Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Khảo nghiệm cuối cùng
Trình Tưởng đã chết.
Trình Tưởng đã chết.
Trình Tưởng đã chết…
Tử Vũ lặp đi lặp lại cái suy nghĩ đó trong đầu, tái diễn đi tái diễn lại khung cảnh hai cái chết của Trình Tưởng, tự dằng xé mình bởi nỗi đau vô bờ bến đó.
Hắn phải đối mặt.
Đối mặt với thứ đã phá nát sự tự tin của hắn, đối mặt với điểm yếu duy nhất của hắn.
Và hắn phải vượt qua.
Đầu hắn đang ngẩng lên, mắt hắn đang mở to, nhưng vạn vật xung quanh đối với hắn dường như đã trở nên quá đỗi nhạt nhòa mờ ảo...
Tại sao Trình Tưởng còn sống ???
Tại sao lại gửi cho hắn thông điệp cuối cùng ???
Tộc nhân của hắn tức là sao ???
Trước đây, nhưng câu hỏi này đã xoay chuyển trong đầu Tử Vũ cả vạn vòng, nhưng hắn không thể trả lời, bởi vì hắn không dám nghĩ đến câu trả lời.
Mỗi lần suy nghĩ, là mỗi lần đau.
Nhưng hắn không chấp nhận như thế nữa. Không chấp nhận việc đánh mất chính bản thân mình.
Trình Tưởng đã chết. Thứ quý giá nhất của hắn đã mất. Nhưng nếu hắn vẫn còn tiếp tục đau khổ dằn vặt với nỗi mất mát ấy, thì hắn sẽ còn tiếp tục mất mát.
Không chỉ Nhã Dạ, mà còn có Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang…
Những người luôn tin tưởng vào hắn, thậm chí là mù quáng…
Trình Tưởng, là quá khứ.
Họ, là hiện tại.
Vậy thì tương lai của hắn ở đâu ? là cái gì ?
Trả lời đi. Tử Vũ, trả lời đi !!!
Sự biến đổi đột ngột của Tử Vũ khiến cho không chỉ Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang cảm thấy xốn xang, mà còn khiến cho kẻ đang ngồi ở trên cây thập tự kia nhíu mày khó hiểu. Bất quá, kẻ đó, lại thập phần tự tin vào chính bản thân mình. Nên hắn đợi.
Tự tin thái quá, sẽ rất nhanh biến thành tự kiêu.
Tự kiêu, là một điểm yếu chết người !
Tử Vũ chớp động đôi mắt.
Trước đây, hắn cũng một dạng như thế, quá đỗi tự tin.
Thế rồi, khi sự tự tin ấy bị sụp đổ, hắn gục ngã, và bản thân cũng bị trôi tuột đi mất…
Gia gia, giờ thì con hiểu rồi…
Khóe mắt Tử Vũ bỗng nhiên nhỏ ra một giọt lệ. Không phải màu đen, cũng không phải màu đỏ, là màu trắng tinh khiết…
Hắn khóc thật sự. Như hồi hắn còn là một đứa trẻ…
Gia gia, đến chết rồi vẫn còn lo lắng cho hắn, vẫn sợ rằng hắn sẽ vấp ngã mà không thể đứng lên được nữa…
Thế nên, chính người đã ngáng chân hắn, khiến hắn trực tiếp ngã xuống.
Ngã đau.
Bởi lẽ, nếu như để người khác khiến hắn ngã xuống, thì chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ đứng lên được nữa. Vì, ngay khi hắn ngã xuống, thì kẻ đó khẳng định cũng sẽ bồi thêm một nhát gươm mà kết liễu mạng sống của hắn.
Trình Tưởng ngáng hắn ngã, thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Hắn sẽ có cơ hội để đứng dậy.
Và, hắn đứng dậy rồi.
Gia gia, đây là khảo nghiệm cuối cùng của người có phải không ? Bài học cuối cùng có phải không ?
Nếu không biết đến mùi thất bại, thì thế nào là thành công ?
Nếu không thể vượt qua nỗi đau, thì làm sao có thể đứng vững ?
Từ bây giờ, Tử Vũ sẽ không bao giờ phải cố gắng quên đi cái chết của Trình Tưởng nữa.
Hắn đã chấp nhận nó rồi.
Khảo nghiệm này, đã qua rồi.
- Chủ nhân…
Cả Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang lại một lần nữa bật thốt. Lần này, không có sự hoang mang lo sợ trong thanh âm của họ nữa, mà chỉ còn duy nhất một thứ cảm xúc. Vui mừng. Vui mừng đến phát điên khi chào đón Tử Vũ trở lại.
Đúng vậy, họ biết chứ, rằng bất cứ khó khăn gì hắn cũng có thể vượt qua.
Hắn trở về rồi.
- Giao Nhã Dạ cho ta !
Tử Vũ vẫn trong tư thế ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói và khí chất thì đã hoàn toàn đổi khác. Chỉ trong vài cái chớp mắt, từ một kẻ ngập tràn trong nỗi bất an, hắn đã trở lại, cùng với đó là một cỗ bá khí quán tuyệt thiên địa. Nhìn thấy sắc đỏ và tím đang cuồng loạn xoay chuyển trong con mắt sắc như dao của hắn, Nhã Dạ bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhưng vẫn ngoan cố nói lớn:
- Ta đã nói ta không…
Và nàng dừng lại.
Ngay cả kẻ ngồi bên cạnh đang vuốt ve nàng cũng không kịp phản ứng.
Bởi vì, Tử Vũ đã đưa tay ra.
Bóp chặt !
Vô thanh vô tức, một sợi hắc khí màu đen chẳng biết tự khi nào đã vượt qua khoảng cách hàng trăm mét, quấn chặt quanh cổ Nhã Dạ và từ từ thít lại. Thế rồi, khi Tử Vũ bóp chặt bàn tay, thì sợi hắc khí đó cũng đột nhiên biến mất…
Và, đầu của Nhã Dạ, chầm chậm lìa khỏi cổ !
- Nhã Dạ…
Nam tử nọ hai tay ôm chặt lấy thân thể cụt đầu của Nhã Dạ, đôi mắt mở lớn như không thể tin vào những gì mình đang thấy. Hắn còn chưa kịp phát tác, thì thanh âm của Tử Vũ lại vang lên, vừa lạnh lẽo lại vừa bá đạo đến tận cùng.
- Ngươi, có ba giây để giao nàng ra !!!
Tử Vũ một khi đã trở lại là chính mình, thì không chỉ mạnh mẽ, còn cực điểm sáng suốt và già dặn. Mỗi một hành động của hắn, cử chỉ của hắn, lời nói của hắn, đều tuyệt đối không hề thừa thãi.
- Một !!...
Nam tử nọ vốn vẫn ngồi yên trên cây thập tự, sau tiếng “một” của Tử Vũ liền cực tốc bật dậy, đôi biên bức hắc dực cùng lúc được giương ra, trong một sát na đã dùng tốc độ nhanh nhất mà bay thẳng về phía Tử Vũ.
- Hai !!...
Tiếng “hai” vừa dứt, bộ móng vuốt sắc nhọn của y đã được giương ra, nhắm thẳng vào đầu Tử Vũ mà điên cuồng bổ đến. Một chiêu này của hắn, kết hợp với thứ tốc độ khủng khiếp còn nhanh hơn cả thuấn di, thực sự có thể giết chết bất cứ một ai.
“Phập !!”
Chỉ trừ Tử Vũ.
- Nếu như ngươi bình tĩnh hơn, thông minh hơn, thì hai năm nữa, may ra sẽ tránh được một chiêu của ta !
Tử Vũ cười tàn nhẫn, Ám Tuyển trong dạng kiếm từ từ rút ra khỏi thân xác vốn đang cực động bỗng chốc lại hóa thành cực tĩnh của gã nam tử nọ. Trên khuôn mặt tái mét của hắn, hai đôi mắt vẫn mở to thập phần khủng bố, hệt như không hiểu được vì sao mình chết, nhưng khóe miệng vẫn mấp máy một câu sau cuối:
- Vì sao…vì sao…ngươi…lại giết nàng !??
- Vì, ả không phải là Nhã Dạ !
Tử Vũ lạnh giọng thốt, đoạn hất thân xác của y sang một bên, Ám Tuyển được hắn ném ra, trong phút chốc đã hóa thành một con hung thú khổng lồ, dùng thứ thân pháp nhanh nhất mà lao thẳng vào hàng ngũ những kẻ đang xông về phía hắn. Ám Lâm Chi Thành bỗng chốc lại hóa thành Dạ Huyết Chi Thành, căn nguyên khẳng định là do gã nọ. Nhưng, gã lại giữ bên cạnh một Nhã Dạ giả mà không nhận ra, thế nên đằng sau chắc chắn còn có nhiều uẩn khúc.
- Giết sạch bọn chúng cho ta !
Tử Vũ thản nhiên nói, thanh âm không còn sự nóng nảy mà chỉ lạnh lẽo đến rợn người. Đừng nói những kẻ đứng trước hắn đây đã trở thành Dạ Huyết nhân, cho dù bọn chúng có là Ám Tinh Linh đồng tộc của Nhã Dạ, thì nếu chúng đã dám cản bước của hắn, hắn cũng sẽ giết sạch không còn một mống.
Nhận lệnh, Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang liền lập tức phóng lên, phối hợp cùng Ám Tuyển mà điên cuồng chém giết, trên khuôn mặt xinh đẹp của mỗi người không ngờ còn hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Chủ nhân của họ đã trở lại, với họ, thế là quá đủ rồi.
Chỉ là, Ám Tinh Linh tộc tuyệt đối không phải phường yếu nhược, sau khi bị biến thành Dạ Huyết nhân lại càng trở lên mạnh mẽ đến khủng bố. Gần một vạn người, kẻ nào cũng vừa điên loạn lại vừa khát máu, trong chốc lát cũng đã gây ra không ít khó khăn cho cả ba người con gái của Tử Vũ. Cũng còn may, là sức mạnh trong mỗi người bọn họ đều mạnh mẽ vượt trội so với kẻ địch, nếu không khẳng định đã phải lưu huyết đương trường rồi.
Tử Vũ tất nhiên không thể để điều đó xảy ra, nhưng hắn hiện tại vẫn tĩnh lặng, một tay đặt lên đầu gã nam tử nọ, hai mắt từ từ nhắm lại, chỉ sau vài giây đã trực tiếp thâm nhập vào não hải của y, cường hoành cướp đoạt mọi thứ kí ức trong đó.
- Phiên Văn !?
Tử Vũ khẽ lẩm bẩm, đoạn hai mắt đột nhiên khai mở, thân hình nhanh như một ánh chớp lướt thẳng về phía bọn ba người Lục Nhi, hai tay quét ra nhanh như chảo chớp, mang thứ hắc ám nguyên thủy của bản thân mà trực tiếp thôn phệ những kẻ đang đe dọa họ. Thế rồi, một tay triệu ra Nguyệt Thi, tay kia thu lại Ám Tuyển, hắn liền trầm giọng hô khẽ:
- Xuất !!!
Muốn dùng số đông đối phó với Tử Vũ, đó căn bản là điều không tưởng !
Nguyệt Thi chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một cánh cổng lớn, sau khi khai mở liền lộ ra một khoảng không gian âm ám. Thế rồi, những tiếng “lạch cạch” quen thuộc liền tức thì vang lên liên tiếp, đoạn từ trong đó bắt đầu nhảy ra hàng hàng lớp lớp những bộ khô lâu. Những bộ khô lâu này, nếu dùng một chọi một thì không thể thắng được đám Dạ Huyết tộc nhân, nhưng dùng mười chọi một, một trăm chọi một, thì chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một trường xung sát đẫm máu. Và tất nhiên, những kẻ bị thiệt thòi, khẳng định không phải là đạo quân không có máu của Tử Vũ.
Tử Vũ mang theo bọn ba người Lục Nhi, thân thể phiêu phù bất định trôi nổi ngay giữa bầu trời Ám Lâm Chi Thành, nhìn thấy vô số những tên Dạ Huyết tộc nhân mà khi nãy hắn giết đang cực tốc bay về hướng này, đôi chân mày không khỏi khẽ nhíu lại. Thông qua kí ức của gã nam tử nọ, hắn đã ít nhiều hiểu được chuyển gì xảy ra cho Ám Lâm Chi Thành, chỉ là vẫn không thể tìm thấy Nhã Dạ hiện tại đang bị giấu ở đâu…
Gã nam tử đó nguyên là hoàng thất của Dạ Huyết tộc, ở trong cuộc chiến cách nay hai vạn năm đã bị người Ám Tinh Linh bắt được. Ám Tinh Linh tuổi thọ vốn rất cao, nhưng so với Dạ Huyết tộc thì còn kém xa, thế nên các nhà học giả của họ mới quyết định giữ y lại làm vật nghiên cứu, cuối cùng đã nhốt y ở dưới đáy Ám Lâm Chi Thành đến gần hai vạn năm.
Bị dùng làm vật thí nghiệm đến gần hai ngàn năm, y đối với Ám Tinh Linh tộc cực kì thống hận. Không ngờ, cách đây mười năm, y lại vô tình nhìn thấy một người con gái của dân tộc mà y căm hận đến tận xương tủy, từ đó mà đem lòng si mê nàng đến mức điên cuồng. Sự si mê đó của y, cuối cùng lại để cho một Ám Tinh Linh tên gọi Phiên Văn biết được, liền bị gã nọ dùng lời ngon ngọt dẫn dụ, cuối cùng trở thành một thứ công cụ cho hắn. Thế rồi, cách đây vài tháng, gã Phiên Văn nọ đột nhiên mở tung xiềng xích vạn năm của y, lại đem Nhã Dạ tặng cho y, rồi cùng với y biến cả Ám Lâm Chi Thành trở thành một tòa thành của Dạ Huyết tộc. Theo kế hoạch của bọn chúng, trải qua vài mươi năm nữa, những Dạ Huyết tộc này sẽ tiến hóa trở thành biết suy nghĩ, từ đó mà xây dựng lại vương triều của một dân tộc hùng mạnh của hai vạn năm trước. Tính toán đó, đích thực là vô cùng khả thi, chỉ là không ngờ, Tử Vũ lại đột nhiên xuất hiện, vừa khéo lại trở thành cứu tinh của thế giới trước thảm họa Dạ Huyết.
Tử Vũ, tất nhiên là chẳng quan tâm nhiều đến thế, chỉ là hắn vẫn cảm thấy không ổn. Khiến cho Dạ Huyết tộc quật khởi trở lại, đối với gã Phiên Văn kia thì có lợi ích gì ? Dù là lợi ích gì, thì Nhã Dạ hiện nay chắc chắn đang nằm trong tay gã. Bởi vì, thứ khí tức của ả giả mạo kia, thực sự là khí tức của Nhã Dạ, khiến cho Tử Vũ trong lúc không sáng suốt cũng phải nhầm lẫn. Khí tức đặc trưng của một người lại bị kẻ khác lấy mất, thì người đó, khẳng định đang gặp phải một mối nguy hiểm không tầm thường…
Vấn đề là, Phiên Văn hiện tại đang ở đâu !???
Trong thành.
Chắc chắn là đang ở trong thành.
Gã làm sao có thể yên tâm khi để một kẻ điên loạn như tên Dạ Huyết tộc nọ làm chủ cả một tòa thành mà gã phải lao tâm khổ tứ mới giành được...
Chỉ cần gã còn ở trong thành, thì số phận của gã, coi như đã được định đoạt.
Trình Tưởng đã chết.
Trình Tưởng đã chết.
Trình Tưởng đã chết…
Tử Vũ lặp đi lặp lại cái suy nghĩ đó trong đầu, tái diễn đi tái diễn lại khung cảnh hai cái chết của Trình Tưởng, tự dằng xé mình bởi nỗi đau vô bờ bến đó.
Hắn phải đối mặt.
Đối mặt với thứ đã phá nát sự tự tin của hắn, đối mặt với điểm yếu duy nhất của hắn.
Và hắn phải vượt qua.
Đầu hắn đang ngẩng lên, mắt hắn đang mở to, nhưng vạn vật xung quanh đối với hắn dường như đã trở nên quá đỗi nhạt nhòa mờ ảo...
Tại sao Trình Tưởng còn sống ???
Tại sao lại gửi cho hắn thông điệp cuối cùng ???
Tộc nhân của hắn tức là sao ???
Trước đây, nhưng câu hỏi này đã xoay chuyển trong đầu Tử Vũ cả vạn vòng, nhưng hắn không thể trả lời, bởi vì hắn không dám nghĩ đến câu trả lời.
Mỗi lần suy nghĩ, là mỗi lần đau.
Nhưng hắn không chấp nhận như thế nữa. Không chấp nhận việc đánh mất chính bản thân mình.
Trình Tưởng đã chết. Thứ quý giá nhất của hắn đã mất. Nhưng nếu hắn vẫn còn tiếp tục đau khổ dằn vặt với nỗi mất mát ấy, thì hắn sẽ còn tiếp tục mất mát.
Không chỉ Nhã Dạ, mà còn có Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang…
Những người luôn tin tưởng vào hắn, thậm chí là mù quáng…
Trình Tưởng, là quá khứ.
Họ, là hiện tại.
Vậy thì tương lai của hắn ở đâu ? là cái gì ?
Trả lời đi. Tử Vũ, trả lời đi !!!
Sự biến đổi đột ngột của Tử Vũ khiến cho không chỉ Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang cảm thấy xốn xang, mà còn khiến cho kẻ đang ngồi ở trên cây thập tự kia nhíu mày khó hiểu. Bất quá, kẻ đó, lại thập phần tự tin vào chính bản thân mình. Nên hắn đợi.
Tự tin thái quá, sẽ rất nhanh biến thành tự kiêu.
Tự kiêu, là một điểm yếu chết người !
Tử Vũ chớp động đôi mắt.
Trước đây, hắn cũng một dạng như thế, quá đỗi tự tin.
Thế rồi, khi sự tự tin ấy bị sụp đổ, hắn gục ngã, và bản thân cũng bị trôi tuột đi mất…
Gia gia, giờ thì con hiểu rồi…
Khóe mắt Tử Vũ bỗng nhiên nhỏ ra một giọt lệ. Không phải màu đen, cũng không phải màu đỏ, là màu trắng tinh khiết…
Hắn khóc thật sự. Như hồi hắn còn là một đứa trẻ…
Gia gia, đến chết rồi vẫn còn lo lắng cho hắn, vẫn sợ rằng hắn sẽ vấp ngã mà không thể đứng lên được nữa…
Thế nên, chính người đã ngáng chân hắn, khiến hắn trực tiếp ngã xuống.
Ngã đau.
Bởi lẽ, nếu như để người khác khiến hắn ngã xuống, thì chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ đứng lên được nữa. Vì, ngay khi hắn ngã xuống, thì kẻ đó khẳng định cũng sẽ bồi thêm một nhát gươm mà kết liễu mạng sống của hắn.
Trình Tưởng ngáng hắn ngã, thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Hắn sẽ có cơ hội để đứng dậy.
Và, hắn đứng dậy rồi.
Gia gia, đây là khảo nghiệm cuối cùng của người có phải không ? Bài học cuối cùng có phải không ?
Nếu không biết đến mùi thất bại, thì thế nào là thành công ?
Nếu không thể vượt qua nỗi đau, thì làm sao có thể đứng vững ?
Từ bây giờ, Tử Vũ sẽ không bao giờ phải cố gắng quên đi cái chết của Trình Tưởng nữa.
Hắn đã chấp nhận nó rồi.
Khảo nghiệm này, đã qua rồi.
- Chủ nhân…
Cả Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang lại một lần nữa bật thốt. Lần này, không có sự hoang mang lo sợ trong thanh âm của họ nữa, mà chỉ còn duy nhất một thứ cảm xúc. Vui mừng. Vui mừng đến phát điên khi chào đón Tử Vũ trở lại.
Đúng vậy, họ biết chứ, rằng bất cứ khó khăn gì hắn cũng có thể vượt qua.
Hắn trở về rồi.
- Giao Nhã Dạ cho ta !
Tử Vũ vẫn trong tư thế ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói và khí chất thì đã hoàn toàn đổi khác. Chỉ trong vài cái chớp mắt, từ một kẻ ngập tràn trong nỗi bất an, hắn đã trở lại, cùng với đó là một cỗ bá khí quán tuyệt thiên địa. Nhìn thấy sắc đỏ và tím đang cuồng loạn xoay chuyển trong con mắt sắc như dao của hắn, Nhã Dạ bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhưng vẫn ngoan cố nói lớn:
- Ta đã nói ta không…
Và nàng dừng lại.
Ngay cả kẻ ngồi bên cạnh đang vuốt ve nàng cũng không kịp phản ứng.
Bởi vì, Tử Vũ đã đưa tay ra.
Bóp chặt !
Vô thanh vô tức, một sợi hắc khí màu đen chẳng biết tự khi nào đã vượt qua khoảng cách hàng trăm mét, quấn chặt quanh cổ Nhã Dạ và từ từ thít lại. Thế rồi, khi Tử Vũ bóp chặt bàn tay, thì sợi hắc khí đó cũng đột nhiên biến mất…
Và, đầu của Nhã Dạ, chầm chậm lìa khỏi cổ !
- Nhã Dạ…
Nam tử nọ hai tay ôm chặt lấy thân thể cụt đầu của Nhã Dạ, đôi mắt mở lớn như không thể tin vào những gì mình đang thấy. Hắn còn chưa kịp phát tác, thì thanh âm của Tử Vũ lại vang lên, vừa lạnh lẽo lại vừa bá đạo đến tận cùng.
- Ngươi, có ba giây để giao nàng ra !!!
Tử Vũ một khi đã trở lại là chính mình, thì không chỉ mạnh mẽ, còn cực điểm sáng suốt và già dặn. Mỗi một hành động của hắn, cử chỉ của hắn, lời nói của hắn, đều tuyệt đối không hề thừa thãi.
- Một !!...
Nam tử nọ vốn vẫn ngồi yên trên cây thập tự, sau tiếng “một” của Tử Vũ liền cực tốc bật dậy, đôi biên bức hắc dực cùng lúc được giương ra, trong một sát na đã dùng tốc độ nhanh nhất mà bay thẳng về phía Tử Vũ.
- Hai !!...
Tiếng “hai” vừa dứt, bộ móng vuốt sắc nhọn của y đã được giương ra, nhắm thẳng vào đầu Tử Vũ mà điên cuồng bổ đến. Một chiêu này của hắn, kết hợp với thứ tốc độ khủng khiếp còn nhanh hơn cả thuấn di, thực sự có thể giết chết bất cứ một ai.
“Phập !!”
Chỉ trừ Tử Vũ.
- Nếu như ngươi bình tĩnh hơn, thông minh hơn, thì hai năm nữa, may ra sẽ tránh được một chiêu của ta !
Tử Vũ cười tàn nhẫn, Ám Tuyển trong dạng kiếm từ từ rút ra khỏi thân xác vốn đang cực động bỗng chốc lại hóa thành cực tĩnh của gã nam tử nọ. Trên khuôn mặt tái mét của hắn, hai đôi mắt vẫn mở to thập phần khủng bố, hệt như không hiểu được vì sao mình chết, nhưng khóe miệng vẫn mấp máy một câu sau cuối:
- Vì sao…vì sao…ngươi…lại giết nàng !??
- Vì, ả không phải là Nhã Dạ !
Tử Vũ lạnh giọng thốt, đoạn hất thân xác của y sang một bên, Ám Tuyển được hắn ném ra, trong phút chốc đã hóa thành một con hung thú khổng lồ, dùng thứ thân pháp nhanh nhất mà lao thẳng vào hàng ngũ những kẻ đang xông về phía hắn. Ám Lâm Chi Thành bỗng chốc lại hóa thành Dạ Huyết Chi Thành, căn nguyên khẳng định là do gã nọ. Nhưng, gã lại giữ bên cạnh một Nhã Dạ giả mà không nhận ra, thế nên đằng sau chắc chắn còn có nhiều uẩn khúc.
- Giết sạch bọn chúng cho ta !
Tử Vũ thản nhiên nói, thanh âm không còn sự nóng nảy mà chỉ lạnh lẽo đến rợn người. Đừng nói những kẻ đứng trước hắn đây đã trở thành Dạ Huyết nhân, cho dù bọn chúng có là Ám Tinh Linh đồng tộc của Nhã Dạ, thì nếu chúng đã dám cản bước của hắn, hắn cũng sẽ giết sạch không còn một mống.
Nhận lệnh, Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang liền lập tức phóng lên, phối hợp cùng Ám Tuyển mà điên cuồng chém giết, trên khuôn mặt xinh đẹp của mỗi người không ngờ còn hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Chủ nhân của họ đã trở lại, với họ, thế là quá đủ rồi.
Chỉ là, Ám Tinh Linh tộc tuyệt đối không phải phường yếu nhược, sau khi bị biến thành Dạ Huyết nhân lại càng trở lên mạnh mẽ đến khủng bố. Gần một vạn người, kẻ nào cũng vừa điên loạn lại vừa khát máu, trong chốc lát cũng đã gây ra không ít khó khăn cho cả ba người con gái của Tử Vũ. Cũng còn may, là sức mạnh trong mỗi người bọn họ đều mạnh mẽ vượt trội so với kẻ địch, nếu không khẳng định đã phải lưu huyết đương trường rồi.
Tử Vũ tất nhiên không thể để điều đó xảy ra, nhưng hắn hiện tại vẫn tĩnh lặng, một tay đặt lên đầu gã nam tử nọ, hai mắt từ từ nhắm lại, chỉ sau vài giây đã trực tiếp thâm nhập vào não hải của y, cường hoành cướp đoạt mọi thứ kí ức trong đó.
- Phiên Văn !?
Tử Vũ khẽ lẩm bẩm, đoạn hai mắt đột nhiên khai mở, thân hình nhanh như một ánh chớp lướt thẳng về phía bọn ba người Lục Nhi, hai tay quét ra nhanh như chảo chớp, mang thứ hắc ám nguyên thủy của bản thân mà trực tiếp thôn phệ những kẻ đang đe dọa họ. Thế rồi, một tay triệu ra Nguyệt Thi, tay kia thu lại Ám Tuyển, hắn liền trầm giọng hô khẽ:
- Xuất !!!
Muốn dùng số đông đối phó với Tử Vũ, đó căn bản là điều không tưởng !
Nguyệt Thi chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một cánh cổng lớn, sau khi khai mở liền lộ ra một khoảng không gian âm ám. Thế rồi, những tiếng “lạch cạch” quen thuộc liền tức thì vang lên liên tiếp, đoạn từ trong đó bắt đầu nhảy ra hàng hàng lớp lớp những bộ khô lâu. Những bộ khô lâu này, nếu dùng một chọi một thì không thể thắng được đám Dạ Huyết tộc nhân, nhưng dùng mười chọi một, một trăm chọi một, thì chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một trường xung sát đẫm máu. Và tất nhiên, những kẻ bị thiệt thòi, khẳng định không phải là đạo quân không có máu của Tử Vũ.
Tử Vũ mang theo bọn ba người Lục Nhi, thân thể phiêu phù bất định trôi nổi ngay giữa bầu trời Ám Lâm Chi Thành, nhìn thấy vô số những tên Dạ Huyết tộc nhân mà khi nãy hắn giết đang cực tốc bay về hướng này, đôi chân mày không khỏi khẽ nhíu lại. Thông qua kí ức của gã nam tử nọ, hắn đã ít nhiều hiểu được chuyển gì xảy ra cho Ám Lâm Chi Thành, chỉ là vẫn không thể tìm thấy Nhã Dạ hiện tại đang bị giấu ở đâu…
Gã nam tử đó nguyên là hoàng thất của Dạ Huyết tộc, ở trong cuộc chiến cách nay hai vạn năm đã bị người Ám Tinh Linh bắt được. Ám Tinh Linh tuổi thọ vốn rất cao, nhưng so với Dạ Huyết tộc thì còn kém xa, thế nên các nhà học giả của họ mới quyết định giữ y lại làm vật nghiên cứu, cuối cùng đã nhốt y ở dưới đáy Ám Lâm Chi Thành đến gần hai vạn năm.
Bị dùng làm vật thí nghiệm đến gần hai ngàn năm, y đối với Ám Tinh Linh tộc cực kì thống hận. Không ngờ, cách đây mười năm, y lại vô tình nhìn thấy một người con gái của dân tộc mà y căm hận đến tận xương tủy, từ đó mà đem lòng si mê nàng đến mức điên cuồng. Sự si mê đó của y, cuối cùng lại để cho một Ám Tinh Linh tên gọi Phiên Văn biết được, liền bị gã nọ dùng lời ngon ngọt dẫn dụ, cuối cùng trở thành một thứ công cụ cho hắn. Thế rồi, cách đây vài tháng, gã Phiên Văn nọ đột nhiên mở tung xiềng xích vạn năm của y, lại đem Nhã Dạ tặng cho y, rồi cùng với y biến cả Ám Lâm Chi Thành trở thành một tòa thành của Dạ Huyết tộc. Theo kế hoạch của bọn chúng, trải qua vài mươi năm nữa, những Dạ Huyết tộc này sẽ tiến hóa trở thành biết suy nghĩ, từ đó mà xây dựng lại vương triều của một dân tộc hùng mạnh của hai vạn năm trước. Tính toán đó, đích thực là vô cùng khả thi, chỉ là không ngờ, Tử Vũ lại đột nhiên xuất hiện, vừa khéo lại trở thành cứu tinh của thế giới trước thảm họa Dạ Huyết.
Tử Vũ, tất nhiên là chẳng quan tâm nhiều đến thế, chỉ là hắn vẫn cảm thấy không ổn. Khiến cho Dạ Huyết tộc quật khởi trở lại, đối với gã Phiên Văn kia thì có lợi ích gì ? Dù là lợi ích gì, thì Nhã Dạ hiện nay chắc chắn đang nằm trong tay gã. Bởi vì, thứ khí tức của ả giả mạo kia, thực sự là khí tức của Nhã Dạ, khiến cho Tử Vũ trong lúc không sáng suốt cũng phải nhầm lẫn. Khí tức đặc trưng của một người lại bị kẻ khác lấy mất, thì người đó, khẳng định đang gặp phải một mối nguy hiểm không tầm thường…
Vấn đề là, Phiên Văn hiện tại đang ở đâu !???
Trong thành.
Chắc chắn là đang ở trong thành.
Gã làm sao có thể yên tâm khi để một kẻ điên loạn như tên Dạ Huyết tộc nọ làm chủ cả một tòa thành mà gã phải lao tâm khổ tứ mới giành được...
Chỉ cần gã còn ở trong thành, thì số phận của gã, coi như đã được định đoạt.