Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 48:
Ba năm trước, cái lúc bị hai người bị “bắt gian”, Đinh Kiều Lam từng nói có lừa anh cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu…
Đó Không phải chỉ là mạnh miệng, quả thật, chỉ cần cô ta ”nhìn trúng” ai, thì kẻ đó chỉ có nước ngoan ngoãn móc hầu bao ra cho cô.
“Được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, không phải ai cũng giống như Sở tổng, chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.”
Sở Văn Bác lười biếng nói: “Cứ đến đây hầu hạ tôi xem nào, đảm bảo em nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền mà thôi.”
Đinh Kiều Lam nghe thế chỉ muốn tát cho Sở Văn Bác một phát.
Cô nghiến răng, nhướng mày nói: “Đó là chuyện của buối tối, không phải là bây giờ.”
Vẫy vẫy tay xong, Đinh Kiều Lam quay người đi thẳng, Sở Văn Bác thấy cô nói đi là đi luôn, chẳng có tí luyến tiếc nào, anh không thể cứ để cô đi nhẹ nhàng như thế được.
Không thì phí công chạy tới đây mà chẳng thu được ích lợi gì.
Văn Bác nhếch môi, từ tốn chậm rãi nói với cô: “Em nói xem, giờ, liệu Đinh Minh Tu đã qua cơn nguy hiểm chưa nhỉ?”
Nét cười trên môi Đinh Kiều Lam biến mất, cô dừng bước nhưng không quay lại, thuận miệng hỏi một câu: “Cái gì?”
Sở Văn Bác nhìn bóng lưng của cô: “Đêm qua Đinh Minh Tu bị tai nạn giao thông, em không biết hay sao?”
Đinh Kiều Lam cười lên vui sướng: “Ô, thế à? Tôi chả biết gì đấy, cám ơn anh đã nói cho tôi biết một tin vui như thế, hôm nào đấy mời anh đi ăn cơm nhé.”
Sở Văn Bác khoanh tay, quan sát bóng lưng của Đinh Kiều Lam, thản nhiên đến thế cơ à?
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Đinh Kiều Lam lau vệt son lem ở khoé môi, từ từ nói: “Sở tiên sinh hô mưa gọi gió ở cái đất Lạc Thành này lâu như vậy, đi đâu mà chẳng có người quen? Nói chuyện này với tôi thì có ích gì? Tôi lại không phải là vợ anh, không quan tâm được nhiều đến thế đâu, muốn tôi quản thì lấy tôi về đi đã.”
Sở Văn Bác thấy cô có chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng có chút ngứa ngáy, nói đến nước này rồi mà vẫn thản nhiên như không, quả thật rất thú vị, anh bỗng dưng có chút mong chờ những ngày tháng sau này.
Sở Văn Bác cười: “Không muốn biết thì thôi, xe của Đinh Minh Tu tôi đã cho người xử lí rồi, sẽ không có ai điều tra ra được phanh xe đã từng bị người khác động đến, sau này …. làm việc gì thì làm sạch sẽ một chút, em nói xem, đâu phải lần nào cũng có thể trùng hợp để tôi bắt gặp, mà cũng chẳng có người nào ‘lương thiện’ đến nỗi dọp dẹp hậu quả cho em như tôi đâu.”
Đáy mắt Đinh Kiều Lam loé lên sự tàn nhẫn, lạnh lẽo thấu xương, bàn tay cầm túi xách dần dần siết chặt.
Đinh Kiều Lam đột ngột quay lại, sải chân bước nhanh đến chỗ Sở Văn Bác, cô tóm lấy cà vạt của anh ta kéo mạnh, dữ dằn nói: “Làm sao? Uy hiếp tôi?”
Sở Văn Bác lười nhác nhìn cô, đôi mắt tràn đầy hứng thú: “Cũng có thể hiểu như thế, thế là thừa nhận rồi đúng không?”
Sở Văn Bác không ngờ có một ngày anh nhìn thấy một đứa con gái có lòng dạ ác độc như này mà lại không cảm thấy ghê tởm chút nào, trái lại, lại cảm thấy rất thú vị nữa là đằng khác.
Tay Đinh Kiều Lam dần dần di chuyển đến cổ của Sở Văn Bác, từ từ nhẹ nhàng mơn trớn yết hầu của anh ta, gương mặt giả vờ ngây thơ vô tội, cô gắt gỏng hệt như thể đang làm nũng với người yêu: “Đúng là tôi làm đó, sao lại không thừa nhận cơ chứ? Tôi chính là hung thủ giết người đấy, anh báo công an đi, dù sao … thì cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi ngồi tù.”
Đinh Kiều Lam tươi cười quyến rũ, ngón tay từ cổ mơn man dần đến môi anh, ấn nhẹ, mập mờ nói: “Anh cũng có thể nói cho Đinh Khả Ái nữa nha, nói cho cô ta biết, Đinh Kiều Lam – người mà ba năm trước lên giường với anh đã trở về rồi, hơn nữa, cô ta còn định tiếp tục “sử dụng” Sở Văn Bác anh nữa kìa, bảo cô ta đến tìm tôi này.”
Hơi thở của Sở Văn Bác dần dần trở nên nặng nề, anh tóm chặt lấy bàn tay đang ‘đốt lửa’ của Đinh Kiều Lam: “Hừm, tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào to gan như em đấy.”
Nhưng cái tính cách ác độc chua ngoa này của cô nàng lại khơi lên hứng thú trong anh, khiến cho anh ngứa ngáy khôn cùng.
Giống như một con ngựa hoang khó thuần, hung hăng, cuồng ngạo, bướng bỉnh, nếu không thuần phục được cô, điều đó sẽ trở thành chuyện đáng tiếc cả đời.
Đinh Kiều Lam ôm cổ anh, kéo xuống, cắn lấy cằm anh: “Tất nhiên rồi, gan mà không lớn sao dám lên giường với người đàn ông của cô mình? Chú nói xem có đúng thế không?”
Sở Văn Bác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đinh Kiều Lam: “Nói cũng đúng, để tối nay tôi xem xem lá gan của em to đến cỡ nào…”
Ba năm trước, cái lúc bị hai người bị “bắt gian”, Đinh Kiều Lam từng nói có lừa anh cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu…
Đó Không phải chỉ là mạnh miệng, quả thật, chỉ cần cô ta ”nhìn trúng” ai, thì kẻ đó chỉ có nước ngoan ngoãn móc hầu bao ra cho cô.
“Được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, không phải ai cũng giống như Sở tổng, chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.”
Sở Văn Bác lười biếng nói: “Cứ đến đây hầu hạ tôi xem nào, đảm bảo em nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền mà thôi.”
Đinh Kiều Lam nghe thế chỉ muốn tát cho Sở Văn Bác một phát.
Cô nghiến răng, nhướng mày nói: “Đó là chuyện của buối tối, không phải là bây giờ.”
Vẫy vẫy tay xong, Đinh Kiều Lam quay người đi thẳng, Sở Văn Bác thấy cô nói đi là đi luôn, chẳng có tí luyến tiếc nào, anh không thể cứ để cô đi nhẹ nhàng như thế được.
Không thì phí công chạy tới đây mà chẳng thu được ích lợi gì.
Văn Bác nhếch môi, từ tốn chậm rãi nói với cô: “Em nói xem, giờ, liệu Đinh Minh Tu đã qua cơn nguy hiểm chưa nhỉ?”
Nét cười trên môi Đinh Kiều Lam biến mất, cô dừng bước nhưng không quay lại, thuận miệng hỏi một câu: “Cái gì?”
Sở Văn Bác nhìn bóng lưng của cô: “Đêm qua Đinh Minh Tu bị tai nạn giao thông, em không biết hay sao?”
Đinh Kiều Lam cười lên vui sướng: “Ô, thế à? Tôi chả biết gì đấy, cám ơn anh đã nói cho tôi biết một tin vui như thế, hôm nào đấy mời anh đi ăn cơm nhé.”
Sở Văn Bác khoanh tay, quan sát bóng lưng của Đinh Kiều Lam, thản nhiên đến thế cơ à?
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Đinh Kiều Lam lau vệt son lem ở khoé môi, từ từ nói: “Sở tiên sinh hô mưa gọi gió ở cái đất Lạc Thành này lâu như vậy, đi đâu mà chẳng có người quen? Nói chuyện này với tôi thì có ích gì? Tôi lại không phải là vợ anh, không quan tâm được nhiều đến thế đâu, muốn tôi quản thì lấy tôi về đi đã.”
Sở Văn Bác thấy cô có chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng có chút ngứa ngáy, nói đến nước này rồi mà vẫn thản nhiên như không, quả thật rất thú vị, anh bỗng dưng có chút mong chờ những ngày tháng sau này.
Sở Văn Bác cười: “Không muốn biết thì thôi, xe của Đinh Minh Tu tôi đã cho người xử lí rồi, sẽ không có ai điều tra ra được phanh xe đã từng bị người khác động đến, sau này …. làm việc gì thì làm sạch sẽ một chút, em nói xem, đâu phải lần nào cũng có thể trùng hợp để tôi bắt gặp, mà cũng chẳng có người nào ‘lương thiện’ đến nỗi dọp dẹp hậu quả cho em như tôi đâu.”
Đáy mắt Đinh Kiều Lam loé lên sự tàn nhẫn, lạnh lẽo thấu xương, bàn tay cầm túi xách dần dần siết chặt.
Đinh Kiều Lam đột ngột quay lại, sải chân bước nhanh đến chỗ Sở Văn Bác, cô tóm lấy cà vạt của anh ta kéo mạnh, dữ dằn nói: “Làm sao? Uy hiếp tôi?”
Sở Văn Bác lười nhác nhìn cô, đôi mắt tràn đầy hứng thú: “Cũng có thể hiểu như thế, thế là thừa nhận rồi đúng không?”
Sở Văn Bác không ngờ có một ngày anh nhìn thấy một đứa con gái có lòng dạ ác độc như này mà lại không cảm thấy ghê tởm chút nào, trái lại, lại cảm thấy rất thú vị nữa là đằng khác.
Tay Đinh Kiều Lam dần dần di chuyển đến cổ của Sở Văn Bác, từ từ nhẹ nhàng mơn trớn yết hầu của anh ta, gương mặt giả vờ ngây thơ vô tội, cô gắt gỏng hệt như thể đang làm nũng với người yêu: “Đúng là tôi làm đó, sao lại không thừa nhận cơ chứ? Tôi chính là hung thủ giết người đấy, anh báo công an đi, dù sao … thì cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi ngồi tù.”
Đinh Kiều Lam tươi cười quyến rũ, ngón tay từ cổ mơn man dần đến môi anh, ấn nhẹ, mập mờ nói: “Anh cũng có thể nói cho Đinh Khả Ái nữa nha, nói cho cô ta biết, Đinh Kiều Lam – người mà ba năm trước lên giường với anh đã trở về rồi, hơn nữa, cô ta còn định tiếp tục “sử dụng” Sở Văn Bác anh nữa kìa, bảo cô ta đến tìm tôi này.”
Hơi thở của Sở Văn Bác dần dần trở nên nặng nề, anh tóm chặt lấy bàn tay đang ‘đốt lửa’ của Đinh Kiều Lam: “Hừm, tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào to gan như em đấy.”
Nhưng cái tính cách ác độc chua ngoa này của cô nàng lại khơi lên hứng thú trong anh, khiến cho anh ngứa ngáy khôn cùng.
Giống như một con ngựa hoang khó thuần, hung hăng, cuồng ngạo, bướng bỉnh, nếu không thuần phục được cô, điều đó sẽ trở thành chuyện đáng tiếc cả đời.
Đinh Kiều Lam ôm cổ anh, kéo xuống, cắn lấy cằm anh: “Tất nhiên rồi, gan mà không lớn sao dám lên giường với người đàn ông của cô mình? Chú nói xem có đúng thế không?”
Sở Văn Bác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đinh Kiều Lam: “Nói cũng đúng, để tối nay tôi xem xem lá gan của em to đến cỡ nào…”