-
PHẦN IV END
“Tớ thấy, có thể Tần Thư đã thích cậu rồi”
“...”
Tôi rất muốn cúp máy.
12
Chắc hiểu được ý định của tôi, cô ấy vội nói: “Đừng cúp máy, Điềm Điềm, tớ luôn cho rằng chuyện năm đó cậu bị tóm cổ không phải do Tần Thư làm đâu. Chẳng phải cậu với Tần Thư không hợp nhau cũng vì chút chuyện nhỏ năm ấy sao. Tớ cũng không bận tâm, không hiểu cậu bận tâm điều gì nữa, nhớ suốt bao nhiêu năm như thế.”
Tôi c//ắn môi, không lên tiếng.
“Dù gì bây giờ hai người cũng đã sống chung dưới một mái nhà rồi, hay là cậu thử hỏi anh ấy xem, một người đàn ông chất lượng như Tần Thư, hương vị chắc sẽ hơn hẳn mấy em trai k…”
Bốp.
Cô bạn thân còn chưa kịp dứt lời, tôi đã cúp máy cái rụp.
Ném điện thoại sang một bên, mặt tôi vừa đỏ vừa nóng bừng.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình còn canh cánh mãi chuyện năm đó nữa.
Càng nghĩ càng thấy phiền não, như thể có con mèo cào cào vào tim vậy.
Tôi đứng dậy rồi mở cửa phòng ngủ, nếu Tần Thư vẫn chưa ngủ tôi sẽ hỏi cho rõ ràng.
Còn nếu anh ngủ rồi, tôi vẫn sẽ giấu nó trong lòng.
Ra đến phòng khách, ngoài đó trống không, nhìn qua cánh cửa khép hờ trong phòng làm việc, chỗ đó cũng không có ánh sáng
Tần Thư ngủ rồi sao.
Tự dưng lại thấy hơi thất vọng, tôi cúi đầu chán nản quay về phòng của mình.
“Em tìm anh à.”
Tôi trông thấy một đôi dép xuất hiện ngay trước mặt mình, nhìn lên trên là đôi chân thon dài, săn chắc.
Tôi không dám ngước đầu nhìn lên trên.
Tần Thư vẫn chưa ngủ, anh chỉ đi tắm thôi.
Ý thức được điều này, mặt tôi đỏ như trái cà chua.
“Không…”
Tôi định đi nhưng lại bị Tần Thư ngăn lại.
Hơi nóng sau khi tắm xong mang theo mùi hương thoang thoảng xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Hu hu, ch//ết mất thôi.
“Tô Điềm, ngẩng đầu lên.” Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng của Tần Thư vừa dịu dàng lại vừa mập mờ.
Tôi như bị mê hoặc, ngước đầu lên.
Tần Thư chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cơ bụng hiện rõ, mấy giọt nước chảy xuống.
Còn “đặc sắc” hơn cả mấy anh trai tôi xem được trên douyin.
Eo nhỏ vai rộng, thích hợp…
“Em tìm anh, muốn nói chuyện gì phải không.” Giọng của Tần Thư mang theo đôi phần dụ dỗ.
Tôi nuốt nước miếng, cất tiếng nói dưới cái nhìn đầy chăm chú của anh: “Hồi học quân sự năm nhất, chuyện em bị giảng viên bắt tại trận, là do anh báo cáo phải không?”
Tần Thư chau mày, mãi lâu sau anh mới bình tĩnh nói: “Anh không vô vị đến thế.”
“Nhưng, rõ ràng khi đó chỉ có anh thấy em thôi mà.”
Dưới cái nhìn của Tần Thư, giọng của tôi càng lúc càng nhỏ.
“Vì vậy, đây chính là lý do em ghét anh, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt sao?”
Tôi mím môi, im bặt.
Tần Thư bất lực, anh cúi người ép sát tôi từng bước một, tôi dồn tất cả sự chú ý của mình lên chiếc khăn tắm quấn quanh hông anh, chỉ sợ nó sẽ rơi xuống theo từng cử động của anh.
Đến khi phản ứng lại, tôi đã bị Tần Thư kabedon rồi.
Tôi???
Trai đơn gái chiếc, quả nhiên rất dễ xảy ra chuyện.
Bây giờ tôi mà kêu lên thì còn kịp không nhỉ?
Tần Thư cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên tai tôi, ngưa ngứa.
“Điềm Điềm, muốn hỏi cũng đừng chọn lúc này chứ, rốt cuộc em muốn hỏi hay là muốn nhìn?”
“Đùng” một tiếng, m//áu toàn thân đồn hết lên não.
Trong lúc Tần Thư đang cười, tôi co giò chạy biến.
Hu hu.
Tôi không giải thích được.
…
13
Sau sự việc tối hôm ấy, hình như quan hệ giữa tôi và Tần Thư lại gần hơn một bước.
Hàng ngày, sau khi tan làm Tần Thư sẽ đưa tôi đến siêu thị, hai đứa vừa đẩy xe hàng vừa bàn bạc xem tối nay sẽ ăn gì.
Sau khi ăn xong bữa tối, Tần Thư sẽ dẫn theo tôi, còn tôi thì bế Muội Muội cùng nhau đi tản bộ trong công viên dưới nhà.
Nhìn cái hai bóng chồng lên nhau của tôi và Tần Thư, lần nào tôi cũng không cầm lòng được mà bật cười.
Hi hi, có chút ngọt ngào, sao vậy nhỉ?
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã đến ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập của đại học Bắc Kinh.
Là sinh viên xuất sắc của trường, Tần Thư cũng có mặt trong danh sách mời.
Tôi và bạn thân là bạn cùng trường, tất nhiên hai đứa cũng về thăm lại trường cũ.
Trong khuôn viên trường, tôi thấy được tuổi trẻ hừng hừng, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.
Lâu rồi không về lại đây, tôi và bạn thân lần theo dấu vết năm đó, chậm rãi dạo bước, thỉnh thoảng lại nói với nhau vài ba câu cho đến khi gặp được lớp trưởng.
Không ngờ, sau khi tốt nghiệp, lớp trưởng lại làm việc cho công ty của Tần Thư.
Tám chuyện mà, sao thiếu được mấy chuyện vỉa hè chứ.
“Mọi người biết gì không, chuyện vui của đàn anh Tần sắp đến rồi đấy.”
Bạn thân nhìn tôi rồi chớp mắt, sau đó mỉm cười hỏi lớp trưởng: “Chuyện vui gì vậy?”
“Hồi đại học đàn anh có thích một cô gái, hình như gần đây anh ấy đã cưa được cô gái mình thích rồi ý.”
“...”
Bạn thân biến sắc, không cười nổi nữa: “Cậu đừng ăn nói lung tung, học chung một lớp sao chỉ có cậu biết, chúng tớ lại chẳng hay biết gì vậy?”
Lớp trưởng tỏ vẻ đắc ý nói: “Đấy là cậu không biết thôi, bạn cùng phòng của đàn anh Tần có nói, anh Tần còn để ảnh của cô gái ấy trong ví mà, anh bạn kia vô tình nhìn thấy một lần nhưng không rõ mặt, chỉ bảo cười lên trông rất ngọt ngào thôi.”
Bạn thân không im bặt, cô ấy lo lắng nhìn tôi.
Tôi cũng không biết mình rời khỏi trường bằng cách nào.
Sau khi trở về, tôi lập tức thu dọn đồ đạc, trước mắt như mờ đi.
Hu hu.
Buồn quá, có cảm giác như bị ai đó kh.oét một lỗ trong tim vậy.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, tôi nhìn lại nơi mình đã từng sống trong suốt những ngày qua, sống mũi cay cay, tất nhiên trước khi đi tôi sẽ mang theo Muội Muội.
Cánh cửa vừa mở ra, tôi ngây người.
Tần Thư, người nên đứng trên bục phát biểu ở hội trường đại học Bắc Kinh nay lại xuất hiện trước mặt tôi.
Âu phục giày da thẳng thớm, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Tần Thư nhìn tôi, anh chau mày.
Bầu không khí lặng hẳn đi.
Muội Muội trong lòng tôi là một đứa thông minh, thấy tình hình không ổn nó bèn trượt xuống.
“Tô Điềm, em muốn đi đâu?” Tần Thư như đang kìm nén gì đó.
“Về nhà em, phải rồi, em sẽ mang Muội Muội đi, về phía chị gái em sẽ giải thích rõ tình hình để chị ấy hiểu, sau này sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.” Tôi cũng có giới hạn của mình.
“Không có chị nào cả.”
“...”
Tôi ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Tần Thư.
Anh mở wechat của mình ra ngay trước mặt tôi.
Cuộc thoại được ghim lên đầu là tôi, thứ hai là chị gái kia.
Sao Tần Thư lại có wechat của chị ấy chứ?
Tôi thẫn thờ.
Tần Thư mở lịch sử trò chuyện với chị ấy ra.
Rất dài.
Nhớ lại ánh mắt chị ấy dành cho Tần Thư, tôi im lặng, không lẽ người con gái Tần Thư thích là chị ấy?
Hu hu.
Tôi suy sụp hoàn toàn.
Tần Thư giơ tay nắm cằm tôi rồi ép tôi ngẩng đầu mặt đối mặt với anh.
“Tô Điềm ngốc nghếch, bỏ ngay suy nghĩ vớ vẩn em đang nghĩ đi.”
“...”
Tần Thư ấn vào một trong số những voice chat, giọng nói vui vẻ của chị ấy bỗng vang lên.
“Em trai thân yêu của chị, cô bạn kia đã nhắn tin cho chị rồi, nói là muốn nuôi Muội Muội. Chị đã làm theo những gì em yêu cầu nói tình hình cho cô ấy nghe rồi, nhớ chuyển t//iền mua mèo cho chị nhé, Muội Muội đắt lắm đó.”
“...”
“Em trai à, lần sau không được lườm chị cháy mặt như thế trước mặt em dâu nữa, uống một chai nước thôi mà, chị mất hết mặt mũi rồi. Haiz, đến bao giờ chị mày mới được một đàn ông dốc lòng theo đuổi như thế nhỉ. Hu hu, buồn quá, rất muốn khóc, mau an ủi chị gái ruột của em đi.”
“...”
Hả.
Thì ra, Tần Thư và chị ấy là chị em ruột.
…
Mỗi lần Tần Thư ấn mở voice chat là mỗi lần con tim tôi chộn rộn.
Tần Thư lấy ví trong túi ra, sau đó anh nắm lấy tay tôi rồi cùng mở ra.
Trong ví, quả nhiên có một bức ảnh của một cô gái.
Trong bức ảnh, cô gái như được tắm mình dưới ánh mặt trời, tay cầm que kem, đầu lưỡi hồng hồng liếm lên que kem.
Cô ấy đang mỉm cười, đôi mắt híp lại, chỉ nhìn thôi người khác cũng cảm nhận được niềm vui của cô ấy rồi.
Tôi ngơ luôn.
Trong đầu như có ph//áo hoa đang bắn, rực rỡ, chói lọi.
Thì ra người Tần Thư thích vẫn luôn là tôi.
Khụ.
Anh giấu cũng kỹ đấy.
“Điềm Điềm, em còn muốn đi nữa không.”
Tần Thư ép tôi lên cánh cửa rồi nhìn xoáy vào đôi mắt tôi.
“Không… đi nổi nữa.”
Hô hấp của Tần Thư nóng bỏng, khiến tôi mềm nhũn như cọng bún.
Hi hi.
Tôi có mèo, còn có cả đàn ông nữa.
Cuộc sống hạnh phúc của tôi tới rồi.
14
Bức thư Tần Thư gửi cho Tô Điềm.
Điềm Điềm, em có tin vào số trời sắp đặt không.
Ngày đầu tiên khi anh gặp được em, khi ấy anh đang thảnh thơi ngồi trong phòng điều hòa thì nhận được cuộc gọi từ em họ, bảo là để quên quần áo quân sự ở nhà anh rồi nên nhờ anh mang đến trường cho.
Anh cũng chẳng buồn bận tâm đến, nó bị phạt thì liên quan gì đến anh.
Nhưng không hiểu tại sao ngày ấy như có điều gì đó đã thôi thúc anh đi.
Và rồi anh đã gặp được em, cô gái của anh.
Em ngồi dưới tàng cây, đôi mắt to có hồn, long lanh. Tay cầm que kem, dưới tiết trời chói chang tốc độ chảy của kem cũng nhanh hơn, em vội vàng, nhanh chóng vươn lưỡi ra liếm một cái, sau đó bật cười, nụ cười ấy rạng rỡ, vui vẻ đến thế.
Anh cũng bất giác cười theo em.
Vừa gặp đã yêu, anh đã tin
Em của ngày hôm ấy giống như thiên sứ nhỏ rơi xuống nhân gian vậy, khiến anh không thể rời mắt.
Anh bất giác đi tới, vô thức muốn đến gần em hơn.
Kết quả lại bị em nhận ra.
Khoảnh khắc mắt đối mắt ấy, con tim anh như sắp nhảy ra ngoài.
Anh hoảng hốt, anh nghĩ, chỉ cần em là sinh viên của trường này, nhất định anh sẽ tìm được em.
Thế là anh đã giả bộ bình tĩnh rồi rời đi dưới cái nhìn chăm chú của em.
Thậm chí còn quên đưa áo cho em họ.
Sau đó anh phải đến tỉnh khác để tham gia một cuộc thi, đến khi quay về anh mới biết bạn cùng phòng của mình đã tranh cử làm lớp phó lớp em.
Cơ hội này có thể khiến anh đến gần em, nhất định anh phải có được nó.
Nhưng hình như em không có ấn tượng tốt về anh, anh rất khổ tâm nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Anh muốn làm người yêu, làm chồng của em chứ không phải là oan gia.
Cũng may, Nguyệt Lão tốt bụng lại cho anh thêm một cơ hội gần em.
Viết đến đây, anh lại không cầm lòng được mà cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của em rồi vô thức bật cười. Sau đó duỗi tay chạm vào người em rồi ôm chặt em vào lòng.
Nhìn gò má ửng hồng của em, anh lại kìm lòng chẳng đặng hôn em rất nhiều lần.
Cô gái của anh.
Anh có cả một đời để thương, để yêu, và chiều chuộng em.
_________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.