-
Phần I
Tôi muốn nhận nuôi một em mèo.
Nhưng yêu cầu đối phương đưa ra lại là người nhận nuôi phải là một cặp tình nhân hoặc là một đôi vợ chồng.
Hừ.
Tôi lập tức khoác tay oan gian, Tần Thư, rồi nói: “Chồng ơi, chúng mình nhận nuôi con gái nhé.”
“...”
“Muội Muội ragdoll chín tháng tuổi cần tìm bố mẹ mới, chỉ có một yêu cầu duy nhất, người nhận nuôi Muội Muội phải là một cặp tình nhân hoặc là một đôi vợ chồng dịu dàng và ấm áp và đồng ý cho đến thăm.”
Đang lúc tôi canh phô mai trong nồi thì lướt thấy bài đăng này của chị ấy.
Ấn vào xem ảnh, trái tim tôi như muốn tan chảy, hệt như phô mai ở trong nồi vậy.
Thú thật, tôi đã khao khát bé mèo ragdoll có tên Muội Muội này của chị ấy từ lâu lắm rồi.
Từ khi nó được chị ấy nhận nuôi lúc hai tháng tuổi là tôi đã ưng cái bụng.
Công việc hàng ngày tôi nhất định phải làm chính là mở trang cá nhân của chị ấy ra, xem xem hôm nay Muội Muội đã làm gì.
Cứ thế tôi đã âm thầm dõi theo nó qua bảng tin cho đến khi nó được chín tháng tuổi.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ chỉ được ngắm Muội Muội online.
Không ngờ…
1
Không còn tâm trạng quan tâm đến món mì phô mai mình yêu thích nhất ở trong nồi nữa, tôi không chút do dự ấn vào avt của chị ấy rồi gửi tin nhắn qua.
“Chị ơi, em nhận nuôi Muội Muội được không ạ, em thấy mình rất phù hợp với yêu cầu nhận nuôi em ấy của chị.”
Tin nhắn vừa được gửi đi mấy giây, điện thoại của tôi đã rung lên.
“Tất nhiên là được rồi.”
A.
Tôi vô cùng kích động.
Một giây sau điện thoại lại rung lên lần nữa.
“Nếu rảnh, mai em có thể dẫn bạn trai đến rồi chúng ta gặp nhau.”
“...”
Tôi đứng hình, y như bị s.ét đ.ánh.
Nhìn chằm chằm hai chữ bạn trai, tôi không hiểu gì cả, yêu cầu này rất không thiện chí với một đứa độc thân bền vững suốt hai mươi tư năm như tôi.
Tôi lẳng lặng thoát boxchat, sau đó lại ấn vào trang cá nhân.
Haiz.
Con người ấy mà.
Quả nhiên chỉ muốn trông thấy những thứ mình muốn thấy mà thôi.
Ban nãy đọc được dòng chữ “Muội Muội ragdoll chín tháng tuổi cần tìm bố mẹ mới, chỉ có một yêu cầu duy nhất, người nhận nuôi Muội Muội phải là một cặp tình nhân hoặc là một đôi vợ chồng dịu dàng và ấm áp và đồng ý cho đến thăm.”
Một cặp tình nhân hoặc là một đôi vợ chồng ở phía sau đều bị tôi tự động xóa bỏ.
Ấn vào ảnh của Muội Muội, sau khi phóng to lên dường như tôi đã thấy Muội Muội đang mở to đôi mắt, long lanh nhìn tôi rồi nói: “Mang em về nhà đi mà.”
Ai cưỡng lại nổi sức hấp dẫn của Ragdoll chứ?
Thế là tôi nhanh chóng mở danh bạ của mình ra rồi lướt từ đầu đến cuối một lượt.
Chuyện gì thế này, sao đều là avt đôi không vậy?
Tôi không tin mở từng cái ra nhìn rồi lại lặng lẽ thoát ra.
Hu hu.
Tôi khổ quá mà.
Lướt đến cuối, tôi bắt gặp một cái avt đen xì.
Khóe miệng giật giật.
Tôi lập tức bỏ ngay ý định trong lòng mình, tìm ai cũng được nhưng nhất định không được tìm oan gia.
Đúng lúc này màn hình vừa tắt nay lại sáng lên.
Là chị ấy.
“Ngại quá, chị đã xem qua trang cá nhân của em rồi, đều là hình ảnh đời thường của một người. Thì là nó không phù hợp với yêu cầu nhận nuôi mèo của chị lắm, chị xin lỗi.”
Tôi ngơ ngác.
Sau đó, tay nhanh hơn não trả lời lại.
“Chị ơi, em có bạn trai mà, chỉ tại anh ấy hơi xấu hổ nên không muốn em chia sẻ những chuyện có liên quan đến mình thôi.”
2
Tin nhắn được gửi đi vài phút, chị gái rep lại bằng một mene đầy vẻ nghi ngờ.
Sau khi nói dối, tôi lại phải dùng vô vàn lời nói dối khác để lấp liếm.
Ví như bây giờ.
Vì Muội Muội, tôi liều luôn.
Nhanh chóng lao vào phòng làm việc, đặt cái gối lên trên bàn, căn đúng góc rồi chụp ảnh chiếc gối có in hình oan gia.
“Chị ơi, đây là bạn trai em, anh ấy ngại vào ảnh. Chị ơi, em không độc thân thật mà hu hu.”
Lần này chị ấy rep lại rất nhanh.
“Oa, người yêu em đẹp trai thế. Vậy thì thế này nhé, mười giờ sáng ngày mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê mèo Loca, không gặp không về.”
Chị gái còn tốt bụng gửi thêm cho tôi vài bức ảnh mới nhất của Muội Muội.
A a a a.
Giữa tôi và Muội Muội chỉ thiếu mỗi anh người yêu thôi.
Người yêu à.
Ngồi trên ghế nhìn chằm chằm chiếc gối ôm đặt cạnh máy tính. Tôi cứ nhìn nó một lúc rồi lại giống như thường ngày đ.ấm mạnh vào cái gối, chỗ cái mũi của anh đều bị tôi đ.ấm lõm luôn rồi.
…
Nửa tiếng sau.
Tôi ấn vào cái avt đen xì kia, ngón tay cứ gõ gõ rồi xóa xóa trên bàn phím, cứ lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại sửa thành “có đó không” rồi gửi đi.
Đợi thêm nửa tiếng nữa, điện thoại cũng rung lên.
Tôi nhanh chóng mở ra.
“Nói đi.”
“...”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng tôi cũng tưởng tượng ra được gương mặt lạnh lùng của Tần Thư trước màn hình.
Tự dưng tôi lại do dự.
3
“Mối th.ù” giữa tôi và Tần Thư phải kể đến kỳ quân sự hồi năm nhất đại học.
Kỳ quân sự của đại học Bắc Kinh không khác gì đ.ịa ngục.
Việc không thể thiếu mỗi ngày chính là đứng kiểu quân đội dưới trời nắng chang chang.
Mồ hôi chảy dọc từ trán xuống lông mi.
Hít một hơi thật sâu, tôi có cảm giác l.inh h.ồn của mình như thoát x.ác vậy.
Đúng lúc này, cô bạn thân đứng đối diện nháy mắt với tôi.
Tôi hiểu ngay tức khắc.
Lúc ăn trưa hai đứa cũng đã bàn bạc xong xuôi với nhau cả rồi.
“Chuẩn bị xong chưa.”
Bạn thân dùng niềm tin truyền tin đến cho tôi.
Tôi chớp mắt: “Đã sẵn sàng.”
“Được.”
Tôi và bạn thân cùng nhìn về phía về phía thầy giáo đang đi tuần tra đằng trước, chếch về bên trái.
Sau đó, đếm ngược.
Ba, hai, một…
“Ngất rồi.”
Một giây sau tôi ngã dúi dụi xuống dưới đất.
“Thưa thầy, có người ngất rồi ạ.” Bạn thân chạy nhanh tới ngồi xổm xuống rồi đỡ lấy tôi.
Chúng tôi đã quá quen với những chuyện kiểu này, cấp ba lúc tập quân sự tôi và bạn thân cũng từng như thế.
Quả nhiên, thầy giáo nhìn tôi một cái rồi bảo bạn thân đưa tôi đến trạm y tế.
Hihi.
Mấy phút sau, hai đứa chúng tôi ngồi dưới gốc cây, mỗi đứa cầm một chiếc kem ăn rất vui vẻ.
“Miểu Miểu, mai đến lượt cậu nhé.”
“...”
Không có câu trả lời?
Sao thế, không muốn à?
Tôi ngoảnh đầu lại, đang định cất tiếng “tớ làm tiếp cũng được nhưng mà phải hai cái kem cơ”.
Nhưng tôi lại trông thấy một nam sinh mặc bộ đồ rằn ri giống hệt chúng tôi đang đứng ở phía sau.
Mặt anh lạnh như băng, ngũ quan cân đối, khóe miệng hơi nhếch lên như cười như không, đôi mắt đen láy đưa sang nhìn chúng tôi.
Tôi ngẩn người, cho đến khi bàn tay lạnh buốt, là kem để lâu chảy xuống nhỏ lên mu bàn tay.
Đến khi tôi hoàn h.ồn, thì người cũng đã đi xa.
“Ôi, Điềm Điềm ơi, nam sinh đó đẹp trai thật đấy.”
Tôi???
Đồ ngốc này, chúng ta bị người ta phát hiện rồi.
“Không nhanh là bị phạt đấy.”
“Không đâu, nam sinh đó trông vừa ngầu vừa đẹp trai, nhìn là biết không phải loại người rảnh rỗi thích xen vào chuyện của người khác rồi, anh ấy sẽ không tố giác chúng ta đâu, cậu tin tớ đi.”
“...”
Hừ.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Tôi và bạn thân còn chưa chạy đến trạm y tế thì đã bị thầy giáo bắt gặp.
4
Hừ.
Không cần đoán cũng biết trước được kết quả.
Buổi chiều ngày hôm ấy, tất cả tân sinh viên đều nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé trên sân huấn luyện, đang chậm rãi chạy bộ.
Cứ như thế, trong suốt hai tuần huấn luyện chuyện như thế cũng không xảy ra nữa.
Sau khi tôi với đứa bạn thân chạy hết số vòng thầy phạt thì trời cũng đã tối.
Bạn thân ngồi bệt xuống dưới đất, òa khóc.
“Hu hu, mất mặt quá, mọi người đều nhìn thấy hết rồi, sau này tớ biết tìm bạn trai ở trường kiểu gì đây.”
“...”
“Hu hu, cầu mong trời phật phù hộ, đừng để cho nam sinh vừa rồi trông thấy dáng vẻ nhếch nhác này của con.”
“...”
Không phải nể tình cô ấy là bạn thân của mình thì tôi đã lao đến nắm vai cô ấy rồi lắc cho đến khi nước chảy vào đầu cô ấy lúc chạy ban nãy ra hết rồi
“Bạn tôi ơi, cậu tỉnh táo lại đi, trên chữ sắc có treo con d.ao đấy, bây giờ chúng ta còn chưa đủ thảm hay sao?”
Chắc chắn là do cái tên ban nãy tố cáo rồi.
…
Sau khi bị bắt quả tang tại trận, tôi đã trở thành đối tượng được thầy quan tâm đặc biệt, tôi cũng không còn cơ hội để lười biếng nữa, đứng nghiêm cũng phải tiêu chuẩn nhất.
Tất nhiên, thầy có thể quản được hành động của tôi nhưng lại không quản được đôi mắt tôi.
Vô số lần, tôi đều đang tìm kiếm gương mặt ấy trong hằng hà sa số những bộ quần áo giống nhau.
Nhưng lại không có kết quả.
Hừ.
Trốn cũng kỹ đấy.
…
Buổi họp lớp đầu tiên sau kỳ quân sự ma quỷ kết thúc, cuối cùng tôi cũng thấy được nam sinh khiến tôi “thương nhớ” suốt hai tuần.
Nhưng...
Nhìn nam sinh đang tự giới thiệu về bản thân trên bục giảng, tôi ngơ luôn.
Thì ra anh là Tần Thư, là đàn anh năm ba, đồng thời cũng là lớp phó của chúng tôi trong học kỳ này.
Tôi dám chắc, lúc Tần Thư đưa mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt anh đã có thêm vài phần ẩn ý.
Dưới gầm bàn bạn thân chọc chọc vào tay tôi, sau khi phản ứng lại tôi lập tức chuyển dời ánh mắt.
Nhưng tôi lại nhận ra được một điều, ngoài tôi và bạn thân ra thì những cô gái khác trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Hừ.
Ánh mắt ấy, vừa thẳng thắn lại nóng rực.
Tần Thư đang nói trên bục giảng vẫn rất bình tĩnh, sau khi giới thiệu về mình xong anh cũng cất bước rời đi.
Sau đó, tôi cũng không nghe lọt tai nữa.
Sau khi quay về ký túc xá, mọi thông tin cá nhân của Tần Thư đều được bạn cùng phòng của tôi tra ra hết.
Chỉ bốn chữ ngắn gọn: “Đứa con của trời.”
Anh có rất nhiều người theo đuổi, từ năm nhất cho đến năm tư, nhưng đến giờ vẫn chưa có nữ sinh nào chiếm được trái tim anh.
Nghe nói là bởi Tần Thư quá mức lạnh lùng, chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng có thể khiến cho người ta trượt tuyết miễn phí từ trên đỉnh núi xuống.
Bạn cùng phòng còn đang luôn miệng, còn tôi thì chỉ nhớ mỗi chuyện khi đó anh tố cáo mình.
Kể từ đó, trong mắt đám bạn chung tôi và Tần Thư giống như nước với l.ửa vậy.
…
_________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.