Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
***
Lâm Vy về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là rửa đĩa sạch sẽ, lau khô rồi bỏ vào tủ, sau đó ra ngoài phòng khách, đẩy kẹo cầu vồng tới trước mặt Tống Cẩm: “Dì Tống, hàng xóm đưa quà đáp lễ cho mình.”
Tống Cẩm đang phơi quần áo, nhìn thấy hộp kẹo Lâm Vy đưa, không lạnh không nhạt trả lời: “Con cứ giữ đi.”
“Cảm ơn dì Tống.” Lâm Vy bỏ hộp kẹo vào túi rồi giúp Tống Cẩm phơi quần áo.
Vẫn chưa đến giờ cơm tối, Lâm Vy phụ giúp công việc xong thì ngoan ngoãn quay về phòng, tiếp tục làm nốt đề thi thử môn Toán.
Đề này hơi khó, Lâm Vy mất tận bốn mươi phút để giải xong một tờ, tốn hết một tiếng đồng hồ mới buông được bút xuống.
Cô đối chiếu với đáp án, sai một câu.
Dạng bài này trước đây cô đã từng sai một lần, đây là lần thứ hai.
Lâm Vy bực mình thở một hơi, vừa xoay bút, lòng thầm nghĩ, ăn cơm xong cô phải làm hết một trăm bài kiểu này.
Vẫn như trước đây, bữa cơm tối chỉ có hai người là Tống Cẩm và Lâm Vy.
Tống Cẩm vừa gả cho Trần Nam Châu chưa được nửa năm. Trần Nam Châu làm bên ngành hàng hải, có khi một chuyến đi mất hơn nửa tháng mới về. Trần Nam Châu có một người con tên Trần Triển, lớn hơn Lâm Vy bốn tuổi, hiện tại học ở đại học tam lưu*, cũng ít khi trở về nhà. Vì vậy, bình thường ở nhà chỉ có hai người họ.
Trước giờ Lâm Vy và Tống Cẩm đều không có gì để nói, ăn cơm thì phần của ai người đó ăn. Tống Cẩm phụ trách nấu cơm, Lâm Vy phụ dọn bàn, rửa chén. Họ chưa từng thương lượng trước với nhau, chỉ là cứ sau khi ăn xong, Lâm Vy lại chủ động dọn dẹp, ngày qua ngày lâu dần thành quen.
Vì sao Lâm Vy không cùng họ với Trần Nam Châu. Là bởi vì Trần Nam Châu đối với cô mà nói, cũng giống như Tống Cẩm, chỉ là cha ở trên danh nghĩa.
Tống Cẩm đã từng đi qua hôn nhân, bởi vì không thể sinh con nên bị chồng cũ bắt li hôn, sau đó gặp gỡ Trần Nam Châu. Hai người tuổi đều không lớn lắm, cũng chẳng ai muốn độc thân đến cuối đời, khi qua lại thấy hợp tính nhau nên liền tiến đến.
Trước Tống Cẩm, Trần Nam Châu từng có hai đời vợ, người đầu là mẹ của Trần Triển, người thứ hai là mẹ của Lâm Vy.
Năm mười bốn tuổi, Lâm Vy theo mẹ đến ở nhà Trần Nam Châu. Chưa đầy hai tháng, mẹ cô ngoài ý muốn qua đời. Lúc đó, Lâm Vy gặp Trần Nam Châu chưa quá mười lần, mà ông ta đã trở thành người giám hộ duy nhất của cô.
Cô không phải con gái ruột, mà Trần Nam Châu và mẹ cô cũng không có tình cảm gì sâu nặng, ông ta đâu có trách nhiệm phải nuôi cô. Việc Trần Nam Châu không đuổi cô đi, đối với cô đã là ơn nghĩa rất lớn rồi, cô đương nhiên không dám cầu xin gì nhiều.
Từ đó về sau, cô luôn cố biến mình thành không khí, nghe lời, hiểu chuyện, Trần Nam Châu và Tống Cẩm thấy cô không phải gánh nặng nên cũng tạm hài lòng.
Mỗi tối thứ sáu hàng tuần, Tống Cẩm sẽ đến nhà chị mình để dạy bổ túc cho cháu trai, đợi tới khi Lâm Vy dọn dẹp xong phòng bếp, Tống Cẩm cũng đã rời đi từ lâu.
Đối với cô, việc Tống Cẩm đi đâu đều không nói một tiếng đã trở nên quá đỗi bình thường. Cô hững hờ quay về phòng mình tiếp tục giải đề.
Không phải nói khoa trương, cô thật sự giải đề dạng đó một trăm lần, làm suốt cả buổi tối, mãi cho tới khi chỉ cần nhìn đề cô đã biết kết quả, cô mới dừng lại.
Cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi tối.
Lâm Vy thường làm bài tập đến rạng sáng nên không hề thấy mệt mỏi, cô xoa xoa cổ tay bị ê, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần, kết quả lại lấy ra được hộp kẹo cầu vồng.
Tự nhiên trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh vết sẹo trên cổ tay của tên viết tắt kia.
Bạch Kiến là bà tám có tiếng của lớp nhất ban, Lâm Vy ngẫm nghĩ một chút rồi lại lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: “Người ngồi sau bàn tớ, thủ khoa kỳ thi trung học ấy, anh ta thật sự suýt nữa đánh chết người à?”
Bạch Kiến: “Mọi người đồn đại như vậy đó, học trưởng còn nói đã tận mắt thấy Giang Túc xuất viện, tóm lại anh ta là người không dễ trêu chọc. Cậu xem, bạn học trước của anh ta ở ngay tầng trên, vậy mà anh ta đến trường mấy ngày rồi, cũng có ai đến thăm đâu, có thể nhận ra anh ta là người thế nào."
Bạch Kiến: “Vy Vy, sao đột nhiên cậu lại hỏi về anh ta vậy? Vy Vy, đừng nói với tớ là cậu thấy anh ta đẹp trai nên quan tâm đấy? Vy Vy, cậu tránh xa anh ta ra một chút, anh ta có tiền sử bệnh thần kinh nên nếu có làm gì cậu, thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng."
Bạch Kiến: “Nói tóm lại, đối với kiểu người này thì không nên trêu chọc, tránh được càng xa càng tốt, cậu nhìn cả lớp mình đi, ai cũng xa lánh anh ta.”
Lâm Vy nhấn màn hình điện thoại, đánh một hàng chữ.
...Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, lỡ như đó là bịa đặt thì sao. Không phải tớ quan tâm anh ta, mà tớ đang tò mò. Tớ thấy trên cổ tay anh ta có vết thương, có lẽ đã từng tự sát.
Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Vy lại xóa hàng chữ đó.
Tên sát vách kia khi biết cô nhìn thấy vết sẹo, phản ứng đầu tiên là đem giấu đi, có thể thấy anh ta không muốn cho người khác biết, Bạch Kiến lại nhiều chuyện, nếu nói với cô ấy, không chừng sẽ truyền đi khắp nơi.
Lâm Vy đánh một hàng chữ rồi gửi đi.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: “Chẳng phải là giáo viên chủ nhiệm phân phó tớ theo dõi sát anh ta sao, tớ sợ anh ta tìm mình báo thù thôi."
Bạch Kiến: “Ừ ừ ừ, cũng đúng, cái này rất có khả năng."
Lâm Vy cùng Bạch Kiến trò chuyện thêm vài câu rồi cất điện thoại.
Cô cầm bút, lật sang bài tập môn Tiếng Anh, vừa viết hai câu, ánh mắt đã bị thu hút bởi hộp kẹo cầu vồng trên bàn.
Hiệu suất làm bài tập cứ thế mà giảm đáng kể.
Bữa tối Lâm Vy ăn không no nên cô buông bút xuống, quyết định đến siêu thị ở tiểu khu mua đồ ăn.
Trước khi ra ngoài, Lâm Vy thay bộ đồng phục ra, đổi sang quần jeans và áo cùng màu đen.
Cô mua một phần bánh mì, một hộp sữa chua và một cây xúc xích. Sau khi thanh toán, cô quẹo vào hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu.
Đi thật sâu vào bên trong, dùng răng cắn túi nilong, tới cạnh một bức tường, cô ngựa quen đường cũ nhảy rồi leo lên nóc nhà.
Cô ngồi ở nơi cao nhất, mở bịch bánh mì, vừa đung đưa chân vừa chậm rãi ăn.
Nơi đây là khu nhà cũ trong thành phố, năm ngoái quyết định tháo dỡ, người ở đây ai ai cũng lục tục dọn đi. Đối lập với bên kia đường là trường học và chung cư, buổi tối ở đây cực kì quạnh quẽ.
Lâm Vy lại thích sự thanh tĩnh này, có thể khiến cô được buông lỏng.
Chỉ tiếc là cái cảm giác này, cô chưa tận hưởng được bao lâu đã bị người khác phá vỡ.
Từ mái nhà nơi cô đang ngồi ngây ngốc, nghe thấy bên ngoài hẻm nhỏ kéo theo nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Rất nhanh, bước chân dừng lại, có âm thanh truyền đến.
“Con mẹ mày, tao xem mày chạy đằng trời.” Lời nói hung hãn cùng với tiếng đấm đá tay chân: “Tao chờ mày hơi lâu rồi đấy, cuối cùng cũng tóm được.”
“Không có thằng ngu Giang Túc ở đây, con mẹ nó mày chỉ là trái trứng!”
Giang Túc...
Động tác gặm bánh mì của Lâm Vy dừng lại.
Giang Túc trong lời bọn họ là người mà bị cô trừ 22 điểm ấy à?
Chú thích:
1. Đại học tam lưu: là những trường đại học bình thường, không có danh tiếng.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Lâm Vy về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là rửa đĩa sạch sẽ, lau khô rồi bỏ vào tủ, sau đó ra ngoài phòng khách, đẩy kẹo cầu vồng tới trước mặt Tống Cẩm: “Dì Tống, hàng xóm đưa quà đáp lễ cho mình.”
Tống Cẩm đang phơi quần áo, nhìn thấy hộp kẹo Lâm Vy đưa, không lạnh không nhạt trả lời: “Con cứ giữ đi.”
“Cảm ơn dì Tống.” Lâm Vy bỏ hộp kẹo vào túi rồi giúp Tống Cẩm phơi quần áo.
Vẫn chưa đến giờ cơm tối, Lâm Vy phụ giúp công việc xong thì ngoan ngoãn quay về phòng, tiếp tục làm nốt đề thi thử môn Toán.
Đề này hơi khó, Lâm Vy mất tận bốn mươi phút để giải xong một tờ, tốn hết một tiếng đồng hồ mới buông được bút xuống.
Cô đối chiếu với đáp án, sai một câu.
Dạng bài này trước đây cô đã từng sai một lần, đây là lần thứ hai.
Lâm Vy bực mình thở một hơi, vừa xoay bút, lòng thầm nghĩ, ăn cơm xong cô phải làm hết một trăm bài kiểu này.
Vẫn như trước đây, bữa cơm tối chỉ có hai người là Tống Cẩm và Lâm Vy.
Tống Cẩm vừa gả cho Trần Nam Châu chưa được nửa năm. Trần Nam Châu làm bên ngành hàng hải, có khi một chuyến đi mất hơn nửa tháng mới về. Trần Nam Châu có một người con tên Trần Triển, lớn hơn Lâm Vy bốn tuổi, hiện tại học ở đại học tam lưu*, cũng ít khi trở về nhà. Vì vậy, bình thường ở nhà chỉ có hai người họ.
Trước giờ Lâm Vy và Tống Cẩm đều không có gì để nói, ăn cơm thì phần của ai người đó ăn. Tống Cẩm phụ trách nấu cơm, Lâm Vy phụ dọn bàn, rửa chén. Họ chưa từng thương lượng trước với nhau, chỉ là cứ sau khi ăn xong, Lâm Vy lại chủ động dọn dẹp, ngày qua ngày lâu dần thành quen.
Vì sao Lâm Vy không cùng họ với Trần Nam Châu. Là bởi vì Trần Nam Châu đối với cô mà nói, cũng giống như Tống Cẩm, chỉ là cha ở trên danh nghĩa.
Tống Cẩm đã từng đi qua hôn nhân, bởi vì không thể sinh con nên bị chồng cũ bắt li hôn, sau đó gặp gỡ Trần Nam Châu. Hai người tuổi đều không lớn lắm, cũng chẳng ai muốn độc thân đến cuối đời, khi qua lại thấy hợp tính nhau nên liền tiến đến.
Trước Tống Cẩm, Trần Nam Châu từng có hai đời vợ, người đầu là mẹ của Trần Triển, người thứ hai là mẹ của Lâm Vy.
Năm mười bốn tuổi, Lâm Vy theo mẹ đến ở nhà Trần Nam Châu. Chưa đầy hai tháng, mẹ cô ngoài ý muốn qua đời. Lúc đó, Lâm Vy gặp Trần Nam Châu chưa quá mười lần, mà ông ta đã trở thành người giám hộ duy nhất của cô.
Cô không phải con gái ruột, mà Trần Nam Châu và mẹ cô cũng không có tình cảm gì sâu nặng, ông ta đâu có trách nhiệm phải nuôi cô. Việc Trần Nam Châu không đuổi cô đi, đối với cô đã là ơn nghĩa rất lớn rồi, cô đương nhiên không dám cầu xin gì nhiều.
Từ đó về sau, cô luôn cố biến mình thành không khí, nghe lời, hiểu chuyện, Trần Nam Châu và Tống Cẩm thấy cô không phải gánh nặng nên cũng tạm hài lòng.
Mỗi tối thứ sáu hàng tuần, Tống Cẩm sẽ đến nhà chị mình để dạy bổ túc cho cháu trai, đợi tới khi Lâm Vy dọn dẹp xong phòng bếp, Tống Cẩm cũng đã rời đi từ lâu.
Đối với cô, việc Tống Cẩm đi đâu đều không nói một tiếng đã trở nên quá đỗi bình thường. Cô hững hờ quay về phòng mình tiếp tục giải đề.
Không phải nói khoa trương, cô thật sự giải đề dạng đó một trăm lần, làm suốt cả buổi tối, mãi cho tới khi chỉ cần nhìn đề cô đã biết kết quả, cô mới dừng lại.
Cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi tối.
Lâm Vy thường làm bài tập đến rạng sáng nên không hề thấy mệt mỏi, cô xoa xoa cổ tay bị ê, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần, kết quả lại lấy ra được hộp kẹo cầu vồng.
Tự nhiên trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh vết sẹo trên cổ tay của tên viết tắt kia.
Bạch Kiến là bà tám có tiếng của lớp nhất ban, Lâm Vy ngẫm nghĩ một chút rồi lại lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: “Người ngồi sau bàn tớ, thủ khoa kỳ thi trung học ấy, anh ta thật sự suýt nữa đánh chết người à?”
Bạch Kiến: “Mọi người đồn đại như vậy đó, học trưởng còn nói đã tận mắt thấy Giang Túc xuất viện, tóm lại anh ta là người không dễ trêu chọc. Cậu xem, bạn học trước của anh ta ở ngay tầng trên, vậy mà anh ta đến trường mấy ngày rồi, cũng có ai đến thăm đâu, có thể nhận ra anh ta là người thế nào."
Bạch Kiến: “Vy Vy, sao đột nhiên cậu lại hỏi về anh ta vậy? Vy Vy, đừng nói với tớ là cậu thấy anh ta đẹp trai nên quan tâm đấy? Vy Vy, cậu tránh xa anh ta ra một chút, anh ta có tiền sử bệnh thần kinh nên nếu có làm gì cậu, thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng."
Bạch Kiến: “Nói tóm lại, đối với kiểu người này thì không nên trêu chọc, tránh được càng xa càng tốt, cậu nhìn cả lớp mình đi, ai cũng xa lánh anh ta.”
Lâm Vy nhấn màn hình điện thoại, đánh một hàng chữ.
...Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, lỡ như đó là bịa đặt thì sao. Không phải tớ quan tâm anh ta, mà tớ đang tò mò. Tớ thấy trên cổ tay anh ta có vết thương, có lẽ đã từng tự sát.
Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Vy lại xóa hàng chữ đó.
Tên sát vách kia khi biết cô nhìn thấy vết sẹo, phản ứng đầu tiên là đem giấu đi, có thể thấy anh ta không muốn cho người khác biết, Bạch Kiến lại nhiều chuyện, nếu nói với cô ấy, không chừng sẽ truyền đi khắp nơi.
Lâm Vy đánh một hàng chữ rồi gửi đi.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: “Chẳng phải là giáo viên chủ nhiệm phân phó tớ theo dõi sát anh ta sao, tớ sợ anh ta tìm mình báo thù thôi."
Bạch Kiến: “Ừ ừ ừ, cũng đúng, cái này rất có khả năng."
Lâm Vy cùng Bạch Kiến trò chuyện thêm vài câu rồi cất điện thoại.
Cô cầm bút, lật sang bài tập môn Tiếng Anh, vừa viết hai câu, ánh mắt đã bị thu hút bởi hộp kẹo cầu vồng trên bàn.
Hiệu suất làm bài tập cứ thế mà giảm đáng kể.
Bữa tối Lâm Vy ăn không no nên cô buông bút xuống, quyết định đến siêu thị ở tiểu khu mua đồ ăn.
Trước khi ra ngoài, Lâm Vy thay bộ đồng phục ra, đổi sang quần jeans và áo cùng màu đen.
Cô mua một phần bánh mì, một hộp sữa chua và một cây xúc xích. Sau khi thanh toán, cô quẹo vào hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu.
Đi thật sâu vào bên trong, dùng răng cắn túi nilong, tới cạnh một bức tường, cô ngựa quen đường cũ nhảy rồi leo lên nóc nhà.
Cô ngồi ở nơi cao nhất, mở bịch bánh mì, vừa đung đưa chân vừa chậm rãi ăn.
Nơi đây là khu nhà cũ trong thành phố, năm ngoái quyết định tháo dỡ, người ở đây ai ai cũng lục tục dọn đi. Đối lập với bên kia đường là trường học và chung cư, buổi tối ở đây cực kì quạnh quẽ.
Lâm Vy lại thích sự thanh tĩnh này, có thể khiến cô được buông lỏng.
Chỉ tiếc là cái cảm giác này, cô chưa tận hưởng được bao lâu đã bị người khác phá vỡ.
Từ mái nhà nơi cô đang ngồi ngây ngốc, nghe thấy bên ngoài hẻm nhỏ kéo theo nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Rất nhanh, bước chân dừng lại, có âm thanh truyền đến.
“Con mẹ mày, tao xem mày chạy đằng trời.” Lời nói hung hãn cùng với tiếng đấm đá tay chân: “Tao chờ mày hơi lâu rồi đấy, cuối cùng cũng tóm được.”
“Không có thằng ngu Giang Túc ở đây, con mẹ nó mày chỉ là trái trứng!”
Giang Túc...
Động tác gặm bánh mì của Lâm Vy dừng lại.
Giang Túc trong lời bọn họ là người mà bị cô trừ 22 điểm ấy à?
Chú thích:
1. Đại học tam lưu: là những trường đại học bình thường, không có danh tiếng.