Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Chương 42:
Ngay lập tức ra lệnh: “Dừng xe”
Lúc Sở Văn Bác chạy xuống xe đã không thấy bóng dáng của Đinh Kiều Lam đâu. Tuy rằng cô nàng đeo khẩu trang còn đội mũ nữa, nhưng Sở Văn Bác chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô.
Nhưng nửa đêm nửa hôm cô ta ăn mặc như thế chạy ra đây làm gì?
Sở Văn Bác ngồi vào xe mà trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ, xe vẫn chưa chạy, anh bỗng liếc thấy Đinh Minh Tu, cậu ta đi đến bãi đỗ xe dắt cái xe máy của mình ra.
Sở Văn Bác nheo mắt, vừa nãy…. Đinh Kiều Lam dừng lại trước cái xe này một lúc thì phải, cô ta đã làm cái gì à?
Sở Văn Bác nói với lái xe: “Bám theo cậu ta.”
Lái xe cũng không dám hỏi nhiều: “Vâng, thiếu gia.”
Bám theo sau cậu ta khoảng hơn mười mấy phút, Sở Văn Bác thấy hình như xe của Đinh Minh Tu bị mất khống chế, đến một đoạn ngã tư, đang đèn đỏ, cậu ta không dừng xe lại được, sau đó đâm thẳng vào một chiếc SUV.
Cả người Đinh Minh Tu bị hất thẳng lên trời rồi rơi mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự, máu me lênh láng.
Sở Văn Bác khoé môi cong cong, thế này có gì mà còn không hiểu. Trong đêm tối, đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lóe sáng.
Trong đêm tối, đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lóe sáng.
Đinh Kiều Lam, thật thú vị!!!!
Lái xe sợ hãi vội vàng hỏi: “Thiếu gia, đó là tiểu thiếu gia của nhà họ Đinh…. mau, mau ấn 120 gọi xe cấp cứu.”
Sở Văn Bác lạnh lẽo liếc nhìn, ánh mắt giống như một con dao sắc bén kề sát động mạch cổ, âm trầm, lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Sở Văn Bác lãnh đạm nói: “Cái gì mà tiểu thiếu gia nhà họ Đinh, sao tôi không nhìn thấy?”
Lái xe: “Đó không phải là…”
Sở Văn Bác cười khẽ: “Cậu ta sống hay chết thì liên quan gì đến anh?”
“Không, không…”
“Quay xe, về nhà”
“Vâng!”
……
Về đến nhà, Sở phu nhân phát hiện tâm trạng của Sở Văn Bác khá tốt.
Bà đang nghĩ xem có nên nói với anh ta về Đinh Khả Ái không, vừa mới mở miệng, Sở Văn Bác đã chặn họng: “Mẹ, hôm nay tâm trạng của con rất tốt, mẹ đừng đề cập tới những chuyện khiến con không vui.”
Sở phu nhân câm nín: “Ha ha, được…được rồi…không nói nữa.”
Sở Văn Bác vào phòng rồi liền nhấc điện thoại lên.
“A lô, Tần Nhị, nghe nói dạo này cậu chuyển sang bên giao thông rồi hả, giúp tôi chút việc.”
……
Sáng sớm hôm sau, chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Mau đi chuẩn bị đi, phải đi chụp ảnh tạo hình cho phim rồi.”
Đinh Kiều Lam đang cầm điện thoại xem tin tức, thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế? Cái vai trong phim đó không phải là đã toi rồi à?”
Đinh Kiều Lam cho rằng cô chỉnh cho Sở Văn Bác một trận như thế thì làm sao cái tên đó có thể dễ dàng mà bỏ qua cho cô được, thế mà lại cho cô diễn tiếp á?
Chị Mạch dí dí đầu Đinh Kiều Lam: “Em không nói cái gì hay ho hơn được à?”
Đinh Kiều Lam cười hì hì: “Em sai rồi.”
“Ồ, hôm nay tâm tình không tệ nha.”
“Ưm, rất vui…”
Chị Mạch liếc nhìn tin tức trong điện thoại Đinh Kiều Lam, còn tưởng là tin giải trí gì đó, hoá ra lại là tin tức xã hội: [Thanh niên bây giờ, đã phóng xe thì không biết sống chết là gì.]
Ngay lập tức ra lệnh: “Dừng xe”
Lúc Sở Văn Bác chạy xuống xe đã không thấy bóng dáng của Đinh Kiều Lam đâu. Tuy rằng cô nàng đeo khẩu trang còn đội mũ nữa, nhưng Sở Văn Bác chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô.
Nhưng nửa đêm nửa hôm cô ta ăn mặc như thế chạy ra đây làm gì?
Sở Văn Bác ngồi vào xe mà trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ, xe vẫn chưa chạy, anh bỗng liếc thấy Đinh Minh Tu, cậu ta đi đến bãi đỗ xe dắt cái xe máy của mình ra.
Sở Văn Bác nheo mắt, vừa nãy…. Đinh Kiều Lam dừng lại trước cái xe này một lúc thì phải, cô ta đã làm cái gì à?
Sở Văn Bác nói với lái xe: “Bám theo cậu ta.”
Lái xe cũng không dám hỏi nhiều: “Vâng, thiếu gia.”
Bám theo sau cậu ta khoảng hơn mười mấy phút, Sở Văn Bác thấy hình như xe của Đinh Minh Tu bị mất khống chế, đến một đoạn ngã tư, đang đèn đỏ, cậu ta không dừng xe lại được, sau đó đâm thẳng vào một chiếc SUV.
Cả người Đinh Minh Tu bị hất thẳng lên trời rồi rơi mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự, máu me lênh láng.
Sở Văn Bác khoé môi cong cong, thế này có gì mà còn không hiểu. Trong đêm tối, đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lóe sáng.
Trong đêm tối, đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lóe sáng.
Đinh Kiều Lam, thật thú vị!!!!
Lái xe sợ hãi vội vàng hỏi: “Thiếu gia, đó là tiểu thiếu gia của nhà họ Đinh…. mau, mau ấn 120 gọi xe cấp cứu.”
Sở Văn Bác lạnh lẽo liếc nhìn, ánh mắt giống như một con dao sắc bén kề sát động mạch cổ, âm trầm, lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Sở Văn Bác lãnh đạm nói: “Cái gì mà tiểu thiếu gia nhà họ Đinh, sao tôi không nhìn thấy?”
Lái xe: “Đó không phải là…”
Sở Văn Bác cười khẽ: “Cậu ta sống hay chết thì liên quan gì đến anh?”
“Không, không…”
“Quay xe, về nhà”
“Vâng!”
……
Về đến nhà, Sở phu nhân phát hiện tâm trạng của Sở Văn Bác khá tốt.
Bà đang nghĩ xem có nên nói với anh ta về Đinh Khả Ái không, vừa mới mở miệng, Sở Văn Bác đã chặn họng: “Mẹ, hôm nay tâm trạng của con rất tốt, mẹ đừng đề cập tới những chuyện khiến con không vui.”
Sở phu nhân câm nín: “Ha ha, được…được rồi…không nói nữa.”
Sở Văn Bác vào phòng rồi liền nhấc điện thoại lên.
“A lô, Tần Nhị, nghe nói dạo này cậu chuyển sang bên giao thông rồi hả, giúp tôi chút việc.”
……
Sáng sớm hôm sau, chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Mau đi chuẩn bị đi, phải đi chụp ảnh tạo hình cho phim rồi.”
Đinh Kiều Lam đang cầm điện thoại xem tin tức, thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế? Cái vai trong phim đó không phải là đã toi rồi à?”
Đinh Kiều Lam cho rằng cô chỉnh cho Sở Văn Bác một trận như thế thì làm sao cái tên đó có thể dễ dàng mà bỏ qua cho cô được, thế mà lại cho cô diễn tiếp á?
Chị Mạch dí dí đầu Đinh Kiều Lam: “Em không nói cái gì hay ho hơn được à?”
Đinh Kiều Lam cười hì hì: “Em sai rồi.”
“Ồ, hôm nay tâm tình không tệ nha.”
“Ưm, rất vui…”
Chị Mạch liếc nhìn tin tức trong điện thoại Đinh Kiều Lam, còn tưởng là tin giải trí gì đó, hoá ra lại là tin tức xã hội: [Thanh niên bây giờ, đã phóng xe thì không biết sống chết là gì.]