Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-12
Chương 11:
Gió lướt qua từng kẽ ngón tay, cảm giác đó tựa như có thể nắm được, có thể tóm chặt làn gió trong tay.
3 năm trước, cái ngày mà cô phải rời khỏi đây, cô đã từng nói với thành phố này rằng, cô… sớm muộn gì cũng có một ngày trở về.
Chị Mạch có phần đẫy đà, trong đôi mắt nhỏ hiện lên sự hưng phấn: “Có phải là em đang có suy nghĩ muốn làm một vụ thật lớn không?”
Đinh Kiều Lam mở mắt, đôi mắt quyến rũ mê người của hồ ly, đẹp không gì sánh nổi: “Đúng thế, em muốn làm một vụ thật lớn.”
Trong ba năm lưu lạc nơi đất khách quê người, cô đã trốn thoát không biết bao nhiêu cuộc đuổi giết do nhà họ Đinh đứng đằng sau, giờ đây cô đã trở lại, không quấy long trời lở đất cái Lạc Thành này lên sao xứng với những kẻ luôn nhớ thương cô hơn một nghìn ngày đêm đây?
Chị Mạch khẽ nuốt ngụm nước miếng, chị nghĩ nếu trên đời này mà có hồ ly tinh thì chắc bộ dạng cũng chỉ đến thế là cùng.
Chị Mạch vỗ vỗ bàn tay của Đinh Kiều Lam: “Chúng ta không phải vội, giờ em là vũ khí lợi hại duy nhất của chị, nghỉ ngơi cho thật tốt, chị sẽ dẫn em đi chinh phạt tứ phương.”
Đinh Kiều Lam cười cười: “Được, chị cứ sắp xếp đi.”
Chị Mạch là người quản lý của cô, hơn bốn mươi tuổi, đừng nhìn chị đẫy đà, mặt mũi hiền hoà, trên thực tế chị là người khá nguy hiểm, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm*, chị Mạch làm cái nghề quản lý ngôn sao này cũng có thâm niên khá lâu rồi, quan hệ rộng, hơn nữa chị khá là có thủ đoạn.
*Miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm: chỉ những người bề ngoài thì ngọt ngào tử tế, bên trong thì xấu xa độc ác.
Chậc, chỉ tiếc một điều là, hiện tại chị đã rời khỏi công ty cũ mà ra làm riêng.
Chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Trước khi em quay về, chị đã giúp em chọn hai bộ phim, một bộ là phim truyền hình, một bộ là phim điện ảnh. Trước tiên đến thử vai phim mới của đạo Diễn Phùng Quân đã, giờ thể loại nội đấu cung đình đang ‘hot’, chị đã xem trước rồi, nhân vật nữ phụ thứ ba đúng là đo ni đóng giày cho em, chỉ cần em cầm chắc vai diễn trong tay, tuyên truyền, marketing tốt, chị đảm bảo danh tiếng của em sẽ nhanh chóng được biết đến trong nước. Chị cũng đã đưa ảnh của em cho đạo diễn xem, đạo diễn Phùng nói nếu như mặt của em không phải là sửa thì vai diễn này cực kì thức hợp với em.”
”Còn một bộ khác nữa, nhưng vai diễn này không quan trọng cho lắm, mấu chốt là, đạo diễn phim này là Quách Trạch Khải, chính là cái vị nổi tiếng là thiên tài trong giới điện ảnh đó, những người hợp tác với ông ấy toàn bộ đều là những nhân vật lớn, có danh tiếng cả, doanh thu phòng bán vé cũng cực kì trâu bò, cho dù là một vai phụ của phụ thôi chúng ta cũng phải cướp.
Đinh Kiều Lam gật đầu, cô đã quyết định quay trở lại, thì đương nhiên biết con đường này không hề bằng phẳng.
Chiến trường cô đã chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ còn là phải chiến đấu thế nào thôi.
Không chỉ là sự nghiệp mà còn là ngọn lửa hận thù chưa bao giờ tắt trong lòng cô.
Con đường phía trước có khó khăn hay không không quan trọng, cho dù máu chảy đầu rơi cô cũng sẽ không quay lại.
Đinh Kiều Lam nhìn nhà cửa san sát bên ngoài khung cửa sổ, cong khoé môi cười cười.
Tôi – Đinh Kiều Lam, đã trở lại.
Chị Mạch sắp xếp chỗ ở cho Đinh Kiều Lam ở một khu trong trung tâm thành phố, cũng không phải là khu vực của những người phú quý trong thành phố này, nhưng những người sống ở đây đại đa số là thành phần tri thức cao cấp, rất an toàn.
Căn hộ cũng không rộng lắm, một phòng ngủ, phong cách trang trí cũng đơn giản, thanh nhã.
Chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Đợi đến khi em nổi tiếng, chị sẽ đổi cho em căn hộ tốt hơn.”
Đinh Kiều Lam nói: “ok.”
Cô cũng không kén chọn gì phòng ở hết, có những khi ở Mĩ hết sạch tiền, cả ngày không có nổi một miếng bánh mì nào vào bụng cô còn chịu được nữa là.
Hơn nữa cô cũng biết hiện tại cuộc sống của chị Mạch thực ra cũng không được tốt lắm, chị ấy vừa cắt đứt với công ty cũ, tự mình lập nên một văn phòng làm việc khác, mọi thứ trước mắt chỉ mới bắt đầu mà thôi, bên công ty cũ còn đang âm thầm gây áp lực, đây đúng là thời điểm khó khăn nhất.
Có thể bỏ ra một tháng hơn một vạn NDT để thuê căn phòng này cho cô đã tương đối là tốt rồi.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, chị Mạch vội vàng đến nhà cô, còn mang theo một cậu con trai đeo kính đen, gương mặt vẫn chưa hết nét ngây ngô, “Đây là trợ lí kiêm chuyên viên trang điểm của em.”
Cậu trai trẻ vôi vàng bước lên: “Em chào chị, chị Kiều Lam, em là Từ Minh Minh, chị gọi em là tiểu Từ là được.”
Chương 12:
Đinh Kiều Lam thật có hơi ngạc nhiên, không ngờ chị Mạch lại tìm một chàng trai đến làm chuyên viên trang điểm cho cô, đã vậy còn kiêm luôn trợ lí, thật là bóc lột sức lao động của nhau quá. Cô hỏi: “Cậu vừa tốt nghiệp à?”
Tiểu Từ gật đầu: “Vâng ạ… tháng sau em mới nhận được bằng.”
Chị Mạch nhìn đồng hồ: “Mau, tiểu Từ mau trang điểm cho Kiều Lam, hai tiếng sau, chúng ta sẽ đi thử vai.”
“Vâng ạ”
Đinh Kiều Lam gật đầu, trong lòng cô hiểu hơn ai hết việc này quan trọng đến mức nào.
Vai diễn này, cho dù thế nào, không cần biết phải dùng đến thủ đoạn gì, cô phải có nó bằng được.
……
Thử vai lần 1 coi như khá là thuận lợi, phó đạo diễn đưa cho Kiều Lam một đoạn trong kịch bản, để cho cô diễn ngay tại chỗ.
Đợi đến lúc cô diễn xong, phó đạo diễn bảo cô ngày mai lại đến, ngày mai hoá trang rồi thử vai lần nữa.
Mọi người ai ai cũng biết đạo diễn Phùng Quân là một người cực kì nghiêm khắc, nếu như không phải là ông ta cảm thấy được thì căn bản sẽ không để cho người ta đến lần thứ hai.
Điều đó có nghĩa là, ít nhất hình tượng của Đinh Kiều Lam rất phù hợp với nhân vật này, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vai diễn này chắc chắn là của cô.
Ngày hôm sau, Đinh Kiều Lam nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần phấn chấn, đi cùng trợ lí đến nơi thử vai.
Mất hai tiếng đồng hồ hoá trang, mặc trang phục vào, Đinh Kiều Lam vừa bước ra, tất cả mọi người đều không thốt lên lời.
Trong đầu mỗi người ở chỗ này đều hiện lên hai câu— “Tập Hồng Thường, Tuyệt Đại Phong Hoa”
Người xưa thường hay nói Khuynh Quốc Khuynh Thành, Mỹ Nhân Hoạ Quốc, chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Phùng Quân kích động đứng bật dậy nói: “Đúng rồi, chính là dáng vẻ này, đúng là như thế này, hoàn mĩ….đây chính là hình tượng nhân vật mà tôi muốn, đây chính là dáng vẻ của Chiêu Quý Phi…Đúng thế…Đúng thế……. Chính là cô ….”
Đinh Kiều Lam đứng ở đó, như thể là Chiêu Quý Phi đi ra từ trong tưởng tượng của ông vậy, xinh đẹp không gì sánh được, đẹp nhưng không tục, đôi mắt quyến rũ chớp chớp nhìn lơ đãng cũng đủ để khiến đám đàn ông rung động, thậm chí cô không cần nói một lời nào, không cần làm bất cứ một việc gì, chỉ cần đứng đó, là đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Phó đạo diễn hỏi lại: “Đạo diễn, không cần cô ấy diễn thử một đoạn à?”
Phùng Quân nhìn chằm chằm vào Đinh Kiều Lam, ánh mắt không giấy được sự nhiệt tình, ông nói: “Hôm qua cô ấy diễn tôi đã xem rồi, rất tốt, rất tốt, còn những người khác đang đợi đằng sau cậu có thể cho họ về được rồi.”
Đinh Kiều Lam cong đôi môi màu hồng, cười khẽ: “Cảm ơn đạo diễn, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nụ cười vừa rồi của cô, Phùng Quân nhìn thấy sắp dại ra đến nơi, “Thật là… quá…”
Ông không tìm được từ nào để hình dung cái cảm giác đó, cái cảm giác bản thân đã đi tìm rất nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một món bảo bối khiến bản thân vừa lòng đẹp ý nhất.
Mọi việc đã đâu vào đấy, Đinh Kiều Lam mặc nguyên bộ phục trang đi ra ngoài.
Tiểu Từ phấn khích đi theo sau Đinh Kiều Lam, giúp cô nhấc gấu váy dài thượt đằng sau của bộ phục trang lên: “Chị Kiều Lam, chị lợi hại thật đấy, chị thực sự…quá là đẹp ý, vai diễn này cứ ý như là dành riêng cho chị ý.”
Đinh Kiều Lam cười cười: “Đúng thế, vai diễn này sinh ra là để cho chị, vai diễn dành cho hồ ly tinh mà.”
Trước phòng thay quần áo có một lối rẽ, lúc rẽ Đinh Kiều Lam không cẩn thận suýt nữa thì va vào một người.
Người đó rất lịch sự lùi về sau một bước, “Xin lỗi”
Một giọng nói hay, ấm áp thanh nhã, là một người rất lịch sự, ngay cả khi chưa nhìn thấy mặt, cũng có thể chấm cho 80 điểm.
Nhưng khi Đinh Kiều Lam ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng của người nọ, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhìn thấy cái mặt này, cô liền cho 0 điểm ngay lập tức.
Đối phương nhìn thấy Đinh Kiều Lam, có hơi chút kinh ngạc: “Là em à? Lâu rồi không gặp nhỉ.”
Đinh Kiều Lam nhướn mày: “Là rất lâu rồi chưa gặp, anh rể ạ.”
Gió lướt qua từng kẽ ngón tay, cảm giác đó tựa như có thể nắm được, có thể tóm chặt làn gió trong tay.
3 năm trước, cái ngày mà cô phải rời khỏi đây, cô đã từng nói với thành phố này rằng, cô… sớm muộn gì cũng có một ngày trở về.
Chị Mạch có phần đẫy đà, trong đôi mắt nhỏ hiện lên sự hưng phấn: “Có phải là em đang có suy nghĩ muốn làm một vụ thật lớn không?”
Đinh Kiều Lam mở mắt, đôi mắt quyến rũ mê người của hồ ly, đẹp không gì sánh nổi: “Đúng thế, em muốn làm một vụ thật lớn.”
Trong ba năm lưu lạc nơi đất khách quê người, cô đã trốn thoát không biết bao nhiêu cuộc đuổi giết do nhà họ Đinh đứng đằng sau, giờ đây cô đã trở lại, không quấy long trời lở đất cái Lạc Thành này lên sao xứng với những kẻ luôn nhớ thương cô hơn một nghìn ngày đêm đây?
Chị Mạch khẽ nuốt ngụm nước miếng, chị nghĩ nếu trên đời này mà có hồ ly tinh thì chắc bộ dạng cũng chỉ đến thế là cùng.
Chị Mạch vỗ vỗ bàn tay của Đinh Kiều Lam: “Chúng ta không phải vội, giờ em là vũ khí lợi hại duy nhất của chị, nghỉ ngơi cho thật tốt, chị sẽ dẫn em đi chinh phạt tứ phương.”
Đinh Kiều Lam cười cười: “Được, chị cứ sắp xếp đi.”
Chị Mạch là người quản lý của cô, hơn bốn mươi tuổi, đừng nhìn chị đẫy đà, mặt mũi hiền hoà, trên thực tế chị là người khá nguy hiểm, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm*, chị Mạch làm cái nghề quản lý ngôn sao này cũng có thâm niên khá lâu rồi, quan hệ rộng, hơn nữa chị khá là có thủ đoạn.
*Miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm: chỉ những người bề ngoài thì ngọt ngào tử tế, bên trong thì xấu xa độc ác.
Chậc, chỉ tiếc một điều là, hiện tại chị đã rời khỏi công ty cũ mà ra làm riêng.
Chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Trước khi em quay về, chị đã giúp em chọn hai bộ phim, một bộ là phim truyền hình, một bộ là phim điện ảnh. Trước tiên đến thử vai phim mới của đạo Diễn Phùng Quân đã, giờ thể loại nội đấu cung đình đang ‘hot’, chị đã xem trước rồi, nhân vật nữ phụ thứ ba đúng là đo ni đóng giày cho em, chỉ cần em cầm chắc vai diễn trong tay, tuyên truyền, marketing tốt, chị đảm bảo danh tiếng của em sẽ nhanh chóng được biết đến trong nước. Chị cũng đã đưa ảnh của em cho đạo diễn xem, đạo diễn Phùng nói nếu như mặt của em không phải là sửa thì vai diễn này cực kì thức hợp với em.”
”Còn một bộ khác nữa, nhưng vai diễn này không quan trọng cho lắm, mấu chốt là, đạo diễn phim này là Quách Trạch Khải, chính là cái vị nổi tiếng là thiên tài trong giới điện ảnh đó, những người hợp tác với ông ấy toàn bộ đều là những nhân vật lớn, có danh tiếng cả, doanh thu phòng bán vé cũng cực kì trâu bò, cho dù là một vai phụ của phụ thôi chúng ta cũng phải cướp.
Đinh Kiều Lam gật đầu, cô đã quyết định quay trở lại, thì đương nhiên biết con đường này không hề bằng phẳng.
Chiến trường cô đã chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ còn là phải chiến đấu thế nào thôi.
Không chỉ là sự nghiệp mà còn là ngọn lửa hận thù chưa bao giờ tắt trong lòng cô.
Con đường phía trước có khó khăn hay không không quan trọng, cho dù máu chảy đầu rơi cô cũng sẽ không quay lại.
Đinh Kiều Lam nhìn nhà cửa san sát bên ngoài khung cửa sổ, cong khoé môi cười cười.
Tôi – Đinh Kiều Lam, đã trở lại.
Chị Mạch sắp xếp chỗ ở cho Đinh Kiều Lam ở một khu trong trung tâm thành phố, cũng không phải là khu vực của những người phú quý trong thành phố này, nhưng những người sống ở đây đại đa số là thành phần tri thức cao cấp, rất an toàn.
Căn hộ cũng không rộng lắm, một phòng ngủ, phong cách trang trí cũng đơn giản, thanh nhã.
Chị Mạch nói với Đinh Kiều Lam: “Đợi đến khi em nổi tiếng, chị sẽ đổi cho em căn hộ tốt hơn.”
Đinh Kiều Lam nói: “ok.”
Cô cũng không kén chọn gì phòng ở hết, có những khi ở Mĩ hết sạch tiền, cả ngày không có nổi một miếng bánh mì nào vào bụng cô còn chịu được nữa là.
Hơn nữa cô cũng biết hiện tại cuộc sống của chị Mạch thực ra cũng không được tốt lắm, chị ấy vừa cắt đứt với công ty cũ, tự mình lập nên một văn phòng làm việc khác, mọi thứ trước mắt chỉ mới bắt đầu mà thôi, bên công ty cũ còn đang âm thầm gây áp lực, đây đúng là thời điểm khó khăn nhất.
Có thể bỏ ra một tháng hơn một vạn NDT để thuê căn phòng này cho cô đã tương đối là tốt rồi.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, chị Mạch vội vàng đến nhà cô, còn mang theo một cậu con trai đeo kính đen, gương mặt vẫn chưa hết nét ngây ngô, “Đây là trợ lí kiêm chuyên viên trang điểm của em.”
Cậu trai trẻ vôi vàng bước lên: “Em chào chị, chị Kiều Lam, em là Từ Minh Minh, chị gọi em là tiểu Từ là được.”
Chương 12:
Đinh Kiều Lam thật có hơi ngạc nhiên, không ngờ chị Mạch lại tìm một chàng trai đến làm chuyên viên trang điểm cho cô, đã vậy còn kiêm luôn trợ lí, thật là bóc lột sức lao động của nhau quá. Cô hỏi: “Cậu vừa tốt nghiệp à?”
Tiểu Từ gật đầu: “Vâng ạ… tháng sau em mới nhận được bằng.”
Chị Mạch nhìn đồng hồ: “Mau, tiểu Từ mau trang điểm cho Kiều Lam, hai tiếng sau, chúng ta sẽ đi thử vai.”
“Vâng ạ”
Đinh Kiều Lam gật đầu, trong lòng cô hiểu hơn ai hết việc này quan trọng đến mức nào.
Vai diễn này, cho dù thế nào, không cần biết phải dùng đến thủ đoạn gì, cô phải có nó bằng được.
……
Thử vai lần 1 coi như khá là thuận lợi, phó đạo diễn đưa cho Kiều Lam một đoạn trong kịch bản, để cho cô diễn ngay tại chỗ.
Đợi đến lúc cô diễn xong, phó đạo diễn bảo cô ngày mai lại đến, ngày mai hoá trang rồi thử vai lần nữa.
Mọi người ai ai cũng biết đạo diễn Phùng Quân là một người cực kì nghiêm khắc, nếu như không phải là ông ta cảm thấy được thì căn bản sẽ không để cho người ta đến lần thứ hai.
Điều đó có nghĩa là, ít nhất hình tượng của Đinh Kiều Lam rất phù hợp với nhân vật này, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vai diễn này chắc chắn là của cô.
Ngày hôm sau, Đinh Kiều Lam nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần phấn chấn, đi cùng trợ lí đến nơi thử vai.
Mất hai tiếng đồng hồ hoá trang, mặc trang phục vào, Đinh Kiều Lam vừa bước ra, tất cả mọi người đều không thốt lên lời.
Trong đầu mỗi người ở chỗ này đều hiện lên hai câu— “Tập Hồng Thường, Tuyệt Đại Phong Hoa”
Người xưa thường hay nói Khuynh Quốc Khuynh Thành, Mỹ Nhân Hoạ Quốc, chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Phùng Quân kích động đứng bật dậy nói: “Đúng rồi, chính là dáng vẻ này, đúng là như thế này, hoàn mĩ….đây chính là hình tượng nhân vật mà tôi muốn, đây chính là dáng vẻ của Chiêu Quý Phi…Đúng thế…Đúng thế……. Chính là cô ….”
Đinh Kiều Lam đứng ở đó, như thể là Chiêu Quý Phi đi ra từ trong tưởng tượng của ông vậy, xinh đẹp không gì sánh được, đẹp nhưng không tục, đôi mắt quyến rũ chớp chớp nhìn lơ đãng cũng đủ để khiến đám đàn ông rung động, thậm chí cô không cần nói một lời nào, không cần làm bất cứ một việc gì, chỉ cần đứng đó, là đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh.
Phó đạo diễn hỏi lại: “Đạo diễn, không cần cô ấy diễn thử một đoạn à?”
Phùng Quân nhìn chằm chằm vào Đinh Kiều Lam, ánh mắt không giấy được sự nhiệt tình, ông nói: “Hôm qua cô ấy diễn tôi đã xem rồi, rất tốt, rất tốt, còn những người khác đang đợi đằng sau cậu có thể cho họ về được rồi.”
Đinh Kiều Lam cong đôi môi màu hồng, cười khẽ: “Cảm ơn đạo diễn, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nụ cười vừa rồi của cô, Phùng Quân nhìn thấy sắp dại ra đến nơi, “Thật là… quá…”
Ông không tìm được từ nào để hình dung cái cảm giác đó, cái cảm giác bản thân đã đi tìm rất nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một món bảo bối khiến bản thân vừa lòng đẹp ý nhất.
Mọi việc đã đâu vào đấy, Đinh Kiều Lam mặc nguyên bộ phục trang đi ra ngoài.
Tiểu Từ phấn khích đi theo sau Đinh Kiều Lam, giúp cô nhấc gấu váy dài thượt đằng sau của bộ phục trang lên: “Chị Kiều Lam, chị lợi hại thật đấy, chị thực sự…quá là đẹp ý, vai diễn này cứ ý như là dành riêng cho chị ý.”
Đinh Kiều Lam cười cười: “Đúng thế, vai diễn này sinh ra là để cho chị, vai diễn dành cho hồ ly tinh mà.”
Trước phòng thay quần áo có một lối rẽ, lúc rẽ Đinh Kiều Lam không cẩn thận suýt nữa thì va vào một người.
Người đó rất lịch sự lùi về sau một bước, “Xin lỗi”
Một giọng nói hay, ấm áp thanh nhã, là một người rất lịch sự, ngay cả khi chưa nhìn thấy mặt, cũng có thể chấm cho 80 điểm.
Nhưng khi Đinh Kiều Lam ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng của người nọ, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhìn thấy cái mặt này, cô liền cho 0 điểm ngay lập tức.
Đối phương nhìn thấy Đinh Kiều Lam, có hơi chút kinh ngạc: “Là em à? Lâu rồi không gặp nhỉ.”
Đinh Kiều Lam nhướn mày: “Là rất lâu rồi chưa gặp, anh rể ạ.”