• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Theo Đuổi Lại Vợ FULL (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Chạm mặt​

1216 Words
Các ngón tay của cô rất mảnh mai và tinh tế, do dạo gần đây gầy đi không ít nên chiếc nhẫn cưới kim cương trên tay đã rộng ra nhiều, cô phải lấy băng dính quấn quanh cho khỏi rơi. Nhưng bây giờ những miếng băng dính ở trên chiếc nhẫn không được dính chặt thế nên chiếc nhẫn ở ngón tay áp út từ từ rơi xuống ngay cạnh đôi giày của một vị bác sĩ ở dưới sàn. Ánh sáng từ viên kim cương lóe lên lấp lánh.
Lý Mạn Trương cúi người nhặt chiếc nhẫn lên, sau đó đưa tới cho Trương Uyển Giao: “Chiếc nhẫn này là của cô à?”
Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng và êm tai nhưng lọt vào tai Trương Uyển Giao thì lại như âm thanh của ma quỷ.
Trương Uyển Giao nhìn Lý Mạn Trương, trên mặt cô ta mang theo ý cười nhàn nhạt giống như một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa. Mà mùi nước hoa trên người cô ta lại quanh quẩn xung quanh mũi của Trương Uyển Giao.
Chỉ nghe thấy vùng bụng dưới đang cuộn trào, cô cảm thấy rất buồn nôn.
Thực sự là cô rất ghét mùi nước hoa này.
“Cảm ơn.” Trương Uyển Giao hít sâu một hơi rồi nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Lý Mạn Trương, thản nhiên đeo vào ngón áp út: “Chồng tôi nói chiếc nhẫn này rất đắt tiền, nếu tôi đánh mất thì cũng không được hay cho lắm.”
Nụ cười trên mặt của Lý Mạn Trương ngưng trệ mất hai giây, cô ta liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Trương Uyển Giao rồi nói: “Quả thực rất hâm mộ cô, nhẫn cưới rất đẹp nhưng mà hình như hơi rộng, không vừa tay thì phải.”
Trương Uyển Giao nói: “Không vừa tay cũng không sao, chỉ cần dùng băng dính dính lại là được, miễn là đồ của tôi.”
Chưa đầy một phút đồng hồ nói chuyện với nhau, cuối cùng Lý Mạn Trương đã bị đánh bại.
Trương Uyển Giao không nghĩ ra chuyện gì để nói với Lý Mạn Trương nên lập tức xoay người rời đi nhưng mà Lý Mạn Trương vẫn đứng đơ ở đó, nhìn theo bóng lưng Trương Uyển Giao tiến vào phòng bệnh, hai tay đặt trên túi xách siết chặt lại.
Cô ta trở về đây không chỉ là vì chuyện gia đình mà vì Hoàng Lập Thành nhiều hơn.
Lúc đầu bởi vì sự chênh lệch với Hoàng Lập Thành quá lớn nên cô ta đành phải rời khỏi đất nước để gỡ bỏ vướng mắc trong lòng, không ngờ cố gắng đến lúc cảm thấy bản thân xứng với Hoàng Lập Thành rồi thì anh cũng đã kết hôn.
Cô ta cũng có điều tra qua Trương Uyển Giao, rất xinh đẹp, xuất thân cũng tốt, rất phù hợp với Hoàng Lập Thành nhưng mà nghe nói cô lại không cam lòng lấy Hoàng Lập Thành.
Sau khi thăm dò được tính tình của Trương Uyển Giao, Lý Mạn Trương đã mượn chuyện gia đình để hẹn gặp Hoàng Lập Thành. Sau đó cố ý xịt nước hoa nặng mùi để bám được vào quần áo anh, không ngờ tới Trương Uyển Giao vẫn có thể chịu đựng không điều tra cô ta, cũng không tìm tới cô ta.
Ngoài xuất thân ra, cô ta có gì kém hơn so với Trương Uyển Giao chứ?
“Bác sĩ Lý, tại sao cô lại ở đây?” Bả vai Lý Mạn Trương đột nhiên bị một người phía sau lưng vỗ vào.
Lý Mạn Trương hoàn hồn lại, cười nói với vị bác sĩ kia: “Tôi vừa mới kiểm tra phòng bệnh xong, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của bệnh nhân, anh đến kiểm tra phòng bệnh sao?”
“Đúng rồi.”
“Vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa.”
Lý Mạn Trương thuận miệng nói đôi ba câu với đồng nghiệp nhưng khi cô ta vừa muốn rời đi thì lại phát hiện vị bác sĩ kia vào phòng khám bệnh của Trương Uyển Giao.
Nếu cô ta nhớ không nhầm thì bác sĩ Chu là bác sĩ chuyên điều trị bệnh bạch cầu đúng không?
Bốn ngày sau, Hoàng Lập Thành từ Singapore trở về.
Anh không biết được hôm nay Trương Uyển Giao xuất viện, lúc anh trên đường trở về nhà thì cô cũng đang trên đường trở về nhà.
Trợ lý Lưu tới sân bay đón Hoàng Lập Thành, cậu ta cất hành lý vào cốp xe rồi quay lên ghế lái thì nhìn thấy Hoàng Lập Thành đang lấy bút ra để ký lên mấy văn kiện: “tổng giám đốc Thành, chúng ta tới công ty sao?”
Hoàng Lập Thành đi công tác mấy ngày, việc của công ty còn đang chất đống chờ anh. Đáng ra anh nên đến công ty nhưng lại nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của Trương Uyển Giao lúc trước thì lập tức thay đổi kế hoạch: “Tôi hơi mệt, về nhà trước đi.”
“Vâng ạ, tổng giám đốc Thành.”
Sau một lúc bận rộn, hai mắt của Hoàng Lập Thành hơi mỏi mệt, anh rút điện thoại từ trong túi ra nhìn một cái.
Mấy ngày nay anh bị chuyện của mấy lô hàng kia làm cho sứt đầu mẻ trán, anh đã dành những lúc có thời gian rảnh để gọi điện cho Trương Uyển Giao nhưng không có ai bắt máy. Có điều Dì Bảy đã nói không có vấn đề gì nên anh mới yên tâm.
Nhưng mà anh cũng không ngờ Trương Uyển Giao sẽ không gọi lại cho anh bất kỳ một cuộc nào.
Trong lòng anh hơi hoảng loạn.
Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy lọ nước hoa ở trên xe, nghĩ tới chuyện mấy ngày trước bàn xong công chuyện rồi tiễn Lý Mạn Trương về. Lúc đến gần Trương Uyển Giao, cô bịt mồm bịt mũi ghét bỏ, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
Người đàn ông nheo mắt lại, hạ giọng hỏi trợ lý Lưu: “Lúc trước cậu đi theo tôi có ngửi thấy mùi nước hoa không?”
“Hả?” Trợ lý Lưu ấp a ấp úng, do dự liếc mắt nhìn Hoàng Lập Thành một cái.
Hoàng Lập Thành hạ giọng xuống thấp thêm một chút nữa: “Ăn ngay nói thẳng.”
“Có, tôi đã ngửi được rất nhiều lần rồi.” Trợ lý Lưu nói, cậu ta đã đi theo Hoàng Lập Thành lâu như vậy rồi nên đương nhiên biết anh đang nghĩ gì, vì thế bèn nhanh nhảu nói thêm: “Không phải nghe nói phó tổng giám đốc Lâm thích nước hoa Zumalong sao, đã đổi nước hoa rồi à?” Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt của Hoàng Lập Thành đã trở nên ảm đạm như nước.
Không ngờ nước hoa có thể bám mùi lâu như thế, trợ lý Lưu đã ngửi được mấy lần, huống chi là Trương Uyển Giao.
Chẳng lẽ Lý Mạn Trương cố ý sao?

Chương 7: Ở chung lâu quá nên chán rồi​

1111 Words
Hoàng Lập Thành cau chặt mày nhớ lại cô gái dịu dàng như nước ở trong kí ức của mình, có lẽ cô ta không có những mánh khóe như thế đâu.
Chắc là chỉ do có thói quen dùng nước hoa mà thôi.
"À tổng giám đốc Thành, bạn gái của tôi cũng hay dùng nước hoa, nước hoa này tôi biết, là một dòng nước hoa tên gọi là thần vệ nữ của hãng Sisley. Nghe nói hai năm gần đây bán rất chạy, bạn gái của tôi cũng mua."
Hoàng Lập Thành không đáp lại, cúi đầu làm việc.
Trợ lý Lưu ngây ra.
tổng giám đốc Thành hỏi cậu ta cái gì thì cậu ta đáp cái đó, tại sao cuối cùng tổng giám đốc Thành lại chả có phản ứng gì, thế là thế nào?
Chiếc xe nhanh chóng đi vào trong thành phố.
Hoàng Lập Thành để trợ lý Lưu lái xe tới một tiệm bánh gato lấy bánh kem, sau đó mới về nhà.
Trước khi xuống xe, Hoàng Lập Thành đưa sổ ghi chép cho trợ lý Lưu: "Người tôi đã hẹn rồi, buổi tối cậu tới thành phố bên kia kí hợp đồng với người quản lý của Sisley khu vực châu Á đi."
Trợ lý Lưu hiểu ngay lập tức, cậu ta cười híp mắt nói: "Được ạ, tổng giám đốc Thành, vậy mai gặp lại ở công ty nhé."
Hoàng Lập Thành cầm theo bánh gato xuống xe.
Anh rất phản cảm với mùi nước hoa này, dính mùi lâu như vậy thật sự đáng ghét mà. Bọn họ bày bán ở đâu cũng được cả, đừng xuất hiện trước mắt anh là được!
"Cậu chủ, cậu về rồi?" Dì Bảy không ngờ bà ấy và Trương Uyển Giao vừa mới về thì Hoàng Lập Thành cũng về ngay sau đó. Bà ấy nhận lấy bánh gato trong tay anh, nụ cười có hơi miễn cưỡng.
Hoàng Lập Thành chau mày, muốn hỏi gì đó nhưng Dì Bảy đã vào trong rồi.
Anh cũng vào nhà đổi giày, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện. Sau khi vào phòng khách, phát hiện Trương Uyển Giao đắp một tấm chăn mỏng lười nhác nằm vùi mình trong sô pha, sắc mặt trắng xám mệt mỏi.
Mấy ngày không gặp, dường như cô ngày càng gầy gò hơn, cứ như gầy đi vài cân thịt vậy. Khóe mắt cô hơi rủ xuống, ánh mắt hơi tối đi, cả người toàn cảm giác chết chóc, chẳng có chút tinh thần phấn chấn nào.
Trong đôi mắt Hoàng Lập Thành thoáng qua một tia xót xa.
Trong phòng khách ngoại trừ Trương Uyển Giao thì còn có một người đàn ông mặc đồ vest, đeo một chiếc kính gọng vàng. Dáng vẻ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cầm một phần văn kiện nói gì đó với Trương Uyển Giao, cô thi thoảng gật đầu với người đó.
Hoàng Lập Thành bảo Dì Bảy đi nấu chút cháo, anh cởi áo khoác đi về phía phòng khách rồi lên tiếng.
"Có khách tới sao?"
"Anh về rồi à?" Thấy người đàn ông lại gần, Trương Uyển Giao ngồi trên sô pha, chăn mỏng rơi xuống khỏi người lộ ra bộ váy liền dài tay, vóc người vô cùng gầy gò.
Đôi mắt Hoàng Lập Thành tối lại, anh ngồi sát bên cô, từ từ đắp chăn mỏng lên cho cô, sau đó lại rót thêm cốc nước ấm đưa tới: "Sao lại gầy đi rồi?"
"Trời nóng quá, ăn không thấy ngon." Trương Uyển Giao nói.
Qua bao nhiêu lâu lại nghe thấy được giọng điệu quan tâm của anh, viền mắt có chút cay xè, tất cả những điều này đều tới quá muộn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô giới thiệu người đàn ông mặc âu phục kia với Hoàng Lập Thành: "Đây là luật sư Khang, rất am hiểu việc kiện tụng khi ly hôn."
"Tổng giám đốc Thành, chào anh, đã ngưỡng mộ danh tiếng của anh từ lâu." Luật sư chào hỏi rất khách sáo, muốn bắt tay Hoàng Lập Thành nhưng khi trông thấy sắc mặt người đàn ông u ám vô cùng thì rất thức thời thu tay về.
Hoàng Lập Thành nhìn về phía Trương Uyển Giao, giọng nói lạnh lùng đến phát run.
"Trương Uyển Giao, em muốn ly hôn với anh sao?"
"Ừ." Trương Uyển Giao nghiêng đầu sang một bên không dám đối diện đôi mắt anh, sợ nhìn vào mắt anh thì cô sẽ dao động.
Đôi mày Hoàng Lập Thành càng cau chặt hơn: "Tại sao?"
Cô không phải người cố tình gây sự, quyết định như vậy là có lý do của cô.
"Nói chung là ở chung lâu quá nên chán rồi." Trương Uyển Giao thấp giọng đáp.
Cô yêu anh mới gả cho anh nhưng cô không thể chịu được trong lòng anh đã có người phụ nữ khác, càng không thể nào quên được đứa con đã mất kia.
Cô cũng có sự kiên cường của mình, so với việc hàng ngày để cho nhân tình tới nhà mình tác oai tác quái thì cô thà rằng bản thân nói ly hôn trước để giữ lại một phần danh dự.
Dạ dày cô cuộn đau khiến Trương Uyển Giao sinh ra ảo giác, dường như đứa con chưa từng gặp gỡ ấy đang đạp cô.
Trương Uyển Giao siết chặt cái chăn mỏng, cố sức nhẫn nhịn.
Trong chốc lát, phòng khách im lặng tới đáng sợ.
Một lát sau, dáng người cao lớn của Hoàng Lập Thành đi tới trước mặt cô, anh từ trên cao nhìn xuống: "Trương Uyển Giao, nếu như em không có lý do chính đáng thì anh sẽ không đồng ý ly hôn."
Trương Uyển Giao cố nén lại sự mệt mỏi trên người, mấp máy bờ môi trắng xám rồi thấp giọng nói: "Anh không kí tên cũng được, ly thân hai năm, em cũng sẽ tự động ly hôn được thôi." Vừa nói xong, cô che miệng ho khan một lúc lâu.
Hoàng Lập Thành đứng rất gần, thấy sắc mặt cô tái nhợt, không ngừng ho khan, còn có máu mũi rơi lên trên tấm thảm thì lập tức đỡ đầu cô ngửa ra sau.
"Ngẩng đầu lên." Hoàng Lập Thành nói, anh rút hai tờ giấy ấn lên trên lỗ mũi cô. Sau khi bàn tay chạm vào làn da của Trương Uyển Giao thì anh mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cô rất thấp, trên trán toàn là mồ hôi giống như bị bệnh vậy.

Chương 8: Chuyển nhà​

1110 Words
“Chỉ là em bị sốt nhẹ mà thôi.” Trương Uyển Giao che mũi lại, tránh khỏi cái chạm của anh, cả người ngã về phía sô pha. Sau đó cô gọi tên Dì Bảy nhờ bà ấy lên lầu lấy thuốc.
Ánh mắt Hoàng Lập Thành hơi trầm xuống, anh lùi về phía sau một bước.
Một lát sau, Dì Bảy lên lầu lấy thuốc xong đi xuống, trong tay bà ấy cầm vài cái chai. Tất cả đều trong suốt, không hề dán bất kỳ nhãn mác nào, cô đổ vài viên ra tay.
Hoàng Lập Thành nhìn Trương Uyển Giao quay lưng về phía mình uống thuốc, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Nóng trong người cần phải uống thuốc sao?
Sau khi uống thuốc xong, dạ dày Trương Uyển Giao không còn quá khó chịu nữa.
Cô quay người lại, tiếp tục nói chuyện với Hoàng Lập Thành: “Anh Lập Thành, tôi quyết định dọn ra ngoài ở, tuy rằng Dì Bảy là người anh sắp xếp ở đây nhưng mà tôi đã quen ăn cơm Dì Bảy nấu, vì thế tôi đưa bà ấy đi cùng có được không?”
Đột nhiên nghe thấy danh xưng “anh Lập Thành” làm cho Hoàng Lập Thành cảm thấy không thoải mái.
Anh nhìn cơ thể gầy gò của người phụ nữ trước mặt, lạnh nhạt ừ một tiếng: “Có thể, thật ra em không cần phải dọn đi, anh chuyển đến biệt thự trong thành phố ở là được rồi.”
Cho dù là vì nguyên nhân gì, để cho cô bình tĩnh hơn một chút cũng tốt.
“Cảm ơn ý tốt của anh Lập Thành nhưng mà không cần đâu.” Trương Uyển Giao đè nén cảm xúc xúc động xuống đáy lòng.
Ba năm tốt đẹp nhất của cô và Hoàng Lập Thành đều trôi qua trong căn biệt thự này cho nên cô không thể tiếp tục ở nơi này nữa.
Buổi tối thức giấc không nhìn thấy anh, trong lòng sẽ rất khó chịu, vì thế rời đi là tốt nhất.
Luật sư tới rất nhanh, sau đó người ở công ty chuyển nhà cũng tới.
Cơ thể Trương Uyển Giao không khỏe nhưng không muốn lên lầu, cô bảo bọn họ lấy những thùng đồ đã đóng xong cho mình kiểm tra. Cái gì không cần, cái gì cần phải mang đi, trong nhất thời tất cả mọi người trong nhà đều rất bận rộn.
Hoàng Lập Thành rất bận, trong lúc nhân viên chuyển nHà Thanh Xuân dọn đồ đạc thì anh đứng ở một góc trong phòng khách gọi điện thoại, nhỏ giọng nói chuyện.
Mà Trương Uyển Giao thì ôm gối ôm, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, hình ảnh trước mắt dần dần mờ ảo.
Có phải là sau khi cô đi rồi thì sẽ nhanh chóng có một người phụ nữ khác dọn đến căn nhà này ở không? Có phải người phụ nữ ấy sẽ ngủ trên chiếc giường mà cô và Hoàng Lập Thành từng ngủ rồi ôm lấy người đàn ông mà cô đã từng yêu không?
Trương Uyển Giao càng nghĩ, trong lòng càng lúc càng không vui.
Sau khi thu dọn xong, cô giống như đã rời khỏi căn nhà này vậy.
Hoàng Lập Thành nói chuyện qua điện thoại một hồi lâu thì cảm thấy hơi khát nước, lúc quay đầu lại muốn uống nước lại phát hiện trên sô pha đã không còn ai, phòng khách cũng trống rỗng, nhất thời anh sững sờ đứng ngây tại chỗ.
Cô đã đi rồi sao?
Người ở đầu dây bên kia thấy qua hồi lâu mà Hoàng Lập Thành không nói lời nào thì cẩn thận lên tiếng gọi: “tổng giám đốc Thành?”
“Mấy chuyện còn lại cứ đặt lên trên bàn làm việc của tôi, sáng mai tôi đến công ty xem thử.” Hoàng Lập Thành trả lời.
Anh cúp điện thoại rồi đi quanh phòng khách.
Trên mặt gương của bàn trà đặt một chiếc nhẫn kim cương, trên giá đỡ hình chữ u có đính một viên kim cương cực lớn trông vô cùng lộng lẫy bắt mắt, là bảo vật trong lòng đông đảo phụ nữ.
Hoàng Lập Thành cầm lấy chiếc nhẫn rồi nhìn chăm chú, cuối cùng không nói không rằng tháo chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út xuống. Sau đó đưa hai chiếc nhẫn cho người giúp việc để cô ta đem lên đặt trên phòng ngủ.
Khi luật sư soạn thỏa thuận ly hôn thì Trương Uyển Giao đã tìm cho mình một chỗ ở mới. Là một tiểu khu cao cấp, cách nội thành không xa, vừa riêng tư vừa yên tĩnh.
Cô không muốn ăn gì, cơm tối cũng không ăn mà đã vào trong phòng ngủ.
Ngày chuyển đến nhà mới, Trương Uyển Giao ngủ không ngon giấc, dạ dày luôn ẩn ẩn đau cùng với lạ giường nên rất khó ngủ. Cô ho vài tiếng, đưa tay sờ vào bên cạnh dường như muốn gọi ai đó dậy.
“Chồng ơi, em khát nước…”
Bàn tay chạm vào không khí, Trương Uyển Giao mới phản ứng lại. Mấy giờ trước cô đã dọn ra khỏi phòng cưới, người đàn ông kia sẽ không ở đây.
Trương Uyển Giao giật mình, vùi đầu vào trong gối thầm mắng bản thân không biết cố gắng.
Rõ ràng đã ly hôn rồi, tại sao bây giờ lại còn nhớ nhung anh chứ?
Hai ngày sau, Trương Uyển Giao đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nói cô mới vừa sinh non, trong thời gian ngắn không thể phẫu thuật, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng cần phải duy trì tâm trạng tốt mới có lợi cho trị liệu.
Trương Uyển Giao vẫn chưa muốn chết, cô nghe theo lời dặn dò của bác sĩ nên không suy nghĩ quá nhiều, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.
Theo lời trợ lý Lưu nói, Hoàng Lập Thành đã đi công tác ở Châu Úc.
Không cần phải gặp mặt người đàn ông kia, trong lòng Trương Uyển Giao cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, vẻ mặt Trương Uyển Giao đã tốt hơn không ít. Thám tử tư cũng đưa tới tin tức tốt, nói rằng vừa hay có một người hiến tủy trùng khớp với cô.
Đối phương ở thành phố Ngũ Hiệp, phải hai ngày nữa mới có thể đến đây.
Trong lòng Trương Uyển Giao thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chương 9: Vô tình gặp lại​

1339 Words
Ngày hôm sau Nhật Minh đổ một cơn mưa rất lớn, còn có cả sấm chớp. Trương Uyển Giao lo lắng thám tử tư không đến được nhưng không ngờ rằng vào buổi chiều bọn họ đã thuận lợi đến được đây.
Trương Uyển Giao tự mình đi đón bọn họ, đưa người đến nhà hàng Mango ăn cơm.
Người hiến tủy là một thanh niên, cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần ba tỷ mà thôi. Trương Uyển Giao đồng ý, cô không thể uống rượu, vì thế mà lấy trà thay rượu để cảm ơn cậu ta.
Một tiếng rưỡi sau, mọi người ăn xong bữa cơm rồi xuống lầu rời đi.
Khách sạn sợ có ngày quá đông khách cho nên hai bên trái và phải đều thiết kế một cầu thang xoắn ốc, trên lan can chạm khắc hoa lan, trên bậc cầu thang lót đá cẩm thạch, từng bậc từng bậc trông rất có thứ tự.
Trương Uyển Giao vừa nói chuyện vừa bước xuống cầu thang, cô lơ đãng nhìn xung quanh thì nhìn thấy phía dưới cầu thang có một đám người. Ai cũng mặc tây trang mang giày da, dường như đến để bàn công việc làm ăn, trong đó có một bóng người vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Một tay của người đàn ông đút trong túi quần, nói cười với những người đứng bên cạnh, một nửa khuôn mặt vừa nhìn đã cảm thấy rất lạnh lùng, trên người còn có sức hút đầy nam tính và thành thục.
Có lẽ người đàn ông ấy cảm nhận được ánh mắt của cô, lạnh nhạt nhìn về phía này.
Rõ ràng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông ấy, chân Trương Uyển Giao lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã.
Cô nhanh chóng vịn vào lan can, hoảng sợ run rẩy.
Không phải là trợ lý Lưu đã nói công việc ở Châu Úc rất bận rộn, ít nhất anh cũng phải ở đó một tháng sao, tại sao lại trở về sớm như vậy?
Người trẻ tuổi bên cạnh thấy thế bèn nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô, Trương Uyển Giao xua tay từ chối, giây tiếp theo lại nghe thấy một âm thanh rét lạnh vang lên.
“Có phải là thiếu máu hay không?”
Trương Uyển Giao vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoàng Lập Thành chạy đến đây đỡ lấy cô từ lúc nào.
“Ừ, không sao cả.” Trương Uyển Giao không ngờ rằng anh sẽ đi qua đây, không muốn làm phiền anh nên cố hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
Nhưng vì mới vừa giật mình mà cô hai chân giống như là không xương, mềm oặt ngã xuống. May mắn là Hoàng Lập Thành đứng ở bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ cậy mạnh của cô thì lông mày người đàn ông dần nhíu lại.
“… Tôi…”
Cô mấp máy môi, giây tiếp theo đã bị người này chặn ngang bế lên, cô lập tức nằm trong một lồng ngực rộng lớn.Theo Đuổi Lại Vợ
Đột nhiên dưới bị chân mất thăng bằng, cô chỉ có thể đưa tay ra ôm chặt lấy cổ anh.
“Kế bên khách sạn có siêu thị mini, cậu đi mua chút kẹo và chocolate đến đây.” Hoàng Lập Thành dặn dò trợ lý Lưu, sau đó nhanh chóng ôm Trương Uyển Giao đến khu nghỉ ngơi.
Trương Uyển Giao vùi đầu ở trong ngực anh, không nói gì cả.
Đến khu nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống ghế sô pha thì Trương Uyển Giao đã dịch người sang bên cạnh. Cho đến tận khi không không cảm nhận được hơi thở của anh, cô mới cất giọng yếu ớt rất lễ phép nói: “Anh Lập Thành, cảm ơn.”
Sự xa cách của cô làm cho sắc mặt Hoàng Lập Thành trở nên u ám, cuối cùng anh không nói gì cả mà chỉ gọi người phục vụ đến đây, bảo cậu ta đi đến phòng bếp xem rồi đóng gói một phần cháo đưa đến đây.
Trợ lý Lưu đã nhanh chóng mua kẹo trở về.
Hoàng Lập Thành xé miệng túi đưa qua cho cô. Trương Uyển Giao cũng không khách sáo, nhanh chóng nhận lấy chocolate ăn hai miếng, cũng may là không ngất đi.
Người đàn ông nhìn gương mặt tái nhợt của cô, mày kiếm không kìm được mà nhăn lại thật chặt: “Sau khi dọn ra ngoài, em chăm sóc bản thân mình như vậy sao?”
“Gần đây ăn uống không ngon miệng mà thôi.”
Hốc mắt Trương Uyển Giao có hơi chua xót, cô cố gắng ngồi thẳng lưng, cố không để cho anh nhìn thấy sự yếu ớt của mình: “Mấy đối tác làm ăn đó quan trọng hơn. Anh là ông chủ, đi ra ngoài tiễn bọn họ trước đi, em không sao cả.”
Hoàng Lập Thành nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, giọng nói hơi lạnh đi: “Trương Uyển Giao, chúng ta chỉ ly thân thôi chứ không có ly hôn, sao em lại vội vã phủi sạch quan hệ với anh như vậy, để những đối tác làm ăn đó thấy thì sẽ thế nào?”
Thì anh chỉ là anh sợ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.
Trương Uyển Giao không nói gì, cúi đầu ăn chocolate.
Rõ ràng chocolate rất ngọt nhưng khi vào miệng, cô chỉ cảm thấy chua xót.
Cho đến tận khi nhân viên phục vụ đóng gói cháo hải sản đưa đến đây, Hoàng Lập Thành mới đứng dậy gọi trợ lý Lưu đến: “Cậu nhìn cô ấy ăn cho hết phần cháo này.”
Anh đi tiễn nhóm đối tác.
Sau khi đi ngang qua hai người thám tử tư, Hoàng Lập Thành hỏi bọn họ ở đâu rồi giúp họ gọi xe, xong xuôi hết mới tiễn mấy đối tác làm ăn rời khỏi khách sạn.
Trương Uyển Giao nhìn người đàn ông sắp xếp xong hết mọi chuyện vô cùng từ tốn bình tĩnh, trong lòng không khỏi xuất hiện một chút chua xót.
Nếu anh chịu dành cho cô chút ít thời gian thì có lẽ bọn họ sẽ không đi đến nông nỗi này.
Cháo hải sản ở khách sạn này không tệ, hoặc cũng có thể là do Trương Uyển Giao cảm thấy đói, dạo này ăn uống luôn không thấy ngon miệng vậy mà cô lại ăn hết một phần cháo. Trợ lý Lưu nói đưa cô về, Trương Uyển Giao từ chối rồi lại nói mình lái xe tới.
Trương Uyển Giao rút ra hai tờ tiền mặt trong ví ra đưa cho trợ lý Lưu: “Tiền cháo, phiền cậu đưa cho anh ấy.”
“Được, phó tổng giám đốc Lâm. Cô lái xe cẩn thận một chút.” Trợ lý Lưu khách sáo nhận lấy, sau khi nói với Trương Uyển Giao thì cầm ô rồi nhanh chóng chạy đến cạnh chiếc xe hơi màu đen đang dừng cách đó không xa.
Trương Uyển Giao cũng muốn đi nhưng cô vừa mới bung dù thì có một bóng người từ bên cạnh đi qua đụng vào cô.
“Xin lỗi.”
Sau khi người nọ xin lỗi thì nhanh chóng chạy đi, Trương Uyển Giao nghe thấy giọng nói hết sức quen tai.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy người phụ nữ vừa chạy vừa bung dù lên, người phụ nữ ấy chạy đến trước chiếc xe hơi màu đen mở cửa sau ra rồi cúi đầu nói gì đó với người ở bên trong. Sau đó nở nụ cười yếu ớt, gấp dù lại ngồi xuống.
Sườn mặt nghiêng xinh đẹp kia trùng hợp chính là Lý Mạn Trương mà cô đã từng gặp mặt ở bệnh viện một lần.
Cũng là người yêu trước kia của Hoàng Lập Thành.

Chương 10: Bị người khác chặn lại​

2031 Words
Đột nhiên Trương Uyển Giao cảm giác lạnh lẽo cực độ, cô quấn chặt áo khoác lại rồi nhanh chóng dời tầm mắt ra khỏi chiếc xe màu đen. Kế đó, cô cầm ô đi tìm xe mình rồi lưu loát lái xe rời đi.
Hoàng Lập Thành đang nghe điện thoại, giây tiếp theo cửa xe đã được mở ra.
“Anh Thành, làm phiền anh.”
Lý Mạn Trương mỉm cười, tự nhiên đi vào trong xe ngồi xuống: “Viện trưởng mời bọn em tới quán này ăn, bây giờ trời lại mưa to không đón được xe, đúng lúc em thấy xe anh. Anh đến đây để bàn chuyện công việc sao, cho em đi nhờ đoạn đường không sao chứ?”
Trợ lý Lưu ở ghế lái yên lặng làm đầu gỗ.
Hoàng Lập Thành nhìn tóc của Lý Mạn Trương dính nước, tính tình được tu dưỡng tốt từ nhỏ khiến anh không thể nào nói ra lời từ chối được.
Anh lấy khăn trong túi áo ra cho cô ta, sau đó nói với trợ lý Lưu: “Đưa cô Lý về nhà trước.”
“Vâng.” Trợ lý Lưu lưu loát trả lời.
Xe nổ máy, chạy vững vàng trên đường đi.
Lý Mạn Trương cầm lấy khăn tay của Hoàng Lập Thành, cũng không lấy nó đi lau nước mưa mà thừa dịp bọn họ không chú ý bỏ vào túi. Sau đó lấy khăn giấy ra lau, nói lời cảm ơn Hoàng Lập Thành: “Cảm ơn anh, Anh Thành.”
“Ừ.” Người đàn ông hờ hững ừ một tiếng, sau đó tiếp tục xử lý công việc.
Lý Mạn Trương không dám quấy rầy anh, cô ta dứt khoát giả vờ ngủ, tựa đầu lên cửa sổ xe.
Không biết đã qua bao lâu, lúc cô ta sắp ngủ thật thì giọng nói trầm thấp của Hoàng Lập Thành vang lên: “Cô ấy đã ăn xong rồi sao?”
Giống như sợ đánh thức Lý Mạn Trương, giọng nói của anh giảm thấp xuống mấy phần.
Cô ấy?
Lý Mạn Trương theo bản năng nghĩ tới từ “cô ấy” này chính là Trương Uyển Giao bèn lập tức vểnh tai lên nghe, rất sợ sẽ bỏ qua chi tiết gì quan trọng.
“Vâng ạ, phó tổng giám đốc Lâm cũng đã ăn một chén cháu, có vẻ ăn rất ngon miệng.” Trợ lý Lưu dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc tôi đi thi phó tổng giám đốc Lâm còn đưa tôi hơn sáu trăm nghìn, nói là tiền cháo.”
Lê Lập Thành nghe vậy thì hơi thở trên người lạnh xuống mấy độ.
Trợ lý Lưu nhìn anh từ kính chiếu hậu, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “tổng giám đốc Thành, lúc ăn cơm tôi đã đi thăm dò một chút, tâm trạng của ông Huỳnh không tốt bởi vì vợ ông ta bệnh bệnh máu trắng mà lại không tìm được tủy phù hợp.”
“Tâm trạng của ông ta không tốt?” Hoàng Lập Thành khép máy tính lại, xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức của mình: “Vậy xem ra mảnh đất ở phía đông không dễ lấy rồi.”
“tổng giám đốc Thành, tôi có biện pháp có thể giải quyết được...”
Trợ lý Lưu còn chưa nói hết thì Hoàng Lập Thành đã nhận được một cuộc điện thoại bên kia đại dương.
Nhìn dãy số trên màn hình, đôi lông mày của người đàn ông cau chặt lại. Trước khi nghe điện thoại, anh ra lệnh với cậu ta: “Chuyện của ông Huỳnh, cậu toàn quyền giải quyết, chỉ cần cho tôi kết quả là được.”
Trợ lý Lưu đáp một tiếng.
Hoàng Lập Thành nhận điện thoại, một tràng tiếng Anh lưu loát vang lên: “Charlie, ...”
Lý Mạn Trương đang tựa người bên cửa sổ xe, lông mi khẽ run lên.
Thật trùng hợp, bà Hà cũng đang điều trị ở bệnh viện của bọn họ. Hơn nữa, cũng là do Bác sĩ Lâm chủ trị...
Nói không chừng đây là một cách để Trương Uyển Giao hoàn toàn rời khỏi Anh Thành.
Vài ngày sau, Trương Uyển Giao đang ở nhà bồi dưỡng cơ thể, đợi ghép tủy thì đột nhiên nhận được được điện thoại của Bác sĩ Lâm.
“Cô Uyển Giao, chuyện ghép tủy của cô xảy ra một chút vấn đề...” Bác sĩ Lâm ấp a ấp úng nói khiến Trương Uyển Giao nhất thời có dự cảm không tốt.
Sau khi dò hỏi thêm thì Trương Uyển Giao mới biết được hóa ra là vợ một người bạn của viện trưởng cũng mắc bệnh máu trắng, mà người thanh niên đi hiến tủy cũng vừa vặn hợp tủy của người kia. Viện trưởng bảo Bác sĩ Lâm phẫu thuật cho vợ của bạn mình trước.
Đương nhiên Trương Uyển Giao không đồng ý, người là do cô tìm được, cô lập tức gọi điện cho người hiến tủy.
Thanh niên nhận điện thoại của cô, nói xin lỗi: “Cô Uyển Giao, tôi đã được ông Huỳnh sắp xếp rồi. Xin lỗi cô, loại người này tôi không trêu vào được, tôi sẽ đem tiền đặt cọc trả về tài khoản của cô.”
Không đợi Trương Uyển Giao nói gì thêm thì cậu ta đã lập tức cúp điện thoại.
Cô ngạc nhiên nhìn điện thoại.
Cô rất vất cả mới tìm được người, lúc đầu còn tưởng rằng nửa tháng sau là có thể phẫu thuật được, không ngờ lại bị người khác chặn lại.
Trương Uyển Giao đã tìm người để điều tra ông Huỳnh và phát hiện ra rất nhiều điều xấu xa sau lưng ông ta. Đã đến chỗ của ông ta thì cô nhất định sẽ không quay về, nếu tùy tiện giành thì có thể sản nghiệp của nhà cô sẽ bị ảnh hưởng.
Sau một hồi suy nghĩ, Trương Uyển Giao đành từ bỏ.
Dù gì cũng chỉ là một bộ tủy, dân số cả nước đông như vậy cô nhất định sẽ tìm ra, chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, cô đưa cho thám tử tư một khoản tiền để anh ta tiếp tục tìm tủy cho cô.
Dạo gần đây Trương Uyển Giao ho rất nhiều, tuy rằng không ho ra máu mà chỉ là ho vặt, nhưng cô sợ đến công ty sẽ bị người khác nhìn thấy, cho nên cô đành ở nhà dùng giấy bút ghi chép để làm việc.
Thời gian rảnh, Trương Uyển Giao lại lên các trang mạng để tìm tủy phù hợp, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, hoặc có nhưng mức độ phù hợp với cô lại không cao, như vậy dĩ nhiên trong quá trình phẫu thuật rủi ro sẽ rất lớn, cô không dám mạo hiểm.
Trương Uyển Giao nhắn tin cho trợ lý của cô kêu cô ấy đem một vài tài liệu đến, trợ lý trả lời tin nhắn cô nói rằng ba ngày trước cô ấy đã bận việc đến Melbourne, chắc cuối tuần mới có thể quay về.
Cô chỉ đành gọi điện cho trợ lý Lưu.
Trợ lý Lưu tỏ ra rất nhiệt tình, buổi chiều đã đến ngay chỗ của cô và còn đem theo rất nhiều đồ bổ: "Phó tổng giám đốc, cô đã khỏe hơn chưa? Tôi đem đến cho cô vài hũ tổ yến đây."
"Đỡ nhiều rồi, bắt cậu phải đến đây một chuyến, thật phiền cho cậu quá." Trương Uyển Giao cười dịu dàng rồi kêu Dì Bảy nhận lấy tổ yến.
Trương Uyển Giao giải quyết công việc rất nhanh, cô lật những tài liệu đó ra, sau khi không thấy gì sai sót thì đặt bút kí tên rồi đưa lại cho trợ lý Lưu.
Dường như cô phát hiện ra cả ngày hôm nay trợ lý Lưu cười rất nhiều nên hỏi cậu ta: "Tôi thấy cậu hình như đang rất vui phải không? Sao thế, sếp thưởng lương trong quý cho cậu rồi hả?"
"Ha ha ha, không phải." Trợ lý Lưu đẩy nhẹ cặp kính trên mũi lên, dù sao cũng là chuyện của công ty, Trương Uyển Giao lại là phó tổng giám đốc nên cậu ta cũng không giấu nữa: "Phó tổng giám đốc, cô biết mảnh đất ở khu phía Đông chứ?"
Trương Uyển Giao ừ một tiếng, với hạng mục lớn này cô cũng có ấn tượng: "Trước đây công ty đã đưa ra kế hoạch mua lại miếng đất bên khu phía Đông đó để xây khu vui chơi nhưng vẫn kì kèo mãi không được, giờ đã kí được rồi sao?"
"Đúng rồi. Trước đây tổng giám đốc Thành đã hẹn ông Huỳnh ăn cơm để bàn chuyện này, ông Huỳnh vẫn không đồng ý, nhưng hôm nay ông ấy đã chủ động tìm đến tổng giám đốc Thành để ăn cơm và đã chịu kí bản hợp đồng đó."
Trương Uyển Giao ngây người ra, cô tưởng đối phương ra giá rất cao nên đã hỏi: "Cuối cùng đã mua với giá bao nhiêu?"
Trợ lý Lưu nói cho Trương Uyển Giao một con số.
"Mức giá này còn thấp hơn so với giá ban đầu nhưng đối phương vẫn đồng ý sao?" Nghe thấy trợ lý Lưu đưa ra con số đó, Trương Uyển Giao vô cùng ngạc nhiên: "Ông ta có đòi thứ gì từ công ty chúng ta không?"
Trợ lý Lưu nói: "Phó tổng giám đốc chắc cô không biết rồi, vợ của ông Huỳnh bị bệnh máu trắng, ông Huỳnh vì muốn tìm người thích hợp để ghép tủy cho vợ mà bận đến đầu tắt mặt tối."
"Tổng giám đốc Thành rất muốn có được miếng đất bên khu phía Đông đó nên đã bảo tôi đi kiếm tủy để ghép, may cho ông Huỳnh là quan hệ của tôi khá rộng nên đã nhờ người đi tìm, cuối cùng cũng đã tìm được."
Trợ lý Lưu nói đến đây thì vẻ mặt của Trương Uyển Giao đã biến sắc.
Trợ lý Lưu không nhìn thấy nên vẫn tiếp tục nói: "Tuy nhiên lúc tôi gặp ông Huỳnh để nói chuyện này thì không ngờ rằng viện trưởng bệnh viện của người hiến tặng tủy lại là bạn của ông Huỳnh, tuy rằng việc đó không phải là công lao của tôi nhưng ông Huỳnh nói muốn tích đức cho vợ mình nên đã hẹn tổng giám đốc Thành ăn cơm, sau đó kí kết hợp đồng này."
Trương Uyển Giao nghe xong cảm thấy tay chân lạnh toát, nhưng cô lại không dám tin, cô hỏi lại trợ lý Lưu với giọng khó hiểu: "Ông Huỳnh mà cậu nói là ông Huỳnh nào? Bệnh viện đó là bệnh viện nào?"
"Phó tổng giám đốc, trước đây cô đã phụ trách hạng mục này mà cô không nhớ sao?" Trợ lý Lưu hơi rầu rĩ, cậu ta nghĩ do Trương Uyển Giao bận nhiều việc nên quên mất nên đã nói: "Ông Huỳnh Nhất Nam, viện trưởng của bệnh viện thành phố là bạn của ông ấy."
Trợ lý Lưu nhìn Trương Uyển Giao hơi do dự rồi tiếp tục nói: "Phó tổng giám đốc, nghe nói tủy không phải là do viện trưởng tìm được mà là do một vị bác sĩ vừa mới đến ở khoa phụ sản của bệnh viện tìm được, không biết có phải do tổng giám đốc Thành đã nói với vị bác sĩ đó về chuyện vợ của ông Huỳnh hay không mà bác sĩ vừa tìm được tủy phù hợp thì đã lập tức báo ngay cho viện trưởng."
Chuyện này lẽ ra trợ lý Lưu không nên nói ra, nhưng hôm đó Lý Mạn Trương thản nhiên bước lên xe cộng với thái độ của Hoàng Lập Thành khiến cho trợ lý Lưu cảm nhận được rằng người phụ nữ đó có quan hệ gì đó với Hoàng Lập Thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom