Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Chương 21:
Đinh Kiều Lam dơ tay lên ngoắc ngoắc Giang Lai đi lại, những ngón tay hết sức mảnh mai lại sơn màu đỏ tươi như thể đi quyến rũ cả ma quỷ vậy.
Giang Lai than một câu đành đi qua: “Cô Kiều Lam, lâu lắm không gặp”
Giang Lai đứng đối diện với Đinh Kiều Lam liền thấy da đầu ngứa ngáy hết cả lên, không phải anh ghét gì Đinh Kiều Lam, nhưng mà trong lòng lại có chút sợ cô ta.
Đinh Kiều Lam cười cười nói: “Không sai a, 3 năm rồi không gặp mà anh vẫn nhớ tôi, xem ra trong lòng anh…….tôi cũng có chút địa vị a, đưa tôi đi gặp Sở Văn Bác.”
Mặt Giang Lai nhăn lại như quả táo tàu: “Sở tổng đang họp, hay là đổi hôm khác…….”
Đinh Kiều Lam nào có dễ dàng để anh ta đổi ngày được: “Anh ta đang họp, thì liên quan gì đến tôi, tôi muốn gặp anh ta.”
Giang Lai muốn thẳng thừng từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt Đinh Kiều Lam lại không nói được đành: “Cô…..đừng làm khó tôi được không…..”
Đinh Kiều Lam gật đầu: “Được, tôi không làm khó anh nữa, vậy anh chuyển lời giúp tôi, bà đây không phải hạng người anh ta muốn trèo lên lúc nào thì trèo lên ấy, mẹ nó còn lấy trộm điện thoại của tôi, có phải thèm tiền đến điên rồi hay không.”
Giang Lai bị Đinh Kiều Lam nói đến mức hai tai đều đỏ hết lên, ở chính công ty mình lại bị người khác mắng đến thối đầu, mặc dù không phải mắng mình nhưng Giang Lai vẫn cảm thấy mất mặt, thật mất mặt.
“Cái đó…. tôi gọi điện hỏi chút”
Giang Lai lấy điện thoại ra, lướt tìm một dãy số: “Alo, Sở tổng…..”
Anh ta vừa mới nói được ba chữ, trong tay liền trống không, điện thoại đã bị Đinh Kiều Lam cướp lấy.
Đinh Kiều Lam đưa điện thoại lên nghe, mỉa mai nói: “Chú Sở, tối qua ngủ ngon chứ? Trời mới sáng đã đi rồi, lo tôi tìm chú đòi tiền thuê phòng đến thế cơ à? Sao, 3 năm không gặp, có phải hay không cảm thấy thân thể tôi vẫn “ngon” như ngày xưa? Gặm cắn cả một đêm, miệng có tê không, có cần tôi cho chú một nụ hôn không a?”
Giang Lai, Vũ Phóng, em gái lễ tân, lúc này trên mặt của mỗi người đều đỏ như mông khỉ.
Cái tên cặn bã nam trong miệng Cô Đinh, thật là tổng tài đại nhân cao quý ưu nhã của bọn họ sao?
Vài giây sau, không biết đầu dây bên kia nói những gì, Đinh Kiều Lam liền ném điện thoại trả Giang Lai nói: “Đi thôi.”
Giang Lai vội vàng cất điện thoại vào trong túi, không dám nói thêm cái gì khác: ” Mời cô! ”
Đến đến tầng 36, Đinh Kiều Lam thấy Sở Văn Bác đúng là đang họp, trong phòng họp lắp kính trong suốt, hiệu quả cách âm cũng thật tốt, đứng bên ngoài có thể thấy rõ ràng mặt mũi của Sở Văn Bác.
Sở Văn Bác ngồi ở ghế chuyên dụng của tổng tài, hai bên trái phải dưới tay anh ta lần lượt là giám đốc các bộ phận, nhìn ra không có bất kì người đàn ông nào có thể làm cho ánh mắt của Đinh Kiều Lam trở lên kinh diễm như Sở Văn Bác.
Cô thừa nhận mình là một người “nhan khống”, sau ba năm mà cô vẫn nhớ rõ Sở Văn Bác, không vì lí do gì khác, chỉ vì anh ta đẹp trai.
*Nhan khống: ám chỉ những người yêu cái đẹp, thích vẻ bề ngoài đẹp đẽ.
Đẹp đến nỗi có thể đả động đến tâm hồn.
Giang Lai nói: “Cô xem, Sở tổng thật sự đang họp, cô có thể đợi một chút không?”
Đinh Kiều Lam nheo nheo mắt nhìn về phía Sở Văn Bác: “Bao lâu mới xong?”
Giang Lai chần chừ một lát: “Khoảng….. tôi cũng không dám chắc là lúc nào nữa.”
Đinh Kiều Lam không muốn đợi, cô nhìn cái điệu bộ an nhàn, khí thế cao ngút, dáng vẻ ung dung tự tại của Sở Văn Bác mà tức anh ách.
Dựa vào cái gì mà hắn ta sau khi làm việc kia xong vẫn có thể bình tĩnh như không hề có chuyện gì vậy?
Cứ nghĩ đến “việc tốt” mà Sở Văn Bác làm hôm qua là cô liền muốn bóp chết tên vô sỉ ấy.
Đinh Kiều Lam đưa tay đẩy cửa, Giang Lai vội vàng ngăn cản cô: “Cô Kiều Lam, cô không thể đi vào.”
Đinh Kiều Lam đẩy Giang Lai về đằng sau nói: “Tôi thì lại không thể không vào.”
Giang Lai không dám đưa tay túm lấy Đinh Kiều Lam, chỉ đành trợn tròn mắt nhìn cô đẩy cửa, trắng trợn đi vào phòng họp.
Đinh Kiều Lam vừa tiến vào phòng thì ngay cả phòng họp lập tức im ắng lại không ai phát ra bất kì âm thanh nào.
Đinh Kiều Lam dơ tay lên ngoắc ngoắc Giang Lai đi lại, những ngón tay hết sức mảnh mai lại sơn màu đỏ tươi như thể đi quyến rũ cả ma quỷ vậy.
Giang Lai than một câu đành đi qua: “Cô Kiều Lam, lâu lắm không gặp”
Giang Lai đứng đối diện với Đinh Kiều Lam liền thấy da đầu ngứa ngáy hết cả lên, không phải anh ghét gì Đinh Kiều Lam, nhưng mà trong lòng lại có chút sợ cô ta.
Đinh Kiều Lam cười cười nói: “Không sai a, 3 năm rồi không gặp mà anh vẫn nhớ tôi, xem ra trong lòng anh…….tôi cũng có chút địa vị a, đưa tôi đi gặp Sở Văn Bác.”
Mặt Giang Lai nhăn lại như quả táo tàu: “Sở tổng đang họp, hay là đổi hôm khác…….”
Đinh Kiều Lam nào có dễ dàng để anh ta đổi ngày được: “Anh ta đang họp, thì liên quan gì đến tôi, tôi muốn gặp anh ta.”
Giang Lai muốn thẳng thừng từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt Đinh Kiều Lam lại không nói được đành: “Cô…..đừng làm khó tôi được không…..”
Đinh Kiều Lam gật đầu: “Được, tôi không làm khó anh nữa, vậy anh chuyển lời giúp tôi, bà đây không phải hạng người anh ta muốn trèo lên lúc nào thì trèo lên ấy, mẹ nó còn lấy trộm điện thoại của tôi, có phải thèm tiền đến điên rồi hay không.”
Giang Lai bị Đinh Kiều Lam nói đến mức hai tai đều đỏ hết lên, ở chính công ty mình lại bị người khác mắng đến thối đầu, mặc dù không phải mắng mình nhưng Giang Lai vẫn cảm thấy mất mặt, thật mất mặt.
“Cái đó…. tôi gọi điện hỏi chút”
Giang Lai lấy điện thoại ra, lướt tìm một dãy số: “Alo, Sở tổng…..”
Anh ta vừa mới nói được ba chữ, trong tay liền trống không, điện thoại đã bị Đinh Kiều Lam cướp lấy.
Đinh Kiều Lam đưa điện thoại lên nghe, mỉa mai nói: “Chú Sở, tối qua ngủ ngon chứ? Trời mới sáng đã đi rồi, lo tôi tìm chú đòi tiền thuê phòng đến thế cơ à? Sao, 3 năm không gặp, có phải hay không cảm thấy thân thể tôi vẫn “ngon” như ngày xưa? Gặm cắn cả một đêm, miệng có tê không, có cần tôi cho chú một nụ hôn không a?”
Giang Lai, Vũ Phóng, em gái lễ tân, lúc này trên mặt của mỗi người đều đỏ như mông khỉ.
Cái tên cặn bã nam trong miệng Cô Đinh, thật là tổng tài đại nhân cao quý ưu nhã của bọn họ sao?
Vài giây sau, không biết đầu dây bên kia nói những gì, Đinh Kiều Lam liền ném điện thoại trả Giang Lai nói: “Đi thôi.”
Giang Lai vội vàng cất điện thoại vào trong túi, không dám nói thêm cái gì khác: ” Mời cô! ”
Đến đến tầng 36, Đinh Kiều Lam thấy Sở Văn Bác đúng là đang họp, trong phòng họp lắp kính trong suốt, hiệu quả cách âm cũng thật tốt, đứng bên ngoài có thể thấy rõ ràng mặt mũi của Sở Văn Bác.
Sở Văn Bác ngồi ở ghế chuyên dụng của tổng tài, hai bên trái phải dưới tay anh ta lần lượt là giám đốc các bộ phận, nhìn ra không có bất kì người đàn ông nào có thể làm cho ánh mắt của Đinh Kiều Lam trở lên kinh diễm như Sở Văn Bác.
Cô thừa nhận mình là một người “nhan khống”, sau ba năm mà cô vẫn nhớ rõ Sở Văn Bác, không vì lí do gì khác, chỉ vì anh ta đẹp trai.
*Nhan khống: ám chỉ những người yêu cái đẹp, thích vẻ bề ngoài đẹp đẽ.
Đẹp đến nỗi có thể đả động đến tâm hồn.
Giang Lai nói: “Cô xem, Sở tổng thật sự đang họp, cô có thể đợi một chút không?”
Đinh Kiều Lam nheo nheo mắt nhìn về phía Sở Văn Bác: “Bao lâu mới xong?”
Giang Lai chần chừ một lát: “Khoảng….. tôi cũng không dám chắc là lúc nào nữa.”
Đinh Kiều Lam không muốn đợi, cô nhìn cái điệu bộ an nhàn, khí thế cao ngút, dáng vẻ ung dung tự tại của Sở Văn Bác mà tức anh ách.
Dựa vào cái gì mà hắn ta sau khi làm việc kia xong vẫn có thể bình tĩnh như không hề có chuyện gì vậy?
Cứ nghĩ đến “việc tốt” mà Sở Văn Bác làm hôm qua là cô liền muốn bóp chết tên vô sỉ ấy.
Đinh Kiều Lam đưa tay đẩy cửa, Giang Lai vội vàng ngăn cản cô: “Cô Kiều Lam, cô không thể đi vào.”
Đinh Kiều Lam đẩy Giang Lai về đằng sau nói: “Tôi thì lại không thể không vào.”
Giang Lai không dám đưa tay túm lấy Đinh Kiều Lam, chỉ đành trợn tròn mắt nhìn cô đẩy cửa, trắng trợn đi vào phòng họp.
Đinh Kiều Lam vừa tiến vào phòng thì ngay cả phòng họp lập tức im ắng lại không ai phát ra bất kì âm thanh nào.