Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16:
Cô nhìn thấy nữ diễn viên đóng vai chính của phim này — Hồ Mẫn đang ngả vào lòng của gã đàn ông, gã đó là một trong những bên tham gia đầu tư cho bộ phim, bàn tay của hắn ta đã sờ soạng vào trong váy của Hồ Mẫn, trông cô ấy rõ ràng đang rất căm tức nhưng vẫn phải kiên nhẫn chịu đựng, vẫn cứ phải cười, vẫn cứ phải mềm mại đối đáp với những kẻ đó.
Đạo diễn đang nói chuyện với diễn viên đóng vai nam chính – Tống Thanh Ngạn, cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa vẫn cứ coi như là không thấy.
Đinh Kiều Lam nhìn cảnh này mà gai mặt, Hồ Mẫn đã như vậy, chẳng lẽ sau này cô cũng sẽ như thế này, cô không muốn.
Con mắt tí hin của một gã đầu tư khác – Hà tổng cũng đang nhìn Đinh Kiều Lam từ trên xuống dưới, “Ô, Đinh tiểu thư chân chính đây rồi, cô còn xinh hơn trong ảnh gấp trăm lần, đã mấy năm rồi tôi mới gặp một mỹ nữ có “hương vị” giống như Đinh tiểu thư đây.”
Đinh Kiều Lam mỉm cười: “Hà tổng quá khen rồi, cứ gọi tôi Kiều Lam là được.”
Thái độ “hiểu chuyện” của Đinh Kiều Lam khiến Hà tổng rất vui vẻ.
Hơn nửa tiếng sau, bị ép uống một bụng toàn rượu và để cho gã đầu tư đó sờ soạng hết mông đến đùi, Đinh Kiều Lam trong lúc ngà ngà say ‘không cẩn thận’ đổ rượu ướt hết cả váy, sau đó mượn cớ vào phòng vệ sinh một chuyến.
Ý tứ của gã đó rất rõ ràng, Đinh Kiều Lam, tối nay mày chỉ cần ngủ với lão ta một giấc, vai diễn đó sẽ là của mày. Không biết có phải hôm nay Đinh Kiều Lam uống quá nhiều rượu hay sao mà đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình trở nên quái dị.
M* nó chứ, cô không muốn ngủ với cái gã Hà tổng vừa già vừa xấu đó, cô không muốn bán rẻ bản thân mình như thế này. Bởi cô biết, những kiểu giao dịch như vậy, có lần thứ nhất thì có lần thứ 2, lần thứ 3.
Đinh Kiều Lam cũng đâu thèm để ý đến bản thân bẩn hay sạch, nhưng cái mà cô quan tâm đó chính là cơ thể này là của mẹ cô cho cô.
Cô nghĩ đến những gì mẹ đã nói lúc lâm chung, “Kiều Lam, con phải sống cho thật tốt, phải sống thật hạnh phúc đấy, biết chưa…?”
Lẽ nào cô cứ phải sống như thế này ư? Vì một hai vai diễn nho nhỏ mà phải bò lên giường mấy gã đàn ông xấu xí này?
Đinh Kiều Lam mở túi xách ra, cầm lấy thỏi son, mở nắp, bên trong có cất giấu gói bột nhỏ màu trắng đục.
Trong nháy mắt Đinh Kiều Lam hiện lên vẻ tàn nhẫn âm trầm, nếu như không được thật, cùng lắm thì cô học ‘Tiên nhân khiêu’*, trước lúc về nước cô đã nghĩ đến sẽ có chuyện này, nhưng Đinh Kiều Lam cô không phải ai …………………..cũng có thể ngủ được.
* ám chỉ hành vi lừa đảo
Điện thoại rung lên, chị Mạch gọi điện đến, Đinh Kiều Lam nhấc máy, nói qua với chị Mạch tình huống hiện tại
Một lúc lâu sau, chị Mạch mới nói: “Ở trong nước thì sẽ bị như thế này, không có ai chống lưng, muốn có được vai diễn, thì phải cho người ta thấy “thành ý”. Bị người khác sờ soạng quấy rối là chuyện không thể tránh khỏi, Kiều Lam….em là người phụ nữ quyết đoán nhất mà chị đã gặp, chị biết em sẽ lựa chọn như thế nào mà.
Đinh Kiều Lam cười lạnh: “Vâng, em biết rồi.”
Chị Mạch nghe thấy trong giọng nói của Đinh Kiều Lam có gì đó không đúng, vội nói: “Kiều Lam, em định buông xuôi đấy à?”
“Buông xuôi, chị đang đùa gì thế?”
Cô đã đi đến bước này, thì đã chẳng có đường lui nữa rồi, không cần biết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào, cô nhất định phải lấy bằng được thứ mà cô muốn.
Đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, hay dù có phải chết, tất cả cô đều không sợ, những gì đám khốn nạn đó nợ mẹ con cô, thì cô sẽ bắt chúng trả cho bằng sạch.
Chị Mạch chợt cảm thấy không nhẫn tâm để cô làm vậy, “Kiều Lam…thôi vậy, thôi bỏ đi em, em về đi, hoặc giờ chị đến đó đón em, vai diễn này không có cũng được, chị có thể giúp em tìm một vai khác được mà.”
Đinh Kiều Lam nhìn ảnh phản chiếu bản thân mình trong gương, rất xinh đẹp, một người phụ nữ hai lăm tuổi, thời điểm xinh đẹp kiều diễm nhất.
Kiều Lam đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình trong gương, “Những cái khác thì sao hả chị, không có Hà tổng này thì vẫn còn Lý Tổng, Vương tổng, Triệu Tổng, chị Mạch….vô ích thôi.”
“Kiều Lam…”
“Chị yên tâm đi, em sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi đâu.”
Cúp điện thoại, Đinh Kiều Lam lại cảm thấy chếnh choáng, cô lấy một bao thuốc lá từ trong túi xách ra, rút một điếu ngậm trên miệng, sờ sờ tìm một hồi mà không thấy cái bật lửa đâu.
Cô nhìn thấy nữ diễn viên đóng vai chính của phim này — Hồ Mẫn đang ngả vào lòng của gã đàn ông, gã đó là một trong những bên tham gia đầu tư cho bộ phim, bàn tay của hắn ta đã sờ soạng vào trong váy của Hồ Mẫn, trông cô ấy rõ ràng đang rất căm tức nhưng vẫn phải kiên nhẫn chịu đựng, vẫn cứ phải cười, vẫn cứ phải mềm mại đối đáp với những kẻ đó.
Đạo diễn đang nói chuyện với diễn viên đóng vai nam chính – Tống Thanh Ngạn, cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa vẫn cứ coi như là không thấy.
Đinh Kiều Lam nhìn cảnh này mà gai mặt, Hồ Mẫn đã như vậy, chẳng lẽ sau này cô cũng sẽ như thế này, cô không muốn.
Con mắt tí hin của một gã đầu tư khác – Hà tổng cũng đang nhìn Đinh Kiều Lam từ trên xuống dưới, “Ô, Đinh tiểu thư chân chính đây rồi, cô còn xinh hơn trong ảnh gấp trăm lần, đã mấy năm rồi tôi mới gặp một mỹ nữ có “hương vị” giống như Đinh tiểu thư đây.”
Đinh Kiều Lam mỉm cười: “Hà tổng quá khen rồi, cứ gọi tôi Kiều Lam là được.”
Thái độ “hiểu chuyện” của Đinh Kiều Lam khiến Hà tổng rất vui vẻ.
Hơn nửa tiếng sau, bị ép uống một bụng toàn rượu và để cho gã đầu tư đó sờ soạng hết mông đến đùi, Đinh Kiều Lam trong lúc ngà ngà say ‘không cẩn thận’ đổ rượu ướt hết cả váy, sau đó mượn cớ vào phòng vệ sinh một chuyến.
Ý tứ của gã đó rất rõ ràng, Đinh Kiều Lam, tối nay mày chỉ cần ngủ với lão ta một giấc, vai diễn đó sẽ là của mày. Không biết có phải hôm nay Đinh Kiều Lam uống quá nhiều rượu hay sao mà đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình trở nên quái dị.
M* nó chứ, cô không muốn ngủ với cái gã Hà tổng vừa già vừa xấu đó, cô không muốn bán rẻ bản thân mình như thế này. Bởi cô biết, những kiểu giao dịch như vậy, có lần thứ nhất thì có lần thứ 2, lần thứ 3.
Đinh Kiều Lam cũng đâu thèm để ý đến bản thân bẩn hay sạch, nhưng cái mà cô quan tâm đó chính là cơ thể này là của mẹ cô cho cô.
Cô nghĩ đến những gì mẹ đã nói lúc lâm chung, “Kiều Lam, con phải sống cho thật tốt, phải sống thật hạnh phúc đấy, biết chưa…?”
Lẽ nào cô cứ phải sống như thế này ư? Vì một hai vai diễn nho nhỏ mà phải bò lên giường mấy gã đàn ông xấu xí này?
Đinh Kiều Lam mở túi xách ra, cầm lấy thỏi son, mở nắp, bên trong có cất giấu gói bột nhỏ màu trắng đục.
Trong nháy mắt Đinh Kiều Lam hiện lên vẻ tàn nhẫn âm trầm, nếu như không được thật, cùng lắm thì cô học ‘Tiên nhân khiêu’*, trước lúc về nước cô đã nghĩ đến sẽ có chuyện này, nhưng Đinh Kiều Lam cô không phải ai …………………..cũng có thể ngủ được.
* ám chỉ hành vi lừa đảo
Điện thoại rung lên, chị Mạch gọi điện đến, Đinh Kiều Lam nhấc máy, nói qua với chị Mạch tình huống hiện tại
Một lúc lâu sau, chị Mạch mới nói: “Ở trong nước thì sẽ bị như thế này, không có ai chống lưng, muốn có được vai diễn, thì phải cho người ta thấy “thành ý”. Bị người khác sờ soạng quấy rối là chuyện không thể tránh khỏi, Kiều Lam….em là người phụ nữ quyết đoán nhất mà chị đã gặp, chị biết em sẽ lựa chọn như thế nào mà.
Đinh Kiều Lam cười lạnh: “Vâng, em biết rồi.”
Chị Mạch nghe thấy trong giọng nói của Đinh Kiều Lam có gì đó không đúng, vội nói: “Kiều Lam, em định buông xuôi đấy à?”
“Buông xuôi, chị đang đùa gì thế?”
Cô đã đi đến bước này, thì đã chẳng có đường lui nữa rồi, không cần biết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào, cô nhất định phải lấy bằng được thứ mà cô muốn.
Đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, hay dù có phải chết, tất cả cô đều không sợ, những gì đám khốn nạn đó nợ mẹ con cô, thì cô sẽ bắt chúng trả cho bằng sạch.
Chị Mạch chợt cảm thấy không nhẫn tâm để cô làm vậy, “Kiều Lam…thôi vậy, thôi bỏ đi em, em về đi, hoặc giờ chị đến đó đón em, vai diễn này không có cũng được, chị có thể giúp em tìm một vai khác được mà.”
Đinh Kiều Lam nhìn ảnh phản chiếu bản thân mình trong gương, rất xinh đẹp, một người phụ nữ hai lăm tuổi, thời điểm xinh đẹp kiều diễm nhất.
Kiều Lam đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình trong gương, “Những cái khác thì sao hả chị, không có Hà tổng này thì vẫn còn Lý Tổng, Vương tổng, Triệu Tổng, chị Mạch….vô ích thôi.”
“Kiều Lam…”
“Chị yên tâm đi, em sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi đâu.”
Cúp điện thoại, Đinh Kiều Lam lại cảm thấy chếnh choáng, cô lấy một bao thuốc lá từ trong túi xách ra, rút một điếu ngậm trên miệng, sờ sờ tìm một hồi mà không thấy cái bật lửa đâu.