Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Chương 4:
Có thể cô ta không phải là đẹp nhất, nhưng không ai có hương vị có thể gây nghiện như cô. Loại phụ nữ như này không đụng vào còn đỡ, mà một khi đã dấn thân vào là tuyệt đối không còn lối thoát.
Đinh Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Kiều Lam, cô đang cười nhưng trong mắt lại là lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, Đinh Thanh Tùng nhìn một lúc mà chột hết cả dạ, đành nhìn ra chỗ khác: “Tội của mày không nhẹ đâu, có chứng cớ rõ ràng không thể thoát được”.
Đinh Kiều Lam cười khẩy:” Chứng cứ rõ ràng? Đầu ông cho chó gặm rồi hả? Không nhiều lời, hai ngày, nếu như sau hai ngày tôi vẫn ở trong này thì đành để ông vào đây chơi với tôi vậy”.
Chứng cứ rõ ràng? Chứng cứ phạm tội của cô không phải do nhà họ Đinh tạo ra sao, dám âm thầm “chơi” cô.
Lạm dụng công quỹ, chẳng phải là bút tích mà ông bố quý hóa sắp đặt cho cô sao?
Hành hung người khác, không phải là thủ đoạn của bà chị ruột cùng cha khác mẹ với cô bày ra sao?
Nhưng mà, không sao hết, cô đã nắm được thóp của Đinh Thanh Tùng, có nó thì sợ gì không ra khỏi đây được.
Đinh Thanh Tùng tức đến mức gân xanh trên mặt đều giật giật:” Đinh Kiều Lam, mày thật là cái đồ đê tiện”
Đinh Kiều Lam giễu cợt: “Đúng a, cái đồ đê tiện này cũng là do ông sinh ra, lúc đấy ông nếu bóp chết tôi từ lúc mới sinh ra thì bây giờ đã không phải to đầu thế này. ”
Đinh Thanh Tùng tức đau cả ngực: “Tao lúc đó nếu biết mày thế này thì sớm đã bóp chết mày rồi.”
Đinh Kiều Lam dựa lưng vào ghế cười nói: “Không sai, năm đấy ông nên bóp chết tôi giống như cái cách mà ông bức chết mẹ tôi vậy.”
Mọi người ai ai cũng nói mẹ Đinh Kiều Lam là kẻ thứ ba, nhưng có ai biết cô so cái người được gọi là “chị” kia còn lớn hơn một tuổi.
Đinh Thanh Tùng kết hôn với mẹ cô, lúc bà mới có bầu, ông ta liền quay đầu bám “cành cao”, từng bước từng bước dồn mẹ cô vào chỗ chết. Vì muốn che dấu chuyện xấu xa năm đó mà ông ta thông đồng cùng với Từ Linh Chi – Đinh phu nhân bây giờ, làm giả giấy tờ khiến Đinh Kiều Lam nhỏ đi một tuổi, rồi tuyên bố với bên ngoài là trong lúc bà ta mang bầu, mẹ của Đinh Kiều Lam đã dụ dỗ Đinh Thanh Tùng rồi sinh ra cô. Còn nói là mẹ cô sau khi sinh cô thì chết ngoài ý muốn, Đinh phu nhân thấy Đinh Kiều Lam vẫn còn là một đứa con nít, không đành lòng liền chấp nhận cho cô vào nhà họ Đinh.
Thế là cả Lạc thành ai ai mà không biết Đinh phu nhân lòng dạ từ bi, bỏ qua chuyện cũ, chấp nhận nuôi nấng con riêng của chồng mình. Mà mẹ của Đinh Kiều Lam lại bị coi là tiện nhân xấu xa bỉ ổi, chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, đến nỗi ông trời cũng không thể chấp nhận cho ả sống tiếp nữa.
Nhưng ai biết, người của Đinh gia chưa từng coi cô là người một nhà, có thể sống đến bây giờ có thể nói ngoài may mắn ra còn là vì người của Đinh gia luôn coi cô là không khác gì một con súc sinh, cao hứng hay mất hứng chỉ cần hành hạ cô liền vui vẻ trở lại…
Đinh Kiều Lam sống tại Đinh gia nhiều năm như vậy, chỉ là vật chút giận cho toàn gia đình đấy.
Trong đầu Đinh Kiều Lam vĩnh viễn không quên hình ảnh lúc mẹ cô nhảy lầu tự tử.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng cô không hề nguôi ngoai mà ngày càng mạnh mẽ, thiêu đốt dày vò cô từng ngày.
8 tuổi, từ khi bước chân vào Đinh gia tất cả niềm vui, hạnh phúc của cô hoàn toàn chấm dứt.
Nhìn ánh mắt chỉ có hận thù của Đinh Kiều Lam, Đinh Thanh Tùng bỗng thấy sống lưng lạnh toát, ông ta bỗng phát hiện đứa con gái mà ông ta chẳng coi ra gì không biết từ lúc nào đã biến thành một con ác quỷ.
Con ác quỷ này đã học cách ẩn sâu trong bóng tối há cái miệng thật to, chỉ chực chờ cơ hội, liền một ngụm cắn chết toàn bộ Đinh gia bọn họ. Thậm chí nó không tiếc hi sinh cả bản thân mình…
Đinh Thanh Tùng run rẩy nói: “Mày….mày…. là muốn báo thù cho mẹ mày?”
Đinh Thanh Tùng bây giờ mới hiểu được Đinh Kiều Lam muốn làm cái gì.
Mà Đinh Kiều Lam lúc này giống như lệ quỷ vừa thoát khỏi địa ngục, đôi con ngươi đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đinh Thanh Tùng: “Từ cái ngày ông mang tôi về Đinh gia, ông nên biết, sự xuất hiện của tôi chính là điềm báo trước cho sự diệt vong của Đinh gia.”
Đinh Thanh Tùng chột dạ đập tay xuống bàn, hét lên: “Tao là cha mày đấy, bao năm nay không có tao mày đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi, còn mẹ mày chết thì có liên quan gì đến tao, là bà ta tự làm tự chịu”.
Đinh Thanh Tùng là một con người ích kỉ chỉ biết nghĩ đến bản thân, ai dám cản trở con đường vinh hoa phú quý của ông ta, ông ta sẽ không do dự mà huỷ hoại người đó, mà còn không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào.
Có thể cô ta không phải là đẹp nhất, nhưng không ai có hương vị có thể gây nghiện như cô. Loại phụ nữ như này không đụng vào còn đỡ, mà một khi đã dấn thân vào là tuyệt đối không còn lối thoát.
Đinh Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Kiều Lam, cô đang cười nhưng trong mắt lại là lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, Đinh Thanh Tùng nhìn một lúc mà chột hết cả dạ, đành nhìn ra chỗ khác: “Tội của mày không nhẹ đâu, có chứng cớ rõ ràng không thể thoát được”.
Đinh Kiều Lam cười khẩy:” Chứng cứ rõ ràng? Đầu ông cho chó gặm rồi hả? Không nhiều lời, hai ngày, nếu như sau hai ngày tôi vẫn ở trong này thì đành để ông vào đây chơi với tôi vậy”.
Chứng cứ rõ ràng? Chứng cứ phạm tội của cô không phải do nhà họ Đinh tạo ra sao, dám âm thầm “chơi” cô.
Lạm dụng công quỹ, chẳng phải là bút tích mà ông bố quý hóa sắp đặt cho cô sao?
Hành hung người khác, không phải là thủ đoạn của bà chị ruột cùng cha khác mẹ với cô bày ra sao?
Nhưng mà, không sao hết, cô đã nắm được thóp của Đinh Thanh Tùng, có nó thì sợ gì không ra khỏi đây được.
Đinh Thanh Tùng tức đến mức gân xanh trên mặt đều giật giật:” Đinh Kiều Lam, mày thật là cái đồ đê tiện”
Đinh Kiều Lam giễu cợt: “Đúng a, cái đồ đê tiện này cũng là do ông sinh ra, lúc đấy ông nếu bóp chết tôi từ lúc mới sinh ra thì bây giờ đã không phải to đầu thế này. ”
Đinh Thanh Tùng tức đau cả ngực: “Tao lúc đó nếu biết mày thế này thì sớm đã bóp chết mày rồi.”
Đinh Kiều Lam dựa lưng vào ghế cười nói: “Không sai, năm đấy ông nên bóp chết tôi giống như cái cách mà ông bức chết mẹ tôi vậy.”
Mọi người ai ai cũng nói mẹ Đinh Kiều Lam là kẻ thứ ba, nhưng có ai biết cô so cái người được gọi là “chị” kia còn lớn hơn một tuổi.
Đinh Thanh Tùng kết hôn với mẹ cô, lúc bà mới có bầu, ông ta liền quay đầu bám “cành cao”, từng bước từng bước dồn mẹ cô vào chỗ chết. Vì muốn che dấu chuyện xấu xa năm đó mà ông ta thông đồng cùng với Từ Linh Chi – Đinh phu nhân bây giờ, làm giả giấy tờ khiến Đinh Kiều Lam nhỏ đi một tuổi, rồi tuyên bố với bên ngoài là trong lúc bà ta mang bầu, mẹ của Đinh Kiều Lam đã dụ dỗ Đinh Thanh Tùng rồi sinh ra cô. Còn nói là mẹ cô sau khi sinh cô thì chết ngoài ý muốn, Đinh phu nhân thấy Đinh Kiều Lam vẫn còn là một đứa con nít, không đành lòng liền chấp nhận cho cô vào nhà họ Đinh.
Thế là cả Lạc thành ai ai mà không biết Đinh phu nhân lòng dạ từ bi, bỏ qua chuyện cũ, chấp nhận nuôi nấng con riêng của chồng mình. Mà mẹ của Đinh Kiều Lam lại bị coi là tiện nhân xấu xa bỉ ổi, chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, đến nỗi ông trời cũng không thể chấp nhận cho ả sống tiếp nữa.
Nhưng ai biết, người của Đinh gia chưa từng coi cô là người một nhà, có thể sống đến bây giờ có thể nói ngoài may mắn ra còn là vì người của Đinh gia luôn coi cô là không khác gì một con súc sinh, cao hứng hay mất hứng chỉ cần hành hạ cô liền vui vẻ trở lại…
Đinh Kiều Lam sống tại Đinh gia nhiều năm như vậy, chỉ là vật chút giận cho toàn gia đình đấy.
Trong đầu Đinh Kiều Lam vĩnh viễn không quên hình ảnh lúc mẹ cô nhảy lầu tự tử.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng ngọn lửa thù hận trong lòng cô không hề nguôi ngoai mà ngày càng mạnh mẽ, thiêu đốt dày vò cô từng ngày.
8 tuổi, từ khi bước chân vào Đinh gia tất cả niềm vui, hạnh phúc của cô hoàn toàn chấm dứt.
Nhìn ánh mắt chỉ có hận thù của Đinh Kiều Lam, Đinh Thanh Tùng bỗng thấy sống lưng lạnh toát, ông ta bỗng phát hiện đứa con gái mà ông ta chẳng coi ra gì không biết từ lúc nào đã biến thành một con ác quỷ.
Con ác quỷ này đã học cách ẩn sâu trong bóng tối há cái miệng thật to, chỉ chực chờ cơ hội, liền một ngụm cắn chết toàn bộ Đinh gia bọn họ. Thậm chí nó không tiếc hi sinh cả bản thân mình…
Đinh Thanh Tùng run rẩy nói: “Mày….mày…. là muốn báo thù cho mẹ mày?”
Đinh Thanh Tùng bây giờ mới hiểu được Đinh Kiều Lam muốn làm cái gì.
Mà Đinh Kiều Lam lúc này giống như lệ quỷ vừa thoát khỏi địa ngục, đôi con ngươi đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đinh Thanh Tùng: “Từ cái ngày ông mang tôi về Đinh gia, ông nên biết, sự xuất hiện của tôi chính là điềm báo trước cho sự diệt vong của Đinh gia.”
Đinh Thanh Tùng chột dạ đập tay xuống bàn, hét lên: “Tao là cha mày đấy, bao năm nay không có tao mày đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi, còn mẹ mày chết thì có liên quan gì đến tao, là bà ta tự làm tự chịu”.
Đinh Thanh Tùng là một con người ích kỉ chỉ biết nghĩ đến bản thân, ai dám cản trở con đường vinh hoa phú quý của ông ta, ông ta sẽ không do dự mà huỷ hoại người đó, mà còn không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào.