Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Lâm Vy nhấp môi, cô theo bản năng muốn quay đầu lại phía sau.
Nhưng khi cô vừa ngẩng lên thì thấy giáo viên Vật Lý đang đứng trên bục giảng bài nên dừng lại.
Vì sao Giang Túc biết cô chưa ăn trưa? Là... Hứa Thuật.
Chỉ có thể là Hứa Thuật.
Trừ Bạch Kiến, chỉ có mình Hứa Thuật biết cô không đi ăn trưa.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Hứa Thuật nói với cậu à?"
SU: "Ừ."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: “Cảm ơn nha.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lâm Vy chợt phát hiện ra rằng tuy cô mới chỉ quen Giang Túc độ nửa tháng, nhưng dường như đã nói xong mọi lời cảm ơn mà cả đời này cần nói.
Dù sao thì Lâm Vy cũng thật lòng muốn cảm ơn Giang Túc.
Cả về việc anh cho cô ở nhờ nhà vào tối thứ bảy hôm ấy.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ cần trịnh trọng cảm ơn một lần là xong, ngờ đâu càng ngày anh giúp đỡ cô càng nhiều.
... Nợ nhiều đến nỗi không rõ là bao.
Khương Chương Vân đã chủ nhiệm lớp chọn khối 11 được một học kì, mặc dù vô cùng nghiêm khắc nhưng cô là giáo viên chủ nhiệm tốt. Tuy rằng lớp chọn có nhiều học sinh xuất sắc nhưng không dễ quản như trong tưởng tượng. Chính vì vậy, dù con của Khương Chương Vân mới một tuổi, cô cũng chưa bao giờ lơ là bất kì việc gì trong lớp.
Trong rất nhiều giáo viên, chỉ có mình Khương Chương Vân phạt Giang Túc, yêu cầu anh phải chép bài.
Lâm Vy hiểu đó là vì Khương Chương Vân không bỏ rơi Giang Túc.
Khương Chương Vân đã dành rất nhiều tâm huyết, không ép Giang Túc học thì đầu tiên bắt anh chép bài tập.
Con người Lâm Vy vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có việc giám sát Giang Túc chép bài, đốc thúc anh học tập mới trả đủ cho những lời cảm ơn cô cần nói.
Lâm Vy lại nhấn điện thoại, gửi một tin nhắn cho Giang Túc.
Tó muốn đậu Thanh Hoa: "Để cảm ơn cậu."
Khi nhắn tin, Lâm Vy thích gõ mấy chữ sẽ gửi đi bấy nhiêu chữ. Cô còn chưa kịp soạn vế sau, Giang Túc đã gửi tin nhắn đến.
SU: "Bình thân."
“...”
Lâm Vy nhanh chóng hiểu ra Giang Túc đang nghĩ cô muốn quỳ xuống tạ ơn anh.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cậu nghĩ xa quá rồi."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Tớ muốn nói là tớ sẽ giám sát chặt chẽ việc cậu chép bài."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Phòng trường hợp cậu bị cô chủ nhiệm xử lý."
SU:...
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Duỗi tay xuống dưới đi."
Ngay sau đó cô liếc xuống đã thấy ngón tay thon dài sạch sẽ của Giang Túc.
Cô lấy cuốn bài tập Toán vừa làm xong hồi sáng từ gầm bàn ra, len lén đưa cho anh, sau đó tiếp tục ấn màn hình.
Giang Túc nhìn cuốn bài tập Toán mà bạn nhỏ bàn trên đưa cho mình, trầm ngâm một lúc, sau đó đem bỏ vào hộc bàn.
Anh nằm bò lên bàn, vừa cầm điện thoại lên thì thấy Wechat lại gửi một thông báo mới.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Dù sao cậu cũng chẳng nghe giảng, chép bài tập đi."
Giang Túc thoáng ngước lên, sau đó anh rời khỏi Wechat.
Wechat lại hiện tiếp thông báo mới.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Hết tiết tớ sẽ kiểm tra."
“...”
Bạn nhỏ bàn trên đã răm rắp nghe theo lời Khương Chương Vân, nghiêm túc giám sát anh rồi sao?
Năm ấy khi anh còn là học sinh xuất sắc, chỉ khi nào gặp bài khó anh mới lấy giấy bút ra làm, còn không thì anh chẳng ngó ngàng gì tới bài tập giáo viên giao.
Thời gian đầu, anh bị các thầy cô gọi tới văn phòng để nói chuyện. Khi được hỏi vì sao không làm bài tập, anh chỉ trả lời ngắn gọn bốn chữ: "Lãng phí thời gian."
Sau đó, khi chứng kiến thành tích vượt trội của anh, các thầy cô dần yên tâm, mặc anh tự do tự tại.
Lúc ấy anh luôn không làm bài tập, bây giờ anh sẽ làm ư?
Giang Túc nhấn vào game, đến khi giao diện chính xuất hiện, trong lòng anh lại rủa thầm một tiếng.
Anh đút tay vào ngăn bàn, mò mẫm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một cây bút không nắp. Thử viết hai cái lên giấy, thấy còn mực, anh liền lấy vở Toán của mình ra.
Khi tiếng chuông hết tiết vang lên, Lâm Vy xoay người lại: “Chép xong chưa?”
Giang Túc gục ở trên bàn, chẳng thèm ngẩng đầu lên. Anh đút tay vào gầm bàn lấy hai cuốn Toán đưa cho Lâm Vy.
Lâm Vy lấy vở của mình bỏ lên bàn, sau đó mở vở Toán của Giang Túc.
Hai phút sau, Lâm Vy “Ớ” lên.
Giang Túc vờ như không nghe thấy, chẳng thèm phản ứng gì.
Lâm Vy dùng bút chọc chọc vào cánh tay Giang Túc: “Bạn học Giang.”
Dừng lại hai giây, Giang Túc cựa quậy, nhìn về phía Lâm Vy.
Lâm Vy đặt vở Toán ở trước mặt anh, dùng bút chỉ vào câu ba và nói: “Đề câu này là điền vào chỗ trống.”
Giang Túc hờ hững.
“...” Lâm Vy lại nói: “Tớ viết là 13 chứ không phải B.”
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
• Chuyển sang tớ-cậu cho ngọt ngào chứ nhỉ?
Nhưng khi cô vừa ngẩng lên thì thấy giáo viên Vật Lý đang đứng trên bục giảng bài nên dừng lại.
Vì sao Giang Túc biết cô chưa ăn trưa? Là... Hứa Thuật.
Chỉ có thể là Hứa Thuật.
Trừ Bạch Kiến, chỉ có mình Hứa Thuật biết cô không đi ăn trưa.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Hứa Thuật nói với cậu à?"
SU: "Ừ."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: “Cảm ơn nha.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lâm Vy chợt phát hiện ra rằng tuy cô mới chỉ quen Giang Túc độ nửa tháng, nhưng dường như đã nói xong mọi lời cảm ơn mà cả đời này cần nói.
Dù sao thì Lâm Vy cũng thật lòng muốn cảm ơn Giang Túc.
Cả về việc anh cho cô ở nhờ nhà vào tối thứ bảy hôm ấy.
Vốn dĩ còn tưởng chỉ cần trịnh trọng cảm ơn một lần là xong, ngờ đâu càng ngày anh giúp đỡ cô càng nhiều.
... Nợ nhiều đến nỗi không rõ là bao.
Khương Chương Vân đã chủ nhiệm lớp chọn khối 11 được một học kì, mặc dù vô cùng nghiêm khắc nhưng cô là giáo viên chủ nhiệm tốt. Tuy rằng lớp chọn có nhiều học sinh xuất sắc nhưng không dễ quản như trong tưởng tượng. Chính vì vậy, dù con của Khương Chương Vân mới một tuổi, cô cũng chưa bao giờ lơ là bất kì việc gì trong lớp.
Trong rất nhiều giáo viên, chỉ có mình Khương Chương Vân phạt Giang Túc, yêu cầu anh phải chép bài.
Lâm Vy hiểu đó là vì Khương Chương Vân không bỏ rơi Giang Túc.
Khương Chương Vân đã dành rất nhiều tâm huyết, không ép Giang Túc học thì đầu tiên bắt anh chép bài tập.
Con người Lâm Vy vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có việc giám sát Giang Túc chép bài, đốc thúc anh học tập mới trả đủ cho những lời cảm ơn cô cần nói.
Lâm Vy lại nhấn điện thoại, gửi một tin nhắn cho Giang Túc.
Tó muốn đậu Thanh Hoa: "Để cảm ơn cậu."
Khi nhắn tin, Lâm Vy thích gõ mấy chữ sẽ gửi đi bấy nhiêu chữ. Cô còn chưa kịp soạn vế sau, Giang Túc đã gửi tin nhắn đến.
SU: "Bình thân."
“...”
Lâm Vy nhanh chóng hiểu ra Giang Túc đang nghĩ cô muốn quỳ xuống tạ ơn anh.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Cậu nghĩ xa quá rồi."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Tớ muốn nói là tớ sẽ giám sát chặt chẽ việc cậu chép bài."
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Phòng trường hợp cậu bị cô chủ nhiệm xử lý."
SU:...
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Duỗi tay xuống dưới đi."
Ngay sau đó cô liếc xuống đã thấy ngón tay thon dài sạch sẽ của Giang Túc.
Cô lấy cuốn bài tập Toán vừa làm xong hồi sáng từ gầm bàn ra, len lén đưa cho anh, sau đó tiếp tục ấn màn hình.
Giang Túc nhìn cuốn bài tập Toán mà bạn nhỏ bàn trên đưa cho mình, trầm ngâm một lúc, sau đó đem bỏ vào hộc bàn.
Anh nằm bò lên bàn, vừa cầm điện thoại lên thì thấy Wechat lại gửi một thông báo mới.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Dù sao cậu cũng chẳng nghe giảng, chép bài tập đi."
Giang Túc thoáng ngước lên, sau đó anh rời khỏi Wechat.
Wechat lại hiện tiếp thông báo mới.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Hết tiết tớ sẽ kiểm tra."
“...”
Bạn nhỏ bàn trên đã răm rắp nghe theo lời Khương Chương Vân, nghiêm túc giám sát anh rồi sao?
Năm ấy khi anh còn là học sinh xuất sắc, chỉ khi nào gặp bài khó anh mới lấy giấy bút ra làm, còn không thì anh chẳng ngó ngàng gì tới bài tập giáo viên giao.
Thời gian đầu, anh bị các thầy cô gọi tới văn phòng để nói chuyện. Khi được hỏi vì sao không làm bài tập, anh chỉ trả lời ngắn gọn bốn chữ: "Lãng phí thời gian."
Sau đó, khi chứng kiến thành tích vượt trội của anh, các thầy cô dần yên tâm, mặc anh tự do tự tại.
Lúc ấy anh luôn không làm bài tập, bây giờ anh sẽ làm ư?
Giang Túc nhấn vào game, đến khi giao diện chính xuất hiện, trong lòng anh lại rủa thầm một tiếng.
Anh đút tay vào ngăn bàn, mò mẫm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một cây bút không nắp. Thử viết hai cái lên giấy, thấy còn mực, anh liền lấy vở Toán của mình ra.
Khi tiếng chuông hết tiết vang lên, Lâm Vy xoay người lại: “Chép xong chưa?”
Giang Túc gục ở trên bàn, chẳng thèm ngẩng đầu lên. Anh đút tay vào gầm bàn lấy hai cuốn Toán đưa cho Lâm Vy.
Lâm Vy lấy vở của mình bỏ lên bàn, sau đó mở vở Toán của Giang Túc.
Hai phút sau, Lâm Vy “Ớ” lên.
Giang Túc vờ như không nghe thấy, chẳng thèm phản ứng gì.
Lâm Vy dùng bút chọc chọc vào cánh tay Giang Túc: “Bạn học Giang.”
Dừng lại hai giây, Giang Túc cựa quậy, nhìn về phía Lâm Vy.
Lâm Vy đặt vở Toán ở trước mặt anh, dùng bút chỉ vào câu ba và nói: “Đề câu này là điền vào chỗ trống.”
Giang Túc hờ hững.
“...” Lâm Vy lại nói: “Tớ viết là 13 chứ không phải B.”
• Chuyển sang tớ-cậu cho ngọt ngào chứ nhỉ?