Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
***
"Một lát nữa" trong lời của Giang Túc nghĩa là chờ đến gần hết tiết thứ tư buổi sáng, anh vẫn chưa đến lớp.
Lâm Vy nhẩm tính sơ qua, trốn học một tiết trừ năm điểm, tổng cộng trừ hai mươi điểm, đủ để bạn học Giang làm trực nhật suốt cả học kỳ.
Hai ngày nay, Giang Túc giúp đỡ cô rất nhiều lần, đặc biệt là khi cô bị Hồ Tiếu đụng vào người, anh giơ tay đỡ lấy đầu cô. Nếu không nhờ hành động ấy của anh, chẳng biết ngay sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hôm qua cô đã mua băng cá nhân cho anh, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để nói cảm ơn.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ cô còn tự nhắc mình rằng tới mai phải nói lời cảm ơn, kết quả vừa gặp anh đã bị câu chưa chép bài khiến cho quên sạch....
Một câu cảm ơn nấn ná kéo dài suốt vẫn chưa thể nói ra làm cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Lâm Vy ngồi ngẩn ngơ cả mười phút cuối tiết học, cho đến khi chuông vang lên, rốt cuộc cô cũng tìm ra cách để cảm ơn người bạn bàn sau của mình.
Vẫn như thường lệ, cô đi ăn trưa cùng Bạch Kiến. Lâm Vy vừa cầm điện thoại nhắn tin cho "Phòng sách đại chúng" vừa đi theo Bạch Kiến ra khỏi lớp học.
Lúc gần đi tới cầu thang, có người vỗ vai Lâm Vy: “Bạn nhỏ bàn trước?”
Lâm Vy đang bấm điện thoại thì bị giật mình, cô tạm dừng hai giây, sau đó ngoảnh lại nhìn.
Hứa Thuật mặc đồng phục Tứ Trung đang bá vai Trình Trúc, cười hì hì tự giới thiệu: “Bạn nhỏ bàn trên à, hôm qua chúng ta từng gặp nhau, anh tên là Hứa Thuật.”
Không để Trình Trúc lên tiếng, ngay sau đó Hứa Thuật nhiệt tình nói giúp: “Cậu ấy tên Trình Trúc, em có thể gọi là Thành Chủ."
Trình Trúc hôm nay trông không mấy khác biệt so với hôm trước trong con hẻm nhỏ, vẫn là cà vạt nới lỏng phối cùng áo sơ mi trắng, có lẽ do trời nóng khiến cậu bức bối nên đã khoác đồng phục trường lên vai.
Những gì muốn nói đều đã bị Hứa Thuật cướp hết, cậu đành mỉm cười chào Lâm Vy.
“Bạn nhỏ bàn trên à, anh và Thành Chủ là anh em thân thiết lâu năm của Túc ca.”
Có thể nhìn ra Hứa Thuật là người thích lảm nhảm. Cậu ta chẳng cần quan tâm việc Lâm Vy có trả lời không, rất tự nhiên cười hì hì bẻ ngón tay giới thiệu "sản phẩm" Túc ca của cậu: “Túc ca nhà anh rất đẹp trai này, tốt bụng, cao ráo, chân dài, eo thon nữa...”
Lâm Vy càng nghe, càng cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai, đặc biệt khi tới hai từ “eo thon”, ngay tắp lự trong đầu cô lại thấp thoáng hình ảnh vòng eo thon trắng sáng nay.
Trong thâm tâm Lâm Vy tự sỉ vả mình, cô nhanh chóng cắt đứt bài quảng cáo của Hứa Thuật: “Xin hỏi, hai anh tìm em có việc gì sao?”
Hứa Thuật tiếc nuối cho từ “sống tốt” mình đang định nói, hỏi sang phần trọng điểm, “Túc ca của anh đâu?”
Lâm Vy: “Không đến lớp.”
“Hả?” Hứa Thuật rút điện thoại ra, gọi cho Giang Túc ngay trước mặt Lâm Vy, còn mở loa ngoài.
Lâm Vy thấy không còn chuyện gì nữa, nhìn Trình Trúc ra hiệu chỉ xuống tầng dưới, rồi cô kéo Bạch Kiến chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa kịp xoay người đã bị Hứa Thuật ngăn lại: “Bạn nhỏ bàn trước, em chờ một chút...”
“Còn chuyện gì nữa ạ?” Lâm Vy nhìn Hứa Thuật, sau đó lại thấy màn hình điện thoại hiển thị đã kết nối.
Cùng lúc đó từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Giang Túc như muốn bùng nổ, biết ngay là vừa bị người khác đánh thức: “Hứa Thuật, ông.....”
“........”
Có ý gì đây?
Lâm Vy chớp mắt, mờ mịt khó hiểu nhìn màn hình, cô đang định hỏi Hứa Thuật thì từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Giang Túc: “Lâm Vy?”
Lâm Vy buột miệng theo bản năng: “À.”
Không còn sự hùng hổ như vừa rồi, lần này giọng lại mang theo vẻ ngái ngủ, có thể do mới ngủ dậy nên giọng anh khá trầm thấp, “Chuyện gì vậy?”
Không để Lâm Vy đáp lại, Hứa Thuật kề tai vào điện thoại: “Túc ca, sao rồi? Bây giờ tỉnh táo chưa?”
Lâm Vy: “...”
Hóa ra cô vừa trở thành nhân viên đánh thức?
Không biết ở đầu dây bên kia Giang Túc nói những gì, sau đó Hứa Thuật nhìn về phía Lâm Vy: “Bạn nhỏ bàn trên, Túc ca nhà anh bảo em hãy nhanh chóng đi ăn trưa, còn nói nếu em đến trễ, căng tin sẽ hết đồ ăn.”
Lâm Vy nhanh chóng kéo Bạch Kiến đi.
Lúc xuống tầng, cô nghe Hứa Thuật nói vào điện thoại: “Cậu có chuyện gì vậy? Tối qua không phải cậu tắt game bảo đi ngủ sớm à, sao còn nướng đến bây giờ? Hả, bảy giờ sáng mới ngủ? Cậu làm cái gì vậy?”
Lâm Vy vẫn bước đi nhưng cô hơi ngoái đầu lại, thấy Hứa Thuật khoác vai Trình Trúc, đang vừa gọi điện vừa đi xuống tầng.
Sáu giờ rưỡi cô rời khỏi nhà, trùm viết tắt đã đứng chờ cô ở ngoài thang máy.
Chẳng lẽ chỉ vì trả vở bài tập cho cô mà anh thức trắng cả một đêm.
Đúng là một người kì lạ, sao anh ta không đợi khi tới trường trả, mà nhất nhất phải đứng chờ trước cửa nhà?
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Lá nói nhỏ:
[Giang Túc: Như thế mới biết được em đi học lúc mấy giờ chứ.]
"Một lát nữa" trong lời của Giang Túc nghĩa là chờ đến gần hết tiết thứ tư buổi sáng, anh vẫn chưa đến lớp.
Lâm Vy nhẩm tính sơ qua, trốn học một tiết trừ năm điểm, tổng cộng trừ hai mươi điểm, đủ để bạn học Giang làm trực nhật suốt cả học kỳ.
Hai ngày nay, Giang Túc giúp đỡ cô rất nhiều lần, đặc biệt là khi cô bị Hồ Tiếu đụng vào người, anh giơ tay đỡ lấy đầu cô. Nếu không nhờ hành động ấy của anh, chẳng biết ngay sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hôm qua cô đã mua băng cá nhân cho anh, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để nói cảm ơn.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ cô còn tự nhắc mình rằng tới mai phải nói lời cảm ơn, kết quả vừa gặp anh đã bị câu chưa chép bài khiến cho quên sạch....
Một câu cảm ơn nấn ná kéo dài suốt vẫn chưa thể nói ra làm cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Lâm Vy ngồi ngẩn ngơ cả mười phút cuối tiết học, cho đến khi chuông vang lên, rốt cuộc cô cũng tìm ra cách để cảm ơn người bạn bàn sau của mình.
Vẫn như thường lệ, cô đi ăn trưa cùng Bạch Kiến. Lâm Vy vừa cầm điện thoại nhắn tin cho "Phòng sách đại chúng" vừa đi theo Bạch Kiến ra khỏi lớp học.
Lúc gần đi tới cầu thang, có người vỗ vai Lâm Vy: “Bạn nhỏ bàn trước?”
Lâm Vy đang bấm điện thoại thì bị giật mình, cô tạm dừng hai giây, sau đó ngoảnh lại nhìn.
Hứa Thuật mặc đồng phục Tứ Trung đang bá vai Trình Trúc, cười hì hì tự giới thiệu: “Bạn nhỏ bàn trên à, hôm qua chúng ta từng gặp nhau, anh tên là Hứa Thuật.”
Không để Trình Trúc lên tiếng, ngay sau đó Hứa Thuật nhiệt tình nói giúp: “Cậu ấy tên Trình Trúc, em có thể gọi là Thành Chủ."
Trình Trúc hôm nay trông không mấy khác biệt so với hôm trước trong con hẻm nhỏ, vẫn là cà vạt nới lỏng phối cùng áo sơ mi trắng, có lẽ do trời nóng khiến cậu bức bối nên đã khoác đồng phục trường lên vai.
Những gì muốn nói đều đã bị Hứa Thuật cướp hết, cậu đành mỉm cười chào Lâm Vy.
“Bạn nhỏ bàn trên à, anh và Thành Chủ là anh em thân thiết lâu năm của Túc ca.”
Có thể nhìn ra Hứa Thuật là người thích lảm nhảm. Cậu ta chẳng cần quan tâm việc Lâm Vy có trả lời không, rất tự nhiên cười hì hì bẻ ngón tay giới thiệu "sản phẩm" Túc ca của cậu: “Túc ca nhà anh rất đẹp trai này, tốt bụng, cao ráo, chân dài, eo thon nữa...”
Lâm Vy càng nghe, càng cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai, đặc biệt khi tới hai từ “eo thon”, ngay tắp lự trong đầu cô lại thấp thoáng hình ảnh vòng eo thon trắng sáng nay.
Trong thâm tâm Lâm Vy tự sỉ vả mình, cô nhanh chóng cắt đứt bài quảng cáo của Hứa Thuật: “Xin hỏi, hai anh tìm em có việc gì sao?”
Hứa Thuật tiếc nuối cho từ “sống tốt” mình đang định nói, hỏi sang phần trọng điểm, “Túc ca của anh đâu?”
Lâm Vy: “Không đến lớp.”
“Hả?” Hứa Thuật rút điện thoại ra, gọi cho Giang Túc ngay trước mặt Lâm Vy, còn mở loa ngoài.
Lâm Vy thấy không còn chuyện gì nữa, nhìn Trình Trúc ra hiệu chỉ xuống tầng dưới, rồi cô kéo Bạch Kiến chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa kịp xoay người đã bị Hứa Thuật ngăn lại: “Bạn nhỏ bàn trước, em chờ một chút...”
“Còn chuyện gì nữa ạ?” Lâm Vy nhìn Hứa Thuật, sau đó lại thấy màn hình điện thoại hiển thị đã kết nối.
Cùng lúc đó từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Giang Túc như muốn bùng nổ, biết ngay là vừa bị người khác đánh thức: “Hứa Thuật, ông.....”
“........”
Có ý gì đây?
Lâm Vy chớp mắt, mờ mịt khó hiểu nhìn màn hình, cô đang định hỏi Hứa Thuật thì từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Giang Túc: “Lâm Vy?”
Lâm Vy buột miệng theo bản năng: “À.”
Không còn sự hùng hổ như vừa rồi, lần này giọng lại mang theo vẻ ngái ngủ, có thể do mới ngủ dậy nên giọng anh khá trầm thấp, “Chuyện gì vậy?”
Không để Lâm Vy đáp lại, Hứa Thuật kề tai vào điện thoại: “Túc ca, sao rồi? Bây giờ tỉnh táo chưa?”
Lâm Vy: “...”
Hóa ra cô vừa trở thành nhân viên đánh thức?
Không biết ở đầu dây bên kia Giang Túc nói những gì, sau đó Hứa Thuật nhìn về phía Lâm Vy: “Bạn nhỏ bàn trên, Túc ca nhà anh bảo em hãy nhanh chóng đi ăn trưa, còn nói nếu em đến trễ, căng tin sẽ hết đồ ăn.”
Lâm Vy nhanh chóng kéo Bạch Kiến đi.
Lúc xuống tầng, cô nghe Hứa Thuật nói vào điện thoại: “Cậu có chuyện gì vậy? Tối qua không phải cậu tắt game bảo đi ngủ sớm à, sao còn nướng đến bây giờ? Hả, bảy giờ sáng mới ngủ? Cậu làm cái gì vậy?”
Lâm Vy vẫn bước đi nhưng cô hơi ngoái đầu lại, thấy Hứa Thuật khoác vai Trình Trúc, đang vừa gọi điện vừa đi xuống tầng.
Sáu giờ rưỡi cô rời khỏi nhà, trùm viết tắt đã đứng chờ cô ở ngoài thang máy.
Chẳng lẽ chỉ vì trả vở bài tập cho cô mà anh thức trắng cả một đêm.
Đúng là một người kì lạ, sao anh ta không đợi khi tới trường trả, mà nhất nhất phải đứng chờ trước cửa nhà?
Lá nói nhỏ:
[Giang Túc: Như thế mới biết được em đi học lúc mấy giờ chứ.]