản thân rằng không được so đo với người bệnh.
Hơn nữa, khi Cố Tĩnh Trạch bệnh thì rất khó coi, sao cô có thể nhẫn tâm rời đi.
Cô vội đi qua, đem khay đặt ở một bên, kéo Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cố Tĩnh Trạch, anh phát bệnh rồi, đừng làm rộn nữa, mau ngồi dậy ăn ít đồ ăn. Người hầu nói anh cả một ngày không có ăn cái gì, anh cứ tiếp tục như vậy thân thể sẽ suy nhược đấy.
Cô kéo bả vai Cố Tĩnh Trạch, muốn nâng anh ngồi dậy.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch chán ghét, đem tay của cô hất ra:
- Tôi kêu em cút ra ngoài, có nghe rõ chưa?
Lâm Triệt bị đẩy sang một bên, cô nhìn Cố Tĩnh Trạch, khẽ cắn răng, nhưng vẫn nói:
- Cố Tĩnh Trạch! Anh xong chưa?
Lâm Triệt đứng lên, một lần nữa đi đến bên cạnh anh:
- Tôi biết rõ, anh bị bệnh nên ăn không vào, nhưng mà anh vẫn nên ăn một ít để lót dạ chứ. Nghe lời, tôi đút cho anh ăn.
Nói xong, Lâm Triệt nắm lấy tay anh lần nữa.
Cố Tĩnh Trạch vẫn như cũ, đẩy mạnh cô ra nói:
- Tôi nói cho em tránh ra, em còn có… mặt mũi hay không? Kêu em đi cũng không đi.
Lúc này, anh ngược lại là không còn đem cô hất ra hoàn toàn, Lâm Triệt chỉ lui về phía sau một bước, liền đứng lại.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô hít một hơi thật sâu:
- Làm sao đây, tôi chính là mặt dày đấy, không được sao. Tôi cũng không phải tiểu thư khuê các giống ai kia, cái gì mà thiên kim tiểu thư, cứ thích chết sĩ diện chỉ khổ thân. Tôi cứ không biết xấu hổ đấy, anh có thể làm gì tôi.
- Em…
Cố Tĩnh Trạch nâng mắt lên, sắc bén nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt hợp tình hợp lí đứng ở đó, nhìn Cố Tĩnh Trạch. Lợi dụng anh ta nằm bệnh ở đó, cô ngược lại đứng thẳng lưng.
Trong mắt của Cố Tĩnh Trạch hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Chính cô ấy nói bản thân mình không biết xấu hổ, ai còn có thể đối xử với cô ấy như vậy?
- Mau ngồi dậy ăn cái gì đó đi chứ?
Lâm Triệt tiếp tục nói.
- Không ăn.
- Sao anh lại lì lợm như thế?
Lâm Triệt bất đắc dĩ nói.
- Em đi ra ngoài.
- Tôi sẽ không đi ra ngoài.
Lâm Triệt đi tới đè cánh tay Cố Tĩnh Trạch xuống, trực tiếp cầm lấy thìa. Đầu bếp cố ý làm món ăn dinh dưỡng, không nhiều dầu mỡ, lại vừa ăn rất ngon vừa bổ dưỡng, vô cùng nhọc lòng, nhất là súp. Nhìn cũng có vẻ rất ngon, nhưng Cố Tĩnh Trạch lại không quan tâm cho lắm.
Thấy Lâm Triệt mạnh bạo ép tới, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trốn tránh:
- Em thả tôi ra!
- Không thả!
- Lâm Triệt! Em thật sự không muốn sống nữa đúng không!
Con mắt Cố Tĩnh Trạch sắc bén liếc qua, đã cho cô ánh mắt uy hiếp cảnh cáo. Giống như là nếu cô lại đụng vào anh một lần nữa, thì anh sẽ chắc chắn giết chết cô.
Nhưng Lâm Triệt còn chưa động đã trực tiếp nhét thìa vào miệng của anh.
Cố Tĩnh Trạch cắn răng, một tay đập vỡ bát.
- Cố Tĩnh Trạch!
Lâm Triệt thật sự đã tức giận rồi. Nhìn Cố Tĩnh Trạch, bị bệnh còn lì lợm như vậy, anh ta đúng là không khác một đứa con nít.
- Được, được, anh không ăn đúng không? Hôm nay tôi nhất định sẽ làm cho anh ăn hết.
Lâm Triệt nói xong liền một bước trèo lên giường.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch khẽ động, chỉ thấy Lâm Triệt trực tiếp cuỡi lên người của anh.
Mắt của Cố Tĩnh Trạch trừng lớn.
Lâm Triệt cưỡi lên, nhìn xuống Cố Tĩnh Trạch
- Hôm nay tôi nhất định phải bắt anh ăn.
- Lâm Triệt, em đang làm gì thế?
- Đút anh ăn súp.
- Em…
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt lấy súp qua, tự mình uống một hớp lớn. Sau đó, phồng má lên, rồi trực tiếp đưa mặt xuống Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch chưa kịp phản ứng thì môi của cô đã hạ xuống.
Sau khi chạm vào đôi môi mềm mại của cô, anh theo bản năng mở miệng ra, đầu lưỡi thuần thục cạy miệng cô. Súp dễ dàng trơn tru được uống vào.
Cố Tĩnh Trạch cảm thấy không bình thường, lúc này anh đang được người ta cưỡng ép đút cho ăn sao?
Anh vẫn còn muốn chống cự, nhưng khi cảm thấy lưỡi của Lâm Triệt khuấy đảo một cái trong miệng anh thì cả người đều cứng lại, dừng lại toàn bộ cử động, sau đó vô ý nuốt một cái, toàn bộ súp liền tiến vào cổ họng anh.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, yết hầu giật giật nhìn Lâm Triệt.
Cô đắc ý ngồi dậy, cái tư thế cưỡi lên người anh vô cùng quỷ dị.
Khẽ xoa miệng mình, cô nhìn xuống Cố Tĩnh Trạch.
Mắt của Cố Tĩnh Trạch khẽ động nhìn Lâm Triệt, đôi mắt trong suốt bắt đầu nhuộm đỏ, bên tai chậm rãi đỏ lên.
Lâm Triệt nói:
- Anh không ăn à? Tôi xem anh không ăn bằng cách nào.
Nói xong, cô lại tiếp tục làm.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng ngăn cô lại.
- Được rồi, dừng lại cho tôi.
Lâm Triệt dừng lại nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nghẹn đỏ mặt, không nói gì nhìn Lâm Triệt. Vẻ mặt như muốn bóp chết cô, ở trên mặt lưỡng lự, nếu không phải sợ giết người vi phạm pháp luật thì anh đã sớm làm như vậy.
Nhưng rốt cuộc, khóe mắt động động, anh chỉ có thể nói:
- Tôi ăn, chỉ cần em đừng tiếp tục đút tôi bằng cách như vậy…
Anh có thể đút cô ăn như vậy nhưng sao cô có thể cưỡng ép anh như vậy.
Cố Tĩnh Trạch thật sự không chấp nhận được mình bị ép buộc bởi một người phụ nữ, không ngờ mình lại bị phụ nữ ép buộc…
Thấy Cố Tĩnh Trạch cuối cùng cũng mở miệng, Lâm Triệt reo hò:
- Tuyệt, lúc này mới ngoan nè.
Cố Tĩnh Trạch nhìn hai chân cô mở ra, bất lịch sự cưỡi lên người mình, liếc cô một cái.
- Em có thể xuống được chưa?
- …
Cô đi ra phía bên ngoài nhìn xem, trên mặt là một mảnh lo lắng.
Trần Vũ Thịnh lái xe, nhìn bên ngoài nói:
- Bởi vì Cố tổng sinh bệnh, lo sẽ có người thừa cơ gây chuyện cho nên để bên ngoài canh gác nghiêm ngặt hơn một chút.
- À.
Lâm Triệt quay đầu nhìn Trần Vũ Thịnh:
- Cố Tĩnh Trạch bị bệnh nghiêm trọng lắm sao?
- Cũng không hẳn.
Trần Vũ Thịnh nói tiếp:
- Đối với người khác có thể là không nghiêm trọng gì, nhưng mà đối với Cố Tĩnh Trạch mà nói, dù sao anh ta là người có quyền cao chức trọng, một chút biến động nhỏ cũng ảnh hưởng tới không phải một hai người.
Được rồi.
Rất nhanh Lâm Triệt đã đến cửa ra vào, vào trong gian phòng, cô nhanh chóng cởi giày rồi bước vào.
- Bà chủ, rốt cục cô cũng về rồi.
Người hầu vừa mới bị đuổi từ trong phòng ra ngoài, thấy Lâm Triệt đã về liền chạy nhanh ra đón.
Lâm Triệt thấy cô ấy bưng khay đồ ăn còn nguyên thì hỏi:
- Anh ấy không ăn sao?
- Đúng vậy ạ. Ông chủ không muốn ăn.
Lâm Triệt nhận lấy khay, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Bên trong rất im ắng, giống như không có người ở trong.
Cô cất bước đi vào, thấy Cố Tĩnh Trạch đang nằm ở trên giường. Đắp một cái chăn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn hết sức tồi tệ.
Trong lòng Lâm Triệt tê rần, nhanh chóng đi qua đó.
Thoạt nhìn, thần sắc hình như là bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Dường như là nghe thấy có tiếng động, Cố Tĩnh Trạch không mở mắt, chỉ rên nhẹ, giọng khàn khàn kêu lên:
- Tôi đã nói rồi, không ai được vào đây hết.
Nhưng Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên thì thấy ai đó đứng ở cửa ra vào, nịnh nọt bưng khay đồ ăn. Nếu không phải là người hầu vừa bị đuổi ra, thì ngoài Lâm Triệt ra còn có thể là ai?
Trong mắt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia sáng, nhưng lại lập tức biến mất, rất nhanh quay về trạng thái lạnh lẽo.
Chân mày nhướng cao, anh trừng mắt nhìn Lâm Triệt, đôi môi mím chặt:
- Cút!
Sắc mắt Lâm Triệt trầm xuống, nhìn Cố Tĩnh Trạch, tự nhủ với bản thân rằng không được so đo với người bệnh.
Hơn nữa, khi Cố Tĩnh Trạch bệnh thì rất khó coi, sao cô có thể nhẫn tâm rời đi.
Cô vội đi qua, đem khay đặt ở một bên, kéo Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cố Tĩnh Trạch, anh phát bệnh rồi, đừng làm rộn nữa, mau ngồi dậy ăn ít đồ ăn. Người hầu nói anh cả một ngày không có ăn cái gì, anh cứ tiếp tục như vậy thân thể sẽ suy nhược đấy.
Cô kéo bả vai Cố Tĩnh Trạch, muốn nâng anh ngồi dậy.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch chán ghét, đem tay của cô hất ra:
- Tôi kêu em cút ra ngoài, có nghe rõ chưa?
Lâm Triệt bị đẩy sang một bên, cô nhìn Cố Tĩnh Trạch, khẽ cắn răng, nhưng vẫn nói:
- Cố Tĩnh Trạch! Anh xong chưa?
Lâm Triệt đứng lên, một lần nữa đi đến bên cạnh anh:
- Tôi biết rõ, anh bị bệnh nên ăn không vào, nhưng mà anh vẫn nên ăn một ít để lót dạ chứ. Nghe lời, tôi đút cho anh ăn.
Nói xong, Lâm Triệt nắm lấy tay anh lần nữa.
Cố Tĩnh Trạch vẫn như cũ, đẩy mạnh cô ra nói:
- Tôi nói cho em tránh ra, em còn có… mặt mũi hay không? Kêu em đi cũng không đi.
Lúc này, anh ngược lại là không còn đem cô hất ra hoàn toàn, Lâm Triệt chỉ lui về phía sau một bước, liền đứng lại.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô hít một hơi thật sâu:
- Làm sao đây, tôi chính là mặt dày đấy, không được sao. Tôi cũng không phải tiểu thư khuê các giống ai kia, cái gì mà thiên kim tiểu thư, cứ thích chết sĩ diện chỉ khổ thân. Tôi cứ không biết xấu hổ đấy, anh có thể làm gì tôi.
- Em…
Cố Tĩnh Trạch nâng mắt lên, sắc bén nhìn Lâm Triệt.
Lâm Triệt hợp tình hợp lí đứng ở đó, nhìn Cố Tĩnh Trạch. Lợi dụng anh ta nằm bệnh ở đó, cô ngược lại đứng thẳng lưng.
Trong mắt của Cố Tĩnh Trạch hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Chính cô ấy nói bản thân mình không biết xấu hổ, ai còn có thể đối xử với cô ấy như vậy?
- Mau ngồi dậy ăn cái gì đó đi chứ?
Lâm Triệt tiếp tục nói.
- Không ăn.
- Sao anh lại lì lợm như thế?
Lâm Triệt bất đắc dĩ nói.
- Em đi ra ngoài.
- Tôi sẽ không đi ra ngoài.
Lâm Triệt đi tới đè cánh tay Cố Tĩnh Trạch xuống, trực tiếp cầm lấy thìa. Đầu bếp cố ý làm món ăn dinh dưỡng, không nhiều dầu mỡ, lại vừa ăn rất ngon vừa bổ dưỡng, vô cùng nhọc lòng, nhất là súp. Nhìn cũng có vẻ rất ngon, nhưng Cố Tĩnh Trạch lại không quan tâm cho lắm.
Thấy Lâm Triệt mạnh bạo ép tới, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trốn tránh:
- Em thả tôi ra!
- Không thả!
- Lâm Triệt! Em thật sự không muốn sống nữa đúng không!
Con mắt Cố Tĩnh Trạch sắc bén liếc qua, đã cho cô ánh mắt uy hiếp cảnh cáo. Giống như là nếu cô lại đụng vào anh một lần nữa, thì anh sẽ chắc chắn giết chết cô.
Nhưng Lâm Triệt còn chưa động đã trực tiếp nhét thìa vào miệng của anh.
Cố Tĩnh Trạch cắn răng, một tay đập vỡ bát.
- Cố Tĩnh Trạch!
Lâm Triệt thật sự đã tức giận rồi. Nhìn Cố Tĩnh Trạch, bị bệnh còn lì lợm như vậy, anh ta đúng là không khác một đứa con nít.
- Được, được, anh không ăn đúng không? Hôm nay tôi nhất định sẽ làm cho anh ăn hết.
Lâm Triệt nói xong liền một bước trèo lên giường.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch khẽ động, chỉ thấy Lâm Triệt trực tiếp cuỡi lên người của anh.
Mắt của Cố Tĩnh Trạch trừng lớn.
Lâm Triệt cưỡi lên, nhìn xuống Cố Tĩnh Trạch
- Hôm nay tôi nhất định phải bắt anh ăn.
- Lâm Triệt, em đang làm gì thế?
- Đút anh ăn súp.
- Em…
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt lấy súp qua, tự mình uống một hớp lớn. Sau đó, phồng má lên, rồi trực tiếp đưa mặt xuống Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch chưa kịp phản ứng thì môi của cô đã hạ xuống.
Sau khi chạm vào đôi môi mềm mại của cô, anh theo bản năng mở miệng ra, đầu lưỡi thuần thục cạy miệng cô. Súp dễ dàng trơn tru được uống vào.
Cố Tĩnh Trạch cảm thấy không bình thường, lúc này anh đang được người ta cưỡng ép đút cho ăn sao?
Anh vẫn còn muốn chống cự, nhưng khi cảm thấy lưỡi của Lâm Triệt khuấy đảo một cái trong miệng anh thì cả người đều cứng lại, dừng lại toàn bộ cử động, sau đó vô ý nuốt một cái, toàn bộ súp liền tiến vào cổ họng anh.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, yết hầu giật giật nhìn Lâm Triệt.
Cô đắc ý ngồi dậy, cái tư thế cưỡi lên người anh vô cùng quỷ dị.
Khẽ xoa miệng mình, cô nhìn xuống Cố Tĩnh Trạch.
Mắt của Cố Tĩnh Trạch khẽ động nhìn Lâm Triệt, đôi mắt trong suốt bắt đầu nhuộm đỏ, bên tai chậm rãi đỏ lên.
Lâm Triệt nói:
- Anh không ăn à? Tôi xem anh không ăn bằng cách nào.
Nói xong, cô lại tiếp tục làm.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng ngăn cô lại.
- Được rồi, dừng lại cho tôi.
Lâm Triệt dừng lại nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nghẹn đỏ mặt, không nói gì nhìn Lâm Triệt. Vẻ mặt như muốn bóp chết cô, ở trên mặt lưỡng lự, nếu không phải sợ giết người vi phạm pháp luật thì anh đã sớm làm như vậy.
Nhưng rốt cuộc, khóe mắt động động, anh chỉ có thể nói:
- Tôi ăn, chỉ cần em đừng tiếp tục đút tôi bằng cách như vậy…
Anh có thể đút cô ăn như vậy nhưng sao cô có thể cưỡng ép anh như vậy.
Cố Tĩnh Trạch thật sự không chấp nhận được mình bị ép buộc bởi một người phụ nữ, không ngờ mình lại bị phụ nữ ép buộc…
Thấy Cố Tĩnh Trạch cuối cùng cũng mở miệng, Lâm Triệt reo hò:
- Tuyệt, lúc này mới ngoan nè.
Cố Tĩnh Trạch nhìn hai chân cô mở ra, bất lịch sự cưỡi lên người mình, liếc cô một cái.
- Em có thể xuống được chưa?
- …