-
Chương 246
Dường như nhìn thấu tâm can Kiều Linh Nhi, Mộ Dung Thiên Tình mỉm cười với nàng, đầu mày đuôi mắt nhuốm bi thương, “Là Hoàng hậu.”
Hoàng hậu? Kiều Linh Nhi không biết phải nói gì, trong lòng nàng không hề thấy ngạc nhiên cứ như đã chuẩn bị tâm lý sẵn, điều này khiến nàng buồn bực không thôi.
“Buồn cười lắm sao?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, nàng lắc đầu, chẳng buồn cười một chút nào cả, trái lại nàng cảm thấy lòng mình chua xót. Thật ra cảm giác trong như muốn nói với nàng rằng, tất cả những chuyện này đều do Mộ Dung Thiên Tình tự chuốc lấy, hậu quả là thứ nàng ta phải gánh chịu. Song chẳng rõ vì sao, trong lòng nàng vẫn thấy buồn rầu, lại giống như là… bi ai!
Phải, hẳn là bi ai rồi, nỗi bi ai của một cô gái.
“Có lẽ tất cả đều không nằm ngoài dự liệu của cô, chỉ có điều bản thân cô không muốn chấp nhận mà thôi.” Kiều Linh Nhi lẩm bẩm, sau khi dứt lời mới chợt giật mình, chính nàng cũng không khỏi ngạc nhiên. Ngước mắt về phía Mộ Dung Thiên Tình, thấy nàng ta cũng ngạc nhiên chẳng kém, nàng chỉ biết cười khổ.
“Cô nói không sai, ta đã sớm lường tới nhưng cứ mãi trốn tránh kết cục, không muốn nhìn nhận nó, cho nên việc kế tiếp là ta phải đối mặt. Ta biết Hoàng hậu muốn làm gì nhưng ta vẫn bằng lòng theo bà ta cũng chính vì một lời hứa hẹn hão huyền.”
“Hứa hẹn gì?” Kiều Linh Nhi vô cùng ngạc nhiên.
“Đến cuối cùng ta sẽ trở thành Thất vương phi.”
Kiều Linh Nhi khiếp hãi, “Có đáng không?”
“Cô yêu quý Thất vương gia, có đáng không?” Mộ Dung Thiên Tình hỏi ngược lại.
Kiều Linh Nhi lặng lẽ, thứ gọi là ái tình không thể phân định có đáng giá hay không, người dũng cảm sẽ theo đuổi không hối hận. Dù Mộ Dung Thiên Tình là người của thời đại này nhưng tư tưởng rất cởi mở, vì tình yêu mà nỗ lực không ngừng, thật sự khiến nàng nể phục.
“Cô biết vì sao ta lại ở đây không?” Mộ Dung Thiên Tình thở dài, nàng ta ngẩng đầu phóng tầm mắt qua khung cửa sổ trước mặt, ánh mắt chạm vào bóng cây lay động chợt thấy bình yên lạ.
“Cô biết chuyện gì sao?” Sự chú ý của Kiều Linh Nhi quay lại việc chính, “Độc Cô tướng quân định làm gì cô?”
Giọng Kiều Linh Nhi tỏ rõ sự lo lắng, bấy giờ nàng mới phát hiện Mộ Dung Thiên Tình vẫn ngồi yên vị ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi hột. Giờ này đã sang đông, trong phòng lại không có lò sưởi, nếu cơ thể không chịu đau đớn tất sẽ không toát mồ hôi nhiều như vậy.
“Ta không sao.” Mộ Dung Thiên Tình cười yếu ớt, “Chẳng qua ông ta không muốn ta bỏ trốn nên mới làm vậy.”
Nói xong, Mộ Dung Thiên Tình vén chăn, kéo váy lên. Kiều Linh Nhi nhận ra một chân của nàng ta đã gãy…
“Thế này là sao?” Kiều Linh Nhi hoảng sợ đứng bật dậy.
Biết đã dọa nàng, Mộ Dung Thiên Tình nhẻon cười, “Không có gì đáng ngại…”
“Chuyện này là thế nào? Sao chân của cô lại… Có phải do Độc Cô tướng quân làm không? Cô mau nói cho ta biết.”
“Không phải, Linh Nhi cô đừng nóng ruột.” Mộ Dung Thiên Tình nhíu mày, dường như đang cố chống chọi với cơn đau.
Lòng Kiều Linh Nhi thắt lại, nàng không nói thêm câu gì mà bước thẳng ra ngoài.
Mộ Dung Thiên Tình không ngăn cản, cũng không biết nàng định làm gì. Thời khắc này nàng có làm gì cũng không cản được, Thất vương gia còn không có khả năng, bản thân nàng ta ích gì?
Sau một nén nhang, Kiều Linh Nhi quay lại với một oản to trên tay, bên trong đầy những dược thảo, “Chân của cô không thể để chậm trễ thêm được nữa, hiện tại trên núi không có dược liệu, ta chỉ tìm được một ít lá cây giúp giảm đau tạm thời. Trước cứ đắp tạm, đợi đến khi chúng ta xuống núi sẽ thay thuốc.”
Kiều Linh Nhi vừa nói vừa bó thuốc.
Mộ Dung Thiên Tình lặng thinh, để mặc nàng hành động. Chân tuy đau nhưng tâm còn đau hơn. Kiều Linh Nhi không hỏi nàng ta vì sao còn sống ắt hẳn đã nghe hết tình hình từ Độc Cô tướng quân…
“Hận ta ư?” Sau khi bó thuốc xong, Kiều Linh Nhi cúi đầu thu dọn mọi thứ, giọng nàng vang lên rất khẽ, không để đối phương đoán biết được tâm tình.
Mộ Dung Thiên Tình thoáng ngạc nhiên, sau bèn nở nụ cười, ánh mắt bi thương tan biến không dấu vết, “Cô nghĩ ta sẽ trả lời thế nào?”
Kiều Linh Nhi không đáp, nàng ra ngoài rửa tay rồi quay lại, ngồi đúng vị trí ban nãy, đôi mắt ngọc lóe ánh quang, “Ta muốn biết câu trả lời thật của cô.”
“Hận.”
Kiều Linh Nhi lặng lẽ nhìn nàng ta, không nói nữa lời.
“Ta hận thế gian này tàn nhẫn, hận quyền thế mị nhân.” Ý hận dần xâm chiếm đôi mắt Mộ Dung Thiên Tình, chẳng bao lâu sau bi thương cũng ập đến, “Nào phải ta không có tình cảm với người nhà Mộ Dung, ta rất thương bọn họ nhưng lúc ta cần họ nhất thì tất cả đều quay lưng vứt bỏ ta.”
Kiều Linh Nhi trầm ngâm, năm xưa là cô gái trời sinh kiêu ngạo, bỗng nhiên từ thiên giới rơi xuống địa ngục, chuyện này không phải ai cũng có đủ dũng cảm đối mặt. Nàng của trước đây cũng từng lựa chọn thà ta phụ thiên hạ, chứ không thể để thiên hạ phụ ta. Phản bội Mộ Dung gia, thứ nàng ta muốn chỉ là tương lai bình yên. Chịu đựng bao lâu cuối cùng cũng chỉ nhận được sự phản bội…
“Cô hỏi ta có hận cô không, ta thật sự không biết.” Một lát sau, khi tiếng nấc đã ngừng, Mộ Dung Thiên Tình mới lắc đầu, “Tuy vì cô mà ta bị ruồng bỏ nhưng qua bao năm qua ta vẫn sống tốt, thứ cảm giác này thật sự khó hình dung bằng lời.”
Bốn mắt chạm nhau, Kiều Linh Nhi nhìn thấy sự chân thành nơi ấy. Lòng nàng khó chịu, không ngờ chỉ hơn một tháng mà nàng ta thay đổi quá nhiều. Hoàng hậu ơi Hoàng hậu, rốt cuộc phải hại thêm bao nhiêu người bà mới bằng lòng buông tay?
“Công chúa, người nên nghỉ ngơi đi.” Kiều Linh Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì Độc Cô Phi đã đẩy cửa bước vào, sắc mặt lạnh như băng.
Vẻ mặt Kiều Linh Nhi cũng đanh lại, nàng đứng lên chẳng nói gì, “Tình nhi, cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm cô.”
Mộ Dung Thiên Tình mỉm cười thật nhẹ, cuối cùng cũng đồng ý.
“Chớ có mà giở trò.” Độc Cô Phi nhìn Mộ Dung Thiên Tình chằm chằm, buông lời cảnh cáo.
Mộ Dung Thiên Tình vô cùng bất đắc dĩ, “Độc Cô tướng quân cứ nhìn bộ dạng ta bây giờ mà xem, liệu còn có thể giở trò gì kia chứ?”
Độc Cô Phi hừ một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, Kiều Linh Nhi đi hái một ít thảo dược chế thuốc cho Mộ Dung Thiên Tình nhưng bị Độc Cô Phi ngăn lại, “Công chúa.”
“Chuyện gì?” Tuy Mộ Dung Thiên Tình không nói rõ nguyên do bị thương nhưng nàng đoán nhất định có liên quan đến Độc Cô Phi, trong lòng không khỏi tức giận.
“Thất vương gia đã lên ngựa đến đây.”
Hiên sắp đến? Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, “Ông để Hiên lên núi sao?”
Độc Cô Phi gật đầu không chút giấu giếm, “Đường núi hiểm trở, có như vậy ta mới nắm chắc phần mình.”
“Ngươi thật quá đê tiện.” Kiều Linh Nhi không nhịn được phải cất tiếng mắng.
Độc Cô Phi cười lạnh lùng, không hề phản bác, “Nếu công chúa đáp ứng thuộc hạ, khuyên Thất vương gia hợp tác với chúng ta thì thuộc hạ không cần Mộ Dung tiểu thư giúp đỡ.”
Mộ Dung Thiên Tình?
“Ngươi định làm gì nàng ta?” Kiều Linh Nhi nóng lòng hỏi, tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, thẳng một giấc đến hừng đông, sau khi tỉnh lại thì chải đầu đi hái thuốc vẫn chưa kịp gặp mặt nàng ta.
“Thuộc hạ giấu nàng ta ở một nơi không ai biết.”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Kiều Linh Nhi rất giận, dù thế nào nàng cũng không thể để Mộ Dung Thiên Tình gặp chuyện chẳng lành. Tin Hoàng tổ mẫu qua đời đã lan truyền, ấy vậy mà Độc Cô Phi lại dụng kế dụ Hiên lên núi, thế này là ý gì?
“Chỉ cần công chúa phối hợp với thuộc hạ, tất cả đều bình an vô sự.”
“Ngươi giao nàng ra đây trước đã, không thấy người lòng ta bất an.”
“Xin công chúa yên tâm, thuộc hạ sẽ không để nàng ta chịu bất kì thương tổn gì. Thế nhưng nếu công chúa không làm theo lời thuộc hạ, thuộc hạ xin thề người sẽ không thể gặp lại nàng ta.”
“Ngươi… Độc Cô Phi, ngươi đừng ép người quá đáng!”
Đàm phán không thành, Mộ Dung Thiên Tình lại bị giấu, nhất thời Kiều Linh Nhi không nghĩ ra kế gì, nàng đành quay về phòng đợi tin. Hiên muốn lên núi, một khi chàng đã muốn thì không ai có thể ngăn cản. Nhưng hiện tại kinh thành hỗn loạn, Hiên đi như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Chỉ có điều về lý thuyết hôm qua nàng bị bắt lên núi, Hiên phải đến từ hôm qua, tại sao lại phải đợi đến hôm nay? Liệu chăng đã xảy ra chuyện?
Ngay khi Kiều Linh Nhi còn đang miên man suy nghĩ, Độc Cô Phi lại xuất hiện bên cạnh nàng, “Công chúa, người đã lên núi, thuộc hạ mong công chúa phân nặng nhẹ.”
Kiều Linh Nhi nhìn y với vẻ uất hận, không hiểu vì sao ông ta cứ giữ khư khư cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy, “Độc Cô tướng quân, ta là nữ nhân.”
Độc Cô Phi thoáng sửng sốt, vẻ lúng túng hiện trên khuôn mặt ông ta, vừa toan lên tiếng đã bị Kiều Linh Nhi chặn lại, “Những lời mẫu thân dặn dò ông ta có thể hiểu, chẳng qua mẫu hậu muốn cho ta cuộc sống tốt nhất, tuy nhiên có thể trở thành người tôn quý nhất thế gian hay không không phải chỉ dựa vào thân phận, mà phải xét đến phẩm hạnh của người đó.”
Độc Cô Phi im lặng nhìn công chúa, đôi mắt ấy giống hệt mẫu thân của người ngày trước…
“Nếu như ta đứng ở đỉnh núi chỉ có thể bao quát xung quanh, ta sẽ không hài lòng với điều đó. Để có được sự bao quát ấy đã phải đánh đổi biết bao sinh mạng, vị trí ấy dù ta có ngồi cũng không thấy yên lòng. Ta không vui, mẫu thân ta cũng sẽ không vui. Độc Cô tướng quân, nếu ông yêu mẫu thân ta, xin hãy để con gái của người tự chọn lựa cuộc sống cho mình.”
Kiều Linh Nhi hiểu, đối với suy nghĩ phục quốc đã cắm rễ sâu trong đầu Độc Cô Phi, chỉ vài lời nói không thể giải quyết được gì. Thế nhưng nếu không nói ra, nàng sẽ thấy lòng bất an. Nàng hy vọng Độc Cô Phi sẽ rút lui, dù gì mọi chuyện cũng bắt đầu từ ông ta…
“Công chúa, xin người thứ tội, thuộc hạ chỉ tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi…” Kiều Linh Nhi thở dài bất lực, nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, “Xin đừng làm hại Mộ Dung Thiên Tình, bằng không ta sẽ khiến tất cả đều bị hủy, ngươi đừng mong đạt được ý đồ.”
Khi mở mắt ra, đôi mắt đen láy ánh lên tia lạnh lẽo đâm thẳng về phía Độc Cô Phi khiến y run lên, “Vâng.”
“Linh Nhi.” Bỗng nhiên tiếng gọi của Từ Đồ Hiên vọng đến từ phía xa.
Hoàng hậu? Kiều Linh Nhi không biết phải nói gì, trong lòng nàng không hề thấy ngạc nhiên cứ như đã chuẩn bị tâm lý sẵn, điều này khiến nàng buồn bực không thôi.
“Buồn cười lắm sao?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt, nàng lắc đầu, chẳng buồn cười một chút nào cả, trái lại nàng cảm thấy lòng mình chua xót. Thật ra cảm giác trong như muốn nói với nàng rằng, tất cả những chuyện này đều do Mộ Dung Thiên Tình tự chuốc lấy, hậu quả là thứ nàng ta phải gánh chịu. Song chẳng rõ vì sao, trong lòng nàng vẫn thấy buồn rầu, lại giống như là… bi ai!
Phải, hẳn là bi ai rồi, nỗi bi ai của một cô gái.
“Có lẽ tất cả đều không nằm ngoài dự liệu của cô, chỉ có điều bản thân cô không muốn chấp nhận mà thôi.” Kiều Linh Nhi lẩm bẩm, sau khi dứt lời mới chợt giật mình, chính nàng cũng không khỏi ngạc nhiên. Ngước mắt về phía Mộ Dung Thiên Tình, thấy nàng ta cũng ngạc nhiên chẳng kém, nàng chỉ biết cười khổ.
“Cô nói không sai, ta đã sớm lường tới nhưng cứ mãi trốn tránh kết cục, không muốn nhìn nhận nó, cho nên việc kế tiếp là ta phải đối mặt. Ta biết Hoàng hậu muốn làm gì nhưng ta vẫn bằng lòng theo bà ta cũng chính vì một lời hứa hẹn hão huyền.”
“Hứa hẹn gì?” Kiều Linh Nhi vô cùng ngạc nhiên.
“Đến cuối cùng ta sẽ trở thành Thất vương phi.”
Kiều Linh Nhi khiếp hãi, “Có đáng không?”
“Cô yêu quý Thất vương gia, có đáng không?” Mộ Dung Thiên Tình hỏi ngược lại.
Kiều Linh Nhi lặng lẽ, thứ gọi là ái tình không thể phân định có đáng giá hay không, người dũng cảm sẽ theo đuổi không hối hận. Dù Mộ Dung Thiên Tình là người của thời đại này nhưng tư tưởng rất cởi mở, vì tình yêu mà nỗ lực không ngừng, thật sự khiến nàng nể phục.
“Cô biết vì sao ta lại ở đây không?” Mộ Dung Thiên Tình thở dài, nàng ta ngẩng đầu phóng tầm mắt qua khung cửa sổ trước mặt, ánh mắt chạm vào bóng cây lay động chợt thấy bình yên lạ.
“Cô biết chuyện gì sao?” Sự chú ý của Kiều Linh Nhi quay lại việc chính, “Độc Cô tướng quân định làm gì cô?”
Giọng Kiều Linh Nhi tỏ rõ sự lo lắng, bấy giờ nàng mới phát hiện Mộ Dung Thiên Tình vẫn ngồi yên vị ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi hột. Giờ này đã sang đông, trong phòng lại không có lò sưởi, nếu cơ thể không chịu đau đớn tất sẽ không toát mồ hôi nhiều như vậy.
“Ta không sao.” Mộ Dung Thiên Tình cười yếu ớt, “Chẳng qua ông ta không muốn ta bỏ trốn nên mới làm vậy.”
Nói xong, Mộ Dung Thiên Tình vén chăn, kéo váy lên. Kiều Linh Nhi nhận ra một chân của nàng ta đã gãy…
“Thế này là sao?” Kiều Linh Nhi hoảng sợ đứng bật dậy.
Biết đã dọa nàng, Mộ Dung Thiên Tình nhẻon cười, “Không có gì đáng ngại…”
“Chuyện này là thế nào? Sao chân của cô lại… Có phải do Độc Cô tướng quân làm không? Cô mau nói cho ta biết.”
“Không phải, Linh Nhi cô đừng nóng ruột.” Mộ Dung Thiên Tình nhíu mày, dường như đang cố chống chọi với cơn đau.
Lòng Kiều Linh Nhi thắt lại, nàng không nói thêm câu gì mà bước thẳng ra ngoài.
Mộ Dung Thiên Tình không ngăn cản, cũng không biết nàng định làm gì. Thời khắc này nàng có làm gì cũng không cản được, Thất vương gia còn không có khả năng, bản thân nàng ta ích gì?
Sau một nén nhang, Kiều Linh Nhi quay lại với một oản to trên tay, bên trong đầy những dược thảo, “Chân của cô không thể để chậm trễ thêm được nữa, hiện tại trên núi không có dược liệu, ta chỉ tìm được một ít lá cây giúp giảm đau tạm thời. Trước cứ đắp tạm, đợi đến khi chúng ta xuống núi sẽ thay thuốc.”
Kiều Linh Nhi vừa nói vừa bó thuốc.
Mộ Dung Thiên Tình lặng thinh, để mặc nàng hành động. Chân tuy đau nhưng tâm còn đau hơn. Kiều Linh Nhi không hỏi nàng ta vì sao còn sống ắt hẳn đã nghe hết tình hình từ Độc Cô tướng quân…
“Hận ta ư?” Sau khi bó thuốc xong, Kiều Linh Nhi cúi đầu thu dọn mọi thứ, giọng nàng vang lên rất khẽ, không để đối phương đoán biết được tâm tình.
Mộ Dung Thiên Tình thoáng ngạc nhiên, sau bèn nở nụ cười, ánh mắt bi thương tan biến không dấu vết, “Cô nghĩ ta sẽ trả lời thế nào?”
Kiều Linh Nhi không đáp, nàng ra ngoài rửa tay rồi quay lại, ngồi đúng vị trí ban nãy, đôi mắt ngọc lóe ánh quang, “Ta muốn biết câu trả lời thật của cô.”
“Hận.”
Kiều Linh Nhi lặng lẽ nhìn nàng ta, không nói nữa lời.
“Ta hận thế gian này tàn nhẫn, hận quyền thế mị nhân.” Ý hận dần xâm chiếm đôi mắt Mộ Dung Thiên Tình, chẳng bao lâu sau bi thương cũng ập đến, “Nào phải ta không có tình cảm với người nhà Mộ Dung, ta rất thương bọn họ nhưng lúc ta cần họ nhất thì tất cả đều quay lưng vứt bỏ ta.”
Kiều Linh Nhi trầm ngâm, năm xưa là cô gái trời sinh kiêu ngạo, bỗng nhiên từ thiên giới rơi xuống địa ngục, chuyện này không phải ai cũng có đủ dũng cảm đối mặt. Nàng của trước đây cũng từng lựa chọn thà ta phụ thiên hạ, chứ không thể để thiên hạ phụ ta. Phản bội Mộ Dung gia, thứ nàng ta muốn chỉ là tương lai bình yên. Chịu đựng bao lâu cuối cùng cũng chỉ nhận được sự phản bội…
“Cô hỏi ta có hận cô không, ta thật sự không biết.” Một lát sau, khi tiếng nấc đã ngừng, Mộ Dung Thiên Tình mới lắc đầu, “Tuy vì cô mà ta bị ruồng bỏ nhưng qua bao năm qua ta vẫn sống tốt, thứ cảm giác này thật sự khó hình dung bằng lời.”
Bốn mắt chạm nhau, Kiều Linh Nhi nhìn thấy sự chân thành nơi ấy. Lòng nàng khó chịu, không ngờ chỉ hơn một tháng mà nàng ta thay đổi quá nhiều. Hoàng hậu ơi Hoàng hậu, rốt cuộc phải hại thêm bao nhiêu người bà mới bằng lòng buông tay?
“Công chúa, người nên nghỉ ngơi đi.” Kiều Linh Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì Độc Cô Phi đã đẩy cửa bước vào, sắc mặt lạnh như băng.
Vẻ mặt Kiều Linh Nhi cũng đanh lại, nàng đứng lên chẳng nói gì, “Tình nhi, cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm cô.”
Mộ Dung Thiên Tình mỉm cười thật nhẹ, cuối cùng cũng đồng ý.
“Chớ có mà giở trò.” Độc Cô Phi nhìn Mộ Dung Thiên Tình chằm chằm, buông lời cảnh cáo.
Mộ Dung Thiên Tình vô cùng bất đắc dĩ, “Độc Cô tướng quân cứ nhìn bộ dạng ta bây giờ mà xem, liệu còn có thể giở trò gì kia chứ?”
Độc Cô Phi hừ một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
Sáng hôm sau, Kiều Linh Nhi đi hái một ít thảo dược chế thuốc cho Mộ Dung Thiên Tình nhưng bị Độc Cô Phi ngăn lại, “Công chúa.”
“Chuyện gì?” Tuy Mộ Dung Thiên Tình không nói rõ nguyên do bị thương nhưng nàng đoán nhất định có liên quan đến Độc Cô Phi, trong lòng không khỏi tức giận.
“Thất vương gia đã lên ngựa đến đây.”
Hiên sắp đến? Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, “Ông để Hiên lên núi sao?”
Độc Cô Phi gật đầu không chút giấu giếm, “Đường núi hiểm trở, có như vậy ta mới nắm chắc phần mình.”
“Ngươi thật quá đê tiện.” Kiều Linh Nhi không nhịn được phải cất tiếng mắng.
Độc Cô Phi cười lạnh lùng, không hề phản bác, “Nếu công chúa đáp ứng thuộc hạ, khuyên Thất vương gia hợp tác với chúng ta thì thuộc hạ không cần Mộ Dung tiểu thư giúp đỡ.”
Mộ Dung Thiên Tình?
“Ngươi định làm gì nàng ta?” Kiều Linh Nhi nóng lòng hỏi, tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, thẳng một giấc đến hừng đông, sau khi tỉnh lại thì chải đầu đi hái thuốc vẫn chưa kịp gặp mặt nàng ta.
“Thuộc hạ giấu nàng ta ở một nơi không ai biết.”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Kiều Linh Nhi rất giận, dù thế nào nàng cũng không thể để Mộ Dung Thiên Tình gặp chuyện chẳng lành. Tin Hoàng tổ mẫu qua đời đã lan truyền, ấy vậy mà Độc Cô Phi lại dụng kế dụ Hiên lên núi, thế này là ý gì?
“Chỉ cần công chúa phối hợp với thuộc hạ, tất cả đều bình an vô sự.”
“Ngươi giao nàng ra đây trước đã, không thấy người lòng ta bất an.”
“Xin công chúa yên tâm, thuộc hạ sẽ không để nàng ta chịu bất kì thương tổn gì. Thế nhưng nếu công chúa không làm theo lời thuộc hạ, thuộc hạ xin thề người sẽ không thể gặp lại nàng ta.”
“Ngươi… Độc Cô Phi, ngươi đừng ép người quá đáng!”
Đàm phán không thành, Mộ Dung Thiên Tình lại bị giấu, nhất thời Kiều Linh Nhi không nghĩ ra kế gì, nàng đành quay về phòng đợi tin. Hiên muốn lên núi, một khi chàng đã muốn thì không ai có thể ngăn cản. Nhưng hiện tại kinh thành hỗn loạn, Hiên đi như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Chỉ có điều về lý thuyết hôm qua nàng bị bắt lên núi, Hiên phải đến từ hôm qua, tại sao lại phải đợi đến hôm nay? Liệu chăng đã xảy ra chuyện?
Ngay khi Kiều Linh Nhi còn đang miên man suy nghĩ, Độc Cô Phi lại xuất hiện bên cạnh nàng, “Công chúa, người đã lên núi, thuộc hạ mong công chúa phân nặng nhẹ.”
Kiều Linh Nhi nhìn y với vẻ uất hận, không hiểu vì sao ông ta cứ giữ khư khư cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy, “Độc Cô tướng quân, ta là nữ nhân.”
Độc Cô Phi thoáng sửng sốt, vẻ lúng túng hiện trên khuôn mặt ông ta, vừa toan lên tiếng đã bị Kiều Linh Nhi chặn lại, “Những lời mẫu thân dặn dò ông ta có thể hiểu, chẳng qua mẫu hậu muốn cho ta cuộc sống tốt nhất, tuy nhiên có thể trở thành người tôn quý nhất thế gian hay không không phải chỉ dựa vào thân phận, mà phải xét đến phẩm hạnh của người đó.”
Độc Cô Phi im lặng nhìn công chúa, đôi mắt ấy giống hệt mẫu thân của người ngày trước…
“Nếu như ta đứng ở đỉnh núi chỉ có thể bao quát xung quanh, ta sẽ không hài lòng với điều đó. Để có được sự bao quát ấy đã phải đánh đổi biết bao sinh mạng, vị trí ấy dù ta có ngồi cũng không thấy yên lòng. Ta không vui, mẫu thân ta cũng sẽ không vui. Độc Cô tướng quân, nếu ông yêu mẫu thân ta, xin hãy để con gái của người tự chọn lựa cuộc sống cho mình.”
Kiều Linh Nhi hiểu, đối với suy nghĩ phục quốc đã cắm rễ sâu trong đầu Độc Cô Phi, chỉ vài lời nói không thể giải quyết được gì. Thế nhưng nếu không nói ra, nàng sẽ thấy lòng bất an. Nàng hy vọng Độc Cô Phi sẽ rút lui, dù gì mọi chuyện cũng bắt đầu từ ông ta…
“Công chúa, xin người thứ tội, thuộc hạ chỉ tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi…” Kiều Linh Nhi thở dài bất lực, nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, “Xin đừng làm hại Mộ Dung Thiên Tình, bằng không ta sẽ khiến tất cả đều bị hủy, ngươi đừng mong đạt được ý đồ.”
Khi mở mắt ra, đôi mắt đen láy ánh lên tia lạnh lẽo đâm thẳng về phía Độc Cô Phi khiến y run lên, “Vâng.”
“Linh Nhi.” Bỗng nhiên tiếng gọi của Từ Đồ Hiên vọng đến từ phía xa.