- Ảnh bìa
- Tác giả
- Tử Sa Hồ
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sắc
- Sủng
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 268 chương + 9 phiên ngoại
- Lượt đọc
- 95,031
- Cập nhật
Bối cảnh : Không có căn cứ trong lịch sử, nam chính thông minh cơ trí, nữ chính đáng yêu
Nhân vật : Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Hiên
Giới thiệu :
Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương được nuôi dưỡng thành tiểu nương tử!
Nàng là Kiều Linh Nhi, không sợ trời không sợ đất, là chủ nhân bên cạnh vương gia.
Cuộc sống an nhàn của Kiều Linh Nhi nàng là như thế này:
“Vương gia, tiểu thư đang đánh các vị tiểu thư khác trong sân.”
Người nào đó ngó ra cửa, cảm nhận được ánh nắng chói chang, “Đem hết bọn họ ra sân phơi nắng, phơi nắng.”
Và vì thế, các vị tiểu thư kia đành kéo nhau ra phơi nắng dưới ánh dương quang rực rỡ. . .
“Vương gia, tiểu thư bảo là người không đến.”
“Giờ này đang làm gì?”
“Thu dọn hành trang.”
Vị vương gia nào đó trừng mắt, vội chạy ra ngoài.
“Vương gia, sao ngài sốt ruột vậy? Là tiểu thư nói muốn cùng ngài đi hưởng tuần trăng mật.”
Còn có, Kiều Linh Nhi nàng cái gì cũng không làm, chỉ là trò chuyện thế mà cũng khiến tiểu thiếp trong vương phủ tổn thương.
Sủng thiếp thương tâm, vương gia kia trong cơn giận liền hưu nàng.
Hỏi xem tiểu thiếp bị thương làm sao?
Tiểu thiếp đáp rằng nàng thương tâm, vương gia kia liền ra tay chữa thương cho nàng.
“Nghe nói nàng bị hưu?”
Cô bé nọ gật gật đầu, “Phải, thiếp thân thật nhỏ bé, nhưng những kỹ thuật cần thiết đều không có, bị hưu thực bình thường.”
Người con trai kia xém chút ngã nhào, những kỹ thuật cần thiết đều không có?
Sau người con trai kia nghiêm mặt bảo, “Không liên quan, kỹ thuật, ta có thể dạy nàng.”
Cô bé nọ bày ra vẻ mặt hưng phấn, “Được được, chàng biểu diễn, thiếp xem.”
Người con trai kia đổ hẳn.
Tổng kết : Hạnh phúc chính là mèo có cá ăn, chó có thịt ăn, Ultraman đánh quái thú. Nàng hồ nháo, hắn vui vẻ; nàng si, hắn càng si.
Nhân vật : Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Hiên
Giới thiệu :
Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương được nuôi dưỡng thành tiểu nương tử!
Nàng là Kiều Linh Nhi, không sợ trời không sợ đất, là chủ nhân bên cạnh vương gia.
Cuộc sống an nhàn của Kiều Linh Nhi nàng là như thế này:
“Vương gia, tiểu thư đang đánh các vị tiểu thư khác trong sân.”
Người nào đó ngó ra cửa, cảm nhận được ánh nắng chói chang, “Đem hết bọn họ ra sân phơi nắng, phơi nắng.”
Và vì thế, các vị tiểu thư kia đành kéo nhau ra phơi nắng dưới ánh dương quang rực rỡ. . .
“Vương gia, tiểu thư bảo là người không đến.”
“Giờ này đang làm gì?”
“Thu dọn hành trang.”
Vị vương gia nào đó trừng mắt, vội chạy ra ngoài.
“Vương gia, sao ngài sốt ruột vậy? Là tiểu thư nói muốn cùng ngài đi hưởng tuần trăng mật.”
Còn có, Kiều Linh Nhi nàng cái gì cũng không làm, chỉ là trò chuyện thế mà cũng khiến tiểu thiếp trong vương phủ tổn thương.
Sủng thiếp thương tâm, vương gia kia trong cơn giận liền hưu nàng.
Hỏi xem tiểu thiếp bị thương làm sao?
Tiểu thiếp đáp rằng nàng thương tâm, vương gia kia liền ra tay chữa thương cho nàng.
“Nghe nói nàng bị hưu?”
Cô bé nọ gật gật đầu, “Phải, thiếp thân thật nhỏ bé, nhưng những kỹ thuật cần thiết đều không có, bị hưu thực bình thường.”
Người con trai kia xém chút ngã nhào, những kỹ thuật cần thiết đều không có?
Sau người con trai kia nghiêm mặt bảo, “Không liên quan, kỹ thuật, ta có thể dạy nàng.”
Cô bé nọ bày ra vẻ mặt hưng phấn, “Được được, chàng biểu diễn, thiếp xem.”
Người con trai kia đổ hẳn.
Tổng kết : Hạnh phúc chính là mèo có cá ăn, chó có thịt ăn, Ultraman đánh quái thú. Nàng hồ nháo, hắn vui vẻ; nàng si, hắn càng si.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook