Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ngày mới tờ mờ sáng, trong căn phòng ngủ u ám, màn lụa đỏ buông xuống nửa bên, một chuỗi kim tuyến bạc buông xuống, xuyên qua kẽ hở, có thể thấy được chiếc giường lớn xa hoa hỗn độn.
Thiếu nữ vận y phục trắng đơn bạc ngồi bên dưới cửa sổ mở một cánh, trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt to tròn mờ mịt ngây ra nhìn chân trời phương xa.
Hai tay ôm chặt lấy đầu gối, thân hình đơn bạc cảm thấy lạnh run giữa cái không khí sáng mùa thu.
Đặt cằm trên đầu gối, ánh mắt mờ mịt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc lõng giữa ngày thu, tiếng lá rơi buồn tẻ bay bay trong gió, nhánh cây ngọn cỏ lay động khi cơn gió thoảng qua, sự lạnh lẽo trùng trùng điệp điệp, giấu tận đáy lòng. Sự lạnh lẽo bức con người ta phải ngồi co ro thế này, hòa tan trong không khí.
Mệt mỏi nhắm mắt, khóe môi nàng lại nở nụ cười cay đắng.
—- Sự tồn tại của ta, đến tột cùng là vì cái gì chứ? Tại sao ai cũng không nhìn thấy ta? Tại sao ai cũng phải gạt sạch sự tồn tại của ta chứ? Ngay cả y cũng xem ta là thế thân, mà thế thân đến cuối cùng cũng chỉ là thế thân, không phải sao?
"Sao ngươi lại quên chứ?" Giọng nói thâm thúy khôn cùng, bình thản không gợn sóng, tựa như đáy hồ nước sâu thẳm không thể khơi dậy nổi một con sóng nhỏ.
"Nếu ngay từ đầu không thể làm, thì tại sao lại hứa hẹn cơ chứ?" Thanh âm khe khẽ, như đang hỏi, càng như tự hỏi chính mình.
—- Lúc ấy, rõ ràng chính y đã cho ta hy vọng không phải ư? Tại sao y lại phải cho ta chờ đợi tia hy vọng vào lúc ta không dám ôm hy vọng với tất cả, để rồi ngày hôm nay sau mười năm, lại tàn nhẫn đập nát nó?
"Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy?" Tại sao ngay cả y cũng thế?
Cuộn thân hình đang khẽ run rẩy, nàng vùi mặt vào hai đầu gối, mặt trời dần mọc lên, xua tan đi sự u ám và lạnh lẽo trong phòng, nhưng lại không thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng nàng.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua đôi màn mỏng, thân hình gầy yếu bé nhỏ cuộn tròn khẽ run rẩy, tiếng nức nở khe khẽ ngẫu nhiên thoát ra, khiến người khác nghe mà lòng quặn đau.
Cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo bị ai đó khẽ đẩy vào, một thiếu nữ tuổi xuân thì vận y phục màu xanh nhạt chậm rãi đến bên cạnh thân hình gầy yếu bé nhỏ kia:
"Nếu tiểu thư khổ như vậy thì hãy khóc ra đi, đừng như vậy nữa có được không?" Kéo thân hình đã lạnh run bởi ngồi trong gió sớm cứ liên tục thổi đến, ôm chặt thân hình mỏng manh ấy, truyền hơi ấm của mình sang, để cho thân mình ấy không bị lạnh nữa.
Trong mắt thiếu nữ chứa đầy lệ, lòng quặn đau.
—- Dù hiểu lão gia phu nhân làm vậy là vì nghĩ đến tính mạng mấy trăm người trên dưới Liễu gia, nhưng mà đối với Nhị tiểu thư từ nhỏ đã ở trong Tây Uyển, nàng vẫn không chịu được mà đau lòng!
"Đừng buồn nữa, đã là quá khứ, tất cả sẽ mau chóng trở thành quá khứ, mọi thứ sẽ tốt lên thôi, đừng buồn, sẽ ổn thôi mà."
"A." Cắn tay, nàng nhắm nghiền mắt lắc đầu, tựa hồ không hề nghe thấy những gì thiếu nữ kia nói.
"Đừng cắn tay, sẽ làm bản thân bị thương đó." Thiếu nữ cố gắng kéo tay nàng ra, lòng quặn đau, lo lắng.
—- Ông trời ơi, người đến tột cùng muốn nàng đau khổ đến chừng nào mới chịu đây?
Thiếu nữ vận y phục trắng đơn bạc ngồi bên dưới cửa sổ mở một cánh, trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt to tròn mờ mịt ngây ra nhìn chân trời phương xa.
Hai tay ôm chặt lấy đầu gối, thân hình đơn bạc cảm thấy lạnh run giữa cái không khí sáng mùa thu.
Đặt cằm trên đầu gối, ánh mắt mờ mịt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc lõng giữa ngày thu, tiếng lá rơi buồn tẻ bay bay trong gió, nhánh cây ngọn cỏ lay động khi cơn gió thoảng qua, sự lạnh lẽo trùng trùng điệp điệp, giấu tận đáy lòng. Sự lạnh lẽo bức con người ta phải ngồi co ro thế này, hòa tan trong không khí.
Mệt mỏi nhắm mắt, khóe môi nàng lại nở nụ cười cay đắng.
—- Sự tồn tại của ta, đến tột cùng là vì cái gì chứ? Tại sao ai cũng không nhìn thấy ta? Tại sao ai cũng phải gạt sạch sự tồn tại của ta chứ? Ngay cả y cũng xem ta là thế thân, mà thế thân đến cuối cùng cũng chỉ là thế thân, không phải sao?
"Sao ngươi lại quên chứ?" Giọng nói thâm thúy khôn cùng, bình thản không gợn sóng, tựa như đáy hồ nước sâu thẳm không thể khơi dậy nổi một con sóng nhỏ.
"Nếu ngay từ đầu không thể làm, thì tại sao lại hứa hẹn cơ chứ?" Thanh âm khe khẽ, như đang hỏi, càng như tự hỏi chính mình.
—- Lúc ấy, rõ ràng chính y đã cho ta hy vọng không phải ư? Tại sao y lại phải cho ta chờ đợi tia hy vọng vào lúc ta không dám ôm hy vọng với tất cả, để rồi ngày hôm nay sau mười năm, lại tàn nhẫn đập nát nó?
"Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy?" Tại sao ngay cả y cũng thế?
Cuộn thân hình đang khẽ run rẩy, nàng vùi mặt vào hai đầu gối, mặt trời dần mọc lên, xua tan đi sự u ám và lạnh lẽo trong phòng, nhưng lại không thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng nàng.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua đôi màn mỏng, thân hình gầy yếu bé nhỏ cuộn tròn khẽ run rẩy, tiếng nức nở khe khẽ ngẫu nhiên thoát ra, khiến người khác nghe mà lòng quặn đau.
Cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo bị ai đó khẽ đẩy vào, một thiếu nữ tuổi xuân thì vận y phục màu xanh nhạt chậm rãi đến bên cạnh thân hình gầy yếu bé nhỏ kia:
"Nếu tiểu thư khổ như vậy thì hãy khóc ra đi, đừng như vậy nữa có được không?" Kéo thân hình đã lạnh run bởi ngồi trong gió sớm cứ liên tục thổi đến, ôm chặt thân hình mỏng manh ấy, truyền hơi ấm của mình sang, để cho thân mình ấy không bị lạnh nữa.
Trong mắt thiếu nữ chứa đầy lệ, lòng quặn đau.
—- Dù hiểu lão gia phu nhân làm vậy là vì nghĩ đến tính mạng mấy trăm người trên dưới Liễu gia, nhưng mà đối với Nhị tiểu thư từ nhỏ đã ở trong Tây Uyển, nàng vẫn không chịu được mà đau lòng!
"Đừng buồn nữa, đã là quá khứ, tất cả sẽ mau chóng trở thành quá khứ, mọi thứ sẽ tốt lên thôi, đừng buồn, sẽ ổn thôi mà."
"A." Cắn tay, nàng nhắm nghiền mắt lắc đầu, tựa hồ không hề nghe thấy những gì thiếu nữ kia nói.
"Đừng cắn tay, sẽ làm bản thân bị thương đó." Thiếu nữ cố gắng kéo tay nàng ra, lòng quặn đau, lo lắng.
—- Ông trời ơi, người đến tột cùng muốn nàng đau khổ đến chừng nào mới chịu đây?