Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31:
Sở Văn Bác nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại trắng mịn, âu yếm mút vào dái tai mềm mại, tiếng nói trầm khàn vang lên bên tai Đinh Kiều Lam.
“Đi khách sạn nhé?”
Đinh Kiều Lam thình lình đẩy mạnh Sở Văn Bác một cái, anh ta không hề đề phòng liền bị đẩy ngã ngửa về phía sau.
Đinh Kiều Lam xoay người, hào phóng ngồi dạng chân trên đùi Sở Văn Bác, cười đầy chế giễu: “Đi khách sạn làm cái gì, chơi ‘xe chấn’ luôn đi, nếu lại gặp phải tên cặn bã nào đấy thèm tiền đến phát điên, ngay cả tiền phòng cũng không thèm trả, thì tôi lỗ chết?”
Đinh Kiều Lam cười đến yêu mị: “Hơn nữa nha, người ta còn chưa chơi ‘xe chấn’ bằng MayBach* bao giờ đâu.”
*Một dòng xe xa xỉ của Mercedes
Giọng nói nói ngả ngớn có đôi chút phóng đãng của Đinh Kiều Lam rất dễ khiễn người ta lầm tưởng rằng, cô đã từng chơi cái trò ‘xe chấn’ này với rất nhiều đàn ông.
Trong bóng tối, cả người Sở Văn Bác toả ra một làn khí lạnh lẽo.
Đinh Kiều Lam không để ý đến cơn tức của Sở Văn Bác, giơ tay cởi áo sơ mi của anh ta.
Mục đích của cô chính là khiến anh ta càng tức càng tốt, như thế mới gọi là “chơi” chứ, không lẽ lại dỗ anh ta vui vẻ?
Anh ta không vui, anh ta khó chịu, thì cô mới vui cô mới thấy thoải mái.
Áo sơ mi của Sở Văn Bác là hàng may thủ công, đặt làm riêng ở nước ngoài, ngay cả cáikhuy cổ tay cũng là bảo thạch được lựa chọn kĩ càng cẩn thận.
Đinh Kiều Lam vừa cởi từng cái cúc áo vừa nói: “Không phải anh bảo tôi ngực đi độn, eo thì rút xương, mũi cũng đi nâng, cằm cũng đi sửa à…. Thế mà anh còn muốn đi khách sạn với tôi cơ đấy, khẩu vị của anh cũng nặng thật.”
Sở Văn Bác cũng không động đậy, lười biếng dựa vào thành ghế, tuỳ ý để Đinh Kiều Lam cởi đồ của hắn, nhướng mày hỏi: “Tức rồi à?
Đinh Kiều Lam cười ha hả vài tiếng: “À, hoá ra mắt của Sở thiếu không hề mù, tôi còn tưởng mắt của anh có vấn đề cơ đấy.”
Cởi đến cái cúc áo sơ mi cuối cùng của Sở Văn Bác, cả cơ thể của anh ta nằm gọn trong mắt Đinh Kiều Lam, thon gầy mà mạnh mẽ, không có cơ bắp cuồn cuộn đầy phô trương nhưng dưới mỗi tấc da thịt đều ẩn chứa sức mạnh, vòng eo rất bé, còn bé hơn cả eo phụ nữ. (=.=)!!!!!
Đinh Kiều Lam từ ba năm trước đã biết thân hình của Sở Văn Bác rất đẹp.
Những ngón tay nấn ná trên từng tấc da thịt trượt xuống bụng liền bị Sở Văn Bác tóm lấy: “Vội vàng đến thế sao?”
Đinh Kiều Lam nhếch môi, xốc vạt váy của mình lên, kéo cổ áo thấp xuống để lộ một vùng da thịt trắng muốt vàbờ vai cong cong mượt mà, chiếc bra màu đen quyến rũ ôm trọn lấy bầu ngực tròn đầy, ẩn hiện trong bóng đêm càng làm con người ta muốn phạm tội.
Đinh Kiều Lam cầm tay của anh ta đặt lên ngực của mình, “Đúng, người ta thật sự vội lắm rồi, vội đến mức không chờ được để anh kiểm tra xem, đây là hàng thật giá thật hay là túi nước muối sinh lý…”
Bên trong xe, đột ngột vang lên tiếng quát của Sở Văn Bác: “Dừng xe…”
Lái xe run tay một cái, chiếc xe đánh võng theo hình chữ S, phanh gấp một cái, tấp vội vào lề đường
Sở Văn Bác quát lớn một tiếng: “Cút xuống.”
Tài xế do dự một chút, không rõ là bảo mình hay bảo cái cô mỹ nữ nóng bỏng đó nhỉ.
Sở Văn Bác lại lạnh lùng quát tiếp: “Cút.”
Tài xế không dám chần chờ thêm một giây nào nữa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, chạy một mạch hơn hai mươi mét lận.
Trong xe chỉ còn Sở Văn Bác và Đinh Kiều Lam, cô nằm sấp trong ngực Sở Văn Bác cắn cổ anh, cười khanh khách: “Ai cha, sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Sở Văn Bác siết chặt vòng eo thanh mảnh của Đinh Kiều Lam, hôn lên bả vai trắng ngần đang để lộ đầy hờ hững: “Cô của em nói rât đúng, em đúng là, không biết xấu hổ là gì.” Trong đôi mắt Đinh Kiều Lam loé lên sát khí, Đinh Khả Ái…sớm muộn gì cũng có ngày tôi “chơi” chết cô.
Đinh Kiều Lam ngồi trên đùi anh đè mạnh một cái, cô hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh thì biết sao? Hình như anh vẫn chưa chia tay với cô của tôi đâu nhỉ? Chưa chia tay đâu đấy….vậy mà anh lại đối xử với cháu gái của cô ấy như thế này đây? Ừm? Tôi nên nói là Sở tiên sinh thật vô sỉ hay nên nói Sở tiên sinh không biết xấu hổ đây?”
Sở Văn Bác nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại trắng mịn, âu yếm mút vào dái tai mềm mại, tiếng nói trầm khàn vang lên bên tai Đinh Kiều Lam.
“Đi khách sạn nhé?”
Đinh Kiều Lam thình lình đẩy mạnh Sở Văn Bác một cái, anh ta không hề đề phòng liền bị đẩy ngã ngửa về phía sau.
Đinh Kiều Lam xoay người, hào phóng ngồi dạng chân trên đùi Sở Văn Bác, cười đầy chế giễu: “Đi khách sạn làm cái gì, chơi ‘xe chấn’ luôn đi, nếu lại gặp phải tên cặn bã nào đấy thèm tiền đến phát điên, ngay cả tiền phòng cũng không thèm trả, thì tôi lỗ chết?”
Đinh Kiều Lam cười đến yêu mị: “Hơn nữa nha, người ta còn chưa chơi ‘xe chấn’ bằng MayBach* bao giờ đâu.”
*Một dòng xe xa xỉ của Mercedes
Giọng nói nói ngả ngớn có đôi chút phóng đãng của Đinh Kiều Lam rất dễ khiễn người ta lầm tưởng rằng, cô đã từng chơi cái trò ‘xe chấn’ này với rất nhiều đàn ông.
Trong bóng tối, cả người Sở Văn Bác toả ra một làn khí lạnh lẽo.
Đinh Kiều Lam không để ý đến cơn tức của Sở Văn Bác, giơ tay cởi áo sơ mi của anh ta.
Mục đích của cô chính là khiến anh ta càng tức càng tốt, như thế mới gọi là “chơi” chứ, không lẽ lại dỗ anh ta vui vẻ?
Anh ta không vui, anh ta khó chịu, thì cô mới vui cô mới thấy thoải mái.
Áo sơ mi của Sở Văn Bác là hàng may thủ công, đặt làm riêng ở nước ngoài, ngay cả cáikhuy cổ tay cũng là bảo thạch được lựa chọn kĩ càng cẩn thận.
Đinh Kiều Lam vừa cởi từng cái cúc áo vừa nói: “Không phải anh bảo tôi ngực đi độn, eo thì rút xương, mũi cũng đi nâng, cằm cũng đi sửa à…. Thế mà anh còn muốn đi khách sạn với tôi cơ đấy, khẩu vị của anh cũng nặng thật.”
Sở Văn Bác cũng không động đậy, lười biếng dựa vào thành ghế, tuỳ ý để Đinh Kiều Lam cởi đồ của hắn, nhướng mày hỏi: “Tức rồi à?
Đinh Kiều Lam cười ha hả vài tiếng: “À, hoá ra mắt của Sở thiếu không hề mù, tôi còn tưởng mắt của anh có vấn đề cơ đấy.”
Cởi đến cái cúc áo sơ mi cuối cùng của Sở Văn Bác, cả cơ thể của anh ta nằm gọn trong mắt Đinh Kiều Lam, thon gầy mà mạnh mẽ, không có cơ bắp cuồn cuộn đầy phô trương nhưng dưới mỗi tấc da thịt đều ẩn chứa sức mạnh, vòng eo rất bé, còn bé hơn cả eo phụ nữ. (=.=)!!!!!
Đinh Kiều Lam từ ba năm trước đã biết thân hình của Sở Văn Bác rất đẹp.
Những ngón tay nấn ná trên từng tấc da thịt trượt xuống bụng liền bị Sở Văn Bác tóm lấy: “Vội vàng đến thế sao?”
Đinh Kiều Lam nhếch môi, xốc vạt váy của mình lên, kéo cổ áo thấp xuống để lộ một vùng da thịt trắng muốt vàbờ vai cong cong mượt mà, chiếc bra màu đen quyến rũ ôm trọn lấy bầu ngực tròn đầy, ẩn hiện trong bóng đêm càng làm con người ta muốn phạm tội.
Đinh Kiều Lam cầm tay của anh ta đặt lên ngực của mình, “Đúng, người ta thật sự vội lắm rồi, vội đến mức không chờ được để anh kiểm tra xem, đây là hàng thật giá thật hay là túi nước muối sinh lý…”
Bên trong xe, đột ngột vang lên tiếng quát của Sở Văn Bác: “Dừng xe…”
Lái xe run tay một cái, chiếc xe đánh võng theo hình chữ S, phanh gấp một cái, tấp vội vào lề đường
Sở Văn Bác quát lớn một tiếng: “Cút xuống.”
Tài xế do dự một chút, không rõ là bảo mình hay bảo cái cô mỹ nữ nóng bỏng đó nhỉ.
Sở Văn Bác lại lạnh lùng quát tiếp: “Cút.”
Tài xế không dám chần chờ thêm một giây nào nữa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, chạy một mạch hơn hai mươi mét lận.
Trong xe chỉ còn Sở Văn Bác và Đinh Kiều Lam, cô nằm sấp trong ngực Sở Văn Bác cắn cổ anh, cười khanh khách: “Ai cha, sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Sở Văn Bác siết chặt vòng eo thanh mảnh của Đinh Kiều Lam, hôn lên bả vai trắng ngần đang để lộ đầy hờ hững: “Cô của em nói rât đúng, em đúng là, không biết xấu hổ là gì.” Trong đôi mắt Đinh Kiều Lam loé lên sát khí, Đinh Khả Ái…sớm muộn gì cũng có ngày tôi “chơi” chết cô.
Đinh Kiều Lam ngồi trên đùi anh đè mạnh một cái, cô hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh thì biết sao? Hình như anh vẫn chưa chia tay với cô của tôi đâu nhỉ? Chưa chia tay đâu đấy….vậy mà anh lại đối xử với cháu gái của cô ấy như thế này đây? Ừm? Tôi nên nói là Sở tiên sinh thật vô sỉ hay nên nói Sở tiên sinh không biết xấu hổ đây?”